Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 34: + 35 + 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

--Chưa beta

Chương

Edit : YuTuyTien

"Tại tớ thấy cậu rất đẹp trai nha."

Lăng Sơ Nam hướng thiếu niên đối diện lộ ra tươi cười.

"……"

Nhìn gương mặt đã trở nên đỏ bừng của thiếu niên, trong lòng Lăng Sơ Nam liền cười ra tiếng.

", hắn đáng yêu quá."

:"Ký chủ, ngài đùa giỡn trẻ vị thành niên như vậy là không phong độ đâu."

"Nhưng mà ta nhỏ hơn hắn nha."

……Ngài chỉ là trông nhỏ con thôi, còn số tuổi so với tất cả người ở đây không chỉ một con số đâu. Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng vẫn từ bỏ tiếp tục tranh luận với Lăng Sơ Nam.

Có lẽ là do diện mạo của Lăng Sơ Nam đáng yêu, cho nên tất cả học sinh trong lớp đều mang theo thiện cảm và tò mò với cậu, xem Lăng Sơ Nam như em trai nhỏ của mình. Lúc tan học, Lăng Sơ Nam còn nhận được rất nhiều đồ ăn vặt, cậu cười tủm tỉm nói cám ơn với các 'anh trai chị gái', thu hoạch một đống lời khen 'đáng yêu quá', sau đó đầy hào phóng đem đồ ăn vặt chia sẻ với bạn cùng bàn.

Nhìn một đống lớn thực phẩm 'rác rưởi' bị đẩy đến trước mặt mình, Viên Thành Việt có chút mếu máo, theo bản năng muốn đẩy trở lại cho Lăng Sơ Nam. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to tròn của cậu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận hết, còn rất không tình nguyện mà nói hai chữ cảm ơn.

"Xem ra kỹ năng công lược của ta vẫn không suy giảm."

Tạm thời buông tha cho thiếu niên ngạo kiều bên cạnh, Lăng Sơ Nam đem lực chú ý của mình toàn bộ dồn vào sách giáo khoa trên bàn, sau đó nói với .

"Nữ chính đến Viên gia chưa?"

"Theo như cốt truyện thì hôm nay nữ chính được Viên gia tìm thấy, hiện tại Viên Thành vIệt về nhà chắc hẳn có thể nhìn thấy cô ta."

đáp.

Vốn dĩ là một thiếu niên đang trong thời kì phản nghịch, đột nhiên lại có một người chị gái từ trên trời rớt xuống, hơn nữa còn đoạt lấy sự yêu thương của cha mẹ mình, chắc chắn sẽ cảm thấy bất mãn. Đáng tiếc, vận may của tên nhóc này không được tốt, vì chuyện này mà bỏ nhà ra đi, xui xẻo gặp phải bọn bắt cóc tống tiền, sau đó bị gϊếŧ. Nói cách khác, dựa theo cốt truyện, nội trong hai tuần tên nhóc này sẽ chết.

Lăng Sơ Nam :"Thật là đáng thương."

:"Đúng vậy thật."

Sau khi cảm thán xong một phen, Lăng Sơ Nam liền gối đầu lên bàn học ngủ mất.

Mặc dù mấy năm gần đây Đoạn Trình Uyên đã bồi bổ cơ thể cậu rất tốt, nhưng chung quy vẫn không thể loại bỏ được thuộc tính suy nhược, rất dễ mệt mỏi, một ngày cho dù ngủ mười tám tiếng cũng không thấy đủ.

Nhìn thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn ngủ mất, Viên Thành Việt xì một tiếng, đang muốn tiếp tục nằm xuống bàn ngủ, tầm mắt không biết thế nào lại vô tình dừng trên sườn mặt tinh xảo của Lăng Sơ Nam. Da của bạn cùng bàn rất trắng, lông mi lại dài, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi môi cũng là màu hồng nhạt dễ nhìn. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng bạn cùng bàn quả thực rất đáng yêu.

Giáo viên biết được thân phận của hai người này cho nên cũng không hề quấy rầy giấc ngủ của họ, thậm chí âm thanh đang giảng bài cũng trở nên nhỏ hơn một tí.

Mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, Lăng Sơ Nam được hệ thống nhắc nhở mới mở mắt ra.

Bởi vì vẫn chưa tỉnh ngủ, cho nên hai mắt còn chút mơ màng, vừa hay lại đối diện với bạn cùng bàn đang nhìn mình phát ngốc.

"Cậu đang nhìn gì vậy?"

Giọng nói của Lăng Sơ Nam vẫn còn nét trong trẻo của trẻ nhỏ, hiện tại lại đang kéo dài câu nói ra một chút, cho nên nghe qua giống như đang làm nũng.

Thiếu niên ngạo kiều bên cạnh bị phát hiện nhìn trộm lập tức đỏ mặt, sau đó vội vã đứng thẳng dậy, bàn học bị đụng lệch, ghế ngồi sau lưng cũng loảng xoảng ngã xuống đất. Có điều thiếu niên cũng không thèm để ý, lật đật chạy nhanh ra khỏi phòng học.

"Phương thức thẹn thùng của hắn rất đặc biệt nha."

Lăng Sơ Nam cảm thán một câu.

Lúc này mấy bạn học vẫn chưa đi về sôi nổi chạy đến trước mặt Lăng Sơ Nam, từng người từng người thay phiên hỏi thăm cậu.

"Bạn học Đoạn, cậu có sao không?"

"Tên Viên Thành Việt đó có chút kì quái, cậu đừng để ý đến hắn nha."

-----

Sau khi đã tống cổ hết đám bạn học nhiệt tình quá mức đi hết, Lăng Sơ Nam liền cầm theo chiếc cặp nhỏ của mình rời khỏi lớp học, vừa hay lại đụng phải Viên Thành Việt ở chỗ ngoặt đang chạy đến.

"Này!"

"Bạn học vIên, có chuyện gì sao?"

Lăng Sơ Nam ngẩng đầu nhìn về phía Viên Thành Việt.

Viên Thành Việt từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên mở miệng nói.

"Cậu thật lùn."

Viên Thành Việt năm nay tuổi, đã cao đến mét , còn Lăng Sơ Nam năm nay tuổi, chỉ cao có mét ...... Mặc dù Viên Thành Việt nói không sai, nhưng Lăng Sơ Nam vẫn quyết định không thèm để ý đến hắn.

"Đứa nhỏ này thật không biết cách ăn nói."

Thấy tiểu gia hoả vòng qua người mình đi mất, trong mắt Viên Thành Việt hiện lên một chút thất thố, có điều rất nhanh đã trở lại dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu, chậm rì rì đi theo phía sau Lăng Sơ Nam.

:"Ký chủ, hắn đi theo ngài."

"Yên tâm đi, hắn sẽ không đuổi theo đánh ta một trận đâu."

"……"

"Đoạn thiếu, giờ tan học của tiểu thiếu gia đã qua một lúc, sao còn chưa thấy tiểu thiếu gia đi ra?"

Trì Phong thỉnh thoảng liếc nhìn vào trong trường học tìm kiếm.

"Đợi một lát."

Thanh âm của Đoạn Trình Uyên không vó chút dao động.

Trì Phong thu hồi tầm mắt lại, không khỏi cảm thán trong lòng. Không hổ là Đoạn Trình Uyên a, rõ ràng sốt ruột hơn bất kì ai lại vẫn giữ được vẻ nghiêm trang như cũ.

Mười lăm phút nữa trôi qua, cửa xe bị mở ra, người đàn ông vừa rồi vẫn ngồi yên trong xe nhanh chóng bước về phía cổng trường.

Lăng Sơ Nam vừa bước đến cổng trường, liền nhìn thấy người đàn ông nào đó tươi cười đầy sáng lạn với mình. Cậu nhanh chân chạy đến, nhào vào ngực của y.

"Ba ba!"

Đoạn Trình Uyên một tay bế Lăng Sơ Nam lên.

"Bảo bối ở trường có vui hay không? Bảo bối có nhớ ba ba không?"

"Rất vui ạ. Nhớ ba ba!"

Lăng Sơ Nam ngoan ngoãn trả lời.

"Con biết thêm rất nhiều bạn bè."

Lăng Sơ Nam chỉ chỉ về phía Viên Thành Việt cách đây không xa.

"Cậu ấy là bạn cùng bàn của con."

Đoạn Trình Uyên nhìn sang Viên Thành Việt, gật đầu với hắn, sau đó quay đầu hôn hôn má Lăng Sơ Nam.

"Bảo bối về nhà với ba ba nha."

Viên Thành Việt cứng đờ tại chỗ, mãi cho đến khi chiếc xe kia đã đi mất dạng mới hồi phục lại tinh thần. Ánh mắt của ngươig đàn ông khi nãy thật đáng sợ.

"Bình dấm chua."

Lăng Sơ Nam âm thầm đánh giá Đoạn Trình Uyên.

"Không ngờ cho dù không yêu đương thì y vẫn là một bình dấm chua."

"……"

không kịp đề phòng bị nhét một họng cẩu lương. Nó cảm thấy tâm mình đã tổn thương sâu sắc.

----Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com chính chủ YuTuyTien, ăn cắp là dbrr, mong mn ủng hộ editor tại truyenwiki.com.

Ngày hôm sau, đến buổi chiều Viên Thành Việt mới đi học, quầng thâm dưới mắt rất đậm, khoé mắt vẫn còn có chút hồng hồng, nhìn qua có vẻ đã một đêm không ngủ, hơn nữa còn khóc.

"Cậu không sao chứ?"

Lăng Sơ Nam quan tâm hỏi.

Viên Thành Việt không để ý đến cậu.

Lăng Sơ Nam cũng không mở miệng hỏi lần hai.

", nữ chính chuyển trường đến đây sao?"

"Đúng vậy thưa ký chủ. Hôm nay nữ chính chuyển trường đến đây, học lớp , chung khối với Tiêu Nguyên Lâm."

đáp.

"Cốt truyện chính thức bắt đầu rồi, ngài cũng có thể bắt đầu làm nhiệm vụ."

"Vậy lát nữa tan học chúng ta đến tìm chị gái đi, không biết cô ấy có còn nhớ chúng ta hay không nha?"

Có điều chưa đợi Lăng Sơ Nam chạy đến tìm Tiêu Nguyên Lâm, cô đã tự động đến đây trước.

Cô gái nhỏ lúc trước bây giờ đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, đi đến đâu cũng đều có thể thu hút một lượng lớn ánh mắt. Vì vậy khi Tiêu Nguyên Lâm đứng trước của lớp vẫy vẫy tay với Lăng Sơ Nam, vẫn không thể tránh khỏi hấp dẫn một đống học đệ học muội.

"Em trai Nguyên Lang!"

Tiêu Nguyên Lâm kéo Lăng Sơ Nam ra khỏi đám người, sau đó cho cậu một cái ôm.

"Lâu rồi không gặp em nha. Em đã lớn thế này rồi sao? Hôm qua chị nghe mẹ nói em học chung trường với chị, không ngờ lại là sự thật."

Nói xong cô nhùn nhìn xung quanh.

"Cậu không có ở đây à?"

Xem ra Tiêu Nguyên Lâm vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý với Đoạn Trình Uyên.

Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu.

"Không có."

"Vậy thì tốt rồi. Hồi đó cậu bảo vệ em chặt chẽ như vậy, nghĩ lại còn thấy sợ. Sau này nếu có ai khi dễ em thì em cứ nói với chị, mấy tiểu ác bá trong trường đều nghe lời chị hết đó."

Tiêu Nguyên Lâm vỗ vỗ ngực, sau đó nhịn không được véo khuôn mặt của Lăng Sơ Nam.

"Em trai Nguyên Lâm vẫn đáng yêu như hồi đó vậy."

Hai người nói chuyện cũng không lâu lắm, sau đó Tiêu Nguyên Lâm có tiết học, cho nên phải quay trở lại lớp. Nhìn thiếu nữ tràn đầy sức sống đã rời đi, Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt.

"Rốt cuộc thì cô ấy đến đây làm gì?"

"Chắc là cho ngài hậu đài."

đáp.

Lần thứ hai trong ngày Lăng Sơ Nam thấy Tiêu Nguyên Lâm là khi tan học sắp ra đến cổng trường, cô đang cùng một bạn học nữ cãi nhau.

Hai người họ ở một chỗ tương đối hẻo lánh, cho nên không có người vây xem. Ngay khi Lăng Sơ Nam đứng lại, định đi đến đó, lại bị Viên Thành Việt vẫn luôn theo phía sau kéo lại.

"Đừng có xen vào chuyện người khác."

Lăng Sơ Nam nhìn về phía Viên Thành Việt.

"Nhưng mà người cao hơn kia là chị gái của tớ."

Nữ sinh đang tranh chấp với Tiêu Nguyên Lâm dĩ nhiên chính là nữ chính Viên Giai Ngọc, cũng là người chị gái đột nhiên rớt xuống tôi qua của Viên Thành Việt.

Vấn đề tranh cãi của hai người chính là sách giáo khoa của Viên Giai Ngọc bị xé nát, có người nói với cô ta là do Tiêu Nguyên Lâm làm. Viên Giai Ngọc từ nhỏ đến lớn sống trong nghèo khó, tính cách quật cường, đương nhiên nghe xong liền chạy đến tìm Tiêu Nguyên Lâm. Mà tính tình Tiêu Nguyên Lâm lại dễ nổi nóng, tự nhiên không thể để mình chịu oan ức, nhưng cô vốn là một đại tiểu thư, không chịu mở miệng ra giải thích, cho nên hai người cứ như vậy tranh cãi.

Trong cốt truyện, nam chính xuất hiện sau khi Tiêu Nguyên Lâm nhịn không được đẩy ngã Viên Giai Ngọc.

Hiển nhiên hiện tại vẫn chưa phát triển đến tình trạng đánh nhau, cho nên Lăng Sơ Nam cũng không vội vã. Cậu nhìn nữ chính miễn cưỡng xem như thanh tú, làn da còn hơi đen, nói.

"Vậy rốt cuộc là ai đã xé sách của nữ chính?"

có chút trầm mặc.

"Trong cốt truyện không có nói đến."

"Vậy tại sao ngay lúc Tiêu Nguyên Lâm đẩy ngã Viên Giai Ngọc, nam chính lại vừa hay xuất hiện?"

"….. Chắc là do trùng hợp."

Lăng Sơ Nam không hề để ý đến câu trả lời của , tự mình gật gật đầu trong lòng, sau đó kết luận.

"Nữ chính lần này đúng là đáng sợ."

Tiêu Nguyên Lâm cảm thấy cô gái trước mặt mình đúng là bệnh thần kinh, cho dù có nói thế nào cũng không chịu hiểu, đang định động thủ thì đột nhiên nghe được giọng nói của Lăng Sơ Nam.

"Chị ơi!"

Tiêu Nguyên Lâm buông cánh tay đang giơ lên của mình xuống, lạnh lùng nhìn nữ chính.

"Tôi còn có việc, không muốn cùng cậu cãi nữa. Không phải chỉ là một quyển sách sao, ngày mai tôi mua lại cho cậu gấp đôi."

Sau đó, dưới ánh mắt bất ngờ của nữ chính, Tiêu Nguyên Lâm xoay người đi đến chỗ Lăng Sơ Nam, vẻ mặt đầy tươi cười.

"Em trai Nguyên Lang tan học rồi hả? Để chị đưa em về nhà nha."

Tiêu Nguyên Lâm duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Lăng Sơ Nam.

"Tay vẫn mềm như trước nha."

Sau đó lại hỏi.

"Cặp của em đâu?"

Lăng Sơ Nam chỉ chỉ về phía Viên Thành Việt ở sau lưng, lúc này Tiêu Nguyên Lâm mới nhìn thấy hắn. Tầm mắt cảnh giác của cô dừng lại trên mái tóc màu vàng choé của hắn một chút, sau đó đưa tay cầm lấy chiếc cặp mà Viên Thành Việt đang giữ trên tay, rồi quay sang nói với Lăng Sơ Nam.

"Sau này em không nên tùy tiện nói chuyện với người lạ nha. Em đáng yêu như vậy, kỡ bị lừa thì phải làm sao?"

Người lạ Viên Thành Việt nào đó :"……"

Nữ chính bị xem như vô hình :"……"

Nam chính vẫn chưa kịp lên sân khấu nhưng đã quyết định không ra mặt :"……"

"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %."

Tiêu Nguyên Lâm một bên nắm lấy tay Lăng Sơ Nam dắt đi, một bên không ngừng nhắc nhở những điều cần chú ý cho cậu. Mỗi lần thấy Lăng Sơ Nam gật gật đầu, Tiêu Nguyên Lâm liền gào thét trong lòng thật đáng yêu, muốn hôn một cái quá đi. Ngay lúc cô định làm vậy thật, đột nhiên nhìn thấy Đoạn Trình Uyên đang đứng ở trước cổng trường. Tiêu Nguyên Lâm lập tức cứng đờ.

"C.... C... Cậu."

-------

Chương

Edit : YuTuyTien

Ngoài dự đoán, lần này Đoạn Trình Uyên không hề dùng ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn Tiêu Nguyên Lâm nữa, mà dùng bộ dáng xem như đã rất hiền hoà gật đầu với cô.

"Sau này ở trường, Tiểu Lang còn nhờ con chiếu cố nhiều rồi."

"Được ạ cậu."

Tiêu Nguyên Lâm có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng trả lời.

"Con sẽ chăm sóc tốt nha em trai Nguyên Lang."

Đối với việc bản thân bị xem như một đứa nhóc không có khả năng tự chăm sóc mình trong lời nói của hai người, Lăng Sơ Nam tỏ vẻ một chút cũng không ngại.

Sau khi lên xe, Lăng Sơ Nam liền dựa vào người Đoạn Trình Uyên ngủ mất. Lúc đang mơ mơ màng màng hình như cậu nghe thấy Đoạn Trình Uyên nói gì đó, nhưng vì quá mệt mỏi nên không nghe rõ, chỉ theo bản năng ừ một tiếng.

Sau khi về đến nhà, Lăng Sơ Nam tỉnh dậy liền đột nhiên nhớ đến chuyện này.

", vừa nãy trên xe Đoạn Trình Uyên đã nói gì vậy?"

"Y nói sau này ngài không được nắm tay người khác nữa, nếu không y sẽ không vui."

Thanh âm của không hề có chút gợn sóng, có chút đau răng đem đại khái mấy lời khi nãy nói cho Lăng Sơ Nam.

"Y còn nói sẽ xin phép cho ngài nghỉ học một tuần để xuất ngoại. Ngài đã đồng ý."

"……"

Khi nào thì cậu không còn cảnh giác với người đàn ông này rồi? Lăng Sơ Nam chăm chăm nhìn trần nhà tự hỏi. Cũng may lần này chỉ một tuần, nếu đến một tháng, nhiệm vụ của cậu làm sao thực hiện đây?

"Bảo bối đang nghĩ gì đấy?"

Lúc này Đoạn Trình Uyên đẩy cửa đi vào.

"Bảo bối đói bụng chưa?"

Điểm cảnh giác vừa mới nâng lên được lập tức tiêu tán.

Một tuần sau, Lăng Sơ Nam lần nữa được Đoạn Trình Uyên lưu luyến không rời đưa đến trường học. Ba ba ngốc chỉ hận không thể cùng cậu đi vào học chung, sau đó bị Lăng Sơ Nam trừng trở về.

Sau khi đi vào lớp học, Lăng Sơ Nam lại bị một đống bạn học nhiệt tình vây quanh, ân cần hỏi han một phen. Cuối cùng tiếng chuông vào tiết vang lên, đám bạn học giải tán, trên bàn của Lăng Sơ Nam lần nữa là vô số đồ ăn vặt.

Viên Thành Việt và giáo viên cùng lúc bước vào lớp học. Không biết có phải là do ảo giác của Lăng Sơ Nam hay không, cái đầu vàng choé của thiếu niên dường như ảm đạm xuống, hai quầng thâm mắt thậm chí còn đen hơn mấy ngày trước, giống như đã mấy ngày không được ngủ ngon giấc.

"Cậu không sao chứ?"

Lăng Sơ Nam đem đồ ăn vặt trên bàn chia cho Viên Thành Việt.

Khó có được lần này Viên Thành Việt không hề trừng mắt với cậu, hắn đem đồ ăn vặt nhét vào hộp bàn, sau đó bắt đầu ngồi ngây ngốc.

Lăng Sơ Nam cười cười với giáo viên, mở sách giáo khoa ra.

", có phải hắn đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì rồi không?"

"Dựa theo cốt truyện, vào ngày mai hắn sẽ chết."

đáp.

"Nguyên nhân chết của hắn cụ thể là do tối nay xảy ra tranh chấp với nữ chính, sau đó người nhà lại thiên vị nữ chính hơn, cho nên trong lúc tức giận hắn đã bỏ nhà đi và bị bắt cóc."

"Sau đó bọn bắt cóc gọi điện đến Viên gia đòi tiền chuộc, nhưng lại bị một người trong nhà nói là chỉ do Viên Thành Việt tự biên tự diễn. Cuối cùng dẫn đến việc bọn bắt cóc gϊếŧ chết hắn."

Lăng Sơ Nam nói tiếp.

"Nếu ta nhớ không lầm thì, người bẻ hướng suy nghĩ của Viên gia là nam chính đi."

Mặc kệ có phải là do cố ý hay không, tên nam chính này cũng không phải người tốt đẹp gì.

"Đúng vậy ký chủ."

đối với trí nhớ của Lăng Sơ Nam vô cùng khâm phục. Kể từ lúc nhận được cốt truyện đã qua mười năm, nhưng Lăng Sơ Nam đến hiện tại vẫn nhớ rõ ràng.

"Không phải nhiệm vụ có yêu cầu phải khiến nam chính trắng tay sao? Không bằng chúng ta cứu vị tiểu thiếu gia Viên gia này đi, vừa lúc để Viên gia có người thừa kế."

Lăng Sơ Nam nói.

"Ta quả thật là người tốt."

"……" Làm gì có ai tự khen mình như vậy?

Đang lúc định hỏi Lăng Sơ Nam có tính toàn gì không, thì Lăng Sơ Nam lại bắt đầu chạy đến quấy rầy nam phụ nhỏ.

"Viên Thành Việt, Viên Thành Việt?"

Lăng Sơ Nam dùng ngón tay chọc chọc cánh tay của bạn cùng bàn.

Hai mày xinh đẹp của thiếu niên nhíu lại, ánh mắt mang theo một chút không vui, kết quả khi nhìn thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn hình như đã bị doạ sợ, hơi hơi lùi lại cẩn thận nhìn hắn. Viên Thành Việt đem lời nói tục bên miệng nuốt xuống, hung hăng nói.

"Gọi tôi làm gì?"

Lăng Sơ Nam vui vẻ ra mặt trả lời.

"Đã lâu không gặp cậu rồi, nên muốn chào hỏi một chút."

"...... Ờ, mặc kệ cậu."

Nhìn thiếu niên bên cạnh lần nữa nằm bò xuống bàn, nhưng bên tai đỏ đỏ ửng, tươi cười trên mặt Lăng Sơ Nam càng thêm sáng lạn.

"Quả nhiên ta sẽ rất tiếc nếu để hắn chết nha. Không bằng đêm nay chúng ta đến Viên gia làm khách đi."

"Có thể ký chủ."

Tiếp xúc gần gũi với đối tượng trong cốt truyện, sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hơn.

Sau đó lại nghe Lăng Sơ Nam nói với Viên Thành Việt.

"Viên Thành Việt, tối nay đến nhà tớ chơi đi."

"……"

Đây hình như không khớp với kịch bản đề ra.

-----Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com chính chủ YuTuyTien, ăn cắp là dbrr, mong mn ủng hộ editor tại truyenwiki.com.

Cùng ngày sau khi tan học, Viên Thành Việt lần nữa đi theo sau lưng Lăng Sơ Nam. Tiêu Nguyên Lâm đã đợi sẵn ở dưới sân.

"Em trai Nguyên Lang, ở đây, ở đây này!"

Sau đó cô lại nhìn về phía Viên Thành Việt, có điều lần này không hề châm chọc hắn như trước, chỉ là vẻ mặt đầy đồng tình.

"Em chính là em trai của Viên Giai Ngọc cùng khối với chị à, có một người chị gái như vậy đúng là khó cho em rồi."

"Chị ta nói cái gì?"

Viên Thành Việt dường như không hề có chút kinh ngạc nào, khó có được lần này không tức giận.

"Cũng không có gì lớn, chính là cậu ta suốt ngày nói với mấy bạn trong lớp rằng ở nhà có một đứa em trai rất nghịch ngợm, thành tích lại chả đâu đến đâu, còn hay kéo bè kéo lũ đánh nhau, không biết phải làm thế nào mới phải."

Tiêu Nguyên Lâm cầm lấy chiếc cặp trong tay Lăng Sơ Nam.

"Có điều vừa hay bạn cậu ta có vài người miệng rất rộng."

"Bạn cùng bàn của ta thật tội nghiệp."

Lăng Sơ Nam cảm thán.

Nếu thật sự đây là cố ý, thì việc này so với chửi bới thẳng mặt còn tàn nhẫn hơn. ngẩn người, nữ chính của thế giới này hình như là một cô gái ôn nhu thiện lương mà, chắc không phải là cố tình đâu.... Nhỉ?

Mặc dù ngày thường Viên Thành Việt có chút phản nghịch, nhưng lúc ở trường, ngoại trừ không chú tâm nghe giảng, thỉnh thoảng còn đến trễ, nhưng lại không hề có chuyện tụ tập đánh nhau gì đó, miễn cưỡng có thể xem là một học sinh hư còn đường cứu chữa. Như thế nào từ trong miệng nữ chính lại biến thành một tên nhóc nổi loạn không có chuyện xấu nào không làm vậy?

Trong cốt truyện, những lời này cũng là do Tiêu Nguyên Lâm nói cho Viên Thành Việt nghe, cho nên sau này Viên gian liền đem nguyên nhân cái chết của Viên Thành Việt đổ hết lên đầu Tiêu Nguyên Lâm. Đây cũng là lí do dẫn đến kết cục không hề tốt đẹp của Tiêu Nguyên Lâm.

Đương nhiên Viên Thành Việt đã bị mấy lời bôi nhọ của Viên Giai Ngọc chọc giận, lập tức muốn về nhà hỏi rõ ràng với cô ta, nhưng cánh tay đột nhiên bị kéo trở lại.

"Viên Thành Việt, cậu đã hứa tối nay đến nhà tớ chơi."

Viên Thành Việt vôn dĩ còn muốn hất tay Lăng Sơ Nam ra, ó điều vẫn dừng lại.

"Thực xin lỗi, hôm nay tôi có việc rồi, ngày mai tôi sẽ đến."

"Ngày mai cậu chết rồi nha."

Lăng Sơ Nam khẽ nói trong lòng, có điều bề ngoài vẫn là vẻ mặt kiên định.

"Không được, cậu không thể thất hứa. Nếu cậu không đến nhà tớ, vậy tớ sẽ đến nhà cậu."

Giọng nói của Lăng Sơ Nam rất mềm mại, mang theo một chút ủy khuất, khiến cho tâm người nghe đều mềm nhũn. Trong lúc Viên Thành Việt đang rối rắm, Tiêu Nguyên Lâm đã vỗ một phát vào đầu hắn.

"Chị ghét nhất là người không biết giữ lời, không ngờ em lại đối xử với em trai chị như vậy."

Đầu tóc vốn dĩ đang bồng bềnh bị một phát đánh xẹp, nhìn qua Viên Thành Việt hiện tại rất ngốc. Bề ngoài Lăng Sơ Nam vẫn không có gì thay đổi, nhưng trong lòng đã cười ẻ. Theo lý thuyết mà nói, Tiêu Nguyên Lâm chính là chị gái ruột của Viên Thành Việt đó.

"Vậy, cậu đến nhà tôi đi."

Viên Thành Việt rối rắm nửa ngày, cuối cùng dưới ánh mắt của Tiêu Nguyên Lâm mở lời mời.

Nhìn vẻ mặt đầy cao hứng gật gật đầu của Lăng Sơ Nam, lời đề nghị từ chối đến bên miệng Tiêu Nguyên Lâm liền lặng lẽ nuốt xuống. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Viên Thành Việt một cái, xem cậu sẽ thu thập nhóc như thế nào!

yên lặng nhìn Lăng Sơ Nam điều khiển lộ tuyến vòng một đường trở lại điểm xuất phát, cuối cùng nó quyết định sẽ không bao giờ nghi ngờ kế hoạch của Lăng Sơ Nam nữa.

Đoạn Trình Uyên đương nhiên sẽ không thể nào mặc kệ để bảo bối nhà mình đến nhà bạn học chưa quen biết bao lâu chơi rồi, nhưng khi thấy Lăng Sơ Nam dường như đã quyết định, lại không thể từ chối cậu được, cuối cùng liền cùng với cậu đến Viên gia xem thử.

Ban đầu Tiêu Nguyên Lâm cũng muốn đi theo, nhưng vừa nhìn nghe Đoạn Trình Uyên cũng đến, lập tức liền từ bỏ ý định.

Viên Thành Việt ngồi ở ghế sau, cơ hồ cật lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình trong xe. Mặc dù hắn không biết Đoạn Trình Uyên là ai, nhưng lần gặp mặt lúc trước đủ để hắn cảm nhận được ấn tượng của người đàn ông này đối với mình không hề tốt, thậm chí còn mang theo chút địch ý.

Lăng Sơ Nam vừa lên xe đã bị Đoạn Trình Uyên lấy một loại tư thế đầy chiếm hữu kéo vào trong ngực. Có điều cậu đã sớm quen với việc này, hơn nữa dựa vào người Đoạn Trình Uyên rất thoải mái, cho nên cậu liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

"Bảo bối, đến nơi rồi."

Đoạn Trình Uyên vỗ vỗ lưng Lăng Sơ Nam.

"Dạ?"

Lăng Sơ Nam vẫn còn chút mơ hồ, vì ngủ không đủ giấc cho nên đầu ẩn ẩn đau, theo bản năng liền cầm lấy cánh tay Đoạn Trình Uyên cắn xuống.

Dường như chỉ trong nháy mắt khi Lăng Sơ Nam tỉnh dậy, Đoạn Trình Uyên đã dùng một cánh tay khác vòng qua sau lưng cậu, vừa lúc ngăn cản ánh nhìn của Viên Thành Việt đang nhìn trộm bọn họ, tầm mắt y dừng lại trên người hắn.

Viên Thành Việt còn chưa thấy được gì đã bị Đoạn Trình Uyên nhìn đến hoảng sợ, vội vã cười gượng gạo.

"Chú, Đoạn Nguyên Lang, đến nhà của cháu rồi."

"Cậu xuống trước đi."

Đoạn Trình Uyên gật gật đầu với Viên Thành Việt.

"À vâng vâng."

Viên Thành Việt theo bản năng nghe theo, vội vàng mở cửa xe đi xuống. Lúc đứng trước cửa nhà, hắn đột nhiên nhíu nhíu mày, không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không, lúc nãy hình như hắn đột nhiên ngửi được một mùi máu tươi nhàn nhạt.

"Bảo bối, tỉnh rồi sao?"

Đoạn Trình Uyên lấy khăn tay ra, lau lau khoé miệng giúp Lăng Sơ Nam, sau đó đơn giản băng bó tạm thời cho vết thương vẫn chưa lành lại trên tay, kéo tay áo của mình xuống, mới hôn hôn lên mặt Lăng Sơ Nam, ánh mắt chứa đầy sủng nịch.

"Đến nhà bạn học của con rồi."

"Ba ba."

Lăng Sơ Nam cọ cọ vào người Đoạn Trình Uyên, bên tai vang lên tiếng tim đập trầm ổn của người nọ.

"Hửm?"

Thanh âm của người đàn ông nọ trầm thấp mà gợi cảm.

Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt, sau đó hôn lên miệng y một cái.

"Con thích ba ba nhất."

Sau đó mở cửa xe chạy mất.

Đoạn Trình Uyên nhìn bóng dáng của Lăng Sơ Nam, nhẹ nhàng sờ sờ khoé môi, trong mắt tràn đầy ý cười.

"Ba ba cũng yêu bảo bối nhất."

Viên Thành Việt vốn dĩ hùng hùng hổ hổ muốn về nhà hỏi rõ với Viên Giai Ngọc, có điều Đoạn Trình Uyên đang đứng bên cạnh, hắn liền nơm nớp lo sợ, hỏi quản gia đang ở trước cửa.

"Ba mẹ có ở nhà không ạ?"

"Tiểu thiếu gia!"

Quản gia đầu đã hai thứ tóc hơi khom người với Viên Thành Việt.

"Lão gia và phu nhân đều đang ở nhà. Đại thiếu gia và tiểu thư cũng đã về."

Sau đó ánh mắt của ông liền dừng lại hai ba con nào đó sau lưng Viên Thành Việt.

"Hai vị này là?"

"Đây là bạn học của cháu, còn đây là ba ba của cậu ấy, cháu mời bọn họ đến nhà chơi."

Viên Thành Việt vội vàng giới thiệu.

"Thì ra là khách của tiểu thiếu gia."

Tầm mắt quản gia dừng lại trên người Đoạn Trình Uyên một chút, tư thái trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.

"Xin mời hai vị vào trong."

Thật ra nếu bỏ Viên Giai Ngọc qua một bên, việc Lăng Sơ Nam có thể đến nhà mình chơi Viên Thành Việt cảm thấy rất vui vẻ, điểm này có thể thấy được qua việc hắn thỉnh thoảng xoay người giới thiệu nhà mình cho cậu.

Nhưng niềm vui của hắn liền dừng lại khi bước vào đại sảnh.

Từ cửa chính đi vào, có thể nhìn thấy một nhà Viên gia đang cùng nhau ngồi trên bàn ăn. Chính giữa là một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm nhưng ánh mắt lại rất nhu hoà, bên cạnh là vị phu nhân được bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, kế đó là nữ chính với làn da hơi ngâm đen, ánh mắt sáng ngời đang cười vui vẻ, cuối cùng là nam chính thân hình hơi mảnh khảnh, diện mạo tuấn tú.

Trên bàn thậm chí còn không bày thêm một bộ chén đũa nào.

"Nào, Tiểu Ngọc, ăn món này đi, đây là do mẹ đích thân làm cho con đấy."

"Cám ơn mẹ, mẹ thật là tốt."

"Còn món này nữa, mẹ đã hầm ba tiếng liền đấy."

Nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ trên bàn cơm, Lăng Sơ Nam lại nghiêng đầu nhìn Viên Thành Việt đang đen mặt bên cạnh.

"Nam phụ cũng thật là thiện lương, bị xa lánh đến nỗi như vậy mới bỏ nhà ra đi. Nếu là ta, thì ta đã lật bàn, sau đó đánh nữ chính một trận."

còn muốn phản bác một câu, đã phát hiện Viên Thành Việt giống như nghe thấy lời nói của Lăng Sơ Nam, hùng hùng hổ hổ đi về phía bàn ăn.

-------

Chương

Edit : YuTuyTien

Từ khi Viên Thành Việt có ký ức đến nay, nhà bọn họ cũng chỉ có hắn và anh trai, hơn nữa hắn vốn dĩ cũng là đứa bị bỏ qua một bên. Đột nhiên có một ngày, hắn có thêm một người chị gái từ đâu rớt xuống lấy hết sự chú ý của cả nhà, đương nhiên hắn không thể thích nổi.

Cũng không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không, Viên Thành Việt luôn cảm thấy Viên Giai Ngọc đang nhằm vào hắn, ít nhất trước khi cô ta đến đây, hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên bàn cơm không có lấy một cái chén cho mình như vậy.

Viên Thành Việt gần như mất đi lí trí, trực tiếp chạy đến tát một cái lên gương mặt của Viên Giai Ngọc.

"A!"

Viên Giai Ngọc kêu thảm một tiếng.

"Em làm gì vậy?"

"Viên Thành Việt!"

Cha Viên lập tức đứng lên, gương mặt tràn đầy tức giận, duỗi tay muốn đánh lên mặt Viên Thàn Việt một cái. Mẹ Viên nhanh chóng ôm lấy Biên Giai Ngọc vào người an ủi, nam chính ngồi bên cạnh cũng cau mày nhìn Viên Thành Việt.

Khoé mắt Viên Thành Việt đã đỏ bừng, hiển nhiên đã muốn khóc, không ngờ lại nắm cánh tay của cha Viên, thanh âm đầy nghẹn ngào nói.

"Con thực sự rất hoài nghi, không biết con có phải là con ruột của hai người hay không nữa. Lúc trước hai người mặc kệ con cũng thôi đi, hiện tại ngay cả một đứa con hoang không biết chui từ đâu ra cũng được đãi ngộ tốt hơn con. Nếu hai người đã không thích đứa con trai này, vậy thì ainh con ra làm gì?"

"Tiểu Việt...."

Mẹ Viên có chút động dung.

"Mày nói mấy lời vô nghĩa gì đó? Có đứa con nào dám nói chuyện với cha mẹ mình như vậy không?"

Cha Viên càng thêm tức giận, tránh thoát khỏi tay Viên Thành Việt, muốn đánh xuống.

Ngay lúc Viên Thành Việt chạy đến phòng ăn, Lăng Sơ Nam đã bị Đoạn Trình Uyên kéo vào trong ngực, lấy tay che khuất tầm mắt cậu.

"Bảo bối không nên học hư theo cậu ấy nha."

Lăng Sơ Nam ngoan ngoãn gật đầu.

:"……"

Rốt cuộc cha Viên cũng không ra tay, không phải là do ông ta cảm thấy không nỡ, mà là tầm mắt vừa hay nhìn thấy Đoạn Trình Uyên.

Động tác của ông ta giống như đã bị chặt đứt, biểu tình phẫn nộ trên gương mặt trở nên vặn vẹo trông rất buồn cười.

"Đoạn... Đoạn gia! Sao ngài lại đến đây?"

Đoạn Trình Uyên buông cánh tay đang che mắt Lăng Sơ Nam ra, có điều tay phải vẫn nắm chặt lấy tay trái cậu. Y quét mắt nhìn về phía phòng ăn vừa trải qua một phen rối loạn lung tung và nữ chính vẫn như cũ đang đứng khóc hu hu, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của cha Viên, nhàn nhạt gật đầu.

"Viên tổng, mạo muội quấy rầy, xin đừng trách cứ."

"Đoạn gia có thể đến đây đã là một diễm phúc rồi."

Sau đó cha Viên nhìn nhìn xung quanh một lượt, vẻ mặt có chút xấu hổ.

"Thật xin lỗi, đã làm ngài chê cười rồi."

Thấy cha Viên không có ý định đánh mình nữa, Viên Thành Việt liền nhẹ nhàng thở ra, hưng hăng trừng mắt nhìn Viên Giai Ngọc vẫn đang giả vờ đáng thương trong ngực của mẹ Viên. Hắn còn đang muốn nói cái gì, đột nhiêm cảm giác tay áo mình bị nắm lấy, lúc quay đầu liền nhìn thấy Lăng Sơ Nam đang lặng lẽ nhìn hắn. Tức giận bị tích lũy từ nãy giờ đột ngột biến mất, Viên Thành Việt thậm chí còn tươi cười nhìn lại Lăng Sơ Nam, mặc dù nụ cười này có chút miễn cưỡng.

:"Ký chủ, động tác nhỏ của ngài đã bị Đoạn Trình Uyên phát hiện."

Lăng Sơ Nam:"Y sẽ không đánh ta."

Nhưng mà nắm loạn sẽ bị tét mông nha, quyết định không nhắc nhở ký chủ.

Bởi vì hai cha con nào đó đến, đúng hơn là do có sự tồn tại của Đoạn Trình Uyên, khiến cho một hồi đại chiến của gia đình này phút chốc tan biến.

Viên Thành Việt cơ hồ là trợn mắt há mồm nhìn cha Viên lấy một loại tư thái khom lưng cúi đầu để nói chuyện với Đoạn Trình Uyên. Hắn theo bản năng mà liếc nhìn người anh trai vẫn luôn trầm ổn của mình, phát hiện biểu tình của đối phương cũng không khác mấy so với bản thân, nhất thời không khỏi có chút kiêu ngạo. Lăng Sơ Nam và ba ba cậu là do hắn mời về nha!

Nhìn cái đuôi của Viên Thành Việt đã sắp vểnh lên trời, Lăng Sơ Nam không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Hắn quả nhiên rất đáng yêu."

:"Ký chủ, ngài đáng yêu hơn."

"Cảm ơn đã khen. Nhưng mà mi nói sai rồi, đúng hơn phải nói là, ta đáng yêu nhất!"

lần nữa bị nghẹn quyết định câm miệng lại.

----Truyện chỉ đăng tại truyenwiki.com chính chủ YuTuyTien, ăn cắp là dbrr, mong mn ủng hộ editor tại truyenwiki.com.

"Bảo bối đang nghĩ gì đấy?"

Đoạn Trình Uyên ý bảo cha Viên không cần rót trà tiếp, sau đó ôm lấy Lăng Sơ Nam.

"Có mệt không?"

Lăng Sơ Nam lắc lắc đầu, ánh mắt vừa lúc đội diện với nữ chính đang chăm chăm nhìn mình, trong mắt nữ chính tràn đầy âm u, giống như chỉ hận không thể đem cậu lột da róc, nhìn qua rất là đáng sợ.

Lăng Sơ Nam lập tức co rụt vào trong ngực của Đoạn Trình Uyên, vẻ mặt hoảng sợ.

"Ba ba, con muốn về nhà!"

Nếu không phải đã đi theo Lăng Sơ Nam qua mấy thế giới, nó có khả năng sẽ bị kỹ thuật diễn của ký chủ nhà mình lừa gạt.

Có điều ba ba ngốc một chút cũng không hoài nghi bảo bối của mình, đau lòng xoa xoa đầu cậu, nhìn nữ chính đã khôi phục lại ánh mắt bình thường.

"Viên tổng, xem ra nhà của ngài có người không chào đón chúng tôi, vậy thì tôi xin phép đi trước."

Sau đó lập tức bế Lăng Sơ Nam muốn rời đi.

"Đoạn... Đoạn gia!"

Thật vất vả mới có cơ hội tiếp xúc hần gũi với Đoạn gia, đương nhiên cha Viên không thể bỏ lỡ cơ hội này, ông ta hung hăng liếc mắt trừng Viên Giai Ngọc, sau đó vẻ mặt lấy lòng nói.

"Nhà bếp đã nấu cơm xong, ngài bà Đoạn thiếu gia ở lại dùng bữa đi."

"Không cần, tôi còn có việc."

Đoạn Trình Uyên lạnh lùng nói, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lăng Sơ Nam vẫy vẫy tay với Viên Thành Việt, làm một khẩu hình gặp lại sau, sau đó liền chui vào ngực Đoạn Trình Uyên.

Cha Viên tươi cười tiễn hai cha con họ xong, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, cũng không hề truy cứu việc Viên Thàn Việt thất lễ khi nãy, tầm mắt âm trầm nhìn về phía nữ chính vẫn đang ủy khuất.

"Vừa rồi mày đã làm cái gì?"

Viên Giai Ngọc tựa hồ bị doạ sợ.

"Con... Con không có mà, ba ba..."

"Câm miệng!"

Hai mày cha Viên nhíu lại.

"Nếu mày không làm cái gì, tại sao Đoạn gia lại nói có người ở đây không chào đón bọn họ chứ?"

"Được rồi, cha nó à, người vừa nãy là ai vậy, ngay cả ông cũng phải cẩn thận thế sao?"

Mẹ Viên nhảy ra giảng hoà.

Ánh mắt của nam chính Viên Thàn Dương cũng tràn ngập tò mò.

"Đúng vậy ba ba, bọn họ là ai vậy?"

"Dù sao cũng là người đắc tội không nổi."

Cha Viên thở dài.

"Biết Tiêu gia rồi đi."

Viên Thành Dương có chút kinh ngạc.

"Là Tiêu gia ở phía Nam kia?"

Hắn nhớ rõ cách đây không lâu mẹ của hắn còn đến Tiêu gia bàn chuyện hôn sự gì đó, có điều hắn thực sự không hề thích vị tiểu thư Tiêu gia kia chút nào, cho nên hôn sự đó cũng hủy bỏ.

"Tiêu gia và nhà cũng ta cũng không cách biệt nhau mấy, tại sao ba lại kiêng kị người nọ như vậy?"

"Ba sợ không phải là Tiêu gia, mà là hậu đài phía sau Tiêu gia."

Sắc mặt cha Viên có chút âm trầm.

"Chính là Đoạn gia vừa nãy, y là em trai của phu nhân Tiêu gia. Mấy năm trước, y đột nhiên xuất hiện ở thủ đô, thế nhưng thế lực lại vô cùng đáng sợ, nghe nói là người cầm quyền độc nhất của một gia tộc nước ngoài. Lúc y về nước, Bạch gia đã bị y dùng để gϊếŧ gà doạ khỉ, hiện giờ có thể nói là một tay che trời. Ba tin chắc, chỉ cần chúng ta đắc tội y, sau náy nhất định sẽ không thể yên bình mà trải qua."

Mọi người đều có chút nghẹn họng.

"Lợi hại vậy sao?"

"Gần đây ba có một cái hợp đồng muốn ký kết với Đoạn gia, vừa nãy còn định nhân cơ hội nói thêm vài lời với y, không ngờ nha đầu này lại không hiểu chuyện đến như vậy."

Ánh mắt cha Viên nhìn về phía Viên Giai Ngọc đã không còn ấm áp như lúc trước, thương nhân chỉ để mắt đến lợi ích, huống chi hiện tại tâm tư của ông ta chủ đặt lên việc làm cách nào để vãn hồi ấn tượng với Đoạn Trình Uyên, làm gì còn thời gian bận tâm đến cảm thụ của Viên Giai Ngọc.

"Đúng rồi, Tiểu Việt, con là bạn học của Đoạn thiếu gia, ngày mai con hãy đi xin lỗi đứa bé đó, nói rằng hôm nay là do nhà chúng ta chiêu đãi không chu toàn, cuối tuần mời bọn họ đến đây một chuyến."

"Hả?"

Viên Thành Việt đang ở tít trên chín tầng mây, đột nhiên nghe thấy lời này, vẫn còn chưa kịp hồi phục lại tình thần. Cha Viên khó có khi không vì vậy mà tức giận với hắn, lặp lại toàn bộ lời nói vừa rồi một lần nữa. Viên Thành Việt gật gật đầu.

"Con biết rồi. Con sẽ nói với cậu ấy. Có điều cậu ấy có chịu nhận hay không còn chưa biết, tính tình của Đoạn thiếu gia không được tốt lắm."

Khó thấy được dáng vẻ khẩn trương của cha mình, cho nên Viên Thành Việt cảm thấy rất mới lạ, còn có chút vui sướng khi người gặp hoạ.

"Con lên phòng nghỉ ngơi trước, không ăn cơm chiều."

Nhìn Viên Thành Việt đã lên lầu, cha Viên liền liếc mắt sang Viên Thành Dương.

"Tiểu Dương, con theo ba lên thư phòng một lát."

Nữ chính không được chú ý ngồi ở bên cạnh, móng tay cô ta đâm sâu vào trong ghế sô pha, tạo nên một vết lõm sâu, ánh mắt âm trầm tàn nhẫn, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, sau đó trưng ra gương mặt tươi cười đi vào phòng bếp giúp mẹ Viên chuẩn bị bữa tối cho Viên Thành Việt.

"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %, mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

Vừa ngồi vào trong xe, Lăng Sơ Nam liền nghe được thông báo của hệ thống. Đối với con số này, cậu không hề thấy kinh ngạc.

"Nam phụ quả nhiên đã được cứu."

Chẳng những có thể đoạt gia tài, còn ngăn cản tình cảm của nam chính và nữ chính phát sinh, đúng là một nam phụ tốt.

"Làm sao lại vui vẻ như vậy?"

Đoạn Trình Uyên ôm lấy Lăng Sơ Nam, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cậu, sau đó mới hỏi.

"Vừa nãy ba ba thật đẹp trai!"

Lăng Sơ Nam nhìn Đoạn Trình Uyên, lộ ra một nụ cười thật tươi.

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của y.

Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của ký chủ đã đạt đến trình độ thượng thừa, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám hủy hình tượng của Lăng Sơ Nam.

Ngày hôm sau, quầng thâm trên mắt Viên Thành Việt đã tan đi rất nhiều, hắn tận chức tận trách đem lời nói của cha Viên nói cho Lăng Sơ Nam nghe, sau đó mới nhìn Lăng Sơ Nam.

"Cậu không cần để ý đến ông ấy, hôm nay tôi về nhà sẽ nói với ông cậu không muốn đến chơi nữa."

Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Vậy cuối tuần cậu đến nhà tớ chơi được không?"

Viên Thành Việt có chút động lòng, nhưng lập tức nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Đoạn Trình Uyên, đang định từ chối, lại nhìn thấy ánh mắt đầy trông mong của Lăng Sơ Nam, trong lúc chưa kịp phản ứng đã mở miệng đồng ý. Có điều khi nhìn thấy vẻ mặt đầy sáng lạn của Lăng Sơ Nam, hắn liền nghĩ, cho dù Đoạn Trình Uyên có đáng sợ như thế nào thì cũng đâu ăn được hắn, chỉ cần nhịn là được rồi.

Kết quả vào chiều thứ sáu, Viên Thành Việt còn chưa bước lên xe, đã bị doạ đến nỗi hai chân mềm nhũn.

Hắn quả thực quá ngây thơ rồi.

Vừa chuẩn bị lên xe, đột nhiên nghe được một giọng nữ thanh thúy truyền đến từ phía xa, Tiêu Nguyên Lâm vẫy vẫy tay với bọn họ, sau đó nhanh chân chạy đến, ngừng trước mặt Lăng Sơ Nam.

"Em trai Nguyên Lang!"

Sau đó lại cung cung kính kính chào hỏi với Đoạn Trình Uyên bên cạnh.

"Chào cậu ạ!"

"Chị có chuyện gì sao ạ?"

Lăng Sơ Nam hỏi Tiêu Nguyên Lâm.

"Cậu, em trai Nguyên Lang, cuối tuần con có thể đến nhà hai người chơi không?"

Tiêu Nguyên Lâm thật cẩn thận nhìn về phía Đoạn Trình Uyên, sau đó dùng ánh mắt năn nỉ liếc về phía Lăng Sơ Nam.

", chuyện gì đây?"

"Thưa ký chủ, mấy ngày gần đây nam chính lấy đủ loại phương thức theo đuổi nữ phụ, dường như có ý định liên hôn với Tiêu gia."

đáp.

"Có điều, nữ phụ hình như không hề thích hắn."

"Vậy nữ chính đâu?"

"Dạo gần đây hành tung của nữ chính rất quỷ dị, cô ta thường xuyên đến những chỗ không có camera, rất khó theo dõi."

------

Truyện Chữ Hay