Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 31: + 32 + 33

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

--Mọi người đọc rảnh thì chỉ lỗi chính tả giúp mình nha. Vì chưa beta á. Có thời gian mình sửa sau. Xie xie

Chương

Edit : YuTuyTien

Trong hai năm này, Đoạn Trình Uyên đã đem người làm trong nhà toàn bộ rửa sạch một lần, có điều tuy rằng như vậy, nhưng không gian hoạt động của Lăng Sơ Nam vẫn còn hạn chế.

Nhà cũ rất lớn, hơn nữa hiện tại Lăng Sơ Nam vẫn còn là một đứa bé mắc chứng tự bế, cho nên nhìn qua cũng không có cảm giác không tự do.

Gần đây, Đoạn Trình Uyên có thói quen sau khi ăn xong cơm chiều sẽ mang Lăng Sơ Nam đến hậu viện tản bộ, mà lúc đó y mới có thời gian tâm sự với Lăng Sơ Nam. Có điều vẫn như cũ đa số là tự Đoạn Trình Uyên nói, Lăng Sơ Nam nghe, thỉnh thoảng Lăng Sơ Nam trả lời lại vài chữ, như vậy cũng đủ để Đoạn Trình Uyên vui vẻ cả ngày trời.

Hôm nay Đoạn Trình Uyên không thể về nhà, công việc này liền chuyển cho Trì Phong. Dắt theo vị tiểu tổ tông này đến hậu viện, tay hắn còn cầm theo một mâm trái cây, đi phía sau Lăng Sơ Nam, nhịn không được khuyên nhủ.

"Ai da tiểu thiếu gia, cậu ăn một miếng đi. Nếu không lát nữa Đoạn thiếu trở về, biết cậu không ăn trái cây sẽ tức giận đấy."

"Anh ta quá là thú vị."

Lăng Sơ Nam nói với .

"Anh ta hình như sắp khóc rồi."

Đối với đối tượng luôn bị ký chủ khi dễ này, tỏ vẻ rất thích vây xem.

Vào lúc này, điện thoại của Trì Phong vang lên, hắn nhìn thông báo trên màn hình, quay sang cười cười với Lăng Sơ Nam, bưng mâm trái cây đến một bên nghe điện thoại.

"Alo?"

"Giúp ta nghe lén điện thoại của hắn."

Lăng Sơ Nam ngồi lên chiếc xích đu, nói với .

Hai phút sau, Trì Phong cúp điện thoại, sắc mặt rất khó coi.

"Ký chủ, trong điện thoại nói Đoạn Trình Uyên đã xảy ra chuyện."

báo cáo đúng sự thật.

"Người gọi đến là Trương Minh Sa."

Trương Minh Sa là một thuộc hạ khác của Đoạn Trình Uyên, tuy diện mạo hung hãn nhưng tính tình lại rất thật thà. Lăng Sơ Nam đã gặp hắn vài lần, ấn tượng rất sâu, bởi vì lần đầu tiên hắn gặp Lăng Sơ Nam đã lấy một cây kẹo, muốn bắt cóc cậu, cuối cùng bị Đoạn Trình Uyên đánh một trận.

Trì Phong trở lại chỗ Lăng Sơ Nam, sắc mặt có chút nghiêm túc, dường như đang đấu tranh tư tưởng, sau một lúc lâu mới hạ được quyết tâm, ngồi xổm xuống đất, nhìn thẳng vào mắt Lăng Sơ Nam.

"Tiểu thiếu gia, chú Trì có chuyện phải ra ngoài một chuyến, cậu ở nhà ngoan ngoãn, không chạy lung tung nơi khác có được không?"

Kỳ thật Trì Phong không quá chắc chắn rằng Lăng Sơ Nam có thể nghe hiểu được hết lời hắn nói hay không, có điều hiện tại hắn thực sự rất gấp gáp.

Bởi vậy khi nhìn thấy Lăng Sơ Nam đã gật đầu, hắn cơ hồ đã lập tức đứng dậy, sau đó đưa Lăng Sơ Nam đến đại sảnh liền vội vã chạy đi.

"Ta cảm thấy có âm mưu gì đó."

Lăng Sơ Nam ngồi trên sô pha, hìn bóng dáng đi xa của Trì Phong.

tán đồng :"Tui cũng có cảm giác như vậy."

Mấy ngày nay Lăng Sơ Nam đã cùng đạt thành một bầu không khí hoà hợp, tương tự là Lăng Sơ Nam đưa ra ý kiến, còn vô điều kiện tán thành. Ai biểu phía trên ký chủ của nó có ô dù làm chi?

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Minh Sa vội vội vàng vang từ bên ngoài chạy về, gương mặt tràn đầy thần sắc khẩn trương. Vừa nhìn thấy Lăng Sơ Nam an ổn ngồi trên sô pha, liền nhẹ nhàng thở ra một chút.

"Tiểu thiếu gia, Đoạn thiếu đã xảy ra chuyện, nhà cũ không còn an toàn nữa, tôi đến mang cậu đi."

Ngìn người đàn ông mặt đầy mồ hôi trước mắt, Lăng Sơ Nam đột nhiên có chút thấp thỏm .

", ngươi cảm thấy lời hắn nói có phải là sự thật hay không?"

trở nên trầm mặc một lúc.

"Trong cốt truyện, Trương Minh Sa đã từng xuất hiện qua với Trì Phong, đối với Đoạn Trình Uyên cũng không nổi lên tâm tư phản bội, cho nên...."

Lời hắn nói rất có khả năng là sự thật.

Thấy bé trai ngồi trên sô pha không hề có hành động gì, chỉ mở to đôi mắt nhìn chăm chăm mình, Trương Minh Sa lại càng khẩn trương sốt ruột. Cho dù như thế, hắn cũng không hề cưỡng chế đem Lăng Sơ Nam rời đi, chỉ là thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa một chút.

"Tiểu thiếu gia, kẻ địch sắp đuổi đến đây rồi."

Lăng Sơ Nam nhìn hắn một cái, sau đó nhảy xuống sô pha, Trương Minh Sa duỗi tay muốn ôm lấy cậu, lại bị cậu né tránh. Nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã muốn bắt Lăng Sơ Nam đi, liền ngượng ngùng sờ sờ mũi, không khỏi cười gượng một cái.

"Vậy tiểu thiếu gia nhớ theo sát tôi nha."

Theo Trương Minh Sa ngồi lên xe, Lăng Sơ Nam liền chọn ghế sau.

Kỹ thuật lái xe của Trương Minh Sa rất ổn, có điều tốc độ chạy quá nhanh, thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu nhắc nhở Lăng Sơ Nam cẩn thận.

"Ký chủ, có ba chuếc xe đang đuổi theo phía sau."

báo cáo.

"Đều là kẻ thù của Đoạn Trình Uyên."

"Ừm. Có tra được Đoạn Trình Uyên đang ở đâu không?"

Lăng Sơ Nam vẫn có chút không tin rằng y đã xảy ra chuyện.

:"Vẫn chưa. Ký chủ, cốt truyện vẫn chưa bắt đầu, không có cách nào tra rõ vị trí của nhân vật trong cốt truyện. Đang trong quá trình theo dõi, tạm thời chưa phát hiện được gì. Có điều xe của Trì Phong đang chạy đến đây."

Lăng Sơ Nam mặt vô biểu tình nhìn ra ngoài cửa xe.

có chút lo lắng.

"Ký chủ, cát nhân tự có thiên tướng, khi cốt truyện bắt đầu, Đoạn Trình Uyên vẫn còn sống, cho nên hiện tại y chắc chắn không có chuyện gì."

"Lòng người khó đoán."

Lăng Sơ Nam đột nhiên sâu kín nói một câu.

có chút không rõ, đang muốn hỏi lại, chiếc xe đột nhiên dừng.

Nơi này là một khu dân cư bình thường, lúc này Trương Minh Sa đã cắt đuôi được mấy chiếc xe phía sau, hắn quay đầu nhìn Lăng Sơ Nam cười cười.

"Tiểu thiếu gia, Đoạn thiếu đang ở trong này, tôi mang cậu đi tìm y."

Lăng Sơ Nam thuận theo bước xuống xe, theo Trương Minh Sa rẽ trái rẽ phải đi sâu vào trong khu dân cư.

Sau đó, khi đến một chỗ hẻo lánh, cậu liền bị một họng súng lạnh ngắt chỉa vào đầu.

Lăng Sơ Nam ngẩng đầu nhìn Trương Minh Sa, lại nhìn khẩu súng trong tay hắn, trầm mặc chớp chớp mắt.

Cánh tay Trương Minh Sa hơi run lên, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, có điều tất nhanh hắn đã lấy lại cảm xúc, quay đầu nói.

"Tiểu thiếu gia, thực xin lỗi, nếu cậu muốn trách thì cứ trách tôi đi."

Sau đó hắn liền nhìn lên camera đang treo trên tường.

"Nhớ kỹ lời nói của mấy người. Chỉ cần tôi gϊếŧ nó, lập tức phải thả con gái tôi ra."

Tình thế đột ngột xoay chuyển, ban đầu còn khẳng định Trương Minh Sa tuyệt đối sẽ không phản bội, hiện tại trong lòng liền tràn đầy nôn nóng, đều là do nó không cẩn thận, nếu ký chủ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

Chính vào lúc này, Lăng Sơ Nam mở miệng, thanh âm của cậu rất bình tĩnh, giống như một chút cũng không hề bất ngờ với cảnh tượng trước mắt, cậu hỏi .

"Con gái của hắn là ai?"

"Xin ký chủ chờ một chút."

Một lát sau liền trả lời.

"Trong cốt truyện, vợ của Trương Minh Sa vì khó sinh mà qua đời, con gái vào năm hai tuổi bị bắt cóc, phía sau lưng gần cổ có một nốt ruồi đỏ."

"Nữ chính?"

Lăng Sơ Nam nhớ lại phần miêu tả của cốt truyện.

"Bây giờ nữ chính đang ở nước ngoài?"

"Không có. Nữ chính được người nhận nuôi mang về nước, hiện tại chắc đang ở trong nước."

rất nhanh đã trả lời. Nói cách khác, Trương Minh Sa hiển nhiên đang bị lừa, có điều cuối cùng cũng hiểu được câu lòng người khó đoán khi nãy của Lăng Sơ Nam là ý gì.

Nhưng mà hiện tại câu nói này vẫn chưa cần thiết, còn Trương Minh Sa đã run rẩy bóp cò súng.

Chỉ trong nháy mắt, Lăng Sơ Nam đột nhiên ngồi xổm xuống, nhanh chóng né tránh viên đạn bắn ra, động tác của cậu vô cùng nhanh nhạy, đồng thời dùng sức đánh rớt cây súng trong tay người đàn ông. Trong tay không biết từ bao giờ đã nắm một viên đá, thừa diệp đối phương vẫn còn đang thất thần, nhanh chóng đánh vào một huyệt vị sau cổ hắn.

Nhưng hiện tại cơ thể của Lăng Sơ Nam vẫn còn nhỏ, sức lực đương nhiên cũng không có bao nhiêu lớn, một đòn này không tạo được cho đối phương quá nhiều thương tích, chỉ khiến hắn lảo lảo khụy một chân xuống đất. đang định nhắc nhở ký chủ mau chạy đi, lại không ngờ Lăng Sơ Nam nhặt được một viên gạch ở chỗ nào đó, vô cùng lưu loát dùng nó đập mạnh vào gáy của người đàn ông.

ƯỚc chừng qua hai cú đập như vậy của Lăng Sơ Nam, người đàn ông cao lớn nọ mới bịch một tiếng ngã xuống đất.

Lăng Sơ Nam thở hồng hộc nhặt cây súng dưới chân lên, thân thể này vẫn còn quá yếu.

"Ký chủ cẩn thận!"

Chính vào lúc này, Lăng Sơ Nam đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt âm ngoan từ phía sau truyền đến, cậu vừa quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt điên cuồng giơ súng về phía mình, tiếng súng đã vang lên, viên đạn chuẩn xác nhắm thẳng vào đậu cậu bay đến.

Chiếu theo tốc độ của viên đạn, thân thể hiện tại của Lăng Sơ Nam đương nhiên không thể né tránh.

"! Nhiệm vụ lần này có khả năng phải thất bại rồi."

áy náy nói:"Thực xin lỗi ký chủ...."

Nhưng mà đau đớn trong dự đoán không hề xuất hiện, Lăng Sơ Nam ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt đầy quen thuộc của Đoạn Trình Uyên, y nói.

"Bảo bối, đừng sợ, ba đến rồi!"

Màu sắc đỏ chói từ trong ngực của người đàn ông mãnh liệt trào ra, thấm ướt bàn tay của Lăng Sơ Nam. Cậu cảm thấy tay mình có chút nóng, mà hai mắt cũng rất nóng.

"Bảo bối, không có việc gì đâu.... Đừng khóc."

Thần sắc của Đoạn Trình Uyên có chút hoảng loạn, cố hết sức muốn nâng tay lên sờ sờ gương mặt Lăng Sơ Nam, nhưng vừa đưa được một nữa, đã lập tức rũ xuống, vẫn cứ duy trì tư thế đang quỳ kia.

"Ha ha ha! Nếu đã chết vậy thì tốt. Mày chết rồi, sau này không ai có thể tranh giành quyền sở hữu Đoạn gia với tao. Là của tao, tất cả đều là của tao! Ha ha ha!...."

Lăng Sơ Nam lặng nhìn Đoạn Trình Uyên, lại nhìn về phía người đàn ông đang điên cuồng cười ở đầu hẻm, sau đó giơ cây súng trên tay lên.

"Bằng bằng bằng bằng!"

Bốn tiếng súng vang lên, người đàn ông nọ phát ra một tiếng hét thảm thiết, sau đó ngã xuống đất, máu từ tứ chi ào ạt chảy ra, hắn hoảng sợ nhìn vào đứa bé mà mình cho rằng không hề có chút uy hiếp nào, định nhặt cây súng bị rớt bên cạnh, nhưng gân tay và gân chân đều bị bắn đứt, không thể làm ra bất kì cử động nào, thấy Lăng Sơ Nam càng ngày càng đến gần.

"Mày... Mày định làm gì?"

Laeng Sơ Nam không nó gì, chỉ nhấp môi, lấy một cây dao nhỏ từ trong túi ra.

Bắt đầu từ cánh tay cầm súng của người đàn ông, Lăng Sơ Nam cứ một dao một dao cắt xuống, mỗi một dao là một miếng thịt. Biểu tình của cậu vô cùng nghiêm túc, giống như đang làm một việc gì đó rất quan trọng.

Người đàn ông nọ đã không còn sức kêu la, gương mặt vặn vẹo chỉ hận không thể ngất xỉu, nhưng mỗi lần khi hắn sắp rơi vào hôn mê, Lăng Sơ Nam vẫn luôn có biện pháp khiến hẳn tỉnh táo trở lại.

Khi nhìn tiểu ác ma này, trong mắt hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ -- mau gϊếŧ hắn chết đi.

"Ký chủ! Ký chủ!"

đã gọi rất lâu nhưng ký chủ của nó vẫn không hề đáp lại, nó nhịn không được liền lớn tiếng kêu lên.

"Ký chủ! Đoạn Trình Uyên vẫn còn có cách cứu được, ngài mau tỉnh táo lại đi!"

"Ta rất tỉnh táo!"

Động tác trên tay Lăng Sơ Nam dừng lại một chút, ngữ khí rất bình thản.

"Có cách gì?"

bị thanh âm đột nhiên phát ra của Lăng Sơ Nam doạ cho hoảng sợ, có điều nó rất nhanh đã trả lời.

"Ngài hiện tại có thể dùng điểm năng lượng đổi từ cửa hàng hệ thống một lá bùa hoàn nguyên, như vậy có thể khiến y sống lại."

Giống như sợ Lăng Sơ Nam không tin, tiếp tục nói.

"Tui vừa mới xin chỉ thị từ tổng bộ, trên đó đáp lại rằng có thể cho ký chỉ một lần cơ hội mở ra cửa hàng hệ thống."

Đây là đãi ngộ mà bất kỳ vị ký chủ nào trước đây cũng không có được, hơn nữa bùa hoàn nguyên vốn dĩ cần đến một vạn điểm năng lượng, đến tay ký chủ này của nó chỉ còn có một ngàn, quả nhiên ký chủ nhà nó có ô dù rồi!

"Vậy đổi đi!"

Lăng Sơ Nam nhìn người đàn ông vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc dưới đất.

"Lần này tạm tha cho mày."

Dứt lời liền đâm dao phẫu thuật trong tay vào tim hắn.

:"......"

"Có điều ký chủ, nguyên lý của bùa hoàn nguyên chính là vật đổi vật...."

"Sẽ chết sao?"

Lăng Sơ Nam hỏi.

"Sẽ không. Nhưng mà bất quá vẫn để lại di chứng."

"Vậy nhanh lên, đợi lát nữa xác y sẽ cứng mất."

"......"

------

Chương

Edit : YuTuyTien

Lúc Trì Phong dẫn người đến, đầu tiên nhìn thấy chính là một người đàn ông đã chết, toàn bộ thịt cánh tay phải của hắn đều bị cắt xuống, trước ngực còn bị cắm một cây dao, cái chết của hắn trông vô cùng thê thảm. Mặc dù Trì Phong đã nhìn thấy không ít người chết, nhưng lần này lại bị doạ tới mức sắc mặt xanh lét.

Cách đó không xa, Trương Minh sa đang nằm trên đất, sau đầu có một vết đánh lớn, có điều nhinc qua vẫn còn sống.

Mà Đoạn Trình Uyên trước ngực đầy máu tươi, ôm Lăng Sơ Nam đứng lên.

"Đoạn... Đoạn thiếu! Ngài không có chuyện gì chứ?"

Tầm mắt Trì Phong dừng lại trên vệt máu lớn ở ngực Đoạn Trình Uyên.

"Không có chuyện gì."

Đoạn Trình Uyên trả lời, sau đó chỉ vào Trương Minh Sa đang nằm dưới đất, lại chỉ vào camera đã bị phá hỏng trên tường.

"Đều đem đi xử lí."

Nhìn thấy nét lãnh lệ trong mắt Đoạn Trình Uyên, Trì Phong không khỏi rùng mình một cái, sau đó đáp.

"Vâng!"

Lúc Lăng Sơ Nam tỉnh lại thì trời đã tối đen, lúc này cậu đang được Đoạn Trình Uyên gắt gao ôm chặt trong ngực. Hô hấp của y rất nhẹ, hai mắt đều đã thâm đen, trên cằm lại mọc lún phún râu, nhìn qua có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Lăng Sơ Nam cũng không động đậy, trong lòng hỏi .

"Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Nửa tháng, thưa ký chủ."

đáp.

"Đoạn Trình Uyên đã hoàn toàn nắm quyền."

"Di chứng là cái gì?"

Lăng Sơ Nam đột nhiên hỏi.

lần này không hề lập tức trả lời, mà hỏi ngược lại.

"Ký chủ, tại sao ngài lại muốn cứu y?"

"Nếu y không đến thì ta đã chết."

Lăng Sơ Nam nói.

Cho nên ngài là bị hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân của y làm cho cảm động? đang muốn hỏi lại, đã nghe Lăng Sơ Nam tiếp tục nói.

"Nếu như ta chết, nhiệm vụ sẽ thất bại, mà thất bại thì bị trừ điểm năng lượng."

"......"

"Y đã cứu ta, vậy về sau ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó lấy được thêm càng nhiều điểm năng lượng."

Lăng Sơ Nam một lần nữa nhắm mắt lại.

"Hơn nữa, không có y, ta sẽ đói. Cho nên cứu y không hề lỗ."

còn đang cho rằng sẽ nghe được một màn thổ lộ của Lăng Sơ Nam, lại bị một đống lý luận của cậu làm cho kinh sợ, nó trầm mặc một lúc, sau đó mới tìm về lại ngôn ngữ của mình.

"Ký chủ, nghiêm túc mà nói, cửa hàng hệ thống sẽ không tồn tại loại đồ vật có thể khiến người khác khởi tử hồi sinh. Bùa hoàn nguyên là một vật phẩm đặc thù, mà nguyên lý của nó là vật đổi vật, là trao đổi đồng giá, chỉ có thể để người sử dụng tự mình trao đổi."

"Cho nên là?"

Thanh âm của Lăng Sơ Nam rất bình tĩnh.

"Cơ thể hiện tại của ngài rất yếu ớt, có khả năng sẽ bị bệnh tật quấn thân, hơn nữa tuổi thọ của ngài cũng bị giảm xuống chỉ còn ."

Nhìn thấy Lăng Sơ Nam không hề dao động, tiếp tục nói.

"Vốn dĩ ngài hẳn phải lấy mạng đổi mạng, có điều hiện tại ngài vẫn còn sống, cho nên... Cơ thể này không thể lớn lên được."

"Nếu ta nhớ không nhầm, hiện tại chỉ cao đến mét ?"

"Đúng vậy ký chủ, cân nặng kg."

chuẩn xác báo cáo số liệu của cơ thể.

"Ta mới tám tuổi."

Lăng Sơ Nam lại hỏi.

"Không có căch nào giải quyết sao?"

Nhỏ như vậy, có làm cái gì cũng không dậy nổi cảm giác, cậu không muốn phải cấm dục suốt thế giới này đâu.

"Không có thưa ký chủ."

Thanh âm rất bình tĩnh.

", ngươi có phải đang rất vui vẻ khi ta bị như thế không?"

"Không hề, thưa ký chủ."

vi phạm lương tâm của hệ thống mà nói dối. Hai thế giới trước ký chủ toàn làm mấy việc không hề hài hoà xuyên suốt nhiệm vụ, cho nên đã tạo cho nó không ít tổn thương.

"Được thôi."

Lăng Sơ Nam đột nhiên nói.

"Bảo vệ được đồ ăn, cho dù không yêu đương cũng không sao cả."

Dù sao cơ thể cũng không có cảm giác, nên người nghẹn đâu phải cậu.

Lăng Sơ Nam nghĩ thông, ngược lại đột nhiên cảm thấy người đàn ông đang nằm trên giường có chút đáng thương.

"Bảo bối?"

Dưới tầm của Lăng Sơ Nam, Đoạn Trình Uyên đột nhiên thức giấc, phát hiện tiểu gia hoả trong lòng đã tỉnh, theo bản năng buộc chặt cánh tay, sau đó lại đột nhiên cứng đờ, vô cùng cẩn thận ôm lấy cậu.

"Bảo bối hù chết ba ba rồi."

Đối với việc bị dễ dàng ôm lấy, Lăng Sơ Nam vốn là không quá thích, có điều khi nhìn thấy ánh mắt người đàn ông nọ đã có lại thần khí, không tự giác liền nở một nụ cười với y, dừng một chút, mới lên tiếng.

"Ba ba!"

Một tiếng này không hề chứa bất kỳ hàm nghĩa gì, chỉ là xưng hô thuần túy.

Bởi vì vừa mới tỉnh lại, cơ thể của Lăng Sơ Nam vẫn rất suy yếu, giọng nói cũng không lớn, vừa hay đủ để Đoạn Trình Uyên nghe được.

Người đàn ông dường như vô cùng kinh ngạc, mãi một lúc lâu sao mới có thể phản ứng lại, hai tay run rẩy ôm chặt lấy Lăng Sơ Nam vào ngực mình.

:"Ký chủ, y khóc."

Lăng Sơ Nam không trả lời.

Đối với việc bản thân vẫn còn sống, Đoạn Trình Uyên cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, có điều y vẫn theo bản năng cho rằng việc này có liên quan đến Lăng Sơ Nam, trước tiên là đưa cậu đi kiểm tra toàn cơ thể một lần.

Mà đương nhiên kết quả không đưa ra được bất thường gì.

Nhưng Lăng Sơ Nam lại vô cớ hôn mê ròng rã nửa tháng.

Trong vài phút không thanh tỉnh, Lăng Sơ Nam rốt cuộc hiểu được cơ thể yếu ớt mà đã nói có nghĩa là gì --cậu cư nhiên lại buồn ngủ.

Lần nữa tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, Đoạn Trình Uyên không còn trong phòng, Lăng Sơ Nam nhìn ánh sáng nhỏ nhoi len qua rèm cửa sổ.

", bây giờ là mấy giờ?"

"Thưa ký chủ, bây giờ là giờ phút chiều."

đáp.

"Ngài đã ngủ tiếng đồng hồ."

"......"

"Bảo bối, con tỉnh rồi."

Lúc này cửa bị đẩy ra, Đoạn Trình Uyên từ bên ngoài đi vào, đem Laeng Sơ Nam ôm lên.

"Có đói bụng không?"

Có lẽ là do ngủ quá lâu, đầu Lăng Sơ Nam vẫn còn có chút mơ màng, mềm oặt bị Đoạn Trình Uyên ôm lấy, lúc này trong miệng mới cảm nhận được một mùi máu tươi nhàn nhạt.

", trong lúc ta ngủ có cắn y sao?"

"Không có thưa ký chủ."

phủ nhận suy đoán của Lăng Sơ Nam.

"Là do Đoạn Trình Uyên sợ ngài bị đói, cho nên tự đút máu cho ngài."

Lăng Sơ Nam trong lòng gật gật đầu.

"Không uổng công ta tốn điểm năng lượng cho y."

Lần này rốt cuộc đến lượt nghẹn họng.

Tin tức Lăng Sơ Nam đã tỉnh rất nhanh liền được lan truyền ra ngoài, Trì Phong nhân lúc Đoạn Trình Uyên không ở đây, bổ nhào đến trước mặt Lăng Sơ Nam, ánh mắt đầy trông mong mà nhìn cậu, sau khi xác định hai mắt cậu thực sự đã mở ra, hắn liền kích động đến nỗi rớt nước mắt.

"Tiểu tổ tông, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."

Trình Phong cũng không dám nghĩ lại trong khoảng thời gian này bản thân đã trải qua thế nào nữa, từ trước đến nay Đoạn Trình Uyên vốn dĩ ít nói ít cười với bọn họ, nhưng tốt xấu gì vẫn nhìn ra một người bình thường. Có điều trong nửa tháng này, quả thực vô cùng đáng sợ.

"Cậu đang làm cái gì?"

Đang lúc Trì Phong chuẩn bị bày tỏ tấm lòng kích động của mình lần hai, thanh âm đầy lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng hắn, nhất thời Trì Phong giật mình nhảy dựng lên, cũng không dám trách tội Lăng Sơ Nam không nhắc nhở mình, cười cười nói.

"Tôi chỉ là nghe tin tiểu thiếu gia đã tỉnh, cho nên có chút kích động. Tôi.. Tôi còn có việc, đi trước đây."

Dứt lời, Trì Phong liền nhanh như chớp chạy biến khỏi phòng.

Một đoạn thời gian kể từ đó, Lăng Sơ Nam chưa từng gặp lại Trương Minh Sa, ngẫu nhiên nghe được tin tức cũng chỉ là Đoạn Trình Uyên thanh tẩu thế lực đối địch nào đó, gió lốc không còn lan đến gần chỗ cậu lần nào nữa.

Có điều, giống như lời đã nói, cho dù đã qua ba năm, cơ thể của cậu vẫn không hề cao lên.

Đứng ở trước thước đo chiều cao, Lăng Sơ Nam nhấp môi, biểu tình có chút thất vọng.

"Bảo bối, sao lại không vui vậy? Có phải là có người đã chọc cho con tức giận không? Nói ba ba nghe, ba ba sẽ trút giận cho con."

Đoạn Trình Uyên vô thanh vô thức xuất hiện phía sau Lăng Sơ Nam, thuần thục ôm cậu ngồi lên cánh tay mình.

"Ba ba!"

Mấy năm nay, chứng 'tự bế' của Lăng Sơ Nam đã tốt lên rất nhiều, cậu duỗi tay ôm lấy cổ của Đoạn Trình Uyên, biểu tình có chút uể oải.

"Tại sao con lại không cao thêm?"

Cánh tay Đoạn Trình Uyên có chút căng chặt, sau đó nhẹ nhàng hôn hôn lên gương mặt Lăng Sơ Nam, mỉm cười nói.

"Bởi vì bảo bối là thiên sứ nhỏ của ba ba nha, bảo bối muốn lớn lên sau đó bỏ ba ba sao?"

Nhìn ánh mắt có chút ảm đạm của người đàn ông đôi diện, Lăng Sơ Nam đột nhiên ngẩn người.

"......Từ khi nào thì y học được cách gạt người thế hả?"

"Ký chủ, đây không phải là do y học từ ngài sao?"

Cả ngày không có việc gì liền muốn nghe lời khen, tùy thời tùy chỗ đều phải có người dỗ, Đoạn Trình Uyên làm ba ba cũng không dễ dàng gì.

Có điều theo lời của Lăng Sơ Nam, thì đây là đang rèn luyện cho Đoạn Trình Uyên. còn đang định phản bác lại, nhưng nhìn thấy bộ dáng kẻ muốn cho người muốn nhận của hai người, nó liền trở nên trầm mặc xuống.

"Bảo bối muốn về nước không?"

Đoạn Trình Uyên đột nhiên hỏi.

Lăng Sơ Nam có chút kỳ quái vì sao y lại đưa ra lời đề nghị này, có điều nhớ đến nhiệm vụ sẽ phát sinh ở trong nước, liền gật gật đầu.

"Muốn."

Ba ngày sau, Đoạn Trình Uyên ôm Lăng Sơ Nam vẫn còn đang ngủ từ lúc lên máy bay đến giờ, bước xuống sân bay tại thủ đô Hoa Quốc.

Lúc Lăng Sơ Nam tỉnh dậy trời đã sập tối.

", ta cảm thấy nếu như còn ngủ như vậy, nhiệm vụ sẽ không có cách nào làm."

"Không sao đâu ký chủ, hiện tại còn cách thời gian cốt truyện bắt đầu đến năm, ngài không cần phải gấp."

an ủi nói.

"Hiện tại cơ thể của ngài vẫn còn suy yếu, biết đâu qua mấy năm nữa lại tốt lên thì sao."

", ngươi đúng là một hệ thống tốt."

Lăng Sơ Nam cảm động nói.

"Ký chủ quá khen, chỉ là đang căn cứ theo nhiệm vụ mà làm."

"Đúng rồi ký chủ!"

đột nhiên nói.

"Yêu cầu nhiệm vụ đã được truyền tải, ngài có muốn tiếp nhận không?"

"Được."

"Yêu cầu của nhiệm vụ bao gồm, một - chia rẽ nam nữ chính, hai - khiến nam chính trắng tay, ba - giúp chị gái có được hạnh phúc."

"Chị gái mà ngươi nói là Tiêu Nguyên Lâm?"

Cốt truyện nhân vật của cậu cũng chỉ có một người được xem là thân nhân duy nhất chính là Tiêu Nguyên Lâm mà thôi, cho nên mới có nhiệm vụ này đi.

"Ngươi có thể điều tra hiện tại cô ấy đang ở đâu không?"

"Cô ấy đang ở biệt thự." trả lời.

Lăng Sơ Nam 'À' một tiếng, sau đó chống tay ngồi dậy.

"Chúng ta đến gặp cô ấy."

Nói như thế nào thì người ta cũng là con gái duy nhất bị thất lạc của Viên gia, đáng tiếc lại bị nữ chính cướp mất thân phận, cướp luôn anh trai, kết cục biến thành thê thê thảm thảm.

Đầu vẫn còn có chút mơ màng, Lăng Sơ Nam bò xuống giường, thiếu chút nữa đã nhũn chân ngã xuống đất.

"Đã bao lâu ta không tự đi đường rồi?"

"Ba ngày."

nói.

"Theo thống kê, một tháng này khoảng cách tự ngài bước đi chưa đến mét."

......Cậu thực sự bị dưỡng phế rồi.

Ba năm sau khi sự việc ngoài ý muốn đó xảy ra, cơ thể của Lăng Sơ Nam thường xuyên mắc phải một vài bệnh vặt, đi hai bước đã thấy mệt. Ban đầu Đoạn Trình Uyên còn muốn rèn luyện cơ thể cho Lăng Sơ Nam, nhưng lần đầu tiên để Lăng Sơ Nam ra ngoài đi dạo một vòng, lúc trở về đột nhiên phát sốt suốt ba ngày liền, kể từ đó Đoạn Trình Uyên không còn yêu cầu Lăng Sơ Nam rèn luyện cơ thể nữa. Thậm chí chỉ hận không thể thời thời khắc khắc ôm cậu theo bên cạnh, trực tiếp biến cậu thành con trai ba không bị dưỡng thành.

Có điều Lăng Sơ Nam rất thích thú, cho nên mới biến thành tình trạng hiện tại.

Lăng Sơ Nam ngồi lên bậc cầu thang, nhìn từng bậc cầu thang dài đằng đẳng trước mắt.

"Chân ta mỏi."

Sau khi nói xong liền thở dài.

"Sau này ta nhất định sẽ cố gắng đi nhiều hơn."

:"......"

"Em trai nhỏ, em ngồi ở đây làm gì vậy?"

Lúc này một giọng nữ thanh thúy đầy sợ hãi vang lên sau lưng Lăng Sơ Nam.

-------

Chương

Edit : YuTuyTien

Cô gái nhỏ trên đầu có một chiếc cài công chúa, tóc đen mềm mại dài đến giữa cổ, đôi mắt rất lớn, thần sắc mang theo tò mò, cô hỏi.

"Em là con cháu của nhà này sao?"

"Đáng yêu quá!"

Lăng Sơ Nam hô lên trong lòng.

"Có điều tại sao cô ấy lại cao như vậy?"

:"Ký chủ, cô ấy chỉ là đạt đến chiều cao tiêu chuẩn ở tuổi này thôi."

Ngụ ý chính là do Lăng Sơ Nam lùn.

Tiêu Nguyên Lâm ba năm trước được vợ chồng Tiêu gia nhận nuôi, hiện tại vừa tròn mười một tuổi, chỉ lớn hơn so với Lăng Sơ Nam một tháng, có điều Lăng Sơ Nam lại phải ngước lên nhìn cô.

Thấy Lăng Sơ Nam không nói lời nào, chỉ ngẩng mặt nhìn mình, Tiêu Nguyên Lâm bước về phía vào bước, sau đó ngồi xổm bên cạnh Lăng Sơ Nam, vẻ mặt không hề che giấu yêu thích đối với cậu.

"Xin chào, chị tên là Tiêu Nguyên Lâm, năm nay chị mười một tuổi, em tên là gì vậy?"

Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt.

"Em...."

"Bảo bối, dậy rồi tại sao lại không gọi ba ba?"

Lúc này, thanh âm của Đoạn Trình Uyên từ phía trên lầu truyền xuống.

Lăng Sơ Nam vừa quay đầu liền nhìn thấy Đoạn Trình Uyên đang đứng phía trên, sau đó cậu liền được bế lên khỏi mặt đất, cậu vòng tay ôm lấy cổ Đoạn Trình Uyên, hôn một cái.

"Muốn tìm ba ba."

Trong lòng Đoạn Trình Uyên liền mềm nhũn, trên gương mặt không giấu được cao hứng, ngay cả cô bé ngồi bên cạnh cũng trở nên thuận mắt không ít.

Có điều sau khi Tiêu Nguyên Lâm nhìn thấy Đoạn Trình Uyên, đã bị doạ đến nỗi lùi về sau hai bước.

"Lâm Lâm, về nhà thôi."

Lúc này, một giọng nói từ đươi lầu truyền đến.

Tiêu Nguyên Lâm như được đại xá.

"Tạm biệt cậu, tạm biệt em trai nhỏ."

"Tại sao chị ấy lại chạy ạ?"

Nhìn cô gái nhỏ nghiêng ngả lảo đảo vội vàng chạy đi mất, Lăng Sơ Nam liền hỏi.

"Có thể là muốn nhanh chóng trở về nhà."

Đoạn Trình Uyên ôm Lăng Sơ Nam trở về phòng.

"Bảo bối đói bụng chưa?"

Lăng Sơ Nam lập tức đem cô gái nhỏ vứt ra sau đầu.

Một khoảng thời gian rất dài kể từ đó, Lăng Sơ Nam chưa từng gặp lại Tiêu Nguyên Lâm lần nào. Thẳng cho đến một ngày, Lăng Sơ Nam vừa xuống liền nhìn thấy cô gái nhỏ đoan đoan chính chính ngồi trên bàn ăn.

Nhìn thấy Lăng Sơ Nam, Tiêu Nguyên Lâm liền vẫy vẫy tay với cậu, ánh mắt tràn đầy cao hứng.

"Em trai nhỏ!"

"Cô ấy kêu ta là em trai được rồi, tại sao còn phải thêm chữ nhỏ phía sau nữa?"

Lăng Sơ Nam có chút không hài lòng với cái xưng hô này.

:"Bởi vì ngài thực sự rất nhỏ."

"......"

Lăng Sơ Nam quyết định không thèm để ý đến cô, chậm rì rì đến chỗ ngồi của mình, chờ Đoạn Trình Uyên quay lại.

Giống như không cảm nhận được sự lãnh đạm của Lăng Sơ Nam, Tiêu Nguyên Lâm vẫn cười tủm tỉm nhích đến gần cậu.

"Ba ba và mẹ của chị có việc bận, cho nên muốn đưa chị đến nhà cậu ở vài ngày. Em trai nhỏ, em là con trai của cậu sao? Lần trước chị nghe em gọi cậu là ba ba."

"Em trai nhỏ, em tên là gì vậy?"

"Đoạn Nguyên Lang."

Đối với xưng hô một cũng em trai nhỏ hai cũng em trai nhỏ của Tiêu Nguyên Lâm, Lăng Sơ Nam cảm thấy có chút nuốt không trôi.

"Tên của chúng ta khá giống nhau nha, em trai Nguyên Lang."

Đối với điểm giống nhau này, Tiêu Nguyên Lâm tỏ vẻ rất cao hứng.

"Em hiện tại đang học lớp mấy vậy?"

"Em không có đến trường, em học gia sư."

Lăng Sơ Nam trả lời, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Nguyên Lâm.

"Đi học vui lắm sao?"

"Ở trường có rất nhiều bạn bè nha, chị thích nhất chính là đi học đó."

Sau đó cô gái nhỏ liền bắt đầu lải nhải với Lăng Sơ Nam một vài chuyện thú vị xảy ra ở trường học.

Lúc Đoạn Trình Uyên đi vào phòng ăn, liền nhìn thấy bảo bối nhà mình bày ra vẻ mặt đầy hứng thú, không khỏi đau lòng một trận, duỗi tay ôm Lăng Sơ Nam ôm vào ngực.

"Bảo bối muốn đi học sao?"

Lăng Sơ Nam điều chỉn cơ thể một chút, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Đoạn Trình Uyên.

"Con muốn ở cùng với ba ba."

Cô gái nhỏ bị bỏ qua một bên trợn mắt há mồm nhìn người cậu đáng sợ trong mắt mình đang tươi cười xán lạn. Em trai nhỏ thật lợi hại!

Mấy ngày tiếp theo đó, Tiêu Nguyên Lâm như một cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo đi theo phía sau Lăng Sơ Nam, cô còn phát hiện được thước đo chiều cao bị Lăng Sơ Nam ném qua một góc, sau khi kiểm tra xong còn vô cùng vui vẻ chạy đi tìm Lăng Sơ Nam.

"Em trai Nguyên Lang, chị cao thêm ba centimet nữa nè."

Lăng Sơ Nam :"......"

:"......"

Cô gái nhỏ này quả thực biết cách chọc trúng chỗ đau của người khác.

Không chỉ như thế, cô còn muốn dẫn Lăng Sơ Nam đến đó kiểm tra thử một chút. Cơ thể Lăng Sơ Nam nhỏ bé, sức lực cũng yếu, hơn nữa đang gắn thêm cái mác suy nhược, bị cô gái nhỏ kéo đi thế nhưng lại không thể chống cự được chút nào.

", cô ấy khi dễ ta."

Lăng Sơ Nam một bên bị Tiêu Nguyên Lâm kéo đi, một bên cáo trạng với .

"Ta muốn méc ba ba!"

Đối với vị ký chủ đột nhiên trở nên ấu trĩ này, tỏ vẻ không còn lời gì để nói.

Giống như nghe được kêu gọi của Lăng Sơ Nam, Đoạn Trình Uyên vừa lúc bước ra từ thư phòng, tầm mắt dừng lại trên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.

"Hai đứa đang làm gì?"

Tiêu Nguyên Lâm theo bản năng buồn cánh tay Lăng Sơ Nam ra, sắc mặt bị sợ hãi khiến cho tái nhợt.

"C.. Cậu."

Giọng nói của cô run rẩy đến lợi hại, hiển nhiên đã bị Đoạn Trình Uyên doạ sợ vô cùng, dưới tầm mắt của Đoạn Trình Uyên, Tiêu Nguyên Lâm không tự chủ lui về sau mấy bước, sau đó bị doạ đến khóc.

Lăng Sơ Nam đột nhiên lên tiếng.

"Ba ba, con muốn đi đo chiều cao, chị dẫn con đi."

Biểu tình vốn đang lạnh băng của người đàn ông lập tức tan biến, cúi người ôm lấy Lăng Sơ Nam từ dưới đất lên.

"Bảo bối muốn đi đâu cứ nói với ba ba, ba ba sẽ dẫn con đi."

Lăng Sơ Nam gác cằm lên vai người đàn ông, chớp chớp mắt nhìn về phía cô gái nhỏ vẫn đang lo lắng quan sát mình, lúc này cô gái nhỏ liền nín khóc mỉm cười.

"Bảo bối đang nhìn gì vậy?"

Ngữ khí của người đàn ông có chút chua chua.

"Có phải bảo bối thích chị gái rồi, không còn thích ba ba nữa hay không?"

"Không có, con thích ba ba nhất!"

Nhìn biểu tình nháy mắt đã trở nên vui vẻ của Đoạn Trình Uyên, Lăng Sơ Nam không khỏi có chút bất đắc dĩ, đã qua nhiều năm như vậy, đối với chiêu thức này y vẫn không hề thấy mệt.

"Bảo bối mau nhìn xem, có cao lên không?"

Đoạn Trình Uyên tiểu tâm đem bảo bối nhà mình đặt trước thước đo chiều cao, thanh âm của y có chút cao hứng.

"Cao thêm một centimet nha."

Vốn dĩ Lăng Sơ Nam còn lười nhìn thử, nghe được lời này liền ngẩng đầu, mở to hai mắt quan sát, nhìn con số hiện lên màn hình, mãi một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.

", sao lại thế này?"

cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Thưa... Thưa ký chủ, tui cũng không biết nữa... Có lẽ là do thước đo bị hư rồi."

Có điều việc này là không có khả năng, bởi vì thứ này chính là dụng cụ mà Đoạn Trình Uyên chuyên môn mua về cho Lăng Sơ Nam, là loại có tính năng chính xác nhất, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề nhanh như vậy được.

Nói cách khác, Lăng Sơ Nam thực sự cao lên!

"Bảo bối không vui sao?"

Thanh âm Đoạn Trình Uyên mang theo ý cười.

"Mặc dù chỉ cao thêm một centimet, nhưng mà điều này có nghĩa sau này bảo bối sẽ cao thêm nữa."

"Rất vui."

Lăng Sơ Nam ôm lấy cổ Đoạn Trình Uyên, hôn hôn một cái lên gương mặt y.

"Con muốn nói cho chị nghe."

"......"

Nhìn tiểu gia hoả bỏ lại mình mà chạy đi mất, nét mặt Đoạn Trình Uyên nháy mắt trở nên đen thui.

Ngày hôm sau, vợ chồng Tiêu gia đến đón Tiêu Nguyên Lâm về nhà, bốn năm sau đó Lăng Sơ Nam cũng không gặp lại cô lần nào nữa, có điều Lăng Sơ Nam thực sự càng ngày càng cao thêm. Mặc dù so với những thiếu niên đồng trang lứa như vậy vẫn rất chậm, nhưng rốt cuộc cũng đã thoát khỏi kiếp nhóc con mét rồi.

Mà theo chiều cao ngày càng tăng lên, tiếc nuối duy nhất của cậu chính là không thể tùy thời tùy chỗ được Đoạn Trình Uyên ôm đi nữa.

"Ba ba, con muốn đi học."

Lăng Sơ Nam mở cửa thư phòng, nói với người đang ông đang xử lý công việc trên bàn.

"Hửm?"

Đoạn Trình Uyên ngẩng đầu, mấy năm nay, bộ dáng của người đàn ông nọ đã thành thục rất nhiều, khí thế trên người cũng càng ngày càng cường đại, chỉ duy nhất khi ở trước mặt Lăng Sơ Nam mới trở nên nhu hoà.

"Tại sao bảo bối lại muốn đi học?"

Lăng Sơ Nam bước đến trước mặt người đàn ông, thuần thục chui vào ngực Đoạn Trình Uyên ngồi xuống, hai tay vòng lấy cổ của y.

"Ngày nào ba ba cũng bận như vậy, con ở nhà một mình không có gì chơi."

"Chú Trì Phong đâu?"

"Chú ấy cũng không có gì để chơi chung."

Lăng Sơ Nam cọ cọ vào ngực Đoạn Trình Uyên, tiếp tục nói.

"Ba ba con muốn đi học."

Làm ba ba ngốc đã mười năm nay, Đoạn Trình Uyên rốt cuộc cũng không thể từ chối được yêu cầu của Lăng Sơ Nam, nhanh chóng dựa theo ý muốn của Lăng Sơ Nam làm thủ tục nhập học.

"Tại sao lại là sơ trung?"

Lăng Sơ Nam nhìn vào tờ đơn xin nhập học, rõ ràng khi nãy cậu nói là cao trung.

"Bảo bối vẫn còn nhỏ, nếu vào cao trung sẽ bị khi dễ, ba ba lo lắng."

Đoạn Trình Uyên nói như thế đó.

"Con đã mười sáu tuổi rồi."

Lăng Sơ Nam còn đang muốn tiếp tục phản bác, đột nhiên lại nghe được một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh, cậu liền trừng mắt nhìn.

"Không cho cười!"

Trì Phong vội vàng che miệng lại.

"Thực xin lỗi tiểu thiếu gia, khụ khụ, tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Nói xong liền nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Kỳ thật cũng không thể trách hắn buồn cười, thật sự lấy dáng vẻ hiện tại của Lăng Sơ Nam, nói cậu mười hai tuổi còn có người nghi ngờ, nếu nói cậu đã mười sau, thật sự là điều không thể tin tưởng.

Cuối cùng Lăng Sơ Nam vẫn là không tình nguyện được Đoạn Trình Uyên tự mình đưa đến trường học, giáo viên và hiệu trưởng đồng loạt đứng ở cổng trường chờ, cung cung kính kính đưa hai người vào trong.

"Đoạn gia, ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Đoạn tiểu thiếu gia."

Đối với vị học sinh mới đến này, hiệu trưởng vẻ mặt đầy lấy lòng.

Đoạn Trình Uyên đơn giản nói với bọn họ vài câu, sau đó quay đầu nhìn Lăng Sơ Nam không biểu hiện gì bên cạnh, ánh mắt có chút chờ mong.

"Nếu bảo bối không thích đến trường, vậy về nhà với ba ba đi nha."

Biết người đàn ông này đang nghiêm túc, Lăng Sơ Nam liền lắc lắc đầu, nói.

"Con rất thích chỗ này."

Tiễn người đàn ông vẻ mặt không muốn buông đi, Lăng Sơ Nam đi theo giáo viên đến lớp của mình. Giáo viên vỗ vỗ tay, những học sinh đang nghiêm túc đọc sách phía dưới liền ngẩng đầu chú ý.

"Chào các em, đây là học sinh mới của lớp chúng ta, tên là Đoạn Nguyên Lang, hy vọng sau này sẽ nhanh chóng hoà nhập với lớp."

Lăng Sơ Nam cũng đúng lúc lộ ra một nụ cười với bọn họ.

"Chào mọi người, mình là Đoạn Nguyên Lang."

Đôi mắt của cậu rất lớn, lúc cười rộ lên hai bên má còn xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ, phối hợp với hai chiếc răng nanh, nhìn qua rất đẹp.

"Đáng... Đáng yêu quá!"

Trong lớp có một bạn nữ không nhịn được nhỏ giọng kêu lên.

Đây là lớp , các thiếu nam thiếu nữ đều đã gần như cao lên không ít, dáng người của Lăng Sơ Nam so với nữ sinh thấp nhất khối tiểu học cong phải lùn hơn một vài centimet, cũng khó trách tại sao mọi người lại nói cậu đáng yêu mà không phải là đẹp trai.

Lăng Sơ Nam được phân đến bàn đầu gần cửa vào, bên cạnh là một thiếu niên anh tuấn đầy ngạo khí, dường như đối với ai cũng đều là bộ mặt không vừa mắt, thấy Lăng Sơ Nam đang nhìn mình, thiếu niên liền hừ một tiếng xoay đầu đi chỗ khác.

"Cậu tên là gì vậy?"

Xem như không hề nhìn thấy nét lãnh đạm của thiếu niên nọ, Lăng Sơ Nam hỏi hắn.

Thiếu niên đột nhiên quay đầu sang, một bộ hung thần ác sát nhìn cậu.

"Liền quan gì đến cậu chứ?"

Lăng Sơ Nam dường như bị doạ đến, chớp chớp mắt, sau đó có chút bối rồi mà chuyển tầm mắt sang quyển sách trên bàn.

"Xin, xin lỗi."

"Viên Thành Việt."

Lúc này, bên tai Lăng Sơ Nam vang lên thanh âm khô cằn của thiếu niên bên cạnh, Lăng Sơ Nam quay đầu sang nhìn hắn, sau đó lộ ra một nụ cười tươi.

"Xin chào, tớ là Đoạn Nguyên Lang."

Tầm mắt của Viên Thành Việt dừng lại trên gương mặt Lăng Sơ Nam một lát, lại hừ một tiếng, trước tiếp nghiêng đầu nằm xuống bàn học.

"Ký chủ, tai hắn đỏ rồi."

mắt tinh mách lẻo.

"Viên tiểu thiếu gia này hình như không hề đáng ghét giống với cốt truyện nha."

Lăng Sơ Nam nói.

"Hắn thật đáng yêu."

Thấy ký chủ nhà mình nhìn chăm chăm vào nam phụ, không khỏi cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ ký chủ là đang muốn hồng hạnh xuất tường sao? Ba ba ngốc sẽ đau lòng đó.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Lăng Sơ Nam, thiếu niên liền ngẩng đầu, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn cậu.

"Cậu đang nhìn gì vậy?"

------

Editor :

Xém tí nữa là mất tiêu chương gòi. Khóc dòng sông.

Truyện Chữ Hay