Chương
Tác giả : Tòng Lai Bất Vấn
Edit : Yu
Mọi người vốn dĩ còn đang bị cuốn vào kịch bản lập tức sợ ngây người. Người đàn ông này từ khi nào có mặt ở đây? Hơn nữa còn ôm Lăng Sơ Nam. Cái này cũng không là gì nhưng mà Lăng Sơ Nam không hề đẩy y ra.
Đợi đến khi thấy được gương mặt của người đàn ông, tất cả mọi người liền có chung một suy nghĩ.
"Đẹp trai quá!"
Một nhân viên nữ trong đoàn nhỏ giọng khen ngợi, đồng thời cũng nói lên tiếng lòng mọi người.
Bên trong phòng nghỉ.
Sở Vân Qua rót một ly nước, nét mặt tràn đầy ý tứ xin lỗi.
"Xin lỗi! Lúc nãy có chút đường đột."
Lăng Sơ Nam ngồi trên ghế sô pha, nhận ly nước từ Sở Vân Qua, bàn tay có chút run rẩy, cậu cười cười gật đầu.
"Không sao. Có điều vì sao Sở tiên sinh lại đến đây?"
"! Y như vậy là thế nào?"
"Thưa ký chủ, số liệu của cốt truyện không có dị thường."
Trùng hợp! Nhất định chỉ là trùng hợp mà thôi. Tồn tại nhiều thế giới như vậy, đột nhiên có một người tương tự cũng không lạ, huống chi hai chữ bảo bối này là một xưng hô rất phổ biến, chẳng qua là do nó suy nghĩ nhiều.
"Nếu như y thổ lộ với ta, thì ta nên đồng ý hay là không đồng ý?"
:"Ký chủ! Ngài suy nghĩ nhiều rồi, y cũng đã nói chỉ là vô ý, chắc là không có khả năng sẽ thổ lộ với ngài đâu."
Sau đó thấy mặt mình bị vả bẹt bẹt.
"Vừa lúc đi ngang qua đây, nên anh ghé vào xem."
Sở Vân Qua đứng lặng trước mặt Lăng Sơ Nam một lúc, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, ngẩng mặt lên, ánh mắt vô cùng chân thành.
"Nhưng mà, những lời anh đã nói là nghiêm túc. Vốn dĩ anh từng nghĩ, cái gọi là nhất kiến chung tình gì đó rất buồn cười, thẳng cho đến khi gặp được em. Bảo bối! Có lẽ hiện tại có chút đột ngột, nhưng mà anh vẫn muốn hỏi em một câu, anh có thể theo đuổi em không?"
Sau khi nói xong câu cuối cùng, người đàn ông kia dường như không giấu nổi sự khẩn trương, thậm chí thanh âm còn mang nhè nhẹ run rẩy.
trầm mặc chịu đựng, nó không nghe gì hết, nó bị điếc.
"Anh có nhớ chúng ta gặp nhau bao nhiêu lần không?"
Lăng Sơ Nam nhíu nhíu mày.
Sở Vân Qua dừng một chút, trả lời.
"Ba lần."
Lăng Sơ Nam nghĩ nghĩ, đột nhiên bật cười.
"Được."
:"Ký chủ! Không phải vừa nãy ngài vẫn đang nhớ đến Tằng Vô Nhạc sao?"
Làm sao chỉ trong chớp mắt đã đáp ứng lời theo đuổi của người đàn ông khác vậy chứ? Hơn nữa, nếu nói lần đầu tiên Lăng Sơ Nam và Sở Vân Qua gặp nhau là lúc Lăng Sơ Nam mới đến thế giới này, thì cả hai cũng chỉ chính diện gặp nhau có hai lần thôi, lấy đâu ra ba lần vậy?
Tiếp theo đó đột nhiên cứng đờ, không lẽ lần đụng xe đó Sở Vân Qua nhận ra ký chủ?
Nhớ đến bộ dáng giả nữ của Lăng Sơ Nam, cự tuyệt chấp nhận khả năng này xảy ra.
Ngay cả nó cũng không nhận ra cô gái đó chính là Lăng Sơ Nam, thế nhưng Sở Vân Qua lại biết được.... Có điều thấy ký chủ không hề có chút ý tứ kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy vẫn nên tin tưởng khả năng này.
Lăng Sơ Nam không hề để ý lần nữa bị vô số câu hỏi làm hoang mang, cậu nhìn người đối diện cười vô cùng xán lạn.
"Đưa tay cho em."
Sở Vân Qua dường như vẫn chưa phục hồi tinh thần từ câu trả lời của Lăng Sơ Nam, bất quá nghe thấy lời nói của Lăng Sơ Nam, y vẫn theo bản năng đưa tay ra như ý cậu, thậm chí còn thuận thế kéo tay áo lên trên một chút, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Nhìn một màn quen thuộc diễn ra, liền trợn mắt há hốc mồm. Việc này không phù hợp với lẽ thường a, ngoại trừ ký chủ thi hành nhiệm vụ, những linh hồn khác không có khả năng xuất hiện ở hai thế giới khác nhau.
Nhưng mà, nó không hề cảm nhận được bất kì hơi thở nào của ký chủ đang thi hành nhiệm vụ trên người Sở Vân Qua.
Như vậy chuyện này là làm sao vậy?
Lăng Sơ Nam cũng không bận tâm đã khiếp sợ như thế nào, cậu cầm lấy cánh tay của người đàn ông, một ngụm cắn xuống.
Cảm nhận được hương vị quen thuộc, Lăng Sơ Nam liền chỉ cắn một ngụm nhỏ, sau đó liếm vết máu trên miệng vết thương, cậu vừa rời đi một chút, miệng vết thương không ngoài ý muốn từ từ khép lại.
"Mùi vị giống y hệt, y thật sự chính là Tằng Vô Nhạc. ?"
có chút ngốc, nó làm sao biết đang xảy ra chuyện gì chứ, cho nên nó không xác định nói.
"Có thể là.... Đầu thai.... Đi?"
"Thích sao?"
Thanh âm trầm thấp chứa đầy ý cười của người đàn ông vang lên bên tai của Lăng Sơ Nam.
Lăng Sơ Nam gật gật đầu, thành thật nói.
“Thích.”
Giọng nói của Sở Vân Qua nghe qua hình như rất vui vẻ, y nói.
"Thích thì tốt."
:..... Cho dù có thay đổi tính cách thì vẫn là biếи ŧɦái.
Lăng Sơ Nam :"! Ngươi nhìn đi, y đối với ta quả thực chính là chân ái đó, mới chỉ gặp qua ta có ba lần, mà đã thích ta rồi, ta rất cảm động."
"Y còn nhận ra ngài giả nữ nữa."
"Chỉ cần y cho ăn ta, muốn ta mỗi ngày mặc như vậy ta cũng đồng ý."
:"... Vậy tại sao khi nãy ngài không trực tiếp đồng ý làm người yêu của y luôn đi?"
"Y nói muốn theo đuổi ta."
"Cho nên ta muốn rụt rè một chút."
Lăng Sơ Nam nói.
Ở thế giới trước chỉ mới gặp mặt hai lần đã vội vã tha người ta lên giường, sao lúc đó ngài không nói cần rụt rè? trong lòng hừ lạnh.
"Lần nữa giới thiệu với em, anh tên là Sở Vân Qua, hiện tại nhận một chức vụ nho nhỏ nhàn tản trong gia tộc, ngoài ra không có người thân nào khác, cũng xem như không lo ăn lo mặc, về sau dự tính ở trong nước làm ăn."
:"..... Cái này cũng quá khiêm tốn rồi."
Sau lần đầu tiên gặp mặt, Lăng Sơ Nam đã cố ý điều tra thân phận của Sở Vân Qua. Gia tộc đã từng đứng đầu trong giới mafia, hiện tại chính là người cầm quyền tập đoàn tài chính lớn nhất nước.
Người đàn ông vốn dĩ ít khi nói cười trên tư liệu, hiện tại ở trước mặt Lăng Sơ Nam lại bày ra bộ dáng hiền lành không hề giống tính cách vốn có. ban đầu còn thấy khó hiểu, bây giờ nó đã có chút tin người này chính là Tằng Vô Nhạc rồi, cho nên nó cảm thấy cơ chế của mình hoạt động hơi khó khăn.
Nhưng mà cho dù thế nào đi nữa, Lăng Sơ Nam và Tằng Vô Nhạc đã xác định quan hệ theo đuổi và được theo đuổi.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm của trợ lý từ bên ngoài truyền vào.
"Anh Lăng, đến cảnh quay của anh rồi."
Hôm nay tổng cộng Lăng Sơ Nam chỉ có hai cảnh quay, đến giữa trưa đã có thể hoàn thành. Sở Vân Qua có việc rời đi trước, Lăng Sơ Nam nhanh chóng thay đồ, chào tạm biệt mọi người trong trường quay, sau đó cũng rời đi.
"Lăng.... Lăng tiên sinh."
Lúc này một âm thanh gọi cậu lại.
Lăng Sơ Nam quay đầu nhìn, hỏi.
"Dương tiểu thư, cô có việc gì sao?"
Dương Thanh Nhã là fan não tàn của Lăng Sơ Nam, năm cô mười tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cậu trên màn hình tv, từ đó đến mười mấy năm sau, cô vẫn luôn thu thập vô số tác phẩm của Lăng Sơ Nam. Về sau, quyết định tiến vào giới giải trí một phần cũng là do Lăng Sơ Nam ảnh hưởng.
Nhưng mà tiếc rằng, khi cô vừa mới đặt chân vào giới giải trí, vẫn còn chưa chính thức xuất đạo, đã bị ép xuất ngoại, chưa từng có cơ hội nhìn thấy Lăng Sơ Nam, không ngờ rằng hôm nay lại có thể gặp được.
Thấy Lăng Sơ Nam nhìn về phía mình, tay chân Dương Thanh Nhã đột nhiên có chút luống cuống.
"Tôi.... Tôi.... "
:"Ký chủ! Không lẽ nữ chính yêu thầm ngài?"
Lăng Sơ Nam nhìn nữ chính đứng trước mặt mình, nhướng mày.
"Có rất nhiều người yêu thầm ta, thêm nữ chính cũng đâu có gì lạ."
“……”
Dương Thanh Nhã do dự một chút, rốt cuộc cũng có dũng khí mở miệng.
"Lăng tiên sinh, tôi là fans của anh, tôi thật sự rất vui khi được gặp anh, không biết tôi có vinh hạnh được mời anh ăn một bữa cơm không?"
:"Vì an toàn của bản thân, hy vọng ký chủ đừng đáp ứng nữ chính, gần đây nam phụ theo đuổi nữ chính rất gắt gao."
Nếu như bị bắt gặp, chẳng phải ký chủ lần nữa bị tạt axit sao.
Nhưng mà vừa dứt lời liền nghe thấy Lăng Sơ Nam mở miệng trả lời.
"Được."
vẫn luôn bị xem nhẹ :"......."
Dương Thanh Nhã vốn không nghĩ rằng Lăng Sơ Nam sẽ đồng ý lời mời của cô nhanh như vậy, vẻ mặt cô có chút không thể tin nổi, cũng may một lúc sau đã nhanh chóng khôi phục tinh thần, vô cùng vui vẻ nói.
"Thật tốt quá, không biết khi nào anh có thời gian?"
"Ngày khác không bằng ngay hôm nay, hay là ngay trưa nay đi."
Lăng Sơ Nam nở nụ cười.
Dương Thanh Nhã có chút hoảng hốt, vội vàng trả lời.
"Được, được."
Một người phụ trách nữ quay trở lại phim trường, lặng lẽ lôi kéo vài người đến bên cạnh, hai mắt toả sáng.
"Ban đầu tui còn nghĩ soái ca lúc sáng có quan hệ với A Nam, nhưng mà mọi người đoán xem lúc nãy tôi nhìn thấy gì?"
"Cái gì?"
"Lúc nãy, diễn viên nữ mới của đoàn phim muốn mời A Nam một bữa cơm trưa, vấn đề là A Nam đã đồng ý!"
"Không thể nào, không phải A Nam từng nói không đến tuổi sẽ không yêu đương hay sao?"
Một người đứng bên cạnh nói.
"Hơn nữa, cô gái kia hơn A Nam một đống tuổi, làm sao có thể xứng đôi với A Nam nhà chúng ta được?"
Dặn dò trợ lý xong xuôi, Lăng Sơ Nam liền lười biếng đứng ở gara, sau đó liền thấy Dương Thanh Nhã mang vẻ mặt đầy cổ quái đi xuống.
"Làm sao vậy?"
Dương Thanh Nhã tựa hồ chỉ mới hồi phục lại tinh thần, mỉm cười nói.
"Không sao, chúng ta đi thôi."
Tầm mắt của cô dừng trên gương mặt quá mức tinh xảo của Lăng Sơ Nam, cô bất quá cũng chỉ lớn hơn Lăng Sơ Nam có hai tuổi mà thôi, làm sao lại biến thành một đống tuổi rồi?
Bữa cơm này rốt cuộc cũng không thể thành.
Hai người vừa mới rời khỏi phim trường, Dương Thanh Nhã liền nhận được một cuộc điện thoại, trên màn hình hiện tên Ngô Tử Sở.
Dương Thanh Nhã hơi siết chặt điện thoại trong tay, nhíu nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Điện thoại vang lên một lúc lâu, dừng một chút liền tiếp tục vang lên lần nữa, Lăng Sơ Nam đang cầm tay lái liếc mắt nhìn cô một cái, có chút hiểu ý nói.
"Có điện thoại thì cứ nhận đi, không cần để ý đến tôi "
:"Nữ chính rõ ràng không muốn nhận điện thoại, ký chủ, ngài quả thực xấu xa."
"Ngươi có nhớ hôm nay là ngày mấy hay không?"
Lăng Sơ Nam không nói tiếp, chỉ hỏi.
Linh quang chợt loé lên.
"Xin lỗi ký chủ, là do tui không chú ý."
Hôm nay là ngày tháng , trong cốt truyện hôm nay con trai của nữ chính được bảo mẫu dắt ra ngoài mua đồ ăn, sau đó trong lúc bảo mẫu không chú ý bị lạc mất, cuối cùng không biết đứa bé ấy làm thế nào lại chạy đến chỗ nam chính, còn được nam chính đưa về nhà. Ký chủ biết rõ chuyện này sẽ xảy ra, cho nên mới đồng ý lời mời của nữ chính, này là muốn phá hư nhân tố khiến tình cảm của nam chính và nữ chính tăng lên đi.
càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của bản thân rất chính xác, sau đó nó liền nghe thấy ký chủ của mình lên tiếng.
"! Hiện tại hình tượng của ta là như thế nào? Nam chính nhìn thấy ta có khả năng yêu ta không?"
"..... Ký chủ, tui xin nhắc nhở ngài một câu, tuy rằng nam chính không có cái gọi là tiết tháo, nhưng hắn ta thẳng tắp."
Hơn nữa, ngài đừng quên, ngài vừa mới đáp ứng lời theo đuổi của Sở Vân Qua đó.
"Đừng có sợ, ta chỉ đùa một chút thôi."
Lăng Sơ Nam vui vẻ nở nụ cười.
Dương Thanh Nhã ngượng ngùng hướng Lăng Sơ Nam cười một cái, sau đó nhận điện thoại.
Âm thanh của cô rất nhỏ.
"Tìm tôi có gì không? Hiện tại tôi đang bận."
Bên kia điện thoại hình như nói gì đó, biểu tình của cô càng ngày càng trở nên khẩn trương.
"Anh nói sao? Không tìm thấy Tiểu Thần?"
Nói thêm vài câu nữa, cô liền ngắt điện thoại, sắc mặt có chút trắng bệch, bộ dáng đầy hoang mang và lo sợ nhìn Lăng Sơ Nam.
"Lăng tiên sinh, không biết có thể đưa tôi về nhà được không, trong nhà có chút chuyện."
"Được. Nếu cô có việc thì tôi đưa cô về trước, lần sau hẹn ăn cơm cũng được."
Lăng Sơ Nam nói.
"Cô đưa cho tôi địa chỉ nhà đi."
Suốt quãng đường đi, gương mặt của Dương Thanh Nhã đều vô cùng sầu lo, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm, hai cánh tay có chút cứng ngắt, trông rất khẩn trương.
"Dương tiểu thư, mạo muội hỏi một câu, không biết nhà cô xảy ra chuyện gì vậy?"
Lăng Sơ Nam một bên lái xe, một bên giống như lơ đãng hỏi.
Nhìn sườn mặt nhu hoà của Lăng Sơ Nam, Dương Thanh Nhã đột nhiên bình tĩnh lại, cô do dự một chút nói.
"Con trai của tôi đi lạc rồi."
"Ký chủ! Xe của nam chính ở trước mặt."
nói.
"Con trai của nữ chính cũng ở trong đó."
Sau đó nó liền thấy Lăng Sơ Nam đột nhiên trượt tay, đầu xe rầm một tiếng đụng vào đuôi của chiếc siêu xe trước mặt.