Chương
Tác giả : Tòng Lai Bất Vấn
Edit : Miu(Yu)
Đây là một nhà hàng đồ Tây, tuy không phải là nhà hàng cao cấp nhưng thắng ở chỗ yên tĩnh, không gian ưu nhã, cộng thêm tiếng đàn violon du dương lại càng khiến nhà hàng tăng thêm một phần sức sống.
Gương mặt Sở Vân Qua mang theo nụ cười, rất tự nhiên đứng lên giúp Lăng Sơ Nam kéo ghế ra.
"Là tôi tới sớm."
Lăng Sơ Nam ngồi đối diện Sở Vân Qua, lại một lần nữa cảm thán, nếu người đàn ông này bước vào giới giải trí, cho dù là không có kỹ thuật diễn đi nữa, chỉ dựa vào gương mặt này cũng có thể phá đảo rất nhiều phòng vé.
Sở Vân Qua đem thực đơn đưa đến trước mặt Lăng Sơ Nam.
"Muốn ăn gì cứ gọi đi."
Lăng Sơ Nam đem ba chữ 'muốn ăn ngươi' đến bên miệng nuốt trở vào, sau đó tùy tiện chọn một phần beefsteak.
", ngươi không có kiến nghị gì à?"
lạnh lùng nói.
"Kiến nghị kí chủ đừng có yêu đương nhăng nhít mỗi ngày, chăm chỉ vào mục đích hoàn thành nhiệm vụ."
"Ai nói ta tới đây chỉ để hẹn hò?"
Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn hai mẹ con đang bước vào nhà hàng.
"! Ngươi đúng là không có chút đáng yêu nào cả."
"Xin lỗi ký chủ, là tui hiểu lầm ngài."
lúc này cũng đã chú ý đến hai mẹ con nữ chính, chân thành xin lỗi Lăng Sơ Nam. Nó thân là hệ thống, thế nhưng địa điểm mà nhân vật trong cốt truyện sẽ đến, nó lại quên mất, thật đúng là quá xấu hổ rồi.
Nhưng khi lần nữa đọc lại cốt truyện, lại không tìm được bất kì chi tiết nào nói rằng hôm nay nữ chính sẽ đến nhà hàng này, cho nên nó liền nghi hoặc.
"Ký chủ! Làm sao ngài biết được hôm nay nữ chính sẽ đến đây?"
"Trong cốt truyện có nói, hôm nay nữ chính sẽ đưa con trai đến công viên Hải Dương chơi, thành phố này chỉ có duy nhất một công viên Hải Dương, mà còn ở gần đây."
Còn việc vì sao lại biết được nữ chính sẽ đến nhà hàng này ăn tối, Lăng Sơ Nam tiếp tục nói.
"Cốt truyện cũng có sơ lược qua trước đó con trai của nữ chính làm lạc mất một cái móc khoá hình mèo con, mà nơi bé tìm được là ở một nhà hàng."
Nhìn trước cửa phòng bếp có treo một cái móc khoá hình mèo con, không khỏi sinh ra lòng khâm phục đối với ký chủ của mình. Không hổ là một ảnh đế, một chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng có thể nhớ rõ ràng.
Lăng Sơ Nam đương nhiên không hề nói với là kiếp trước cậu từng ở nơi này ăn tối vô tình gặp được hai mẹ con nữ chính. Sau khi giả vờ nghiêm túc lừa gạt hệ thống, Lăng Sơ Nam tâm tình đầy vui bẻ tìm đề tài nói chuyện với Sở Vân Qua.
Khác với vẻ bề ngoài, đối với các vấn đề về truyền thống và văn hoá của Hoa Quốc, Sở Vân Qua mười phần hiểu biết. Mặc cho đề tài là gì, y đều có thể đưa ra ý kiến và bàn luận. Việc này khiến cho người cùng y trò chuyện cảm thấy rất thoải mái.
Lúc này, trước cửa nhà hàng đột nhiên vang lên một trận tranh chấp. Lăng Sơ Nam hướng ánh mắt về đó, liền nhìn thấy một người đàn ông đang phát sinh mâu thuẫn.
Người đàn ông đó ước chừng khoảng - tuổi, gương mặt anh tuấn, có điều khí chất ổn trọng vốn có lúc này lại sắp không giữ nổi, khoé miệng có một vết bầm, trên mặt lại mang theo phẫn nộ.
Vị này chính là tổng tài của công ty giải trí Hạo Thiên, đương nhiên Lăng Sơ Nam từng gặp qua hắn, ánh mắt cậu thoáng hiện lên tia kinh ngạc.
"Sao nam chính lại đến đây?"
Một lúc sau mới trả lời cậu.
"Thưa kí chủ, trong nguyên tác không có sự kiện này."
Lăng Sơ Nam rất hứng thú quan sát mâu thuẫn đầu tiên giữa hai người nam chính và nam phụ. Nữ chính đứng một bên vô cùng tức giận, đứa bé trai kia sợ hãi khóc lớn. Lăng Sơ Nam nhướng mày, nếu đã biết được thân phận của nam chính, liệu nữ chính có còn muốn kí hợp đồng với công ty nam chính không đây?
"Tiểu Nam cảm thấy hứng thú với bọn họ sao?"
Sở Vân Qua đưa ly nước đến trước mặt Lăng Sơ Nam.
Lăng Sơ Nam cười cười, cầm lấy ly nước uống một ngụm.
"Thấy tổng tài của công ty Hạo Thiên có mặt ở đây nên cảm thấy có chút kinh ngạc thôi. Mọi người đều nói rằng vị tổng tài này từ trước đến nay không gần nữ sắc, không biết có phải sự thật hay không."
"Cùng lắm chỉ là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày mà thôi."
Âm thanh của Sở Vân Qua mang theo tí lạnh lẽo.
"Hửm?"
Lăng Sơ Nam có chút nghi hoặc.
"Anh biết anh ta?"
"Gần đây có một số công việc cần bàn bạc với hắn thôi."
Biểu tình của Sở Vân Qua trở nên nhu hoà, giống như không muốn nói thêm về sự việc này nữa, tầm mắt y dừng lại trên phần beefsteak đặt trước mặt Lăng Sơ Nam.
"Tôi thấy em ăn không nhiều. Là do đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Trận cãi vã ở bên kia đã kết thúc, nam chính tức giận bỏ đi, còn nữ chính và nam phụ lại nắm tay bé trai đi vào trong.
Lăng Sơ Nam thu hồi tầm mắt, vô tình nhìn thấy bàn tay thon dài đặt trên bàn của người đàn ông đối diện, khẽ cười nói.
"Chỉ là không cảm thấy đói mà thôi."
"Thời gian vẫn còn sớm, nhà tôi ở gần đây, không bằng đến đó uống một ly trà."
Sở Vân Qua đề nghị.
"Cũng được."
Lăng Sơ Nam lập tức đáp ứng.
Đối với hành vi dẫn sói vào nhà của Sở Vân Qua, không nhịn được liền cảm thấy đồng tình với y. Bất quá nó vẫn muốn nhắc nhở Lăng Sơ Nam.
"Ký chủ! Mong ngài nhớ kĩ cảm giác lúc ngài cắn nam chính ở thế giới trước."
"Không giống nhau. Ta có cảm giác, người này ăn rất ngon."
"......"
Là tổng tài của công ty giải trí Hạo Thiên, Lâm Thiên Hạo từng có không ít nữ nhân bên cạnh, nhưng chỉ có duy nhất Dương Thanh Nhã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Mặc dù đã qua ba năm, nhưng hắn bẫn không thể quên, nhìn thấy cô đã có con trai còn cùng người đàn ông khác ăn cơm tối, trong lòng hắn liền cảm thấy có chút thất vọng. Nhưng hắn vốn không muốn dính dáng đến phụ nữ đã có chồng, cho nên định không quan tâm đến họ.
Cố tình, ông trời lại không chiều lòng người, người đàn ông đi cùng Dương Thanh Nhã đột nhiên lại vọt đến chỗ hắn, không nói không rằng đấm cho hắn một phát.
Lúc ấy hắn có chút ngốc, bất quá tiếp theo hắn liền nghe được từ miệng người đàn ông đó, rằng đứa bé bên cạnh là con của hắn.
Không thể nào!
Lâm Thiên Hạo sờ sờ vết bầm ở khoé miệng, cười nhạo một tiếng, ánh mắt hắn tràn đầy lạnh lẽo. Bình thường phụ nữ muốn leo lên giường của hắn đếm không xuể, vốn dĩ hắn còn cho rằng đã gặp được một người khác biệt, ấn tượng trong lòng ba năm liền, nhưng bây giờ lại muốn dùng một đứa con để bám lấy hắn.
"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %, mong ký chủ tiếp tục nỗ lực."
Lăng Sơ Nam theo Sở Vân Qua đến bãi đỗ xe, vừa hay thấy được nam chính cả người toả ra khí lạnh tức giận bỏ đi.
Sở Vân Qua giúp Lăng Sơ Nam mở cửa xe, mà Lăng Sơ Nam cũng rất tự nhiên ngồi vào ghế.
"! Mi đoán xem, y đưa ta về nhà có phải đang có ý đồ đen tối hay không? Tự nhiên ta thấy thật kích động."
:".... Mong ký chủ đừng có tối ngày giữ đầu óc đen tối nữa."
Lăng Sơ Nam có chút ủy khuất.
"Cả ngày nay ta còn chưa ăn cơm, nhiệm vụ của ngươi lại mặc kệ có ăn hay không, cho nên ta chỉ có thể tự mình kiếm cơm ăn."(cơm mà tiểu Nam nói là thịt á!)
Hình như rất có đạo lý, suýt chút nữa đã bị thuyết phục, có điều nó rất nhanh đã phản ứng lại kịp, có ký chủ nào suốt ngày chỉ muốn ăn người không???? Nó đã ký kết với rất nhiều ký chủ, cũng chỉ có duy nhất Lăng Sơ Nam như thế, cậu còn có mặt mũi bảo nó bỏ đói kí chủ hả?
Không để ý đến hệ thống vẫn đang trong tình trạng đấu tranh tư tưởng, Lăng Sơ Nam ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ lại "không cẩn thận"quên thắt dây an toàn.
Quả nhiên, sau khi Sở Vân Qua ngồi vào ghế lái, thuận thế cúi người sang Lăng Sơ Nam, giúp cậu kéo dây an toàn bên tay phải gài vào cẩn thận.
Mùi hương trên người của Sở Vân Qua rất dễ chịu, hầu kết thực gợi cảm, Lăng Sơ Nam nhìn cổ của y ngay trước mặt mình liền âm thầm nuốt nước miếng, ánh nắt toát lên vẻ vô cùng thèm thuồng.
đã hồi phục lại tinh thần tỏ vẻ :"Ký chủ! Ngài có thể rụt rè một chút không?"
Động tác của Sở Vân Qua rất nhanh, Lăng Sơ Nam có chút tiếc nuối nhìn đồ ăn gần ngay trước mắt ngày càng xa.
Giống như Sở Vân Qua đã nói, nhà của y rất gần nhà hàng, chỉ cần mười phút đi đường, chiếc xe của họ đã vững vàng dừng ở bãi đỗ của một khu nhà sa hoa.
Lăng Sơ Nam ngồi ngay ngắn trên sô pha, đợi người đàn ông nào đó đã đi vào phòng bếp, cậu hướng ánh mắt trông mong về phòng bếp, đột nhiên mở miệng.
"Yên tâm đi! Ta sẽ không cắn y."
vốn đang suy nghĩ làm cách nào để khuyên giải ký chủ của mình, nghe vậy liền ngạc nhiên.
"Ngươi tốt xấu gì cũng xem như là một hệ thống lão làng, thế nhưng lại không biết mức độ hồi phục của một người bình thường là bao nhiêu sao? Y đẹp trai như vậy, lỡ bị cắn hỏng thì phải làm sao?"
Lăng Sơ Nam chậm rãi nói.
".... Thế giới trước, ký chủ hình như không hề nói vậy."
Đối với ký chủ hay thay đổi thất thường của mình, cũng không biết làm sao để theo kịp suy nghĩ của cậu.
"Lúc đó, ta mới được giải phóng khỏi tầng hầm, cho nên không kiềm chế được."
Lăng Sơ Nam nhướng mày cười nói.
"Nhưng bây giờ đac tốt hơn rồi."
Nhớ đến ngày đầu tiên xuyên tới thế giới này, ký chủ của nó mất khống chế suýt chút nữa đã đem bản thân cắn hỏng, liền trầm mặc không lên tiếng. Nó đột nhiên cảm thấy ký chủ của mình như vậy có chút đáng thương.
Lăng Sơ Nam hoàn toàn làm theo lời cậu đã nói, thật sự chỉ ngồi uống trà ở nhà Sở Vân Qua, ngoài việc đôi khi cậu nhìn Sở Vân Qua đến xuất thần ra, thì không hề có chút bất bình thường nào cả.
Từ chối việc Sở Vân Qua muốn đưa mình về, Lăng Sơ Nam chỉ để y đưa mình đến bãi đỗ xe của nhà hàng, sau khi vẫy vẫy tay tỏ ý tạm biệt, Lăng Sơ Nam liền bình tĩnh lái xe của mình trở về nhà.
Rầm một tiếng khoá lại cửa, Lăng Sơ Nam lạnh mặt rời khỏi phòng khách, một đường lên lầu đến phòng ngủ.
"Ký chủ! Ngài không sao đó chứ?"
Nhìn Lăng Sơ Nam bước vào phòng tắm, có chút lo lắng.
"Hửm?"
Lăng Sơ Nam đầy thong thả cởϊ qυầи áo trên người, sau đó thả mình vào bồn tắm.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta thì có chuyện gì được?"
Lăng Sơ Nam ngâm mình trong nước, nhìn trần nhà bị nước tạt vào biến dạng xấu xí.
"! Ngươi nói xem, hai thế giới khác nhau, liệu có khả năng sẽ xuất hiện cùng một người không?"
"Không có khả năng!"
vô cùng khẳng định.
"Căn cứ vào số liệu, mỗi một linh hồn ở một thế giới là độc nhất vô nhị, tuyệt đối không thể xuất hiện ở cùng thế giới khác."
Lăng Sơ Nam ừ một tiếng, nhắm mắt lại, để cả người chìm vào nước.
"Ký chủ! Ngài bị làm sao thế?"
Một lúc lâu sau, vẫn không thấy Lăng Sơ Nam trồi lên trên, nó có chút sợ hãi, không lẽ ký chủ của nó muốn tự sát?
"Ký chủ! Ký chủ????"
Âm thanh của nó trước sau như một vẫn không được đáp lại, ngay lúc suy xét có phải do nhiệm vụ quá khó khăn nên ký chủ của nó mới không muốn sống nữa hay không, thì Lăng Sơ Nam đột nhiên trồi lên từ mặt nước.
nhẹ nhàng thở ra, đang muốn khuyên Lăng Sơ Nam không cần phải nghĩ quẩn, bảo toàn mạng sống mới là chân ái, thì nghe thấy Lăng Sơ Nam mở miệng nói.
"Năm phút. Tệ hơn trước."
"......."
Tựa hồ không nhìn ra trong lòng vẫn đang sợ hãi, Lăng Sơ Nam tiếp tục nói.
"Lúc trước ta có thể ngâm trong nước phút lận."
..... Rốt cuộc thì nó đã ký kết với cái thể loại ký chủ gì vậy hả hả hả?
Lăng Sơ Nam không nói chuyện với nữa, cậu đứng dậy, mặt vô biểu tình lau khô nước trên người, sau đó trở về giường nằm xuống.
"! Ta muốn chữa khỏi bệnh."
:"....."
Thì ra ký chủ của nó vẫn biết đây là bệnh.
"Ta có chút sợ."
Lăng Sơ Nam vùi đầu trong chăn, thanh âm có chút buồn bã.
"Ta không hề cảm thấy vui sướng khi ăn thịt người khác hay là ăn chính bản thân ta."
"Nhưng ta lại không khống chế được."
"Cái loại khát vọng này giống như đã ăn sâu vào linh hồn."
"Ký chủ....."
"Trước kia, chỉ một vết cắt nhỏ đã khiến ta sợ muốn chết."
Lăng Sơ Nam tiếp tục nói.
"Ta sợ đau."
"Nhưng mà ta càng muốn sống hơn."
"Ta cho rằng, chỉ cần ta kiên trì, sẽ có người nhớ đến ta, đến tìm ta."
trong lúc tra xét đã từng thấy qua cảnh tượng đó. Trong đầu nó chính xác có thể hiện lên tình huống khi ấy.
Trong một căn phòng tối om, cả người Lăng Sơ Nam toàn là máu, cậu thoi thóp tựa vào tường, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, hai mắt cậu chỉ chăm chăm thẳng tắp nhìn về phía cửa ra, dần dần mất đi sự sống.
"Nhưng mà, tại sao ta lại quay về thế giới này?"
Cơ thể Lăng Sơ Nam nổi lên từng đợt run rẩy, thanh âm dường như trở nên nghẹn ngào.
"Ký chủ..... Ngài.. Ngài không sao chứ?"
Trước kia nó chưa từng ký kết với ký chủ nào trải qua thảm trạng tàn khốc như vậy, cho nên nó không biết phải phản ứng ra sao.
Đang lúc vắt hết óc tìm cách an ủi ký chủ tội nghiệp, Lăng Sơ Nam đột nhiên phì một tiếng bật cười.
"Ha ha ha ha, ! Ngươi quả thực rất đáng yêu nha!"
"....."
Đậu mè!
Tuy rằng lúc nó được tạo ra, chủ thần không cài đặt cho nó chương trình cảm xúc, nhưng ngay lúc này cảm thấy bản thân mình bị vũ nhục. Không ngờ nó lại bị một ký chủ nhỏ hơn mình không biết bao nhiêu tuổi lừa gạt.
vốn không biết cách quan sát cảm xúc của con người không hề nhận ra rằng, sâu trong ánh mắt của Lăng Sơ Nam chưa từng hiện lên ý cười.
Cười đã một trận, Lăng Sơ Nam lại cuộn người vào trong chăn.
Nửa tháng sau đó, Lăng Sơ Nam không hề bước ra khỏi cửa, cả ngày đều trong nhà, đói bụng thì gặm mình hai ngụm, điển hình của việc tự cung tự cấp. suốt ngày phun tào, nhưng vẫn không quên đưa cho ký chủ của mình thuốc trị thương và thuốc dinh dưỡng, nếu không chỉ sợ ký chủ chưa làm xong nhiệm vụ đã tự cắn mình đến chết, hoặc là gầy gọc trơ xương.
Có lẽ là đêm hôm đó Lăng Sơ Nam diễn vô cùng chân thật, không biết là do đồng tình hay là sao, rốt cuộc nó vẫn sinh ra lòng trắc ẩn đối với vị ký chủ này.
Lăng Sơ Nam cũng không đi trêu chọc Sở Vân Qua, kể cả Sở Vân Qua mời cũng từ chối.
Bởi vì, Sở Vân Qua và Tằng Vô Nhạc quá giống.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lăng Sơ Nam không thể không nói, cậu đối với Tằng Vô Nhạc vẫn có tình cảm, trong lúc vô tình, Lăng Sơ Nam hay theo thói quen duỗi tay ra, nhưng mà lại không còn rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc kia nữa. Thói quen quả thực rất đáng sợ, cậu đã từng cho rằng, bản thân nhất định sẽ không bao giờ bị dưỡng đến phế.
"Lỡ như ta nhịn không được mà cắn y, nên y liền diệt khẩu ta trước khi hoàn thành nhiệm vụ, như vậy không phải ta nhất định sẽ thất bại hay sao."
Lăng Sơ Nam nói với như thế.
Mà vô cùng đơn thuần tin vào lí do của Lăng Sơ Nam.
Lúc này, thời gian khai máy của bộ phim điện ảnh kia cũng bắt đầu.
"Chào anh Lăng."
"Chào Sơ Nam."
Một đường đi đến, rất nhiều người đều đến chào hỏi Lăng Sơ Nam. Bởi vì Lăng Sơ Nam đã xuất đạo mười mấy năm, con đường của cậu thẳng tắp rực rỡ chưa bao giờ gặp giông bão, ở trong giới cũng xem như là nhân vật tai to mặt lớn, cúp ảnh đế cũng không biết đã cầm bao nhiêu lần, vì vậy vẫn gánh được một tiếng anh.
Lăng Sơ Nam tươi cười gật đầu chào hỏi những người xung quanh, sau đó đi vào phòng trang điểm cùng với trợ lý vừa mới nhận gần đây.
Lăng Sơ Nam có phòng trang điểm riêng, lúc đi ngang qua phòng trang điểm chung, vô tình nhìn thấy nữ chính ở đó.
Gương mặt của Dương Thanh Nhã treo lên một nụ cười ôn hoà, ngồi trước gương, tùy ý để chuyên viên trang điểm tô vẽ trên gương mặt mình, đôi lúc lại mở miệng nói chuyện với người đại diện đứng phía sau vài câu, khí chất hoà nhã, khiến cho người khác không khỏi sinh ra hảo cảm.
Thấy Lăng Sơ Nam nhìn Dương Thanh Nhã, một chuyên viên trang điểm liền vội vàng giới thiệu.
"Cô ấy là Dương Thanh Nhã, chính là nữ của bộ [Người Nghe]"
Nhìn thấy Lăng Sơ Nam, tươi cười của nữ chính có thêm vài phần nhiệt tình, ánh mắt cô hiện lên vài phần sùng bái, cô nói.
"Chào anh Lăng! Mong anh chỉ dạy nhiều hơn."
Lăng Sơ Nam mặt vô biểu tình gật gật đầu, sau đó nở một nụ cười nhẹ nhìn nữ chính.
"Xin chào."
Sau khi quay lại phòng trang điểm, Lăng Sơ Nam liền nói.
"Nữ chính và công ty giải trí Hạo Thiên ký hợp đồng chưa?"
"Thưa ký chủ! Vẫn chưa."
trả lời.
"Cô ta ký hợp đồng với công ty giải trí truyền thông Tân Vũ."
Mà tổng tài của công ty giải trí Tân Vũ vừa vặn chính là người đã tạt axit Lăng Sơ Nam. Lăng Sơ Nam sờ sờ cằm, cười đến vui vẻ.
"Hình như trong cốt truyện, lúc này đáng ra Ngô Tử Sở vẫn chưa quen biết nữ chính."
"Đúng vậy kí chủ. Sau khi nữ chính biết nam chính là tổng tài của công ty giải trí Hạo Thiên, liền từ chối ký hợp đồng với Hạo Thiên, bởi vậy mới quen biết nam phụ. Mà bộ điện ảnh này là do nam phụ dùng tiền đầu tư vốn nhét nữ chính vào để lấy hảo cảm với cô ta. Cũng may kĩ thuật diễn của nữ chính vẫn có chút tốt, hơn nữa nữ ban đầu của bộ phim bị dính bê bối không thể tiếp tục diễn cho nên được nhận vào."
đem tư liệu thu thập được nói với Lăng Sơ Nam.
Thì ra bộ điện ảnh này đã từng đổi diễn viên nữ , bất quá người bị đổi lại chính là người đạt hai lần ảnh hậu, xem như là một đàn chị có tiếng trong giới. Nói vậy nam phụ vì nữ chính, quả thực tốn không ít công sức.
"Không biết công ty của hắn sẽ còn hoạt động tốt bao lâu?"
Lăng Sơ Nam híp mắt nhìn bản thân trong gương.
Sau khi trang điểm và thay quần áo, Lăng Sơ Nam liền đến phim trường chuẩn bị khai máy.
Các phóng viên được mời đến vừa thấy Lăng Sơ Nam hai mắt lập tức sáng bừng, bất quá ngại uy nghiêm của đạo diễn, bọn họ cũng chỉ có thể không cam lòng giơ máy ảnh không ngừng chụp hình.
Trường hợp này Lăng Sơ Nam đã gặp qua rất nhiều, có điều cậu vẫn cảm thấy kinh ngạc với sự bình tĩnh của nữ chính.
Trong cốt truyện, ba năm trước, Dương Thanh Nhã vẫn chưa xuất đạo đã bị nam chính cưỡng bức, bây giờ hẳn phải là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cánh truyền thông, không ngờ rằng vẫn có thể bình tĩnh như vậy, ưu nhã còn rất biết cách ăn nói, nếu không phải nhìn thấy các ngón tay của cô đều đã cứng đờ, Lăng Sơ Nam đã cho rằng cô đã trọng sinh về.
Sau khi cuộc họp báo đơn giản kết thúc, các phóng viên lưu luyến không rời bị đạo diễn kêu người cưỡng chế mời ra bên ngoài.
Cảnh quay đầu tiên chính thức bắt đầu.
Vì lấy may mắn, cho nên cảnh đầu tiên thường là những cảnh rất đơn giản trong kịch bản, tốt nhất chỉ cần quay một lần liền thông qua.
Cho nên đạo diễn liền chọn một cảnh Lăng Sơ Nam độc diễn.
"Tiểu Lăng cố lên, tôi tin vào cậu."
Đạo diễn trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Lăng Sơ Nam, cười đến vô cùng hiền hậu, sau đó còn nghịch ngợm chớp chớp mắt mắt.
"Chiếc cúp đạp diễn xuất sắc nhất của tôi nhờ vào cậu cả đấy."
Lăng Sơ Nam không hề để ý đến nữ chủ đứng một bên thỉnh thoảng lia tầm mắt qua, cậu gật gật đầu với đạo diễn.
"Đạo diễn Trần, anh đề cao em quá rồi, nhưng mà em nhất định sẽ nổ lực."
"Action!"
Chuông tan học đã reo lên một lúc lâu, vì vậy trong phòng học yên tĩnh từ sớm đã không còn một bóng người, chiếc dương cầm cô độc lặng lẽ đặt ở giữa phòng học trống trải, giống như có chút sốt ruột khi người cuối cùng sử dụng nó đã rời đi, chiếc ghế xiêu xiêu vẹo vẹo đặt cùng với dương cầm hiện lên một vẻ tịch mịch không rõ.
Không biết qua bao lâu, một tiếng bước chân chậm rãi vang lên ngoài cửa.
Tiếng bước chân kia vô cùng thong thả, giống như mỗi bước đều mang theo một tia không chắc chắn.
Dần dần, tiếng bước chân kia ngừng lại trước phòng học.
"Kẽo kẹt."
Cửa phòng bị đẩy ra, trong phòng học vốn yên tĩnh vang lên tiếng kẽo kẹt, sau đó lần nữa trở về lặng thinh như trước.
Đứng ở cửa vào là một thiếu niên mặc đồ trắng, hoàng hôn từ phía sau lưng cậu chiếu vào, đem ngũ quan vốn đã vô cùng tinh xảo lần nữa hoàn mỹ thắp sáng, đặc biệt là đôi mắt của cậu, dưới ánh nắng lại càng thêm nổi bật rạng rỡ.
Nhưng mà ngay sau khi chớp mắt, thiếu niên vịn lấy cánh cửa, từng bước chậm rãi bước vào phòng học.
Cho dù đã mất đi ánh sáng, nhưng hai đồng tử xinh đẹp vẫn như cũ sáng ngời, lại vô cùng đẹp đẽ thuần túy, khiến cho người khác phải vỗ đùi mà khen một tiếng bảo vật trời ban, nhưng mà nó lại mang theo một khuyết điểm, đôi mắt xinh đẹp này không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Thiếu niên kia là một người mù!
Phát hiện này khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy tiếc nuối.
Thiếu niên lần theo bức tường, vô cùng cẩn thận thăm dò đường đi phía trước, mỗi một bước của cậu vẫn thong thả như cũ, giống như việc này đã xảy ra vô số lần, hơn nữa từ trong miệng của cậu còn nghe được từng con số phát ra.
"!"
Cậu dừng lại, thì ra là đếm số bước chân, những người chưa đọc qua kịch bản thấy vậy liền nhanh chóng hiểu ra.
Thiếu niên vuốt vuốt tấm bảng đen, chậm rãi quay mặt về trung tâm phòng học, cậu xoay người độ, từng bước một đi đến giữa phòng.
Cậu như cũ nhẹ nhàng đếm, mọi người ngưng mắt nhìn cậu thu hẹp khoảng cách với chiếc dương cầm hoa lệ ở giữa phòng học kia. Mà theo từng bước chân của cậu, trong lòng mọi người không khỏi khẩn trương lên, thậm chí có người suýt chút nữa đã không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở. Có điều những người đang cầm máy quay kịp thời nhắc nhở bọn họ, đây chỉ là diễn thôi.
Ngay lúc thiếu niên đã đếm đến con số thứ ba mươi, chân cậu liền chạm vào chiếc ghế. (Này là kiểu đến bảng đen, đếm lại từ á.)
Mọi người lập tức nhẹ nhàng thở ra, cũng may cậu không bị ngã.
Mọi người ở hiện trường hơi chớp mắt, chỉ nghe phịch một tiếng, thiếu niên vốn dĩ vẫn đứng vững ở giữa phòng đột nhiên ngã xuống đất. Thì ra không biết ai làm rơi một chiếc bút xuống ghế, cho nên khiến thiếu niên mất thăng bằng ngã trên đất.
Nơi thiếu niên ngã xuống cách chiếc đàn dương cầm vô cùng gần, chỉ thiếu một chút nữa, đầu của cậu đã va phải chân của chiếc đàn.
Một cô gái đứng xem nhịn không được thấp giọng la lên một tiếng, sau đó cô đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô quay sang nhìn đạo diễn, nhưng đạo diễn vẫn một mực không chớp mắt nhìn Lăng Sơ Nam trên màn hình, cô nhẹ nhàng thở ra, che miệng tiếp tục xem.
Thiếu niên mù kia sắc mặt dường như trở nên ảo não, cậu chậm rãi đỡ lấy dương cầm đứng lên.
Cậu nhẹ nhàng mở nắp đàn, những ngón tay xinh đẹp thon dài chạm vào phím đàn, thanh âm dịu tai lập tức vang lên theo tiết tấu của cậu.
Gương mặt vốn không có biểu tình gì của thiếu niên lúc này đột nhiên hiện lên lên một nụ cười thuần túy.
Trường quay vô cùng yên tĩnh, suốt một khoảng thời gian dài chỉ có âm thanh của máy quay.
Thật lâu sau, đạp diễn rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, hắn kích động hoa tay múa chân.
"Quá tuyệt vời rồi Tiểu Lăng."
Lăng Sơ Nam quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Sở Vân Qua không biết từ lúc nào có mặt, chậm rãi bước về phía cậu, giang hai tay ôm cậu vào lòng. Bên tai truyền đến âm thanh khiến cho cả người Lăng Sơ Nam lập tức cứng đờ, y nói.
"Bảo bối! Anh yêu em!"
-----
Editor :
Chương này buồn vcl buồn.