Utsuro no Hako to Zero no Maria

chương kết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Oomine! Anh không sao chứ?!” Tôi hét lên khi đỡ anh ta vào lòng mình.

“…Aya?” Anh ta thì thầm và nhắm mắt lại.

Chiếc áo khoác màu xám của anh ta đang thấm đẫm máu. Vết thương còn sâu hơn cả của Kirino, và tôi không có dụng cụ y tế ở đây.

Tôi liền nhận ra rằng không có cách nào để cứu Oomine nữa.

Tôi không phải vô tình gặp anh ta. Tôi không có nơi nào để đi, nên đã đi theo Oomine. Hành động của tôi không có ý đồ gì lớn; chỉ là anh ta đã cho tôi một cơ hội làm ‘chiếc hộp’ của mình trở nên hoàn thiện, do đó tôi nghĩ rằng anh ta có thể giúp tôi lần nữa. Thật là đáng nực cười. Suy nghĩ của tôi thật ngây thơ.

Do đó khi anh ta nói, “cô đến rồi sao,”, tôi đoán rằng anh ta biết rằng tôi đang theo dõi anh ta.

Nhưng tôi chắc là không phải. Có lẽ tôi vẫn là tượng trưng cho hy vọng của Oomine, ngay cả khi anh ta đã mất ‘chiếc hộp’ của mình.

Trong khi tôi cảm thấy tự hào về điều đó, tôi vẫn cảm thấy khó chịu khi mình không thể đáp ứng được kỳ vọng của anh ta.

“Chờ đi, để tôi gọi xe cấp cứu. Cố gắng tỉnh táo đến lúc đó đã,” Tôi nói, biết rằng điều đó có lẽ đã quá trễ rồi.

Trong cơn đau của mình, Oomine chậm rãi nói, “Dùng nó… cho tôi đi…”

“Cái gì? Anh đang định nói gì vậy?”

Với chút sức lực cuối cùng, Oomine thốt ra cái cách duy nhất để cứu sống anh ta.

“Dùng 'Hạnh phúc không trọn vẹn' cho tôi đi!”

Xóa ký ức của tôi về Hoshino Kazuki.

Đó là kết quả nếu như tôi dùng 'Hạnh phúc không trọn vẹn' cho Oomine.

Không, tôi vẫn không thể nói là mình ổn với việc ấy được. Ngay cả khi chứng kiến những gì mà anh ấy đã trở thành, khoảng thời gian mà chúng tôi ở bên nhau đã làm Kazuki chiếm hết trái tim của tôi, dù tôi có muốn hay không. Đúng vậy, chiếm hết trái tim tôi. Kazuki đã chiếm lấy phần con người trong trái tim tôi. Anh ấy ở khắp mọi nơi, và không có cách nào loại bỏ được.

Tôi sẽ không còn là tôi nữa nếu mình quên đi Kazuki. Tôi sẽ biến thành một thực thể tương tự, nhưng đã khác đi – với cùng một cơ thể và một mục đích.

Từ bỏ bản thân là một điều đáng sợ.

À… sao tôi không hành động trước khi mọi chuyện ra đến nông nỗi này? Sao tôi không từ bỏ Kazuki sớm hơn?

Chẳng lẽ tôi đã đầu hàng vì sự thảnh thơi, yên bình và ấm cúng khi sống cùng Kazuki? Chẳng lẽ tôi đã thưởng thức cuộc sống của mình mà quên đi mục tiêu cuối cùng.

--Không.

Tôi lắc đầu, không chấp nhận điều đó. Liên kết của tôi với Kazuki không hề yếu. Nó không phải một thứ mà tôi có thể dễ dàng cắt đứt. Không trách được việc chúng tôi trở nên gần gũi như vậy sau sự kiện của ‘Lớp học loại bỏ’.

Tôi thừa nhận điều đó.

Đó là những liên kết thiêng liêng của tôi và Kazuki, những liên kết đã được số phận hình thành.

Tôi sẽ cắt chúng đi.

“--!”

… Đừng do dự. Mày đã làm điều này nhiều lần rồi mà.

Nhưng, --

Tôi vẫn tự hỏi.

Liệu cái “tôi” có còn ý nghĩa gì không nếu tôi cứ tiếp tục biến mất? Liệu “tôi” có thực sự tồn tại khi tôi cuối cùng lại biến mất.

“Tôi” là gì?

Bất chợt, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc.

“Fufu…”

Còn gì để thắc mắc nữa?

Tôi đã tìm ra câu trả lời không biết bao nhiêu lần rồi.

“Tôi” – là một ‘chiếc hộp’.

Tôi là một ‘chiếc hộp’, và mục đích duy nhất của tôi là ban phát ‘điều ước’ cho người khác.

Và lúc này đây, ngay trước mắt tôi đây, có một người đang tìm kiếm phép màu từ 'Hạnh phúc không trọn vẹn' của tôi.

Tôi cười với Oomine.

“Được rồi, tôi sẽ dùng nó!”

Không còn do dự nữa.

Một ‘chiếc hộp’ không được phép do dự.

“Làm ơn.” Oomine với cánh tay đầy máu của mình và chạm vào má tôi. Bàn tay của anh ta yếu đến mức làm tôi nhận rằng anh ta không còn nhiều thời gian nữa. “Tôi không muốn chết.”

Bất chợt, tôi nhớ đến một người có một ‘điều ước’ tương tự và đã bị kẹt trong một cái thế giới lặp đi lặp lại, vì cô ta không thể nào toàn tâm toàn ý tin vào sự sống sót của mình.

Oomine là một người thực tế. Anh ta có thể cũng sẽ trở nên như vậy.

Nói cách khác, ngay cả khi anh ta dùng 'Hạnh phúc không trọn vẹn' –

Tôi cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.

Nếu ai đó cầu xin sự cứu rỗi, tôi sẽ ban điều đó cho họ.

Tôi cầm đôi tay đầy máu của anh ta và đặt lên ngực mình.

Và rồi – tôi biến mất.

Tôi biến mất.

Tôi biến mất.

Tôi chìm sâu xuống dưới đáy biển. Hoàn toàn tối đen và không thể thấy gì ở đây cả, thậm chí còn không thấy được tay của mình đâu. Tôi không còn cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo và cứng đờ của mình nữa rồi. Tôi đang ở đâu đây. Có lẽ tôi chính là vùng biển này.

Tôi nghe tiếng cười từ đằng xa, nhiều tiếng cười khác nhau. Nhưng chúng không có thất, và tôi không tiến lại gần chúng.

Vì người ta không thể tự thấy mình ở đây, không cần thiết phải lại gần họ. Lớp vỏ cứng của tôi đã bị nghiền nát bởi áp lực nước ở đây, con người mềm yếu của tôi giờ đã lộ ra – thứ mà tôi không muốn ai thấy. Đó là con người yếu đuối trước kia của tôi. Nhưng không sao cả, vì chẳng có ai ở đây.

Thế giới ở rất xa.

Mọi người cũng ở rất xa.

“—Ah.”

Một tia sáng đáng lẽ không có ở đây làm tôi bừng tỉnh, phá tan sự cô độc của mình; một tia sáng thiếu sự dịu dàng trong đó – một tia sáng mạnh chiếu thẳng vào những kẻ có tội. Độ sáng của nó làm tôi nheo mắt lại.

Chị ấy xuất hiện.

Tôi gọi tên của người con gái ấy.

“ ‘O’.”

Tuy nhiên.

Không phải. Không, đó là ‘O’, nhưng không phải. Nụ cười dịu dàng này thuộc về -

“Aya onee-chan.”

Giờ thì tôi đã hiểu mọi thứ.

Cách mà ‘chiếc hộp’ của tôi hoạt động. Đó là 'Hạnh phúc không trọn vẹn' vẫn phải luôn không trọn vẹn. Mọi nỗ lực của tôi là vô nghĩa. Tất cả những gì tôi đã làm không khác gì lang thang trên vùng biển đen nghịt này. Và tôi phải xóa trí nhớ của mình để không nhận ra điều này.

Tôi đã hiểu mọi thứ.

Nhưng như vậy…?

Nhưng như vậy thì tôi làm tất cả những thứ này vì cái gì?

“Maria,” chị gọi tên tôi. “Em vẫn nhớ ‘điều ước’ của mình, đúng không?”

“Dĩ nhiên rồi!”

Đó là điều duy nhất tôi có thể làm để chuộc lại tội lỗi của mình.

Điều duy nhất mà tôi có thể làm cho người chị yêu dấu của mình.

Aya onee-chan nói câu nói ưa thích nhất của mình.

“Chị muốn giúp mọi người trở nên hạnh phúc.”

“Ừm,” Tôi gật đầu.

“Em có thể tiếp tục thực hiện ‘điều ước’ này cho chị không?”

“Ừm.”

Aya onee-chan nở một nụ cười duyên dáng.

Tôi vui mừng và cũng muốn cười như chị, nhưng mặt tôi cứng đờ, tôi không biết là mình có thành công hay không nữa.

“Em sẽ tiếp tục lang thang khắp nơi vì lý do đó, Maria à. Em sẽ tiếp tục tìm kiếm sự hoàn hảo dù điều đó là không thể. Em sẽ tiếp tục quên đi về bản thân mình trong khi em tìm kiếm thứ không hề tồn tại.”

“Có lẽ…”

“Nhưng đó là điều mà em đã ước.”

“Ý chị là sao? Chị nói vậy là sao?”

“Đó là ‘điều ước’ của em, Maria à, luôn theo đuổi lý tưởng của mình,” chị nói, cười với tôi lần nữa. “Nhưng khi 'Hạnh phúc không trọn vẹn' trở nên hoàn hảo, em sẽ nhận ra rằng không hề có Otonashi Aya trong người em.”

“À, em hiểu rồi.”

Điều mà tôi làm bấy lâu nay –

“---------------------- Dù sao đi nữa.”

Có một điều mà tôi chắc chắn.

Tôi sẽ không dừng lại, không cần biết việc này vô nghĩa thế nào, ngay cả khi nó giống như lặn xuống vùng biển vô tận này.

Đúng thế, tôi –

“Tôi không cần ai ngăn cản mình.”

_______________________________________________________________________________________

Tôi tỉnh dậy, thấy mình đang ngồi giữa Shinjuku. Tôi đang ở cái tư thế như là vửa đỡ ai đó vậy, nhưng hiện nay không có ai nằm trong lòng tôi.

Tôi nhận ra rằng người mình dính đầy máu. Tôi không biết tại sao, nhưng lạ thay, tôi không cảm thấy bất ngờ hay hoảng sợ.

Dù tôi không nhớ gì cả, tôi biết điều gì đã xảy ra với tôi.

Tôi đã dùng 'Hạnh phúc không trọn vẹn'.

Có một khoảng trống trong đầu tôi; một lỗ hổng mà tôi không thể lấp đầy được. Một cái lỗ hổng quá lớn mà cơ thể tôi bắt đầu run lên khi nghĩ về nó.

Tôi hiểu rồi. Tôi đã biến mất.

Tôi đã không còn là mình nữa.

Tôi suýt nữa mất thăng bằng khi cố đứng lên – tôi ngạc nhiên khi cơ thể mình cảm thấy nhẹ như vậy. Tôi nhìn và hình ảnh phản chiếu trong gương của mình. Mặt tôi nhìn khá tồi tệ, cứ như mọi nỗi buồn trên thế giới đã rơi xuống đầu tôi. Thêm vào đó, cơ thể mảnh mai của tôi cảm thấy không vững. Tôi đoán rằng đó là thứ phải xảy ra khi mình cố gắng quyết tâm theo đuổi mục đích của mình.

Tôi bước đi rồi chợt nhận ra rằng mình không biết đi đâu.

Không hề có ký ức về gia đình hay bạn bè, tôi không còn nơi nào để trú ẩn.

Vì tôi bỗng nhiên đứng khựng lại, một người doanh nhân va vào tôi. Ông ta nhìn tôi, chắc lưỡi và bước đi tiếp.

--Tôi đang ở đâu?

--Tôi là ai?

Cảm giác như tôi đang lang thang ở vùng biển sâu thẳm.

“ “

Bất chợt, tôi có cảm giác ai đó gọi tên mình.

Cái tên mà người đó gọi tôi cảm giác rất thân quen và nồng ấm. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy cứ như giọng nói ấy có thể trả lời cho câu hỏi tôi là ai.

Tôi quay lại.

Tuy nhiên, tôi chỉ thấy những người đi đường không ai chú ý đến tôi. Không ai trong số họ có thể gọi tôi như vậy.

“ “

Lại nữa.

Một giọng nói làm rung động trái tim tôi.

Nhưng rồi tôi nhận ra: Mặc dù tôi cảm thấy người đó đang gọi mình, tôi lại không biết giọng nói ấy đang nói gì/

“Cái gì…?”

Tôi chạm vào má mình.

“Sao tôi lại khóc?”

Tôi không biết điều gì đang xảy ra.

Nhưng chắc là do một thứ gì đó rất thân thuộc với tôi.

Dù nó không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng thứ đó đáng lẽ ra tôi không được phép đánh mất.

Nhưng…

Nó không còn ý nghĩa gì với tôi nữa.

Tôi quẹt những giọt nước mắt trên má đi.

Tôi vẫn chưa quên mục đích của mình. Điều quan trọng nhất đối với tôi là ban phát ‘điều ước’ cho người khác. Chỉ có thế. Những thứ quan trọng đối với con người cũ của tôi, chúng phải bị bỏ lại đằng sau.

Không, điều đó đã được thực hiện rồi.

Được rồi, tôi sẽ đi gặp onee-chan lần nữa.

“…Eh?”

Suy nghĩ vừa rồi là gì vậy?

Tôi cố nhớ, nhưng không thể. Tôi không thể nhớ lại suy nghĩ trong đầu mình ngay lúc vừa rồi, nhưng tôi có cảm giác nó chẳng hề quan trọng.

Tôi tiếp tục lang thang. Chỉ có thế.

Và một lần nữa, tôi quên đi danh tính thực sự của ‘O’.

Truyện Chữ Hay