Hoshino Kazuki – Thứ năm, 24/9, 12:25
Một ngày nữa lại trôi qua mà không ai trong trường nói chuyện với tôi.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa. Tôi vươn vai và nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời tiết hôm nay khá tốt, mặt trời đang rọi những tia nắng nhẹ nhàng vào lớp học, nhưng ngày mai thì có vẻ như sẽ có mưa giông.
Tôi chợt cảm thấy một con đau nhói ở bàn tay phải của mình. Vết thương đã lành, nhưng lâu lâu tôi vẫn thấy đau.
Tay phải tôi lúc này đã lằn một vết thẹo sâu và thẳng.
Mỗi lần tôi nhìn nó, tôi đều nghĩ:
--Tôi đã làm một điều mà sẽ không bao giờ biến mất.
Tôi nhìn quanh lớp học và thở dài.
Kokone đang trong bệnh viện. Trong khi tình trạng của cậu ấy không nguy kịch, vết thương mà cậu ấy chịu là khá sâu. Một vết thẹo nữa lại xuất hiện trên cơ thể đã đầy thẹo của cậu ấy.
Mogi-san thì vẫn trong bệnh viện. Nhìn vẻ ngoài thì cậu ấy vẫn bình thường, nhưng có cẻ như cậu ấy đang lảng tránh tôi.
Yuuri-san vẫn thường xuyên vắng mặt ở trường, có lẽ vì chị ấy vẫn chưa hồi phục được sau sự kiện tại ‘Rạp phim’. Hôm nay chị ấy cũng nghỉ. Khi chúng tôi nói chuyện, Yuuri-san luôn tỏ ra vui cười, nhưng nỗi đau mà chị ấy đang phải nhận thì hiện ra quá rõ ràng.
Iroha-san thì hoàn toàn lảng tránh tôi. Yuuri-san nói rằng tôi không phải lo, nhưng cũng có thể chị ấy nói dối để tôi có thể yên lòng.
Haruaki không hề nói chuyện với tôi kể từ ngày hôm ấy.
Tôi rời khỏi lớp học.
Tôi bất chợt mất hết động lực để ngồi ở đây cả buổi trưa. Ngồi trong cái lớp học trống trải ấy thêm nữa chỉ làm tôi thêm đau đầu mà thôi.
Trên đường đến tủ khóa của tôi, tôi nghe cụm từ ‘cẩu nhân’ được nhắc đến bởi hai đứa con gái đang nói chuyện gần đó.
‘Cẩu nhân’.
Rốt cuộc, thì sự kiện ấy cũng không để lại dấu ấn gì lớn. Một khi các nạn nhân đã trở lại bình thường, bí ẩn về sự kiện này trở nên ít thú vị hơn, và các phương tiện truyền thông cũng ngừng đưa tin về nó. Các chương trình vẫn đang tập trung vào vấn đề này liền nhảy sang một scandal khác: vụ ngoại tình của một thành viên nhóm idol và nhà sản xuất của cô ấy, một người đàn ông đã có vợ.
Quy mô của vụ việc này không có lớn, nên người ta cũng sẽ không nhanh chóng quên đi vụ ‘cẩu nhân’ được, nhưng nó cũng dần dần ít được bàn đến nữa; chủ đề này không còn nóng nữa rồi.
Những sự kiện vừa qua cũng khó mà làm con người ta có thể nghiêm túc suy nghĩ lại về đạo đức của họ. Rốt cuộc thì đối với họ thì đây cũng chỉ là một chủ để để bàn tán trên các diễn đàn mạng mà thôi. Hiện nay, cư dân mạng đang sốt vì một lão tác giả kịch bản anime nào đó vừa mới sỉ nhục người hâm mộ, tin tức lan truyền nhanh chóng và đã tạo ra một cơn bão trên các diễn đàn. Có người còn bị bắt vì đã đe dọa giết ai đó. Tôi không thể phủ nhận rằng mình cũng khá khó chịu khi những gì Daiya đã cố làm bây giờ lại bị lãng quên đi vì những chuyện lặt vặt như thế này.
Nói vậy, nhưng tôi không nghĩ những nỗ lực của Daiya là hoàn toàn đổ sông đổ biển: Tôi chắc rằng ở ngoài kia, cũng có những người đã tự nhìn nhận lại bản thân sau những việc mà Daiya đã làm. Tuy nhiên, để giữ được sự tập trung của đám đông, Daiya phải tiếp tục cuộc cách mạng của nó, và đang tiếc cuộc cách mạng ấy đã chấm dứt. Chủ đề bàn tán nào cũng có cái hạn của nó mà thôi.
Tôi đã đến chỗ cái tủ khóa. Không ai ngăn tôi về sớm khi tôi mang giày của mình vào.
Tôi nhìn mấy đứa học sinh đang chơi bóng rổ và bóng chày dưới sân trường.
Ngôi trường này không thay đổi gì nhiều dù đã có khá nhiều học sinh trở thành [thuộc hạ]. Chúng đều quên hết về ‘chiếc hộp’, dù một vài đứa vẫn phải chịu một số di chứng. Nhưng nhiêu đó là không đủ để gây ta một tác động đủ lớn đến ngôi trường này.
“…”
Tôi tự hỏi tại sao?
Vì lý do gì đó, tôi cảm thấy bất an. Mặc dù tôi đã ngăn chặn Daiya, mặc dù đó là điều mà tôi muốn bấy lâu, tôi vẫn buồn vì không có điều gì thay đổi cả.
Bởi vì nhìn lại kết quả, chúng tôi đã làm được gì cơ chứ.
Nếu Daiya không thể thay đổi bất kỳ thứ gì ngay cả khi nó chấp nhận sự tự diệt, thì cuộc sống của chúng tôi còn mang ý nghĩa gì? Sao cuộc sống hằng ngày vẫn diễn ra như chưa có gì xảy ra dù một học sinh đã bị thương, một đứa bỏ học, một đứa thì biến mất không dấu vết.
… Không, suy nghĩ này giống của Daiya quá.
Trên thực tế, đó là lý do tại sao tôi luôn tin vào sự thiêng liêng của cuộc sống hằng ngày; tại sao tôi tin rằng tôi có thể cứu Maria bằng cách đưa em ấy vào cái cuộc sống đời thường này.
Lý do tôi có cái cảm giác như lúc này đây là vì – dù có lẽ nó sẽ không chấp nhận điều này nữa – nhưng Daiya vẫn là bạn của tôi. Tôi cảm thấy rằng những cố gắng của nó đáng nhận được một điều gì đó.
“Daiya…”
Daiya lần nữa đã biến mất.
Sau vụ việc đó, tôi chỉ gặp nó một lần. Nó không nhuộm tóc nữa, tháo hết mấy cái khuyên tai ra, và đến trường để nộp đơn xin thôi học. Tôi lấy hết can đảm để nói chuyện với nó, nhưng nó chỉ cười yếu ớt và bỏ đi.
Tôi không hề biết Daiya định làm gì tiếp theo.
Tôi rời khỏi trường, lên tàu điện và đến cái khu căn hộ quen thuộc. Tơi chưa từng bấm nút nào khác trong thang máy ngoài 2 nút 1F và 4F, và điều đó cũng sẽ không thay đổi. Tôi bấm 4F như mọi lần, và tiến đến phòng 403.
Tôi móc chiếc chìa khóa dự phòng mà Maria đã đưa cho tôi và mở cửa ra.
Trước mắt tôi là một căn phòng trống trơn.
Không có ai ở đây cả.
Tôi cởi giày ra và bước vào trong. Không còn dấu hiệu của Maria ở đây.
Không còn gì cả.
Tôi có thể chịu được khi không thấy đồ đạc ở đây; ngay từ đầu cũng chả có nhiều đồ.
Cái mà tôi không chịu được là không có mùi hương khuynh diệp ở đây.
Cái mùi quen thuộc mà Maria hay dùng, đã không còn ở đây, và điều đó làm tôi nhận ra rằng, Maria sẽ không quay trở lại.
“Maria…”
Em ấy đã biến mất.
Sau khi hoàn tất việc sơ cứu cho Kokone, Maria đã biến mất. Tôi không hề để em ấy thoát khỏi ánh mắt của mình, nhưng chắc là Maria đã chờ và tìm cơ hội để lẻn đi. Tôi ngay lập tức tìm kiếm quanh khu vực, nhưng không tài nào tìm được Maria.
Maria vẫn chưa xin thôi học, nhưng tôi không nghĩ là em ấy dự định quay lại, đặc biệt là khi đã dọn ra khỏi đây.
Em ấy chắc cũng không có ý định gặp lại tôi lần nữa.
Dĩ nhiên, tôi vẫn sẽ đi tìm Maria. Và tôi nhất định sẽ thành công.
“—aahAah!”
Tôi cảm thấy khó thở, cứ như oxy đang bị rút hết ra khỏi phổi mình. Ngực tôi nhói đau vì muốn được gặp em, vì muốn được gặp lại em rất nhiều. Nước mắt bát đầu rơi. Tôi còn không chắc mình đang buồn hay chua xót hay đang trải qua một cảm xúc nào khác; tôi chỉ biết là mình rất đau, đến mức không kìm được nước mắt của mình.
Và tôi nghĩ:
“Anh sẽ không để em đi!”
Tôi sẽ không để Maria trốn đi.
Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần. Bất cứ. Điều. Gì. Cần. Nếu tôi phải giết tất cả mọi người trên quả đất này, tôi cũng sẵn sàng thực hiện nạn diệt chủng mà không thèm đắn đo.
Tôi móc chai dầu khuynh diệp mà tôi mới mua lúc nãy và đi quanh căn hộ, nhỏ những giọt dầu xuống sàn. Cái mùi hương quen thuộc ấy làm tôi dễ chịu. Nhưng chưa đủ, một vài giọt là chủ đủ đối với tôi.
Tôi cần thêm không khí để hít thở.
“Hah...ah…hah!”
Ồ Maria.
Maria thật sự và không có ‘chiếc hộp’. Maria trong trắng mà tôi chưa từng được gặp.
--Maria lần thứ 0.
Em đang ở đâu?
Nếu điều đó giải phóng được em, anh sẽ vui lòng xé toạc lớp da của Otonashi Aya.
--Cạch.
Bỗng nhiên, tay nắm cửa vặn sang một bên.
Tôi rất hồi hộp. Không cần phải nói, tôi không có quyền ở đây, vậy mà tôi đang rải dầu xung quanh căn hộ. Nếu ai đó thuộc ban quản lý đến đây, thì tôi thực sự sẽ gặp rắc rối.
Tuy nhiên, khi tôi thấy được người đang đứng đó, tôi nhận ra rằng những mối lo của mình là khá ngốc nghếch.
Tình hình lúc này còn tệ hơn nữa.
Đó là điều tệ nhất có thể xảy ra.
“ ‘O’.”
Ả lúc này đang trong một bộ dạng khá giống Maria.
Chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần, không phải lần nào chuyện cũng đi theo chiều hướng xấu đi, nhưng lần này sẽ khác.
‘O’ đứng trước mặt tôi với tư cách là một kẻ thù.
Ả đến đây để chiến đấu với tôi.
Với một nụ cười ghê tởm, ả hỏi tôi:
“Cậu đã sẵn sàng chưa?”
--Sẵn sàng để làm gì?
‘O’ trả lời:
“Để tạm biệt cái thế giới này!”
Oomine Daiya – Thứ năm 24/9, 10:45
Ngay cả khi mất đi ‘Cái bóng tội lỗi và sự trừng phạt’, tôi vẫn có thể nhớ hầu hết những thông tin liên quan đến những ‘chiếc hộp’. Tôi không rõ là tại sao, nhưng tôi đoán là do mình đã biết những thông tin này trước khi nhận được ‘chiếc hộp’.
Tôi bước đi trên đường phố Shinjuku. Khá đông đúc và lúc này. Nhưng không như lần trước, tôi không cảm thấy chóng mặt. Tôi không cảm nhận được tội lỗi của ai khi đứng lên cái bóng của họ. Dù tôi biết là người ta vẫn đang giấu diếm những sự thật kinh khủng trong người mình, đám đông lúc này đây không còn cảm thấy như một bọc rác khổng lồ nữa.
Họ chỉ là những con người bình thường.
Tôi đưa tay lên chạm vào khuyên tai của mình, nhưng chợt nhớ ra rằng mình sẽ không còn tìm thấy những thứ ấy trên người nữa. Tôi chỉ biết cười nhẹ.
Đang đứng giữa đám đông, bất chợt tôi khụy xuống. Tôi thẳng lưng ra và quỳ xuống.
Điều tôi đang làm là hết sức lạ lùng.
--Được rồi.
Tôi ngẩng đầu lên. Vài người đang nhìn tôi với ánh mắt hiếu kỳ, nhưng hầu hết đều lờ tôi vì không muốn dính dáng gì đến chuyện này. Tôi chỉ lấy được sự chú ý của vài người khi tôi làm một thứ gì đó lạ lùng. Đó là tất cả mà tôi có thể làm khi giờ đây không còn năng lực kiểm soát người khác.
Tôi đã không còn cái năng lực ấy nữa.
“Heh…”
Vậy cũng được.
Dòng người vẫn qua lại mà không hề quan tâm.
Đúng vậy. Với tôi, thế giới này giờ đã trở thành một nhóm người mà tôi sẽ không cần phải quan tâm đến nữa.
Và cảm giác ấy thật là dễ chịu.
Tuy nhiên –
Khi tôi đứng lên, một ai đó vỗ vào vai tôi.
Tôi quay người lại.
“À, là cô?”
Tôi nhăn mặt lại và nói. Nói thật, tôi không hề muốn thấy gương mặt này lại lần nữa. “Cô muốn gì từ tôi à?”
Đáp lại thái độ của tôi, con bé mở to mắt và bắt đầu lảm nhảm. Tôi chẳng thể hiểu nổi một từ mà nó đang nói, nhưng sau khi cố gắng lắng nghe một hồi, tôi cuối cùng đã hiểu nó muốn gì từ tôi. Có vẻ như nó vẫn muốn tôi trở thành chúa và cứu thế giới này.
“Cô muốn tôi dẫn đường cho cô ư? Nhưng điều đó là không thể; tôi không còn cái năng lực đó nữa… Cái gì? Cô không quan tâm tôi có năng lực hay không ư? Cô đang lảm nhảm gì vậy. Để tôi nói rõ cho cô biết: Tôi không muốn, và cũng không có ý định thực hiện lại điều đó lần nữa.”
Con bé không hề hài lòng với câu trả lời của tôi. Nó trở lên tức tối và vẫn ráng thuyết phục tôi. Một đứa thật là cứng đầu. Nó còn chẳng nhớ về ‘chiếc hộp’ mà tôi đã dùng với nó.
“Trách nhiệm? Yeah, tôi định ra đầu thú khi Kokone hồi phục hoàn toàn. Sát hại Kamiuchi Koudai đúng là một tội rất lớn…? Hử? Ý cô không phải vậy à? Vậy ý cô là sao khi nói đến trách nhiệm?... Trách nhiệm phải soi đường dẫn lối cho cô? Nhưng tôi đã giải phóng cho cô rồi, đúng không? Sao cô lại muốn?... Hở? Cô lầm rồi. Cuộc sống của cô không có thuộc về tôi. Nó chưa bao giờ thuộc về tôi. Nó thuộc về chính bản thân cô và không ai khác.”
Nó vẫn không chịu bỏ cuộc.
“Cô dừng đi giùm một cái? Đừng có mong đợi gì ở tôi nữa. Tôi chỉ là một thằng học sinh trung học – à không, tôi không còn là học sinh nữa rồi. Tôi chỉ là một thằng thất bại không còn đi học nữa – tôi chỉ là một con người!”
Nó vẫn cố gắng thay đổi ý định của tôi.
Dẫn dắt con đi, nó nói. Cứu con đi, nó khóc.
Mày muốn tao làm vậy bằng cách nào chứ hả.
Có vẻ như dính dáng đến con nhỏ này chỉ thêm phiền phức. Tôi quay lưng lại và bỏ đi.
“Tự sống cuộc đời mình từ lúc này đi.”
Chúng ta sẽ không còn dính líu gì với nhau nữa đâu.
Đó là điều mà tôi nói với nó.
Tôi thẳng thừng gạt bỏ những thứ còn sót lại của cái năng lực của tôi.
Ngay giây phút tiếp theo, tôi cảm thấy một con đau sau lưng mình,
“Hở?”
Sức lực dần dần mất đi, tôi quỵ ngã xuống đất.
Máu bắt đầu chảy ra sau lưng tôi.
Tôi nôn ra máu, rồi nhìn gương mặt của kẻ mới đâm mình. Chỉ đến giờ tôi mới nhận ra rằng mình không hể quan tâm đến con bé khi nói chuyện với nó. Tôi xem nó như một ảo giác trong đầu mình vậy.
Chỉ có sau khi bị đâm, tôi mới thật sự nhận ra nó.
Chỉ có sau khi đâm tôi, nó mới làm cho tôi chú ý.
“Một con người ư? Ngài đùa à?” Nó nói rồi nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng. “Ngài là một vị thánh.”
Con bé cầm con dao đầy máu và tự quẹt lên mặt mình, cứ như nó đang tự trang điểm vậy.
“Làm sao mà con có thể tiếp tục sống khi ngài không phải là một vị thánh? Hãy chịu trách nhiệm đi! Hãy chịu trách nhiệm vì những gì mà ngài đã làm!”
Những người xung quanh đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra và bắt đầu hét lớn lên.
“Ngài không được phép.”
Con bé cười trong khi mắt đang giàn dụa nước mắt.
“Ngài không được phép trở về làm một con người bình thường.”
Nó phóng đi sau khi nói những lời cuối cùng đó, đụng hết người này đến người khác.
Nó nhanh chóng biến mất. Nhưng sẽ không lâu nữa đến khi nó ngã quỵ vì những tội lỗi mà nó đã làm. Con bé đã bị dồn đến chân tường. Thế giới này không phải cái thế giới tốt đẹp mà có thể bảo vệ nó.
Đó là hậu quả của việc tôi thất bại khi ráng dẫn dắt những người khác.
“—Ha.”
Tôi tiếp tục ho ra máu.
“—Haha.”
Vậy đây là kết quả của những gì mà tôi đã làm ư? Thật là tồi tệ. Thật là tức cười.
Bây giờ nghĩ lại, điều này cũng không đáng ngạc nhiên lắm. Sao tôi lại nghĩ là mình có thể trốn tránh không bị trừng phạt được chứ? Bộ tôi tưởng rằng hậu quả của những hành động của tôi sẽ biến mất một cách thần kỳ hay sao chứ?
Ngay cả sau khi mất đi năng lực của mình, tôi vẫn dồn chúng vào chân tường, và đã phải trả giá.
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Tôi đã chờ đợi sự hủy diệt của bản thân lâu rồi, do đó, có thể nói những gì mà tôi mong đợi đã thành hiện thực.
Tuy nhiên.
Dù tôi nhận ra rằng tôi là người có lỗi…
“… điều này… thật là như một trò hề…”
Tôi tự trách mình.
Tôi không còn ước cho sự tự diệt của mình nữa. Tôi không hề mong muốn một kết quả như vậy. Nhưng tôi vẫn phải gánh lấy hậu quả vì tôi đã tự đào mồ chôn mình. Tôi đã từng nói mình không thể quay đầu lại được nữa? Mẹ nó, điều đó có ý nghĩa gì cơ chứ?
“… Tôi muốn… tiếp tục… được sống!”
Những lời đó thoát ra khỏi cái miệng đang dính đầy máu của tôi.
Đau quá. Đau quá. Đau quá. Đau quá.
Tôi muốn được sống.
Kokone.
Kokone, anh muốn được thấy em.
Tôi đã từng mù quáng, nhưng giờ tôi đã thấy được điều gì là đúng. Tôi không quan tâm liệu mình không thể làm gì nữa. Tôi không quan tâm liệu mình có trở thành một gánh nặng. Tôi vẫn muốn ở cùng em. Tôi nhận ra đây là điều tôi muốn, điều tôi phải làm… ấy vậy mà!
Điều ước của tôi sẽ tan biến như thế này sao?
Mẹ nó chứ!
Nghiến răng, tôi cố đứng dậy.
Tôi không thể nào thất bại như thế này được. Tôi không thể chết ở đây. Đồn cảnh sát cũng gần đây thôi. Tôi phải ráng lết đến đó.
Không ai thèm giúp tôi khi tôi lết qua đám đông người qua lại, máu chảy ròng ròng. Ai cũng cố gắng lảng tránh tôi. Tôi không thể nào thay đổi được sự vô tâm của cái thế giới này.
Đây là sự trừng phạt của tôi sao.
Tôi cố gắng cười, nhưng không thể. Tôi đã đến giới hạn rồi. Tôi không thể bước đi được nữa; tâm thức tôi đang dần mất đi. Thế giới đang dần trở nên lu mờ trước mắt tôi.
Nó kết thúc ở đây.
Tôi ngã xuống đất.
Và rồi tôi nghĩ,
Nếu như có ai đó có thể cứu tôi trong tình hình này, thì người đó chính là hiện thân của hy vọng.