Không lâu sau khi gặp Oomine Daiya lần cuối ở trường, tôi nhận được email từ cậu ta. Tin nhắn cụt lủn, chẳng lấy một lời chào hỏi, trong đó chỉ có một địa chỉ ở một quận khá xa nơi tôi đang sống.
Dù không biết tại sao Daiya lại gửi chi tôi cái địa chỉ này, nhưng tôi chắc rằng phải có lý do của nó.
Tôi đón chuyến tàu Shinkansen ngay lập tức mà không thèm đợi đến cuối tuần. Địa chỉ này dẫn tôi đến một khu nhà giàu. Nơi đây toàn những khu biệt thự, và cái căn nhà mà tôi đang tìm lại là căn to nhất ở đây.
Tuy nhiên, căn nhà nhìn sơ qua lại không được bằng những căn xung quanh. Khu vườn rộng lớn không được chăm sóc kỹ càng gây cho tôi một cảm giác cô độc.
Tôi chợt nhận ra lý do mà Daiya đưa cho tôi cái địa chỉ này.
Cái bảng trước nhà có dòng chữ “Otonashi”.
--Đây là nơi mà Maria đã lớn lên
Tôi lập tức nhấn chuông cửa, tay tôi run run vì phấn khích. Một người phụ nữ trung niên trả lời với một giọng thờ ơ. Không muốn đợi lâu, tôi liền hỏi bà ta về Maria, nhưng khi nghe cái tên ấy, thái độ của bà ta lập tức thay đổi. Bà trả lời qua loa và bỏ đi.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Không như tôi, người phụ nữ này đã biết Maria trước khi em ấy gặp được những ‘chiếc hộp’.
Nếu như vậy, không đời nào tôi chịu từ bỏ ở đây. Vì rốt cuộc, tôi đã sẵn sàng hy sinh cả bạn bè mình vì Maria. Tôi tiếp tục nhấn chuông cho đến khi biết rằng người phụ nữ kia không hề có ý định trả lời. Không thấy ai trả lời, tôi leo rào vào nhà và giết con chó canh cửa. Không cần đợi lâu, người phụ nữ kia đã xuất hiện sau khi nghe tiếng kêu thảm thiết của con chó. Tôi liền moi bộ lòng dập nát của nó ra cho bà ta xem.
Bà ta chắc đã nhận ra rằng thằng này nó điên rồi, và chấp nhận trả lời những câu hỏi của tôi trong run sợ. Bà ta kể cho tôi về người chị của Maria – Otonashi.
Người phụ nữ này là một người cô của Maria. Tôi biết được những hành vi đáng khinh của bà ta đã đẩy Maria ra khỏi căn nhà và trở thành một con người cô độc. Tôi cũng biết rằng không ai trong số họ hàng nhà Otonashi biết được Maria đang ở đâu.
Đúng như tôi đoán – Maria chỉ còn có tôi.
Toi sẽ tìm và cứu em ấy bằng bất cứ giá nào.
Tuy nhiên, quyết tâm của tôi đã dần dần bị mài mòn bởi thời gian và giờ đây nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thay vào đó, tôi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi trong cái thế giới giả tạo, không màu này cùng với Mogi-san.
Aah –
Nếu điều đó là thật thì tôi may mắn quá.
Lần thứ 30333
“Tớ yêu cậu, Kazu-kun.”
“Tớ cũng yêu cậu, Mogi-san!”
“Hãy sống cùng nhau mãi mãi!”
“Chắc chắn rồi!”
Lần thứ 32875
“Tớ yêu cậu, Kazu-kun.”
“Tớ cũng yêu cậu, Mogi-san!”
“Hãy sống cùng nhau mãi mãi!”
“Chắc chắn rồi!”
Lần thứ 35890
“Tớ yêu cậu, Kazu-kun.”
“Tớ cũng yêu cậu, Mogi-san!”
“Hãy sống cùng nhau mãi mãi!”
“Chắc chắn rồi!”
Lần thứ 37227
“Tớ yêu cậu, Kazu-kun.”
“Tớ cũng yêu cậu, Mogi-san!”
“Hãy sống cùng nhau mãi mãi!”
“Chắc chắn rồi!”
“…Huh?”
Tôi tự hỏi tại sao? Dù tôi đáng lẽ ra phải nhảy cẫng lên trong vui mừng vào lúc này, tôi lại cảm thấy tình yêu của Mogi-san dành cho tôi không có ý nghĩa gì cả.
Lần thứ 40301
“Tớ yêu cậu, Kazu-kun.”
Tôi cũng yêu cậu ấy, nhưng tôi đã nhận ra sự thật.
“… Xin hãy đợi đến ngày mai.”
Tôi nhận ra rằng đây là một thế giới lặp lại và tôi có nhiệm vụ phải đưa em ấy, người con gái mà tôi không còn nhớ tên, về với cuộc sống bình thường. Đó là cái mục đích tối thượng mà tôi phải làm cho bằng được, cho dù giờ đây tôi không biết tên em.
Do đó, tôi không thể đáp lại tình cảm của Mogi-san được dù lòng mình rất muốn.
Tôi chạy đi và leo lên sân thượng. Tôi đến đây vì đang có ý tưởng về cách có thể lưu giữ được ký ức của mình: đó là nhảy xuống tự sát.
Việc phát hiện ra cái ngày hôm nay nó đang lặp lại phải nói là một điều kỳ diệu. Tôi không thể cho phép cái cơ hội này trôi đi được. Có lẽ tôi đã lặp lại cái ngày hôm nay hơn 10000 lần rồi và không nhận ra.
Không phải là tôi sợ chết – tự sát là chuyện không dễ dàng – nhưng ý chí của tôi sẽ không bị lung chuyển bởi một việc như vậy.
Tôi nhảy xuống, bầu trời đang tỏa những tia sáng cuối cùng trong ngày.
Bẹp.
Âm thanh sọ tôi nứt ra, và những gì bên trong nó hoàn toàn dập nát. Ký ức của tôi –
Lần thứ 40302
--Được chuyển qua.
Không thể nào chịu được cú sốc, tôi nôn ngay giữa lớp học.
Trong khi bị những đứa bạn quăng cho những ánh mắt bối rối, tôi lao ra ngoài. Phải tìm một manh mối gì đó về em ấy – tôi nghĩ trong đầu. Vì một lý do nào đó, tôi không thể nhớ về những nơi chúng tôi đã ở bên nhau, thậm chí tên em đã trở nên hết sức lạ lẫm.
Chạy vòng vòng cả ngày tìm manh mối, nhưng chẳng tìm thấy gì.
Hôm nay ra về trắng tay, nhưng tôi nhất định không được mất trí nhớ. Nếu như mình mất đi cái sự nghi ngờ về thế giới này, tôi sẽ phải lặp lại cái ngày hôm nay thêm hàng ngàn hàng triệu lần nữa.
Bầu trời đỏ thẫm, tôi lại lần nữa nhảy xuống, đầu vỡ tan nát.
Lần thứ 40303
Tôi rà soát cả trường, nhưng vẫn không tìm ra manh mối nào.
Tôi nhảy, và đầu tôi lại vỡ tan nát.
Lần thứ 43058.
“
“
Lần thứ 49178
Sau một khoảng thời gian khá dài, tôi cuối cùng cũng đã lấy lại được khả năng ngôn ngữ của mình.
Nước mắt tuôn ra. Tôi không chịu nổi nữa rồi. Không thể nào chịu nổi cái việc phải tự giết mình mỗi ngày.
“Phải quay lại thôi… phải quay lại để tận hưởng cái ngày hội này.”
Tôi rời sân thượng và quay lại chỗ lửa trại. Mogi-san tiến lại gần tôi.
Tôi sẽ không phớt lờ lời tỏ tình của cậu ấy nữa.
“Kasumi Mogi, anh yêu em.”
Và như vậy, cuộc chiến dài đằng đẵng của tôi đã kết thúc.
Lần thứ 55555
“Tớ yêu cậu, Kazu-kun.”
“Tớ cũng yêu cậu, Mogi-san!”
“Chúng ta hãy ở cùng nhau mãi mãi!”
“Chắc chắn rồi!”
Lần thứ 59876
“Hãy đợi đến ngày mai.”
Tôi nhận ra rằng đây là một thế giới lặp lại và tôi có nhiệm vụ phải đưa em ấy, người con gái mà tôi không còn nhớ tên, về với cuộc sống bình thường. Đó là cái mục đích tối thượng mà tôi phải làm cho bằng được, cho dù giờ đây tôi không biết tên em.
Tôi gieo mình xuống giữa bầu trời mờ tối để giữ được ký ức của mình.
Lần thứ 65222
“Phải quay lại thôi… phải quay lại để tận hưởng cái ngày hội này.”
Tôi sẽ không phớt lờ lời tỏ tình của cậu ấy nữa.
“Kasumi Mogi, anh yêu em.”
Và như vậy, cuộc chiến dài đằng đẵng của tôi đã kết thúc.
Lần thứ 66666
“Tớ yêu cậu, Kazu-kun.”
“Tớ cũng yêu cậu, Mogi-san!”
“Chúng ta hãy ở cùng nhau mãi mãi!”
“Chắc chắn rồi!”
Lần thứ 70512
“Hãy đợi đến ngày mai.”
Tôi gieo mình xuống giữa bầu trời mờ tối để giữ được ký ức của mình.
Lần thứ 78165
“Kasumi Mogi, anh yêu em.”
Và như vậy, cuộc chiến dài đằng đẵng của tôi đã kết thúc.
Lần thứ 88888
“Tớ yêu cậu, Kazu-kun.”
“Tớ cũng yêu cậu, Mogi-san!”
“Chúng ta hãy ở cùng nhau mãi mãi!”
“Chắc chắn rồi!”
Lần thứ 102528
“Tớ yêu cậu, Kazu-kun.”
“Tớ cũng yêu cậu, Mogi-san!”
“Chúng ta hãy ở cùng nhau mãi mãi!”
“Chắc chắn rồi!”
Còn gì tuyệt vời hơn là có được một người bạn gái dễ thương như thế này?
Tôi là người hạnh phúc nhất thế giới vào lúc này đây. Và tôi muốn bảo vệ sự hạnh phúc này.
Nhưng không hiểu vì sao, tôi có cảm giác có chuyện gì đó không đúng. Sao mọi thứ lại mờ nhạt thế này? Sao tôi lại thấy chật chội như thế này?
Dù tôi đang rất hạnh phúc, tôi cảm thấy như mình đang chết ngộp giữa đáy đại dương.
Lần thứ 124390
Cứ giả dụ như cái thế giới này nó cứ lặp đi lặp lại cái ngày hôm nay. Cũng giả dụ là không ai có thể nhận ra việc này – cũng giống như trong ‘Lớp học loại bỏ’.
Trong trường hợp này, tôi có khả năng là sẽ nhận ra điều gì đó bất thường. Và nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ cố gắng thoát khỏi nó, vì người con gái mà tôi không còn nhớ tên. Tôi sẽ không do dự để tự giết chết bản thân mình nếu cần thiết.
Nhưng hãy đặt thêm một điều kiện vào cái giả thiết này: không hề có tí manh mối nào hết. Đúng vậy, cứ giả sử rằng không hề có một manh mối nào trong cái thế giới này để có thể chấm dứt sự lặp lại. Tôi không dĩ nhiên muốn từ bỏ một cách dễ dàng, nhưng nếu như không có manh mối gì, thì rõ ràng không còn cách nào hết. Một khi tôi trở nên quá mệt mỏi đến mức lý trí và tính cách của mình cũng không còn nữa, tôi sẽ phải chấm dứt việc lưu giữ ký ức của mình và tìm kiếm một sự an ủi từ ai đó để tâm trí mình không sụp đổ hoàn toàn.
Tôi chọn được ở cùng với Mogi-san.
Tuy nhiên, việc đó chẳng giải quyết được điều gì.
Vì rốt cuộc, cái thế giới này nó vẫn tiếp tục lặp lại, nên tôi sẽ lại một lần nữa nhận ra cái bản chất thật của nó. Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ lại tiếp tục tìm cách thoát khỏi đây, rồi thất bại, và rồi bỏ cuộc. Cuối cùng, tôi sẽ quên rằng mình đã chọn Mogi-san để quay lại với em ấy.
Cái vòng lặp này sẽ tiếp tục mãi mãi.
Nơi đây là một địa ngục đúng như nghĩa của nó. Trong cái niềm tin ngu ngốc rằng có một chút hy vọng, tôi cứ lao vào cuộc chiến để cố gắng thoát khỏi đây, gặp biết bao khó khăn, để đến một lúc nào đó lại phải bắt đầu lại từ đầu, lại tiếp tục hy vọng. Tôi cứ lặp đi lặp lại cái vòng lẩn quẩn này mà không có cơ hội để thoát ra.
Sẽ không có đến một kết thúc chứ đừng nói đến chuyện kết thúc vui hay buồn.
Và giờ đây, với nhũng giả thiết nãy giờ, và rằng tôi đang ở trong cái thế giới ấy.
“Tớ yêu cậu, Kazu-kun.” Mogi-san nói, gương mặt sáng lên vì ánh lửa trại.
Tôi cũng yêu cậu ấy. Tuy nhiên, câu nói ấy làm tôi cứng đờ.
“Kazu-kun?” Cậu ấy gọi tôi khi thấy tôi bối rối.
Tôi bỏ chạy, bỏ ngoài tai tiếng khóc của cậu ấy. Tôi chạy vào trường, huớng đến cầu thang. Phải đến sân thượng. Nghĩ trong đầu ý tưởng đó, nhưng tôi lại gạt bỏ nó ngay. Tại sao tôi lại thích nhảy lầu tự tử như vậy? Cứ như là nó đã trở thành một thói quen vậy!
Nếu tôi cứ làm theo thói quen của mình, thì tôi sẽ không ra khỏi đây được.
Tôi quay lại, bước vào phòng học nấu ăn.
Trong khi thở dốc, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát lũ học sinh đang nhảy múa.
--Độ nét sao thấp quá.
Các điểm ảnh thật to, làm lộ rõ sự giả tạo của cái thế giới này. Không… tôi thật là ngốc. Đây là thế giới thực. Nhưng cái thế giới này từ đầu nó đã thế. Tôi chỉ không nhận ra trước đây mà thôi. Hoặc là thế, hoặc là tôi tiêu tùng rồi.
Nó chỉ là một giả thiết, chỉ là một giả thiết điên rồ thôi. Đó không phải sự thật. Một vòng lặp khủng khiếp như vậy không thể nào tồn tại được!
Tất cả chỉ là một sự ảo tưởng mà cái trí óc điên loạn của tôi đã tạo nên.
Tuy nhiên, có một sự thật mà tôi không thể chối cãi.
--Tôi muốn chết.
Kéo ngăn bàn ra và nắm lấy một con dao, do dự một chút, tôi đâm vào tim mình.
Tôi cảm thấy rõ ràng tim mình vừa bị đâm nát, giống như một con sâu vậy. Máu tuôn ra dữ dội.
Đáng lẽ ra tôi phải chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
Lần thứ 124391
Nhưng ký ức của tôi được chuyển qua. Tôi đã vượt qua không và thời gian, và giờ đây lại đang nằm trong lớp học trước khi lễ hội trường bắt đầu.
Sự thiếu ngạc nhiên đã xác nhận rằng tôi đã và đang sống trong cái ngày hôm nay lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Tôi vội lao đến phòng học nấu ăn, móc con dao trong ngăn kéo ra và đâm sâu vào tim mình.
Lần thứ 124392
Nhưng ký ức của tôi vẫn còn đó. Cho dù có muốn chết, nhưng chết đi lại làm cho tôi nhận ra một cách rõ rệt hơn là mình đang bị kẹt trong cái thế giới khốn nạn này.
Có vẻ như không thể tự sát bằng cách đâm vào tim mình được. Hay là do nó tốn thời gian để máu chảy ra trước khi tôi chết? Chắc là phải có cách nào chết ngay lập tức.
Tôi lao ra khỏi lớp học, chạy đến cái ngã tư gần nhất. Chờ một hồi, một chiếc xe tải lớn trờ tới, tôi lao ra và bị nó đâm.
Lần thứ 124393
Nhưng ký ức của tôi vẫn còn đó, và tôi vẫn sống, và giờ đây đang nằm trong lớp học.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!”
Tôi thét lên và bị bạn bè quăng cho những cái nhìn thắc mắc. Mà ai thèm quan tâm chúng nó chứ.
Chạy đến trạm xe lửa gần nhất, tôi đứng sát cái bục chỗ đường ray. Một chiếc xe lửa tiến tới, tôi lao ra.
Cơ thể tôi bị cán nát bấy.
Lần thứ 124394
Nhưng ký ức tôi vẫn còn, và giờ vẫn lại đang nằm trong lớp học. Cho dù chết ngay trong tích tắc, tôi vẫn hoàn toàn bình thường. Tôi vẫn sống.
Có vẻ như không có cách nào thoát khỏi cái vòng lặp này.
Tôi bật khóc, đứng dậy và lắc hai tay hai chân mình như một đứa trẻ. Đám bạn trong lớp nhìn tôi chăm chú, nhưng tôi đếch quan tâm. Chúng rồi cũng sẽ quên đi mà thôi.
Sau khi khóc xong, tôi bình tĩnh lại, nhưng dĩ nhiên vẫn còn quá sớm để từ bỏ việc tự sát. Đứng dậy, tôi chạy vào toilet và ngồi trong đó. Tôi google các biện pháp tự sát khác nhau bằng điện thoại của mình. Tôi sẽ thử từng cách; chắc sẽ có cách nào đó thành công. Tim tôi đã bình tĩnh trở lại; niềm an ủi duy nhất của tôi bây giờ là nghĩ về cái chết.
Tôi thử cách chết vì điện giật.
Tôi leo lên cột điện và cầm lấy ba sợi dây trong khi tay mình đang ướt.
Lần thứ 124395
Nhưng vẫn không chết. À mà thôi, không cần phải lo lắng vì chuyện đó. Còn nhiều cách chết mà.
Tôi thử treo cổ lần này.
Lần thứ 124396
Chết đuối dưới biển vậy.
Lần thứ 124423
Chết vì xe cán, chết vì nhảy lầu, chết vì điện giật, chết vì treo cổ, chết vì đuối nước, chết vì mất máu, chết vì ngộp thở, chết vì lạnh, chết vì nóng, chết vì nổ tan xác – thử hết cả rồi, nhưng không có cái nào chết luôn cả.
Thôi thì tôi đành tử bỏ việc tự sát vậy… từ bỏ? Haha, vậy là một lần nữa, tôi đã bỏ cuộc?
Tôi bật cười. Tôi đã lại bỏ cuộc. Đã bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ? Bao nhiêu ngàn lần rồi kể từ khi tôi cứ làm đi làm lại một việc trong cái thế giới này cho đến khi ý chí tôi sụp đổ hoàn toàn?
Trong cơn giận, tôi cào đầu mình cho đến mức chảy máu. Dĩ nhiên, làm vậy cũng chẳng giải quyết được gì.
Đây là cái ngõ cụt. Tôi không thể làm gì hơn. Cho dù có từ bỏ và quên hết về cái vòng lặp này, sẽ lại đến một lúc tôi lại nhớ ra và lại cố gắng tìm những mảnh ghép của em ấy, người con gái mà tôi không còn nhớ tên. Và rồi tôi lại bỏ cuộc để sống trong thế giới này cùng Mogi-san. Sau đó tôi sẽ quên tất cả những cố gằng của mình, cho đến một lúc tôi lại cảm thấy ngờ vực, tiếp tục tuyệt vọng và tìm cách tự sát vì tôi đã quên rằng mình không thể chết.
Thật là đáng nực cười. Cái quái quỷ gì thế này? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết, làm sao có thứ gì có thể khủng khiếp hơn việc này cơ chứ!
Cái hy vọng mong manh mà tôi cố níu kéo bấy lâu nay, hay cái cơn tuyệt vọng đang cứ lởn vởn chờ cơ hội vồ lấy tôi, cả hai thứ ấy giờ đây chẳng còn nghĩa lý gì trong cái địa ngục này. Như nhau cả thôi. Tôi bị ép phải lang thang trong cơn bão cát bất tận này; xung quanh tôi chỉ toàn là cát, và nếu tôi mở cái miệng đang khát khô của mình ra, cát sẽ lùa vào trong và làm tôi ho sặc sụa.
Tôi đã làm gì nên tội mà phải chịu đựng cái sự kinh khủng này cơ chứ?!
“Ai đó… ai đó làm ơn trả lời đi!” Tôi thét lên, nhưng không ai trả lời cả. Tháo chạy ra khỏi lớp học, chân tôi lại tự dẫn mình đến cái nơi quen thuộc ấy – sân thượng. Mở của ra, và cái màu của bầu trời đập vào mắt tôi.
Trong chốc lát, tôi bị bất ngờ, nhưng rồi lại bắt đầu tự cười ha hả.
“Ha, ha…”
Dù trời vẫn còn sang, bầu trời kia đã sẫm một màu đỏ. Không phải là màu đỏ thắm thông thường, mà là cái màu đỏ thẫm kinh dị giống như máu.
Có lẽ là tôi điên thật rồi, giờ còn chẳng nhận ra được cái thế giới này nữa. Bầu trời xanh giờ đã thành màu đỏ trong mắt mình.
Không thể ngừng cười được. Trong khi đang cười ha hả, tôi tiến lại gần cái hàng rào. Chẳng quan tâm chuyện gì đang xảy ra nữa. Huh, vì lúc này tôi định tự sát mà. Nhìn xuống sân trường, tôi nhìn thấy một núi xác chết. Tôi không hiểu, cái này là sao, mình đang bị ảo giác sao. Dưới cái đống xác đó là một vũng máu đỏ thâm. Các xác chết, mỗi cái đều có một vẻ mặt riêng, nhưng hầu hết đều là vẻ mặt của sự đau đớn.
Và tất cả chúng đều mang gương mặt của tôi.
“—Haha!”
À, đúng rồi, đó là những mạng sống mà tôi đã lãng phí. Những cái chết vô nghĩa.
Tôi ngưng cười, nước mắt tuôn ra. Mình nên làm gì đây? Cái cảnh tượng này thật là kinh khủng. Tôi cứ như đang bị cái gì đó đâm vào mắt.
Cảnh tượng này làm tôi nhớ lại thế giới này đã đối xử với mình ra sao; rằng tôi đã chết bao nhiêu lần. Nhưng tôi vẫn không được thả ra. Hành động của tôi là vô nghĩa.
“UWAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!" Tôi thét lên, ngay cả khi tiếng thét của mình sẽ không đến được ai.
“Đừng lo, mày nên tự hào về bản thân!”
Có một câu trả lời, nhưng tôi cũng không lấy làm bất ngờ, bất chấp cái sự điên rồ của cái thế giới này. Tôi đã bắt đầu nhìn thấy ảo giác, nên cũng không lạ gì khi mình bắt đầu nghe những âm thanh tưởng tượng.
“Cái mày đang thấy chính là bằng chứng của cuộc chiến chống lại cái thế giới này.”
Hắn đang ngồi đó trên cái núi xác chết, bắt chân chữ ngũ, đang nhìn tôi và cười.
Hắn có gương mặt của tôi, gương mặt của Hoshino Kazuki.
Tôi đếch quan tâm nếu cái ảo giác mà mình đang thấy nó có giống mình hay không, nhưng điều làm tôi thấy khó chịu chính là vẻ bình thản của hắn. Nó làm hắn trông giống kẻ thù của tôi.
Do đó, tôi không thể không nói chuyện với hắn một cách thô lỗ được.
“Tao chiến đấu đấy, thì sao? Tự sát để giữ lấy ký ức, nó có ý nghĩa gì chứ! Nó sẽ chẳng bao giờ có ý nghĩa gì cả!”
“Không gì là vô ích cả,” hắn trả lời.
“Hả?”
“Mày chỉ cần mở mắt ra và thấy rằng, những sự đấu tranh của mày, nó không hề vô nghĩa.”
“Vậy tao phải làm gì cơ chứ, hả?!”
“Cái sự thay đổi mà mày đã tạo ra!”
“Thay đổi? Điều duy nhất thay đổi là giờ đây tao bị điên rồi nè; và một cái nữa là có lẽ tao đã yêu Mogi-san. Nhưng vậy thì sao? Mấy thứ đó có liên quan đâu”
“Chưa đúng”, “Tôi” nói. “Hãy thử nhìn xem bầu trời kia nó đỏ thế nào kìa!”
“…”
Bầu trời kia đúng là đỏ thật. Nhưng vậy thì sao?
Tôi quay lại và tập trung ánh nhìn vào “chính tôi” đang ngồi kia, để xem “tôi” đang nói về cái quái gì. “Tôi” ngồi đó với một nụ cười đáng sợ trên gương mặt của “mình”, thứ duy nhất có một chút màu sắc trên cái đống xác chết kia. Bất chợt, tôi nhận ra một cái thẹo trên tay phải của “mình”.
Một vết thẹo…? Nó có ý gì? Nó biểu trưng có cái gì chứ…?
“Mày có biết cái gì đã gây khó cho mày từ đầu đến giờ không? Đó chính là cái sự gắn kết của mày với một cái thế giới mà ai cũng hạnh phúc! Mày không nỡ từ bỏ thế giới này vì mày đang tận hưởng cái tình yêu của mình với Mogi Kasumi! Nếu như không có cái cảm xúc ấy, thì không cần đến nhiều xác chết như vầy đâu.”
Không cần nhiều xác chết như vậy ư?
“… Ý mày là cái đống xác chết này, nó có tác dụng của nó sao?”
“Đúng vậy! Thử nghĩ đi: xác chết đâu có chỗ trong một thế giới “hạnh phúc” đúng không? Chúng mâu thuẫn với cái định nghĩa của hạnh phúc. Cái núi xác chết này tượng trưng cho một sự phản loạn chống lại cái thế giới này! Mày thật sự nghĩ là nó không có tác dụng gì à?”
“Chúng vẫn vô nghĩa! Vô nghĩa! Tao thậm chí còn chẳng nhớ tên của em ấy—“
“Đừng có giả vờ nữa!” “Tôi” thét lên với một giọng khác hẳn. “Đừng có giả vờ là mày quên tên của em ấy nữa.”
“Tôi” lạnh lùng chỉ trích bản thân mình.
“Đừng trốn chạy. Đừng cố tìm nơi trú ẩn trong cái hạnh phúc giả tạo này. Hãy đối mặt với thực tế. Đối mặt với thế giới này. Mày thiếu sự quyết tâm, sự sẵn sàng cống hiến bản thân và linh hồn vì em ấy. Tiềm thức của mày biết mày sẽ phải làm gì và kết quả của những hành động đó. Mày phải tự chấn chỉnh lại vì mày biết rõ rằng sẽ còn nhiều sự tuyệt vọng hơn nữa đang chờ đón mày.”
“Y-ý mày là sao--”
“Mày hiểu rõ tao đang nói gì mà. Cho dù mày nói rằng mày sẵn sàng làm mọi thứ vì em ấy, mày vẫn không thể nào dám đi quá giới hạn của mình được, không dám vượt qua cái ngưỡng không thể quay đầu lại. Mày không thể vứt bỏ cái nhân tính của mày, và do đó đã trốn chạy khỏi cái quyết định cuối cùng vì cho rằng mình không còn vết thẹo trên tay nữa.”
“Tôi” tập trung hết ánh nhìn vào tôi.
“Mày yếu đến mức không thể cứu em ấy mà không có Chiếc hộp rỗng sao? Mày yếu ớt vậy sao?”
“… Nhưng… tao không biết phải làm gì…”
“Thét tên của em ấy lên và mày sẽ biết thôi!”
Tôi hít vào và lắc đầu lia lịa.
“N-nhưng tao đã quên tên em ấy rồi! Tao còn chẳng nhớ nỗi em ấy là con người ra sao…”
“Không, mày không quên. Không thể nào mà mày có thể quên được! Vì rốt cuộc, mày là ‘vị cứu tinh’ của em ấy!”
Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt của “tôi”.
“Đã đến lúc tiêu diệt cái thế giới này.”
Với những lời đó, “tôi” biến mất cùng với cái núi xác chết kia.
“—“
Cuộc đối thoại của tôi với chính “bản thân mình” chỉ là một ảo giác – một cơn ảo tưởng trong đầu mình. Tuy nhiên, cái đối nghịch với ảo tưởng, thực tế, nó không hề tồn tại nơi đây. Không có một thứ gì chắc chắn trong thế giới này; nó cứ như một tờ giấy mỏng có thể dễ dàng bị xé rách.
Ngay cả sự ảo tưởng cũng có thể đâm thủng và đánh đổ thế giới này.
Do đó, tôi sẽ nghe theo lời khuyên của “mình” và đối mặt với tình hình này.
“… À, tôi hiểu rồi!”
Tôi nghĩ rằng mình bị ảo giác nên mới nhìn cái bầu trời kia ra màu đỏ, nhưng không phải vậy. Giờ nghĩ lại, điều đó là không đúng.
Bầu trời kia nó đã chuyển màu đỏ từ lâu rồi, điều đó có nghĩa là:
Tôi đúng là đã gây ra những tổn hại cho thế giới này.
Tôi đã giữ được ký ức của mình bằng cách tự giết mình; làm vậy đồng thời đi ngược lại với cái sự hạnh phúc trong thế giới này. Kết quả là, tôi đã dần dần tàn phá nó, cũng giống như việc đào đường hầm trốn khỏi nhà tù vậy. Tôi có thể đã đầu hàng trước những sự cám dỗ ngọt ngào nơi đây, nhưng cuối cùng, điều đó không ngăn tôi chống lại cái thế giới này. Tôi nhất định sẽ không bao giờ đi chệch hướng nữa.
Tôi chỉ tay lên bầu trời đỏ thẫm kia và quay một vòng.
--Hãy nhìn đi! Chính ta là người đã tạo ra cái bầu trời màu đỏ kia!
Được lắm, tôi sẽ làm đúng như “tôi” khuyên bảo.
“… Ta sẽ tiêu diệt cái thế giới này.”
Hàng ngàn lần lặp lại trong cái vòng lẩn quẩn này không hoàn toàn vô nghĩa. Cái cảm giác mình đã có một chút tiến triển làm tôi thêm phần quyết tâm.
Aah… cảm giác thật phấn khởi. Phấn khởi đến mức có thể cảm nhận được một cơn nhói đau dưới mắt mình.
Tôi rời sân thượng, chạy vội xuống cầu thang. Trước khi quay trở lại phòng học, tôi ghé sang phòng dạy nấu ăn để lấy một thứ. Những kẻ đi ngang qua trông thật mờ ảo. Khỉ thật, sao sự mờ ảo của chúng không làm tôi để ý sớm hơn chứ?
Trong phòng học, tôi tìm thấy một cô gái đang ngồi xe lăn: Mogi Kasumi.
Không như những kẻ mờ ảo xung quanh, cậu ấy trông rất rõ nét.
“Mogi-san!”
Cậu ấy có vẻ bất ngờ khi nghe tôi gọi tên cậu ấy với mắt tôi mở to và vẻ mặt hết sức phấn khởi. Tôi rõ ràng là đang hành xử bất thường.
Nhưng tôi chẳng quan tâm.
Tôi nắm lấy tay Mogi-san và hỏi, “Cậu nghĩ thế nào là tình yêu?”
Hoàn toàn bất ngờ bởi hành vi của tôi, cậu ấy chỉ biết nghiêng đầu sang tỏ ra thắc mắc. Tôi vẫn nắm chặt tay Mogi-san và nhìn sâu vào đôi mắt đối diện.
“O-ouch… sao vậy, Kazuki-kun?”
“Trả lời tớ đi. Lẹ lên.”
“Um… tình yêu?” Cậu ấy trả lời một cách gượng ép. “Đó là khi cậu… thích một ai rất nhiều, tớ nghĩ thế? Và quan tâm đến nhau nữa, có lẽ vậy?”
Tôi lắc đầu.
“Không, vậy là chưa đủ! Tôi tin rằng tình yêu là một thứ gì đó còn sâu đậm hơn vậy. Nó là một thứ không thể xoay chuyển được. Nó còn hơn cả việc chỉ có quan tâm lẫn nhau và cứ tiếp tục cho đến khi cả hai bên dính chặt lấy nhau. Họ kết hợp lại và tạo ra một định nghĩa duy nhất. Họ trở thành một thứ thống nhất. Không ai trong số họ có thể tách rời ra. ĐÓ MỚI LÀ TÌNH YÊU, tôi tin là vậy,” Tôi tiếp tục. “Đúng vậy, đó là tại sao không còn một mảnh ghép nào của em ấy mà tôi có thể tìm ra ở đây.”
Tôi chỉ vào tim mình.
“Tôi không thể tìm thấy một mành ghép nào trong thế giới này. Tôi đã nghĩ rằng không thể tìm ra một thứ như vậy. Haha… tôi thật là một thằng khờ, đúng không? Mảnh ghép nó nằm ngay đây! Tôi chỉ cần mổ và lấy nó ra thôi!”
“Cái gì…? Cậu nói gì vậy… cậu làm tớ sợ đấy…!”
“Nhưng đáng buồn, điều đó là chưa đủ. Chưa đủ đến vươn đến em ấy. Tôi phải tạo ra một môi trường mà tôi có thể tập trung để cảm nhận em ấy. Cậu nghĩ tôi phải làm gì đây chứ? Hm?”
“… Thả tớ ra!” Cậu ấy thét lên và ráng vung tay khỏi tôi.
Tôi đang sốc à? Ừm, tôi đang sốc. Vì rốt cuộc, tôi đã yêu Mogi-san. À mà kệ nó.
Chẳng ai hiểu được tôi. Tôi là kẻ chống lại cái thế giới này.
“Nếu em ấy đang nằm bên trong tôi và tôi muốn lắng nghe em ấy rõ hơn, thì chỉ có một giải pháp đơn giản--”
Tôi móc con dao nhà bếp mà tôi đã giấu dưới áo mình nãy giờ.
“—Tôi chỉ cần đảm bảo rằng mỉnh là kẻ duy nhất trên thế giới này.”
“…Huh? Ah…!”
Tôi đâm vào ngực Mogi-san.
Làm sao để có thể xóa bỏ một ai đó trong thế giới này?
Mogi-san đã từng làm được việc này trong ‘Lớp học loại bỏ’ bằng cách giết chết đối tượng, do đó tôi cũng đang thử phương pháp này.
Rút con dao ra ngỏi ngực cậu ấy, máu xịt ra từ trong vết thương, văng đầy lên mặt tôi. Lương tâm tôi bắt đầu tra tự tấn bản thân mình. Tôi đã giết người con gái mà tôi thật sự yêu. Tôi đã giết một cô gái vô tội còn không thể tự bước đi được. Nếu chỉ cần nhớ lại một phần ký ức của chúng tôi khi ở bên nhau, tôi tin rằng mình sẽ không thể chịu được nỗi đau do bị tội lỗi dày vò, và khi đó tâm trí tôi sẽ lại một lần nữa đổ sập.
Nhưng tôi đã điên rồi. Do đó, tôi có thể vứt hết mấy cái giáo lý đạo đức và sẵn sàng quên đi những ký ức đấy.
Phòng học trở nên hoảng loạn. Tôi lẩm bẩm trong miệng:
“Tình yêu.”
“Tình yêu.”
“Tình yêu.”
Đừng từ bỏ việc suy nghĩ. Đừng chùn bước. Giữ vững quyết tâm. Vứt bỏ đi lương tâm của bản thân. Từ bỏ luôn tương lại. Đừng đi sai đường nữa. Chỉ cần tiến về phía trước. Vì tình yêu. Vì tình yêu. Hãy thảm sát tất cả bọn chúng vì tình yêu.
Và rồi tôi gào lên.
Tôi gào tên người con gái đang chờ đợi mình ở cuối còn đường này.
“Maria!”
Đúng vậy, tên của em là—
Maria.
Otonashi Maria.
Tôi đã chọn em. Tôi đã chọn Maria.
Do đó…
“Biến đi, Mogi Kasumi!” Tôi la lên, và đâm vào ngực cậu ta một lần nữa.
… Nói mới nhớ, Mogi-san cũng đã từng định giết tôi bằng cách tương tự trong ‘Lớp học loại bỏ’, nhưng cuối cùng, cậu ta không nỡ. Cậu ta đã không dám vượt qua giới hạn cuối cùng để giết người con trai mà mình yêu. Cậu ta vẫn giữ được nhân tính của mình.
Nhưng tôi đã vượt qua cái giới hạn đó.
Tạm biệt, nhân tính à. Tạm biệt, Hoshino Kazuki à.
Bỗng nhiên, vai tôi bị đập vào một cú thật mạnh. Tôi làm rơi con dao và ngã xuống. Khi ngẩng đầu lên để nhìn chuyện gì đang xảy ra, tôi thấy Haruaki đang đứng đó, mắt mỏ to. Cậu ta là đứa đã xô tôi ra.
“Cái… cái gì… cậu đã làm cái gì vậy hả, Hoshii?!”
Haruaki đang cố gắng cứu Mogi-san, nhưng vô ích thôi. Tôi là người đã đâm cậu ấy, tôi biết rằng cậu ấy không thể nào cứu chữa được nữa rồi.
Tôi đã giết chết Mogi Kasumi.
Tuy nhiên, không thể dừng ở đây được. Mogi-san có thể là người đã níu giữ tôi ở cái thế giới này nhiều nhất, nhưng những kẻ khác cũng có khả năng tương tự. Haruaki là đứa đặc biệt nguy hiểm.
Mình nên đâm nó không? Tôi tự hỏi, nhưng giết nó lúc này hơi khó, vì nó to con và đang rất cảnh giác.
Haruaki và những đứa khác sẽ đổ tội cho tôi nếu tôi cứ ở đây; những lời nó nói có thể làm tôi xoay chuyển. Rất có thể bọn chúng sẽ làm tôi mất đi quyết tâm thảm sát cả lũ chúng nó.
Tôi nên tạm rút lui. Nên thoát khỏi đây trước khi lương tâm mình quay lại.
Do đó, tôi tự cứa cổ mình.
Những tiếng thét phát ra xung quanh. Tôi ngã xuống, nở nụ cười khi nhìn thấy máu trên ngón tay mình.
--Điên nữa lên, Kazuki! Điên nữa lên!
Điên lên và loại bỏ tất cả chỉ ngoại trừ chính mày ra.
Loại bỏ mọi thứ, để mày có thể tập trung vào Maria, người đã tan chảy trong tim mày.
Lần thứ 124424
--Maria.
Cái giây phút tôi gọi tên em, tâm trí tôi bắt đầu quay cuồng. Não tôi lắc dữ dội cứ như sắp vỡ ra. Não ơi, làm ơn tha cho chủ nhân của mày đi mà.
Tuy nhiên, những ký ức hiện lên sau con đau đó đều là những ký ức đẹp đẽ và hạnh phúc. Nó bắt đầu hiện ra như một đoạn phim, được đóng khung bằng một thứ ánh sáng mờ ảo.
Đây chỉ là một ký ức trong một ngày hết sức bình thường.
Tôi nhớ rằng hôm đó là một ngày mưa, và mình đang ở trong căn phòng tỏa đầy hương khuynh diệp của Maria.
Với một vẻ mặt lo âu, tôi đang cặm cụi làm một bát mì trong nhà bếp.
“Kazuki.”
Giọng của em không được mạnh mẽ và tràn đầy sự tự tin như thường ngày, thay vào đó nó có vẻ yếu ớt. À… đúng rồi. Maria là người duy nhất gọi tôi bằng tên của mình. Chỉ có em mới có cái đặc quyền được gọi như thế.
Để đáp lại, tôi rời nhà bếp, tay vẫn cầm đôi đũa. Maria đang nằm trên chiếc giường và nhìn tôi, chiếc chăn phủ hết người em ngoại trừ gương mặt đang ửng đỏ kia. Một bịch nước đá đang nằm trên trán em. Tôi nghĩ rằng – dù em đang bị sốt cao – trông em lúc này còn dễ thương hơn trước nữa.
“Sao vậy, Maria?”
Em ho một tiếng và mỉm cười nhìn tôi.
“… fufu, không có gì…”
“Hở?” Tôi thấy bất ngờ vì Maria gọi tôi mà chẳng để làm gì.
“Em nói là không có gì. Em chỉ muốn được thấy mặt anh… sụ! sụ!”
Maria không nói gì thêm nữa. Rõ ràng, em không hề có lý do gì để gọi tôi.
Tôi gãi đầu mình rồi quay lại nhà bếp. Sau khi làm xong bát mì, tôi đặt nó lên bàn phòng khách.
Maria đứng dậy, vấp phải cái gối. Không biết vì sao, em không cầm đũa lên mà chỉ ngồi đó nhìn bát mì.
“… Sao vậy?”
“Em đang nghĩ bát mì còn nóng quá. Nóng đến mức chưa thể vừa thổi vừa ăn được.”
“À, anh hiểu rồi. Vậy em cứ từ từ mà ăn!” Tôi nói. “… Hở? Sao mặt mày em bí xị vậy?”
“Con trai thật là chậm tiêu mà. Bộ anh không đủ bản lĩnh để … sụ! sụ!... thổi mì cho em sao?”
“Urm…”
Maria nói một điều thật táo bạo với một giọng yếu ớt. Nói tóm lại là em muốn tôi thổi mì và đút cho em ấy ăn.
“Khoan đã!”
Làm vậy xấu hổ chết… chẳng phải thường chỉ có mấy cặp đôi mới làm vậy sao, mấy cặp tình tứ ấy…?
“Lẹ lên đi.”
“… Nhưng, em thấy đấy… làm vậy xấu hổ q--”
“Em nói là lẹ lên đi.”
Maria chắc sẽ định cứ cau có riết cho đến khi tôi chịu nghe lời. Tôi đầu hàng và làm như lời em bảo.
Gắp vài cọng mì lên, tôi thổi chúng, rồi đưa chầm chậm đến miệng Maria. Tuy nhiên, em vẫn không chịu ăn.
“… Err, sao vậy?”
Maria nhéch mép cười và nhìn tôi.
“Em muốn anh phải nói ‘Aaah’, có đúng không…?” Tôi chần chừ hỏi.
“Có vẻ như lần này anh đoán đúng rồi đó. Nào, nhanh lên đi Kazuki.”
“… Ah… aaah.”
“To nữa lên nào.”
Oh, mệt quá!
“AAAAAAH!” Tôi nói, mặt tôi lúc này còn đỏ hơn là của Maria.
Cuối cùng, em cũng chịu mở miệng.
Tôi phải thừa nhận, nhìn Maria như thế này làm tôi hơi bất ngờ.
“Mm.” Maria ăn những cọng mì do tôi đút và nở một nụ cười hài lòng: “Thêm chú gia vị thì ngon.”
Trời đất, sao mà em kén chọn thế!
“À mà, để em tự ăn phần còn lại, để anh đút phiền quá.”
Vậy mà nãy giờ…?!
Tuy nhiên, công cuộc tra tấn tôi của Maria chỉ mới bắt đầu. Sau khi ăn xong bát mì, em bắt đầu cởi đồ ra mà không hề báo trước.
Dĩ nhiên, lúc này em chỉ còn mặc mỗi bộ đồ lót của mình.
“E-em làm gì vậy?!” Tôi thốt lên, cố gắng nhìn sang hướng khác.
“Pajama của em ướt hết do mồ hôi rồi, cả ngày nay chưa thay đồ. Hơn nữa mới ăn đồ nóng. Mặc áo cảm giác khó chịu quá.”
“Dù vậy cũng không có nghĩa là em có thể cởi đổ trước mặt anh! Bộ cơn sốt làm em biến thành mấy tên biến thái thích khoe hàng rồi à, Maria?!”
“Urm, em có thể tắm, nhưng như vậy càng bệnh thêm thôi. Tắm lúc đang sốt không tốt cho sức khỏe lắm. Vì vậy, Kazuki, anh lau mình cho em bằng khăn ướt đi?”
“… E-em đùa sao?! Nhìn thử em xem, em đang mặc đúng bộ đồ lót đó! Không thấy xấu hổ à! Ý anh là, em dù sao vẫn là con gái, và còn nhỏ tuổi hơn anh nữa!”
“Ai thèm quan tâm mấy chuyện đó. Nào, bắt đầu thôi.” Maria nói.
Em ấy không những rất kén chọn khi ăn, mà giờ đây cũng biến thành một tên biến thái.
“Cái gì, er, nếu anh bị kích thích và rồi vồ lấy em thì sao?”
“Cũng có sao đâu, lúc đó em chỉ nửa tỉnh nửa mê, nên sẽ không nhớ đâu. Do đó anh có làm gì thì cũng đâu được tính.”
Nghe còn biến thái hơn lúc nãy nữa!
“…Hah…”
Thở dài một tiếng, tôi quyết định bỏ cuộc, không tranh cãi với Maria nữa. Một người như Maria sẽ không bao giờ đi ngược lại với lời nói của mình. Và lại, chắc em ấy cũng đang cảm thấy có chịu vì mồ hôi. Chắc là vậy.
Tôi đổ nước ấm đầy thau, nhúng khăn vào, vắt nó rồi đặt nó lên tấm lứng thanh mảnh của Maria.
Tôi nín thở trong chốc lát.
Còn biết phản ứng sao đây nữa chứ? Tôi có thể thấy chiếc áo lót màu trắng của em cho dù có cố gắng nhìn ra chỗ khác.
Ugh… chắc mình sắp chịu hết nổi rồi.
“Anh sắp chịu hết nổi rồi à?”
“Không hề!” Tôi đáp lại.
Nhưng tôi vẫn sẽ không dám làm gì. Tôi không muốn làm hại Maria chỉ vì cái sự phấn khích tức thởi. Maria chỉ ngồi đó trêu chọc tôi vì em biết chính xác điều đó.
Khỉ thật… Em ấy kiểm soát tôi như một con rối vậy. Geez…
Đây là một con ma nơ canh, Tôi bắt đầu tự nói với chính mình. Đây chỉ là một con ma nơ canh!
Sau khi lau tấm lưng của Maria xong, tôi bắt đầu chuyển sang phần còn lại của cơ thể em. Tôi cầm chiếc khăn và chà lên cánh tay em.
Cơ thể thanh mảnh của Maria không hề thể hiện sự mềm mại của một người con gái. Hai bên sườn của em có thể nhìn thấy được. Cơ thể Maria vẫn còn đang phát triển.
“Ugh…”
Tôi đã vô tình nhắc cho mình rằng đây không phải là một con ma nơ canh. Tay tôi lúc này đã ngừng di chuyển.
“Sao vậy? Nhanh lên đi chứ.”
Maria nhoẻn một nụ cười châm chọc. Em ấy rõ ràng đang tận hưởng cái giây phút này.
Anh nói cho em biết: Anh cũng muốn chạm vào người em! Thành ra anh cũng đang cảm thấy rất thích thú đây! Hai ta coi như huề!
Trong khi cố tự lừa dối mình, tôi cũng đã hoàn tất công việc của mình. Tim tôi giờ đây đã đuối sức, tôi chỉ biết nằm xuống và thở mà thôi.
Tuy nhiên, những màn tra tấn của Maria vẫn tiếp tục.
“Kazuki, em lạnh!”
“Huh?”
Maria giả vờ run, và lời yêu cầu tiếp theo của em làm tôi cứng đờ.
“Sưởi ấm cho em đi.”
Và rồi, chúng tôi đang ngủ chung một giường, Maria chỉ mặc đúng một cái áo thun ở ngoài.
Mái tóc dài của em áp vào mũi tôi. Tôi có thể dễ dàng cảm nhận tấm lưng của em đang dựa vào người tôi.
Cái này là OK đúng không? Tôi được phép tấn công Maria đúng không? Đây rõ ràng là dấu hiệu em ấy đã chấp nhận rồi mà!
… Nhưng mà, tôi biết! Tôi biết là mình không có cái gan làm chuyện này!
Tôi không thể nhìn thấy gương mặt của Maria – nhưng tôi biết chắc em ấy đang cười đắc thắng.
Tuy nhiên, không biết vì sao, Maria không nói gì để chọc tôi. Tất cả những gì tôi nghe được chỉ là tiếng em đang thở. Ngoại trừ việc em đang lặng lẽ nắm chặt tay tôi, Maria không làm gì thêm nữa.
Cái giây phút mà tôi tự hỏi, em ấy ngủ rồi sao?... Maria liền cất tiếng.
“Giây phút này làm em nhớ lại trước đây…” Maria nghiêng đầu nhẹ sang một bên. “Mỗi lần bị bệnh thế này, em lại nhớ cái mùi của phòng y tế trong trường. Trước đây phổi em khá yếu, và cũng do không kết bạn được với ai trong lớp, em thường đi thẳng đến phòng y tế mỗi khi đến trường. Hồi đó, chị em là tất cả mà em--”
Maria ngừng ở đó.
“Maria…?”
Maria chưa bao giờ kể về quá khứ của mình, vì 'Hạnh phúc không trọn vẹn', em không thể nhớ được điều gì trước đây.
“… Tâm trí bất ổn của em lại nghĩ bậy nghĩ bạ nữa rồi… quên những gì em vừa nói đi.”
Tôi không hỏi thêm câu nào. Vì dù có, em cũng sẽ không trả lời.
“Em xin lỗi, Kazuki,” Maria thì thầm trong khi lưng em vẫn đang quay về phía tôi. “Em không muốn lây bệnh cho anh. Em xin lỗi.”
Giờ em lại nói điều này sao? Tơi nghĩ trong đầu một lúc, nhưng phát hiện ra rằng Maria chắc hẳn phải rất lo lắng từ đầu đến giờ, và không dám nói ra mà thôi.
“Đừng lo chuyện đó. Anh không ngại đâu. Sốt cao như vậy, trước sau gì em cũng cần có người chăm sóc thôi, và anh không muốn giao cái việc đó cho ai khác.”
“Em biết là anh nói thật, và điều đó làm em lo lắng,” Maria nói. “Anh thật dịu dàng với em, đến mức làm em lo đó. Em nói thật đó.”
“… Vậy là em thật ra không có lo, phải không?”
“Có mà. Em không được phép dựa dẫm vào ai… em phải tự lập… ấy vậy mà, em vẫn luôn muốn được ở cùng anh để…”
Maria không nói tiếp.
“Maria?”
Tôi có thể nghe tiếng thở đều của em. Ban đầu, tôi nghĩ là em giả vờ ngủ, nhưng rồi tôi nhận ra rằng em thật sự đã thiếp đi.
Thường thì Maria sẽ không để lộ sơ hở của mình một cách dễ dàng như vậy đâu. Chắc là cơn sốt đang ảnh hưởng đến em.
“… Anh sẽ ở cùng em, ngay cả khi em không muốn, Maria à. Anh sẽ ở bên em ngay cả khi những điều tồi tệ hơn là một cơn sốt xảy ra với anh. Anh sẽ làm mọi thứ để được ở cùng em. Anh sẵn sàng từ bỏ tất cả.”
Tôi ôm cơ thể mảnh mai của em vào lòng và nói, “Hãy sống cùng nhau trọn kiếp này.”
Tôi không có ý tỏ tình hay gì cả. Những lời đó phát ra khỏi miệng tôi rất tự nhiên.
Tôi biết chắc rằng chúng tôi đã được gắn kết bởi mối liên kết mạnh nhất có thể.
Maria là người vẫn tin rằng vẫn chưa quá muộn để chúng tôi có thể bị chia lìa.
“Ngay cả khi em biến mất vào một thế giới khác, Maria,” Tôi thì thầm và nhẹ nhàng vuốt tóc em, “Anh sẽ nhất định tìm thấy em.”
Ký ức đó chỉ là một kỷ niệm rất đỗi bình thường trong cuộc sống hằng ngày của chúng tôi, nhưng cái cuộc sống mà chúng tôi đã trải qua có hàng loạt các kỷ niệm như vậy, đủ cho tôi vẫn quyết tâm đứng dậy.
Tôi có một động lực đủ mạnh để xây cà một núi xác chết.
Tôi luôn nói rằng mình là hiệp sĩ của Maria. Tôi luôn nói rằng mình sẽ tiêu diệt tất cả những thứ, những ai ngăn tôi và Maria đến với nhau, và tôi sẽ leo qua cái đống xác chết kia để cứu lấy em ấy.
Rất đơn giản, tôi chỉ cần phải hành động. Chỉ thế thôi.
___________________________________________________________________________________
Hãy tạm thời quên đi chuyện đó và quay trở lại cái thực tại giả dối đang giam giữ tôi.
Tôi đang đứng ở hành lang.
“Hãy sống cùng nhau trọn kiếp này,” Tôi gợi nhớ lại câu nói đó trong khi đang nhìn xuống.
Xác của Haruaki đang nằm ngay trước mặt tôi.
Đầu tôi bắt đầu quay mòng khi nhận ra điều đó, cứ có cảm thấy như ai đó đang gõ vào đầu mình bằng một cây gậy bóng chày.
Trên tay tôi là con dao vẫn còn chưa khô máu, máu dần dần chảy xuống các ngón tay. Âm thanh xung quanh cứ liên tục vang vọng trong đầu tôi.
À, hiểu rồi, tôi vừa cố trốn thoát thực tại. Không thể nuốt nổi cái sự thật là mình đã giết chết Hariaki, tôi đã bắt đầu hoài niệm để quên đi cái thực tại đó.
Dùng ký ức của tôi cùng với Maria là một ý kiến hay. Đó là một cách giúp tôi có thể không hóa điên.
Nếu không làm vậy, thì chắc tôi sẽ không thể chịu đựng nổi những gì mà mình sắp làm.
Tôi sẽ không ngần ngại để chiến đấu. Tôi sẽ nhuộm cả cái lễ hội trường này với máu. Tôi sẽ biến tiếng cười của lũ chúng nó thằng tiếng gào thét bằng cách thảm sát chúng. Tôi nhất định sẽ tiêu diệt tất cả.
“Chuyện gì vậy, Kazu?” Daiya chạy lại phía tôi và hỏi. “Cái gì…? Cậu làm gì Haru vậy…?”
Daiya nhăn mày và nắm chặt tay lại. Nhìn vẻ mặt của nó, chắc có lẽ nó vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cho dù điều đó là khá hiển nhiên.
“… Daiya.”
Trong thế giới thực, Daiya đã phạm phải một sai lầm không thể sửa chữa được và đã biến mất ngay trước mắt tôi. Ở đây thì ngược lại, nó đã làm lành với Kokone, chấp nhận quá khứ của mình và hai đứa nó đã trở thành một cặp. Nó còn chẳng biết đến sự tồn tại của những ‘chiếc hộp’.
Hai đứa tôi có thể trở thành bạn thân ở cái thế giới này – một ý nghĩ rất hấp dẫn.
Vì thế…
“Tao cũng phải giết mày thôi.”
Daiya là một vận cản, nó níu kéo tôi ở lại với cái thế giới này.
“… Cái gì… mày đang làm cái gì vậy hả…?”
“Tao hỏi mày câu này thôi, Daiya,” Tôi hỏi. “Mày có biết ai tên là Mogi Kasumi không?”
“Mày nói nhảm gì vậy! Tao đếch biết con Kazumi Mogee nào hết?!”
Được rồi. Mogi-san đã không còn tồn tại trong cái thế giới này. Cô ta đã biến mất khỏi ký ức của những kẻ ở đây. Điều đó có nghĩa là giết chết cô ta ở vòng lặp trước là một quyết định đúng đắn.
Haruaki cũng sẽ không xuất hiện ở vòng lặp tiếp theo.
Khi tất cả những người tôi yêu thương biến mất khỏi cái thế giới này, sẽ chẳng còn gì để có thể cám dỗ tôi nữa.
Tôi sẽ giết Daiya với con dao nhà bếp trong khi nó vẫn còn đang bất ngờ. Nếu thất bại, chỉ cần làm một việc rất đơn giản: tự sát.
Ấy vậy mà –
“—À…”
Con dao trượt khỏi tay tôi và rơi xuống sàn.
“UH, AAAAAAaaaaah.”
Tôi bật khóc.
Đúng vậy. Điều này thật là dã man. Nó quá dã man. Tôi có thể đã tự giết mình hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng giết người khác nó hoàn toàn khác hẳn. Tôi đã quên rằng cái thế giới thực nó ra làm sao, và do đó giết người trong thế giới này nó cảm thấy rất thật; tôi không thể tự thuyết phục mình rằng những điều mình đang làm nó không phải là thực tế. Chính xác mà nói, những người mà tôi giết sẽ biến mất mãi mãi. Đó là một chuyện không thể thay đổi được. Không, nó quá tàn khốc. Tôi không muốn như thế này. Làm thế này chả khác nào từ từ tự giết mình. Tim tôi sẽ không thể chịu nổi được. Tôi sẽ dần dần biết mất.
“Uh… gh--”
Mà cũng được thôi. Như vậy cũng không sao. Vì nếu tôi biến mất, thì Maria trong tim tôi có thể sẽ hiện ra. Khi chuyện đó xảy ra, tôi có thể sẽ không còn là chính mình nữa, nhưng tôi có thể gặp được em. Lúc đó tôi đã hoàn toàn tan vỡ - à không, có lẽ tôi đã tan vỡ từ lâu rồi. Mọi chuyện đã quá trễ rồi sao?
Nhưng không sao.
Tôi sẽ chỉ phải tiếp tục hành động bằng cách đọc câu thần chú đó.
Tình yêu. Tình yêu. Tình yêu. Tình yêu. – Tình yêu.
Những kẻ xung quanh tôi cứng đờ thì thấy tôi đang đứng cạnh cái xác cũng đang cứng đờ của Daiya. Đúng vậy, lũ học sinh đang quá sợ hãi để dám can thiệp, nhưng chúng sẽ nhanh chóng hạ được tôi.
Tôi cố gắng đi về phía cầu thang, vượt qua cái đám đông những kẻ đứng nhìn. Chúng vẫn còn đang do dự, do đó tôi chạy thật nhanh lên sân thượng. Cuối cùng, tôi cũng bắt đầu nghe âm thanh bọn chúng đuổi theo tôi.
Không chờ thêm nữa, tôi nhảy xuống và chết.
Lần thứ 124425
Tôi gọi Kokone lên sân thượng và giết cậu ấy.
Sau đó tôi trốn thoát khỏi trường trước khi có ai đó phát hiện ra để có thể xem xét những lựa chọn của mình.
Giết từng người nó quá tốn công. Tôi cần một thứ gì đó giúp tôi giết người hiệu quả hơn. Tôi có thể bắt chước mấy vụ bên Mỹ rồi cầm súng máy xả khắp nơi. Do không quan tâm đến sự sống còn của bản thân mình, tôi có thể buộc thuốc nổ quanh người rồi đánh bom tự sát như bọn khủng bố, nghe có vẻ hay đấy chứ?... Không, cách này nó không thực tế chút nào. Không dễ kiếm được súng máy hay thuốc nổ. Dĩ nhiên, tôi không ngại phạm tội, giết vài người để lấy được chúng, tuy nhiên điều này không hề đơn giản. Kiếm được vài cái vũ khí hạng nặng trong vài ngày thì may ra, nhưng mà đối với tôi, khi mọi thứ bị reset chỉ sau một ngày, điều này là không thực hiện được. Hay là mình đột nhập vào căn cứ quân sự Mỹ rồi chôm vài cái?... điều này cũng không thực tế lắm dù tôi chả quan tâm mình có chết hay không. Thuốc độc thì sao nhỉ? Tôi có thể kiếm vài loại cây độc dược rồi nấu chúng lên. Hay đi kiếm cyanide cũng được. Nghe có vẻ khả thi. Ít nhất là không phải là không thể.
… Thực hiện một vụ thảm sát không dễ như tôi tưởng.
Tạm thời, tôi đi kiếm vài can xăng rồi đi vòng vòng trường châm lửa. Tuy nhiên, vì mùi xăng, các giáo viên đã nhanh chóng phát hiện ra tôi. Dù châm lửa thành công, hiệu quả của vụ hỏa hoạn là quá đáng thất vọng.
Tôi vẫn sống cho dù mình đứng khá gần trung tâm vụ nổ. Rốt cuộc, tôi cũng phải tự cứa cổ mình để tự sát.
Lần thứ 124426
Có vẻ như chẳng ai chết do vụ hỏa hoạn mà tôi gây ra lần trước. Lễ hội trường vẫn diễn ra như thường. Tôi thử cái kế hoạch đánh thuốc độc cả trường, nhưng lấy được thuốc độc đúng là quá tốn thời gian.
Tôi quyết định tạm hoãn kế hoạch này. Thay vào đó, tôi đột nhập vào một chiếc xe tải đậu ở một của hàng tạp hóa gần trường, cầm búa đập chết tài xế. Tôi định lái vào trường và đâm chết vài đứa, nhưng do không có bằng lái, tôi làm chiếc xe bị lật ngay ngã tư.
Vụ tai nạn không nguy hiểm tính mạng, nhưng chân phải tôi thì bị đè nát. Do không thể giết người trong tình trạng hiện tại, tôi tự cứa cổ mình.
Lần thứ 124427
Tôi cuối cùng cũng tìm được thuốc độc. Trong lễ bế mạc ngày hội trường, tôi đổ thuốc độc vào trà của mọi người. Sau khi đã khá chắc rằng bọn chúng đang quằn quại trong đau đớn, tôi leo lên sân thượng và nhày xuống.
Lần thứ 124428
Khá nhiều người còn sống sau vụ bỏ thuốc độc, ngay cả khi liều dùng là cao hơn nhiều mức nguy hiểm cho tính mạng; chỉ có ba người biến mất. Nếu là như vậy, chạy vòng vòng tìm thuốc độc tiếp nó chả có ý nghĩa gì nữa. Tôi sẽ thử lần nữa, nhưng nếu vẫn không thành công, tôi sẽ phải tìm phương pháp khác.
Lần thứ 124429
Tâm trí tôi sụp đổ, và tôi quyết định tự sát trước khi kịp làm việc gì.
Lần thứ 124435
Sau vài lần tự sát, tôi cuối cùng đã lấy lại được ý chí giết người của mình. Thôi không dùng thuốc độc nữa. Cầm dao lụi từng đứa hiệu quả hơn nhiều.
Lần thứ 124444
Tôi đã giết hết đám bạn cùng lớp của mình, nhưng vẫn chưa có gì xảy ra cả. Hội trường vẫn diễn ra, dù lớp học lúc này đã không còn ai.
Có vẻ như cái thế giới này nó khác với cái thế giới trong ‘Lớp học loại bỏ’, khi mà lúc đó chỉ có đúng một lớp học là liên quan. Giết hết đám trong lớp tôi là vẫn chưa đủ.
Làm sao tôi có thể chấm dứt cái thế giới này đây? Bằng cách giết hết tất cả mọi người ư? Sao mà tôi có thể làm được khi mà chỉ mới giết mấy đứa bạn mình thì đã khó khăn như vậy rồi.
Đối diện với nỗi tuyệt vọng, tôi dần dần mất đi ý chí và tự giết bản thân mình.
Lần thứ 124445
Một lần tự sát là đủ để tôi bình tâm trở lại. Tâm trí tôi lúc này rõ ràng là đã bị tổn thương, nhưng ít nhất tôi vẫn có khả năng suy nghĩ.
Niềm an ủi duy nhất của tôi lúc này là cái vết nứt trên bầu trời đỏ thẫm kia nó vẫn đang lớn dần lên, dù rất chậm. Tôi đã thành công trong việc chống lại cái “thế giới hạnh phúc” này.
Mục tiêu tiếp theo trong thời điểm này là là sự tận diệt của tất cả mọi người trong trường.
Tôi quyết định cướp chiếc xe tải lần nữa. Lần này, tôi không bị mất lái như trước và đã đâm chết được vài đứa trước khi lửa trại được thắp lên. Tôi chết khi mình lái chiếc xe đâm vào một tòa nhà trong trường với tốc độ 100km/h.
Lần thứ 124446
Tuy nhiên, chỉ có ba người chết trong vụ tai nạn lần trước. Tôi chưa bao giờ nhận ra rằng giết người một cách hiệu quả nó khó đến như vậy. Giờ tôi mới thấy đước cái giá trị của những vũ khí giết người hàng loạt.
Để tăng hiệu quả, tôi quyết định dồn hết cả đám vào chung 1 chỗ. Tôi chỉ cần phải bắt vài đứa và giết chúng, và đám còn lại sẽ phải tuân lời. Tôi bắt chúng phải tự trói mình lại, và thằng nào không làm được là tôi giết ngay. Sau khi hoàn tất, tôi đổ xăng khắp xung quanh rồi châm lửa. Không kịp trốn thoát, tôi cũng cháy đến chết.
Lần thứ 124447
Không quá bất ngờ, lượng người trong trường giờ chỉ còn phân nửa. Tôi không chịu đựng nổi dự dày vò của lương tâm mình, do đó quyết định tự sát.
Lần thứ 124480
Gần đây, tôi bắt đầu mất dần lý trí và khả năng suy nghĩ cũng suy giảm dần. Có những ngày tôi không thể nào bắt mình phải di chuyển được. Mỗi lần như vậy, tôi vẫn luôn đảm bảo là phải giết ít nhất một đứa.
Và cuối cùng tôi đã giết sạch tất cả mọi người trong trường.
Tuy nhiên, vẫn không có gì xảy ra. Hội trường thì dĩ nhiên không được tổ chúc rồi, nhưng vẫn còn cả đống người trong cái thành phố này.
Liệu mình có phải giết hết chúng hay không? Có cần phải tiếp tục giết người vô tội và chịu đựng hơn nữa không.
Đối mặt với tuyệt vọng, tôi lại nhảy lầu tự sát lần nữa. Bẹp.
Lần thứ 124481
Tôi giết Luu-chan và cả gia đình mình. Tôi không ngừng nôn mửa.
Lần thứ 124491
Tôi định khủng bố một chiếc máy bay và làm cho nó rơi, nhưng mà tôi còn chẳng lên được máy bay nữa là. Tôi cắn lưỡi và tự sát.
Lần thứ 124502
Tôi khủng bố thành công một đoàn tàu chở đầy người, và làm cho nó chệch đường ray. Đây là thành công lớn nhất từ trước đến giờ. Chắc phải tiếp tục làm thế này vài lần.
Lần thứ 124609
Tôi tạm ngưng việc thảm sát của mình lại và nằm trên sân thượng trường học.
Số người vẫn không giảm nhiều. Còn quá nhiều cho dù tôi đã giết được một lượng kha khá. Có cảm giác như tôi không tạo ra được tiến triển gì.
Tôi nhận ra một điều sau khi đã giết nhiều người như vậy: loài người mạnh mẽ hơn tôi tưởng. Mấy con côn trùng đâu có là thá gì so với con người. Thảm họa có thể tiêu diệt cả một đất nước, dịch bệnh có thể giết chết hàng ngàn hàng vạn người, cái hành tinh này có thể sẽ mất khả năng cho sinh vật sinh sống, hay người ngoài hành tinh có thể đến và tấn công, mặt trời thì có thể nổ; và kết quả là loài người sẽ bị tiêu diệt gần hết, nhưng kiểu gì cũng sẽ có người sống sót. Và những kẻ sống sót đó sẽ lại tiếp tục sinh sản. Ta không thể nào loại bỏ hết được chúng. Đó là cái điều mà tôi cảm nhận được sau cuộc thảm sát của mình.
Cái “giá trị của cuộc sống” là một chủ để được bàn luận rất nhiều, nhưng tôi đã tìm ra được cái câu trả lời cho cái vấn đề này. Cuộc sống, bản thân nó không có giá trị gì cả, nó chỉ là một khái niệm được tạo ra do những người quan sát nó, và nó không có một hình dạng rõ ràng. Tôi không phải chỉ nảy ra cái lý thuyết này để biện hộ cho cái việc mình đang làm. Cuộc sống nó không bao gồm nhiều khoảnh khắc, mà chỉ là một khối bùi nhùi to lớn. Tuy nhiên, chúng ta thường xem cái cơ thể bao quanh cái đống bùi nhùi đó là “cuộc sống”. Cái bản chất của cuộc sống đang nằm bên trong tất cả chúng ta và không thể nào bị “đánh cắp” hoặc được “sinh ra”. Miễn là cái bản chất này vẫn còn tồn tại, thì cuộc sống sẽ không hề tăng lên hay giảm đi, và chắc chắn cũng sẽ không biết mất.
Tôi không cần ai phải tin mình. Cái cách mà tôi nhìn con người không phải là dưới ánh mắt của một đồng loại. Tôi đã không còn xem mình là con người nữa rồi.
Dù đã tuyệt vọng từ lâu, nhưng cái nhận thức rằng bản thân mình nó đã thoái hóa thành một thứ gì đó không phải người càng làm tôi thêm biến chất và trống rỗng. Chỉ cần cái điểm cân bằng của tôi nó lệch một chút sang bên tuyệt vọng, tôi sẽ hoàn toàn tan vỡ, và lúc đó chỉ còn biết tự giết mình.
Nhưng tôi vẫn sẽ không dừng lại. Vì rốt cuộc, những gì mà tôi đang làm đây nó đã có kết quả.
Bầu trời đỏ thẫm đã đầy những vết nứt đến nỗi ta có thể nghe thấy âm thanh nó dần dần vỡ ra.
Tôi đang dần dần phá hủy cái thế giới này, nhưng đồng thời, tôi cũng không thể phân biệt nổi những vết nứt kia với những ảo giác của bản thân mình.
Một núi xác chết đang nằm đó, gồm tất cả những người mà mình đã giết. Những người thân quen của tôi cũng đang nằm trong số đó, nhưng tôi không thể nhớ được tên họ. Tôi còn chẳng thể xem họ là con người nữa. Tôi không thể phân biệt được đâu là con người, còn đâu chỉ là một các xác chết. Tôi là một thằng rác rưởi. Một thằng rác rưởi.
Bẹp.
--Oh? Tôi đã nhảy xuống lúc nào vậy? Trời ạ, nó đã thành một thói quen của mình rồi.
Tuy nhiên, tôi không chết ngay. Đầu nứt ra, nhưng tôi vẫn ráng bò dậy. Nếu như tôi có thể tìm thấy một chút hy vọng đâu đó thì tốt quá, nhưng dĩ nhiên, thứ ấy nó không tồn tại, mà ngay cả khi nó tồn tại, tôi cũng không thể mò thấy nó được.
Máu tuôn ra dữ dội, và rồi một lần nữa, tôi lại chết.
Lần thứ 124611
Sau khi lùa hết tô mì ở Ikebukuro, tôi móc cái cưa máy ra khỏi cái túi ngủ của mình và bắt đầu tàn sát mọi người trong quán. Làm xong, tôi lại đi ra ngoài và giết bất cứ ai mà mình thấy trên đường. Đây đúng là địa ngục trần gian, nhưng có vẻ như tôi đã không còn cảm giác gì nữa. Sau khi chém chết một cô gái mặc đang mặc bộ đồ maid để phát đồ tiếp thị, cái cưa máy của tôi bung ra. Đám đông xung quanh đã nhận ra rằng cái cưa đã ngừng phát ra tiếng ồn. Cùng lắm thì chúng sẽ bu lại và đè tôi xuống thôi. Thôi, cứ tự sát trước khi điều đó xảy ra. Nhưng không hiểu sao tôi không tìm thấy con dao của mình. Máu của những đứa bị giết văng lên mắt tôi, làm tôi không thấy gì cả. Nghĩ lại, nước dùng của tôi mì lúc nãy ngon đầy chứ.
Có ai đó vỗ vào vai tôi.
Ai vậy? Không có ai có thể làm điều đó được. Làm sao mà có ai dám lại gần cái thằng đang dính đầy máu như tôi.
Nhưng không thể phủ nhận được sự thật: ai đó đã vỗ vai mình. Tôi quay mặt lại, nhưng không có ai sau lưng cả. Không thấy ai cả. Nói cách khác, ai đó mà tôi không thấy đã vỗ vai mình. Được rồi, không còn nghi ngờ gì nữa: hắn là một con quái vật. Một con quái vật có thể giết tôi bất cứ lúc nào.
Nhưng vì lý do gì đó, tôi biết hắn, cho dù hắng đang vô hình.
Ai đó? Ai đó? Ai đó?
--À mà đúng rồi.
--Đó chính là tôi.
Mọi thứ trước mắt tôi dần tối đen.
Con quái vật vô hình đang xâm chiếm lấy cơ thể tôi với một cơn đau cứ nhưng đang bị hàng ngàn mảnh kính vỡ đâm vào người. Một cảm giác nhục nhã xuất hiện. Tôi đang bay trong vũ trụ, vượt qua các vì sao. Một chiếc mũi đỏ chen ngang vào dòng suy nghĩ tôi. Hoàn toàn im lặng. Không có âm thanh gì từ lâu lắm rồi. Một biển những con côn trùng cực độc. Chất độc của chúng làm tôi mê sảng. Tê liệt, tôi dần thấy mình đang ngồi giữa vô vàn những cái màn hình TV. Những cái màn hình đó tạo thành một mê cung không có khoảng hở và đang chiếu cái cảnh mà tôi đang tàn sát người khác. Dừng lại đi! Tôi không muốn thấy chúng! Đừng có chiếu những tội lỗi của tôi như vậy! Nhưng những lời than khóc của tôi hoàn toàn bị phớt lờ. Tôi được chiếu cho xem cái tội lỗi vô tận mà mình đã gây ra. Chúng đang đè lấy cơ thể tôi. Mọi thứ trong người tôi như muốn vỡ nát trước áp lực. Nó vỡ ra cứ như bắp rang caramel.
Và rồi, tôi bất chợt nhận ra:
Đây là cái kết của mình. Đây là cái kết của mình.
Liệu tôi có được gặp em không?
Liệu tôi có được gặp Maria.
Tôi vén chiếc màn đang che cái thế giới tối đen này ra. Vén từng cái một. Và rồi cái nữa. Mỗi khi tôi mở một cái ra, căn phòng này lại càng trở nên tối hơn.
Bị bao quanh bởi bóng tôi, tôi chỉ biết tiếp tục tự sát. Tôi bị giết bởi cái ảo tưởng rằng mình không thể nào nhận ra đâu là ảo tưởng nữa.
Nhưng những ngôi sao vẫn tiếp tục quay, cũng giống như tất cả những gì mà tôi đang nhìn thấy.
Tôi đang ở đâu?
Lầy này, tôi rơi xuống một cái hố sâu không đáy. Tôi cứ rơi. Oh, cái hố này sâu đến mức nào vậy? Ai đã đào nó lên? Cái hố sâu đến mức tôi có thể chôn tất cả những cái xác mà mình đã tạo ra. Không cần biết mình đã rơi trong bao lâu, tôi sẽ không bao giờ chạm được cái đáy. Không thể. Không thể.
Nhưng sau một khoảng thời gian dài như vô tận, tôi đã đến.
Cơ thể đã đạt tốc độ rất cao sau khoảng thời gian dài rơi xuống. Nó đập mạnh xuống nền đất, và một lần nữa vỡ nát ra.
Bẹp.
Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã hồi sinh và lại rơi lần nữa. Sau một khoảng thời gian dài vô tận nữa, tôi lại chạm được đáy và vỡ tan xác.
Cái vòng lẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại.
Bẹp. Bẹp.
Bẹp. Bẹp. Bẹp. Bẹp. Bẹp.
Và cái âm thanh đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, và tôi tỉnh giấc.
“Ah.”
Tôi đang đứng giữa một trong những khu phố nhộn nhịp nhất Nhật Bản, Ikebukuro, và người ướt đẫm máu, tay thì cầm một cái cưa.
Tuy nhiên, giờ đây khi mà mình đã tỉnh lại, xung quanh tôi không còn không khí. Không phải là tôi không thở được, nhưng có gì đó thiếu thiếu. Một thứ gì đó đã biến mất.
Ah, tôi thấy rồi!
Xung quanh tôi không còn ai.
Sự yên lặng tuyệt đối. Cái sự vắng mặt của những thứ đáng lẽ ra phải ở đây đã làm cho thành phố này giống như một nơi bỏ hoang.
Có cảm giác như mình đang bị tấn công bởi một con đau nhói trong ngực, tôi phát ra một tiếng thét thảm thiết. Tôi đã làm một điều không thể nào sửa chữa được! Tôi đã làm một điều không thể tha thứ được! Các cảm giác tuyệt vọng dần lan ra trong miệng tôi. Không thể chịu đựng được nữa, tôi chạy quanh cái thành phố hoàn toàn không một bóng người này. Những khu phố bình thường rất nhộn nhịp – giờ đây đã hoàn toàn trống trơn. Một thành phố bị bỏ hoang. Thật là khốn nạn. Thà tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều biến mất hết, khi đó có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn.
Tôi vẫn tiếp tục chạy loanh quanh cho đến khi mình kiệt sức và không thể bước đi được nữa. Tôi đành dựa lưng vào một chiếc xe đang đậu ở ngay một ngã năm.
“Hah… Hah… Hah…”
Trong khi thở dốc, cả thành phố như đang lao vào tấn công tôi, cứ như nó muốn nói rằng:
Tất cả mọi người đều đã biến mất.
“—Ha. Haha.”
Tôi đã làm được rồi.
Tôi đã đi đến tận cùng thế giới rồi.
Tôi biết rằng mình vẫn chưa giết sạch tất cả mọi người trên thế giới này, nhưng những hành động thảm sát không ngừng của mình đã ngăn tôi đạt được hạnh phúc. Điều đó đồng thời làm cho năng lực tạo ra một thế giới hạnh phúc của 'Hạnh phúc không trọn vẹn' hoàn toàn vô nghĩa.
Tôi đã thành công, tôi đã làm cho 'Hạnh phúc không trọn vẹn' thất bại.
“Thành công rồi… Thành công rồi…!”
Và nhờ vào điều này –
Tôi không thể nào tiếp tục đắm chìm trong cái hạnh phúc giả tạo được nữa.
Một chiếc hộp thậm chí cũng không thể cứu tôi, không thể làm tan biến sự tuyệt vọng của tôi được.
“AAAH--!”
Tôi suýt nôn ra vì vui mừng. Trong khi vẫn đang tuyệt vọng trong hạnh phúc, tôi bất chợt có cảm giác muốn đập nát con mắt của mình ra. Tôi quẹt hết nước mắt nước mũi trên mặt mình ra. Và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã đập nát đôi chân của mình.
Tôi đã hoàn toàn cô độc trên thế giới này.
Lần thứ 124612
Ngay cả khi hoàn thành được mục tiêu của mình, tôi vẫn chưa thể gặp được Maria. Tôi tỉnh dậy trong căn phòng học được dùng để chuẩn bị cho lễ hội trường.
Dĩ nhiên, căn phòng hoàn toàn trống trơn. Kể từ khi Kokone biến mất, tôi cũng không còn cầm cây sáo trên tay mình nữa.
Tôi đi dạo quanh trường. Vì tất cả mọi người đã biến mất, ngôi trường trông rất thiếu tự nhiên. Không hề có một tiếng bước chân nào khác. Không có một sự sống ở nơi đây, thậm chí đến một con ma cũng không có.
Tôi chăm chú nhìn xung quanh cứ như sợ mình quên mất một điều gì đó.
Không có một ai ở đây.
Dù tôi có nhìn kỹ đến đâu, vẫn không có ai ở đây.
Khi tôi vẫn còn đang tập trung vào việc thảm sát thì thời gian không hề có ý nghĩa gì cả, và nó cứ tiếp tục trôi. Một ngày trôi qua trong tích tắc, cứ như cả một ngày chỉ đủ thời gian để nấu một ly mì. Nhưng lúc này đây, khi mà không còn ai ở qianh tôi, thời gian cứ như đã thay đổi hình dạng của nó; nó kéo dài đằng đẵng. Tôi đã mất đi khái niệm về thời gian, và lúc này một phút cứ như kéo dài hàng giờ liền.
Tôi cảm thấy như thời gian đang bóp cổ mình. Nhưng không chỉ vậy: cái khái niệm về thời gian, nó cứ như một con dao lam sắc bén và cứ đang cứa vào da thịt mình, và ngay sau đó lại thay hình đổi dạng và đè chết tôi dưới sức nặng của nó. Và rồi nó kéo lấy tay chân tôi cứ như tôi là một con rối. Tôi rùng mình. Sẽ bao lâu nữa cho đến lúc tay chân mình bị cắt lìa lặt, nội tạng mình bị dập nát và đầu mình thì bị xé nát?
Nhưng cái điều kinh khủng nhất đó là tất cả chúng đều là những ảo giác, và rằng chỉ một từ có thể mô tả được cái điều mà tôi đang phải trải qua.
Cô độc.
Tôi rời khỏi trường. Tàu điện tại nhà ga không hề hoạt động vì tất cả đều trống trơn. Tôi leo lên chiếc xe đạp đầu tiên mình tìm thấy và quay trở về nha. Dĩ nhiên, không có ai ở đó – tôi đã giết và xóa đi sự hiện diện của Luu-chan và của cả cha mẹ mình từ lâu rồi.
Do đó, họ không hề ở đây, nhưng tôi không thích điều này chút nào.
Và bỗng nhiên, tôi trở nên giận dữ.
Tôi muốn thấy gương mặt của họ.
Tôi muốn thấy ai đó.
Tôi lại leo lên xe đạp và cố gắng tìm thấy một ai đó ở đây.
Khu thương mại
--Không có ai.
Công viên giải trí.
--Không có ai.
Sân vận động.
--Không có ai.
--Không có ai. Không có ai. Không có ai. Không có ai. Không có ai. Không có ai. Không có ai. Không có ai.
Căn hộ của Maria.
--Không có ai.
Chắc tôi sẽ treo cổ tự sát ở đây ngày hôm nay vậy.
Lần thứ 124622
Tôi giờ đây bị giam giữ trong 'Hạnh phúc không trọn vẹn', dù bây giờ việc đó chẳng ý nghĩa gì nữa. Mười vòng lặp đã trôi qua, nhưng tôi vẫn một mình. Dĩ nhiên là không cần phải nói ra, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục tự sát trong thời gian đó.
Sau khi băng qua một chiếc cầu khá lớn, tôi đi đến ranh giới của thành phố này. Kể từ khi mọi người đều biến mất, tôi ngày nào cũng chỉ biết đi vòng lòng. Tại sao? Để tìm kiếm những người khác. Tại sao? Vì tôi nhất định phải ở một mình. Tôi phải giết tất cả mọi người. Giết? Đúng vậy, giết. Ngay cả khi tôi đang mong rằng có ai đó đến đây để quan sát tôi? Không ai được phép ở đây, nếu không tôi sẽ không gặp được Maria. Nhưng tôi muốn có ai đó nhìn thấy mình, đúng không? Đúng vậy.
Tôi muốn nói chuyện cùng ai đó. Không cần biết đó là ai. Tôi không thể nói chắc rằng mình có còn đang tồn tại hay không! Không cần biết ai kia có phải là kẻ khốn nạn nhất trên cõi đời này không, miễn là có ai đó phản ứng lại. Ở một mình trên thế gian này đồng nghĩa với việc mất hết tất cả mọi thứ. Nhanh lên đi, làm ơn nhanh lên đi, hãy cho tôi thoát khỏi đây! Liệu tôi… liệu tôi có phải tiêu diệt thêm nữa không? Tôi móc con dao ra và tự cắt nát cơ thể minh. Vẫn chưa đủ sao? Tôi cũng đã nghĩ như vậy.
Trong khi tôi đang mất dần ý thức, tôi lại chết một lần nữa.
Lần thứ 124628
--Clank-clank-clank-clank-clank-clank-clank.
Đơn độc: đây là một kiểu tra tấn khác rất nhiều sơ với những gì mình từng tưởng tượng. Tôi cho rằng nó chỉ đơn thuần là sự yên lặng và dần dần làm tôi tuyệt vọng.
Nhưng không, tôi đã lầm. Các sự tra tấn này nó còn bạo lực và trực tiếp hơn thế nhiều. Nó cứ liên tục đập vào đầu tôi với một chiếc gậy sắt.
--Clank-clank-clank-clank-clank-clank-clank-clank-clank-clank-clank-clank-clank.
Đau quá, hãy dừng lại đi. Không chịu nổi cơn đau nữa, tôi nôn ra và muốn khóc. Đã bao nhiêu lần như vậy rồi? Nhưng sự cô độc không hề biết nhân từ. Nó cứ tiếp tục đánh đập tôi cho đến khi tôi mất đi ý thúc, và khi điều đó xảy ra, tôi phải mất một khoản thời gian như vô tận để phục hồi lại được.
'Hạnh phúc không trọn vẹn' đã đưa ra vô vàn các thử thách. Tôi đã phải tự giết mình không biết bao nhiêu lần rồi, và thậm chí còn phải giết những người thân yêu của mình. Điều đó là rất khó khăn. Tuy nhiên, đúng là tôi đã dần quen với những sự đau khổ này.
Tôi tiếp tục suy nghĩ. Vì nếu không, cái con người tôi đây sẽ nhanh chóng biến mất vì không còn ai quan sát mình cả. Tôi cố gắng nghĩ đến những điều sâu xa, nhưng thật là khó. Ý nghĩa của sự việc nó không thể tồn tại nếu thiếu vắng sự hiện diện của các sinh vật sống. Sự đơn độc đang cướp đi khả năng suy nghĩ của tôi. Thật vô nghĩa. Mọi thứ thật vô nghĩa. Tôi thật là vô nghĩa. Tôi cố tự đánh lừa bản thân bằng cách đếm những con số nguyên tố, nhưng điều đó cũng có giới hạn của nó.
Một lần, tôi định không tự sát thử, hy vọng rằng mọi thứ sẽ bị reset lại từ đầu. Đúng thế, tôi đã định xóa bỏ cái ký ức mà mình đã cố gắng nắm lấy bấy lâu nay, hoàn toàn nhận thức được rằng điều đó sẽ làm mọi nỗ lực của tôi trở nên vô nghĩa. Nói cách khác, tôi đã lại chấp nhận đầu hàng. Tôi đã đầu hàng trước sự cô độc.
Nhưng ngay cả khi ấy, tôi vẫn chỉ một mình trong thế giới này. Sự cô độc tấn công tôi ngay tức khắc khi tôi vừa tỉnh giấc, và làm tôi nhớ lại tất cả những gì mình đã làm. Tôi không thể trốn thoát khỏi sự cô độc. Tôi thậm chí còn không được phép đầu hàng. Cứ như nó đang đổ thuốc độc vào cổ họng mình vậy.
Lần thứ 124645
Tôi quyết định leo lên một chiếc xe máy và đi một vòng quanh thành phố, hy vọng gặp được ai đó.
Những ảo tưởng lại là thứ duy nhất khiến đầu óc tôi chưa mất trí hoàn toàn: cái ảo tưởng rằng vẫn còn ai đó trên hành tinh này ngoài tôi ra, hay cái ảo tưởng rằng cái người ấy có thể là Maria. Nhờ những ảo tưởng ấy, tôi vẫn còn xem bản thân mình là một sinh vật sống. Tôi sẽ không còn là con người nữa nếu tôi chấp nhận rằng không còn ai trên thế giới này. Tôi sẽ không còn khả năng suy nghĩ. Nếu như ngừng ảo tưởng, tôi sẽ biến thành một cục đá.
Và điều đó còn tệ hơn là chết.
Tôi đạp gas, dù không hề có ý nghĩa gì trong việc tăng tốc, nhưng sự cô độc vẫn cứ như đang đẩy tôi từ đằng sau.
Không kịp bẻ cua, tôi đâm sầm vào một thanh chắn đường và bay về phía trước. Chân tôi đã gãy và bẻ quặp sang một bên, nhưng cái sự kinh khủng ở đây là tôi không hề thấy đau. Trí não tôi đã bỏ mất cái cảm giác ấy vì không có ý nghĩa gì khi cảm thấy đau đớn trong một cái thế giới không còn ai.
Tôi muốn thét lên – và thất bại vì mình không nhớ nổi việc đó làm như thế nào.
Lần thứ 124750
Tôi không thể nào lái xe máy được nữa vì mình đã mất khả năng sử dụng những dụng cụ phức tạp. Cái thế giới này nó vẫn giữ cơ thể tôi ở trạng thái ban đầu, nên đáng lẽ ra không thể có vấn đề gì với trí não tôi, nhưng trí tuệ của tôi rõ ràng đang dần biến mất. Tôi bắt đầu gặp khó khăn với việc đọc và viết. Ý thức của tôi đã không còn được toàn vẹn, và không biết được mình đã trôi qua bao nhiêu vòng lặp kể từ khi không còn ai trên cõi đời này nữa.
Ý chí tôi đang gặp phải một sự thoái hóa nghiêm trọng: tôi không thể đi vòng quanh thành phố để tìm kiếm người khác được nữa. Tôi dần dần mất đi ý chí để đứng lên, và chỉ nằm một chỗ cả ngày.
Ký ức cũng dần dần phai mờ. Tôi không biết mình là ai. Dĩ nhiên, tôi vẫn nhớ cái tên của mình: Hoshino Kazuki. Nhưng tôi không nhớ cái thằng ấy là người như thế nào, nó thích cái gì, nó ghét cái gì, và nó sống vì cái gì.
Lâu lâu, tôi lại nhớ đến những cái tên của những người bạn của mình. Cái tên “Mogi” xuất hiện khá thường xuyên, nhưng tôi vẫn không tài nào nhớ ra tên đầy đủ của người ấy. Tôi nhớ rằng đó là một người rất quan trọng. Bỗng nhiên, cái tên “Haruaki” lướt qua trong đầu tôi, tôi cố gắng phát âm nó, nhưng lại không thể nhớ nổi gương mặt của người ấy.
Tôi chắc rằng mình sẽ nhanh chóng quên đi khả năng nói chuyện. Và điều đó làm tôi hoảng sợ, nhưng còn biết làm gì khác đây. Tôi đã từ lâu quên đi cách thể hiện cảm xúc trên gương mặt mình. Cho dù ai đó đang nhìn tôi, người đó chắc hẳn sẽ không biết tôi đang nghĩ gì trong đầu.
Nhưng.
Nhưng, có một thứ tôi nhất định không thể quên.
Tôi thét lớn.
“Maria!”
“Maria!”
“Maria!”
Khi tôi gọi cái tên ấy, cơ thể tôi bỗng nhiên di chuyển lại được mà không bị ý chí mình ngăn lại. Trí óc và cơ thể tôi lúc này đã là hai thứ tách biệt. Tất cả những gì mà tôi có thể làm là nhìn chính bản thân mình bước đi. Cứ như là đang tự xem mình thông qua một cái camera vậy.
Vậy thì cơ thể tôi đang tiến về đâu? Trong cái thế giới trống rỗng này, có ý nghĩa gì có thể được tìm thấy sao. Vậy thì tôi đang đi đâu.
Sau khi rải bước trên một con đường quen thuộc, tôi đến được khu căn hộ nơi mà Maria từng sống. Leo lên cầu thang và đến phòng 403, tôi móc chìa khóa ra và tra vào ổ.
Căn phòng tỏa đầy hương khuynh diệp. Nhưng đó chỉ là ảo giác; không có gì trong phòng này có thể tỏa ra cái mùi hương ấy. Trí óc của tôi đang đánh lừa chính mình.
Nhưng cái mùi ấy làm tôi dễ chịu hơn, cho dù nó có là ảo giác.
Nó đem lại cho tôi hy vọng.
Lần thứ 124753
Sau đó, tôi bắt đầu có thói quen đi thẳng đến phòng Maria mỗi lần tỉnh dậy.
Tôi sẽ lại đến phòng em và tìm thấy sự thư giãn nhờ cái mùi hương khuynh diệp ấy.
Lần thứ 125589
tôi tỉnh dậy
tôi đến chỗ maria
“Maria,” tôi gọi
tôi cố gắng gọi “Maria”, nhưng lại không biết rằng liệu mình có nói ra tiếng hay không
tôi đến phòng em. ngửi thấy mùi gì đó. nhưng không biết đó là mùi gì. nhưng đó là mùi của maria
tự nhiên thấy sảng khoái
em đâu rồi Maria? anh thật cô đơn, anh muốn gặp em, làm ơn xuất hiện đi, anh không muốn bất cứ điều gì khác, anh muốn thấy em, anh muốn thấy em, anh muốn thấy em
--Bang, bang!
tôi đập vào tường. trả lời anh đi. hãy cho anh nghe giọng của em dù chỉ một lần thôi. làm ơn đi. trong khi anh vẫn còn có thể hiểu tiếng người
--Bang, bang!
tay tôi bắt đầu chảy máu. tôi không quan tâm. dù sao thì tôi cũng đâu có thấy đau
--Bang, bang!
--Bang, bang!
Lần thứ 125770
tôi đi. đến chỗ như mấy lần trước. tôi đập tường
--Bang, bang!
anh muốn gặp em
sớm thôi, anh sẽ không còn hiểu ngôn từ nữa
anh muốn gặp em
Lần thứ 126779
--Bang, bang!
--Bang, bang!
Lần thứ 127888
--Bang, bang!
“Cậu làm tôi bất ngờ đấy.”
--Bang, bang!
“… oh, không thèm nhìn tôi à, ngay cả khi ta đã không gặp nhau 350 năm rồi? À, có vẻ cậu đã mất khả năng nhận thức rồi, nên không nhận ra tôi cũng phải. Mất đi ý thức, mất đi luôn cả khẳ năng nói chuyện, trong đầu còn chẳng giữ nổi một suy nghĩ, cậu không hề còn chút ý chí nào. Vậy mà vẫn hàng ngày đập tường chỉ với một lý do – niềm mong ước gặp được Otonashi Maria. Điên rồ là từ duy nhất tôi có thể miêu tả cái việc này. Sao cậu vẫn có thể tiếp tục làm điều này khi mà mình đã không còn khả năng tư duy cơ chứ? Tôi cho rằng nó giống như việc côn trùng cứ tiếp tục tìm kiếm nguồn dinh dưỡng vậy. Cái hành động tìm kiếm Otonashi Maria giờ đã trở thành cái nhu cầu căn bản của cậu.
--Bang, bang!
“Cậu tìm kiếm đứa con gái đó đến mức tự xé nát linh hồn mình và quăng đi luôn cả cái căn bản của con người mình.”
--Bang, bang!
“Thật là một đối thủ đáng sợ, nhưng điều này cũng sẽ thất bại mà thôi. Kể cả linh hồn của cậu cũng phải có giới hạn. Một khi không còn gì, sự gắn kết của cậu và Otonashi Maria sẽ không còn nữa. Và thế giới này sẽ biến mất. Tôi sẽ ở đó và chứng kiến cái giây phút ấy.”
--Bang, bang!
“… Nhưng tôi phải công nhận, cái âm thanh này, nó bắt đầu làm tôi khó chịu rồi đó.”
--Bang, bang!
--Bang, bang!
Lần thứ 128000
--Bang, bang!
Lần thứ 130000
--Bang, bang, bang, bang, bang, bang, bang, bang!
“Thật không thể tin được. Cậu vẫn đang tiếp tục sao? Cái âm thanh quái quỉ này, khó chịu quá.”
Lần thứ 140000
--Bang, bang!
--Bang, bang!
“… Tôi biết điều này là không thể, nhưng bộ cậu định không bao giờ ngừng lại sao? Cái việc này sẽ không có hồi kết sao? Nếu là vậy, cậu cũng chẳng phải là người hay thú, hay là một cỗ máy, bởi vì không gì trong chúng là vô tận cả. Nhưng cậu cũng không phải là một vị thần, vì thần thánh cũng đến rồi lại đi, tùy theo sự phát triển của văn hóa. Ấy vậy mà cậu vẫn đang đập ầm ầm lên tường.”
--Bang, bang!
“Mày là cái quái gì…?
--Bang, bang!
“Mày là ai thế hả?”
Lần thứ 150000
--Bang, bang!
“Tao là cái hiện thân của cái hộp này, và bị gắn chặt vào nó. Do đó, tao không thể nào trốn khỏi cái âm thanh mà mày cứ đập ầm ầm lên tường thế được.”
--Bang, bang!
“Sao mà tao lại là người đang mất kiên nhẫn trong khi tao còn chẳng phải là người cơ chứ? Sao mày có thể chống chọi lại tao trong khi tao chỉ là một sức mạnh vô hình được trao cho khả năng suy nghĩ cơ chứ?”
Lần thứ 200000
--Bang, bang!
--Bang, bang!
“Dừng lại đi!”
--Bang, bang!
--Bang, bang!
“Tao bảo mày dừng lại đi!”
--Bang, bang, bang, bang, bang!
“Mày định đục một lỗ trong chiếc hộp này sao? Điều đó là không thể. Điều đó giống như mày muốn cắt đôi một hành tinh chỉ với một chiếc thìa vậy. Nếu mà mày thành công với cái phương pháp ấy, thì chỉ có một thứ có thể mô tả điều đó mà thôi.”
--Bang, bang, bang, bang, bang!
--Bang, bang, bang, bang, bang!
“Một điều kỳ diệu.”
Lần thứ 400000
--Bang, bang!
“… Ồ, ai mà lại nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này chứ? Có vẻ như tao không còn khả năng giữ được hình dạng của mình. Dù vậy, tao không biết mày có nên hạnh phúc về điều đó không…”
--Bang, bang!
“… mày thắng rồi.”
quên
--Bang, bang!
tôi
--Bang, bang!
không
“Maria”
hề
“Maria”
______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Nếu anh từ bỏ em, anh sẽ được giải thoát khỏi cơn đau này. Anh sẽ tiếp tục sống. Nhưng anh biết, không lâu sau, anh sẽ lại tìm kiếm em, vì tất cả những điều mà anh làm, tất cả là vì em, chỉ một mình em. Tất cả những gì anh muốn là cứ tiếp tục tiến về phía trước – lờ hết đi những sự mất mát và chống đối, và ngay cả hậu quả của nó. Đó là tất cả những gì anh có thể làm. Một số người có thể gọi đó là một sự ám ảnh, người khác có thể cho rằng đó là điều thần kỳ - nhưng với anh và nhiều người khác, cái động lực vẫn đang thúc đẩy anh nó rất hiển nhiên và bình thường. Có những người có thể hiểu điều này, và có những người không thể, và anh chỉ vô tình thuộc nhóm đầu tiên. Sự khác biệt duy nhất là liệu họ có nhận ra rằng họ không cần những “chiếc hộp” để biến điều ước mình thành sự thật, và làm thế nào để có thể thực hiện được một điều ước.
Sự quyết tâm tìm thấy em của anh đi kèm với những sự đau khổ. Không một lần anh nghĩ rằng điều này sẽ dễ dàng. Vì em, anh đã cười, đã khóc, và đã gào thét. Vì em, anh đã phá hủy trái tim mình, cơ thể mình, và cả thế giới này. Vậy mà, anh chỉ có thể thật sự sống khi anh chạm lấy những mảnh ghép của em mà anh vẫn giữ trong người.
Ngay cả khi anh không thể với được lấy em…
Ngay cả khi anh biết cái hậu quả khủng khiếp đang chờ đợi mình…
Anh sẽ vẫn tiếp tục tìm kiếm em, con người đang trốn bên trong Maria.
Anh sẽ biến mất. Có lẽ anh sẽ nhận hậu quả thích đáng của mình vì đã quá tham lam khi cố thực hiện điều ước này. Nói thật, một phần trong anh hối hận rằng hai ta đã gặp nhau, nhưng nếu anh được chọn giữa một cuộc sống mà ta đã gặp nhau, và một cuộc sống mà hai ta chỉ là những người xa lạ, anh sẽ luôn chọn lựa chọn đầu tiên. Luôn luôn. Anh chắc điều đó, ngay cả khi anh có thể do dự và hối tiếc vì lựa chọn của mình.
Anh sẽ không thể hoàn tất điều gì khi mình biến mất, và anh chắc rằng mình không đủ khả năng để chấp nhận điều đó.
Ngay cả lúc này đây, anh vẫn đang mơ –
… rằng những nỗ lực của mình sẽ được đền đáp bằng một cái kết hạnh phúc.