Tôi đang ở một khu phố khá lạ.
Chính xác hơn, vị trí hiện tại của tôi là tại một khu mua sắm cỡ trung, giờ đây không còn nhiều người qua lại vì xu thế người ta bây giờ chủ yếu hướng đến các trung tâm thương mại lớn. Khu này tên là gì ấy nhỉ?... Mà nó cũng chẳng quan trọng. Vị trí của tôi không có chút liên quan gì đến cuộc chiếc cô độc mà tôi đang phải chiến đấu.
Con đường giờ vắng tanh vì cũng đã xế chiều, và một chàng trai trong bộ đồng phục học sinh tên là Tejima Yukito đang nằm đó. Cậu ta đã bất tỉnh và đang ôm lấy một con búp bê.
‘Khóa chặt giữa những chiếc gương’, một ‘chiếc hộp’ ban cho Tejima ước muốn của mình: một thế giới chỉ chứa cậu ta và người con gái lý tưởng của mình. Cậu ta đã ước cho một thế giới chỉ dành cho 2 người: chính bản thân mình và người con gái hơn cậu ta một tuổi, Amemiya Suzu. Tuy nhiên, những ‘chiếc hộp’ luôn kèm theo sự nghi ngờ của chủ nhân nó. Tejima không tin rằng điều ước của mình sẽ thành hiện thực, và cậu ta cũng biết rằng Amemiya Suzu cũng không muốn sống cùng mình trong một cái thế giới cô độc đó. Cho dù ước được tách biệt với thế giới, trong lòng cậu ta không thực chất mong muốn điều này.
Và do đó ‘chiếc hộp’ được tạo ra có hình dáng một cái mê cung. Tất cả những gì mà cậu ta làm được là tự nhốt mình vào một căn nhà đầy những chiếc gương và những con búp bê có hình dáng giống như Amemiya Suzu. Những con búp bê ấy chỉ nói những điều mà cậu ta muốn chúng nói.
Tôi đột nhập vào thế giới mà cậu ta tạo ra, đi xuyên qua cái mê cung đầy những chiếc gương ấy, vượt qua những con búp bê không hồn kia. Do không có chút manh mối gì để có thể giúp tôi tìm ra một giải pháp, tôi đã phải ở trong cái thế giới ấy lâu hơn mình tưởng. Cuối cùng, tôi cũng tìm ra một biện pháp khá nguy hiểm: đập vỡ tất cả những chiếc gương trong đó. Bằng cách phớt lờ cái luật lệ của cái mê cung này, tôi cuối cùng đã tìm ra Tejima, cậu ta đang trốn ở trung tâm của cái mê cung. Tôi đã thuyết phục cậu ta đầu hàng, và sau đó lấy đi ‘chiếc hộp’ của cậu ta.
Chỉ mới có một ngày trôi qua trong thế giới thực, nhưng khoảng thời gian mà tôi đã ở trong cái thế giới kia là khoảng một năm. Tôi giờ đã khá mệt mỏi sau cuộc chiến này.
À mà nói thêm, Tejima và Amemiya Suzu không phải là một cặp tình nhân. Ngược với cái ảo tưởng của Tejima, người con gái mà cậu yêu chỉ xem cậu ta như một đứa học sinh bình thường và chỉ mới trò chuyện có vài lần. Và trong khi Amemiya đúng là một cô gái xinh đẹp, con người thật của cô ta không có vẻ gì là cô gái hoàn hảo mà tôi đã thấy trong cái mê cung kia.
‘Chiếc hộp’ của cậu ta phát ra một tia sáng yếu ớt khi bị bọc trong tờ giấy bạc. Tôi thả nó xuống đất và đạp vỡ nó. ‘Chiếc hộp’ dù không hề nhỏ, bị vỡ ra một cách dễ dàng.
Bây giờ, tôi lại phải bắt đầu lại từ đầu.
… Tôi còn phải tiếp tục điều này trong bao lâu nữa? Liệu tôi có còn đủ sức không?
“Lại một lần nữa cô lại thất bại trong việc có được một chiếc hộp mới.”
Tôi nhìn về phía của người mới cất giọng.
“O!”
Hắn bây giờ đang sở hữu hình dáng người cha của Tejima Yukito, nhưng cái nụ cười kia đã cho tôi biết danh tính thực sự của hắn ngay lập tức.
“Sao không bỏ cuộc đi? Cô sẽ không bao giờ tìm được một chiếc hộp rỗng nữa đâu, mà có tìm được thì cô cũng không có khả năng dùng nó.”
“Có lẽ thế. Nhưng chuyện đó không quan trọng; tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm một ‘chiếc hộp’ mới, và tôi sẽ biến cái 'Hạnh phúc không trọn vẹn' của mình thành một cái hạnh phúc đích thực. Tôi sẽ làm cho tất cả mọi người trên thế giới này được hạnh phúc.”
“Và cô sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì điều đó?”
“Đúng vậy, bỏi vì --”
“Tôi là Otonashi Aya.”
Đáp lại câu khẳng định chắc nịch của tôi, O nhoẻn một nụ cười khinh khỉnh và biến mất.
Tôi không nhớ là mình đã chơi cái trò mèo vờn chuột này bao lâu rồi. Ký ức của tôi chỉ chứa những sự kiện gần đây.
Do đó, những ký ức quý giá mà tôi từng sở hữu trước đây, giờ chúng đã không còn nữa.
Vì dụ --
“—Ah.”
Tôi chợt cảm thấy một cảm giác ấm áp và quen thuộc trong trái tim mình khi suýt nữa mình nhớ ra một cái tên. Nhưng rồi những mảnh ghép của quá khứ lại biến mất trước khi tôi kịp nhớ ra bất cứ điều gì.
À mà thôi, dù sao thì nó cũng không còn quan trọng với tôi nữa. Một mối quan hệ trước đây mà tôi đã không còn nhớ nữa, điều đó có ý nghĩa gì cơ chứ. Tôi chắc rằng người ấy giờ đã có một mối quan hệ mới và quên tôi mất rồi.
“Tôi thật --”
Đơn độc.
Tôi đã luôn cô độc kể từ ngày hôm ấy.
Hoàn toàn mệt mỏi, tôi ráng lết vào căn phòng mà tôi đã thuê ở một khách sạn và rồi ngả lưng xuống giường. Tuy nhiên, tôi không thể chợp mắt được.
Đầu tôi đau như búa bổ. Cơ thể tôi rã rời sau khoản thời gian chiếc đấu chống lại những ‘chiếc hộp’; tôi cảm thấy như mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Nếu tôi cầu xin sự giúp đỡ, con quái vật ấy – sự trống rỗng – sẽ vồ lấy và nuốt chửng tôi.
Tôi đã đến giới hạn của mình. Tôi đã đến giới hạn lâu lắm rồi.
Tôi bò đến chỗ chiếc giỏ của mình, lấy chai dầu khuynh diệp ra, và đổ một chút vào miếng khăn giấy.
Mùi hương khuynh diệp, lạ thay, lại có thể giúp tôi dễ chịu hơn và chìm vào giấc ngủ. Cơ thể tôi có lẽ đã quen với mùi hương ấy.
Tôi dần dần thiếp đi.
Trong chốc lát, tôi chìm vào trong cái quá khứ mà tôi chỉ có thể nhớ ra trong giấc mơ của mình.
_________________________________________________________________________________________
Chị gái tôi, Otonashi Aya, có thể đoán trước được tương lai.
Chị ấy có thể xác định danh tính của thủ phạm trong vòng dưới 10 phút khi chúng tôi xem một bộ phim trinh thám. Chị ấy cũng đoán được thực đơn buổi tối mà Yoshida-san, người giúp việc trong nhà chúng tôi, chuẩn bị mỗi ngày. Chị cũng có thể đoán được cặp đôi nào chuẩn bị hèn hò trong lớp, hay như khi nào một giáo viên sẽ bỏ việc.
Mỗi khi một tiên đoán của chị thành sự thật, tôi lại càng bị mê hoặc. Những “lời tiên tri” ấy đối với tôi cứ như một trò ma thuật bí ẩn, và ảo thuật gia ở đây đã hoàn thành màn ảo thuật của mình một cách xuất sắc nhất có thể.
Tôi luôn tự hào vì là em gái của một con người hoàn hảo như vậy, nhất là khi con người tôi không có gì đặc biệt nổi trội cả.
Tuy nhiên – chị Aya cũng đã tiên đoán một điều về tôi. Một điều rất khủng khiếp.
Sự việc xảy ra vào một ngày mùa đông năm tôi 12 tuổi. Trời lạnh buốt giá, gió thổi mạnh làm những cánh cửa sổ va đập dữ dội. Tôi chỉ mới vừa từ trường về nhà, vẫn đang mặc chiếc áo khoác của mình. Việc đầu tiên tôi nghĩ tới là chạy vào phòng chị mình để sưởi ấm. Phòng của chị Aya đúng thật là rất ấm áp, làm tôi tôi mỉm cười trong sự hài lòng. Nơi đây hòa quyện những mùi hương của các loại tinh dầu và nước hoa khác nhau.
Tuy niên, những mùi hương này trộn lẫn vào nhau một cách rất hòa hợp. Đó chính là cái mùi của người chị yêu dấu của tôi.
Không như phòng tôi, một căn phòng rất chi bình thường, phòng của chị Aya có các món đồ nội thất sang trọng, không có vẻ gì là phòng của một đứa nhóc cả. Cái đèn treo cũng như cái gương đồ cổ kia trông cứ như được lấy ra từ một thế giới thần tiên vậy.
Nói thế thôi, nhưng tôi công nhận rằng căn phòng hoành tráng này nó rất hợp với chị Aya.
Trong khi tôi đang cởi chiếc áo khoác của mình ra, chị ấy nhìn tôi với một ánh mắt nghiêm nghị vì một lý do nào đó. Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc, và chị ấy nói, “Chị có chút chuyện muốn nói với em.” Vẫn còn hơi chút thắc mắc, tôi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt chị Aya.
Chị ấy từ bỏ nét mặt nghiêm nghị kia, thay vào đó mỉm cười với tôi. Đứng dậy và ôm lấy đầu tôi, và rồi chị ấy nói rất rõ:
“Chị ngay lúc này đây, sẽ tiên đoán tương lai của em, Maria à.”
Với những lời ấy, chị buông vòng tay của mình ra.
Đó là lần đầu tiên chị Aya tiên đoán một điều gì đó liên quan đến tôi. Tôi rất đỗi ngạc nhiên và ngay lập tức ngồi thẳng người dậy.
Chị nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói: “Em sẽ trở thành chị - em sẽ phải trở thành chị.” Nhìn thấy tôi đang bối rối, chị ấy tiếp tục, “Điều đó có nghĩa là em sẽ phải giúp cho những người khác được hạnh phúc.”
“Trở thành chị? Nhưng nếu thế thì chị sẽ đi đâu?”
Chị ấy ngập ngừng một chút, nhưng ánh mắt của chị vẫn thể hiện sự quyết đoán.
“Maria, khi chị 14 tuổi, chị sẽ đi khỏi nơi này.”
Chị Aya mất năm 14 tuổi, trong một tai nạn giao thông xảy ra vào đúng ngày sinh nhật của mình. Cha và mẹ tôi cũng qua đời trong tai nạn đó.
Chỉ còn tôi ở lại một mình, đúng như chị ấy đã tiên đoán.
Kể từ lúc đó, tôi đã cố sống như Otonashi Aya, đúng như lời tiên tri của chị ấy.
_____________________________________________________________________________
Tôi gặp chị Aya lần đầu tiên vào mùa xuân năm tôi 4 tuổi. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy.
“Nè, sao mọi người lại xếp hàng vậy?”
Mẹ tôi chỉ mỉm cười để đáp lại câu hỏi của tôi. Tất cả mọi người trong nhà, kể cả những cô hầu, đang đứng xếp hàng ở cửa chính. Tôi chưa từng thấy họ làm việc này bao giờ, do đó tôi cũng hơi lo lắng và níu lấy tay của mẹ mình.
Không lâu sau đó, cha tôi lái chiếc xe Mercedes qua cổng nhà chúng tôi, và một cô gái bé bước ra từ hàng ghế sau.
Nhìn thấy chúng tôi, cô bé ấy mỉm cười và cúi đầu chào.
“Thật là hân hạnh khi được gặp mọi người.”
Dù cho không có vẻ gì đặc biệt về cô bé ấy, tôi vẫn cảm thấy rất ấn tượng. Chúng tôi cũng xêm xêm về tuổi tác và chiều cao, nhưng tôi có cảm giác như cô bé ấy khác biệt hoàn toàn với mình. Gương mặt hoàn hảo, đôi chân thon thả, làm da mịn màng và mềm như lụa – nhưng tỏa ra một hào khí mạnh mẽ quanh người. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé như bị bao lấy bởi một không khí rầu rĩ (nhưng hồi đó tôi không dùng những từ này để miêu tả chị Aya). Tôi đã bị choáng ngợp trong cuộc gặp gỡ của mình với cô bé bí ẩn này, và ngay lập tức trốn sau lưng mẹ mình.
“Kể từ ngày hôm nay, cô bé này sẽ là chị gái của con,” mẹ tôi giải thích.
Chị gái của tôi? Cô bé này ư? Sao lại có thể như vậy?
Khi tôi nhìn quanh, tôi thấy tất cả mọi người, kể cả mẹ mình, đang chào đón chị ấy. Có vẻ như họ khá ngạc nhiên trước sự lễ phép và lịch thiệp của chị ấy. Có lẽ chỉ có những đứa trẻ như tôi mới thấy được chị ấy không bình thường chút nào? Tôi nghĩ như thế trong đầu.
Tuy nhiên, cái ấn tượng hoàn hảo của mọi người về chị Aya trong lần gặp gỡ đầu tiên không kéo dài được lâu.
Sau khi cha tôi ra khỏi xe và yêu cầu tài xế đi đem xe vào garage cất, chị ấy ấy đã nói một lời làm tất cả mọi người chỉ biết đứng như trời trồng.
“Ông có thể làm ơn quỳ xuống trước mặt tôi được không?” Chị ra lệnh với một giọng không có vẻ gì là của một đứa trẻ.
Ban đầu, cha tôi tường chị ấy nói đùa. Ai cũng nghĩ như vậy, con bé này đang nói đùa.
Tuy nhiên, chị Aya không hề đùa, và tiếp tục nhấn mạnh, “Trước tiên là phải xin lỗi. Một là đối với tôi, vì đã chia lìa tôi và mẹ mình, hai là cho người mẹ kế của tôi, người sẽ phải chấp nhận nuôi nấng tôi, và ba là cho em gái tôi, người từ nay sẽ có một người chị cùng cha khác mẹ. Do đó hãy quỳ xuống và xin lỗi chúng tôi.”
Chị Aya dán ánh mắt của mình lên cha tôi, ra hiệu rằng mình sẽ không bước vào ngôi nhà mới cho đến khi ông chấp nhận yêu cầu của mình. Cha tôi có thể cười cho qua, vì chị ấy cũng chỉ là một cô bé mới bốn tuổi!
“Làm ơn, quỳ xuống đi.”
Nhưng chị ấy không chấp nhận điều đó.
Chị ấy không cho phép cha tôi xem nhẹ vấn đề này. Nếu như cha tôi đưa ra quyết định sai lầm, chị ấy sẽ không bao giờ tin vào gia đình này nữa.
Có một điều rất lạ, đó là tất cả mọi người đều đồng ý rằng chỉ có một giải pháp duy nhất: cha tôi phải quỳ xuống trước mặt chị ấy.
Cuối cùng, ông cũng chấp nhận quỳ và cúi đầu xuống.
“… Cha xin lỗi.”
Thật là một cảnh tượng khó tin. Một quan chức cấp cao của một công ty tài chính lớn, người chỉ quen ra lệnh cho người khác, giờ đây phải quỳ trước mặt đứa con gái 4 tuổi của mình, cả gia đình mình và cả những người hầu trong nhà. Gương mặt của ông nhăn lại vì nhục nhã.
“Cảm ơn cha. Giờ thì con có thể sống ở đây rồi.”
Tuy nhiên, sự việc ấy không hề làm giảm quyền lực của người cha trong nhà. Chị Aya rất lễ phép và luôn vâng lời cha mẹ mình. Chị ấy không gây ra một sự việc gì làm tổn hại đến danh dự của cha mình.
Tuy nhiên, thật ra mà nói, chị ấy mới thật sự là người đứng đầu cái nhà này ngay từ cái ngày đầu tiên chị ấy đến đây ở.
Gia đình chúng tôi như những con rối bị kiểm soát hoàn toàn bởi chị ấy.
Do hoàn cảnh đáng thương của chị Aya, cha mẹ tôi cũng không quá khắt khe với chị ấy.
Gia đình chúng tôi gồm bốn người: cha Michishige, mẹ Yukari, chị gái Aya, và em gái Maria. Chị Aya và tôi cùng cha khác mẹ, và chị ấy chỉ hơn thôi có 3 tháng tuổi mà thôi.
Năm năm sau khi người vợ đầu tiên của Michishige-san (tôi hay gọi cha tôi bằng tên vì cả mẹ lẫn chị Aya đều gọi vậy) qua đời vì bệnh tật, ông đã cưới mẹ ruột của chị Aya là Rinko-san, một diễn viên từng khá nổi tiếng. Vẻ đẹp kiêu sa của bà có thể quyến rũ bất kỳ một người đàn ông nào, và cha tôi cũng không phải ngoại lệ.
Tuy nhiên, mối quan hệ vợ chồng của họ không tồn tại lâu. Rinko-san không phải là một người phụ nữ giỏi quán xuyến gia đình, và bà cũng không hề yêu Michishige-san (ít nhất thì cha tôi nghĩ như vậy). Ông đã đi tìm kiếm một chỗ dựa tinh thần khác, và do đó đã ngoại tình với Yukari, một cô gái chỉ mới tốt nghiệp phổ thông và đang làm ở quầy tiếp tân của công ty ông.
Không lâu sau, ông làm Yukari có thai, và cùng lúc đó vợ ông, Rinko-san cũng mang thai chị Aya được ba tháng.
Sau khi chấp nhận thỏa thuận chia tài sản và trợ cấp nuôi con, Rinko-san đã chấp nhận li hôn. Bà giữ nuôi chị Aya, người lúc đó chỉ mới sinh, và Michishige-san thì lấy mẹ ruột của tôi trước khi tôi ra đời.
Rõ ràng, Michishige-san và Rinko-san vẫn liên lạc sau khi đã li hôn. Ông thậm chí còn đến thăm chị Aya nhiều lần sau khi nhận được sự cho phép của mẹ tôi. Cuối cùng, sau khi chị Aya lên 4 tuổi, Rinko-san đã yêu cầu ông chịu trách nhiệm hoàn toàn để nuôi chị Aya.
Michishige-san đồng ý ngay tức khắc. Ông nghe lời đồn rằng chị Aya đã bị bỏ bê và ngược đãi bởi mẹ mình.
Chị Aya không đề cập nhiều đến Rinko-san. Tôi chỉ nhớ rằng chị đã từng nói một cách cay đắng: “Bà ta bảo rằng đáng lẽ ra chị không nên được sinh ra đời!”
Do tôi không hề tiếp xúc với Rinko-san, tôi không thể biết rằng chị Aya có đang nói sự thật hay không. Tuy nhiên, trong mắt mọi người, chị luôn được xem là một “đứa trẻ đáng thương”.
Tôi cho rằng cha mẹ tôi đã cố bù đắp cho chị ấy bằng cách tỏ ra dễ dãi với chị ấy hơn là đối với tôi, dù thường thì họ vẫn khá nghiêm khác với cả hai đứa. Họ cho chị ấy căn phòng rộng rãi hơn, họ mua những món đồ chơi mà chị thích, họ luôn cho chị chọn kẹo trước khi tôi được chọn. Để bảo vệ chị ấy khỏi thị phi, hai đứa tôi được gửi đi học ở hai trường khác nhau.
Không sai khi nói rằng tôi khá khó chịu với sự đối xử bất công ấy. Tuy nhiên, tôi cũng hoàn toàn có thể chịu được điều này.
Rốt cuộc, mẹ tôi đã luôn nói với tôi:
“Mẹ thật may mắn khi con ra đời.”
Mẹ luôn nói điều này với tôi.
“Con đã giữ mẹ và Michishige-san cùng nhau. Con là thiên thần của mẹ.”
Tôi rất tự hào mỗi lần mẹ mình nói vậy.
Nếu mẹ không mang thai tôi, Michishige-san có lẽ đã không li hôn với Rinko-san, và cuộc ngoại tình có lẽ cũng sẽ chấm dứt. Michishige-san luôn kể cho chúng tôi rằng ông đã trở thành một con người tốt hơn nhờ tình yêu sâu đậm của mẹ tôi. Tôi nghĩ rằng họ thật sự là một cặp đôi hạnh phúc, và cũng muốn một ngày mình cũng sẽ lấy được một người chồng và sống hạnh phúc như họ.
Tôi chính là nền tảng của cái gia đình này.
Đúng vậy.
Có lẽ sẽ chẳng có điều gì xấu xảy ra nếu điều đó đúng là sự thật.
___________________________________________________________________________
Ngày nghỉ hè đầu tiên năm cấp hai của tôi, nó nóng như thiêu như đốt, đi trong nhà thôi cũng đủ làm đồ lót tôi ướt đẫm và dính vào da thịt mình. Tôi ghét cái cảm giác đó, và quyết tâm dành cả ngày ngồi trong phòng máy lạnh. Có cho ngựa kéo cũng không lôi tôi ra khỏi căn phòng này được đâu.
Cuối cùng thì tôi cũng được giải thoát khỏi trường học, và thêm vào đó, tôi không có tiết học piano nào trong lịch của mình cả. Để tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc lúc này đây, tôi leo lên cái gường dễ chịu của mình, bật cái máy chơi game cầm tay lên. Tôi đã xác định là mình sẽ không làm bất kỳ điều gì trong cả ngày hôm nay.
Vì thế, tôi chẳng thèm quan tâm khi nghe tiếng chuông cửa. Đó không phải dành cho tôi, vì chẳng ai hôm nay đến gặp tôi mà không có báo trước cả.
Cơ mà, ai đó sau đó gõ cửa phòng tôi. Tôi nhận ra ngay đó là ai.
“Chị Aya à?”
Tôi ngồi dậy và mở cửa. Đúng như tôi đoán, đó là chị gái mình. Chị đang mặc một bộ váy trắng tuyệt đẹp.
Kể từ khi bước sang tuổi 13, không ai còn gọi chị ấy “dễ thương” nữa. Chị bây giờ đã trở thành một kiều nữ với nét đẹp có thể cuốn hút bất kỳ ai, cái hào khí phi thường mà chị tỏa ra gần như choáng ngợp hết những khuyết điểm của chị.
“Ủa, người mới gọi cửa là muốn gặp em à?” Tôi hỏi. “Bộ em có ai chuyển hàng đến à?”
“À không, đó là một người khách của chị.”
Thấy tôi tỏ vẻ thắc mắc, chị Aya nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tôi để tóc dài để có thể thấy thích thú khi được chị vuốt ve như thế này.
“Chị sẽ mời người khách đó vào phòng mình. Chị cũng muốn em đi cùng, Maria à.”
“Hở? Em phải gặp người đó sao?”
Đây là lần đầu tiên chị yêu cầu tôi làm một việc như thế này. Do chúng tôi học ở hai trường khác nhau, chúng tôi không có bạn bè nào chung cả … hay nói chính xác hơn, tôi không có bạn bè với ai cả.
“Ừm. Em cần phải chứng kiến chuyện sắp xảy ra.”
“… Ý chị là sao?”
Không nói thêm lời nào – có lẽ vì giải thích cặn kẽ sẽ quá tốn thời gian – chị nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi phòng mình. Tôi thì cũng quen với cái thái độ hách dịch của chị, nên cũng đánh chấp nhận đi theo.
“À đúng rồi! Đây là một trong những lời ‘tiên đoán’ mà em rất thích đây,” chị quay mặt lại và nói với tôi. “Kẹo sẽ bị ăn mất.”
Một lần nữa thôi không hiểu ý chị nói gì. Chị Aya tỏ ra còn bí ẩn hơn bình thường. Những cố gắng tìm hiểu của tôi hoàn toàn bị chị ấy phớt lờ.
“Chị lúc nào cũng vậy, muốn làm gì với em là làm à – Ah!”
“Hửm? Chuyện gì vậy?” Chị hỏi tôi.
Tôi chỉ vào cái sinh vật tám chân đang ở trước mắt mình.
Chị Aya cười và nói, “À, chỉ là con nhện thôi mà.” Chị dùng tay mình cầm nó lên, và rồi quan sát nó bó trong bàn tay mình.
“Ch-chị không sợ sao?”
“Hở, nó có làm được gì ta đâu, đúng không nào? Nhìn kỹ thì nó cũng dễ thương đấy chứ. Chị thích cái cách mà cơ thể nó được cấu tạo rất đồng đều như thế này.”
Nói xong những lời ấy, chị Aya mỉm cười và –
“—Ah…”
…đập nát con nhện bằng tay mình.
“…Sao chị lại làm vậy?” Tôi hỏi, nhìn thẳng vào mắt chị ấy trong sự ngạc nhiên.”
Tôi hơi lo lắng về người mà chị sắp giới thiệu với tôi, nhưng người ấy chỉ là một đứa con trai rất đỗi bình thường, bình thường đến mức mà cậu ta trong có vẻ lạc lõng trong căn phòng này. Cậu ta không hề xấu trai, nhưng so với chị Aya thì đúng là không xứng tí nào.
Nét mặt cậu ta có vẻ khá nghiêm trọng, quầng đen dưới mắt chứng tỏ rằng mấy ngày nay cậu ta ngủ không ngon giấc.
“Xin chào,” Cậu ta nói và mỉm cười. Cũng giống như nhiều học sinh khác theo học ngôi trường tư của chị Aya, cậu ta chắc cũng sống trong một gia đình khá giả.
Tôi, mặt khác, không thể nào đáp lại một cách thông thường được, chỉ biết đứng nhìn xuống sàn nhà. Tôi không có ý tỏ ra thô lỗ, nhưng tôi lấy làm khó chịu khi phải giao tiếp với một đứa con trai lạ mặt ngang tuổi mình.
Không tỏ ra bị xúc phạm, cậu ta quay sang chị Aya và nói, “Đây là thứ mà cậu cần.”
“Cảm ơn cậu,” chị ấy nói sau khi cầm lấy quyển sổ mà cậu ta đưa cho.
Cậu ta bắt đầu nhìn về hướng tôi.
“Err, Aya-san? Sao em gái của cậu lại ở đây?”
“Đừng lo. Em ấy sẽ không làm gì đâu.”
“… Vậy để bạn ấy nghe cũng không sao đúng không?”
“Dĩ nhiên.”
Dù nhận được sự chấp thuận của chị tôi, cậu ta vẫn cứ lâu lâu liếc nhìn tôi. À mà cũng phải thôi, đối với cậu ta thì tôi chỉ là một người lạ.
… Tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi muốn quay về phòng mình và chơi game… Tôi tự nghĩ trong đầu mình.
“À mà, cậu có thể giải thích tình hình cho em gái mình hay không?” Chị Aya yêu cầu.
“… Bạn ấy biết gì về câu chuyện này rồi?”
“Hoàn toàn chưa biết gì!”
“Chưa biết gì cả à…? Vậy là phải giải thích lại từ đầu sau?”
Chị ấy gật đầu.
Rõ ràng, chị không hề có ý định giới thiệu cậu ta với tôi. Cậu ta cũng không có vẻ gì quan tâm đến tôi, ngoài cái việc tôi là em gái của chị Aya. Tôi tự hỏi sao chị ấy lại lôi tôi vào chuyện này.
Cậu trai kia quay sang phía tôi và bình tĩnh nói, “Được rồi, vậy để mình giải thích chuyện đang xảy ra ở trường.” Tôi cảm thấy căng thẳng hơn khi bị cậu ta nhìn. “Thật ra, thì chúng mình có một ‘kẻ thù’.”
“… Kẻ thù?” Tôi lặp lại cái từ mà mình vừa nghe được.
“Đúng vậy. Có một nhóm mấy đứa con gái trong lớp, đứng đầu bởi một con nhỏ tên là Yamashita. Chúng nó là kẻ thù của bọn mình.”
Tôi nhướn mày tỏ vẻ thắc mắc. “Kẻ thù” là một từ khá nặng nề khi dùng để gọi một người bạn cùng lớp. Bình thường, những cụm như “không hạp nhau” hay “không ưa nhau” thì thích hợp hơn để miêu tả trường hợp này, đặc biệt là đối với những học sinh được nuôi dạy trong môi trường rất tốt như họ.
“Nhóm của Yamashita đang cố gắng ép Aya-san phải bỏ học, và ý mình không phải là mấy cái kiểu thông thường như nói xấu sau lưng hay tỏ ý phớt lờ không quan tâm. Chúng chủ động tìm giáo viên và phụ huynh, xin chữ ký, tẩy chay các tiết học của các giáo viên đứng về phía Aya-san, và tụi nó còn tung tin đồn giả về Aya-san. Chúng quá đáng đến mức một đứa trong nhóm còn sẵn sằng tranh cử chức hội phó hội học sinh và hứa rằng sẽ ép Aya-san phải chuyển trường. Tuy nhiên, bạn phải hiểu là đây không phải chỉ là một mâu thuẫn nhỏ trong lớp, quy mô của nó đã lan sang toàn trường rồi.”
Tôi không hề biết về điều này. Chị Aya chưa từng đề cập đến vấn đề này trước kia, và chị ấy cũng không hề có vẻ gì lo lắng về chuyện này.
Ngược lại thì đúng hơn.
Tôi nhìn gương mặt của chị Aya, chị ấy đang nở một nụ cười hiền dịu.
“…”
Gần đây chị ấy có vẻ còn vui vẻ hơn bình thường.
“Theo lời của bọn nó, lớp mình đã bị Aya-san làm loạn. Chúng cho rằng Aya-san đang gây rối loạn đến cái trật tự của lớp, và rằng mọi thứ sẽ trở về bình thường nếu cậu ấy không còn ở đây nữa.”
Chị Aya nhún vai và nói, “Họ đâu có sai, tất cả những tiết học có tớ tham gia đều trở nên bất thường, ít nhất là tớ thấy như vậy.”
Chị ấy đang nói sự thật; các lớp mà chị tham gia đều gặp phải đủ chuyện kỳ quặc. Một lần thì một kẻ hâm mộ điên cuồng của chị bám theo chị và đột nhập vào nhà, tay còn cầm sẵn con dao nữa chứ. Đó là một ví dụ điển hình của những tai họa mà sự quyến rũ của chị Aya thường đem lại.
Tác động quá lớn đến môi trường xung quanh là một hậu quả của việc bản thân quá ‘đặc biệt’.
“Nhưng Aya-san đâu có làm gì sai! Chúng nó gây chuyện trước đó chứ, và rồi khi sắp gặp rắc rối, chúng lại đổ hết lên đầu Aya-san! Chúng là một lũ giả tạo! Một bọn đầu óc không bình thường!”
Tôi dần dần nắm được tình hình.
Có lẽ mọi chuyện bắt đầu bằng những thứ lặt vặt; Yamashita và đám bạn của mình có lẽ ghét chị Aya vì đám con trai trong lớp hâm mộ chị ấy, với lại khá nhiều giáo viên cũng thiên vị chị Aya. Đám con gái chắc là đã hợp lại để chống lại chị Aya. Thường thì mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó vì một người thì không thể nào chống lại cả một đám được.
Tuy nhiên, cái người mà chúng đang chống lại là chị Aya, và chị thì không bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ ai.
Bên cạnh đó, chị Aya cũng có khá nhiều đồng minh. Kết quả là cả số lượng đồng minh lẫn kẻ thù cứ ngày một tăng, để rồi tình thế càng ngày càng trở nên căng thẳng.
Cuộc chiến đã vượt quá khỏi tầm kiểm soát, và đám con gái kia giờ không thể quay đầu lại được nữa dù chúng có muốn như vậy. Ta không thể dừng chiến đấu khi mà đằng sau có quá nhiều người ủng hộ thế này.
Và do vậy, vấn đề trở nên tệ hại hơn bao giờ hết.
Chị Aya luôn có rất nhiều bạn cũng như kẻ thù, và rắc rối luôn bám theo chị. Lần này, cái rắc rối đã trở nên quá lớn để có thể nhún vai mà bỏ qua được, vì rốt cuộc thì cả trường đều dính dáng vào chuyện này.
“Ai mà nghĩ rằng chúng lại dám đe dọa Aya-san dù cậu ấy không làm gì sai cơ chứ… một lũ ác ôn!” Cậu ta nói.
Và để làm vấn đề tệ hơn nữa –
Trong ánh mắt của cậu ta ẩn chứa một sự điên loạn.
“Tớ sẽ dạy cho chúng một bài học… Tớ sẽ giết chúng!”
Những lời mà cậu ta nói ra thường thì chỉ mang ý nghĩa ẩn dụ, nhưng lần này chúng rõ ràng có ẩn chứa ý định thật sự. Cậu ta đang cân nhắc đến việc dùng bạo lực.
“Tớ đã nói với cậu là tớ không cho phép dùng bạo lực cơ mà.”
“Nhưng mà Aya-san…! Chỉ có cách này mới dạy được chúng một bài học mà thôi!”
“Nói thật đi: bộ cậu đến đây để xin tớ cho phép dùng bạo lực à?” Chị Aya hỏi ngược lại.
Cậu ta chỉ biết im lặng.
“Một khi đã dùng vũ lực, cậu sẽ tự động biến thành kẻ có lỗi, không cần biết đối phương đã làm gì sai. Luôn là như vậy. Bạo lực không phải là giải pháp.”
“Mẹ nó…! Vậy giờ chúng ta phải làm sao…?!” Cậu ta bóp chặt tay lại và thét lên. “… Tớ muốn giết chúng… giết chúng… giết, giết, giết chúng!”
Tôi cảm thấy hoảng sợ; cậu ta thật sự muốn kẻ thù của mình chết. Tâm trí của cậu ta lúc này chỉ có chữ “giết người” mà thôi.
“…Ugh…” Tôi thốt lên một tiếng khi tưởng tượng cảnh lớp học tràn đầy sát khí.
Một chút sát khi là đủ để làm tôi muốn ói rồi; nếu như cái không khí này mà bao trùm cả lớp học, không có cách nào để đảm bảo được môi trường học tập bình thường được.
Nếu như vậy thì, tình thế này đã vô phương cứu chữa rồi.
Một chuyện gì đó tồi tệ sẽ xảy ra mà ngay cả chị Aya cũng không thể ngăn chặn được.
Cơ thể tôi bắt đầu run lên.
Tại sao… tại sao chị Aya lại muốn tôi biết điều này…?
Hai người họ tiếp tục nói chuyện, nhưng càng nghe, tôi lại càng thấy sợ hãi cái hành vi bất thường của cậu ta.
Sau khi cuộc trò chuyện chấm dứt, chúng tôi tiễn cậu ta ra khỏi cổng.
Tôi luôn được cậu ta đối xử hết sức lịch sự và nhã nhặn. Cậu ta hành xử khá bình thường với người khác ngoại trừ những “kẻ thù” và “Otonashi Aya”.
“À đúng rồi. Cầm lấy cái này đi,” chị Aya nói trước khi cậu ta ra về, rồi đưa cho cậu ta một cái bọc giấy.
“Cái gì vậy?”
“Cậu nói là không thể ngủ ngon đúng không? Tớ lấy một chút tinh dầu và một số vật dụng khác sẽ giúp cậu ngon giấc hơn. Nếu thích thì cậu cứ dùng thoải mái. Tớ cũng có bỏ kèm theo một số tờ ghi chứ hướng dẫn sử dụng trong đó.”
“C…cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Cậu ta thật sự bất ngờ, mắt ươn ướt chỉ vì hành động đơn giản ấy.
Tình cảm của cậu ta dành cho chị tôi không phải thứ gì đơn thuần. Nó đã vượt qua tình yêu thông thường rồi.
Có lẽ… đó là sự sùng bái.
Tôi trốn về phòng mình, núp dưới cái chăn vì không muốn suy nghĩ bất cứ thứ gì nữa. Tôi chỉ muốn tập trung chơi game.
Nhưng tôi cảm nhận được rất rõ: tôi không thể trốn thoát.
Một tuần sau đó, tôi bị gọi dậy lúc nửa đêm khi đang ngủ. “Chuyện gì thế?” Tôi hỏi, nhưng chị Aya không đưa ra một lời giải thích cụ thể nào, và tự động cởi cúc áo pajama của tôi ra.
Sau khi tôi thay đồ xong, tôi bị chị dắt ra ngoài và đón taxi. Địa chỉ mà chị muốn đến cách nhà tôi khoảng một chuyến xe lửa.
“Chúng ta sẽ làm gì ở đó vậy?”
Chị Aya không trả lời.
Sau khi ra khỏi taxi, chị Aya nhìn quanh cẩn thận, rồi kéo tôi vào một bãi đỗ xe đạp cho một khu chung cư. Chúng tôi cúi người xuống cứ như là đang trốn vậy.
“Chị à… giải thích cho em chuyện gì đang xảy ra vậy!”
“Em sẽ hiểu sau ít phút nữa thôi.”
“Chị à! Chỉ cầ-“ Chị đưa ngón tay lên miệng tôi để ngắt lời tôi. Tôi chấp nhận bỏ cuộc và đợi trong im lặng.
Sau khoảng năm phút, một nhóm 4 người tập hợp trước một trong những ngôi nà trước mặt chúng tôi. Hành vi hết sức đáng ngờ; họ mặc áo thun đen để tránh bị chú ý.
“… Ah,” Tôi thì thầm. Tôi nhận ra một đứa trong đám đó. Cái thằng đội mũ, đó chính là đứa con trai đã đến nhà chúng tôi hôm trước.
Tôi có linh cảm không lành về chuyện này.
“Bắt đầu thôi,” một đứa trong đám tụi nó nói.
“Ừm!”
Hai đứa đứng gác, còn cái thằng mà tôi nhận ra và một đứa nữa đang tiến lại gần ngôi nhà. Chúng đang cầm một cái can nhựa và đổ cái chất lỏng trong đó lên tường.
Tôi nhận ra cái mùi đặc trưng của dầu hỏa.
Là… dầu sao?
--Không thể nào, bộ chúng nó định…?!
Một khi tôi nhận ra chúng đang định làm gì, tôi rướn người tới và đọc cái bảng tên của căn hộ mà chúng nó đang tấn công.
“Yamashita.”
“Chị Aya – mghn…!”
Chị bịt miệng tôi lại.
--Tại sao? Chúng đang định phóng hỏa đốt nhà giữa đêm vắng! Chắc chắn vẫn có người trong nhà và xe cứu hỏa sẽ không đến đây kịp. Trong trường hợp xấu nhất, những người trong nhà đó sẽ chết. Vậy tại sao chị Aya vẫn không ngăn chúng lại?
Trong khi tôi đang cố vật lộn với những suy nghĩ rối bời trong đầu mình, bọn chúng vẫn tiếp tục. Hai đứa sau khi đã đổ xong dầu, liền cầm lấy một tờ báo. Đặt tờ báo xuống ngay trước nhà, chúng đổ thêm dầu lên tờ báo đó.
Rồi chúng bật lửa lên. Nếu ngọn lửa chạm vào tờ giấy báo – mọi chuyện sẽ chấm dứt.
“… Mm! Mmm!”
Chị chắc là phải có một kế hoạch, tôi chắc là như thế, nhưng tôi không thể đứng nhìn được nữa.
Tôi vung người thoát khỏi vòng tay của chị và la lớn lên:
“DỪNG LẠI ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIII!”
Nhưng đã quá muộn. Tờ báo đã bốc cháy, ngọn lửa dần lan ra. Căn nhà gỗ, dính đầy dầu hỏa, dần dần bị nuốt chửng bởi ngọn lửa ấy.
Nghe tiếng la, bọn chúng quay về phía tôi. Lúc đầu, hai đứa đứng gác cảm thấy bất ngờ khi có một nhân chứng, nhưng rồi chúng quyết định bỏ chạy. Một đứa khác đứng đó vài giây, rồi cũng bỏ chạy nốt.
Chỉ còn một đứa đúng lại. Đứa đội mũ, cái đứa mà tôi nhận ra.
Nó biết tôi là ai, nhìn tôi với đôi mắt mở to.
“… Sao em gái của Aya-san lại ở đây…” Nó lắp bắp. Chị Aya sau đó đứng dậy. “… A-Aya-san…!”
Chị móc điện thoại ra mà không nói lời nào, rồi gọi số khẩn cấp. Trong khi đó, tôi bấm chuông nhà Yamashita liên tục trong khi la lớn, “Cháy nhà rồi! Chạy đi! Chạy ra khỏi nhà đi!” và tiếp tục đấm mạnh vào cửa. Do không có phản ứng gì, tôi quay sang tiếp tục bấm chuông cửa. Cuối cùng, tôi cũng gọi được người mẹ và thúc bà ta sơ tán ngay tức khác.
Sau khi chị Aya hoàn tất cuộc điện thoại của mình, thằng kia tiến lại gần và nói, “A-Aya-san, cậu phải đi khỏi đây ngay, nhanh lên! Họ sẽ nghĩ cậu là đồng phạm mất!”
Nhìn ngọn lửa đang bùng lên kia, chị Aya thở dài một tiếng.
“Cậu không cần phải lo về chuyện đó. Em gái tôi đây sẽ làm chứng cho sự vô tội của tôi. Quan trọng hơn, không phải tôi đã dặn kỹ là không được sử dụng bạo lực cơ mà.”
“Nhưng! Không còn cách nào khác…!”
Nó nhìn có vẻ còn mệt mỏi hơn là tuần trước. Nét mặt lộ rõ sự kiệt quệ.
“Cậu làm tất cả những điều này là vì tôi. Do đó, tôi không thể ngoảnh mặt làm ngơ chuyện này được và phải nhận hoàn toàn trách nhiệm.”
“Không! Bọn tớ là người có lỗi! Cậu không có liên quan gì đến chuyện này!”
“Tôi e rằng không ai sẽ nghĩ như vậy. Bộ tôi phải nói rõ ra cho cậu hiểu sao? Cậu đã gây cho tôi quá nhiều rắc rối đấy.”
Mắt của nó mở to vì sốc.
“… T-Tớ đã gây cho cậu… rắc rối sao…? Không, nhưng không thể nào…!” Nó lắp ba lắp bắp, trông cứ như vừa biết tin tận thế vậy. “Uh, ew…!”
Nó ngã quỵ xuống, nước mắt giàn dụa.
“EWAAAAAAA!” Nó thét lên và rên rỉ.
“…”
Cảnh tượng trước mắt tôi làm tôi câm nín.
--Cái quái gì vậy?
Tôi cảm thấy buồn nôn. Điều này không bình thường chút nào. Tôi có cảm giác như mình đang xem mấy bộ phim drama rẻ tiền.
Trước hết, tôi biết rằng chị Aya có thể ngăn nó lại bất kỳ lúc nào. Nhưng chị đã cố tình không can thiệp. Nếu tôi không la lên như lúc nãy, có lẽ chị đã ngồi chờ cho đến khi căn nhà bị thiêu ra tro.
Nói cách khác, chị Aya đã chờ cho nó thực hiện xong hành vi phạm tội của mình.
Điều này là sao?
Tôi nhìn chị mình… và nín thở.
Chị Aya vẫn đang mỉm cười trong tình huống này. Nhưng đó không phải là vấn đề. Cái điều mà còn rất, rất ghê rợn hơn nữa kìa –
--Tôi bị quyến rũ bởi nụ cười ấy.
Tôi đã mất điểm cân bằng của mình. Ngôi nhà đang bốc cháy kia, nó bỗng trở nên lạ lẫm đối với tôi. Không bình thường. Không thích hợp với cuộc sống hằng ngày chút nào.
Và chị Aya là người có lỗi.
Những mâu thuẫn trong lớp của chị Aya ngừng lại sau vụ việc này… một điều không hoàn toàn bất ngờ, do hai người chủ chốt liên quan đến mâu thuẫn này đều đã chuyển trường.
Ngôi nhà của Yamashita-san đã gần như bị thiêu rụi. Trước khi chuyển đi, cô ta đến gặp chị Aya và cầu xin sự tha thứ. Cái thằng đã đốt nhà cũng đã định tự sát bằng cách uống thuốc ngủ quá liều – những viên thuốc đó nó lấy được từ trong cái bọc giấy mà chị tôi đã đưa cho nó.
Tuy nhiên, nó không chết. Nó đã bị cảnh sát bắt với lý do là chủ mưu của vụ phóng hỏa. Chính nó cũng thắc mắc sao mình vẫn còn sống.
Cũng đúng thôi, vì những “viên thuốc” mà chị tôi đã đưa cho nó không phải là thuốc ngủ gì cả. Chúng là là những viên kẹo 70 yen bán ở một tiệm bách hóa gần nhà.
Tuy nhiên, trừ phi chị Aya nói ra, nó sẽ tin rằng những viên kẹo ấy là những viên thuốc ngủ - chỉ vì chị Aya đã dán nhãn thuốc ngủ lên chúng. Chỉ cần cái nhãn thôi là đủ để thuyết phục nó.
Mặc dù bị chị tôi lừa, nó vẫn tin rằng đó là một hành động để ngăn nó khỏi tự sát. Cuối cùng, nó còn cảm ơn cái người đã làm cho nó phải gây ra cái tội lỗi kia.
… À đúng rồi, về lời tiên đoán của chị Aya.
“Kẹo sẽ bị ăn mất.”
Chị lại một lần nữa, đoán trước được tương lai.
__________________________________________________________________________
Trong những giấc mơ của tôi, một con nhện đang giăng tơ sẽ không thả bất kỳ một sinh vật nào đã dính vào cái lưới của nó ra. Con nhện không bao giờ vội vã. Nó cứ từ từ, từ từ cắn xé những con mồi không may đã bị mắc bẫy, trong khi còn tiết ra một loại độc chất làm con mồi cảm thấy sảng khoái. Bị nhấn chìm trong ảo tưởng ngọt ngào, con mồi dần bị nuốt chửng. Ồ… con nhện đang cắn xé một người? Nạn nhân của nó có phải là cái thằng đội mũ không? Hay đó là Yamashita-san?... Không.
Nó đang ăn tôi.
Tôi đang loay hoay trong sự sảng khoái, trong khi con nhện vẫn đang cắn xé tôi, nó ăn ngón tay tôi, chân tôi, đầu tôi – rồi nó bắt đầu ăn đến những thứ nội tạng bên trong.
“…H…ah…hah…hah!”
Tôi tỉnh giấc.
Kể từ cái đêm ấy, tôi đã bị ám ảnh bởi ác mộng hằng đêm.
“Mình phải có được câu trả lời…”
Sao chị Aya lại cho tôi thấy một cảnh tượng khủng khiếp như vậy? Chị làm thế là có ý đồ gì?
Tôi biết rằng cho đến khi mình có được câu trả lời, tôi sẽ không thể loại bỏ những cơn ác mộng này, nhưng tôi không có đủ dũng cảm đến theo đuổi cái sự thật ấy.
“Ew…” Tôi lẩm bẩm trong miệng trong khi ôm đầu mình. Đầu tôi đau như búa bổ vì không ngủ được. Tôi lấy tay che mắt mình lại và bỗng nhớ lại gương mặt của chị Aya.
Tôi nhớ nó – cái nụ cười quyến rũ ấy.
Dù tôi không thể đoán được chính xác điều gì sẽ xảy ra, tôi biết chắc rằng chúng tôi không thể tiếp tục làm chị em bình thường được cho đến khi tôi biết được câu trả lời.
Đó là một đêm mùa hè nóng nực. Mồ hôi ngay lập tức ứa ra ngay khi tôi rời căn phòng có điều hòa của mình. Sự thay đổi đột ngột của nhiệt độ làm tôi cảm thấy choáng váng và rã rời.
Tôi đã đi đến quyết định.
Lấy hết lòng can đảm của mình, tôi gõ cửa phòng chị Aya. Chưa bao giờ tôi gõ cửa căn phòng này với một tâm trạng rầu rĩ như lúc này. Bình thường, tôi luôn cảm thấy hào hứng vì tình cảm sâu đậm của mình dành cho chị.
Chị tôi không trả lời, nhưng tôi vẫn bước vào trong.
Tôi được chào đón bởi cái mùi hương hòa quyện của các loại tinh dầu – một cái mùi luôn làm cho tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Nhìn chiếc giường trong căn phòng tối, tôi nhìn thấy chị Aya đang nằm quay lưng về phía tôi.
“Chị ơi,” tôi gọi khẽ.
Chị quay mặt lại và nhìn tôi. Đôi mắt long lanh như viên ngọc ấy đang nhìn thẳng vào tôi. Bấy nhiêu là cũng đủ để chị đọc hết được những suy nghĩ của tôi.
“Lại đây Maria,” chị gọi tôi.
Tôi chắc rằng mình sẽ vui mừng nhảy vào lòng chị trong các trường hợp thông thường.
“Có gì vậy, Maria?” chị hỏi khi nhìn thấy tôi vẫn đứng đó.
“Ừm, … em muốn hỏi…” tôi nói, nắm chặt tay mình lại. “C-cái vụ đó, là sao vậy chị?”
“Hm…? Em muốn biết tại sao chị lại cho em thấy cái vụ đó? Em muốn hỏi thế đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Maria. Chị đã luôn trả lời những câu hỏi của em, từ cái ngày mà chị đặt chân vào ngôi nhà này. Chị đã luôn nói rằng chị chỉ muốn đạt được một thứ.”
“Đó là--”
Chỉ có một thứ mà chị Aya luôn nói đến kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau. Đó là cái ước mơ về một thế giới lý tưởng của chị.
“Chị muốn làm cho tất cả mọt người trên thế giới này hạnh phúc.”
Điều mà chị nói trùng với những gì mà tôi đang nghĩ trong đầu.
Tôi lắc đầu.
“Em không hiểu, chị à… điều mà chị vừa làm nó đi ngược lại với việc đem lại hạnh phúc cho người khác… đúng không?
“Trên bề mặt thì là vậy, Maria à. Nhưng nè em… em vẫn chưa nghe về chuyện lớp chị đã trở nên như thế nào sau chuyện đó, đúng không?”
“Huh?”
“Lớp của chị trước đây nó đang trong tình trạng rất bất ổn. Chính chị là cái nguồn gốc đã gây ra mâu thuẫn để lớp mình phải gánh chịu cái không khí nặng nề đó. Mấy đứa bạn cùng lớp chắc phải thấy khó chịu lắm. Dần dần, cái không khí ấy nó lan ra toàn trường đến mức vấn đề không thể cho qua được nữa. Ai cũng muốn tìm ra cách nào đó để giải quyết mâu thuẫn. Nhưng cái vấn đề nằm ở chỗ này, Maria à: Tại sao mọi chuyện lại xảy ra?”
Chị nói vậy là đủ cho tôi biết câu trả lời rồi.
“Đó là do sự dẫn dắt của chị.”
Đúng vậy, đó là sự thật không thể chối cãi. Chính chị đã chủ động làm leo thang vấn đề này.
“Nhưng cái vấn đề lớn đó nó không còn nữa sau khi vụ phóng hỏa ấy diễn ra. Học sinh trong trường giờ đã có thể tận hưởng một môi trường học tập bình thường khi giờ đây không còn nỗi lo gì nữa,” chị giải thích với một nụ cười dịu dàng trên mặt. “Bằng cách cho họ đối mặt với vấn đề, họ đã có được rất nhiều kinh nghiệm sống. Chị chắc rằng họ sẽ không bao giờ gây ra một sai lầm tương tự. Kết quả là chị đã làm tăng độ hạnh phúc của họ lên thông qua việc để cho vụ việc đó diễn ra và đảm bảo rằng cuộc sống của họ sẽ trở nên dễ dàng hơn trong tương lai.”
Tôi hình dung cái cách mà những đứa học sinh trong lớp chị, và cả những giáo viên nữa, mỉm cười một cách gượng ép xung quanh chị Aya.
… Tôi còn không biết liệu đó có thể được gọi là “hạnh phúc” nữa không, nhưng nó đã gây ra một vấn đề nghiêm trọng.
“Nhưng để làm thế, chị đã phá hoại cuộc sống của cái thằng đội mũ và cũng như của Yamashita-san… không, chị đã đem lại tai ương cho nhiều người nữa, đúng không?”
“Số người trở nên hạnh phúc nó lớn hơn nhiều số người trở nên bất hạnh. Nhưng lời phản đối của em là hoàn toàn đúng, Maria à. Do mục tiêu của chị là làm cho mọi người trên thế giới này hạnh phúc, đúng là không được phép có sự hy sinh. Chị đã phải dùng cách này vì sự bất tài của mình,” chị giải thích.
“Vậy chị có thể sống tiếp khi mà mình đã bắt người khác hy sinh sao, chị đã biến một con người thành tội phạm, còn một người khác thì bị đốt nhà.”
“Dù chị không muốn chấp nhận cái cách hy sinh này, nhưng miễn là nó đem lại hạnh phúc cho nhiều người hơn, thì chị vẫn sẽ chọn nó. Bên cạnh đó, cái kinh nghiệm mà chị thu được sẽ giúp chị rất nhiều trong tương lai.”
“Nhưng như vậy là sai… nó rất sai…!”
Một người bình thường không thể nào ra được quyết định như vậy; cái này nó sai hoàn toàn. Chị Aya có vẻ như không đồng cảm với những người đó vậy.
“Sao nó lại sai? Em thử giải thích xem? Tất cả những gì chị muốn nói là chị sẽ sẵn sàng hy sinh 10 người để cứu 100 người, cho dù chị không hài lòng vời cái giải pháp đó.”
“Nh-nhưng… nó vẫn sai!”
Tôi chắc là chị đã sai. Tôi tự tin rằng quan điểm của mình là đúng, nhưng không thể nghĩ là một lập luận nào thuyết phục được cả. Tất cả những gì tôi làm là lắc đầu nguầy nguậy như một đứa trẻ vậy.
“Urm… urm…! Đáng lẽ ra phải có cách khác…! Em thì không nghĩ ra được, nhưng một người thông minh như chị thì sẽ không có khó khăn gì để nghĩ ra cách. Giả dụ như… chị có thể đừng dùng những cái cảm xúc tích cực như lòng tin hay sự ngưỡng mộ để làm người khác cảm thấy hạnh phúc.”
“Chị từng thử cái này hồi lúc còn học tiểu học.”
“Huh?”
“Bài học mà chị rút ra được là nếu chỉ trao cho họ những thứ mà họ đang cần, nó chỉ tạo ra một kết quả tạm thời, và cũng chỉ có thể làm một số người hạnh phúc mà thôi.”
“… Em không hiểu ý chị!’
“Chị nghĩ là nói suông thôi thì không đủ. Được rồi. Em lại kia mở ngăn kéo ra giùm chị được không? Cái trên cùng đó.”
Nỗi lo làm tôi do dự; thứ mà tôi chuẩn bị tìm thấy đây sẽ phá tan cái tư tưởng trước giờ của tôi.
Do tôi vẫn đứng im đó, chị Aya đứng dậy, bật đèn lên và rồi mở ngăn kéo trên cùng ra.
Trong đó, chị lấy ra một quyển sổ và đưa cho tôi. Đó chính là cái quyển mà thằng con trai đội mũ đã đưa cho chị khi nó đến nhà chúng tôi. “Chị đã nhờ nó đánh cắp giùm chị, nhưng em đừng nói cho ai nhé,” chị Aya nói với một nụ cười trên gương mặt.
Trên quyển sổ đó có đề chữ “Nhật ký.”
“Em cứ đọc đi.”
Tôi có linh cảm không lành về chuyện này, nhưng vẫn quyết định mở nó ra và đọc.
“Đó là một tình yêu bị ngăn cấm.”
Dòng đầu tiên trong quyển nhật ký, dù không hề đề cập đến người mà mình yêu là ai, nhưng rõ ràng nó đang nói đến chị Aya. Quyển nhật ký này như chỉ toàn tập trung để nói về chị.
Hắn ghi rằng đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hắn đã quyết định không bày tỏ tình cảm của mình. Tuy nhiên, vì chị đã để ý đến những ánh nhìn của hắn và đáp lại với vẻ thích thú, hắn không còn khả năng kiềm chế tình cảm của mình nữa. Quyển nhật ký mô tả sự sung sướng khi hắn mời chị đi chơi và nhận được lời đồng ý. Buổi hẹn của hai người đã thành công tốt đẹp. Hắn đã sẵn sàng cống hiến cả cuộc đời của mình cho chị. Hắn tỏ tình và họ trở thành một cặp. Quyển nhật ký chứa khá nhiều những bài thơ tình sến sủa và những quan điểm về tình yêu khác.
Mặt tôi trở nên trắng bệch khi đọc nó. Cái tình yêu mù quáng được mô tả trong đây nó làm tôi thấy ghê tởm. Dù tác giả của nó luôn quan sát chị Aya, hắn không hề hiểu chút gì về chị. Có vẻ như hắn đã tạo nên một nhân vật trong trí tưởng tượng của mình, rồi gán nó cho một con búp bê tên là Aya vậy.
Nhưng điều tệ nhất là, tôi biết được câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào.
“Maria à,” chị tôi thì thầm. “Chị có thể làm cho chỉ một người hạnh phúc nếu chị muốn, nhưng chị nhận ra rằng điều đó nó quá xa rời cái mục đích thực sự của mình.”
Nội dung trong quyển nhật ký bắt đầu chuyển hướng một cách bất ngờ.
Hắn ghi rằng chị Aya bắt đầu đối xử lạnh nhạt với hắn cho dù họ đang hẹn hò nhau. Tình yêu của hắn dành chi chị đã bị cả lớp phát hiện, và mọi người trong lớp bắt đầu phớt lờ hắn, và chị Aya chính là người đã tung tin đồn về quan hệ của họ.
Nét chữ trong nhật ký không còn tỉ mỉ nắn nót như ban đầu nữa, nó trở nên nguệch ngoạc và cẩu thả.
Quyển nhật ký bắt đầu kể về việc hắn bị từ chối khi cầu hôn chị. Rõ ràng, cái lời cầu hôn với một đứa học sinh tiểu học đó đã bị ghi âm lại, và cái bản ghi âm đó đã bị lan ra khắp lớp. Tất cả mọi người, từ học sinh, phụ huynh, đến cả đồng nghiệp, ai cũng trao cho hắn những ánh mắt khinh bỉ. Hắn bị buộc thôi việc, và bị chính cha mẹ mình đuổi đi.
Và rồi hắn đột nhập vào nhà chúng tôi.
Đây chính là quyển nhật ký của người giáo viên chị Aya hồi lúc chị học lớp 6. Câu cuối cùng được ghi trong quyển nhật ký này là:
“Tao sẽ giết Otonashi Aya.”
Cái sự hung bạo trong quyển nhật ký làm tôi bất chợt thấy buồn nôn; tôi nhớ lại cái cảnh của vụ đột nhập ngày hôm ấy.
Tuy nhiên, tôi không thể trách hắn được.
Vì rốt cuộc, chính chị tôi đã dự đoán rằng “giáo viên của chị sẽ bỏ việc”.
Nói cách khác – chị đã cám dỗ chính giáo viên của mình hồi lúc chị còn học tiểu học, và rồi ép hắn vào đường cùng.
“… S-sao chị lại làm vậy?!”
“Chị đã cố làm cho ông ta hạnh phúc. Bộ em không thấy ông ta hạnh phúc thế nào lúc đầu quyển nhật ký ư? Nhưng rồi, ông ta chỉ muốn sở hữu chị hoàn toàn. Ông ta không chấp nhận cái mong muốn làm người khác hạnh phúc của chị. Nếu như chị chấp nhận để ông ta sở hữu mình như vậy, chị sẽ không thể nào theo đuổi được ước mơ của mình, và điều đó là không thể chấp nhận được. Ông ta đã bị cái ảo tưởng rằng chị sẽ không yêu ai khác ngoài ông ta. Bỏ được ông ta thật sự là rất khó khăn; và cuối cùng chị đã phải dùng thủ đoạn này.”
Chị Aya lắc đầu yếu ớt.
“Em thấy đấy, cái thí nghiệm đó, nó thất bại hoàn toàn. Nhưng đồng thời, chị đã hiểu rõ được mối quan hệ giữa yêu và ghét, và nhận ra rằng mình có thể điều khiển người khác bằng cách lợi dụng hai thứ cảm xúc đó. Chị không còn đi theo hướng tập trung từng người riêng lẻ nữa, mà bây giờ chị cố gắng hiện thực hóa ước mơ của mình bằng cách sử dụng sự căm ghét. Trên thực tế, cách tiếp cận này đem lại kết quả tốt nhất từ trước đến giờ! Nói thế thôi… nhưng giải pháp vẫn còn chưa đạt đến mức lý tưởng. Chị còn phải đi xa lắm thì mới đạt được cái lý tưởng của mình, nhưng chị chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.”
Chị mím môi lại, tỏ vẻ quyết tâm.
“Chị sẽ tiếp tục tìm ra cách để làm cho tất cả mọi người trên thế giới này được hạnh phúc.”
Sau khi tuyên bố điều đó, chị nhìn tôi và cười.
--À.
Tôi cuối cùng đã hiểu tại sao nụ cười của chị lại mê hoặc tôi.
Đó là vì—
--Chị Aya là một vị thánh.
Có vẻ nhìn sơ qua thì không đúng như vậy. Vì rõ ràng, chị đã không do dự hy sinh người khác chỉ để đạt được mục đích của mình. Và trên hết, chị đã có những hành động rất phi đạo đức.
Tuy nhiên, những gì mà chị làm đều không hề vì một mục đích trục lợi cá nhân nào.
Chị đã gạt sang một bên những ham muốn cá nhân của mình vả chỉ quan tâm đến sự hành phúc của người khác.
Tôi phải thừa nhận rằng tôi thật sự nhìn thấy sự đẹp đẽ trong lý tưởng của chị.
Aah… nếu vậy thì tôi có kỳ quặc khi nghĩ như thế không?
“Em đã rõ điều mà chị muốn làm… Nhưng chị à, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
“Ừm, em nói đúng. Chị vẫn chưa giải thích chính xác tại sao chị lại cho em xem cái việc mà chị đang làm. Nhưng nếu em thử nghĩ lại xem, chẳng phải chị đã từng dự đoán một điều sao?”
Dự đoán.
“Em sẽ trở thành chị - em sẽ phải trở thành chị.”
Suy nghĩ về cái ý nghĩa của lời tiên tri ấy làm tôi rùng mình.
Chị Aya nhẹ nhàng đặt tay lên môi tôi. “Em cũng sẽ sống vì hạnh phúc của người khác, cũng như chị vậy. Chị muốn em học điều đó từ chị.”
Em ư? Em sẽ phải làm cái điều giống như chị sao? Từ bỏ cái ham muốn và cảm xúc của bản thân mình vì thế giới này ư?
“Nh-nhưng em không thể làm vậy được!”
Tôi không phải là cái người siêu phàm như chị. Tôi chỉ là một đứa yếu đuối, còn chẳng thể hòa đồng khi đi học nữa là.
“Đây không phải là vấn đề ‘có làm được hay không’. Em không thể nào chối bỏ số phận được.”
“T-tại sao?! Không phải chỉ cần một người trong chúng ta làm là đủ rồi sao?! Đừng lôi em vào chuyện này!” Tôi hét lên phản đối.
Chị Aya thở dài đáp lại, “… Chị không chắc rằng chị có nên nói điều này hay không, nhưng có vẻ như không còn cách nào khác.”
“Y-ý chị là sao…?
“Con đã giữ cho mẹ và Michishige-san cùng nhau. Con là thiên thần của mẹ,” Chị nhắc lại lời mà mẹ tôi từng nói.
Đó là những lời đã luôn làm tôi cảm thấy yên tâm.
“V-vậy thì sao…? Sao chị lại nhắc lại những lời đó ở đây…?”
“Những lời ấy có vẻ như ẩn chứa tình yêu trong đó. Nó có vẻ như ngược lại hoàn toàn với những gì mà mẹ chị hay nói. Nhưng liệu đó có phải là sự thật hay không? Ý chị là, nếu như em suy diễn theo một cách khác, nó sẽ trở thành:”
“Con đã hoàn thành mục đích của mình khi con được sinh ra.”
Những lời mẹ tôi nói luôn là nền tảng sống của tôi. Con người tôi được xây dựng dựa trên cái nền tảng ấy.
Không có cách nào nó lại có thể bị phá vỡ chỉ với một câu nói được.
“---- Ah…”
--Ấy vậy mà.
“Ew… AAAAAH…”
Tôi không thể chịu được.
Chỉ cần một câu nói là đủ để phá tan những gì mà tôi luôn tin tưởng vào.
Cũng những như tấm thủy tinh, không thể được hàn gắn khi nó đã tan vỡ.
Aah… nó xảy ra quá nhanh, có lẽ tôi đã có những nghi ngờ về điều này trước đây. Chắc tôi đã cảm nhận được rằng cha mẹ không quan tâm đến mình. Chắc tôi đã cảm nhận được cái ngụ ý của những lời nói yêu thương đó.
“—U… gh…”
Không hẳn là tôi đã bị cha mẹ ngược đãi hay ngăn cấm đủ điều. Chẳng có gì đáng than phiền về cha mẹ của mình cả.
Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng chúng tôi chỉ là những thứ gây rắc rối cho Michishige-san và mẹ tôi.
Đúng như vậy—
Chúng tôi là những đứa con không cần thiết.
Chị Aya ôm tôi vào lòng và an ủi tôi.
“Em là một đứa rất đặc biệt, Maria à,” chị nói trong khi vẫn đang ôm tôi, một cái ôm dịu dàng hơn bao lần. “Em vẫn còn là một cái vỏ chưa nứt ra. Trước mắt em là vô vàn những khả năng. Em trong trắng đến mức nếu như có một vị thánh có thể ban phát điều ước, ông ta sẽ xuất hiện trước mặt em, chứ không phải chị.”
“Tuy nhiên,” chị nói thêm, “điều đó cũng có nghĩa là em vẫn đang trống rỗng.”
“V-vậy em phải làm gì…”
“Chúng ta đều trống rỗng, cả hai ta. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục tìm kiếm mục đích của mình, ta cuối cùng cũng sẽ lấp đầy cái khoảng trống đó trong tim ta. Hãy biến mục đích của ta thành một thứ gì đó vĩ đại, Maria à. Hãy làm cho mọi người trên thế gian này hạnh phúc. Nếu ta thành công, mọi người sẽ cần đến chúng ta.” Chị nói và thì thầm vào tai tôi: “Khi đó, việc ta sinh ra sẽ mang một ý nghĩa gì đó.”
Tuy nhiên, tôi lẩm bẩm, “… Có lẽ… Em sẽ tìm một mục đích khác…”
Tôi vẫn chưa thể tự nguyện cống hiến cuộc đời mình như chị Aya được.
“… Nè Maria. Chị có khả năng điều khiển người khác đến một mức độ nào đó, cho dù chị chỉ mới gặp họ, đúng không?”
“Ừm, chị có thể…”
“Đã bao nhiêu năm kể từ ngày ta gặp nhau, Maria nhỉ? Bao nhiêu năm rồi ta đã sống dưới cùng một mái nhà? Sao em chắc rằng mình không bị ảnh hưởng bởi chị chứ?”
“… À…”
“… Đúng vậy, Maria à. Em đang chịu sự kiểm soát của chị. Chị đã chi phối em, làm em phải cùng chị ước mong cho sự hạnh phúc của thế giới. Em có thể cố gắng chống cự, nhưng cuối cùng thì em cũng sẽ đi đến quyết định như chị đã định ra mà thôi.”
Chị tiếp tục:
“Otonashi Maria sẽ trở thành Otonashi Aya.”
Cái giây phút mà chị nói điều đó, hình ảnh cái mạng nhện trong giấc mơ lại hiện ra trước mắt tôi.
Tôi đã bị vướng trong cái mạng nhện đó, không thể thoát ra được. Tôi đang sắp bị nuốt chửng giống như người giáo viên trong quyển nhật ký đó, hay cái thằng đội mũ, hay tất cả những người đã từng tiếp xúc với chị Aya.
Chị cười với tôi.
“Chúng ta hãy bắt đầu nào, Maria! Chúng ta có lẽ không thù hận ai, nhưng chúng ta có một kẻ thù chung và hắn đang tra tấn tâm trí ta. Tên hắn là sự trống rỗng. Hãy cho hắn thấy--”
Với một nụ cười hết sức quyến rũ tôi, chị tiếp tục:
“Chúng ta trả thù như thế nào!”
____________________________________________________________________________
Lễ tang của họ diễn ra vào một ngày mưa.
Tôi đứng đó trong bộ đồng phục học sinh của mình, không nói chuyện với ai, ôm lấy bức ảnh của chị Aya.
Khi tôi tự soi gương, tất cả những gì tôi thấy là một cái vỏ trống rỗng có thể dễ dàng bị bóp nát dưới sức ép.
“Maria, khi chị 14 tuổi, chị sẽ rời khỏi nơi này!”
Sao chị lại chọn cách chết cùng cha mẹ chứ? Tôi tự hỏi. Chị không thể nào có thể đạt được mục đích của mình nữa.
Nhưng rõ ràng, chị đã lên kế hoạch cho chuyện này từ trước, và giao cho tôi các trọng trách làm cho mọi người trên thế giới được hạnh phúc. Đó là lý do tại sao chị cho tôi thấy vụ phóng hỏa, hay là lần chị cho tôi đọc quyển nhật ký.
Chị chắc là đã đi đến cái kết luận rằng chị sẽ phải trao lại nhiệm vụ của mình cho tôi.
Vào ngày sinh nhật thứ 14 của chị, chị đã lợi dụng sự hận thù của người giáo viên cũ của mình, để cho ông ta gây ra tai nạn và làm chết tất cả mọi người liên quan.
Trả thù.
Chị đã nói là phải trả thù.
Chị Aya có lẽ đã căm thù gia đình của mình vì đã tạo ra cái sự trống rỗng luôn tra tấn mình. Trả thù họ là một mục đích mà chị chưa từng nói ra. Chị đã lên kế hoạch cho cái chết của họ ngay từ đầu.
Tôi cũng là một phần của cái gia đình mà chị muốn trả thù, nhưng với tôi, chị không trả thù bằng cách cướp đi mạng sống của tôi, nhưng bằng cách chiếm giữ lấy trái tim tôi.
Bằng chứng là, giờ đây tôi chẳng còn nơi nào để đi.
Họ hàng của tôi ai nấy đều bận bịu bàn xem ai sẽ phải nuôi đứa con đáng nguyền rủa này, và ai sẽ lãnh đống tiền thừa kế kia. Và cuối cùng, tất cả những tài sản, bao gồm đất đai và ngôi nhà, đã bị họ chiếm hết, và tôi chẳng còn gì.
Tôi chỉ nhận được số tiền bảo hiểm sau khi cha mẹ tôi chết, vừa đủ để tôi có thể sống cho đến khi mình đủ trưởng thành nếu tôi sống một cuộc sống bình dân. Rõ ràng, họ hàng tôi nghĩ rằng nhiệm vụ của họ thế là đủ.
Không thể nào tôi có thể sống cùng họ. Tôi nhận ra rằng tôi thà ở trong cái mạng nhện kia còn hơn.
Và rồi trước khi tôi kịp nhận ra, tôi chỉ còn lại một mình. Ngạc nhiên thay, cái ấn tượng lúc này không giống như cái cảm giác khi bị nhốt vào trong một căn phòng chật hẹp – tôi cảm thấy như mình vừa bị quăng vào một khoảng không gian vô tận. Trong cái thế giới không màu này, tôi có thể đi và đi, nhưng cảnh vật không thay đổi và tôi không thể đến được đâu.
Tuy nhiên, có một thứ như đang dẫn đường cho tôi.
Đó là cái bóng yếu ớt của chị Aya. Không còn nơi nào để đi, tôi đi theo nó.
--Chị Aya.
Bỗng nhiên, tôi nhận ra một con nhện rất to đang tất bật giữa cơn mưa. Không nghĩ ngợi gì, tôi nhặt nó lên, cũng giống như một lần chị tôi từng làm, tôi cho nó bò trong tay mình. Tôi bóp chặt tay lại.
Khi tôi mở bàn tay ra, con nhện vẫn còn đó. Tôi không thể bóp nát nó được. Con nhện bò ra khỏi tay tôi, tay tôi giờ đây chỉ còn dính dáp lớp bùn.
Ngay lúc đó, trong người tôi bỗng cháy lên một cảm xúc –
--Tôi sẽ trở thành Otonashi Aya.
Khi tôi chợt tỉnh lại, tôi thấy mình đang đứng giữa trời mưa. Tôi không nhớ rằng mình đã đến đây như thế nào, tôi cũng chả nhớ là đám tang đã diễn ra được bao lâu.
Tôi đang ở một nơi nào đó rất lạ. Bộ đồng phục ướt đẫm.
Con mưa to đã cuốn trôi mọi cảm xúc, dập tắt hơi ấm tình người, xói mòn xác thịt, hòa tan dòng máu, đưa tôi trở về với cát bụi.
Đã bao lâu kể từ lúc tôi bắt đầu đi? Chắc không lâu lắm, nhưng cái chuyến đi không điểm dừng này đang xé nát linh hồn tôi.
Tôi cứ đi –
Và đến lúc đó mà linh hồn tôi đã hoàn toàn bị mục nát—
--Tôi bị một ánh sáng vây quanh.
Tôi không thể nào mô tả nó dược. Không có bầu trời hay mặt đất, và người tôi đang khỏa thân như cái ngày mà tôi mới vừa sinh ra. Tôi cảm thấy linh hồn mình đang tan ra trong ánh sáng. Nơi đây không cho cái bản ngã của tôi được “tồn tại”.
Bỗng nhiên, tôi chợt thấy một dòng hơi ấm. Tuy nhiên, tôi thấy điều khiển dòng hơi ấm ấy chẳng có ý nghĩa gì vì tôi đang sắp bị tan biến khỏi thế giới này.
À, nhưng khoan đã.
Có một việc tôi cần phải làm.
Tôi phải “làm cho mọi người trên thế giới này hạnh phúc.”
Dù tôi đáng lẽ ra chỉ là một cái vỏ trống rỗng, tôi vẫn còn mục đích sống của mình. Lúc đó, mọi luồng gió thổi hết vể một hướng và tập trung xung quanh tôi.
Ánh sáng!
Ánh sáng!
Ánh sáng xung quanh tôi!
Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã rời khỏi cái thế giới ánh sáng đó và đang đứng trong một khu rừng quen thuộc. Trong khi lắng nghe tiếng kêu của những loài côn trùng, tôi đứng dậy.
Tuy nhiên, tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Tỏi chỉ đứng đó, không thể di chuyển. Tim tôi đang thiếu một động lực.
Sau khi đứng đó cho đến khi màu sắc của bầu trời chuyển màu, tôi đút tay và túi mình và lấy ra một thứ.
Đó là một giỏ quả nhỏ. Bên trong là một chai tinh dầu mà tôi đang tính tặng chị Aya vào ngày sinh nhật của chị.
Tôi mở nắp chai dầu ra.
Một mùi hương khuynh diệp bắt đầu tỏa ra, giác quan của tôi dần trở lại. Tôi cảm thấy khó chịu trong bộ đồng phục dính đầy bùn của mình.
Bỗng nhiên, trên tay tôi đang cầm một ‘chiếc hộp’.
Một chiếc hộp rất đẹp và trong suốt hình lập phương. Tuy nhiên, nó nhìn thật dễ vỡ, cứ như được tạo ra bởi những mảnh thủy tinh cực mỏng vậy.
Toi nhìn chiếc hộp và ngay lập tức biết rằng nó có khả năng ban phát ‘điều ước’. Tôi có cơ hội để biến mọi điều ước thành sự thật.
Không cần phải nói, chỉ có một điều ước mà tôi muốn.
Tôi đặt tên cho nó là “Hạnh phúc.”
Nhưng tiếc thay, nó lại “không trọn vẹn.”
________________________________________________________________________
--Bang, bang!
Tôi tỉnh giấc khi nghe tiếng ai đó dộng vào tường.
“… Hm…”
Tôi dụi mắt mình. Tôi nhớ rằng mình đã có một giấc mơ về quá khứ, nhưng ngay lập tức quên mất nó là gì khi tỉnh giấc.
Mùi khuynh diệp tỏa khắp phòng tôi; đó là cái mùi đã thúc đẩy cơ thể và trái tim tôi cho dù tôi đã đi đến giới hạn của mình từ lâu rồi.
“Được rồi, đến lúc phải đi rồi.”
Tôi đứng dậy để mình có thể tiếp tục tìm kiếm một chiếc hộp. Dù tôi có tìm được một cái mới hay không, tôi vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ làm cho mọi người trên thế giới hạnh phúc, cho dù tôi phải quên đi quá khứ của mình.
Vì đó là ý nghĩa duy nhất của đời tôi.
Tôi loạng choạng vài bước. Đôi chân mảnh mai này đã phải đi quá lâu, quá lâu rồi – còn lâu hơn cả một đời người – nhưng tôi không được phép dừng lại. Không có lý do gì để dừng lại.
Tôi phải cống hiến cuộc đời mình cho người khác. Không ai được phép ngăn cản tôi.
--Bang, bang!
Ah… cái âm thanh này, nó bắt đầu làm tôi thấy khó chịu.