Mùng 1 tháng Giêng, ngày họ cùng nhau đi viếng đền đã tới.
Hầu như chẳng thấy bóng người nào trong thành phố cả, cứ như sự hối hả nhộn nhịp mấy ngày rồi chỉ là giả dối vậy.
Có vẻ như rất nhiều người đã vội vã về quê trong đêm ngày 31, hay nhiều người dù vẫn ở thành phố nhưng chỉ nằm nhà, khiến lượng người xuất hiện ở đây giảm mạnh.
Hồi cuối năm Sandai khá bận với việc bán thời gian của mình, nhưng đầu năm chỗ làm của cậu đóng cửa, và cả quán cà phê của Shino cũng vậy.
Dù vẫn có nhiều nơi mở cửa kinh doanh đầu năm sẽ đông, nhưng mấy chỗ như thủy cung hay quán cà phê dù có mở cửa cũng chẳng đông khách đến thế. Và mọi người thường sẽ muốn đi viếng đền đầu năm, nên tổ chức lễ hội đền sẽ thu hút được nhiều khách qun.
Dường như những chuỗi cửa hàng vẫn sẽ hoạt động bình thường, nhưng cũng không ít cửa hàng khác đóng cửa. Tùy theo trường hợp, đây cũng là dịp để họ liên hệ nhà cung cấp để kiểm tra, sửa chữa, vv…
Khi Sandai đến đón Shino và Miki, hai người họ đang mặc trên mình bộ kimono dài tay.
Dù mặc trang phục khác nhưng Miki chẳng khác biệt gì mấy, nhưng… Shino lại mang một vẻ quyến rũ bí ẩn khác với mọi khi.
Lí do hẳn là nằm ở kiểu tóc. Mái tóc được buộc lại bằng dây hoa và chiếc kẹp tóc. Phần gáy lộ ra khiến cô trông thật gợi cảm.
“Miki, obi của em hơi lệch kìa. Đứng yên để chị chỉnh cho.”
“Bị lệch á? Chị không nhìn nhầm đấy chứ Onee-chan?”
“Không hề ~ Lệch thật mà.”
“Thế chỉnh nhanh đi.”
“Đó không phải thái độ khi người khác giúp cho mình đâu…”
Dù thở dài mệt mỏi, Shino bắt đầu chỉnh obi cho Miki. Nghiêm khắc là thế, nhưng cơ bản Shino cực kỳ quan tâm đến Miki.
Khi Sandai đang chờ Miki chỉnh obi, Neko ngó ra từ trong cửa hàng.
“Fujiwara-kun, cảm ơn cháu vì quan tâm đến cả Miki nhé.”
“Dạ không có gì đâu ạ… Cháu cũng nghĩ rằng Miki-chan muốn đi chơi cùng Shino nữa.”
“Thay vì đi chơi “cùng” Shino, cô nghĩ con bé muốn đi “chơi” Shino hơn… Mà, nhờ cháu nhé. Thật ra thì cô muốn cả Daigo-san ra cảm ơn cơ, nhưng anh ấy ra ngoài giao hàng rồi, phải một hai tiếng nữa mới về. Đến lúc xong việc thì hôm nay cũng chẳng còn gì để làm nữa.”
Mỉm cười gượng gạo, Neko trở vào vì vẫn còn chút việc phải làm. Trong lúc này, kimono của Miki đã chỉnh xong.
Với bầu không khí thoải mái, họ lên tàu hướng đến một ngôi đền lớn ở gần trung tâm thành phố.
Dù gần nhà Sandai hay khu thương mại khá vắng, ngôi đền này vẫn đông nghịt người.
Họ cúi đầu rồi đi qua cổng torii, chú ý không đi thẳng ở giữa.[note50916] Khi đến điện chính, họ thảy tiền cúng, rung mạnh chuông, vỗ tay rồi chắp tay lại khấn. Sandai cảm giác như mình nên cúi đầu một hai cái trước khi vỗ tay, nhưng rồi quyết định không bận tâm đến tiểu tiết.
Và khi đó.
Miki kéo tay áo Sandai rồi thì thầm vào tai cậu.
“…Onii-chan. Về bộ đồ lót Miki đã chọn.”
Món quà Giáng sinh Sandai đã tặng là thứ mà Miki đã chọn giùm cậu.
Dù người cuối cùng quyết định mua là Sandai, nhưng sự thật là Miki cũng có dính dáng.
“Ở nhà ấy Onee-chan cứ nhìn chúng rồi cười nhăn nhở thôi. Anh đã làm nó rồi nhỉ.”
Hôm đi du lịch Shino đã cho Sandai thấy mình mặc bộ nội y đấy, nên cậu cảm giác như cô ấy cũng khá thích nó, nhưng nghĩ đến việc cổ thích nó đến mức cười nhăn nhở thì…
“Sao thế, hai người?” Shino nghiêng đầu hỏi.
Sandai và Miki đồng loạt vẫy tay, tỏ vẻ không có chuyện gì.
“Không có gì hết, nhỉ? Onii-chan.”
“Ừ. Không có gì đâu.”
“Mà nhân tiện, Onii-chan và Onee-chan đã cầu nguyện gì thế?”
Miki mượt mà chuyển chủ đề. Không tội gì phải lỡ cơ hội này, Sandai lập tức nhảy vào nói.
“Anh cầu rằng sẽ luôn luôn được bên cạnh Shino.”
“Vậy sao, em cũng cầu rằng sẽ luônnnnn được ở bên cạnh anh đấy ~”
“Haah… bỏ qua việc nãy giờ Miki phải chịu cái độ ngọt muốn phát ói này… Miki muốn rút quẻ đầu năm!”
“Rút quẻ hả…”
“Nhắc mới nhớ, chúng ta chưa rút nhỉ.”
Biết được khí vận năm nay của mình khá quan trọng, và nếu đã đi viếng đền mà không rút quẻ thì hụt hẫng lắm, nên họ quyết định sẽ đi kiếm một quẻ luôn.