Ngày hôm sau chuyến đi đáng nhớ cùng Shino. Trên đường đến chỗ làm, Sandai thấy bầu không khí của khu phố hoàn toàn khác biệt.
Mới chỉ tầm một tuần từ Giáng sinh thôi, nhưng khắp nơi đã được trang trí theo hướng năm mới rồi. Những cây thông bị thay thế bởi những chiếc kagami mocho hay búp bê Daruma, shimenawa hay những cành trúc, toàn đồ trang trí cho năm mới.
Trong khoảng thời gian này, nếu là một năm bình thường, thì sẽ là lúc mà Sandai thực hiện chuỗi marathon xem anime 24 giờ nonstop hay đọc cái đống light novel của mình, nhưng… năm nay có vẻ cậu sẽ không có thời gian làm vậy rồi, và những gì cậu có thể làm là theo dõi lịch phát hành những tác phẩm mới thôi.
Hạnh phúc khi có cuộc sống viên mãn, hay buồn chán vì thời gian tận hưởng sở thích bị giảm đi… Sẽ có nhiều ý kiến trái ngược nhau về điều này.
Dù sao thì, vì là dịp cuối năm nên có vè các gia đình kéo nhau đi thủy cung rất đông, khiến Sandai và Hajime bình thường chẳng bận bịu gì lắm giờ phải làm việc không ngơi tay.
Thùng rác luôn ở tình trạng quá đầy, và kính bể thì đầu dấy tay. Họ còn thường tìm thấy nhiều đồ lạc nữa, và còn phải tìm phụ huynh cho trẻ lạc luôn.
Nên đương nhiên, hai người họ đã kiệt sức khi đến giờ nghỉ.
Không kể đến Hajime, người cùng Sandai làm việc, những người khác cũng mệt lử gục đầu trong phòng.
Đây là lúc mà người ra sẽ muốn ăn chút đồ ngọt, nghĩ rằng đã đến lúc lấy quà lưu niệm ra, Sandai đem ra những thứ đã cùng mua với Shino hôm trước.
Đầu tiên, cậu đem đến cho Hajime và Omaki.
“Hôm trước đi chơi em có mua cái này, của chị này.”
“Thế sao? Cảm ơn nhé.”
“Cả cậu nữa này Saeki.”
“Yay! A, tớ thấy có người đăng ảnh về thứ này rồi! Tớ chả nhớ là ở quán trọ nào nữa, nhưng nó là hàng giới hạn chỉ có bán ở đó thôi, chắc vậy… Cảm ơn nha!”
Tiếp đó, cậu đem tới cho những người đủ quen biết mà cậu sẽ chào hỏi mỗi khi gặp.
“Ừm, em có mua chút quà lúc đi chơi, mong mọi người thích.”
“Cậu đi du lịch sao Fujiwara-kun? Với gia đình à?”
“Là với bạn gái em.”
“Cậu trông có vẻ trầm tính nhưng cũng ra gì đấy nhỉ. Mà cậu là học sinh cấp ba nhỉ? Còn phụ huynh của đằng đó thì sao… nah, mà chắc cũng chẳng quan trọng đâu ha. Có lẽ vậy. Chắc giờ mấy đứa đang ở cái tuổi muốn lờ đi lời bố mẹ mà trốn đi cùng tình yêu của mình ha.”
“Em đến gặp gia đình cô ấy xin phép hẳn hoi rồi, nên gọi là trốn đi thì thực sự có hơi…”
“Học sinh ngày nay… đáng sợ thật đấy. Trưởng thành quá. Còn biết mua quà lưu niệm thế này nữa, hồi bằng cậu tôi chẳng nghĩ được đến thế đâu. Lúc ấy những gì tôi biết chỉ là chơi thật vui thôi. A, tôi không thích bánh bông lan lắm nên cho xin bánh bao nước nhé.”
“Tôi thì thích bánh bông lan hơn. Cảm ơn nhé, Fujiwara-kun.”
“Dù sao thì, đi du lịch à…
Nếu là vào mùa đông, tôi muốn đến một nước nào đó ở phía nam cơ. Hồi tốt nghiệp đai học tôi đã đến châu Đại dương, hồi đó vui thật đấy.”
Lúc này, Sandai đã xong việc đưa quà cho những người có mặt.
Còn với những người còn trong ca làm, hay chưa đến ngày đi làm của họ, Sandai sẽ nhờ Omaki đưa quà cho họ sau vì cô lúc nào cũng ở văn phòng.
Kết thúc giờ nghỉ, cậu ngay lập tức quay lại làm việc. Bận bịu khiến thời gian như trôi nhanh hơn, cứ thế trời đã tối và đến giờ cậu tan ca.
Sandai còn chút thời gian rảnh, nên cậu nghĩ sẽ đến gặp Shino, nhưng trước khi cậu kịp gọi thì Shino đã nhắn tin cho cậu rồi. Như hồi Giáng sinh, có vẻ như cô sẽ dành thời gian cùng gia đình cuối năm nay, và đổi lại cô mời cậu cùng đi viếng đền đầu năm. Tin nhắn đại loại là thế.
Cậu thấy có hơi chút thất vọng khi phải một mình trải qua ngày cuối năm này, nhưng tỏ ra vô lí chỉ vì thấy cô đợn có thể khiến mối quan hệ với nhà Yuizaki tệ đi mất.
Sandai có ấn tượng khá tốt với bố mẹ của Shino, với cậu họ đều là người tốt. Thế nên cậu mới không muốn làm bất cứ điều gì có thể gây phiền phức cho họ, thế nên cậu quyết định từ bỏ việc ở cạnh Shino ngày cuối năm nay.
Sau khi đi ăn một chút cho bữa tối và quay về căn hộ, Sandai đi tắm để trút bỏ mệt mỏi. Cảm giác hơi thiếu chút gì đó so với suối nước nóng hôm qua, nhưng chỗ đó thì thực sự xa xỉ rồi.
Tắm xong, cậu dọn dẹp nhà cửa lại một chút. Cuối năm là thời điểm người ta thường tổng vệ sinh, nhưng cậu không cảm thấy mình muốn làm cật lực đến thế nên chỉ dọn hăng hơn bình thường một chút thôi.
Sau đó, cậu quyết định xem vài bộ anime mới vì chả có gì để làm. Xem mãi rồi cùng mệt, nên cậu quay ra vừa nghỉ vừa xếp lại đống dữ liệu trong PC của mình.
Mà, sắp xếp, cũng chỉ là phân loại đống phim người lớn ra thành từng nhóm thôi, nhưng mà… trong khi đang làm thế, Sandai bắt đầu thấy kỳ lạ.
Chẳng biết tại sao, nhưng cậu không còn chút hứng thú nào với những thước phim đang chạy trên màn hình nữa.
Lồng ngực đập thình thịch không thể ngừng mỗi khi nhớ lại buổi tối hôm trước, khi nhớ lại hình ảnh cơ thể Shino, cảm giác mà cậu có khi nhìn vào màn hình chẳng là gì cả.
Chuyện này… là sao chứ?
Sandai không hiểu nổi.
Để tìm ra bản chất của sự thay đổi trong cảm xúc mình, cậu quyết định thử xóa đi bộ mình thích nhất. Nếu làm thế, cậu nghĩ ít nhất mình cũng sẽ dao động đôi chút.
Thế nhưng, không gì cả. Cậu không cảm thấy gì cả.
“Mình bị sao thế nhỉ?” Sandai bất chợt lẩm bẩm, nhưng rồi cậu hiểu ngay.
Rằng cả trái tim lẫn cơ thể giờ đều đã không còn có thể thỏa mãn nếu thiếu Shino được rồi.
Dù cảm thấy nội tâm mình đang gặp khủng hoảng nghiêm trọng, nhưng cũng chẳng có hại gì cả, vả lại, một Shino mà cậu có thể tiếp xúc ngoài đời thực chắc chắn quan trọng hơn cô gái nào đó trên màn hình rồi.
Không có vấn đề gì cả.
Nếu có thì, cậu sẽ bớt tốn tiền vào cái đống nội dung khiêu dâm này, và đó lại là chuyện tốt. Cậu có thể dùng chỗ tiền đó để đi chơi cùng Shino.
Phải tranh thủ ngay khi có cơ hội – nên Sandai bắt đầu loại bỏ sự tà dâm ra khỏi PC của mình một lần và mãi mãi. CẬu chỉ để lại một video mà cô gái trong đó trông giống Shino nhất thôi, nhưng về cái đó, nói sao nhỉ, là tài liệu tham khảo trong tương lai.
Ngay lúc này, một tin nhắn kèm hình Shino gửi đến. Đó là ảnh Miki đang ăn soba.
>Miki hôm nay dễ thương lắm á.
Miki là một cô bé tinh nghịch và năng động, nhưng nếu chỉ nhìn ảnh thôi, cô bé chẳng khác nào thiên thần.
Nếu tính cách cô bé mà tốt hơn một chút, thì chắc chắn sẽ cực kỳ đáng yêu, cơ mà… không, vẫn sẽ có người thích mặt tinh nghịch ấy của cô bé chứ, nên còn tùy.
>Mà nhân tiện, về hôm viếng đền… Miki nói rằng em ấy cũng muốn đi nữa, nên giờ em không chắc phải làm sao.
Không lỡ nhịp nào, thêm một tin nhắn nữa gửi đến. Dường như Miki đang nằng nặc muốn đi viếng đền cùng Sandai và Shino.
Cậu lập tức nhắn lại:
>Sao cũng được mà, anh không phiền đâu.
Cậu chắc chắn đã từng cảm thấy mình bị Miki đối xử như một món đồ chơi, nhưng dù thế thì cũng không phải là cậu ghét điều đó.
Hơn nữa, Miki biết nhiều chuyện khác về Sandai mà Shino không hề biết. Nên nếu không muốn mình bị lôi ra thì cậu cũng phải biết chiều lòng Miki một chút.
Dù không nghĩ rằng Shino sẽ tin lời cô bé, nhưng mà, kế hoạch là tránh gặp rắc rối càng nhiều càng tốt.
>Em không nghĩ Miki-chan thi thoảng cũng muốn đi chơi cùng em sao? Từ khi hẹn hò, thời gian em dành cho cô bé cũng giảm đi mà phải không?
>Ah… cũng phải nhỉ.
>Miki-chan có lẽ cũng thấy cô đơn đấy. Có khi cô bé sẽ kiểu ‘Onee-chan bị cướp mất rồi’ ha?
>Miki không đáng yêu thế đâu… Chỉ là, nếu em ấy đi với bố mẹ, thì có lẽ sẽ chỉ được đi mấy chỗ gần gần thôi, và nhỏ sẽ không thích đâu. Vả lại, đây còn là dịp để khoe khoang nữa.
>Khoe khoang?
>Cựcccc kỳ rõ ràng là con bé sẽ khoe với bạn mình kiểu, mình đến thành phố này, hay mình đã đi chơi cùng bạn trai của chị mình hay đại loại thế.
Dù cậu không chắc đó có phải những thứ dùng để khoe hay không, ít nhất thì Miki cũng biết. Và có lẽ, khoe khoang cũng chẳng phải lí do đâu, mà có khi cô bé nghĩ rằng: quan sát hai người đó sẽ vui đây.
Dù sao thì, chỉ có chính cô bé mới biết được ý định của mình là gì. Thực hư ra sao, chỉ Miki biết.