Quán đã đóng cửa.”
Nakaoka dán một tờ giấy ghi như vậy lên trước cửa, thở dài bước vào lớp. Và rồi những người bạn “cùng lớp của Sandai bắt đầu đến phàn nàn với Nakaoka.
“Có phải bọn em cho phép động chạm gì đâu!”
“Chỉ là mặc trang phục hơi gợi cảm xíu thôi mà…”
“Có hơi xấu hổ, nhưng vài người còn cho cả tiền boa nữa, nên là…”
“Bọn em chỉ mở một quán cà phê mà nhân viên mặc trang phục đặc biệt thôi mà! Người nào mà nghĩ chuyện này dâm dục mới là những người biến thái đấy!”
Nakaoka liếc nhìn đám học sinh đang om sòm, hít một hơi thật sâu và lớn tiếng mắng. “CẤM PHÀN NÀN! TRẬT TỰ NGAY!”
Dù thi thoảng Nakaoka sẽ thấy buồn cười vì sự liều lĩnh của tuổi trẻ, nhưng cũng có lúc cổ trở nên nghiêm túc. Cô là người tôn trọng sự tự do của học sinh, nhưng sẽ trở nên cứng rắn và nghiêm khắc nếu có chuyện vượt quá giới hạn.
Và những người bạn cùng lớp cậu, có lẽ đã nhận ra mình đã đi quá giới hạn của lẽ thường, bắt đầu chùn bước.
“V-vâng.”
“...Sin lũi Nakaoka-sensei.”
“Em rất xin lỗi ạ.”
“Gomenasorry.”
“Cái ngôn ngữ gì thế hả? Mấy đứa có thực sự cảm thấy hối lỗi không đấy?... Mà, không sao. Dù sao thì, lễ hội trường được mở cửa chào đón công chúng, nên sẽ có lượng lớn người đến tham dự. Nếu có bất kỳ lời phàn nàn nào đến tai ban giám hiệu, thì sẽ có chuyện lớn đấy. Khi ấy tôi cũng không thể bảo vệ được mấy đứa đâu. Trời ạ… thắt lưng treo, rồi đồ thỏ với mấy cái gì nữa đây… Tôi không biết các em lấy chúng từ chỗ nào, nhưng giờ tôi sẽ tịch thu hết.” Nakaoka nói rồi tống hết chỗ trang phục vào một chiếc thùng các tông. “Giờ thì cả lớp giải tán! Đi tận hưởng tại các lớp khác với tư cách là khách tham quan hết phần thời gian còn lại đi!” cổ nói rồi đóng sầm cửa lại và rời đi.
Sự yên lặng đến nặng nề bao trùm cả lớp, nhưng mà… số người chấp nhận thực tế rằng quán đã đóng cửa tăng dần, và từng người một rời khỏi lớp.
Sandai và Shino vốn dĩ không quá quan tâm đến việc tham gia, nên không giống những người khác, họ chẳng thấy nản tẹo nào.
Không một chút nào luôn.
“Không biết sao nhưng mà… phù, lễ hội trường kết thúc như vậy thôi nhỉ?”
“Thì cũng chẳng thể làm gì với những sai lầm đã qua được mà. Vì giờ rảnh rồi nên chúng ta cứ đi xem các lớp khác thôi.”
“Okay.”
Khi hai người rời khỏi lớp học như chẳng có chuyện gì xảy ra, họ nghe thấy tiếng kêu than thảm thiết của lớp trưởng từ đằng sau.
“UUUOOOOOOHHH!!! ĐÁNG LÝ RA ĐÂY PHẢI LÀ MỘT LỄ HỘI TRƯỜNG ĐÁNG NHỚ CHỨỨỨỨỨỨ!!!”
Sự nhiệt tình của lớp trưởng đối với lễ hội trường chắc chắn là thật.
Quá đơn giản để thấy được điều đó.
Cơ mà, cái gì cũng có giới hạn của nó. Mất đi sự điềm tĩnh chỉ vì “đây là lễ hội trường cuối cùng” không hề tốt chút nào.
Nói tóm lại, đó là cái giá phải trả cho sai lầm của chỉ một người… Dù sao, vẫn có một người bạn trong lớp lo lắng cho lớp trưởng. Đó chính là Takasago, cô vội vã chạy đến bên cậu ta.
Nếu vụ hủy bỏ kế hoạch này có đem lại may mắn gì, thì đó là về mối quan hệ của Takasago và lớp trưởng có thể sẽ tiến thêm được một bước nữa. Thu mình lại trong đau khổ, là một bước đệm phổ biến để mở đầu cho một mối tình lãng mạn trong tương lai.
Vì tốt nhất là không trở thành vật cản trở những lúc như này, Sandai quyết định lặng lẽ để họ một mình và bắt đầu dạo quanh lễ hội trường cùng Shino.
Họ lần lượt đến tham quan từng lớp một. Có lớp mở một buổi triển lãm, có lớp lại tổ chức hòa nhạc hay diễn kịch trong phòng đa năng; những chương trình diễn ra suốt lễ hội cực kỳ đa dạng, và do đây là một ngôi trường đông học sinh với nhiều lớp học nên việc tham quan xung quanh cũng khá khó khăn.
“Em đuối quá ~ Cõng em ~,” Shino nói với đôi mắt như hóa chữ X, có vẻ đã mệt khi phải đi bộ; nhưng cũng dễ hiểu là cô nàng muốn được nuông chiều.
“...Không còn cách nào khác nhỉ. Đây.”
“Uww.”
Do trước đây đã từng cõng Shino rồi, nên cậu biết cô thực sự rất nhẹ. Ngay cả Sandai, một người chẳng mạnh mẽ là bao, cũng không gặp khó khăn gì hết.
Vì vẫn là một chàng trai cao trung khỏe mạnh bình thường, Sandai cực kỳ có hứng thú với thân hình mảnh mai và mềm mại của Shino, nhưng như lần trước, cậu cố gắng không tận hưởng cảm giác ấm áp trong tay mình.
Chính vì cậu không hề lộ ra ham muốn của mình, chính vì cậu chẳng hề nghĩ đến việc thỏa mãn cái bản thân mà Shino đang dựa vào ấy.
Nên điều duy nhất cậu ta không muốn làm là bất kỳ việc gì đi ngược lại với điều đó.
“Đi thôi ~ Đi thôi ~”
“Ừ ừ rồi.”
“Nghe chả giống ngựa tẹo nào cả ~.”
“Hí… Thế được chưa?”
“Rồi á.”
Cảnh cậu cõng Shino trên lưng đang thu hút rất nhiều sự chú ý, nhưng từ đó giờ họ luôn chìm trong những ánh mắt tò mò của mọi người rồi. Sandai là người khá mặt dày, và dạo nay cậu ta còn trở nên lãnh đạm hơn mà chẳng quan tâm đến việc người khác nhìn mình thế nào nữa.
Len lỏi qua những khoảng trống trong đám đông, Sandai thấy một chiếc ghế dài, và khom người hạ Shino xuống.
“Weee ~ phát hiện ghế. Đến giờ nghỉ rồi ~.”
“Anh đi lấy đồ uống từ máy bán hàng đây. Em muốn uống gì không?”
“Em không cần đâu.”
“Nào, anh muốn em để anh làm những việc mà một người bạn trai sẽ làm, vì bạn gái của mình. Với lại… gần đây em hay chuẩn bị bữa trưa cho anh nữa mà.”
“...Em cảm ơn. Thế thì em muốn uống trà sữa! Ở đó hẳn sẽ bán thôi.”
“Đã rõ.”
***
Keng, tiếng lon trà sữa rơi xuống máy bán hàng tự động. Sandai cầm lên và quay lại chỗ cũ.
Đó chính là lúc mà.
Cậu nghe thấy giọng nói kỳ lạ phát ra từ phòng y tế khi ngang qua. Theo phản xạ, cậu dừng lại.
“Pyo-Pyon.”
“Nakaoka-sensei… có vẻ cậu đang còn thấy xấu hổ nhỉ. Chả giống thỏ gì cả.”
“Không, đến tuổi này rồi mà còn bắt chước thỏ trong bồ đồ này đúng là…”
“Tớ nói là ổn mà. Hoàn toàn vẫn có thể làm được. Rốt cuộc chúng ta vẫn còn đủ trẻ mà. Vừa đủ luôn.”
“Vậy sao?”
“Yup, vậy đấy. Phụ nữ tầm tuổi 30 vẫn còn trẻ, cậu biết không?... Giờ thì, làm một lần nữa với tâm trí đã trở thành một con thỏ thực thụ. Một, hai, ba – nào!”
“Pyon!!”
Cuộc trò chuyện khiến cậu tò mò về những gì xảy ra trong đó, nên Sandai lặng lẽ mở cửa phòng y tế.
Tại đó, cô giáo chủ nhiệm của cậu đang mang trên mình bộ đồ thỏ. Theo nhịp vỗ tay của cô y tá, Nakaoka đặt tay lên đầu làm tai thỏ trong khi nhún nhảy, miệng lặp đi lặp lại, “Pyon. Pyon.”
“Nakaoka-sensei… cô đang làm cái gì vậy?” Sandai hỏi như đang thì thầm trong khi cạn lời.
Cùng lúc, Nakaoka và cô ý tá quay sang nhìn. Hai người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi sững sờ với đôi mắt mở to và mồ hôi túa ra trên trán.Ực, Sandai nuốt nước bọt.
Trên người Nakaoka là một trong những bộ trang phục mà cô đã tịch thu sau khi răn đe học sinh của mình. Giờ có vẻ cổ đã mượn chúng và đang cố bắt chước một con thỏ.
“Sensei à…”
“...P-Pyon. Em nhầm rồi-Pyon. Chỉ có một con thỏ nhỏ ở đây thôi-Pyon. Không có bất kỳ ai tên là Nakaoka hết-Pyon. Fujiwara-kun, em không thấy gì hết-Pyo…n.”
Linh tính mách bảo rằng Sandai nên vờ như mình chưa nhìn thấy gì.
Dù có là giáo viên hay gì đi nữa thì Nakaoka vẫn là con người, nên hẳn sẽ phạm phải lỗi lầm trong vài phút bốc đồng. Có khi cổ chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ bị bắt gặp bởi một học sinh trong tình huống này, hơn nữa lại còn là học sinh lớp cô phụ trách nữa chứ.
Cậu có thể biết khi thấy cổ run rẩy đến mức nào.
Đây là tình huống mà danh dự của Nakaoka với tư cách là giáo viên, và hơn nữa, nhân phẩm của một người phụ nữ đang bị đe dọa, thế nên đây là cảnh phải bị đưa vào quên lãng nếu muốn bảo vệ những điều đó.
Nếu ở đây là một người nghĩ ra những chuyện vòng vo như bắt người khác làm theo ý mình sau khi phát hiện ra điểm yếu của họ, thì có lẽ lúc này người đó sẽ kiểu “Mình có đồ tốt rồi đây.”, nhưng Sandai không phải loại người như thế.
Bên cạnh đó, Sandai cũng mắc nợ Nakaoka nữa. Đó là lần cổ bắt gặp Sandai và Shino hôn nhau nhưng đã đọc tình hình mà vờ như không thấy.
Nghĩ rằng đây chính là cơ hội hoàn hảo để trả ơn, Sandai quay đi như một con robot, bước ra hành lang và đóng sầm cửa phòng y tế lại.
“...Cậu nhóc đó, là học sinh lớp cậu nhỉ?”
“... Ừ.”
“...”
“...”
“Cậu đã… bị nhìn thấy, nhỉ?”
“Đ-đó là tại cậu đấy! Cậu bảo tớ làm thế!”
“Đ-đúng là tớ đã đề xuất, nhưng cậu mới là người quyết định đấy, Nakaoka-sensei! Là người lớn rồi nên cậu phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình–”
“Thôi đi thôi đi thôi đi! Tớ không muốn nghe cậu bào chữa! Cơ mà, cái cơ thể biến thái này là gì đây!? Hả?”
“Dừng lại đi ~ Đừng chạm vào chỗ đó mà ~”
Sandai quyết thề rằng mình sẽ giả vờ như chưa từng thấy toàn bộ vụ việc. Nói thế chứ, quên đi cảnh tượng khi ấy chắc chắn khá khó.
Khung cảnh ấy gây sốc đến nỗi ngay cả khi đã về đến chỗ Shino, hình ảnh Nakaoka trong bộ đồ thỏ vẫn hiển hiện trong tâm trí Sandai chẳng hề phai đi.
Dù sao thì, cậu phải quên nó. Sandai lắc đầu nguầy nguậy, cố loại bỏ Nakaoka ra khỏi đầu mình.
“...Có chuyện gì thế?”
“Anh mới tình cờ gặp một con thỏ khá lớn thôi ấy mà.”
“Thỏ?”
“Nakao – nah, không có gì hết. Bỏ qua chuyện đó đi, trà sữa của em đây.” Sandai nuốt xuống cái tên mà suýt nữa buột miệng thốt ra, đưa lon nước và ngồi xuống cạnh Shino.
Shino nghiêng đầu, nhưng lại không cố hỏi cụ thể chuyện gì, có lẽ là do thấy đôi mắt như cá chết của Sandai, cổ mở lon nước và bắt đầu uống.
“...Ngon wá.”
“Thế thì tốt.”
“Yep. Cảm ơn anh nha… Ơ mà này, anh không mua gì cho mình à?”
“Vì anh không thấy khát thôi.”
Nói cậu không khát không phải nói dối, nhưng mà, “Ừn.” Shino ngừng uống và đưa cho cậu. “...Vậy thì chia đôi nhé. Em uống một nửa rồi, nên anh uống phần còn lại đi.”
Sandai chỉ việc từ chối mà bảo cô không cần bận tâm thôi, nhưng có lẽ Shino sẽ không đồng ý đâu, nên cậu nhận lấy lon nước. Đánh ực một ngụm, cậu vứt chiếc lon rỗng vào thùng rác đánh keng một cái.
Ánh nắng chiều phủ xuống hành lang tắt dần. Lễ hội trường đã đến hồi kết thúc, và học sinh đã bắt đầu dọn dẹp rồi.
Nhiều lớp đã tập trung lại đi chơi pháo hoa, ăn tối hay đi karaoke. Lớp Sandai cũng thế, dù kế hoạch của lớp đã bị hủy, vẫn có những người đi tìm bạn cùng lớp và mời đi cùng.
Nhưng Sandai và Shino chọn không tham gia. Sau cùng thì, lý do là họ muốn dành nhiều thời gian bên nhau hơn.
“...Về nhà thôi.”
“...Vâng.”
Đi dạo quanh phố, trở về căn hộ rồi thư giãn cùng nhau – sau một khoảng thời gian bên nhau như vậy, Sandai đưa Shino đến ga.
Trao nhau nụ hôn tạm biệt, Sandai tiễn cô lên tàu rồi nhìn đồng hồ.
“Mười giờ rồi à…”
Cậu nghĩ đến quãng thời gian từ giờ đến lúc chiếu anime đêm, tự hỏi liệu mình có thể học thêm một chút không.
Khi Sandai rời khỏi nhà ga, điện thoại cậu rung lên.
“...Shino sao? Không phải rồi. Tin nhắn à… ai thế nhỉ?”
Cậu đã nghĩ đây có lẽ là tin nhắn đầu tiên sau một khoảng thời gian dài của bố mẹ, nhưng nếu thế thì sẽ có tên hiển thị rồi. Còn cái này có mỗi số điện thoại hiện lên thôi. Nói cách khác, tin nhắn này từ một người không có tên trong danh bạ của cậu.
“Có phải kiểu tin nhắn lừa đảo gửi đến số máy ngẫu nhiên không nhỉ?”
Đó là điều đầu tiên cậu nghĩ đến, nhưng cũng có khả năng đó là tin báo của chính phủ hay công ty điện thì sao, nên cậu mở ra kiểm tra để đề phòng.
>Đừng nói cho bất cứ ai biết thứ em đã thấy trong phòng y tế hôm nay. Làm ơn. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì.
Tin nhắn đó lập tức cho cậu biết ai là người gửi.
“...Sensei à.”
Còn về việc làm sao mà Nakaoka lại có số của Sandai, thì có lẽ cổ đã lấy từ thông tin liên hệ được báo trước đó. Do bố mẹ ở nước ngoài, nên Sandai đã ghi số mình vào cột thông tin liên lạc của lớp. Chắc cổ đã gửi tin nhắn sau khi xem qua.
Có lẽ thấy xấu hổ nếu phải nói chuyện trực tiếp nên cổ chỉ gửi tin nhắn như này thôi. Dù sao thì, Sandai gửi lại một tin khác, “Em không có thấy gì cả.”
Dù Sandai không chắc liệu Nakaoka có thấy nhẹ nhõm hơn hay cảm nhận được rằng cậu sẽ giữ kín việc này, nhưng chẳng có phản hồi nào cả.
“Trời ạ.” Sandai nhún vai, và rồi, cậu lại nhận thêm tin nhắn từ ai đó khác nữa. Hôm nay điện thoại cậu có vẻ bận rộn nhỉ. “Giờ là gì nữa đây…”. Cậu rên rỉ nhìn chỗ người gửi, và phát hiện ra đây là tin nhắn từ thủy cung nơi cậu đã được nhận vào làm bán thời gian.
Nội dung tin nhắn yêu cầu cậu 1 giờ chiều Chủ nhật tới, đến đó để nhận chỉ dẫn về chi tiết công việc cũng như hướng dẫn làm việc, và một lời xin lỗi vì đã liên lạc vào đêm khuya thế này.
“Chủ nhật tới, hử…”
Cậu chẳng có kế hoạch cụ thể gì vào Chủ nhật cả, và Shino cũng sẽ đi làm cả ngày luôn. Nói cách khác, cậu hoàn toàn rảnh ngày hôm ấy. Vì không có lí do gì để từ chối, nên cậu gửi lại họ một tin nhắn xác nhận mình sẽ đến luôn.