Buổi phỏng vấn cho công việc bán thời gian đã diễn ra êm đẹp. Tuy thế, Sandai lại bận ná thở vì lễ hội trường đã đến rồi.
Hôm nay là thứ Bảy, và lễ hội thì cực kỳ nhộn nhịp. Ngoài dân trung vùng ra, còn rất nhiều người như học sinh trường khác hay sinh viên đại học tham gia nữa.
Vì năm ngoái không tham gia, nên Sandai hoàn toàn chẳng biết gì về lễ hội trường mình, và cảnh tượng trước mắt khiến cậu hoang mang.
“...Vậy là đông đến mức này cơ hửm.”
Shino khúc khích trước một Sandai đang trố mắt mà gãi má.” Fufu,... trường chúng ta khá đông học sinh, nên quy mô cũng phải lớn thôi. Nhiều người cũng sẽ đến tham quan nữa.”
“Năm ngoái anh kệ luôn nên chả biết gì hết á.”
“Em nghĩ năm ngoái mình cũng có tham gia đôi chút, vì em có ít thời gian lắm. Họ nói rằng sẽ làm một ngôi nhà ma, nên em phải làm ma luôn.”
“Ồ thật à?”
“Chỉ là một ngôi nhà bình thường thôi, nhưng chẳng hiểu sao nó lại trở nên nổi tiếng, và biết bao nhiêu người đến xem. Nhiều người còn dừng lại mà nhìn chằm chằm vào em cơ, nên em nghĩ mình đã hóa trang thành ma khá tốt rồi, điều đó khiến em thấy khá vui.”
Không nghi ngờ gì nữa, nguyên nhân chỗ đó trở nên hút khách không phải do cổ hóa trang tốt, mà là do một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang làm ma ở đó.
Cơ mà, chính chủ thì lại không biết điều đó. Nếu cứ chỉ thẳng ra rằng “Không phải thế đâu.” sẽ khiến tâm trạng cổ xấu đi mất, nên Sandai chỉ biết ậm ừ cho qua.
Mà dù sao thì.
Sandai và Shino đi thực hiện những việc mà lớp trưởng đã giao cho họ trước đó; giúp đỡ phía sau quầy quán cà phê của lớp.
Giữa những cô gái và cậu trai đang chăm chú làm việc, có cả Takasago, hai người họ thờ ơ vào việc trong khi cố gắng tỏ ra kín đáo nhất có thể.
Cơ mà, sự hiện diện của hai tồn tại mang phẩm chất khác biệt của một gyaru và một tên cô độc thì lại chẳng dễ gì mà giấu đi được.
“Này, đưa em chai mật ong ở kia đi.”
“Đây hả?”
“Yup.”
“Thêm mật ong đi ~”
“Em định bỏ thêm nữa á? Không phải thế quá ngọt à?”
“Còn phụ thuộc vào loại mật ong nữa, em nghĩ vậy. Vì hương vị của mật sẽ thay đổi tùy theo loài hoa nữa. Với cái này thì, có ghi ‘hoa hạt dẻ’ thế nên sẽ mang vị đắng nhẹ.”
“Hương vị thay đổi tùy vào loài hoa… Giờ em nhắc đến thì, cũng đúng nhỉ. Nhân tiện thì, mật ong trong tiếng Anh là honey nhỉ?”
“...Anh thử gọi em là honey được không?”
“...Honey à.”
“Ôi trời, nó khiến em thấy rung động quá à.”
Hai người họ nói chuyện như thế, nên những người bạn cùng lớp làm cùng họ ngay lập tức để ý đến, vài người quay ra nhìn để bị phân tâm; như kiểu nhầm đường với muối và rồi bỏ lượng lớn vào ấy.
“Fujiwara đúng là may mắn thật đấy, được hẹn hò với một cô gái như Yuizaki-san. Tớ cũng muốn có bạn gái dễ thương nữa.”
“...Tớ cũng muốn có bạn trai. Một người thật ngầu.”
“Fujiwara-kun có được một cô gái xinh đẹp như Yuizaki-san, nên có khi ngược lại bọn mình cũng có thể kiếm được những anh chàng nóng bỏng thì sao.”
“Nếu cố hết sức, có khi tớ lại kiếm được một cô bạn gái đáng yêu thì sao…”
“Shihouin-kun… không biết cậu ấy nghĩ gì về mình nhỉ…”
Nhiễm phải lượng đường trong không khí khiến mọi người chỉ muốn tự mình tiêu hết đi mà thôi – từ những lời xì xào thì chẳng có ý gì khác ngoài việc đó cả.
***
Lễ hội của trường đã diễn ra suôn sẻ, và thời gian cứ bình lặng trôi đi… hoặc đó là chỉ Sandai nghĩ thế, vì công việc sau quầy đang dần bận rộn hơn.
Cậu cảm giác như có gì đó không ổn.
Họ chỉ làm một quán cà phê thôi, cậu thực sự không hiểu tại sao khối lượng công việc lại có thể tăng dù làm quán như này chẳng có gì mới mẻ cả.
Sandai nhìn thoáng qua thì –
Chỉ thấy một hàng dài toàn khách nam trải rộng trước tầm mắt.
Cậu cũng có nhìn thấy cảnh những cô gái đeo tai thỏ hay tai mèo trong mấy bộ trang phục khiêu gợi với thắt lưng treo và đồ thỏ đang phục vụ khách hàng nữa.
Theo nhiều nghĩa thì, đó là cảnh tượng chỉ khiến cậu muốn che mắt mình đi, nhưng nghĩ lại thì, ngay từ đầu cũng đã đoán trước được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này rồi. Shino đã từ chối mặc đồ kiểu đấy, nhưng ngay từ đầu, xem việc mặc những bộ đồ kia là chuyện bình thường đã khá kì lạ rồi.
Nghĩa là, mọi thứ đã được quyết định từ trước rằng đây không phải một quán cà phê bình thường rồi.
“Cậu đến đúng lúc lắm, Fujiwara-kun.”
“Guweh,” Sandai kêu lên khi cổ áo của mình bị kéo lại. Nhìn qua thì ra đó là lớp trưởng.
“Thực ra thì, bọn tớ đã lỡ làm hơi quá nhiều quảng cáo vì ghi sai số lượng. Giờ mà bỏ đi thì phí lắm, nên nhờ cậu dùng chỗ này đi quanh trường chào hàng mọi người nhé.” lớp trưởng nói và đưa cho Sandai một tấm bảng đen trông có vẻ đáng ngờ.
“Ể… bắt tôi phải đi làm thêm chỉ vì thừa biển quảng cáo không giống như những gì cậu đã hứa.”
“Tớ không nghe thấy cậu nói gì cả, Fujiwara-kun. Như người ta nói đấy, phải biết chớp thời cơ chứ.”
Sandai nghi ngờ nhìn chằm chằm vào tấm biển quảng cáo trong khi lớp trường thì thích thú nhìn cậu. Trên đó là một dòng chữ màu hồng tròn trịa:
‘Những cô gái dễ thương trong bộ đồ khiêu gợi kêu lên nyan nyan ~ phục vụ khách hàng nyan~”
Cứ như biển quảng cáo động mại dâm ý.
Nhìn kiểu gì đi nữa thì mấy cái này cũng khiến người lớn nổi điên lên mà thôi, và thật lạ khi cậu lớp trưởng nghiêm túc chẳng chút ngờ vực gì về cái này cả, nhưng Sandai có thể biết rằng có lẽ lớp trưởng đã quá khích qua đôi mắt như đang lóe sáng lấp lánh của cậu ta.
“Vì đây chính là lễ hội trường cuối cùng.”
Lớp trưởng có nói thế, nhưng đúng vì đây là lễ hội cuối cùng mà họ được xõa hết sức, nên cậu ta đã quá khích mà quên đi lẽ thường. Mà vì cũng chẳng có người bạn học nào khác thấy vụ này có vấn đề gì cả, nên có thể nói cả lớp đều có cùng ý kiến với cậu ta.
Làm rõ chuyện với những con người đang bị che mờ mắt đi này cũng chẳng ích gì, mà có khi chỉ gây ra xung đột thôi. Vì muốn tránh khỏi việc cãi nhau vô ích, Sandai quyết định miễn cưỡng nhận việc này.
Giờ thì, Sandai lang thang, trên tay là tấm biển quảng cáo trong khi cố tỏ ra là mình ổn. Cậu ta có đi chào hàng kiểu ‘nửa vời nhưng dù sao cũng chỉ là hình thức’ thì cũng chẳng sao đâu.
Cơ mà việc lượn lờ xung quanh trong khi chẳng có chút thận trọng nào hẳn là một ý tồi – khi mà Sandai, người đi loanh quanh nãy giờ, gặp phải một người mà lúc này tuyệt đối không nên chạm mặt.
“Này Fujiwara, cái biển đó là gì thế?” Cậu ta đã bị Nakaoka bắt gặp.
“Những cô gái dễ thương trong bộ đồ khiêu gợi kêu lên nyan nyan…? Tôi nhớ là mình đã cho phép mở một quán cà phê, nhưng tôi không nhớ mình đã duyệt qua thứ gì nghe cứ như hộp đêm đâu nhỉ?”
“Ừm…”
“Thế chuyện quái gì đang xảy ra thế hả?”
“Em chỉ được bảo là cầm cái này đi rồi chào hàng thôi, nên là…”
“Hiểu rồi.” Nakaoka tay chống cằm, nhíu mày nói, “Mà em cũng biết đấy… Lễ hội trường được mở cửa rộng rãi cho công chúng, có nghĩa là sẽ thu hút một lượng lớn người đến đây. Ở những sự kiện như thế này, chúng ta cần phải suy nghĩ đủ chín chắn. Có lẽ giờ không thể đổi đề tài của quán nữa rồi, nên tôi nghĩ lớp ta phải hủy thôi.”
Em cũng nghĩ phải thế thôi, là cảm xúc thật lòng của Sandai.
Nói như, ngay cả khi đây chỉ là một sự hăng hái đến mức liều lĩnh trong nỗ lực tạo nên những kỉ niệm đẹp, thì việc học sinh cao trung mà mở một quán đáng ngờ như này giữa ban ngày ban mặt cũng khiến họ bị phạt thôi.
Sandai ngước mặt lên trời.
Mặt trời đã lên cao, có lẽ cũng sắp trưa rồi.
Dù lễ hội trường chỉ mới mở màn, nhưng với lớp của Sandai, có lẽ lễ hội đã kết thúc mà chưa kịp chạm đến cao trào rồi.