Hôm sau, hai người họ đi loanh quanh hỏi xem có bạn cùng lớp nào cần giúp không, nhưng phản hồi thì không được tốt lắm.
“Eh? Giúp á? Nah, tớ vẫn đang làm theo đúng lịch trình của mình nên không sao đâu… Ý tớ là ngay cả khi có bận đi nữa, thì tớ cũng không muốn phải làm việc trong cái bầu không khí ngọt lịm ấy đâu, nên tớ xin phép từ chối… xuống địa ngục vậy.”
Đó là những gì một bạn nam nói với hai người, và từ một bạn nữ khác thì–
“Giúp đỡ… ý là cả hai cậu sẽ cùng làm nhỉ? Tớ chỉ có thể thấy như hai người đang cố gây chiến với tớ, người mà số năm không có bạn trai bằng số tuổi thôi đấy.”
Những lời như vậy ném thẳng về phía họ.”
Họ có vẻ thù địch đến mức khủng khiếp, nhưng mà… cũng đúng thôi, cứ chim chuột trước mặt người khác thì họ khó chịu là phải.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng phản ứng như thế, vì những cô bạn gyaru của Shino đã vỗ tay chào đón họ.
Dù thế, Shino bị họ yêu cầu phải ra mặt với tư cách là nhân viên phục vụ trong một bộ trang phục có hơi táo bạo đôi chút vào ngày diễn ra lễ hội để hút khách, nhưng dĩ nhiên là cô từ chối. Với vẻ không thích thú gì cho cam, Shino giơ hai tay lên thành hình chữ X rồi nói:”Tớ sẽ không bao giờ cho bất cứ ai thấy mình trong bộ đồ kiểu đó trừ bạn trai mình ra đâu.”
Mấy cô nàng gyaru bị từ chối cũng chẳng có vẻ gì chán nản cả. Vì biết về tính cách của Shino, nên có vẻ ngay từ đầu họ chỉ muốn thử một lần, thế thôi.
“Haah… vậy là không huh?”
“Nói rồi mà, nếu cậu ấy dùng bạn trai làm lí do thì chúng ta chỉ có thể từ bỏ thôi.”
“Đúng rồi. Shiyopon sống ở một thế giới khác với chúng ta, những đứa không có bạn trai mà.”
“Tớ cũng muốn có bạn trai ~”
“Tớ hiểu mà.”
Hội gyaru lè lưỡi vẫy tay, rời đi xem trang phục.
Dù cậu không biết họ đã lấy thứ gì ở cửa hàng, nhưng có lẽ đó là loại để lộ ra khá nhiều nên sẽ rất nguy hiểm. Như dự đoán, là bạn trai của Shino, Sandai chỉ đơn giản là không thích Shino ăn mặc như thế khi có những người đàn ông khác nhìn vào, nên cậu thở phào nhẹ nhõm khi biết cô đã từ chối.
Shino thấy vậy mỉm cười trấn an cậu.
“...Thôi nào, anh không cần lo đâu. Em đâu có khinh suất như thế. Có thể em thích trêu anh, nhưng em chưa bao giờ nghĩ đến việc làm cho anh phải ghen cả. Anh không thích mọi chuyện trở nên lung lay bằng những việc như thế mà, nhỉ?”
Không như Sandai, người thi thoảng có những quyết định sai lầm về những chuyện liên quan đến cảm xúc con người, Shino đã có ngay câu trả lời chính xác mà chẳng cần do dự.
Tình cờ thay, cô cũng khá giỏi đưa ra những lời cảnh báo; hồi nãy cô đã gián tiếp nói rằng ‘Đừng làm chuyện gì thừa thãi như cố làm em ghen đấy nhé.’ Cô có vẻ khá cảnh giác việc này, vì trước đó cậu đã mắc lỗi và để cô phải lo lắng.
Những câu kiểu ‘Chuyện đó không thể tránh được mà.’ hay ‘Em còn định giận dỗi bao lâu nữa?’ sẽ gây tác dụng ngược mất, nên Sandai chỉ im lặng gật đầu.
Shino nheo mắt nhìn chằm chằm vào Sandai.
“...”
“S-sao thế?”
“...Không có gì.”
Cảm giác như cô đang nghi ngờ liệu cậu đã thực sự hiểu hay chưa vậy. Vì nếu luống cuống một cách kỳ lạ thì chỉ khiến mình đáng nghi hơn, nên Sandai vờ như không biết gì và chuyển chủ đề.
“Cơ mà, chỉ toàn người nói họ không cần giúp thôi nhỉ.”
Họ đã lượn lờ xung quanh hỏi han rất nhiều, nhưng đến đâu bị từ chối đến đấy, cho đến giờ những người chấp nhận họ chỉ có bạn của Shino, nhưng hồi nãy cô đã từ chối đi cùng rồi.
Với tình hình như này, họ thậm chí chẳng thể nói rằng ‘Chúng tôi đã tham gia vào việc chuẩn bị lễ hội trường’ được.
“Anh nghĩ vẫn còn vài người mà chúng ta chưa hỏi, nhưng mà… có vẻ như kết quả cũng sẽ tương tự thôi nhỉ.”
“...Mà, hỏi cũng có sao đâu, nếu vẫn không được thì đánh thế vậy.”
Khi họ cùng nhau ngồi xuống bậc thang phía sau nhà thi đấu, quạ quạ, tiếng quạ vang lên xung quanh. Cả hai yếu ớt gục đầu xuống.
Đột nhiên. một bóng người đổ xuống họ. Sandai nhìn lên, ở đó là cậu lớp trưởng.
“...Ra là cậu à, lớp trưởng.”
“Fufu… Việc các cậu đi khắp nơi hỏi xem có cần giúp gì không đã đến tai mình rồi! Tớ cực kỳ vui khi biết hai cậu sẽ tham gia.”
“...Nhưng mà, đến đâu cũng bị từ chối cả.”
“Đó là chuyện sẽ xảy ra nếu hai cậu cứ tán tỉnh nhau cho mọi người xem thôi. Ai cũng sẽ bực cả.”
“Cơ mà, thay vì nói là tán tỉnh, bọn tôi vẫn đang cư xử như thường thôi mà.”
“Yup.”
“Các cậu còn hoàn toàn không nhận ra luôn hử…”
“Vì bọn tôi không để ý chuyện đó lắm, nên thấy nó bình thường… Nah, cuộc trò chuyện này có lẽ sẽ kẹt vào vòng lặp mất thôi. Dù sao thì, vì ai cũng bảo là không cần giúp, nên bọn tôi không thể tham gia lễ hội trường được, đúng chứ?”
“Không phải đâu. Tớ có tin tốt này.”
Lớp trưởng khịt mũi, chỉ tay vào một góc dãy nhà học.
Đằng đó có phòng cho tiết học nấu ăn, nhưng mà…
“Có vẻ như một bạn nữ đang tập làm đồ ăn cho quán cà phê, nhưng hình như cổ đang gặp rắc rối khi mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ cho lắm. Bằng cách nào đó, giúp cô ấy đi. Với tính cách của cô ấy thì sẽ không xua đuổi các cậu đâu, nên yên tâm nhé… Cậu nấu ăn rất tốt phải chứ, Yuizaki-kun? Thấy cậu thậm chí còn nấu cả bữa trưa mà khiến tớ xấu hổ về bản thân này. Trông cậy vào cậu đấy. Giờ thì, vì là lớp trưởng nên tớ còn nhiều việc phải làm đây.” Nói xong cậu ta bỏ đi đâu đó với vẻ cáu kỉnh.
Nói sao nhỉ, có vẻ cậu ấy tận tâm đến đáng ngạc nhiên đấy… Dường như cậu ta đã đoán được tình hình của họ mà kiếm được một nơi hai người có thể đến giúp.
Theo khía cạnh “Cơ hội nhỏ nhoi mà không cần phải giúp bất cứ việc gì” đã bị phá hủy, thì điều đó cũng chẳng đáng nói làm gì. Hây yô, Sandai và Shino đứng dậy, cùng hướng đến lớp nấu ăn.
Nơi đây chỉ có đúng một cô gái.
Với mái đầu cắt bob, cô trông như một con thú nhỏ đang lăn bột.
Đó là gương mặt mà Sandai chưa từng thấy trước đây.
Khi cậu nghiêng đầu tự hỏi liệu có cô gái nào như này trong lớp mình không, thì Shino đã cho cậu câu trả lời. “...Đó là Takasago-chan.”
“Em biết cô ấy à?”
“Em sẽ không nhớ tên một người con trai trừ khi cực kỳ quan tâm đến họ, nhưng nếu là con gái thì em nhớ hết. Cô ấy là Takasago Mahiro-chan.”
“Với người luôn ở một mình từ đầu năm học, anh thậm chí còn không biết phải làm như nào để bắt chuyện với họ nữa, cả nam lẫn nữ.”
Sandai chỉ nhớ những người nổi bật như lớp trưởng, Shino hay giáo viên chủ nhiệm của họ Nakaoka, chỉ thế thôi.
Vì cậu nghĩ rằng việc quen biết một người mà mình sẽ chẳng bao giờ dính líu đến chỉ là một sự lãng phí dung tích não thôi.
“...Đúng kiểu anh luôn đấy, Sandai.”
Shino cười khúc khích, còn Takasago chắc đã nhận ra họ, đột nhiên quay lại nhìn,” Ừm… ờ… Yuizaki-san và Fujiwara-kun…?” Nói xong câu, cô giật mình lắp bắp “Awa awa”, và rúc vào góc phòng. Cô ấy nhút nhát như vẻ ngoài của mình vậy.
“Cậu không cần hoảng sợ thế đâu… Bọn tớ đã cố đi khắp nơi để giúp đỡ mọi người chuẩn bị cho lễ hội, nhưng đến đâu cũng bị từ chối hết á. Và khi không biết làm gì thì lớp trưởng đã chỉ bọn tớ đến đây.” Sandai gãi đầu mà giải thích tình hình.
Ngay sau đó, Takasago phản ứng lại với từ “Lớp trưởng”. “Lớp trưởng… Shihouin-kun làm thế à…?”
“”Shihou…in? Eh?” Sandai không kìm được nhìn sang bên. Cậu không nghĩ họ của lớp trưởng nghe lại có vẻ ngầu và sang trọng như thế. “Chẳng biết sao nữa… cậu ta mang họ tuyệt vời đấy nhỉ? Cậu lớp trưởng đó.”
“Mà em thì cũng không biết họ tên cậu ấy nữa… Nghe như công tử nhà giàu ý nhỉ.”
Khi Sandai và Shino đang thì thầm to nhỏ với nhau, Takasago tiến lại gần họ, dù có hơi lo lắng nhưng chắc cũng đã bớt căng thẳng hơn khi thấy hai người họ như vậy rồi.
“Ừ-ừm… ờ… vậy là các cậu đến đây để giúp… theo yêu cầu của Shihouin-kun hả?”
“Yêu cầu? Mà ừ, có tranh cãi về từ ngữ ở đây cũng không tốt. Chà, đúng rồi đấy.”
“Ừ, kiểu kiểu vậy.”
“Cảm ơn các cậu rất nhiều. Vậy thì, điều vày có hơi đột ngột, nhưng tớ muốn các cậu thấy thành phẩm của tớ. Tớ nghĩ mình đã làm cái này khá tốt đấy.”
Takasago liên tục cúi đầu, và lập tức đem ra một đĩa bánh quy, nhưng màu sắc khá lạ thường.
Bảy sắc cầu vồng luôn.
“Ừm… đúng là những sắc màu… tuyệt vời, nhỉ.” Sandai nuốt nước bọt khi thấy những chiếc bánh quy mang màu sắc mình chưa từng được nhìn trước đây, còn Shino cầm một chiếc lên nhìn chăm chú.
“N-nó trông cũng khá tốt đấy chứ… và cũng có đồ ngọt kiểu này nữa, nhưng mà… nói sao nhỉ, cảm giác lại khác với những cái kia…”
Trái ngược với kiểu nói vòng vo, thì Shino cực kỳ dữ. Cô muốn bảo vệ công sức của Takasago, nhưng mà… cô cũng đến cạn lời rồi, có thể nói thế.
Có nghĩa là, dù chỗ bánh quy đó khá là đáng ngại, nhưng có thể ấn tượng ban đầu và thực tế sẽ khác nhau.
“M-mà, nhìn xem, đồ ngọt nước ngoài cũng thường có màu sắc khá sặc sỡ đúng chứ… Và chỗ này cũng không ngoại lệ… nhỉ?”
“C-cũng có thể, nhưng mà… cái này… k-không, ừ, ta sẽ không bao giờ biết nếu không thử đúng chứ?” Shino nói rồi cho chiếc bánh vào miệng.
Khoảnh khắc tiếp theo–
Mồ hôi túa ra trên khuôn mặt đầy khó chịu của Shino, “Ueeh,” cô nhả chiếc bánh ra và lập tức gục xuống.
Sandai giật mình chạy tới.
“N-này!”
“T-tớ xin lỗi! Tớ nấu ăn với làm đồ ngọt tệ lắm! Có thể nó sẽ không ngon… và tớ cũng chưa nếm thử nữa cơ…”
“Cái này chắc cũng không đến mức quá tồi tệ đâu, có lẽ chỉ không ngon lắm khi thử thôi…”
Trong khi kinh hoàng liếc nhìn Takasago, Sandai khẽ lau miệng cho Shino và xoa lưng cho cô.
Dù Shino gần như bất tỉnh mất một lúc, nhưng cô đã lấy lại nhận thức nhờ sự chăm sóc liên tục của Sandai.
“Uwh…”
“...Em không sao chứ? Có cần đến phòng y tế không?”
“Không sao đâu… Những cái bánh này điên rồ thật.”
“Điên rồ… Ý là sao?”
“Anh ăn đi… rồi sẽ biết.”
Đúng là trải nghiệm thực tế sẽ nhanh hơn, nhưng hồi nãy Sandai đã nhìn thấy Shino nhả ra và gục xuống, nên nói thật thì cậu không muốn thử.
Cơ mà, sự thực là không còn cách nào khác để kiểm chứng xem những chiếc bánh quy
này nguy hiểm như thế nào.
Sau một hồi trầm ngâm, Sandai nắm lấy tay Shino, gật đầu, và với tay ra lấy một cái.
“Ừ-ừm… Tớ nghĩ là cậu không nên…” Takasago lo lắng nhìn cậu cảnh báo, nhưng không còn ý định lùi bước nữa, Sandai chuẩn bị sẵn sàng và ném chiếc bánh vào miệng–và cảm nhận một sự kích thích kỳ lạ.
Cảm giác đau đớn như bị kim châm xuyên qua khoang mũi, khiến cậu bất giác kêu lên, đầu lưỡi tê đi, và phần sau tai thì nóng lên.
Độc dược.
Không thể sai được, đây là độc dược.
Sandai sùi bọt mép mà gục xuống.