Đã sang tháng 11, nhưng mọi ngày của Sandai vẫn chẳng có gì thay đổi so với trước.
Cuộc sống của cậu kiểu: chẳng thể có được lựa chọn nào ưng ý dù đã liên tục tìm kiếm nhiều việc làm bán thời gian, và vẫn thu hút nhiều sự chú ý ở trường.
Nói về một thứ thay đổi thì… Shino đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho cậu, chỉ vậy thôi.
Sau khi công khai mối quan hệ, giờ Sandai sẽ ăn trưa cùng Shino, nhưng việc này cũng dẫn đến Shino phải nấu ăn cho cậu như bây giờ.
Nhìn giáo viên đi ra khỏi cửa sau khi tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Sandai ngáp dài quay lại thì thấy cô bạn gái của mình đang lò mò trong cặp, lôi ra hai hộp cơm trưa trang trí khá đẹp.
“Đến giờ ăn trưa rồi ~”
“Đến rồi nhỉ.”
Trong khi tự hỏi xem bữa trưa hôm nay sẽ như nào, cậu mở nắp hộp ra, một trái tim lớn màu hồng xuất hiện.
“Em đã thử làm một trái tim từ ruốc cá hồng đấy ~”
“Ồ!”
“Và khi làm nó, em đã cố đặt hết cảm xúc của mình vào, và kết quả là nó gần như trào cả ra ngoài rồi kìa… Vì “tình yêu” của em quá lớn để có thể đựng trong một vật chứa mà.”
“Anh sẽ nhận hết tất cả dù có tràn ra đi chăng nữa.”
Dù cảm giác của họ có hơi cứng, nhưng với hai người thì cuộc trò chuyện vừa rồi chẳng có gì xấu hổ cả. Nhưng đó là với họ thôi, vì bạn học xung quanh đang đỏ bừng mặt và cúi hết cả đầu xuống kia kìa.
Và bọn họ, những cậu trai và cô gái ở cái tuổi thích buôn chuyện, giờ lại lặng thinh khi xem hai người kia bón cơm chó.
“Đừng có chỉ nói miệng không, ai đó ngăn họ lại đi. Trái tim bé nhỏ của tôi sắp vỡ vụn rồi.”
“Tim cậu có vỡ ra vì chuyện mà tôi quan tâm thì sao cũng được.”
“Cơ mà, hai người đó, họ đáng kinh ngạc thật nhỉ.”
“Vậy là Yuizaki-san rất giỏi nấu ăn ha. Tôi không biết luôn đấy.”
“Ừ ừ.”
Trước hết là, Shino rất thành thục trong việc nấu ăn và làm đồ ngọt, nên hương vị thì không chê vào đâu được.
Tuy nhiên, Shino không vừa lòng chút nào với cái thái độ hờ hững của Sandai trong những
bữa ăn hàng ngày.
Cô biêt Sandai là kiểu người sẽ không hề phàn nàn gì dù có không vừa miệng đi chăng nữa, nhưng cô sẽ không bao giờ để điều đó làm mình lơ là, và cũng sẽ chẳng chấp nhận bất cứ sự qua loa nào đâu.
Sandai không hề nói cô ngừng cố gắng đến vậy đi, vì xét cho cùng, dội một gáo nước lạnh vào nhiệt huyết của người khác chẳng tốt lành gì cả, và không lâu sau cô cũng sẽ tìm được cách để hăng hái vừa đủ lại thôi.
Với lại, Sandai tin rằng những câu nói kiểu “Tốt hơn là nó nên như thế này thế kia,...” mà đi quá xa ấy, sẽ đơn giản chỉ là sự áp đặt giá trị quan của mình lên người khác mà thôi.
Sandai biết rất rõ một điều quan trọng mà chẳng mấy ai để tâm:”Đừng gây cho người khác những chuyện mà bạn không muốn họ làm với mình.”
Vì đã là một người cô đơn luôn giữ khoảng cách với mọi người, nên cậu có thể nhìn thấy được những thứ quá gần gũi nhưng ít ai thấy.
Sống cô độc thường bị coi là tiêu cực, nhưng kỳ lạ thay nó lại có sức hấp dẫn àm những người bình thường không sao hiểu được.
Có lẽ, nó giống kiểu “Con cáo và chùm nho” ấy.
Nhiều người cảm thấy họ không biết phải làm gì với một người luôn cô độc, vì họ không biết người kia nghĩ gì, nhưng việc không cố tiếp cận lại vô tình trở thành thứ giống như sự phân biệt đối xử, nên đã tự mặc định rằng “họ là những tồn tại không-tốt” và cứ dựa vào sự biện minh ấy để xa lánh thôi.
Một việc hết sức khủng khiếp, nhưng mặt khác, nó đem lại thành quả đặc biệt mà chỉ những người dám tiếp cận, dám nỗ lực đưa tay ra – ví dụ là, chỉ cô gái như Shino – mới có thể đạt được.
Cơ mà, cái người đang được nhắc đến dường như không biết điều đó đâu.
***
Bất kỳ trường nào cũng vậy, số tiết buổi chiều luôn ít hơn buổi sáng, và trường hai người họ cũng không phải ngoại lệ.
Sau bữa trưa, không lâu nữa sẽ tan học thôi.
Và như thế, khi một ngày nữa trên trường kết thúc, họ cùng nhau ra về. Nhưng đột nhiên, một cậu bạn đeo kính, tóc rẽ ngang dang tay đứng chắn trước mặt hai người.
Hẳn đây là lớp trưởng rồi. Đó là gương mặt mà ít nhất Sandai cũng phải nhớ.
“Chờ chút đã.”
Cả Sandai và Shino đều không nhớ nổi mình đã làm cái gì mà để bị nhắc nhở, nên họ nhanh chóng lướt ngang qua cậu ta như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Và rồi, “Tớ nói là chờ chút đã mà!” Lớp trưởng lại một lần nữa lao ra cản đường họ, tỏ ý không cho đi với bất cứ giá nào. Cậu ta muốn gì nhỉ? Sandai thở dài, còn Shino nhẹ nhún vai.
“...Cậu cần gì thế?”
“Tớ biết các cậu không có việc gì với tớ cả. Nhưng không phải thế, mà tớ có chuyện muốn nói với các cậu… Tớ đã nghe về quan hệ giữa hai cậu. Hai người đang hẹn hò nhỉ? Là một đôi uyên ương, nhỉ? Tớ sẽ không hỏi mấy câu đại loại như ‘Sao mà chuyện này có thể xảy ra dù họ chẳng liên quan đến nhau tẹo nào?’ đâu., vì đó là quyền riêng tư của mỗi người mà. À không, ý tớ là, nhìn xung quanh hai người đi.”
Khi nhìn qua như được bảo, họ thấy rất nhiều học sinh đang chuẩn bị bảng hiệu và đồ trang trí.
“Cậu hiểu rồi, đúng chứ? Là lễ hội trường đấy! Đừng có không tham gia chứ! Chúng ta chỉ còn có một tuần thôi!”
Hẳn giờ là thời gian cho lễ hội trường rồi, nhưng những sự kiện ở trường quá là xa lạ với Sandai đi, nên cậu hoàn toàn quên nó luôn.
Thêm nữa, người quên mất vụ này không chỉ có Sandai đâu, mà cả Shino nữa, khi amwts cô đang ngó nghiêng xung quanh.
“T-tớ quá bận với việc bán thời gian của mình nên không có thời gian tham gia, thế nên tớ mới quên mất đó. Việc nhớ hết mọi sự kiện mà mình có thể không tham gia có vô ích không cơ chứ? Ý tớ là, hôm nay tớ cũng phải đi làm nữa.”
“Cơ bản thì tôi là một đứa cô độc ảm đạm… nói cách khác thì là, phản xã hội nhỉ? Vì vậy nên, ngay từ đầu tôi đã bỏ qua lễ hội trường rồi. Thế nên việc tôi quên mất là không tránh khỏi.”
“Lý do của Yuizaki-kun thì ổn, nhưng còn cậu, Fujiwara-kun thì, trên thế giới này tìm đâu ra một kẻ cô độc phản xã hội biến một cô gái xinh đẹp thành bạn gái mình chứ… Không, tớ sẽ kệ chuyện đó thôi. Tớ hiểu các cậu có lý do riêng của mình. Tuy nhiên, nhưng mà, tớ vẫn muốn hai cậu tham gia trong phạm vi có thẻ. Trông hai cậu thế này thì hẳn không biết dự án của lớp mình là gì rồi, nhưng bọn tớ đã quyết định sẽ mở một quán cà phê.”
Cậu lớp trưởng uyển chuyển phủ phục xuống sàn.
Chuyển động ấy hoàn mỹ đến nỗi tưởng như nó bắt nguồn từ một nghi lễ của tôn giáo nào đó, và thậm chí còn mang cả một sự cao siêu đến lạ.
“Không phải là bắt buộc, và tớ cũng biết mình nói chuyện này với các cậu khá đột ngột, nên hôm nay hai cậu có thể về trước… Việc chuẩn bị cho lễ hội sẽ vẫn suôn sẻ dù có thiếu sự góp mặt của hai người, nhưng như thế thì sẽ không có kỷ niệm nào về những ngày làm việc chăm chỉ cùng nhau mà, đúng chứ? Là lớp trưởng, tớ muốn mọi người tham gia để có thể lưu lại dịp này vào ký ức. Đây là sự kiện mỗi năm chỉ có một lần trong ba năm cao trung của chúng ta mà. Các cậu có thể nghĩ rằng chúng ta còn lần cuối vào năm sau nữa vì mới năm hai thôi, nhưng không phải thế đâu… Năm sau, mọi người sẽ phải rục rịch chuẩn bị cho kỳ thi đại học, và nhiều người sẽ dồn hết sức cho mục tiêu của họ luôn. Thế nên là, đây là lễ hội trường cuối cùng mà tất cả mọi người đều có thể tham gia.”
Sandai và Shino nhìn nhau. Họ đang cố tìm cách tránh chuyện này đi, nhưng mà nếu phớt lờ con người mang cảm xúc cuồng nhiệt trong tư thế phủ phục kia đi, họ sẽ thành người xấu mất.
“Xin các cậu! Tớ xin các cậu đấyyyy…!!”
Nghe tiếng kêu than của lớp trưởng cứ như động lực cuối cùng đã khiến họ gật đầu.
“Ồ… sự hăng hái của tớ hẳn đã đến được với các cậu.”
Dường như quá xúc động, cậu lớp trưởng bật dậy, khóc lóc tiến lại gần định ôm Sandai.
Và ngay sau đó–
Shino nheo mắt, tung cước thẳng vào bụng cậu trai đang lao tới. Có lẽ trúng chỗ yếu nên cậu ta lập tức khuỵu xuống, cúi người ra trước.
“Ơ-aaa…”
“Đừng có tự tiện ôm bạn trai người khác. Dù có là con trai thì tôi cũng không cho phép đâu.”[note46905]
“T-tớ chỉ là quá vui, nên là…”
“Không là không. Nếu cậu dám làm thế lần nữa, thì vị trí đòn sau sẽ là chỗ quan trọng nhất của đàn ông đấy nghe chưa.”
“...T-tớ hiểu rồi. Lỗi tại tớ. Tớ sẽ không làm thế nữa đâu. N-nên là đừng nói những điều đáng sợ như thế chứ. Ánh mắt cậu trông nghiêm túc quá đó Yuizaki-kun. Cậu nên đùa vừa–”
“--Dù tôi đang nghiêm túc hửm? Nãy giờ tôi không có nói đùa đâu.”
“...”
Cậu lớp trưởng im lặng, bị áp đảo trước lời xác thực của Shino.
Lí do Shino hành động bạo lực có lẽ vì hành động của lớp trưởng là nhằm vào Sandai, và cô không quen với con trai nữa, hai điều đó khiến cô mất đi sự kiềm chế, nhưng mà… Sandai cảm thấy cậu đã phát hiện ra thêm một mặt khác của cô ấy.
“Cậu ta nói rằng hôm nay chúng ta có thể về, nên là đi thôi. Cùng hỏi mọi người xung quanh xem có ai cần giúp chuẩn bị cho lễ hội trường không. Mai em cũng không phải đi làm nữa, nên ổn thôi… Chờ đã, anh đang làm gương mặt kỳ lạ đấy, sao thế?”
“K-không có gì đâu, đừng lo.”
“Anh hơi lạ đấy. Thật sự, có chuyện gì thế?”
Vì Sandai, dù sao đi nữa, không thể nói rằng cậu hơi sợ hãi được, nên quyết định né tránh chủ đề này luôn.
“E-em bảo anh kỳ lạ, nhưng thực chất từ khi hẹn hò với em anh đã trở nên kỳ lạ mất rồi. Dù có như nào, anh vẫn luôn nghĩ về em, đó luôn là ưu tiên hàng đầu của anh, ai nhìn cũng sẽ đồng ý rằng anh đã trở nên kỳ lạ thôi.”[note46906]
Cậu nghĩ mình có hơi nói quá, nhưng cũng nhờ vào việc đưa suy nghĩ thực sự của mình vào, nên Shino đã thực sự nhận những lời ấy mà chẳng để ý gì khác.
Đôi gò má kia đỏ lên, và cô đột nhiên nhìn đi chỗ khác.
“Nghĩ về bạn gái của mình thì có gì lạ đâu chứ… Rõ ràng là thế mà.”
“Vậy sao…? Từ từ, sao em không nói khi nhìn qua đây nhỉ? Xấu hổ đấy à?”
“Không có xấu hổ hay gì hết á.”
“Thế sao em không quay mặt lại đây nhỉ?”
“Thực sự không có gì đâu. Đừng lo mà.”
Khi Shino hướng ánh mắt trách móc của mình đến Sandai, cô lập tức nhìn về phía nãy.
Một cơn gió tràn qua khung cửa sổ.
Mái tóc bồng bềnh của Shino tung bay, xộc vào mũi Sandai.
“A…Ắt xì!” nước mũi cậu chảy ra.
“Trời ạ… Em có gì để lau không?” Sandai hỏi, và Shino lôi từ trong túi ra một chiếc khăn tay.
“...Anh vô vọng thật mà.” cô nói rồi nhẹ nhàng lau phần môi trên của cậu.
“A-anh tự làm được mà.”
“Không sao, không sao đâu… Anh cứ như đứa nhóc đang bị sổ mũi ấy. Một cậu nhóc lớn xác. Fufu.”
Cảm giác xấu hổ chưa từng có khi bị đối xử như em bé khiến Sandai đỏ mặt đến tận mang tai, còn Shino chỉ mỉm cười thích thú nhìn cậu như thế.
Thấy nụ cười ngây thơ ấy, Sandai thấy có lỗi khi có cảm giác sợ hãi với Shino hồi nãy. Khi Shino tung cước với lớp trưởng, đó chỉ là trạng thái chiến đấu của cô thôi, còn bình thường thì cô như này cơ mà.
Chẳng có bất kỳ điều gì phải sợ cả.