Urasekai Picnic

2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

2

Lúc tôi mở cửa và bước vào, bầu không khí xung quanh tôi đã lập tức có sự thay đổi rõ rệt.

“Chà, tối quá đi mất.” Toriko đi sau tôi lẩm bẩm.

Trời chỉ vừa nhá nhem tối, và chúng tôi đang ở trong một căn nhà bị bỏ hoang. Tấm ốp trần và giấy dán tường đều đã rách nát, bếp ga với bồn rửa thì cáu đen do lâu ngày bị chất cặn bẩn bám vào. Còn trên cái bàn ăn phủ đầy bụi bặm, là đang nằm vất vưởng đủ loại hóa đơn khác nhau như hóa đơn tiền điện tiền nước, đồng thời toàn bộ chúng đều đã nhòa đến mức khó có thể nhận ra mặt chữ nữa.

Tôi ngoái đầu, cánh cửa mà chúng tôi vừa đi qua đã đóng lại. Phía sau cửa hàng đã đóng cửa nằm đối diện trung tâm thương mại này, có một cửa ra/ vào dẫn ra một không gian sống nhỏ hẹp. Và cánh cửa này đáng lẽ phải thông với con ngõ nhỏ đó.

Đây chính là lối đi dẫn đến “Phía Bên Kia” mà tôi đã tìm thấy.

Toriko nhìn quanh căn phòng và hỏi, "Nơi này là đâu?"

“Oomiya. Phía đông nhà ga— ”

“Hảa?? Ở tận Saitama ư?! Tôi không nghĩ là mình lại đi xa đến thế... ”

“Toriko đã bước vào từ đâu vậy?”

“Jinbouchou— Tokyo. Xem ra khoảng cách về không gian trong đó cũng dị thường nốt luôn nhỉ.”

Thanh âm ồn ào của con phố bên ngoài trung tâm thương mại đã vọng vào: tiếng bước chân của dòng người qua lại, cùng tiếng chuông xe đạp inh tai khó chịu. Và mỗi khi cánh cửa của tiệm Pachinko cách nơi này vài tòa nhà mở ra, tôi lại có thể nghe rõ tiếng lạch cạch của những viên bi. Đúng vậy—đây đều là những sự vật không hiện hữu ở "Phía Bên Kia". Dù là giọng nói của con người, âm thanh của động cơ xe, hay tiếng vo ve nhỏ của các thiết bị điện, đều không có. Chỉ có tiếng gió thổi xào xạc làm cỏ cây khẽ lay động, cùng tiếng kêu của chim chóc hay côn trùng thỉnh thoảng lại xuất hiện; hoàn toàn không có một âm thanh sinh hoạt nào của con người.

Sự tĩnh lặng đến đáng sợ ấy chính là cái mà tôi thích ở nơi đó.

Thế giới yên tĩnh, thanh bình đó, thế giới mà tôi vốn định độc chiếm cho riêng mình... nhưng…

Bỗng có tiếng kèn kẹt do một vật cứng cọ xát với nền nhà vang lên khiến tôi vô thức giật mình.

Và hóa ra đó là tiếng Toriko kéo một trong mấy chiếc ghế ở cạnh cái bàn lại.

Vừa ngồi phịch xuống cái ghế bám đầy bụi bặm đó, Toriko đã thở ra một hơi dài thườn thượt. Chần chừ một chút, nhưng rồi tôi cũng kéo một chiếc ghế lại và dè dặt ngồi xuống.

Chiếm trọn ánh mắt tôi lúc này là sườn mặt của Toriko. Dường như cô ấy đang nghĩ ngợi gì đó khi đặt khuỷu tay lên bàn rồi chống cằm, mắt nhìn đăm đăm bếp ga.

“Nè, cậu đã tới nơi đó mấy lần rồi?”

Nghe tôi hỏi, Toriko chớp mắt như thể đột nhiên tỉnh dậy từ một giấc mơ, rồi quay mặt về phía tôi.

"Để xem, tầm khoảng 10 lần?"

Cổ nghiêm túc đấy hả? Tính luôn cả lần này thì đây mới là lần thứ ba của tôi.

“Ra vậy ... Chẳng trách cậu lại am hiểu đến thế.” tôi nói.

"Không, tôi không biết biết nhiều đến vậy đâu."

“Nhưng không phải cậu đã hạ gục Kunekune sao. Một chuyện mà chẳng ai biết là có thể làm được không.”

“Hửm? Kunekune? Thứ ghê tởm đó có tên như vậy sao? ”

"Thay vì bảo là tên...Chi bằng nói đó là một lời đồn thì đúng hơn."

"Coi bộ Sorawo biết khá rõ về nó ha."

“À không, tôi chỉ biết một chút kiến thức cơ bản thôi. Thực sự thì tôi chưa từng nghĩ là những thứ như vậy lại có tồn tại. ”, Khi nói ra những lời đó, cuối cùng tôi cũng nhận thức được trải nghiệm mà tôi vừa kinh qua bất thường đến nhường nào.

Lý do tại sao tôi biết về Kunekune là vì tôi đang theo học chuyên ngành Nhân học văn hóa tại trường đại học; tôi rất quan tâm đến những câu chuyện kỳ quái có thật thời hiện đại nên cũng đã chọn chúng làm chuyên đề nghiên cứu của mình. Kunekune là một truyền thuyết đô thị bắt đầu xuất hiện — chủ yếu là trên mạng — vào khoảng năm 2003. Nếu ta bắt gặp một cái bóng trắng trông như đang nhảy múa trong khi uốn éo cơ thể của mình theo một cách kỳ dị và nhìn vào nó, đầu óc của ta sẽ trở nên bấn loạn — Câu chuyện về nó đại khái là như vậy. Tôi có cảm giác thực thể mà mình vừa chạm trán rất giống với tồn tại được đề cập đến trong câu chuyện ma quái đó.

Tuy nhiên, thế không có nghĩa là tôi nghĩ Kunekune có tồn tại. Tuy ngành Nhân học văn hóa bọn tôi coi quái vật và lời nguyền là một đề tài để nghiên cứu, nhưng bọn tôi không tin vào sự tồn tại của những thứ đó, và chỉ xem chúng như một khía cạnh của văn hóa nhân loại.

“Thế thì, hãy coi thử cái này đi. Cậu có biết nó là cái gì không?"

Toriko mò mẫm túi áo khoác của mình và lấy ra một thứ gì đó có góc cạnh. Vật cô ấy vừa đặt lên mặt bàn là một khối lập phương bằng bạc có độ dài cạnh khoảng 5 cm. Mỗi mặt đều nhẵn bóng giống như một tấm gương và đang phản chiếu những sự vật có trong căn phòng. Giấy dán tường tả tơi, tấm ốp trần bong tróc, cùng với rác rưởi nằm vương vãi lung tung đều được nó phản chiếu rõ ràng. Tuy nhiên, chỉ có duy nhất hai người bọn tôi, là không được phản chiếu.

“Hảaaaaa...?”

Cho dù tôi thử nhìn từ một góc độ khác, hoặc đưa tay lại gần nó, cũng chẳng có gì thay đổi.

“...Cái này là?”

“Nó rớt ra từ chỗ sinh vật đó biến mất.”Toriko nói, nhặt khối lập phương lên và săm soi kỹ càng. "Cậu nghĩ tụi mình có thể bán nó với giá bao nhiêu nhỉ?"

“Không, đợi đã. Trước hết nó là cái quỷ gì vậy?”

“Tôi không biết. Thật kỳ lạ. Tôi không tìm được cục muối ăn mình đã ném, nên có khi nào nó đã biến thành vật này không ta?”

Nghe thật ngớ ngẩn. Một tấm gương phản chiếu được mọi thứ trừ con người ư? Làm sao một thứ như vậy có thể tồn tại trên thế giới này chứ?

Cơ mà, đem vật từ thế giới bên kia trở lại đây liệu có ổn không trời...?

Dù cảm thấy khó chịu, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi vật thể trong tay Toriko. Tôi nghĩ mình đã biết rõ “Phía Bên Kia’ là một nơi vô cùng bất thường rồi, song khối lập phương nhỏ bé trước mặt - là một bằng chứng hữu hình không thể nào phủ nhận, đã làm lung lay hoàn toàn những nhận biết bấy lâu nay của tôi về thực tại.

Cách đây khoảng một tháng, tôi đã khám phá ra thế giới mang tên "Phía Bên Kia".

Để truy tìm những câu chuyện kinh dị có thật, tôi đã đến và điều tra nhiều địa điểm được mọi người đồn đoán là bị ma ám. Từ khi lên cao trung, tôi đã đam mê cái trò thăm dò tàn tích này rồi, và vào lúc đó tôi đã thường xuyên lấy danh nghĩa là nghiên cứu thực địa để mà lẻn vào những địa điểm kỳ lạ khác nhau. Bây giờ nếu mọi người hiểu theo nghĩa đen, thì đúng là tôi đã phạm tội xâm nhập bất hợp pháp, nhưng... Dù sao đi nữa, trong quá trình làm chuyện ấy, tôi đã tìm thấy thứ gì đó bên trong tòa nhà bỏ hoang này. Một cánh cửa dẫn đến một đồng cỏ lạ thường.

Lần đầu tiên, tôi còn dùng một cây gậy chắn cạnh cửa để nó không bị dập lại cơ, rồi sau đó đi vào phía trong được đâu hai ba bước là vội vàng quay trở lại ngay. Cứ như vậy, tôi đã quay trở về nhà trong trình trạng mê mang bởi không thể tin được những gì mình đã chứng kiến.

Sau khi đã lấy lại tinh thần, tôi đã đi vào một lần nữa, lần thứ hai này tôi đã cố gắng hơn, và đã tiến vào bên trong khoảng 50 mét. Nhưng vì chân dẫm phải một vũng lầy, tôi đã ngã vào nó, khiến cho toàn thân bị dính đầy bùn, nên tôi đành phải rút lui.

Lần thứ ba, cũng chính là hôm nay này, tôi đã bước vào “Phía Bên Kia” với một bộ đồ thích hợp cho các hoạt động ngoài trời. Áp dụng kinh nghiệm thu được từ việc khám phá tàn tích, tôi đã chọn quần áo ấm và ủng tiện để tiện cho di chuyển. Cũng bởi không mang theo dụng cụ cho môn thể thao nào dù ăn mặc như thế, cộng thêm bộ đồ này lại quá mỏng để đi leo núi, nên thành ra lúc trên tàu điện, đã có kha khá ánh nhìn đổ dồn về phía tôi. Nếu có ai đó nhìn thấy tôi đi trên đường vào ban đêm, khá chắc kèo là tôi sẽ bị nhận nhầm thành một tên trộm. Nói tóm lại, cùng sự chuẩn bị như vậy, tôi đã thực sự sẵn sàng cho một cuộc khám phá nghiêm túc và tiến vào “Phía Bên Kia”.

Để rồi chạm mặt Kunekune và suýt chút nữa là lìa đời.

“Này.”

Tôi đang trầm ngâm suy nghĩ, thì Toriko đột nhiên nhoài người lên bàn và nhìn tôi chăm chăm.

“...Có chuyện gì à?”

“Sorawo, sao cậu lại biết về nơi đó vậy?”

“Hả? Về ‘Phía Bên Kia’ á?”

“Nó được gọi thế à? Có ai đã nói cho cậu cái tên này sao?”

“L-Là tôi tự gọi như vậy thôi.”

Đúng vậy. “Phía Bên Kia” chỉ là một cái tên mà tôi tùy tiện đặt. Trái ngược với thế giới thực tại mà chúng ta hằng biết, nó là thế giới bên kia, thứ lâu nay vẫn ẩn mình trong cái bóng của thế giới này mà tồn tại. Toàn bộ ý nghĩa của cái tên cũng chỉ có vậy thôi.

... Mặc dù, tôi rất muốn hỏi tại sao Toriko lại biết về “Phía Bên Kia”.

Tôi nhìn Toriko một lần nữa. Cậu rốt cuộc là ai?

“Toriko, cậu—”

"Sorawo, cậu đã từng thấy ai khác ở đó chưa?"

Bởi vì Toriko đã đặt câu hỏi trước, nên tôi đành rút lại lời định nói.

“Tôi chưa từng gặp ai cả. Cậu là người đầu tiên tôi gặp ở ‘Phía Bên Kia’ đấy. ”

"Ồ, vậy ư?" Toriko cụp mắt xuống, tựa lưng vào ghế.

"Cậu đang tìm kiếm ai à?”

"Ừm, đúng vậy."

“Nói mới nhớ, hồi nãy cậu đã nhắc tới một cái tên. Satsuki-san ...

phải không? ”

Vào đúng lúc tôi nhắc tới cái tên đó —

Đùng! Tiếng động lớn đột ngột vang lên đã khiến hai người bọn tôi giật bắn mình.

Âm thanh vừa dứt đến từ cửa sau của tòa nhà bỏ hoang — cánh cửa dẫn vào “Phía Bên Kia” mà bọn tôi đã đi qua. Giống như có ai đó từ phía bên kia, đã đập cửa.

Tiếng đập cửa chỉ xuất hiện một lần, và chỉ có thế. Sau đó bên kia cánh cửa hoàn toàn im bặt. Toriko có lẽ đã quyết định sẽ đi xem thử có chuyện gì xảy ra, bởi cô ấy đã rón rén nhấc hông khỏi chỗ ngồi, nhưng tôi là người ở gần cửa hơn. Tôi đưa tay ngăn Toriko lại và đứng dậy.

Cậu định làm gì thế? ‘Đừng có lên tiếng’, tôi dùng khẩu hình miệng để trả lời câu hỏi của Toriko, rồi lặng lẽ nhón chân đến gần cánh cửa.

Tôi áp sát mặt vào mắt mèo.

Vào lúc này, tôi chợt nhớ tới có những câu chuyện kinh dị mà trong tình huống như vầy, cũng sẽ có ‘người’ nhìn qua từ phía bên kia mắt mèo. Do vậy, mang theo nửa chờ mong sẽ bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của ai đó, tôi thấp thỏm nhìn vào cái lỗ nhỏ.

...?

Sắc lam.

Phía bên kia mắt mèo, chỉ có độc một màu lam.

Một thế giới màu lam khiến cho tôi phân vân không biết đấy là sắc lam của đại dương hay là sắc lam của bầu trời.

Chuyện gì thế này?

“Này, Sorawo ...! Có gì ở đó vậy ...? ” Toriko trầm giọng hỏi, và tôi quay đầu lại để trả lời cô ấy.

"Tôi không biết. Tôi không thể nhìn thấy gì cả. Chỉ có màu lam— ”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, thì mắt của Toriko đã mở căng hết cỡ.

"Quay lại ngay!"

Toriko hét lên, lập tức mở khóa kéo của áo khoác, luồn tay vào trong, và—

—Lôi ra một khẩu súng lục đen tuyền.

Hờ...

Chờ đã — điều này đã vượt quá tầm kiểm soát rồi.

"Ây, không sao đâu." Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Toriko giơ tay lên như để trấn an tôi. “Chỉ là một khẩu Makarov thôi mà. Tôi mới nhặt được nó đấy.”

Cậu nhặt được nó ở chỗ nào vậy chứ?

“Tôi vẫn còn vài khẩu nữa. Lần tới tôi sẽ đưa cho cậu một khẩu. Cơ mà, lúc này đứng đó nguy hiểm lắm đấy. "

Tôi không cần nhé. Và, cậu mới là người nguy hiểm ấy...Tuy rằng muốn nói như vậy, nhưng tôi không đủ can đảm để bật lại một cô gái mang súng. Tôi rón rén lùi lại.

Toriko cầm khẩu súng lục bằng cả hai tay và chậm rãi tiếp cận cánh cửa. Dù không biết kỹ năng của cô ấy như thế nào, nhưng tôi thấy động tác của cô ấy nhìn khá chuyên nghiệp.

Toriko nép mình vào cửa, nhìn vào mắt mèo.

Sau đó cô ấy cứ như vậy một hồi mà chẳng hề nhúc nhích lấy lần nào.

"To-Toriko ... san?" Tôi gọi bằng một giọng lí nhí để không làm cô ấy kích động, và Toriko đã đáp lại bằng một giọng đều đều.

"Ở phía bên kia... Là một màu lam, phải không?"

"Ừ-ừ."

"Vậy à."

Toriko thở ra một hơi dài, hạ họng súng xuống và xoay nắm cửa.

"Hả, đợi đã?!"

Trước khi tôi kịp ngăn cản, Toriko đã mở banh cánh cửa.

Không khí bụi bặm tràn vào căn nhà hoang.

Phía sau cánh cửa có phải là một khoảng không chỉ toàn màu lam không? Không.

Và đó có phải là cánh đồng chưa từng được khám phá của “Phía Bên Kia” không? Một lần nữa, câu trả lời là ‘Không’.

Sau cánh cửa đó, chỉ có một con hẻm nhỏ hẹp.

"Hả?!" Tôi bước vội ra cửa, nhoài người ra.

Đồng cỏ vô tận của “Phía Bên Kia”— nó đã biến mất.

Đập vào mắt tôi chỉ là một con hẻm chật hẹp và bẩn thỉu nằm giữa hai tòa nhà. Một nơi chỉ có những két bia chứa đầy vỏ, một thùng rác và một chiếc xe đạp bị bỏ hoang đã hoen gỉ. Từ con phố ngoài kia, âm nhạc Hawaii êm dịu đã truyền đến.

Có thể nói đây là một cảnh tượng hết sức bình thường, không còn hy vọng cứu vãn của thế giới bề mặt.

"Cái gì?"

Tôi chỉ có thể ngây người đứng đờ ra đó.

Nó đã biến mất.

“Phía Bên Kia” của tôi.

"Có vẻ như chúng ta không thể sử dụng lối vào này nữa ... Ơ, ơ, đợi đã, c-cậu sao vậy?" Toriko nhìn vẻ mặt tôi, trở nên lo lắng và hỏi. "Nè, nè, Sorawo."

Dù Toriko đang cố gắng gọi, nhưng tôi chỉ cứ lắc đầu liên tục.

Tôi thực sự muốn khóc.

Tôi lúc này cứ như là một đứa bé nhìn thấy cảnh một sân chơi mà chưa có ai khám phá, nơi bí mật của riêng mình nó, bị cướp đi ngay trước mắt mình vậy.

“Đừng làm vẻ mặt ấy mà. Lần tới tôi sẽ đưa cậu đến lối vào mà tôi đã đi qua, được không nè? ” Toriko nói với vẻ lúng túng hiện rõ, rồi tiến lại gần và đưa tay khẽ chạm đầu tôi.

Một cái vỗ nhẹ lên đầu? Cô ấy nghĩ mình là ai hả, một tay playboy tởm lợm à? Đừng để tôi phải đấm cô ấy.

Cho dù trong thâm tâm đang rất khó chịu vì hành động của Toriko, tôi vẫn mở miệng.

“Không sao đâu...” Giọng của tôi lẫn chút âm điệu than thở. Tôi hắng giọng và nói lại lần nữa. "Không sao. Tôi ổn. ”

Tôi rụt đầu lại, Toriko thức thời hạ tay xuống.

Trong im lặng, hai chúng tôi đứng ở ngưỡng cửa nhìn ra ngoài. Vừa nãy đã có thứ gì xuất hiện? Trước mắt chẳng có manh mối nào có thể giúp bọn tôi suy đoán.

“Nếu xuất hiện màu lam thì sẽ rất nguy hiểm sao? Cậu thậm chí còn rút súng ra... ”

“Tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại. Ở thế giới bên kia, có rất nhiều thứ đáng sợ, nhưng nguy hiểm hơn hết thảy, là khi bên đó chuyển sang màu lam, ”Toriko trả lời, khẩu súng dắt ngang đùi.

"Vì sao? Có thứ gì đó sẽ tấn công chúng ta ư? ”

“Tôi không biết. Tôi cũng chưa từng trải qua chuyện đó. Nhưng ... ”Toriko đột nhiên thở dài, tỏ vẻ khá mệt mỏi. “Hôm nay tới đây thôi vậy. Tôi muốn gặp lại cậu. Cậu cho tôi xin thông tin liên lạc nhé? " Cô ấy vừa nói vừa nhét khẩu súng vào trong áo khoác và kéo khóa lên.

Tuy cô ấy đã nói thế, nhưng làm sao tôi dám đưa số cho một cô gái bí ẩn mang theo súng chứ?

"... Cậu đọc số của mình cho tôi đi, Toriko."

"Tôi không nhớ số của mình."

"Cậu không thể kiểm tra điện thoại của mình ư?"

“Tôi không có mang theo. Tại tôi không muốn nó rơi ở ‘Phía Bên Kia’. "

"...Á chết!"

Tôi hoảng hốt la lên, vội lấy chiếc điện thoại của mình ra khỏi túi quần ướt nhẹp.

Khỉ thật. Tôi quên béng mất.

Lúc tôi ngâm mình trong làn nước vô vị đó, hiển nhiên điện thoại của tôi cũng sẽ bị dính nước rồi.

Tôi vừa cầu nguyện trong lặng thầm vừa nhấn nút nguồn. Màn hình điện thoại đã lóe lên một chút, và sau đó nó đã bật nguồn.

Cảm ơn ông trời. Cơ mà sự nhẹ nhõm ấy đã không kéo dài lâu.

"...Cái gì thế này?"

Nhìn vào màn hình điện thoại, tôi không khỏi rên rỉ.

Lý do là bởi các biểu tượng và ứng dụng quen thuộc đã biến mất đâu không thấy. Chiếc điện thoại bị nhúng vào nước của “Phía Bên Kia”, đã bị biến thành một chiếc máy vô dụng chỉ hiển thị những hình vẽ kỳ lạ cùng dòng chữ bí ẩn hoàn toàn không thể đọc được, dù nó trông giống tiếng Nhật.

====================

Người dịch: Hảu.

====================

Truyện Chữ Hay