Urasekai Picnic

1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

1

Bên dưới vòm trời quang đãng tháng 5, tôi đang nằm rạp trên một đồng cỏ, đồng thời sắp chết đuối đến nơi rồi.

Có vô vàn những điểm sáng nhỏ giống như sinh vật phù du đang thi nhau di chuyển loạn xạ trên nền trời xanh thăm thẳm ấy. Chúng là những tế bào bạch cầu bên trong con ngươi — hoặc gì đó, tôi nhớ là đã từng đọc qua hiện tượng này trong cuốn sách nào đấy rồi.

Cơn gió vuốt ve gương mặt đang nghếch lên nhìn trời của tôi thoảng mùi cá tanh tưởi. Nhưng liệu thứ mùi ấy có thật sự đến từ một con cá hay không thì tôi không biết. Bởi từ lúc tiến vào “ Phía Bên Kia”, tôi chẳng hề nhìn thấy một con cá nào cả.

Tôi bây giờ đang nằm ngửa giữa một lùm cỏ còn cao hơn cả đầu mình. Vì nước ngập qua rễ cỏ, cho nên phần lưng của tôi cũng đã chìm hẳn trong trũng nước luôn rồi. Tư thế này đây chính là cái mà ta hay gọi là “ngâm nửa người”.

Không, sai rồi. Sai quá sai. Tôi không nên mô tả nó như thế.

Nếu phải nói ra thì tình cảnh hiện giờ của tôi giống như là đang “ngâm nằm” trong một cái bể tắm công cộng cỡ lớn ấy. Chỉ có điều độ sâu của nước lại hơn 20cm, cho nên nếu không cố thò mặt ra khỏi mặt nước, thì nước sẽ dội thẳng vào mắt mũi miệng của tôi mất. Trên đời này không tồn tại cái kiểu ngâm nằm như thế, và nếu thực sự có ấy thì nó sẽ chẳng khác gì cực hình hết. Một bồn ngâm tử thần.

Trên thực tế, tôi đang càng lúc càng tiệm cận cái chết. Cái áo lông cừu hiệu Uniqlo cùng chiếc quần dài rằn ri đều đã trở nên vô cùng nặng nề vì bị thấm nước. Từ lúc tôi duy trì cái trạng thái này ... đã mấy phút trôi qua rồi ấy nhỉ? Dù không biết đã bao lâu trôi qua vì chẳng thể nhìn được đồng hồ, nhưng tôi thừa biết là mình sẽ không thể giữ mặt nổi trên mặt nước lâu thêm được nữa. Cổ cứng lại vì chuột rút, cơ bụng giật giật thành từng cơn đã kéo dài được một lúc lâu rồi. Lại thêm cơ thể không còn sức lực. Giống như khi ta đang ra sức chạy thục mạng ở bên trong giấc mơ, thì đôi chân lại dậm tại chỗ, hoàn toàn không chịu di chuyển theo ý muốn của mình ấy. Những gì đang xảy ra với tôi chính là như vậy. Tay chân tôi cũng đã gần như bị tê cứng hoàn toàn. Chúng đã bị như thế kể từ lúc tôi nhìn thấy ‘thứ đó’.

Chưa bao giờ tôi ngờ chuyện lại thành ra thế này—Tôi đã quá chủ quan. Sau khi tìm được “Phía Bên Kia”, tôi đã vô cùng hồ hởi, muốn mau chóng khám phá nơi này, để rồi vô tình bắt gặp một thứ kinh khủng và cuối cùng là rơi vào kết cục sắp chết vì đuối nước.

Giả như, nếu tôi bỏ mạng ở đây, chuyện gì sẽ xảy ra? Ở thế giới bề mặt, liệu mọi người sẽ thấy tin tức về vụ mất tích bí ẩn của một nữ sinh viên đại học 20 tuổi chăng? Tức điên đi mất, cánh nhà báo nhất định sẽ viết đủ điều không đúng sự thật về tôi cho mà xem.

Chuyện này quả thật rất tệ. Mẹ ơi, cho con xin lỗi.

...Không. Thực lòng mà nói, ngay cả khi tôi bỗng dưng biến mất, thiết nghĩ cũng chẳng có ai để ý đến đâu. Bởi vì thậm chí còn chẳng có lấy một người bạn, cho nên những người duy nhất gặp phiền toái vì tôi chắc có lẽ cũng chỉ gồm mấy viên chức ở văn phòng trường sẽ phát hiện tôi chưa đóng đủ học phí, cùng với các nhân viên ở phòng công tác hỗ trợ sinh viên sẽ nhận ra khoản vay của tôi không được trả đúng hạn.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ thấy lòng càng thêm đau.

Suy cho cùng ngay cả khi tốt nghiệp được đại học, tôi gần như có thể chắc chắn một điều là mình sẽ không có cách nào trả được nợ sinh viên. Với cái tương lai ảm đạm như vậy đang chực chờ trước mắt, có lẽ bỏ xác ở chốn này, ở bên trong “Phía Bên Kia” cũng không tệ lắm đâu ha ...?

...Nếu như chết, mình thực sự không muốn chết bởi mấy phương pháp chết đau đớn hoặc kinh khủng đâu. Mà chẳng biết cái chết do đuối nước gây ra sẽ đau đớn như thế nào nhỉ? Ngay khi tôi vừa bắt đầu suy nghĩ vấn đề ấy, ở khu vực gần đó đã vọng tới vài tiếng động.

Âm thanh lạo xạo của lùm cỏ đang bị tách ra hai bên. Âm thanh lẹt bẹt của bước chân dẫm trên trũng nước... đang ngày càng gần tôi hơn. Là động vật à? Từ tiếng bước chân, hình thể của nó cũng phải khá lớn dẫu có là gì đi chăng nữa.

Nó có thể là gì? Nói thật không riêng gì cá .... mà từ lúc bước vào “Phía Bên Kia", tôi chưa từng bắt gặp bất cứ sinh vật nào đủ tiêu chuẩn để có thể gọi là động vật cả. Việc không thể thấy chân dạng của 'nó' do bị lùm cỏ che khuất chỉ càng khiến tôi bất an hơn.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ không bị nhìn thấy do đã ở chỗ khuất, nhưng xem ra không phải vậy. Dường như nó đã nghe được tiếng tôi thở hổn hển khi đang cố gắng nhấc đầu lên khỏi mặt nước, bởi tiếng bước chân đã đột ngột ngừng lại, rồi một giọng nói đã truyền tới từ phía bên kia lùm cỏ.

“Ai ở đó vậy?”

Là con người!

Vì quá bất ngờ nên tôi đã không thể nói ra tiếng ngay.

Đấy là giọng của một cô gái trẻ. Nghe như là cô gái đó đang đi dạo trong công viên vào một ngày trời đẹp vậy ấy, một giọng nói mang ngữ điệu vui tươi hoàn toàn không phù hợp với nơi này chút nào. Bởi cùng lúc đó, tôi lại đang nằm chờ chết ở đây.

“... Chẳng lẽ, là chị à Satsuki?" Chủ nhân của giọng nói hỏi. Người đó là ai vậy? Hiển nhiên không phải là tôi, cổ đã nhận lầm người.

Tôi còn chưa hết lúng túng, thì giọng nói ấy đã trở nên sốt ruột hơn rồi cất tiếng hỏi lại. “Nè, trả lời cái coi. Bạn có cần tôi giúp gì không? Hay là bạn đã chết rồi sao?”

"A! A! Tôi chưa ch... ”

Bởi vì vội vàng há miệng nói mà chẳng nghĩ suy gì đến hậu quả, một ngụm nước đã đi vào miệng tôi. Chất lỏng đang tràn ngập khoang miệng không có vị gì cả. Thực sự chẳng có vị gì hết. Khục khục. Tôi nhanh chóng khạc nước ra ngoài, và lại lần nữa hét lên.

"Tôi vẫn còn sống! Cứu!"

Và trong lúc đang bất chấp mặt mũi thể diện mà lên tiếng kêu cứu, tôi chợt nhớ ra... Nguyên do khiến tôi rơi vào hiểm cảnh này vẫn còn ở gần đây.

“C-Coi chừng. Thứ ‘nguy hiểm’ vẫn còn ở quanh đây, ”tôi lắp bắp nói.

" ‘Thứ nguy hiểm’ ư? Nó trông như thế nào?"

"Tr- trắng, và vặn vẹo ..."

Vừa cố gắng giải thích, hình ảnh "thứ đó" đã lần nữa sống dậy trong tâm trí tôi. Ngay lập tức, tôi không khỏi phát ra tiếng rên rỉ do bị nhấn chìm trong một cảm giác buồn nôn mãnh liệt.

Tôi nhắm chặt mắt lại, cố gắng chịu đựng, nhưng hình ảnh màu trắng hiện lên trong não lại ngày càng trở nên sống động hơn. Tâm trí tôi dần bị kéo về phía nó dù nhận thức rõ điều đó không ổn, đồng thời tôi có cảm giác đầu của mình như đang bị xoắn lại.

“A—a ...”

“Cậu bị sao vậy?”

“Nếu nhìn vào nó, đầu của cậu sẽ trở nên kỳ lạ lắm ... nên tuyệt đối không được nhìn vào nó ..." Tôi cố gắng nói ra những lời này, rồi sau đó, cả ý chí lẫn thể lực của tôi đều đồng thời cạn kiệt.

Như thể bị nuốt chửng bởi một cơn chóng mặt không dứt, ý thức của tôi đã nhạt dần. Gương mặt chìm dần vào trong làn nước vô vị, bọt khí trào ra khỏi miệng kèm theo tiếng ọc ọc.

Bầu trời mà tôi đang ngước nhìn bị gợn nước làm cho lay động. Bọt khí nổi lên và bay về phía trời xanh, rồi đã nổ tung khi chạm mặt nước.

Vào lúc ấy...

Trên bầu trời trống rỗng, không có lấy bóng dáng của một con chim và cũng chẳng có gì tồn tại ngoài hai màu trắng và xanh lam đó, một màu vàng óng ánh đã phủ xuống.

Một bàn tay vòng ra sau đầu và nhấc bổng phần thân trên của tôi lên, bằng một cách vô cùng dễ dàng cứu tôi khỏi trũng nước.

Trong khi tôi vẫn còn đang phải chớp mắt liên tục do nước vào mắt, chủ nhân của giọng nói đã mỉm cười.

“Tôi đã tự hỏi, 'Lẽ nào là Ophelia đây sao' đấy.” cô gái nói.

"Hả?" Tôi trả lời.

Không, tôi hiểu mà. Ít nhất thì tôi vẫn biết Ophelia là gì. Đấy là bức tranh nổi tiếng khắc họa cảnh chết đuối của một người phụ nữ, với tư thế chết giống như là đang ngâm mình trong một bồn tắm tử thần. Tôi đã thấy nó trên Wikipedia.[note28317]

Nhưng thay vì chú ý cái đó. Khoảnh khắc trông thấy cô ấy, tôi không khỏi ngây người.

Bởi vì cô gái này cực kỳ xinh đẹp. Một vẻ đẹp đến mức không tưởng.

Mái tóc vàng xoăn nhẹ, ngũ quan hài hòa với gương mặt cùng nước da trắng nõn. Đã vậy cô gái này lại còn sở hữu một đôi tay thon thả và cặp chân dài miên man, cùng với dáng người cho dù bị ẩn sau một lớp trang phục nhưng vẫn có thể nhìn ra là vô cùng gợi cảm. Ngoài ra, cô ấy đang mặc một chiếc áo khoác màu ô liu kéo lên tới tận cổ, phối với một chiếc quần jean và một đôi bốt đan chéo dây ở chân.

Cô ấy có thể bằng tuổi tôi, hoặc nhỏ hơn một chút. Nhìn xuống tôi bằng đôi mắt màu chàm sáng rực, cô hỏi: “Đã hết trở nên kì lạ chưa?”

"H-Hả?"

"Đầu của cậu ý."

“A—à, tôi nghĩ nó vẫn bình thường.”

Tôi vừa đáp lại vừa tự hỏi bản thân

—— Thật là vậy sao?

Có lẽ đầu tôi đã trở nên kỳ lạ rồi không chừng. Một cô gái xinh đẹp đến nhường này đã xuất hiện và cứu tôi đúng lúc tôi đang bên bờ sinh tử á? Nếu nghĩ lại thì, cách mọi chuyện diễn ra thực sự quá thuận lợi. Vậy chuyện vừa xảy ra là như thế nào? Là ảo tưởng của một học sinh cấp hai? Hay là ảo giác mà tôi nhìn thấy lúc đang ngắc ngoải vậy?

Trong khi đầu tôi còn đang quay cuồng với những suy nghĩ này, cô gái đã mở miệng, “Vậy nó đâu rồi? Cái thứ làm cậu chóng mặt khi nhìn vào ấy?”

Được hỏi bằng một giọng dễ nghe, tôi đã vô thức chỉ vị trí của nó cho cô. Và trước khi nhận ra, cảm giác ở tay và chân đã quay trở lại. Tuy rằng còn hơi tê, nhưng vẫn có thể cử động được.

“Đằng đó… Đợi đã, cậu muốn làm gì?” Cô ấy thả tôi xuống, để tôi ngồi xuống trũng nước rồi từ trong lùm cỏ đứng dậy.

“Không, đừng, nguy hiểm lắm!”

“Eoo~, cậu nói phải.” Cô nói, nheo mắt lại và lè lưỡi ra vì chán ghét. "Là thứ đó phải không? Đúng là tởm thật."

"Không, không, vấn đề không phải tởm hay không. Mà là cậu không được nhìn vào nó—"

Khi níu lấy cánh tay của cô ấy và cố kéo cô ngồi xổm xuống, tôi đã tình cờ nhìn thẳng vào nó một lần nữa.

Một biển cỏ mờ ảo tưởng chừng như vô định xuất hiện trong tầm mắt. Trên đồng cỏ mênh mông của “Phía Bên Kia”, với những lùm cây thiếu ánh nắng và tàn tích phân bố rải rác lưa thưa, nổi bật một vật thể đang chuyển động.

Thứ đó, có hình dáng giống như một con người bị kéo dài theo chiều dọc.

Hình dạng của nó vô cùng khó hiểu, giống như là một cái bóng đổ dài trên mặt đất do được ánh tà dương chiếu lên đã bị bong tróc khỏi mặt đất, rồi sau đó đứng dậy.

Nó có màu trắng. Một màu trắng đục ngầu gợi ta nhớ đến khói thuốc.

Thân hình cao lêu nghêu trắng đục đó đang đứng ở giữa một lùm cỏ ngập nước và uốn éo liên tục. Có phải là nó đang nhảy múa không? Hay là nó đang đau đớn? Kunekune, kunekune. Nó chỉ tiếp tục vặn vẹo.

Càng quan sát chuyển động của thứ đó, đầu tôi càng trở nên trống rỗng, cảm giác buồn nôn cũng dần xuất hiện. Mặc dù vậy, tôi vẫn có cảm giác rằng mình phải nhìn thêm nữa.

Cảm giác này ấy à, tương tự như cố gắng nhớ về một giấc mơ mà mình đã quên hơn phân nửa khi thức dậy vào buổi sáng vậy. Rõ ràng là vẫn còn ấn tượng, và chỉ còn thiếu tí tẹo nữa là nhớ ra, nhưng cho dù có cố cách mấy cũng không thể. Chính cảm giác này đang hành hạ não tôi.

“Ư ư ...” Tôi rên rỉ và buông cổ tay cô ra. Thân thể tôi trở nên mềm nhũn, và đã tựa vào đôi chân được bao gọn trong chiếc quần jean của cô gái.

Trong khi tôi lặp đi lặp lại những nhịp thở nông, cô ấy đã đặt một bàn tay lên đầu tôi.

"Nè, nhìn vào sinh vật đó sẽ khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ đúng không?"

"Ừm..."

"Vậy nếu cậu cứ nhìn mãi vào nó, thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?"

"T-tôi không biết ..."

"Ừm, tôi cũng nghĩ cậu sẽ không biết."

Dù giọng điệu của cô ấy nghe như chẳng có gì to tát, nhưng không đời nào cô ổn cả. Hà, hà. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề từ người cổ.

"Aa ~ Thực sự rất khó chịu. Ha ~ ... Có vẻ như tôi cũng phần nào cũng cảm nhận được nó rồi .... Ngoài cảm giác này ra thì, còn có thứ gì đó đang đợi chờ chúng ta, phải không ...?"

"... Aa ..." Tôi không còn có thể trả lời đường hoàng nữa. Nhịp thở của cô ấy cũng đã trở nên gấp gáp hơn trước. Có cảm giác cơ thể cô đã lắc lư nhẹ, cơ mà với trình trạng như hiện giờ, tôi còn không chắc liệu người vừa làm thế là tôi hay cô ấy nữa.

“Nó — Nó đang gần hơn… so với khi nãy... rồi kìa… chúng ta phải… chạy mau.” Tôi gắng gượng nặn ra những lời này.

Bóng trắng có chiều sâu rất nhỏ, và cũng chính điều này đã khiến cho bọn tôi gặp khó khăn trong việc xác định khoảng cách của nó, nhưng tôi có cảm giác nó đã ở gần hơn rất nhiều nếu so với lần đầu tiên chạm mặt.

Tầm nhìn của tôi chao đảo. Cảnh tượng trước mặt trông vô cùng thiếu chân thực, như thể bóng trắng đó là một làn khói được chiếu ra giữa không trung vậy. Đầu tôi nặng trĩu, và ngay lúc sắp bất tỉnh nhân sự, cô gái tóc vàng đã giơ tay lên rồi ném đi một vật gì đó.

Vật thể sáng lên lấp lóa, góc cạnh rõ ràng giống hệt như đá đó, đã vẽ thành một đường cong parabol trong quá trình nó bay về phía bóng trắng.

Ngay sau đó, bóng trắng đã vặn vẹo tại chỗ — rồi biến mất dạng.

"Hả?" Tôi lên tông trong vô thức.

"H-Hả?! Tôi... vừa tiêu diệt nó á?"

Từ giọng điệu của cô gái tóc vàng, có vẻ như tôi không phải là người duy nhất kinh ngạc. Sau khi thở ra một hơi dài, cô ấy nhìn xuống tôi vẫn đang bám vào chân cô và nghiêng đầu.

"Mới nãy, tôi đã ném trúng nó phải không?"

Tôi ngơ ngác gật đầu. Nhưng thay vì nói là đã ném trúng mục tiêu, thì sẽ đúng hơn khi nói rằng cái bóng trắng được thứ từa tựa như làn khói chiếu ra ấy đã bị vật nhỏ bé đó xua tan hoàn toàn.

"C ... Cậu đã ném cái gì thế?"

“Một cục muối ăn ấy mà. Tại vì nghe người ta đồn là nó dùng để đối phó với mấy thứ kì dị rất có hiệu quả nên tôi muốn ném thử coi sao. Không ngờ nó lại hiệu nghiệm thiệt. Tôi cũng bất ngờ lắm luôn đấy.”

Có nghĩa tin đồn rải muối có thể trừ tà là thật á? Bởi vì đó giờ tôi luôn nghĩ nó chỉ là một tin đồn sáo rỗng, cho nên âu cũng dễ hiểu khi tôi lại không thể dễ dàng chấp nhận...

“Á, ôi cha.”Người cô loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau.

Nếu không phải được tôi ôm, có lẽ lưng cô ấy đã đáp xuống trũng nước rồi. Sau khi đã có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình, cô quay đầu về phía tôi và nở một nụ cười toe toét.

"Cảm ơn. Cậu không sao chứ? Vừa nãy rất khó chịu nhỉ."

"Ừ-ừm." Cảm giác buồn nôn, chóng mặt, và tê bì vẫn còn đeo bám ở chân tay đã nhanh chóng biến mất. Cả cái cảm giác như ‘muốn nhớ về một điều gì đó’ cũng đã tiêu biến.

“Cậu đứng được chứ?”

"A, à được."

Sực nhớ mình vẫn còn ôm đùi cô ấy, tôi vội vàng buông tay. Dù chân tôi vẫn còn hơi loạng choạng lúc đứng dậy, nhưng chắc là chúng sẽ ổn thôi. Chỉ là quần áo ướt nhẹp dính vào da thịt cảm giác rất khó chịu.

"Ưm, cảm ơn đã cứu tôi."

“Không có chi, đừng khách sáo như vậy.” Cô ấy vẫy tay ra vẻ mình không để tâm, rồi sau đó tự giới thiệu bản thân. “Tôi tên là Nishina Toriko. Còn cậu?"

“Ừm, ưm. Tên tôi là Kamikoshi Sorawo.”

“Được rồi, Sorawo nè. Cho hỏi cánh cổng để cậu vào nơi này có gần đây không?”

A! Cô ấy đột nhiên gọi thẳng tên tôi mà lại còn không có kính ngữ nữa. Dù cảm thấy khó chịu trước tốc độ đốt cháy giai đoạn này, tôi vẫn gật đầu đáp lại.

“À-ừ. Khá gần đây."

"Hay quá. Cậu có thể dẫn tôi ra chung được không? Thú thật tôi đang bị lạc.”

"Được thôi ... To-Toriko."

Tôi cũng bắt chước và gọi thẳng tên cổ mà không cần kính ngữ, rồi một nụ cười rạng rỡ đã nở trên gương mặt đó.

"Đợi chút nhé. Tôi phải đi nhặt cục muối ấy đã."

Nói đoạn, "Toriko" chạy đến chỗ lùm cỏ ở gần đó, nơi có cục muối tinh thể rơi xuống.

====================

Người dịch: Hảu.

====================

.

.

.

.

.

Bức tranh nàng Ophelia:

Truyện Chữ Hay