Có lẽ bởi vì hạnh phúc đến quá dễ dàng nên cô mới cảm thấy bất an một cách vô cớ như thế. Khi Nhậm Tư Đồ khoác tay bố của Thịnh Gia Ngôn đi lên boong tàu thì nắng vàng rực rỡ, mặt biển phẳng lặng, ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người đều như đang nói với cô rằng những lo lắng bất an của cô đều là dư thừa. Chồng của cô đang đứng bên cạnh cha xứ, mặc đồ vest trắng tinh, mỉm cười đợi cô trong ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ mặt biển.
Nhậm Tư Đồ không khỏi hít sâu một hơi, bước về phía anh.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có tiếng ca-nô lướt trên mặt biển, truyền từ xa đến gần rồi nhanh chóng tiếp cận du thuyền.
Boong tàu càng yên tĩnh thì tiếng ca-nô càng thêm rõ ràng. Nghi lễ tạm thời bị gián đoạn nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Chắc có vị khách nào đó đến trễ nên đi ca-nô ra đây mà thôi.
Mọi chuyện tiếp tục diễn ra như bình thường, Nhậm Tư Đồ vẫn khoác cánh tay của ông Thịnh, bước lên trên tấm thảm hoa hồng trắng tinh khôi và thơm ngào ngạt.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, họ tuyên thệ, nhận hộp nhẫn từ tay của phù dâu phù rể, đeo nhẫn cho nhau… Đúng vậy, ai làm đám cưới thì cũng sẽ như thế.
Nhưng đúng lúc Nhậm Tư Đồ đang chuẩn bị đeo nhẫn cho Thời Chung thì có một đám người rầm rập xông lên boong tàu. Phía hàng ghế khách ngồi bắt đầu vang lên tiếng xì xầm to nhỏ. Dường như không một ai biết thân phận của những người này nên chỉ có thể lặng lặng nhìn họ vội vã đi thẳng về phía bục tuyên thệ.
Bọn họ dừng lại trước mặt Thời Chung, người đi đầu lạnh giọng nói: “Anh Thời, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”
Hóa ra những vị khách không mời mà đến này đã đi ca-nô đến đây. Nghe anh ta nói như thể thân quen với Thời Chung lắm vậy…
Tay của Nhậm Tư Đồ vẫn còn cầm chặt chiếc nhẫn. Người kia lại nói tiếp: “Vụ án hối lộ mà anh dính líu đã có tiến triển mới rồi, mời anh đi với chúng tôi một chuyến.”
Hôn lễ đột nhiên tạm dừng, boong tàu lập tức trở nên xôn xao hỗn loạn. Khách khứa ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu rõ thân phận thực sự của những vị khách không mời mà đến này. Còn Tiểu Từ đang làm phù rể thì vẻ mặt sớm đã trắng bệch, vô thức đưa mắt nhìn về phía Tưởng Minh Đức đang ngồi trên hàng ghế cuối cùng ở khu vực dành cho khách khứa.
Tưởng Minh Đức đang mỉm cười, nhàn nhã thưởng thức cảnh bại tướng dưới tay mình sẽ chết không có chỗ chôn thế nào.
Nhưng Thời Chung vẫn rất có khí phách. Đối mặt với chuyện như thế mà anh chỉ bình tĩnh nói một câu: “Có chuyện gì thì cũng phải chờ tôi và vợ làm xong lễ tuyên thệ rồi hẵng tính.”
Nói xong, anh liền cầm lấy tay của Nhậm Tư Đồ, đeo nhẫn vào cho cô, ngang tàng như xem những vị khách không mời mà đến này là không khí.
Nhậm Tư Đồ lại không thể trấn tĩnh được như vậy, cô cứ nhìn chằm chằm vào Thời Chung, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng.
Thời Chung không hề giải thích nhiều mà chỉ mím môi, chủ động đưa ngón áp út của mình vào chiếc nhẫn dành cho chú rể trên tay Nhậm Tư Đồ, sau đó hôn cô dâu của mình theo nghi lễ, như thể chưa từng xảy ra việc gì.
Nụ hôn của anh đậu trên đôi môi lạnh ngắt của Nhậm Tư Đồ. “Không sao đâu, đợi anh nhé.” Anh nói.
Giọng anh dịu dàng nhưng kiên định. Ánh mắt anh ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy yên tâm hơn một chút. Cô nhìn vào mắt anh rồi khẽ gật đầu.
Cô tin vào những gì anh nói, cho nên yên tâm đưa mắt nhìn anh đi khỏi đó, cho dù tương lai đã định trước là sẽ đầy ắp phong ba.