Có lẽ vì phải hít đất mà anh đã cởi áo khoác ngoài ra, ống tay áo sơ mi cũng được xắn lên nửa cánh tay. Cho dù thể lực có tốt đến mấy thì lúc này trán anh cũng đã đầm đìa mồ hôi. Anh cứ thế mà nhìn Nhậm Tư Đồ rồi bỗng nhiên mỉm cười với cô.
Cứ như thể nhiều năm không gặp, người đàn ông trước mặt điển trai tới nỗi làm Nhậm Tư Đồ cảm thấy xa lạ.
Tôn Dao đứng sau lưng Thời Chung, đến giờ mới bước vào gây rối. “Này này này, bây giờ anh chỉ mới qua được ải thứ hai thôi, sao có thể tự tiện xông vào chứ!” Không ai ngờ được rằng chú rể lại tinh ranh như thế, thừa lúc bọn họ đang ca tụng anh hít đất vừa nhanh vừa chuẩn mà quên canh cửa phòng, anh liền trực tiếp đẩy cửa xông vào.
Lời của Tôn Dao đương nhiên bị đám phù rể coi như gió thoảng bên tai. Lúc này, ngoại trừ cô dâu của mình ra thì trong mắt Thời Chung đâu còn nhìn thấy ai nữa. Anh nhìn Nhậm Tư Đồ không chớp mắt, bước từng bước về phía cô.
Nhậm Tư Đồ thấy Thời Chung đầm đìa mồ hôi thì tiện tay rút một tờ khăn giấy trong hộp ra, chuẩn bị đưa cho anh. “Anh lau mồ hôi trước đã…”
Còn chưa nói xong thì Thời Chung đã cúi gập người xuống, bế thốc Nhậm Tư Đồ lên.
Giống như nắng hạn gặp mưa, anh hôn một cái thật nhanh và mạnh lên môi Nhậm Tư Đồ.
Ngoài cửa, đám phù rể còn không ngớt vỗ tay khen ngợi. Nếu Thời Chung không nhanh trí nhân cơ hội ấy lẻn vào phòng thì không biết sẽ bị cửa ải thứ ba, bốn, năm… của đám con gái này tra tấn đến khi nào nữa.
Đám phù dâu bị chơi một vố thì vẫn đang đứng ngoài cửa trách móc: “Chú rể, anh thật quá đáng mà, không chịu làm theo tục lệ tức là tương đương với tội cưỡng ép con gái nhà lành đấy biết không?”
Thời Chung chỉ nhướng mày cười một cái, ôm chặt Nhậm Tư Đồ vào lòng rồi quay lại gọi Tầm Tầm đang kích động đến nỗi sắp nhảy dựng lên kia: “Con trai, đi thôi nào!”
Một câu hết sức đơn giản nhưng lại nói vô cùng dõng dạc, tuyên bố chủ quyền của mình. Tầm Tầm nghe thấy thế thì ra sức gật đầu, nhấc mông chạy theo bước chân của Thời Chung. Cả đám người cứ thế đưa mắt nhìn chú rể dẫn vợ và con cùng ra ngoài…
Thời tiết rất đẹp, trời xanh nắng vàng, tất cả khách khứa đều đúng giờ bước lên chiếc du thuyền đậu trên bến cảng. Cha xứ cũng đã sắp xếp xong xuôi đâu vào đó, giờ chỉ đợi cô dâu và chú rể lên thuyền là sẽ khởi hành.
Công ty tổ chức hôn lễ đã sắp xếp một hành trình hết sức thú vị. Một giờ chiều ra biển, ba giờ tuyên thệ. Hôm nay, sau khi hôn lễ kết thúc, tất cả du khách đều có thể ở trên du thuyền chơi hai ngày một đêm rồi mới trở về cảng. Tầng trên cùng của du thuyền và boong tàu đều được bao trọn để dùng làm nơi tổ chức hôn lễ. Khách khứa, người thì đang ở trên boong tàu, chụp vài tấm ảnh lưu niệm trước khung cảnh biển xanh sóng biếc; người thì tranh thủ vào phòng người quen của mình chào hỏi, trò chuyện. Sảnh diễn ra hôn lễ cũng đã được trang trí hoàn toàn mới, đợi lát nữa sẽ nghênh đón một trận “after party” sôi động.
Sau tai nạn hỏa hoạn năm đó, một thời gian dài sau khi đến Mỹ, tinh thần của Nhậm Tư Đồ rất tồi tệ. Dưới sự đề nghị của Thịnh Gia Ngôn, Nhậm Tư Đồ đã theo đạo, như vậy ít ra cũng có một chỗ dựa tinh thần. Vừa nghĩ đến chuyện hôm nay dưới sự chứng kiến của cha xứ, cô sẽ gửi gắm đời mình cho người bạn đời, Nhậm Tư Đồ không khỏi cảm thấy hồi hộp đến nỗi hai bên thái dương đau giần giật, cho dù lúc này cô chỉ có ngồi trong phòng tân hôn để người ta trang điểm cho mình, không cần động đến một ngón tay.
Cho đến khi một nụ hôn khe khẽ được đặt lên thái dương của cô, Nhậm Tư Đồ mới giật mình ngẩng lên, qua chiếc gương lớn trước mặt liền phát hiện ra Thời Chung – người nãy giờ vẫn ngồi trên sofa – không biết từ lúc nào đã vòng qua phía sau cô, cúi người hôn lên thái dương của cô.
Anh còn trêu ghẹo: “Nhìn dáng vẻ hồi hộp của em kìa…”
“Có phải rất mất mặt không?” Nhậm Tư Đồ cười một cách thẹn thùng. Cô đưa tay vỗ vỗ hai má để điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
Thời Chung nở nụ cười với ẩn ý sâu xa, sau đó dán sát vào tai cô, thì thầm: “Anh nhìn mà chỉ muốn lao vào em ngay tức khắc.”
Rồi như để chứng minh những gì mình nói là thật, đôi môi vốn đáng dán sát vào tai cô dần trượt tới cánh môi cô. Dạo này, anh bận đến nỗi hai người không có thời gian “yêu” nhau nên giờ chú rể đang dùng hành động để nói cho cô dâu biết rằng mình nhẫn nhịn cực khổ đến nhường nào. Nhậm Tư Đồ vừa mở miệng định nhắc nhở anh “thợ trang điểm còn đang ở đây, chú ý hình tượng một chút” thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa, cắt ngang chuyện tốt của chú rể.
Thời Chung quét đôi mắt sắc lạnh qua, rõ ràng là không thích có người quấy rầy.
Người gõ cửa bước vào chính là Tiểu Từ - một trong các phù rể. Tiều Từ đi thẳng về phía Thời Chung, trên mặt mang theo vẻ nặng nề mà lẽ ra không nên xuất hiện trong không khí vui mừng thế này. “Tưởng Minh Đức đến rồi.”
Một giây trước còn dịu dàng, tình cảm với vợ yêu của mình, một giây sau, Thời Chung đã cau mày lại. “Ông ta không có thiệp mời thì làm sao lên thuyền được?”
Tiểu Từ lắc đầu.
Nhậm Tư Đồ vừa nghe thấy người kia họ Tưởng, rồi nhìn lại sắc mặt của Thời Chung thì không khỏi lo lắng níu ống tay áo của anh. “Sao vậy anh?”
Nhưng Thời Chung chỉ cười, trấn an cô. “Không có gì, anh ta ngoài một lát trước đã.”
Nhậm Tư Đồ cũng không tiện nói nhiều, đành căn dặn Tiểu Từ: “Tuyệt đối không được làm mất cái nhẫn anh đang giữ đấy.”
Mãi đến lúc này, Tiểu Từ mới thôi không đanh mặt lại nữa mà nở một nụ cười. “Yên tâm đi, bà chủ.”
Nói xong, Thời Chung và Tiểu Từ liền đi ra ngoài.
Đồng hồ nhanh chóng chỉ hai giờ rưỡi. Những cánh hồng trắng tinh khôi được gió biển mang đi khắp nơi, tỏa ra hương thơm tươi mát. Khách khứa bắt đầu vào chỗ ngồi, người dẫn chương trình cũng chuẩn bị xong xuôi, trên boong tàu tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Có người đẩy cửa bước vào. Nhậm Tư Đồ nhìn về phía cánh cửa với ánh mắt đầy mong đợi nhưng khi nhìn rõ người đến thì không khỏi sửng sốt.
Người vừa vào không phải ai khác mà chính là Thịnh Gia Ngôn.
Thịnh Gia Ngôn đi đến bên cạnh Nhậm Tư Đồ, thấy cô đang cúi đầu thì đưa tay định vỗ vào vai cô, động tác thân mật hệt như trước kia. Nhưng vừa đưa tay ra giữa chừng thì anh bỗng nhớ ra thân phận của hai người bây giờ, vì thế đành rụt tay về một cách ngượng ngập. Thịnh Gia Ngôn ngắm nghía cô một hồi. “Sao lại mặt ủ mày chau thế này?”
Nhậm Tư Đồ mỉm cười, nhún vai một cách lơ đãng. “Chú rể bỏ em lại để đi đối phó với một vị khách khó chơi rồi.”
“Em đang nói Tưởng Minh Đức à?”
Nhậm Tư Đồ không khỏi ngạc nhiên vì Thịnh Gia Ngôn chỉ đoán một lần là trúng.
“Anh vừa nhìn thấy Tưởng Minh Đức trên boong tàu. Không mời mà đến, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.” Thịnh Gia Ngôn nói đến đây thì lảng sang chuyện khác, cố gắng làm cho Nhậm Tư Đồ vui vẻ. “Nhưng em cũng đừng lo lắng quá. Lẽ nào sợ Tưởng Minh Đức tranh chú rể hay sao chứ?”
Chiêu này quả nhiên rất hiệu nghiệm, Nhậm Tư Đồ lập tức cười phì một cái.
Khi ấy Thịnh Gia Ngôn mới quay ra ngoài cửa, vừa mở cửa phòng vừa nói với Nhậm Tư Đồ: “Em nhìn xem là ai đến này?”
Nhậm Tư Đồ đã không còn tinh thần gì nữa nên một lúc sau cô mới từ từ ngẩng lên nhìn về phía cửa ra vào, sau đó thì ngẩn người ra. Người đứng ngoài cửa chính là Tư Đồ Phương Ngọc với vẻ mặt có chút gượng gạo.
Nhậm Tư Đồ lập tức đứng bật dậy. “Mẹ!”
Tầm Tầm nghe thấy thế thì giật mình.
Lúc này, Tư Đồ Phương Ngọc đúng là hơi xấu hổ. Bao nhiêu năm nay, bà luôn không hỏi han hay đoái hoài gì tới con gái mình, vậy bây giờ nên lấy vai trò gì để xuất hiện trong hôn lễ của Nhậm Tư Đồ. Ngay cả bản thân Tư Đồ Phương Ngọc cũng thấy khó coi.
“Hôm nay con… rất xinh đẹp.” Tư Đồ Phương Ngọc nhọc nhằn nói ra những lời khách sáo. Đứng trước mặt con gái mà mình cứ như đứng trước mặt một người xa lạ.
Nhậm Tư Đồ cũng khác gì đâu chứ.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, dường như cô chỉ biết nói một câu: “Cám ơn mẹ đã đến tham dự hôn lễ của con.”
Trải qua bao nhiêu năm xa cách như vậy, hai người có thể khách sáo chào hỏi nhau như hai người xa lạ như bây giờ đã là tốt lắm rồi. Nhậm Tư Đồ không dám mơ ước tới những chuyện xa vời khác.
Vừa đến ba giờ, du thuyền vang lên một hồi còi, báo hiệu hôn lễ bắt đầu.