Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành phố G vào một tối mùa hạ. Gió đưa hương của nắng còn đọng lại buổi ban ngày trên những tán lá, mơn man thổi trên những con đường đông người qua lại. Những ngọn đèn vàng óng được thắp lên ở khắp mọi nơi thay cho ánh mặt trời ban sáng. Vầng trăng non nho nhỏ treo lơ lửng trên nóc những tòa nhà chọc trời, tỏa ra thứ ánh sáng thanh nhã mà yếu ớt.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ của Ngân Hà, không một cuộc điện thoại chúc mừng nào từ người cha đáng kính đang đi công tác xa nhà, mẹ thì mất tâm từ tối qua.
Bạn à? Thật không hay, từ lúc chuyển đến thành phố này cậu vẫn chưa làm quen được một người bạn nào cả. Cậu sống với bà từ nhỏ ở vùng ngoại ô cách thành phố này khá xa, nhà của bà mở một tiệm sách cũ nên từ nhỏ cứ đi học về là cậu lại giúp bà trông cửa tiệm, chẳng có mấy lúc ra ngoài chơi kể cả cuối tuần, rãnh rỗi thì lại giúp bà thêu khăn tay bán như mấy món quà lưu niệm của vùng thôn quê, cứ ru rú trong nhà hoài nên hình thành cái tính sợ người lạ. Mãi đến nửa năm trước, bà của cậu mất cậu mới chuyển đến thành phố này sống với bố mẹ.
Ngân Hà sợ người, lại khá là hướng nội, sở thích cũng chẳng giống ai, lấy đâu ra đề tài để mà nói chuyện với người khác, nên đâm ra cũng chẳng ai muốn kết bạn với cậu.
Cậu thổi tắt ngọn nến cuối cùng trên chiếc bánh kem nhỏ mua ở tiệm bánh đầu phố, cất chiếc bánh vào tủ lạnh, cậu quay vào phòng chải chuốt một chút rồi quyết định ra ngoài, đi đến nơi nào đó để vui chơi như một cách để chúc mừng sinh nhật bản thân.
Cậu mặc vào bộ đồ hợp mốt mà mẹ cậu đã mua cho vào ba tháng trước mà cậu vẫn chưa một lần mặc đến, lại mang vào đôi giày thể thao đắt tiền mà cha cậu đã tặng lúc cậu mới chuyển từ quê lên nửa năm trước và đương nhiên cậu vẫn chưa một lần mang.
Tháo mắt kính ra, hôm nay cậu sẽ thử mang kính áp tròng, tóc vuốt chút keo,...
"Vậy đó, ra dáng người thành phố ghê nhỉ?" Cậu nhìn vào gương và tự nhủ thầm trong bụng, nhoẻn miệng cười một cái thật tươi, nhưng ngay sau đó lại lập tức cuối đầu ảo não, khẽ thở dài rồi bước ra đường.
----- ----- ----- ------ ------
Ở nơi khác trong thành phố, tại một nhà hàng Pháp sang trọng, giữa tiếng vỹ cầm du dương, một đôi nam nữ đang cùng nhau dùng bữa dưới ánh nến vô cùng lãng mạn.
Cô gái khoác trên mình chiếc đầm trắng vừa trang nhã lại trong sáng ngọt ngào ôm trọn lấy thân hình quyến rũ của cô. Khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết đêm hè, bên dưới mắt còn điểm thêm một khỏa lệ chí phi thường mị hoặc. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng như tỏa sáng dưới ánh đèn pha lê, xung quanh cô quý phái và kiêu ngạo hòa thành một thể, tất cả mọi sự vật và con người xung quanh cũng bởi vì cô mà trở nên lu mờ hẳn.
Người đàn ông đi cùng cô cũng lịch lãm không kém, gương mặt góc cạnh đầy nam tính, với ánh mắt sắc sảo cương nghị, hai người cứ như một cặp nam vương và nữ thần hút lấy mọi ánh nhìn xung quanh.
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, nhưng đột nhiên không biết người đàn ông đã nói gì đó với cô gái mà nét mặt cô lại trở vặn vẹo, hằn lên vẻ giận dữ như sắp bùng cháy đến nơi. Cô cầm lên ly rượu vang đỏ thẫm, hất thẳng vào mặt người đàn ông lịch lãm đối diện mình, tháo ra chiếc nhẫn kim cương tưởng chừng vô giá trên tay, ném thẳng vào mặt hắn ta, hét thật to vào mặt hắn:
"NEVER!"
Rồi bỏ đi một mạch trước bao con mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh.
----- ----- ----- ------ ----- -----
Bộ phim Ngân Hà xem cuối cùng cũng kết thúc, cậu xoa xoa đôi mắt hơi khó chịu vì đeo kính áp tròng không quen rồi lững thững theo sau mọi người ra khỏi rạp.
Bộ Phim cậu vừa xem là một bộ phim về đề tài siêu anh hùng cực hay, mỗi năm chỉ ra một phần, đây đã là phần rồi, cũng sắp đi đến hồi kết rồi, ngẫm lại thật sự có chút tiếc nuối.
Vừa đi, Ngân Hà vừa thả hồn theo mớ suy nghĩ vớ vẫn về phần tiếp theo của bộ phim mà không chú ý đến ánh mắt nóng rực của các cô gái trên đường đang ngước nhìn cậu.
Ngân Hà khá cao nhưng lại có chút gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nên thoạt nhìn trông có chút nhỏ bé yếu ớt khiến mấy cô gái không kềm chế được nãy sinh tình mẫu tử mãnh liệt với cậu. Nước da trắng nõn vì hay ru rú trong nhà nên lại chút thiên về trắng nhợt, đôi mắt hai mí to tròn ngây ngô đen bóng ươn ướt như phản chiếu cả bầu trời sao hơi dại ra vì chưa quen với kính áp tròng, chiếc mũi dọc dừa cao thẳng, đôi môi anh đào hồng phớt ngọt ngào như thoa lên một lớp mật bong bóng, cánh môi dưới lại có phần đầy đặn hơn môi trên, lúc khép lại trông chúm chím đáng yêu không tả nổi.
Cả người cậu như toát ra một vẻ trong sáng, cấm dục không nhiễm chút bụi trần, cậu đứng đó cứ hệt như một sự vật không thuộc về nơi này, xung quanh phản phất chút hương đồng cỏ nội, tuy lạ mà lại thân thương làm người khác thật sự chỉ cần ngước nhìn là không thể dời mắt.
Mặc kệ mấy ánh mắt xung quanh có đâm người đến bao nhiêu, Ngân Hà cứ mãi nghĩ về nhân vật phản diện nửa chánh nữa tà mà cậu cực thích đã chết ở phần này, hi vọng phần sau hắn có thể hồi sinh, rồi lại nghĩ đến chuyện sau khi loạt phim về siêu anh hùng này kết thúc thì loạt phim mới về siêu anh hùng có được làm nữa hay không.
Cậu nhóc cứ mơ màng vừa đi vừa suy nghĩ vẫn vơ cho đến khi giật mình phát hiện ra mình đã đi lạc khi nào không biết. Vốn bản tính mù đường, lại ít khi ra ngoài, vào ban đêm đường thành phố đường nào mà chẳng nhiều đèn như nhau vậy là Ngân Hà tha hồ lạc, đi mãi cũng không thấy lối ra, khu này lối rẽ quá nhiều, đi vòng vòng lại về ngay chỗ cũ. Cậu mệt quá, lại mỏi chân nên ngồi bệt xuống vệ đường.
Ngân Hà đưa mắt nhìn xung quanh, nãy giờ chỉ lo tìm lối ra nên cũng chẳng có thì giờ quan sát rõ, nơi này là một con phố nhỏ nhìn có vẻ hơi chật hẹp và cũ kỹ. Ánh đèn làm cậu hơi chóng mặt, nó mờ ão, pha trộn giữa sắc đỏ và vàng thông thường chiếu lên cái nền xám ngắt màu xi măng của mấy bức tường trong đêm tạo lên một loại khống khí lạnh lẽo và cô tịch đến kỳ lạ. Không gian cứ như lắng đọng lại, nặng nề, ảo não vô cùng.
Điều kỳ lạ hơn hết là chỗ này có rất nhiều thanh niên trẻ, họ không tụ tập lại thành một nhóm mà cứ cách một khoảng lại có một người đứng. Mỗi người đều đang bấm điện thoại, nghe nhạc hoặc gọi điện cho ai đó, điểm chung duy nhất ở họ có lẽ là việc họ như đang chờ đợi một điều gì đó, một ai đó hay một thứ gì đó xuất hiện.
Ánh đèn trắng nhạt phát ra từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt của một thanh niên trong số đó, khuôn mặt anh ta thật sự rất thanh tú, nhìn cứ như một minh tinh hay người mẫu nào đó, nhưng trên khuôn mặt đó lại ẩn chứa sự chán nản khắc sâu đến cùng cự, mệt mỏi chảy dài và gần như đang bao phủ lấy toàn bộ cơ thể anh ta.
Dường như phát hiện có kẻ đang nhìn mình, thanh niên ngước lên và nhìn thẳng vào mặt Ngân Hà làm cậu giật mình, tiếp đó gã nhếch miệng thành một nụ cười đầy khinh miệt. Ngân hà sợ hãi quay đi chỗ khác không dám nhìn gã nữa, vì ngay lúc gã nhìn thẳng vào cậu, cậu tưởng chừng nhìn thấy địa ngục trong đôi mắt ấy, đen ngòm vào sâu thẳm. Bất giác Ngân Hà lại đưa tay sờ sờ mặt dây chuyền trước ngực như một cách tự trấn an bản thân.
Ngân Hà đứng dậy định tiếp tục công việc tìm đường về nhà của mình, bản tính nhút nhát đã đành, lúc nãy đã bấm bụng cố tìm người hỏi đường ra, nhưng ngọn lửa dũng cảm bé tí vừa được thắp lên đã bị ánh mắt của người thanh niên lúc nãy dập tắt không thương tiếc nên chỉ có thể tìm cách khác.
Cậu rút điện thoại ra, cố gắn định vị nơi bản thân đang đứng nhưng hỡi ơi, "một khi một việc tồi tệ xảy ra thì nhất định nó sẽ xảy ra theo hướng tồi tệ nhất", điện thoại tít tít hai tiếng rồi tự động ngắt nguồn vì hết pin. Có trời mới biết, lúc đó cậu đã nghĩ về cục sạc dự phòng như một "đấng toàn năng" nào đó to lớn lắm ngoài kia, nhưng rất tiếc, cậu vẫn chưa mua "đấng toàn năng" này về nhà.
Ngân Hà khóc không ra nước mắt, trong lúc cậu đang ôm chiếc điện thoại, than trách số phận xui xẻo, hẩm hiu của mình thì đột nhiên có người vỗ vai cậu, làm cậu giật thót quay phắt lại.
Trước mặt Ngân Hà lúc này là một cô gái gương mặt xinh đẹp, đôi gò má đỏ hồng lên và đôi mắt lờ đờ ẩm hỡi nước vì men rượu, cô khoác trên mình chiếc đầm trắng, tao nhã mà đứng đó dưới ánh đèn mờ ảo, tất cả hòa hợp lại làm cô trong như một thiên thần giáng thế. Mà thật sự trong vài phút đó, kẻ hay mơ mộng như Ngân Hà cũng tin điều đó là thật, thượng đế đã cử xuống một vị thiên thần xinh đẹp và quyến rũ để cứu mình ra khỏi chốn lầm lạc này.
Suy nghĩ vô cắn cứ này làm cho chính cậu cũng phải giật mình, tự tặng cho mình một cái tát để chính mình tỉnh lại. Cô gái trước mặt đẹp thật, quyến rũ thật nhưng trên người lại nồng nặc mùi rượu, cái mùi mà cậu ghét nhất từ trước đến nay, hệt như mùi trên người mẹ cậu sau nhưng đêm chè chén quá độ cùng bạn bè. Ngân Hà khẽ nhíu mày giật lùi lại phía sau vài bước, ngắt ngứ hỏi cô gái:
"Xin lỗi... Cô...Cô cần...gì?"
Bất chợt cô gái tiến tới, nắm chặt lấy cổ tay của Ngân Hà và kéo cậu đi bằng một lực rất mạnh, ngay cả Ngân Hà còn chẳng thể tin được là một cô gái có thể xuất ra một lực mạnh như thế.
"Chết rồi, mình sẽ chết... Lừa đảo? Không! Bắt cóc tống tiền? Không! Nhà mình chẳng phải tài phiệt gì. Bắt cóc lấy nội tạng? Lần này là thật rồi, dạo này báo chính vẫn hay đưa tin về vấn đề này! Mình sẽ chết."
Ngân Hà vừa loạn xạ suy nghĩ, vừa vùng vẫy muốn thoát, nhưng cơ thể gà còm chẳng bao giờ chạy được quá vòng sân trường như cậu làm gì có đủ sức để ngạnh lại quái lực của cô gái này. Cậu la hét, vùng vẫy nhưng mọi người xung quanh đều chỉ lướt qua cậu với những ánh nhìn hời hợt, trong lòng mọi người đều nghĩ "Lại một đôi quái dị cãi nhau nữa ấy mà" nên chẳng ai rảnh rỗi quan tâm cả.
Kết quả Ngân Hà bị cô gái lôi vào một khách sạn xa hoa, đắt tiền, mọi thứ ở đây đều ánh lên một màu vàng lấp lánh và hào nhoáng.
Vừa vào đến phòng nghỉ, Ngân Hà đã bị cô gái không thương tiếc đè lên tường tát cho một cái, cô gầm lên đầy tức giận, với chất giọng lè nhè vì men say:
"La lối cái gì? Cũng đâu phải là con gái lần đầu bị cưỡиɠ ɠiαи!"
Ngân Hà bị tát mà sững cả người. Sợ hãi nhanh chóng nhấn chìm cậu, tim cậu bắt đầu đập nhanh, hơi nước phũ kín đôi mắt to tròn.
Ngân Hà nhìn cô gái đầy sợ sệt "mình sẽ chết" trong đầu cậu lúc này chỉ có duy nhất câu đó, cánh tay cậu buông thõng xuống, mắt cậu nhắm tịt lại, đón chờ những điều đáng sợ sẽ giáng xuống đầu mình. Ngân Hà chờ mãi nhưng cuối cùng chỉ có một vật mềm mại dán lên môi cậu, cậu từ từ hé mắt và kinh hoàng nhận ra cô gái trước mặt đang hôn cậu.
"Há miệng ra." Cô nói như ra lệnh.
Nhưng trong vài phút đầu óc trống rỗng đó Ngân Hà lại làm theo, cậu há miệng và ngay lập tức một vật trơn ướt mềm mại luồn vào bên trong theo động tác của cậu. Chiếc lưỡi mềm mại không xương của cô khuấy đảo mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng Ngân Hà như một trò thám hiểm đầy thú vị.
Ban đầu Ngân Hà còn chẳng có phản ứng gì nhưng ngay lập tức mùi rượu xộc vào làm cậu vô cùng buồn nôn, cậu thật sự rất ghét cái mùi này, nó làm khơi gợi lại những ký ức không mấy tốt đẹp bên trong cậu. Trời ạ! Ác nữ biếи ŧɦái này vừa cướp đi nụ hôn đầu của cậu nhóc một cách đầy ám ảnh.
'Hức hức! Phải làm sao đây? Nữ sắc lang! Mau thả tôi ra.'
Ngân Hà thề rằng cậu đã dùng hết tất cả sức lực từ hồi bú bình đến giờ để đẩy cô ta ra và lần này may mắn đã mỉm cười với cậu.
Cô gái bị đẩy ra, do không lấy được thăng bằng nên cô đã bị ngã một cú rất đau, thậm chí đầu còn bị đập vào cạnh giường, cô gầm lên đầy tức giận :
" Đồ khốn! Anh điên rồi sao?"
Ngân Hà lúc này đang men theo vách tưởng mà trượt xuống, cậu thở hổn hển vì mệt, sợ và một vài lý do khác. Nước mắt ần ật rơi.
" Khóc cái gì? Người nên khóc là tôi mới đúng. Đau chết người."
Cú va đập có vẻ đã khiến người đẹp tỉnh táo phần nào khỏi cơn say. Cô túm lấy cổ chân Ngân Hà đang sợ hãi muốn bỏ trốn, tức tối hỏi:
" Rốt cuộc là anh muốn bao nhiêu?"
"Cái... cái gì? Tôi... không hiểu... ý cô." Ngân Hà tội nghiệp nấc nghẹn.
"Giả vờ cái gì hả? Đương nhiên là giá bao một đêm của anh rồi." Cô gái đáp, mày khẽ nhíu lại, anh chàng đẹp trai trước mặt này từ nãy giờ đều có chút kỳ lạ, sao lại phải khóc đến bộ dạng thế kia? Khóc thế để được gì? Chẳng lẽ mới vào nghề? Không đúng, đàn ông có ai mà cưỡng nỗi nhan sắc của cô? Trừ khi hắn là Gay!
"Cô... Nhầm rồi... tôi không phải..." Ngân Hà lau lau nước mắt giải thích, cậu cũng thật sự rất ghét cái tật hay khóc nhè của mình. Bị hù một chút liền khóc, cậu thật sự muốn làm một người đàn ông mạnh mẽ cơ, nhưng than ôi, sống với bà lâu như vậy cả tính cách cũng bị lây nhiễm mất rồi.
"Không phải cái gì chứ?"
"Không... phải ...bán...bán thân."
Sau khi nghe xong câu này mặt cô gái có chút sững ra, rất nhân cô hỏi tiếp.
"Nhưng lúc nãy chẳng phải anh đứng ở phố đèn đỏ sao?" Cô gái trợn mắt nhíu mày, không thể nào tin được. Rõ ràng tên này đứng ngay trong khu đèn đỏ cơ mà, cô vẫn còn chưa say đền mức đầu óc mụ mị đâu.
"Nơi... đó...là... là phố đèn...đỏ sao? Tôi... đi lạc... tôi không biết." Ngân Hà nghe mà hết hồn đến lạc cả giọng.
"Trời ạ! Đùa sao? Hóa ra nãy giờ tôi nhầm, sao anh lại không nói." Cô gái cuối cùng cũng phát hiện ra thực hư của sự việc, đỡ trán ngồi dậy, đây thật sự là một sai lầm to lớn mà, lần đầu tiên cô ra ngoài tìm đàn ông qua đêm lại kéo nhầm người qua đường, hôm nay quả thật là ngày sinh nhật tồi tệ nhất từ trước đến nay của cô. Đúng là giận quá mất khôn, xém chút hại luôn người vô tội.
"Tôi... có nói... Nhưng cô tát tôi." Ngân Hà đáng thương ôm lấy mặt mình.
"Shit! Thật sự quá sai lầm. Tất cả những gì tôi làm lúc nãy đều là hiểu nhầm cả, tôi cứ tưởng anh là "cái kia"... Tôi quá tay rồi, để tôi bồi thường cho anh." Cô thành khẩn xin lỗi cậu nhóc, không quên móc ra một tờ chi phiếu, ký tên, kèm thêm một tấm danh thiếp nhét vào tay Ngân Hà, nhưng cậu nhóc lại vội vàng dúi lại vào tay cô rồi nhanh chóng đứng dậy, xiêu vẹo mà bỏ chạy ra ngoài.
--------------------------------------------------------------
J. Đại Đế: "Hiện tại bên ngoài đang rất loạn, kẻ lừa đảo cũng rất nhiều, các bạn nhỏ ra ngoài nên chú ý một chút."