Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu vẫn luôn tự hỏi "định mệnh" rốt cuộc là thứ gì?
Nếu định mệnh đã cho người đó xuất hiện, tại sao lại còn nỡ tàn nhẫn cướp đi người đó.
Một lời hứa ngây thơ, vậy mà lại có kẻ răm rắp tin vào nó. Nhưng khi tỉnh lại khỏi giấc mơ người đã chẳng còn bên.
Mùi hương còn đọng lại cùng sương sớm, bến tàu vắng lặng chẳng còn ai. Vậy mà đâu đó hi vọng vẫn còn nhen nhóm.
Cậu cuối đầu bước đi trong ánh bình minh thức vội, lặng lẽ đếm từng bước chân mình.
"Liệu rằng trên đời sẽ còn ai thích tôi như cậu? Liệu sẽ còn ai chịu thích một kẻ vô dụng như tôi?"
Chậm rãi nhớ về ngày hôm đó, cậu đã vui như thế nào khi người đó xuất hiện nói rằng muốn chơi cũng cậu, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
.
Áng mây liên miên trôi, mặt trăng tròn vành vạnh chiếu sáng cả một vùng núi non trùng điệp. Trong màn đêm tĩnh mịch cùng tiếng gió xào xạc thổi bay vài phiến lá, phút chốc lại vang lên vài tiếng thút thít. Hai bóng dáng nho nhỏ bất giác hiện ra trong sương mờ.
Đứa nhỏ hơn loạng choạng cõng đứa lớn trên lưng nghiên ngã mà lê bước. Nó không ngừng khóc, hôm nay là lần đầu tiên hai đứa gặp nhau, phát hiện chơi chung rất vui bèn rủ nhau lên núi bắt ve, không ngờ bị lạc tới tối muộn cũng không tìm được đường về.
Nó rất sợ, trời càng tối nó càng sợ, chỉ biết chạy thật nhanh, không ngờ chẳng những không về được nhà, còn hại người bạn bên cạnh cùng nó ngã xuống hố sâu. Nó bị một cạnh đá đâm vào vai phải, còn người bạn bên cạnh thì chân đau đến độ không cử động được, đầu cũng bị đập trúng chảy rất nhiều máu, tựa hồ đã bất tỉnh.
Nó hì hục lôi bạn mình ra khỏi hố, thút thít khóc, vừa khóc vừa cõng bạn mình ba bước loạng choạng lần tìm đường về nhà.
Tiếng khóc thút thít của nó tựa hồ đánh thức người bạn phía sau, tầm mắt mơ màng nhìn thấy vết thương trên vai người đang cõng mình, vết thương không sâu nhưng cũng chẳng hề nông, bị cạnh đá phi thường sắc nhọn đâm vào tạo thành một vết thương năm cánh kỳ lạ, rất giống một ngôi sao. Người bạn nhỏ phía sau bất giác đưa tay sờ lên vết thương của bạn mình. Phía trước có tiếng hút khí đau đớn, tiếng khóc càng lớn hơn.
"Đau lắm sao?"
"Híc...Híc...Rất đau."
"Đừng khóc nữa, tiếng khóc của cậu làm mình thật đau đầu."
"Tại...hic...hic...mình sợ..., cậu chảy nhiều máu lắm."
"Vai cậu cũng bị thương mà còn cố chấp cõng mình... Sao không chạy về nhà tìm người lớn? Cậu nhỏ như vậy, sức bao nhiêu chứ?"
"Híc...híc...không được cậu là bạn mình. Híc...hic vì cậu là người bạn đầu tiên của mình."
"Không ngờ cậu cũng nghĩa khí lắm. Nè! Mình nhớ không lầm thì da cậu rất trắng. Vết thương trên vai nhất định để lại sẹo. Sau này làm gì có ai còn chịu cưới cậu đây?"
Nghe đến đây người phía trước càng khóc lớn.
"Thôi mà, thôi mà, đừng khóc nữa. Vậy đi!"
Bạn nhỏ trên lưng vừa nói vừa đưa tay đến cổ mình tháo ra một vật, dưới ánh trăng nhàn nhạt, ánh kim loại phản quang lấp lánh hiện ra là một sợi đây chuyền, mặt dây chuyền là một viên đá lấp lánh như chứa đựng cả một vùng ánh sao. Nó đeo vào cổ đứa nhỏ đang cõng mình, giọng không chút ngây ngô mà đầy vẻ chắc nịch.
"Sau này lớn lên mình sẽ cưới cậu vậy, viên thiên thạch này xem như vật đính ước. Mình hứa đấy."
"Sẽ cưới mình...Nhưng bà mình nói, chỉ có người thật lòng thích nhau mới có thể cưới nhau."
"Mình thích cậu mà..."
"Híc...híc...Thật không?"
"Đương nhiên là ..." Chữ "thật" vẫn chưa nói ra thì đứa nhỏ lại tiếp tục rơi vào hôn mê.
Lắc lắc bạn mình hồi lâu vẫn không thấy động đậy, đứa nhỏ phía trước đưa tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền trước ngực, lau nước mắt loạng choạng đi tiếp.
Dưới bầu trời sao lấp lánh đêm hôm đó, một lời hứa được viết nên bởi hai tâm hồn bé nhỏ.
Một ngôi sao băng vụt lóe sáng rạch ngang bầu trời thành một vệt trắng dài rồi biến mất, tựa như ước định đã thành hình, đã được trời cao chấp thuận.
Định mệnh cứ như thế chậm rãi hình thành.
-----------------------------------------------------------------------------
J. Đại Đế: "Ấp ủ lâu như thế cuối cùng cũng quyết định viết quyển Ngôn Tình đầu tay này ở tuổi . Hi vọng hai nhân vật chính sẽ thay thế quảng đời F.a không chấm dứt của ta mà yêu đương nồng nhiệt."