Unnamed Memory

chương 4: bên bờ hồ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặt đất khô nứt nẻ. Khu vực đổ nát này đã chìm trong màn sương dày đặc suốt 70 năm qua.

Đây là địa điểm diễn ra trận chiến giữa Farsas và Druza, nơi thứ vũ khí ma pháp khổng lồ mang tên quái thú quỷ đã từng tàn sát. Người đàn ông trẻ mặc áo choàng nhìn dải đất cằn cỗi mà pháp sư gọi là hồ ma thuật. Cô gái tóc bạc đứng bên cạnh nhìn lên người đồng hành cùng mình.

“Nơi này chứa cái gì thế, Valt? Nó đúng có chứa lượng ma lực lớn, nhưng…”

“Em chưa thấy đâu, nhưng đã bắt đầu rồi.” anh trả lời, đưa tay lên mái tóc màu hạt dẻ.

Họ đã cách xa thành phố trung tâm của Farsas, nhưng Valt vẫn giấu kín ma lực của mình. Anh đã đảm bảo một khoảng cách an toàn với phù thủy đó, nhưng vùng đất này vẫn còn những kẻ khác. Để đảm bảo việc di chuyển đến điểm mong muốn diễn ra trơn tru, anh đã nhờ giúp đỡ và chỉ dẫn, nhưng anh vẫn không muốn có thêm bất cứ chú ý nào nhắm vào mình. Valt chỉ liều mình dùng đến phép thuật khi bị dồn đến đường cùng.

“Chắc đã để ý rồi, để xem cô ấy có gì.”

“Phù thủy Lam Nguyệt á? Liệu xa như thế này cô ấy có đến không?” cô gái tóc bạc hỏi.

“Cô ấy sẽ đến, tai mắt có khắp nơi. Đặc biệt là ở đây.” Valt trả lời. Anh nhìn lên trời. Con mèo xám đang phi trên những đám mây kia là thuộc hạ của phù thủy. Đó là cách cô ấy dò tìm khắp lục địa. Phù thủy đó vẫn luôn tìm kiếm gã đàn ông định mệnh đời mình. Vì thế Valt biết cô ấy sẽ nhận ra ngay nếu chỉ ở khoảng cách này.

“Chúng ta sẽ cần tránh mấy đám mây một thời gian. Anh không muốn phải chạm mắt cô ta,” Valt nói. Dù ma lực vượt xa pháp sư trung bình…và mang những ký ức đã bị lãng quên, một phù thủy sẽ ép anh chịu thua dễ dàng. Đó là chênh lệch sức mạnh giữa họ.

“Kẻ duy nhất có thể đối đầu trực tiếp và tiêu diệt một phù thủy chỉ có thể là kiếm sĩ mang Akashia.”

"Ý anh là hoàng tử của Farsas? Anh định khiến anh ta giết phù thủy?”

“Chưa được, giờ anh ta vẫn chưa đủ tầm.”

Đó cũng chính là lý do mọi thứ đang bị chững lại. Ước nguyện của cô phù thủy đáng thương chưa thể hoàn thành, và cán cân thế giới vẫn cân bằng.

“Đi thôi, Miralys,” Valt nói, cùng cô gái rời đi. Màn sương xám càng lúc càng dày, che phủ hình bóng đang dần xa.

*

Ánh mặt trời chói chang của mùa hè rọi xuống sân tập của lâu đài. Tinasha đang ngồi nghỉ dưới tán cây, kiếm bên cạnh, Als đến ngồi xuống cạnh cô.

“Cô cải thiện rất nhiều, hoặc đơn giản là cô đang dần lấy lại cảm giác cầm kiếm,” Als nhận xét.

“Anh nghĩ vậy sao? Cảm ơn.” Cô đáp lại.

Sau trận đấu đầu tiên, cô bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn ở sân để luyện tập. Als đề xuất thời gian khi anh rảnh và Meredina không có mặt, nhưng chắc cô bạn đã bắt đầu để ý. Anh thấy tội cho Meredina, nhưng vì tinh thần của quân lính lên cao mỗi khi có Tinasha nên anh chào đón cô pháp sư.

Tinasha ngồi ôm gối, đầu tựa lên đó. “Anh nghĩ bao lâu nữa tôi mới bằng được anh ta?” cô hỏi.

“Ý cô là Điện hạ á? Chuyện ấy là bất khả thi. Tôi chưa bao giờ đánh bại được ngài ấy, dù chỉ một lần.”

“Hả? Thật á?” Tinasha hỏi lại, tròn mắt nhìn anh. Ánh nắng khiến mắt cô lấp lánh như thạch anh đen.

Als gật đầu, buộc lại giầy. “Thật đấy. Chỉ giữa hai ta thôi nhé, nhưng tôi hơi xuống tinh thần sau lần đầu chúng tôi đấu với nhau. Tôi khá coi thường ngài ấy, cho rằng dòng máu hoàng gia cũng chẳng có gì ghê gớm.”

“Anh ấy mạnh đến mức đó…” Tinasha nói nhỏ dần, nhìn lên bầu trời, thở dài.

Những đám mây đang lướt vội vã, có vẻ gió trên đó khá mạnh.

“Gần đây, Điện hạ giữ mình trong lâu đài khá tốt. Nhưng mới đây ngài ấy lại bắt đầu kéo Lazar trốn đi đâu đó…Cũng không quá nguy hiểm nên tôi cho qua. Nghe thấy ngài ấy đến tháp phù thủy, tôi còn tưởng ngài ấy mất trí rồi chứ. Bất ngờ là ngài ấy vẫn còn lành lặn trở về.”

“Tôi còn nghe nói anh ta đánh bại những quái thú hộ vệ ở đó dễ dàng,” Tinasha nói.

“Có chắc ngài ấy là con người không?” Als lẩm bẩm.

Cả hai thở dài. Als vuốt tóc ra sau cho đỡ vướng. “Cô dùng pháp thuật là được mà? Hay cô không dùng được ở khoảng cách gần hay gì đó?”

“Bình thường tôi có dựng một là chắn, nhưng đừng quên anh ấy còn cầm theo cả Akashia nữa,” Tinasha nhắc.

“A…ừ nhỉ,” Als nói.

Thanh kiếm hoàng gia mang khả năng miễn nhiễm tuyệt đối với mọi loại ma thuật. Đã hai năm kẻ từ khi Oscar lần đầu chạm tay vào thiên địch của pháp sư.

“Thế thì chắc là chịu rồi.” Als kết luận.

“Đúng thật nhỉ,” Tinasha thở dài, vị chỉ huy nói như đã hết cách khiến cô hơi hoảng.

Als để ý và nhìn cô thương hại. “Hay là nhờ ngài ấy luyện cho cô?”

“Mmmm…tôi vẫn chưa muốn thể hiện cho anh ấy biết. Tôi chưa biết mọi thứ sẽ thành thế nào.”

“Tôi hiểu…” Chỉ huy trẻ nhất Farsas nghiêng đầu hiểu ý. “Vậy, tôi nghĩ là bất khả thi.” anh kết luận lại.

“Khôôônggg!” Tinasha hét lên. Cô trông còn đau khổ hơn vừa nãy. Trong thoáng chốc, Als tưởng cô sẽ xỉu trước sự thật đau lòng, nhưng cô chỉ bơ phờ ngồi xuống.

Luyện tập xong, Tinasha đang đi bộ trên một hành lang thì nghe tiếng gọi, cô ngừng lại. Không ai khác nghe được giọng nói đó. Tinasha ra ngoài và bước đến một gốc cây lớn trong vườn.

“Litola.”

“Tôi mừng khi thấy ngài vẫn khỏe, thưa chủ nhân. Ngài đã lập giao ước với một người tốt.”

“Ngươi nghĩ vậy à?” Tinasha hỏi.

Litola, đang ngồi trên một cành cao, nhảy xuống và tiếp đất nhẹ nhàng, rồi cúi đầu. “Ngài trông vui hơn trước nhiều.”

“Ta nghĩ là cũng có vui, nhưng…Ừ thì cũng không tệ.” phù thủy nói, nhún vai.

Đáp lại, Litola hơi nghiêm mặt. “Hay ngài cứ cưới anh ta? Mọi thứ có vẻ sẽ chẳng thay đổi trong một hay thậm chí trăm năm nữa.”

“Rồi sẽ khác thôi. Với lại, ta cũng không cần một người chồng.” Tinasha nói, xua tay.

Litola cúi đầu kính cẩn, “Tôi đã nói quá nhiều, xin ngài tha thứ. Việc điều tra ngài giao đã xong, tôi đến để báo cáo.”

“Được, bắt đầu đi.” Một tấm màn giấu kín cảm xúc phủ lấy gương mặt cô. Đôi mắt tĩnh như mặt nước. Đây là khuôn mặt phù thủy của cô, khác biệt so với những biểu cảm cô thường thể hiện với Oscar và Als. Cô im lặng nghe báo cáo, rồi tặc lưỡi bực mình khi Litola nói xong.

Phù thủy xuất hiện trong phòng làm việc của Oscar khi anh và Lazar vừa nghỉ tay để chơi quay. Sự có mặt đột ngột khiến hai chàng trai giật mình.

Cô không khoác áo choàng pháp sư thường ngày mà mặc một bộ đồ ma thuật làm bằng vải đen khảm ấn. Bộ đồ ôm dáng cùng với kiểu may không gặp ở Farsas khiến cô tỏa ra một vẻ đẹp kì lạ, uy quyền và quyến rũ. Cô còn khoác thêm một chiếc áo, cũng khảm đầy biểu tượng pháp thuật.

Thứ bất thường nhất có lẽ là thanh đoản kiếm dắt bên hông. Giáp cổ tay dát đá tô điểm và đai bao quanh hông và chân chứa đầy những vật có vẻ là vũ khí.

Nhiều khả năng, đây là trang phục chiến đấu của cô.

Oscar nhận ra vấn đề nhanh chóng và đứng dậy. “Chuyện gì vậy? Sao cô lại ăn mặc kiểu đó?”

“Tôi có việc phải đi khoảng 2 đến 3 ngày.” cô trả lời ngắn gọn, định quay đi. Oscar bắt lấy cổ tay cô.

“Từ từ đã. Cô định đi đâu?” anh gặng hỏi.

“Có quan trọng không? Tôi sẽ trở về an toàn,” cô trả lời.

“Có chuyện phải không? Cô gỡ hết mấy trang sức phong ấn rồi.”

Để đóng giả một pháp sư học việc, Tinasha thường mang nhẫn và khuyên được thiết kế để kìm hãm ma lực. Nếu một pháp sư thường đeo chúng, họ sẽ không thể dùng phép được nữa, vậy mà Tinasha đeo gần mười cái khi làm việc của pháp sư hoàng gia. Đó là sức mạnh của cô, nhưng giờ cô đã gỡ bỏ toàn bộ hạn chế.

Cô định rời phòng, nhưng Oscar giữ cô lại. Lazar bước nhanh đến đóng cửa, chặn đường ra của cô.

“Ít nhất hãy cho tôi biết cô định đi đâu. Cô đã lập giao ước với tôi, cô không thể cứ thế rời đi được,” Oscar khăng khăng.

Tinasha trừng mắt nhìn lại. Cô khác hoàn toàn so với ngày thường khiến Lazar co rúm. Thấy Oscar vẫn không hề chùn bước, cô ngập ngừng nói, “Hồ ma thuật ở Druza cũ.”

“Druza cũ?” Oscar lặp lại, nhưng anh nhanh chóng hiểu ra. “Vậy đó là lý do pháp sư đó bị giết.”

“Hả? Hả? Hai người đang nói gì vậy?” Lazar vô cùng bối rối, không bắt kịp được câu chuyện.

Oscar giải thích, vẫn nắm chặt cổ tay phù thủy. “Pháp sư bị đầu độc đó đã từng đến hồ ở Druza nghiên cứu hằng tháng. Có kẻ không hài lòng với việc đó và đã can thiệp để bạn gái giết anh ta, phải không? Pasval được cử đến thành phố để làm Hội đồng hoàng gia xao nhãng và câu thời gian.”

Tinasha gật đầu, xác nhận suy luận của Oscar. “Sóng từ một loại ma thuật hùng mạnh đang tỏa khắp hồ ma thuật. Tôi sẽ đi điều tra và xem liệu có kẻ nào đang âm mưu gì đó. Được chứ?” cô hỏi, mắt nài Oscar thả mình ra.

Oscar lắc đầu. “Cho tôi một giờ. Tôi sẽ đi cùng.”

“Hả?” Tinasha kinh ngạc, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh. “Không cần thiết. Một hoàng tử không đi lang thang.”

“Cô nghĩ gì mà định đi một mình chứ? Theo hiệp ước, vùng đó không thuộc bất cứ quốc gia nào, nhưng thực tế do Farsas quản lý. Nếu có chuyện xảy ra và cô là người duy nhất đi điều tra, tôi sẽ không có đủ cơ sở để can thiệp.”

Anh nói có lý, và vẻ mặt của Tinasha dãn ra một chút. Tuy nhiên, cô vẫn giữ ánh mắt dữ dội. “Nếu tôi mang anh theo, vấn đề sẽ chỉ thêm nghiêm trọng.”

“Tôi sẽ tập hợp một đội kinh nghiệm. 15 người là đủ cho nhiệm vụ điều tra,” Oscar tự lập luận với chính mình.

“Tôi không cần thiết phải bảo vệ ai ngoài anh,” cô cảnh báo.

“Tôi hiểu rồi,” hoàng tử đáp lại dứt khoát.

Oscar không chút do dự, khiến Tinasha kinh ngạc không nên lời. Vị hoàng tử không dao động dù một chút, đến độ đáng ghen tị. Anh đánh giá tình hình và phản ứng lại đầy lí trí. Tất nhiên, đây là thứ khiến anh xứng đáng với ngôi vương – một chiến binh mạnh mẽ sẵn sàng đương đầu và đứng vững trước thử thách.

Tinasha hít một hơi thật sâu. Dòng suy nghĩ ngừng lại, những ký ức xưa cũ như trải rộng trước mắt cô. Hình ảnh và âm thanh cô đã đánh mất. Cô khi còn là một đứa trẻ. Một đất nước trên bờ tuyệt diệt. Vô số…người cô từng lập giao ước giờ đều đã không còn. Như những dấu vết xúc cảm mong manh còn sót lại. Tất cả, cô không lấy lại được nữa. Tại sao khoảnh khắc này lại gợi những suy nghĩ ấy?

Tinasha chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, trầm giọng. “Một giờ…tôi không đợi thêm.”

“Thế là đủ rồi,” Oscar nói, cuối cùng cũng buông tay. Anh rời phòng để chuẩn bị mọi thứ.

Sau đúng một giờ đồng hồ, một nhóm 15 người, bao gồm cả Oscar và Tinasha, được tập hợp. Họ chuẩn bị bước vào một mạng dịch chuyển dẫn đến pháo đài phía bắc biên giới. Nhóm gồm chín chiến binh, bao gồm Meredina, và bốn pháp sư. Mọi người phản đối Als đi cùng, vì lâu đài có thể thất thủ nếu thiếu anh, nên vị chỉ huy phải ở lại. Cũng lý do đó, pháp sư trưởng Kumu cũng không tham gia. Cả hai đều đến tiễn đoàn rời đi, có lẽ vì lo lắng.

Tinasha đang đứng trong góc phòng, vẫn hơi ủ rũ. Một pháp sư khác trong đoàn đến chào cô.

“Tên tôi la Sylvia. Tôi nghĩ đây là lần đầu hai ta nói chuyện. Rất vui được làm quen với cô.”

Cô gái với mái tóc vàng sáng và khuôn mặt đáng yêu. Cô pháp sư trông khoảng hai mươi tuổi. Cô tỏa ra sự ấm áp, làm dịu tâm trạng của Tinasha.

Mỉm cười, Tinasha đáp lại, “Tôi cũng rất vui được làm quen.”

“Um, đó có phải một con rồng không?” Sylvia hỏi. Cô chỉ con rồng đỏ cỡ đại bàng đang đậu trên vai Tinasha. Đối tượng đang ngáp, không để ý gì.

“Đúng rồi. Nhưng nó không quen người lắm đâu, nên hãy cẩn thận.”

“Wow…đây là lần đầu tôi thấy một con,” Sylvia nói.

“Tinasha!” một giọng nam lớn, rõ ràng. Chỉ duy nhất một người trong cung điện gọi cô cách đó mà không thêm “cô” đằng trước. Nghe tiếng gọi của người cùng lập giao ước, Tinasha gật đầu với Sylvia rồi tiến đến chỗ anh. Oscar nhìn thấy con rồng, tròn mắt.

“Con gì thế?” anh hỏi.

“Tôi định đi một mình nên triệu hồi nó để tiện di chuyển.” Tinasha giải thích.

“Nó có vẻ không đủ lớn để trở người,” Oscar nhận xét, kết thúc cuộc trò chuyện. Anh thông báo cho cả đội.

“Sau đây chúng ta sẽ đi điều tra hồ ma pháp ở Druza cũ. Không biết trước được điều gì sẽ xảy ra, nên hãy cẩn thận. Và, nghe theo chỉ đạo của cô gái này,” Oscar ra lệnh, tránh con rồng để đặt tay lên đầu Tinasha. Nó tò mò ngước lên nhìn.

Trước mệnh lệnh đó, Tinasha hoàn toàn bất ngờ. “Nói thế có ổn không?” cô thì thầm.

“Thì, ta không kịp giải thích hết được,” Oscar khẽ trả lời.

“Anh thật kì lạ,” Tinasha nói. Regius cũng có chút khác người, nhưng Oscar thì cần được xếp hạng riêng.

Tinasha liếc nhanh qua Sylvia, cô ấy đang hơi nhăn mặt. Quay sang Als, Kumu và Als, họ đều có vẻ lo lắng. Cuối cùng, cô ngước lên Oscar, người mỉm cười khi thấy anh mắt cô.

“Sẽ ổn thôi.”

Tinasha hít sâu và nhắm mắt. Ký ức về ngày cô rời lâu đài này để tiến đánh Druza chợt lướt qua tâm trí.

“Đi thôi, Tinasha. Tôi cần sức mạnh của cô.”

Những kỉ niệm chóng phai, hết như bọt nước. Không ai từ ngày ấy vẫn còn sống. Mọi thứ dường như cứ dần trôi, bỏ mặc Tinasha ở lại. Cô vẫn mắc kẹt ở một chỗ. Đó là con đường cô đã chọn.

Tinasha nâng mặt. Bờ mi dài hé mở, và cô nở một nụ cười, trong khoảnh khắc, đã mê hoặc tất cả.

Những xúc cảm phản chiếu trong mắt cô không gì ngoài sự cô đơn thuần khiết. Thứ ánh sáng yêu thương và trân trọng những kiếp người thoáng qua. Oscar hơi choáng ngợp trước ánh mắt ấy. Thấy thế, Tinasha quay sang anh. “Anh ổn không?” cô hỏi.

“A…không có gì.” Vị hoảng tử ngoảnh mặt đi, và để lại Tinasha không đoán được anh đã nghĩ gì.

“Đi thôi,” Tinasha nói, chuẩn bị tinh thần lại.

Nói rồi, vòng dịch chuyển bắt đầu chuyển động.

Sau khi được dịch chuyển đến pháo đài Ynureid, biên giới phía bắc, toàn đội mượn ngựa và vượt biên để tới hồ ma thuật thuộc Druza cũ. Toàn bộ vùng đất vẫn chìm trong màn sương xám quanh năm – được cho rằng là một kết quả kéo dài của cuộc chiến 70 năm về trước. Tầm nhìn hạn chế, nhưng đoàn vẫn có thể men theo nguồn ma lực nằm sau trong lòng đất.

Sau khi di chuyển khoảng một giờ, cảnh vật bắt đầu có những biến đổi.

Ở vị trí tiên phong cưỡi ngựa bên cạnh Tinasha, Oscar trầm trồ. “Trông như bước ra từ ác mộng vậy.”

Thi thoảng sẽ xuất hiện một cái cây với cành khẳng khiu, méo mó và thân vặn vẹo. Chẳng có gì ngoài mấy cái cây trụi lá và những tảng đá lở, khiến người ta liên tưởng đến một thế giới khác.

Tinasha trả lời mà không quay sang nhìn Oscar. “Chúng đã bị hủy hoại từ 70 năm về trước. Thật ra so với hồi đó thì nhìn vẫn ổn hơn nhiều, nhưng vẫn cần thêm hai thế kỷ nữa để khôi phục hoàn toàn.

“Vậy là còn chưa được nửa đường. Lúc đó hẳn tệ lắm nhỉ?”

Phù thủy đang đi cạnh Oscar là người tham chiến duy nhất còn lại trong trận đánh lịch sử. Tinasha chỉnh lại phần tóc bị thổi rối vì gió. “Ừm…Thật sự rất khó nhằn. Tai tiếng của thứ vũ khí ma thuật khủng khiếp đó dù sao cũng không phải nói quá. Thế nên tất cả những gì tôi có thể làm là phong ấn nó lại.”

“Nếu đến cả cô không thể giết được, nghĩa là thứ đó mạnh kinh khủng còn gì? Họ thật sự có thể sử dụng thứ đó sao?”

“Thứ đó không thể bị điều khiển hoàn toàn. Tôi nghĩ họ đơn giản thả giữa chiến trường cho nó tàn sát thôi. Mừng là tôi đã phong ấn được nó. Nếu đối đầu trực tiếp, có lẽ tổn thất sẽ còn lớn hơn rất nhiều.”

Những lời thẳng thắn của Tinasha về trận chiến quá khứ trong khi mang dáng vẻ của một thiếu nữ xinh đẹp nghe như đáng kể một câu chuyện cổ tích. Cô nhìn lên bầu trời mù sương. “Hồ pháp thuật đã ngay phía trước…Tuy vậy, tôi nghĩ bầy ngựa sắp tới giới hạn rồi. Đi tiếp sẽ khiến chúng kiệt sức.”

Tinasha nói đúng. Sức lực và tốc độ của chúng đang bắt đầu giảm dần. Lũ ngựa có vẻ nhạy cảm với môi trường hơn những người cưỡi chúng. Đoàn không còn cách khác, cột chúng vào cây gần đó và đi tiếp.

Bước đi, Tinasha lẩm bẩm một câu thần chú ngắn và nâng tay. Oscar cảm nhận không khí xung quanh thay đổi, quay sang.

“Cô vừa làm gì vậy?” anh hỏi.

“Tôi dựng một kết giới. Khí độc đang ngày càng dày.” Sau khi nghe cô nói, Oscar nhận ra mọi người đang hơi tái mặt. Với kết giới của cô, họ nhanh chóng hồi phục.

Oscar, không ảnh hưởng gì, chỉ vào chính mình. “Tôi không bị nhiễm là nhờ bảo vệ của cô à?” anh hỏi.

“Chính xác. Tôi có thể bảo vệ anh khỏi khí độc mà không cần động tay.” Tinasha đáp, mỉm cười.

Đằng sau, pháp sư trẻ tên Doan lẩm bẩm, “Báo cáo của Temys không hề đề cập đến khí độc…”

“Có lẽ chuyện gì đó đang xảy ra.”

“Thần muốn tránh mọi sự kiện có thể bị lưu lại trong lịch sử…” Doan nói, giũ bụi khói mái tóc xám tro. Anh là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí pháp sư trưởng kế tiếp, nhưng với cái tính láu cá thích giấu nghề, anh đóng vai một công chức bình thường. Anh cũng không giấu giếm quan ngại nhỏ của mình.

Oscar trả lời, “Không phải cứ nghĩ tới là sẽ bị dính vào những chuyện như thế đâu. Ta biết mà. Hồi con bé lúc nào ta cũng muốn được tham gia mấy sự kiện đó.” Doan nhìn nản trông thấy trước câu trả lời của kẻ máu phiêu lưu, và Tinasha khẽ thở dài.

Họ đã rất gần hồ ma thuật.

Đó là một vùng khô cằn, không chút nước hay cỏ dại. Màn sương dày che phủ, khiến tầm nhìn hạn chế trong khoảng 10 bước chân. Đất khô nứt nẻ, thi thoảng xuất hiện nhưng gợn vô hình uốn lượn trên mặt đất như sóng.

Oscar nhìn xuống một gợn xuyên qua chân anh. “Đây là lần đâu tôi đến đây…Những thứ này có bình thường không?”

“Tương đối,” Tinasha trả lời. Cô bắt đầu niệm một câu thần chú khác, lần này dài hơn. Một vòng tròn khổng lồ xuất hiện trên mặt đất. Kết thúc niệm chú, những sợi tơ đỏ bay lên từ rìa vòng tròn, bên lại thành một cái lồng hình bán cầu.

“Đừng ra ngoài, đợi ở đây một chút. Tôi sẽ đi xem xét.” cô ra lệnh.

“A, đợi đã, Tinasha,” Oscar nói, định bắt lấy tay cô, nhưng phù thủy đã bay lên không trung. Trong chớp mắt, cô biến mất vào màn sương.

Doan nhìn cô đi, lẩm bẩm, “Cô ấy là ai vậy chứ?”

“Một người hơi lập dị. Ta muốn tìm cô ấy về…” Oscar nói. Anh đi theo Tinasha để tránh việc cô ấy hành động một mình, nhưng giờ đã mất dấu cô. Anh muốn đuổi theo, nhưng màn sương cản trở việc đó.

Tuy nhiên…do anh có bảo vệ riêng của Tinasha, chắc anh có thể di chuyển tự do được. Oscar liếc xuống thanh kiếm hoàng gia bên hông. Meredina để ý, định nói gì đó thì có người hét lên.

“M-màn sương!”

Tất cả quay lại nhìn, một đợt sương lớn đang tiến tới. Trong chớp mắt, chúng tràn vào trong lồng, tước đi tầm nhìn. Có tiếng thét vang lên và nguy cơ hoảng loạn đến gần.

“Bình tĩnh! Đừng di chuyển!” Oscar ra lệnh.

Dù không thể nhìn được gì, họ vẫn cần ở nguyên trong lồng. Đó là kết luận của kẻ biết rõ danh tính thực của Tinasha. Màn sương bí ẩn như đang cười nhạo mệnh lệnh của Oscar, càng dày đặc hơn. Không khí lạnh cóng. Oscar sắp tặc lưỡi vì thấy phiền thì nghe một tiếng thét chói tai của một cô gái ở phía xa.

“Tinasha?” Oscar do dự một khắc. Anh ra lệnh cho cấp dưới, “Ở yên đây! Ta quay lại ngay!”

“Điện hạ!”

Vị hoảng tử bước ra biển sương, rút kiếm. Anh tiến bước để đi tìm người hộ vệ. Càng đi sâu, bầu không khí quanh anh càng thêm méo mó.

Sau một lúc, màn sương cuối cùng đã loãng bớt. Oscar thấy một hình bóng phía trước và định tiến tới, nhưng có người đằng sau bắt lấy tay anh.

“Điện hạ…không được đâu.”

“Meredina? Ngươi đi theo ta à?”’

Meredina, một sĩ quan quân đội, đang liều mạng giữ Oscar lại. Cô lắc đầu, mặt tái xanh. “Đây là bẫy. Xin ngài quay lại.”

“Ta biết, nhưng…” Oscar phản đối.

Anh có tính đến khả năng đây là một cái bẫy. Nhưng, nếu Tinasha gặp nguy hiểm, anh không thể bỏ mặc cô. Anh đi vì biết chỉ mình có thể chịu được màn sương lạ.

Tuy nhiên, Meredina không nhượng bộ. Trước sự cương quyết của cô, anh chỉ vào cái bóng phía trước. “Được rồi. Vậy ta sẽ quay lại sau khi kiểm tra kia là ai.”

Hình bóng nhỏ con đứng yên không nhúc nhích. Dựa vào đó có thể suy ra đây không phải Tinasha. Tuy nhiên, Oscar cho rằng nếu không kiểm tra đó là ai, thì chuyến điều tra của họ sẽ công cốc.

Meredina ngập ngừng thả tay, theo sau anh. Cẩn thận từng bước chân, họ tới được vị trí của cái bóng mờ ảo. Nó quay lưng lại, nhìn cận cảnh, Meredina thốt lên bất ngờ.

“Không ngờ tới đấy.” Oscar bình luận.

Như thể phản ứng lại với tiếng của họ, hình bóng kia từ từ quay lại. Đó là một bộ xương với lớp giáp méo mó.

Tinasha bay một vòng phía trên hồ ma thuật, dùng phép để kiểm tra vùng đất xung quanh. Phản hồi cho thấy không có gì bất thường, tuy nhiên khí độc và xung ma pháp lạ lại chỉ ra điều ngược lại.

“Hoặc có gì đó dưới lòng đất…”

Phù thủy quay lại lồng bảo vệ nhưng ngay lập tức nhận thấy có gì đó không đúng. Có người đã mất tích, bao gồm người lập giao ước của cô.

“Cô Tinasha!” Sylvia hét lên, và Tinasha bay đến chỗ cô pháp sư.

“Đã có chuyện gì? Điện hạ đâu rồi?” cô hỏi.

“Đ-đột nhiên có một làn sóng tràn tới…Chúng tôi nghe thấy những giọng nói bên ngoài. Ngài ấy ra lệnh đợi ở đây và…”

“…”

Kẻ địch đã can thiệp ngầm để ngăn cản việc điều tra của Farsas. Không có gì lạ nếu chúng giở trò với cả đoàn. Chúng chắc hẳn đã che khuất tầm nhìn, tạo tiếng động để gây hoang mang rồi dịch chuyển những người rời lồng bảo vệ tới nơi nào đó. Đây là lỗi của Tinasha vì đã không đề phòng, nhưng cô đã tưởng sẽ không có chuyện nếu chỉ đi nhanh rồi quay lại ngay. Giờ cô hối hận vì đã không lường trước để đánh ngất Oscar luôn.

Không ai biết cô đang tự đổ lỗi cho bản thân mình.

“Tên…hoàng tử…ngu ngốc!” Tinasha rít lên phẫn nộ, và những người khác nhìn cô sợ hãi.

Cố gắng xoa dịu cô, Sylvia nói, “Điện hạ lo cho cô Tinasha đấy ạ. Chắc ngài ấy sẽ quay lại sớm thôi…”

“Tên đó thật sự cần được giáo dục lại!” Tinasha nói, nén cơn giận vào trong

và mở cả hai tay để khởi động một phép thuật không cần niệm chú.

“Tôi sẽ xác định vị trí của họ. Họ chắc chưa đi quá xa.” cô giải thích.

Tinasha sẽ để ý nếu ai đó dịch chuyển ra ngoài vùng hoang vu này. Đúng như dự

đoán, cô đã tìm thấy họ. Cô cảnh báo Oscar về việc không có nghĩa vụ bảo vệ ai khác ngoài anh, nhưng thực tế, cô chỉ tin mình Oscar có thể tự lo liệu mà không cần cô hỗ trợ. Những người khác bị kẻ địch phân tán khắp nơi không được như vậy. Nếu cô không mang họ về sớm, không ai có thể đoán trước nguy hiểm họ có thể gặp phải.

Lặp lại phép thuật định vị, Tinasha tạo thêm ba khối cầu sáng để tạo tầm nhìn và bảo vệ. Cô đẩy chúng ra xa, xa dần đến khi chạm phải thứ gì đó và bật trở lại.

“Hả?” Tinasha bất ngờ. Đó là một tiếng va chạm kim loại. Một vài bóng hình hiện ra từ làn sương.

Dù có mang giáp và cầm kiếm, chúng chắc chắn không phải sinh vật sống. Sylvia nhận ra hốc mắt chúng trống rỗng, thét lên.

“X-xác sống! Mấy bộ xương!”

“Chà, chúng thật sự đã chết,” Tinasha lẩm bẩm.

Vô số xác chết đã mục ruỗng từ lâu, tiến về phía họ.

Trong lồng, pháp sự Doan kinh ngạc. “Mấy bộ giáp đó mang biểu tượng của Druza. Có cả của Farsas nữa.”

“Bóng ma từ 70 năm trước…”

Tổn thất từ cuộc chiến là vô cùng nặng nề, nhiều chiến binh đã bỏ xác nơi chiến trường. Ai đó đã tận dụng những cái xác. Chúng đang lê đi tìm kiếm của mình, cứ như thể chưa biết rằng mình đã chết. Dù chậm chạp, lũ xác sống đang bao vây từ mọi phía.

Một sĩ quan lên tiếng. “Đánh thôi. Cứ thế này thì những người kia cũng không quay về được.”

“…cũng đúng,” Tinasha thừa nhận.

Họ có thể cố thủ trong lồng bảo vệ, nhưng như vậy là từ bỏ việc giải cứu những người kia.

Tinasha rút thanh kiếm bên hông ra và ra lệnh cho con rồng trên vai. “Nark, tìm Oscar và mang anh ta quay lại! Đó là người đàn ông mắt xanh vừa có mặt ở đây. Trên người anh ta có dấu nên ngươi sẽ nhận ra, được chứ? Nếu anh ta đi cùng ai, đón cả họ về. Cấm ăn thịt họ!”

Con rồng gầm lên, hóa lớn dần đến khi bằng kích thước một con ngựa. Liếc nhìn đám người đang kinh ngạc, nó đập cánh và biến mất trong màn sương.

Tinasha không bận tâm nhìn con rồng rời đi. Cô bước ra ngoài vùng an toàn trong lồng bảo vệ. Một bộ xương đâm tới, Tinasha hất vũ khí của nó lên không trung và dùng kiếm chém đứt đầu cái xác.

“Sau khi đủ người, chúng ta rút lui. Cầm cự đến lúc đó,” Tinasha ra lệnh.

“Tôi sẽ yểm trợ cô,” Sylvia nói, chạy đến sau lưng cô. Những người khác cũng sẵn sàng vũ khí.

Binh đoàn xác sống siết chặt vòng vây. Tiếng kim loại va chạm vang lên giữa cảnh tượng kinh hoàng.

Họ tiêu diệt hết tên này tới tên khác. Tiếng chân lê bước vang vọng trong màn sương ẩm ướt. Mùi nấm mốc và chất bẩn nồng nặc, làm người ta buồn nôn.

Meredina vừa đánh vừa kìm nén không hét lên. Nếu chỉ có một mình, có lẽ cô cùng đã trở thành một trong số chúng.

Né đòn tấn công bằng kiếm dài từ phía trên đầu, cô lùi lại. Một thanh gươm khác đâm xuyên màn sương, nhắm vào lưng cô. Cô không kịp tránh, nhưng một thanh kiếm khác đã đẩy lùi đòn trí mạng.

“Ổn chứ?”

“Điện hạ…Thần cảm ơn,” Meredina nói.

Oscar cũng bị đẩy vào cuộc chiến không hồi kết, nhưng anh còn chẳng toát mồ hôi. Sự hiện diện của anh giúp cô yên lòng, Meredina lấy một hơi thật sâu. Tim cô chợt đau nhói.

“Rút lui thôi. Thần nghĩ cô ấy vẫn ổn.”

“Ta cũng nghĩ thế, nhưng ta cơ bản gần giống người hộ vệ của cô ấy,”

Oscar trả lời, mắt tìm kiếm Tinasha trong màn sương.

Lời anh nói như thể chỉ đơn thuần là nghĩa vụ, nhưng Meredina biết không chỉ có thế. Cô hơi nhăn mặt. Cô biết Oscar vẫn chưa nhận ra. Hiện tại, anh chỉ đơn giản nghĩ rằng mình cần bảo vệ cô gái mình đã mang về.

Tuy nhiên, cái nhìn toàn cảnh sẽ cho ta góc nhìn khác. Như nụ cười của Tinasha dành cho Oscar khi họ rời lâu đài…và cái cách nó ngay lập tức hút lấy anh.

Tại thời điểm này, hoàng tử có lẽ vẫn coi Tinasha không khác gì một bé mèo con đáng yêu. Anh dành nhiều thời gian với cô mà ít để tâm đến vẻ đẹp hay ma thuật của cô. Meredina có lẽ để ý những điều đó nhiều hơn cả Oscar…và cô bị giày vò bởi cảm giác thua kém. Mọi thứ càng tồi tệ hơn khi cô biết rằng đối thủ đến tập luyện với Als và thậm chí còn giỏi hơn cô. Cô biết mình không cần phải so sánh bản thân với người phụ nữ này, nhưng cô không thể ngừng cảm thấy thất bại khi biết một người như vậy tồn tại.

Hẳn Oscar cũng nhận ra điều gì đó khi thấy nụ cười ấy…Có lẽ Tinasha không phải một đứa trẻ anh cần phải bảo vệ, mà, đúng hơn, một người anh cùng chia sẻ những khoảng thời gian anh không dành cho bất cứ ai khác.

“Không sao đâu, Điện hạ. Thần chắc rằng cô ấy đã quay trở lại đợi ngài rồi.”

“Meredina,” Oscar cảm kích trước lời của cô.

Mọi thứ hẳn sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Chủ nhân của Meredina là một người nhạy bén và sẽ sớm ý thức được cảm xúc của bản thân mình. Cho đến khi đó, khi anh còn chưa nhận ra, tất cả những gì cô có thể làm với vai trò bề tôi là cảnh báo anh. Nén lại những cay đắng, cô sẵn sàng vũ khí lần nữa.

“Xin lỗi vì đã làm vướng chân ngài, thần sẽ mở đường,” Meredina dứt khoát. Cô biết nếu còn gặp lại Tinasha, cô không kìm được sự ghen tị. Tuy nhiên, cô là một sĩ quan thuộc quân đội. Cô cần thực hiện nghĩa vụ bất kể cảm xúc cá nhân. Nếu không làm, cô sẽ khiến người bạn thân lâu năm – Als - phải thất vọng .

Những xác sống vung kiếm tấn công Meredina. Cô tiến tới, dẫm lên đống giáp dưới chân.

Vòng vây quay họ không có dấu hiệu vơi bớt, Oscar hối lỗi khi thấy cô bắt đầu mất bình tĩnh. “Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho ngươi.”

Một tia chớp lóe lên.

Không một tiếng động, mấy bộ xương sắp tấn công Meredina ngã xuống. Rồi, tất cả xác sống xung quanh đồng loạt đổ gục. Kinh ngạc, Meredina nhìn sang Oscar.

Một nhát chém của anh xé toạc màn sương. Chém gục những cái xác lê lết, gặt chúng không chút thương xót, một thanh kiếm nhắm đến bàn tay trái của anh. Tuy nhiên, dù tay trống không, thứ gì đó phá tan thanh kiếm ngay trước khi nó chạm đến anh.

“Vừa rồi…là gì thế…?” Meredina hỏi.

“Chỉ giữa ta và ngươi thôi nhé, nhưng ta có một màn bảo vệ trung hòa được gần như toàn bộ các đòn tấn công. Xin lỗi đã kéo ngươi vào chuyện này.”

“Hả?” Meredina bị sốc, nhưng cảm nhận có kẻ địch đang tới, cô nhanh chóng nâng gươm. Theo sau chủ nhân của mình, cô nghe thấy tiếng đập cánh lớn từ phía sau.

Màn sương bị xua đi. Biết rằng thứ gì đó vừa hạ xuống, Meredina tiến về phía cơn gió và bắt gặp ánh mắt đỏ rực đang nhìn mình.

“…Rồng? Thật luôn?” Meredina có phần hoài nghi.

“Giờ thì to quá nhỉ…Chắc bây giờ thì cưỡi được rồi,” Oscar nói.

Phản ứng lại với họ, con rồng ma thuật trả lời bằng một tiếng rít chói tai.

“Giờ chỉ còn chờ Điện hạ và Meredina!”

“Đừng mất tập trung!”

Tiếng gầm lớn vang vọng đến chiến trường, Tinasha vừa đỡ đòn bằng kiếm vừa dùng phép để tìm kiếm.

Hồ này tràn đầy ma lực, nhưng chỉ thế là không đủ để làm phép lên những xác chết này và làm chúng chuyển động. Phải có kẻ nào đó, từ đâu đó, đang điều khiển chúng. Tinasha phải tìm ra kẻ đó, và phải nhanh.

Kẻ chủ mưu hẳn cũng ý thức được điều đó, vì có vẻ chúng liên tục di chuyển, vị trí của chúng khó xác định.

Tinasha chém đứt tay của một xác sống định tần công Sylvia. Cánh tay rách rưới bay lên không trung, biến mất trong màn sương.

“C-cảm ơn!” Sylvia bất ngờ.

Tinasha cười. “Đừng lo lắng. Thêm chút nữa thôi.”

Rồi, như thể để đáp lại lời chủ nhân, một tiếng gầm vang lên từ phía trên. Con rồng đỏ thẫm dang rộng cánh và từ từ hạ xuống. Trên lưng là một người đàn ông và một phụ nữ. Người đàn ông nhảy xuống trước khi nó chạm đất.

Tinasha lạnh lùng nhìn anh. “Anh đáng bị mắng.”

“Xin lỗi.” anh nói.

“Mọi người, vào trong lồng bảo vệ!”

Nghe lệnh, cả nhóm rút lui vào khối bán cầu đỏ. Con rồng cũng vào trong, với Meredina trên lưng. Lũ xác chết bao vây chặt hơn. Tinasha cất kiếm và bắt đầu niệm thần chú.

“Lời ta nói là luật, hỡi thứ say ngủ dưới đất và bay lượn trên trời cao. Ta điều khiển ngọn lửa và triệu hồi ngươi. Nghe lệnh của ta mà hiện hình.”

Một cầu lửa xuất hiện trong bàn tay phù thủy. Cô nắm lấy nó bằng tay phải.

“Cháy lên!”

Ngay lập tức, ngọn lửa ma thuật phát sáng chói mắt. Quả cầu biến thành những làn sóng lửa. Vang như sấm và với sức mạnh kinh hoàng, sắc đỏ tỏa khắp phía.

Rồi, ngọn lửa nuốt chửng cả đoàn quân xác sống, biến chúng thành than đen. Những tiếng thét đau đớn không lời quét qua vùng đất, gió nóng phả vào trong lồng.

Sylvia vô thức quay mặt đi, mở mắt ra, cô chẳng thấy gì ngoài vùng đất trống. Chỉ còn lại mùi khét thoảng trong không khí.

“Chắc thế là hết rồi. Cuối cùng cũng giải quyết xong.” Tinasha nói, phủi tay. Những người khác kinh ngạc trước sức mạnh tuyệt đối sau khi tận mắt chứng kiến ma thuật của cô.

Meredina xuống khỏi lưng rồng, sợ hãi nhìn Tinasha. Cô cuối cùng đã hiểu lý do Als nói Tinasha đáng sợ.

Oscar là người duy nhất vẫn bình tĩnh. Anh nhìn quanh và khẽ huýt sáo. “Sương cũng hết rồi, tiện thật.”

Ngọn lửa lướt qua toàn bộ vùng đất, xua tan màn sương dày. Giờ tầm nhìn đã hoàn toàn thông thoáng. Oscar quay lại và vỗ nhẹ đầu phù thủy.

“Tinasha, vẫn còn một con kìa,” anh chỉ.

Phía xa có một ông già mặc áo pháp sư đang đứng. Ông ta gầy gò đến độ dễ bị lầm thành một bộ xương, chằm chằm về phía cả nhóm với đôi mắt hốc hác.

Tinasha bất ngờ. “Có vẻ ông ta đã dùng phép phòng thủ.”

Pháp sư già bắt gặp anh mắt cô, lên tiếng với giọng vang không ngờ, “Đã lâu rồi nhỉ. Ta không nghĩ đời này còn gặp lại ngươi.”

Bắt đầu từ Oscar, mọi người nhìn Tinasha đầy thắc mắc, nhưng cô phớt lờ. Cô nhìn người đàn ông kia không hứng thú, và hắn tiếp tục.

“Bộ đồ và dung mạo kia làm ta cứ ngỡ lạc về 70 năm trước. Phù thủ Lam Nguyệt, ngươi quay lại vì người đàn ông ngươi đã từng yêu ư?”

Những lời đó khiến tất cả trừ Oscar và Tinasha kinh ngạc. Sylvia choáng váng và bắt đầu hoảng, còn những người còn lại giơ tay lên trời chẳng vì lý do gì.

Sau lưng Oscar, Meredina run run nói, “Phù thủy…Thật sao?”

“Thật đấy,” Oscar trả lời, giọng rầu rĩ. Tinasha, về phần mình, không để tâm đến những người phía sau và nở một nụ cười ma mị với kẻ pháp sư già.

“Ngươi đã già rồi nhỉ. Hồi đó ngươi vẫn còn là một đứa trẻ. Không những hói mà ngươi còn héo mòn rồi.” cô nhận xét, và ông già bật cười lớn.

Ông ta gãi cái đầu da bọc xương. “Đúng ra ta chết lâu rồi. Đâu phải ai cũng như ngươi.”

Tinasha khịt mũi. “Ngươi giống hệt sư phụ ngươi cả giọng nói lẫn ngoại hình…Tởm thật.”

“Người ngươi đã chặt đầu ư? Ta cảm kích lời khen đấy.” Đột ngột, ông già dang rộng hai tay. Bị khiêu khích, Tinasha rút kiếm và bước ra ngoài lồng.

“Nhân dịp gặp lại nhau, hay là ta cũng chặt đầu ngươi luôn nhỉ? Rồi ngươi sẽ được quỳ xuống và cảm tạ sư phụ ngươi đấy.” Nụ cười của phù thủy đẹp và tàn nhẫn đến lạnh người.

Tinasha vung thanh kiếm mỏng. Giòn một tiếng, ánh sáng xanh bao phủ lưỡi gươm.

Nhưng ngay trước khi cô tiến thêm bước nữa, pháp sư già tan biến như màn sương vừa bao trùm nơi này.

“Ta không đủ sức để đấu với ngươi, nên ta sẽ rút lui. Có lẽ ngươi cùng nên về nhà sớm. Hay là sau khi đòi một hai cái mạng, hmm?”

Sự hiện diện của hắn biến mất cùng với giọng cười khàn. Sự im lặng bao trùm. Tinasha lặng người ngẫm nghĩ một chút, nhưng cô sớm thu kiếm và quay lại.

Cô tặc lưỡi. “Hắn thoát rồi.”

“Người quen hả?” Oscar hỏi.

“Trong trận chiến 70 năm trước, kẻ đó là một phần của đội pháp sư Druza điều khiển con quái vật.”

“Quái thú quỷ…” Oscar lặp lại, tay ôm má.

Tinasha quay lại vòng bảo vệ, và Sylvia ngập ngừng lên tiếng. “Um…cô Tinasha, cô thật sự là phù thủy Lam Nguyệt ạ?”

“Xin lỗi vì đã giấu. Tôi không muốn làm mọi người sợ.” Tinasha thú nhận. Không còn sự tàn nhẫn ban nãy trên khuôn mặt cô. Nụ cười cô thoáng chút cô đơn. Trái tim Sylvia chợt nhói đau khi thấy vậy, cô pháp sư tự xấu hổ vì đã sợ hãi phù thùy mà chẳng hiểu gì về họ.

“A, tôi…”

“Không, không. Phù thủy là sinh vật đáng sợ. Đừng lo về chuyện đó.” Tinasha nói, lắc đầu ngắt lời Sylvia. Phù thủy nở một nụ cười tỏa nắng nhưng có chút xa cách. Sylvia nuốt lại nhưng lời định nói.

Oscar ngẩng đầu. “Quay lại thôi. Chúng ta cần thêm lực lượng và trang bị.”

Quyết định của hoàng tử làm mọi người nhẹ nhõm. Ở lại sẽ chỉ tạo thêm khó khăn.

Mọi người kiểm tra cho nhau rồi lên đường quay lại. May thay, tầm nhìn đã thoáng hơn rất nhiều.

Oscar đặt một tay lên đầu của cô phù thủy kế bên. “Đám ngựa chắc chưa bị nướng đâu nhỉ?”

“Chắc là không đâu…” cô cười lo lắng. Đậu trên vai chủ nhân, con rồng nhỏ ngáp ngủ.

Bầy ngựa thật sự vẫn còn sống và đang đợi đúng nơi họ rời đi. Sương vẫn dày ở khu vực đó. Không chậm trễ, đoàn lên ngựa về pháo đài Ynureid. Oscar và Tinasha đi cạnh nhau.

“Cô có nghĩ chúng đang âm mưu hồi sinh con quái thú đó không?” Oscar hỏi.

“Đó đúng là khả năng cao nhất. Phiền thật.” Tinasha trả lời.

Từ phía sau, pháp sư Doan tiếp lời. “Có khả năng chúng đang tạo ra thứ khác không?”

“Tôi nghĩ là không đâu. Có vẻ đang có nhầm lẫn ở đây…Họ không tạo ra con quái thú quỷ. Thế giới sẽ bị hủy diệt mất nếu con người bình thường có thể làm ra được một thứ như thế. Khả năng cao là một cái lõi đã lọt vào hồ ma thuật và hấp thụ sóng ma lực…Sau vài trăm năm, nó trở thành quái thú quỷ,” Tinasha giải thích.

“Vậy nghĩa là họ chỉ điều khiển nó thôi?” Doan hỏi.

“Vấn đề nằm ở việc không thể khống chế nó hoàn toàn. Thực lòng tôi không biết họ muốn gây rối làm gì nữa.”

Trong khi họ nói chuyện, màn sương tan dần. Sau một lúc đi ngựa, tháp pháo đài đã ở trước mắt.

Trước khi đến nơi, Tinasha hãm ngựa và dừng lại.

“Sao thế?” Oscar hỏi.

Tinasha xuống và đưa dây cương cho một người gần đó. “Mọi người cứ về đi. Tôi sẽ quay lại.”

“Cô đang nói gì thế?” Oscar xuống ngựa và đến gần cô.

Phù thủy điềm tĩnh trả lời. “Kẻ địch muốn ta rút lui để câu thêm giờ. Chúng muốn nhanh chóng phá bỏ phong ấn. Tôi sẽ không cho chúng thời gian làm chuyện đó. Giờ tôi sẽ tấn công. Cục xương đó tưởng mình đã thoát, nhưng tôi sẽ tìm được hắn.” Cô nâng tay phải, viên tinh thể ở cổ tay đang tỏa ra ánh đỏ thẫm như một ngọn lửa bập bùng. Oscar cứng họng.

Anh nhìn hộ vệ của mình. “Cô…Cô đã chuẩn bị việc này ngay từ đầu phải không? Mục tiêu của cô chưa bao giờ chỉ là điều tra.”

“Không phải,” Tinasha bác lại ngay lập tức. Ánh mắt cô vô cảm.

Oscar nắm cổ tay nhỏ nhắn của cô. “Tôi đi cùng.”

“Lại nữa!” Tinasha kêu lên, chán hẳn. Mặt cô khá cau có, có vẻ rất muốn mắng Oscar một bài. Cô bay lên, nhìn xuống anh, nhưng Oscar vẫn nắm chặt.

“Anh là một người tài năng, và tôi ngưỡng mộ suy nghĩ muốn tự làm mọi thứ đó. Tuy nhiên, một vị vua tương lai cần phải biết cách sử dụng những quân cờ trong tay,” Tinasha khuyên. Cô đặt tay lên má anh như một người mẹ. Anh liếc nhìn bàn tay dễ chịu ấy, nhưng ánh mắt nhanh chóng trở lại Tinasha và không nhượng bộ.

“Tôi biết và sẽ để ý chuyện đó. Nhưng không phải bây giờ. Tôi chưa bao giờ có ý định sử dụng cô,” anh nói.

“Không phải đấy là lý do anh mang tôi về sao?” phù thủy hỏi.

“Không,” Oscar đáp lời.

“Reg sẽ để tôi đi,”

“Tôi không quan tâm.” Oscar nắm chặt hơn. Quái thú quỷ đang ngủ sâu dưới lòng đất là thứ Tinasha chỉ có thể phong ấn lại. Khi đó, bên cô có cả vua Farsas và quân đội. Không có chuyện Oscar để cô đi một mình. Nhưng…anh cũng biết mình chỉ đang kiếm cớ.

Bảy mươi năm về trước, Tinasha hẳn đã chiến đấu để bảo vệ. Cô nói rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài phong ấn thứ đó lại – nghĩa là cô làm để tránh có thêm thương vong trên chiến trường. Vì thế, kể cả có Oscar đi cùng, lặp lại sai lầm là không thể tránh khỏi.

Lý thuyết là vậy, Oscar vẫn không muốn để cô một mình. “Mục tiêu của chúng là Farsas. Tôi không muốn cô tự gánh trách nhiệm này,” anh quả quyết.

“Tôi có lý do riêng...tôi không cho anh đi cùng được,” Tinasha cười khổ. Nụ cười giống với khi còn ở tòa tháp.

Mái tóc đen dài rung rinh, dù không có phép thuật. Cô chậm chớp đôi mắt đen láy.

Cô đang nhớ lại một sự kiện trong quá khứ hay chỉ đơn giản là trôi theo dòng suy nghĩ về cuộc đời đằng đẵng, không ai biết. Cô nhẹ nhàng cười với Oscar. “Giao ước của chúng ta chỉ kéo dài một năm. Xin đừng ngại để tôi xử lý mấy việc phiền phức.”

“Tinasha…”

“Tôi có thể mang trách nhiệm của anh khá dễ dàng,” cô nói thêm.

Oscar cứng họng. Những trách nhiệm anh mang cả cuộc đời, dòng máu hoàng tộc, nghĩa vụ, lời nguyền – cô biết tất cả, bảo anh chuyển chúng cho cô với một nụ cười. Tinasha khăng khăng rằng chúng đều là chuyện nhẹ nhàng với cô và muốn Oscar lợi dụng điều đó.

Đôi mắt phù thủy tựa màn đêm không trăng, nhìn thẳng vào mắt vị hoàng tử. “Oscar, chúng ta đã lập giao ước, nên khi tôi vẫn còn là hộ vệ của anh, tôi hứa sẽ quay về bên anh bất kể nơi đâu và đang làm gì. Tôi sẽ không chết trước đâu, tôi thề.” Câu hứa nghe như một lời hẹn ước thành hôn.

Oscar nhìn vào đôi mắt cô, tưởng như anh đang chằm chằm xuống một hố sâu không đáy. Anh quá nông cạn khi tưởng rằng cô đơn giản là một thiếu nữ ngây thơ. Cô đã thấy bao nhiêu năm hơn anh? Thật khó để tưởng tượng. Hiện tại anh không thể bắt kịp cô, và có lẽ điều đó là không thể.

Oscar thở dài. Anh nhẹ buông tay Tinasha. “Được rồi. Đi đi,”

Tinasha cười nhẹ với anh. Cô nâng tay trái, và con rồng trên vai cô kêu lên và bay vào không trung. Nó hóa lớn đến khi gần bằng ba ngôi nhà nhỏ.

“Tôi mong từ nay anh sẽ tin tưởng tôi hơn. Trông thế này thôi, tôi chưa bao giờ thua ai đâu,” Tinasha nói.

“Vậy tôi sẽ là người đầu tiên,”

“…Tôi cần tìm cách đối phó đã, cho tôi chút thời gian…” Con rồng đỏ cúi xuống, cô leo lên lưng nó.

Tinasha trên lưng rồng hệt như bước ra từ cổ tích. Những người chứng kiến bất giác nín thở, nỗi sợ hãi phù thủy hòa cùng sự ngưỡng mộ dành cho Tinasha. Meredina nhìn lên, lòng chợt thấy ấm áp lạ kỳ.

Con rồng lượn quanh mọi người một chút, con mắt trái khổng lồ như đang rực cháy, trừng trừng nhìn nhóm chiến binh và pháp sư. Tinasha đang kiểm tra lại trang bị.

“Này, khi cô về…” Oscar lên tiếng.

“Khi tôi về?”

“Mình cưới nhau không?”

“Không! Và đừng nói kiểu như tôi sắp chết thế!” Tinasha từ chối anh như mọi khi, bật cười.

Cô vỗ nhẹ, và họ xuất phát tới hồ ma thuật. Con rồng và chủ nhân biết mất vào màn sương.

*

Druza nằm ở phía tây bắc Farsas. Bên Druza phát động chiến tranh trước. Thời điểm đó, đất nước đang chịu cảnh mất mùa và muốn chiếm thêm lãnh thổ và tài nguyên từ các nước láng giềng.

Quân đội Farsas phòng thủ kiên cường trước sự xâm lược bất ngờ. Họ đẩy lùi kẻ thù với sức mạnh quân sự đáng nể. Chỉ sau một tuần, giao tranh dường như sắp đến hồi kết. Mọi thứ thay đổi khi Druza đánh thức con quái thú đang ngủ yên dưới hồ ma thuật và thả nó vào Farsas.

Thứ vũ khí pháp thuật khổng lồ hủy diệt quân đội Farsas. Chiến thuật chưa từng có tiền lệ chấn động khắp lục địa. Tuy nhiên, sử dụng quái thú quỷ hoàn toàn là quyết định độc đoán của một nhóm pháp sư. Thực tế, con quái vật không thể bị điều khiển hoàn toàn,và cũng có vô số dân Druza đã bị đè bẹp dưới nanh vuốt của nó. Khí độc tỏa ra từ quái thú cũng làm đất nhiễm độc và biến chiến trường thành một vùng đất chết mù sương.

Thương vong gây ra bởi con quái thú là hơn hai nghìn mỗi bên. Ai cũng tuyệt vọng trước sức mạnh áp đảo đó, nhưng con quái vật cuối cùng cũng bị phong ấn lại bởi một phù thủy đồng hành cùng nhà vua Farsas.

Sau đó, phù thủy đã tiêu diệt hầu hết những pháp sư đã tham gia giải phóng con quái vật, những kẻ trốn thoát cũng chết dưới tay chính người dân Druza.

Từ đó, con quái vật ngủ sâu dưới lòng đất, và vùng đất sương mù cuối cùng cũng bình yên, ít nhất là trên mặt đất.

Sau bảy thập kỉ, người phù thủy đã đánh bại con quái thú một lần nữa trở lại.

“Nhanh phá phong ấn đi! Hết thời gian rồi!” pháp sư già hét lên ngay khi trở lại hang động dưới lòng đất.

“Bây giờ ư? Nhưng thần chú kiểm soát vẫn chưa hoàn thành…” pháp sư trẻ bất ngờ đáp lại.

“Ta không quan tâm! Bắt đầu câu thần chú cuối cùng ngay! Ả phù thủy biết rồi!” ông già ra lệnh.

“Thật á?!” Pháp sư trẻ có vẻ không lường được tình huống bất ngờ. Anh ta ngay lập tức chạy vào sâu trong động. Pháp sư già sù sụ theo sau.

“…Ta sẽ không để mọi thứ chấm hết ở đây,” ông ta lẩm bẩm.

Sau chiến tranh, Druza bị phân tán thành nhiều quốc gia nhỏ. Quê hương của ông già giờ thuộc về mảnh vỡ nghèo nhất của Druza. Đó là lý do ông ta sẽ sử dụng sức mạnh của quái thú quỷ để thống nhất Druza, tiêu diệt Farsas và cứu lấy nơi mình đã sinh ra. Theo đuổi mục tiêu ấy, ông đã hi sinh cuộc đời của chính mình và đồng đội.

“…Chưa xong đâu, chúng ta chỉ mới bắt đầu…”

Lê lết cơ thể cứng đơ và kẽo kẹt, pháp sư già cuối cùng đến được điểm phá phong ấn. Hơn mười pháp sư đang có mặt ở đó. Tất cả đều vì mục tiêu chung, dù lý do hoàn toàn khác biệt.

Ngoài hang động này có khắc những kí tự ma thuật trắng xanh – thứ quá phức tạp đối với một con người. Câu thần chú đặc biệt tinh vi này chính là phong ấn phù thủy đã tạo ra để kết thúc chiến tranh. Đằng sau nó, nằm sâu trong không gian rộng lớn…là một con thú đang say ngủ.

Mắt con quái vật thâm quầng, và kích cỡ khổng lồ của nó khó bị nhầm lẫn, trừ khi ở khoảng cách rất xa. Bộ lông bạc dài bao phủ cơ thể phần lớn đã bị giấu đi bởi hang tối. Dễ nhìn thấy nhất trên người con quái vật là những phần phát sáng bởi phong ấn, nhưng có thể đoán được cơ thể nó phải cỡ một pháo đài nhỏ. Tổng thể, nó nhìn giống một con sói khổng lồ, từ đôi mắt đến cái mõm.

Ma lực khủng khiếp đặc quánh trong không khí. Con quái vật say ngủ bí ẩn đến rợn người. Để đánh thức sinh vật đáng sợ này, năm pháp sư đã bắt đầu niệm chú. Pháp sư già nhìn vào trong, hỏi một kẻ đang quỳ sau mình, “Mất bao lâu?”

“Chúng ta cần 3 ngày…,”

“Ba ngày…Chừng đó là kịp đến khi Farsas điều quân tới. Như vậy là đủ rồi.”

“Đã hiểu,” pháp sư đang quỳ trả lời. Đột nhiên có tiếng thứ gì đó va chạm với mặt đất. Tò mò, pháp sư trẻ quay về hướng đó.

“C-cái quái…?” Người đàn ông trẻ kinh ngạc chỉ thốt được vài lời trước khi cảm thấy cái lạnh chạm gáy. Anh ta chết trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bi kịch diễn ra trong chớp mắt.

Một pháp đang nấp dưới bóng đá, tập trung nhắm mắt niệm chú, chợt nhận ra tiếng của đồng đội đã ngừng lại từ bao giờ. Nghi ngờ, anh quay sang…và hốc mồm sợ hãi.

Một biển máu đang tràn trên đất. Đồng đội của anh nằm sấp dưới cái vũng đỏ lòm. Đầu của thủ lĩnh, ông già, lăn lốc với khuôn mặt vẫn đầy hoài nghi.

“C-cái g…?”

Kẻ pháp sư lấy tay bịt miệng. Mùi máu nồng nặc và cảnh tượng kinh dị làm anh ta choáng váng.

Thứ kinh dị nhất là người phụ nữ trẻ đứng giữa bể máu ấy. Cô cầm thanh kiếm đã nhuộm đỏ. Người phụ nữ đáng sợ mỉm cười khi thấy anh ta.

“Chắc là sót mất một tên,” cô nói vui vẻ, khiến người đàn ông tê liệt. Anh ta gục ngã, nói không nên lời.

Cô gái nhỏ nhắn nhưng không kém phần áp đảo tiến lại gần. “Sao thế? Muốn phá phong ấn à?”

Lắp bắp, anh ta gật đầu. Đôi mắt đen mở to, cô mỉm cười.

“Thế thì để ta làm cho.” Cô vẩy giũ bớt máu rồi thu kiếm. Rồi cô nâng tay về phía phong ấn. Giữa biển máu tanh nổi bật một thiếu nữ bí ẩn như đang đắm trong ánh trăng.

“Vang lên hỡi lời cảnh báo cũ. Hãy để xiềng xích được tạo ra từ lâu mục nát theo mệnh lệnh của ta…” Một câu chú rõ ràng, vang vọng.

Khi phong ấn vẫn tồn tại, không ai có thể tiếp cận con quái thú quỷ. Người phù thủy đã đặt phép cũng không phải ngoại lệ. Cô nâng tay phải và giải dần phong ấn phức tạp. Trong góc, pháp sư chằm chằm nhìn cô, tái xanh.

Ấn chú bao gồm 7 phép phong ấn nhỏ hơn. Từng cái một, chúng được giải dưới bàn tay phù thủy. Chỉ sau một lúc, ánh sáng phong ấn biến mất.

Chầm chậm, con quái vật mở mắt.

*

Ngay khi cả nhóm vừa tới cổng pháo đài Ynureid, mặt đất chợt rung chuyển.

Hoảng sợ, lũ ngựa hí điên cuồng. Những người đang trên lưng chúng ngoảnh lại là nghe thấy tiếng động bất thường từ phía hồ ma thuật. Đó giống một tiếng sập hầm. Sylvia tái nhợt.

“Đó có phải…quái thú quỷ?” Cô sợ sệt hỏi.

Đoàn hốt hoảng, nhưng Oscar không nói gì. Anh nhìn về phía vùng đất vài giây rồi nhẹ lắc đầu, ra lệnh. “Vào trong thôi. Chúng ta không muốn lũ ngựa chạy loạn.”

“Nhưng còn cô Tinasha…?” Sylvia hỏi.

“Cô ấy nói mình sẽ ổn. Cô ấy xử lý được,” Oscar an ủi.

Không một ai, kể cả Oscar, biết về sức mạnh thực sự của Tinasha, phủ thủy mạnh nhất lục địa – hiện thân của sức mạnh thuần túy.

Sau kỷ nguyên Đen tưởng như vô tận, lục địa tiến tới hiện tại: thời đại phù thủy. Sở dĩ gọi như vậy vì Tinasha và những phù thủy khác đã dùng sức mạnh để can thiệp vào dòng chảy lịch sử.

Nếu một phù thủy nổi giận, cô ta có thể tiêu diệt một quốc gia trong một đêm. Điều đó trẻ con cũng biết, nhưng Oscar chưa bao giờ coi Tinasha là kiểu quái vật đó. Dẫu vậy, anh biết ngày nào đó mình cũng sẽ phải thừa nhận. Giao ước với phù thủy Lam Nguyệt nghĩa là như vậy.

Cả nhóm tiếp tục đi, Oscar qua cổng và xuống ngựa. Doan để ý và quay lại.

“Có chuyện gì, thưa Điện hạ?”

Khu vực ngay sau cánh cổng pháo đài phẳng và thoáng. Cây cối xung quanh đã bị loại hết để đảm bảo tầm nhìn không bị hạn chế khi quan sát từ thành.

Oscar nhìn quanh trước khi đột ngột rút thanh Akashia. Trong một khắc, anh đạp đất tiến tới, lưỡi gươm chém ngang vào không khí với tốc độ đang kinh ngạc.

Người khác chỉ thấy Oscar có vẻ nhắm vào hư không, nhưng đột nhiên, tấm vải xám nhuộm máu xuất hiện. Doan ngay lập tức hiểu ra và há miệng kinh ngạc. Akashia đã chém xuyên lớp tàng hình, lộ ra tấm áo choàng cùng pháp sư ẩn dưới nó.

“Ngươi là ai? Có phải đồng bọn của tên pháp sư già đó?” Oscar hỏi.

“…Chết tiệt. Ta biết anh có trực giác tốt, nhưng không ngờ tới mức này,” chàng trai trẻ nói, nhìn xuống tấm áo choàng rách và bật cười. Anh ta có khuôn mặt trẻ trung và mái tóc hạt dẻ. Đôi mắt cùng màu nhuốm mệt mỏi. Sau khi quan sát kĩ, Oscar nhận ra.

“Ngươi là kẻ ở lễ hội, phải không? Vậy là ngươi đã theo chúng ta từ khi Tinasha đi. Ngươi theo dõi cô ấy?”

“Đương nhiên là không rồi. Cô ấy sẽ bắt ta ngay. Thật ra cô ấy còn đang đi tìm ta.” Câu trả lời của người đàn ông tiết lộ anh ta biết Tinasha đang tìm kiếm mình. Một kẻ thù lường trước được hành động của phù thủy và thoát được là vượt trội so với bình thường.

Kín đáo, Oscar chỉnh lại trọng tâm, tư thế chắc chắn hơn.

Ôm bụng, người đàn ông cười khổ. “Cứ bình tĩnh. Ta đến để cho anh lời khuyên thôi.”

"Lời khuyên?”

"Đúng, một điều là người hộ vệ kia khao khát muốn biết. Ta sẽ rất biết ơn nếu anh chuyển lời, ta chắc cô ấy sẽ hài lòng.”

“Cô ấy sẽ nổi cáu với ta thì có. Nếu muốn biết gì, cô ấy hoàn toàn có thể tự tìm ra được điều đó.” Oscar bật lại, và nụ cười của người kia cứng lại. Anh ta định nói gì đó nhưng nghĩ lại, thở dài.

“Đúng vậy nhỉ…thật phiền khi cả hai người đều thế này. Quá thông minh cho những cuộc trò chuyện nho nhỏ. Lúc nào ta cũng phải dùng tiểu xảo.”

“Đừng đùa nữa. Ngươi là kẻ đã giết pháp sư của ta?” Oscar dồn.

“Ta chỉ bảo người ta tránh bị điều tra thôi. Họ tự quyết định cách làm. Vai của ta là chỉ cho người khác nên làm gì. Làm như nào là việc của họ.”

“Vòng vo quá nhỉ. Ý là ngươi không phải đồng minh của bên Druza?”

Kẻ này chắc chắn là pháp sư, và hắn còn tỏa ra một khí chất khó chịu. Tinasha bảo rằng người đàn ông cô đã thấy ở lễ hội sở hữu ma lực khá đáng kể - có thể đó là lý do.

“Ta không thuộc quốc gia nào. Đúng ra, ta cũng không phải kẻ thù. Đơn giản là có chút chuyện với phù thủy đó thôi.”

“Đã hiểu. Có việc cần làm hả? Thế thì chết ở đây đi.” Trước cả khi nói xong, Oscar lao đến. Thanh gươm có thể xuyên qua mọi màn chắn pháp thuật giờ đây đang nhắm đến vị pháp sư tóc hạt dẻ.

Tuy nhiên, lưỡi kiếm không chạm tới đích, chạm vào một tảng đá đột nhiên xuất hiện và bật lại. Trong khi Oscar đang tròn mắt bất ngờ, đối phương đã sử dụng ma pháp dịch chuyển. Ngay trước khi phép bắt giữ của Doan chạm tới, người đàn ông biến mất.

Doan nghiến răng vì đã để lọt mất kẻ khả nghi. “Thần vô cùng xin lỗi, thưa Điện hạ…Thần không bắt được hắn.”

“Không sao đâu. Tảng đá nay là sao? Nó từ đâu ra?” Dưới chân Oscar là một tảng đá cỡ một con mèo. Nó có vẻ đã hiện ra từ không khí và chặn Akashia.

Doan giải thích với khuôn mặt đắng ngắt. “Hắn đã dịch chuyển nó từ vị trí cũ. Một giải pháp thông minh.”

Akashia có thể kháng lại mọi dạng pháp thuật, nhưng đối với vật thể bình thường, nó chỉ mạnh hơn kiếm thường một chút. Kẻ biết và lợi dụng điều ấy thực sự là một đối thủ khó chịu.

Sau khi chắc chắn người đàn ông đó đã lọt mất, Oscar giũ máu khỏi Akashia. “Ta đã định giết hắn…”

Nếu mục tiêu của hắn là Tinasha, Oscar muốn hắn bị loại bỏ. Ít nhất, Oscar có thể ngăn chặn hắn khi Tinasha còn đang chiến đấu với con quái vật.

Vậy mà tất cả anh có thể làm chỉ làm nhát chém đầu tiên. Dựa theo cảm giác, Oscar biết đó không phải vết thương chí mạng, nhưng cũng chẳng phải chỉ sượt qua.

Doan lắc đầu. “Kể cả sơ cứu vết thương kịp thời, hắn ta cũng sẽ không thể di chuyển một thời gian.”

“Vậy là cầm chân được hắn. Lần tới, ta sẽ giết hắn.” Oscar tự hứa.

Thêm một cơn rung chấn, Oscar nhìn về phía hồ ma thuật. Sương mù bao quanh như một cái kén, và phù thủy ở anh đang đâu đó bên trong.

*

Giữa đám mây mù, Tinasha bay lên không trung, nhìn xuống.

Sự thức tỉnh của con quái vật làm rung chuyển cả hang động, khiến nó sụp đổ. Kẻ pháp sư sống sót và đồng bọn giờ đã bị chôn vùi.

Tinasha gọi con rồng đang vòng vòng. “Nark, từ giờ đến lúc xong sẽ nguy hiểm, nên ngươi lui đi.”

Con thú nghe lời chủ nhân và biến mất vào màn mây.

Khói bụi dưới mặt đất dần tan. Đứng giữa hồ ma thuật, con sói bạc khổng lồ ngẩng đầu nhìn Tinasha. Một viên đá đỏ vùi trong trán sinh vật trắng. Thù địch hiện rõ trong đôi mắt màu máu đang ghim chặt vào cô phù thủy kia.

Tinasha mỉm cười vui vẻ. “Bảy mươi năm rồi nhỉ. Ngươi ngủ ngon chứ?”

Lần chạm trán này chắc chắn chỉ một kẻ sống sót. Con quái vật hẳn hiểu rõ điều này giống như Tinasha. Bộ lông bạc bắt đầu phát sáng, chuẩn bị chiến đấu. Ma lực thuần túy của nó có thể sánh ngang với Tinasha cùng những phù thủy khác.

“Dẫu vậy, sức mạnh của pháp sư không chỉ dựa vào lượng ma lực sở hữu,” Tinasha nói, nâng tay phải, một khối cầu sáng xuất hiện.

Quả cầu sáng chói phồng lớn và phát ra tiếng động chói tai. Tia điện xuất hiện bao quanh nó. Con quái vật hú vang như để phản ứng lại.

Sự uy hiếp bao trùm không gian. Con thú gầm ra một đợt sóng xung kích mạnh. Tinasha né sang một bên, tránh đòn tấn công phủ đầu. Không chần chừ, cô ném khối cầu vào cái mõm đang mở to của quái vật.

Ngay trước khi quả cầu tới đích, sinh vật cúi xuống. Ánh sáng trắng chạm trán con thú, bộ lông bạc bằng cách nào đó đã chặn đòn tấn công – lóe tia điện khi hấp thụ khối cầu.

“Thứ này bông đến mức nào vậy chứ…?” Tinasha lẩm bẩm.

Một trong những vấn đề cô gặp phải 70 năm trước chính là độ kháng ma thuật cao của con quái vật. Những đòn tấn công không toàn lực chỉ như gãi ngứa. Nếu Tinasha sử dụng một loại phép có thể xuyên thủng lớp phòng thủ đó, binh lính xung quanh không thể toàn mạng. Đó là lý do cô chọn phong ấn nó.

“Ta đoán trước rồi, nhưng đúng là khó thật,” Tinasha cằn nhằn trong khi con quái vật cố gắng tiêu diệt cô bằng bộ vuốt nhọn. Cô chỉ suýt soát né được những đòn tấn công. Lướt qua không khí, Tinasha hạ xuống chân quái thú. Cô lấy ra một lọ nhỏ gắn dưới chân và mở nắp. Một viên bi đỏ lăn ra và cô dồn ma lực vào nó.

“Lớn lên, tạo vật của ta…”

Đòn vồ thứ hai đang đến gần. Tinasha né khỏi mặt đất để tránh đòn chí mạng, cô ném viên bi nhuộm đẫm ma thuật vào chân sau quái vật. Viên bi đâm xuyên như một lưỡi dao, vùi sâu vào da thịt con thú. Ngay lập tức, cái chân phát nổ, máu thịt tung tóe.

Tiếng gầm đau đớn cất lên. Đôi mặt phẫn nộ tìm kiếm Tinasha. Định xé cô thành từng mảnh, con sói khổng lồ mở mõm lớn.

“Không nhé.”

Trước khi bị nằm gọn trong bụng nó, Tinasha tạo một tấm chắn để đỡ đòn tấn công. Lại bay lên không trung, cô nhìn cái chân vừa tan tành và thấy những thớ cơ đã bắt đầu liền lại. Lông bạc phủ vết thương vừa lành.

“Bảy mươi năm cũng chẳng làm chậm khả năng tự chữa lành của ngươi nhỉ,” Tinasha mỉa mai. Rồi cô lại lấy thêm một viên bi đỏ. Xoay người trong không trung, lần này cô nhắm vào chân trước. Mục tiêu lặng lẽ nổ tung.

“Nếu phù thủy Lam Nguyệt không có mặt cùng vua Regius bảy mươi năm trước, quái thú quỷ có thể đã tàn phá đến tận thành phố trung tâm.”

Hầu hết những nhà nghiên cứu đều đồng tình với quan điểm được nêu trong một cuốn sách lịch sử nổi tiếng.

Về thuộc tính, con quái vật sở hữu khả năng kháng ma pháp từ bên ngoài. Thêm nữa, cơ thể khổng lồ cung cấp thể lực không bao giờ cạn, sức mạnh cơ bắp đủ san phẳng một khu rừng và cả khả năng phục hồi kinh hoàng. Những năng lực đè bẹp hi vọng chống cự của loài người, sánh ngang với hàng vạn quân.

Kể cả những quốc gia trung lập trong cuộc chiến giữa Druza và Farsas cũng phải náo loạn tìm phương án đối phó với thứ ác mộng biết đi này.

Cuối cùng, họ đã lo lắng vô ích. Một phù thủy phục vụ nhà vua Farsas đã tiến ra ngoài tiền tuyến và phong ấn con quái vật chỉ nửa ngay sau khi nó xuất hiện. Hoàn thành nhiệm vụ, phù thủy biến mất khỏi Farsas.

Có lẽ cô không chỉ phong ấn thứ khủng khiếp đó vì Farsas mà còn cho sự an toàn của tất cả những quốc gia khác. Sự việc khẳng định lại sức mạnh toàn năng của phù thủy, thêm một lần nữa.

Bảy mươi năm đã trôi qua, và cũng chính phù thủy đó giờ đang trở lại cùng một giao ước khác để chiến đấu với con quái thú quỷ.

“Ooh, hú hồn.”

Móng vuốt quái thú sượt qua mái tóc đen của Tinasha. Hai bên đã trao đổi hàng loạt những chiêu thức tất sát. Tinasha đã dùng hết bảy viên bi nổ. Rốt cục, bộ lông bạc đó đã bắt đầu thích nghi với đòn tấn công, giờ đòn đó chỉ gây chút lăn tăn bên ngoài như không có gì xảy ra.

Tinasha, mặt khác, đã bắt đầu hổn hển khi phải bay vòng quanh mà không được nghỉ. Cô né lên cao để tránh một cú vồ ngang, rồi lại từ trên cao nhìn xuống.

“Ta không muốn đuối sức nhanh thế này đâu…Nhưng thể lực có thế thì đành chịu.”

Cơ thể mảnh khảnh của Tinasha có giới hạn, kể cả khi cô là một phù thủy. Mồ hôi nhỏ xuống trên trán và cổ cô, tóc bết vào da, cô hất mái tóc về phía sau, “Thử thách bây giờ mới bất đầu. Liệu ta có lặp lại sai lầm cũ không?”

Bất kể thế nào, một trong hai vẫn sẽ phải chết.

Tinasha lấy một hơi sâu rồi niệm một câu chú đơn giản. “Trỗi dậy. Xiềng xích giam cầm vẫn còn ẩn giấu. Thứ ngươi thấy chỉ là bảy chiếc còng.”

Phản ứng lại, những viên bi đỏ vùi trong thịt con quái vật bắt đầu phát sáng. Quái thú gầm lên đau đớn khi ánh sáng tràn ra từ cơ thể.

“Hỡi thứ mù quáng không mục đích. Ngủ yên trong lồng giam ngu dại mà ngươi đã chối bỏ.”

Ánh sáng ma pháp tỏa ra từ bảy viên bi biến thành vô số sợi dây, bện vào nhau trói con quái vật và bắt đầu dệt thành một pháp thuật hùng mạnh. Dù con sói vùng vẫy thoát ra, mạng lưới bao quanh cơ thể khổng lồ của nó và không hề suy chuyển.

Sau khi phép thuật hoàn thành và con quái vật đã dính bẫy, Tinasha ngừng niệm chú và lấy lại hơi.

“Xin lỗi, nhưng lần này ngươi phải chết. Nơi này không còn gì cho ngươi nữa.”

Con quái thú dữ tợn sinh ra là một sinh vật ma thuật và chỉ được đánh thức để làm công cụ chiến tranh. Cuộc đời méo mó, nó đã trở thành một tồn tại bất ổn. Tinasha thương cảm nhìn con quái vật. Thứ này chưa bao giờ mong muốn trở thành như vậy. Rồi, cô bắt đầu khởi động một ma pháp, cuối cùng, có thể kết liễu nó.

“Lời ta nói là luật, hỡi tĩnh lặng bao trùm muôn nơi. Không có lệnh của ta, ngươi không mang sức mạnh. Hãy để ánh sáng chết chóc hiện hình…”

Một luồng sáng lớn xuất hiện từ phía trên đầu Tinasha. Vòng tròn pháp thuật từ từ quay, hấp thụ ma lực từ hồ ma thuật bên dưới. Một lượng sức mạnh khủng khiếp đang hội tụ phía trên cô.

Ánh sáng chói lòa, con thú nhận thấy và nhìn lên. Sự hận thù rực cháy trong đôi mắt, bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm của phù thủy. Tiếng gầm gừ phát ra từ cái mõm bị rọ, rung chuyển mặt đất.

Khát máu và trống rỗng. Hiện thân của hai xúc cảm khác biệt đang chằm chằm nhìn nhau.

Khoảnh khắc yên lặng tưởng như vô tận…Rồi, đột nhiên, con quái vật thoát ra, phá vỡ xiềng xích và lao đến phù thủy.

“…!”

Tinasha ngay lập tức cởi bỏ áo choàng và quăng nó về phía con thú đói. Dệt bởi pháp thuật, chiếc áo thu đầy không khí và căng phồng. Phép phòng thủ khắc trong nó kích hoạt, tạo ra một bức tường ánh sáng. Không náo núng, hàm răng của quái vật nghiền nát lớp bảo vệ mà không tốn quá nhiều thời gian. Mõm của quái thú quỷ đổ xuống Tinasha và bắt cô trước khi kịp chạy thoát. Răng của nó đâm sâu vào bụng cô. Cô đã bị khóa trong nanh nó.

“Ahhhh!”

Cơn sốc và đau đớn kéo căng cơ thể Tinasha như một cây cung. Cô chịu đựng mọi cơn đau, nhưng chúng khiến tâm trí cô trống rỗng. Con quái vật mở mõm định đớp cô lần nữa.

Tinasha bắt đầu mất ý thức nhưng từ chối lịm đi. Nếu làm vậy, phép thuật cô khởi động sẽ biến mất. Nếu giờ cô không cố được…mọi thứ sẽ thành công cốc.

Mõm con thú há rộng khi cô dùng hết sức đá vào răng nó. Phép thuật đang phát sáng dưới chân cô đập vỡ hàm nanh sứ. Cô dựa vào phản lực để thoát ra.

Tinasha tay trái ôm bụng, nơi vết thương sâu đang bắt đầu túa máu.

“Đây là kết thúc,” Tinasha tuyên bố. Giơ tay phải lên đầu, một luồng sáng chói lòa hội tụ trong bàn tay cô. Ma pháp cô tạo ra nở rộng cỡ một cái hồ và nuốt chửng con quái thú bạc.

Mặt đất rung chuyển cùng một tiếng nổ lớn. Luồng sáng tràn ra từ hồ ma thuật, sáng đến mức không chỉ quan sát được từ pháo đài Ynureid mà còn từ thủ đô cũ của Druza.

Bầu trời trắng xóa, cả những thành phố xa xôi cũng run rẩy kinh ngạc. Một tiếng gầm vang vọng, đinh tai những ai nghe thấy.

Dù xảy ra những sự kiện kì dị như vậy, không một công dân nào của Druza cũ dám lại gần hồ ma thuật. Dù giờ nó đã trở thành vô chủ, đó vẫn là nơi mang nhiều kí ức cay đắng.

Di sản của một cuộc chiến lịch sử biến mất trong bí mật.

Mặt trời đang lặn dần, những cơn gió khô khốc thổi qua pháo đài.

Meredina lên thành của pháo đài. Ở đó, cô bắt gặp Oscar, vẫn đang đợi.

“Điện hạ, chúng ta có nên về cung điện không…?” Meredina hơi ngập ngừng.

Oscar đang nhìn về phía vùng đất hoang vắng kia, quay sang Meredina. Đã khoảng hai giờ kể từ khi họ thấy ánh sáng lạ tỏa ra từ phía hồ ma thuật, và Oscar đã đứng trên thành đợi từ lúc đó. Trời sắp tối, đèn bắt đầu được thắp quanh pháo đài.

Oscar lắc đầu. “Chưa, ta sẽ đợi thêm chút nữa.”

Meredina có điều muốn nói nhưng giữ im lặng và để anh lại. Oscar quay lại phía vùng hoang vu.

…Thực ra, anh đã nghĩ đến việc quay lại hết lần này đến lần khác. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không thể dứt khoát được.

Theo giao ước, một phần nghĩa vụ của anh là phải tin tưởng phù thủy. Anh không mang về một cô gái yếu ớt nào đó bị nhốt trong tòa tháp, cô là hiện thân của sức mạnh tuyệt đối, một kẻ ẩn mình dưới bóng đen lịch sử. Anh biết rõ điều đó.

“Reg sẽ để tôi đi.”

Lời của Tinasha gợi lại những ngày tháng xưa cũ Oscar không hề hay biết.

“Ông cố của tôi, nhỉ…?”

Phải chăng cô đã yêu ông? Một con người Oscar chưa từng gặp mặt. Anh muốn hỏi Tinasha nếu cô có bao giờ gặp lại ông lần nào nữa…Nghĩ vậy, mặt anh nhăn lại thành một nụ cười cay đắng, anh đang làm như thể Tinasha sẽ không quay lại.

…Vẫn còn mười tháng đến khi giao ước kết thúc. Oscar còn khá nhiều thời gian để thuyết phục cô.

Anh ngước lên và bắt gặp một bóng đen lớn. Thứ đằng xa kia đang tiến nhanh lại, và Oscar nhận ra đó là con rồng của Tinasha. Nó đang sải cánh tiếp cận pháo đài. Vô thức, Oscar thờ phào. Có vẻ con rồng đang đến chỗ anh, giảm tốc khi đã ở ngay trên đầu.

Oscar chưa thấy lưng nó nhưng đã gọi, “Tinasha? Mọi chuyện sao rồi?” Chắc chắn cô đã dành chiến thắng, nhưng không có lời hồi đáp.

“Tinasha?” anh gọi lại. Đột nhiên lo lắng xâm chiếm Oscar, và anh vội trèo lên lưng rồng. Giữ thăng bằng, cảnh tượng đập vào mắt anh.

Nằm đó là phù thủy của anh, người dính đầy máu.

Mặt trắng bệch, Oscar nâng Tinasha lên, hét lớn, không dời mắt khỏi cô, “Khẩn cấp! Gọi một pháp sư đến đây!”

“Điện hạ? Chuyện gì vậy?!” Meredina đang đợi gần đó, chạy đến.

Oscar thấy Sylvia sau lưng cô và gọi. “Sylvia! Cô ấy bị thương!”

Cả cơ thể Tinasha ngập máu, nhưng tệ nhất là phần bụng. Trang phục của cô bị xé toạc và mấy thứ bầy nhầy giống thịt dính ở đây và ở kia. Tinasha còn thở, nhưng cô cầm cự được bao lâu là dấu hỏi lớn. Oscar mang cô xuống, và Sylvia thét lên khi nhìn thấy.

“Đ-đưa cô ấy đến phòng tôi!” cô thét. “Tôi sẽ chữa trị cho cô ấy ngay lập tức! Meredina, tìm băng gạc và nước nóng!”

“Đã hiểu! Điện hạ, đưa cô ấy đến đó!”

La hét tránh đường, hai người phụ nữ khiến cả pháo đài om sòm khi họ di chuyển. Bế phù thủy trong tay, Oscar lao nhanh nhất có thể. Con rồng cũng thu nhỏ và theo sau.

Bất ngờ là, quá trình chữa trị cho Tinasha không mất quá nhiều thời gian. Sylvia ra ngoài, phủi tay. Cô cúi đầu trước Oscar, người đang đợi ở ngoài.

“Thần đã kiểm tra kĩ càng, nhưng cô ấy không có vết thương nào nghiêm trọng, dù cũng nhiều chỗ thương nhẹ…”

“Hả? Còn phần bụng?”

“Phần đó có vẻ đã tự lành. Thần không biết nội tạng thế nào, nhưng…”

“Ta hiểu…Cảm ơn ngươi,” Oscar nói, nhẹ nhõm.

Sylvia mỉm cười trước sự biết ơn của hoàng tử. “Vì cô ấy mất máu quá nhiều, thần đã tưởng vết thương đó không thể cứu chữa được. May mắn là không phải. Thần đã lau sạch máu, đặt quần áo và trang bị cô ấy bên canh.”

“Tốt lắm,” Oscar gật đầy. Nark đậu lên vai anh, mồm ngậm một viên tinh thể đỏ. Hoảng tử gãi đầu nó.

“Ta vào được chứ?” Oscar hăm hở.

“Mời ngài, nhưng thần nghĩ cô ấy sẽ chưa tỉnh lại cho đến khi phục hồi ma lực xong đâu.” Sylvia cúi đầu trước Oscar khi anh bước qua cô vào phòng.

Tinasha đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền với khuôn mặt bình yên. Anh kiểm tra hơi thở của cô, đặt một tay lên phần chăn đắp trên bụng cô để đảm bảo phần đó cũng ổn. Chỉ khi đã chắc chắn, anh mới thở phào.

“Cô thực sự…thực sự làm tôi lo,” anh thú nhận, vươn tay đến má cô. Nó ấm và mềm.

Sau đó, Oscar qua đêm ở pháo đài. Về phía đội điều tra, Meredina và phần lớn binh sĩ trở về cung trước hoàng tử. Hai lính gác cùng Sylvia, Doan và những pháp sư khác ở lại phòng trường hợp Tinasha trở nặng. Oscar nhờ họ ở lại, không muốn di chuyển cô phù thủy đang trọng thương.

Đêm yên bình trôi qua. Trưa hôm sau, Oscar đang làm việc trong phòng pháo đài đợi Tinasha hồi phục. Doan vừa tuần tra khu vực và đến báo cáo.

“Không còn dấu vết của pháp sư hôm qua. Thần đã bổ sung lực lượng canh gác, nhưng đó vẫn là một kẻ thù lạ mặt…”

“Hiện tại như thế là đủ. Ta chỉ cần ngăn không cho hắn tiếp cận đến khi Tinasha hồi phục. Chúng ta sẽ bàn những bước tiếp theo khi cô ấy tỉnh dậy.”

Kẻ pháp sư khả nghi có vẻ biết khá nhiều về Tinasha, nên cô cần nắm được tình hình. Thời điểm này, bảo vệ cô được đặt lên hàng đầu.

Oscar phân vân về việc quay lại thăm cô thêm lần nữa. Ngay lúc đó, một giọng nữ hét lên từ phòng Tinasha.

“Gì thế?!” Oscar đứng phắt dậy.

Đó không phải giọng của phù thủy. Tưởng bị tấn công, Oscar lao tới. Sylvia đang đứng ngoài lối vào, mặt ửng đỏ.

“Có chuyện gì?!”

“A, Điện hạ…Không có gì, thần xin lỗi. Xin ngài hãy đợi một chút.” Bối rối một cách kì cục, Sylvia đúng chắn cửa.

Nghi ngờ, Oscar đẩy cô sang một bên. “Ta vào.”

“Điện hạ! Đợi đã!” cô kêu lên cản anh, nhưng anh phớt lờ và đi vào. Trong đó, Oscar bắt gặp một cảnh tượng không ngờ tới, anh đờ người.

Trên giường, Tinasha đang ngồi dậy, bán khỏa thân. Tuy nhiên đó chưa phải phần choáng nhất. Có vẻ sau một đêm, mái tóc đen của cô đã dài đến nỗi chạm xuống sàn, những lọn tóc màu mực ngập khắp phòng.

Tinasha thấy Oscar và lấy chăn che người. Cười ngượng ngùng, cô chẳng giống cô gái anh biết. Giờ cô trông khoảng gần hai mươi.

Trừng trừng nhìn hoàng từ, cô chộp lấy cái gối sau lưng. “Cấm vào khi tôi chưa mặc đồ!”

Oscar né chiếc gối lao tới và im lặng rời phòng, khép cửa. Chẳng để tâm, Nark ngáp ngủ trên vai Oscar.

“Cái quái…?”

“Thần bảo ngài đợi rồi mà…,” Sylvia lí nhí, tay ôm mặt.

Tinasha có vẻ cau có, mặc một bộ đồ mượn từ Sylvia và cột mái tóc dài ra đằng sau.

Cô vẫn mang sắc đẹp nao lòng đó, nhưng giờ thêm nhìn thêm vài tuổi, cô có thêm nét trầm lặng và gợi cảm.

Bờ mi dài thoảng nét u sầu. Sự vô tận bí ẩn trong đôi mắt cô làm say đắm bất cứ ai nhìn vào và khiến họ mất cảm giác về thời gian. Oscar ngạc nhiên ngắm cô, nhìn sâu vào đôi mắt, quyến rũ lạ thường.

Anh không nói gì một lúc lâu. Tinasha lên tiếng khó chịu. “Sao? Anh đang làm tôi thấy ghê đấy, nói gì đi…”

“À ừ…” Ngập ngừng, Oscar vươn đến Tinasha. Anh xoa đầu cô, mắt cô khép lại như một nàng mèo. Đúng là phù thủy của anh rồi.

Yên tâm, Oscar hỏi, “Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Sao cô lại thành ra thế này?”

“Nội tạng của tôi bị thương nặng, nên tôi phục hồi chúng bằng cách đẩy nhanh sự phát triển của cơ thể. Giờ tóc tôi dài quá.” Tinasha nói, với lấy con dao đưa lên tóc.

Sylvia bước đến ngăn cô. “Tôi làm cho! Cô ngồi xuống!”

“Hả? Tôi chỉ định cắt nó thôi mà.”

“Để! Tôi! Làm!”

“Được thôi…” Tinasha chịu thua, ngoan ngoãn ngồi xuống một cái ghế, và Sylvia bắt đầu cẩn thận chải lại mái tóc dài.

Oscar ngồi đối diện Tinasha. “Vậy bây giờ ổn rồi chứ?”

“Ừ, tôi ổn. Tôi chỉ mất chút máu thôi.”

“Tốt, tôi còn tưởng cô đã mất mạng rồi. Ngoại hình của cô có về lại như cũ không?”

“Không đâu. Như đã nói ở tòa tháp, ngoại hình này không phải sản phẩm của ma thuật. Chỉ là cơ thể tôi dừng phát triển thôi. Tôi chắc có thể dùng phép để chỉnh thành như trước được…Anh có thích phụ nữ trẻ hơn không?”

“Chắc chắn là không,” Oscar dứt khoát. Thực tế, bây giờ trông cô còn hấp dẫn anh hơn. Tính cả tuổi tinh thần, như thế này khớp cô hơn. Đôi mắt trưởng thành phù hợp với cơ thể đó, và Oscar thầm thở phào.

Nark nhảy từ vai Oscar xuống đùi Tinasha, cô gãi lưng nó.

“Oscar, có vẻ nó khá thích anh. Xem nó mang gì về này.”

Con rồng nhả ra một viên đá đó. Thứ giống trang sức nhỏ hơn bàn tay Tinasha, và cô quăng nó cho Oscar. Anh bắt lấy và quan sát viên tinh thể màu máu. Có dấu vết cho thấy nó là một phần của thứ gì đó lớn hơn.

“Đấy là lõi của con quái vật. Có vẻ Nark chỉ thu hồi được một nửa. Giờ nó chỉ như trang sức thông thường thôi nên không cần lo lắng.”

“Lõi quái thú quỷ…Đợi đã, nghĩa là cô đã giết quái thú quỷ?!”

Oscar biết Tinasha đã tiến công với trang bị sẵn sàng, nhưng anh không ngờ cô thật sự đi xa tới mức đó. Vị hoàng tử choáng váng, và Tinasha nheo mắt cười.

“Tôi không muốn lại phải phong ấn nó lần nữa đâu. A, xác của mấy tên pháp sư muốn phá phong ấn chôn sâu dưới đất hết rồi. Xin lỗi vì không thu hồi được chúng.”

“Tôi không quan tâm…chỉ là…đừng có liều lĩnh như vậy nữa.”’

“Chẳng sao cả!” Tinasha cãi lại.

“Cô đã bị trọng thương,” Oscar nhắc lại, và phù thủy cứng họng.

Oscar đứng thẳng. “Cô đã cứu chúng tôi. Nhờ có cô mà bên ta không phải chịu thương vong gì. Cảm ơn cô.”

Nếu những tên pháp sư đó thành công, thương vong là không thể đo đếm được. May thay, cô phù thủy này đã ngăn chặn việc đó. Đôi mắt đen mở to, rồi một nụ cười lớn nở trên khuôn mặt cô.

“Không có gì. Dù sao tôi cũng là phù thủy.” Không bận tâm đến gánh nặng Oscar đang mang, hộ vệ của anh rạng rỡ nở nụ cười.

Cái kéo nhỏ của Sylvia hoàn thành tốt nhiệm vụ, cắt mái tóc đen bóng của phù thủy về độ dài ban đầu.

Truyện Chữ Hay