Unnamed Memory

chương 3: màn đêm trong suốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chiều nắng, một thiếu nữ đang bay phía trên đỉnh của cung điện Farsas.

Chính xác hơn, cô gái ấy không trẻ đến vậy. Đó là Tinasha, phù thủy Lam Nguyệt. Cô chính là người đại diện cho Thời đại Phù thủy, một thời đại đã tồn tại ba thế kỷ. Danh hiệu của cô xuất phát từ việc người ta đồn rằng trước khi đến sống tại tòa tháp, cô chỉ xuất hiện vào những đêm quang trăng sáng, dù điều này chưa bao giờ được xác nhận.

Một cơn gió thổi tung mái tóc cô. Chỉnh lại tóc rối, cô nhận được báo cáo từ thuộc hạ. Tinasha đã nhận những báo cáo này từ lâu trước khi đến tòa tháp, và chưa lần nào có tin tốt. Chúng dồn qua nhiều năm đến mức những chi tiết bắt đầu trở nên nhạt nhòa.

Khép mắt, cô hướng về chân trời, tưởng như có thể thấy được tòa tháp xanh của mình – nhỏ bé và xa xôi.

“Cho đến lần tới,” cô nói.

Cô gãi cằm con mèo xám, nó rừ…ừ…thỏa mãn. Tinasha tự hỏi những gì cô làm bấy lâu nay liệu có vô nghĩa. Gần như chắc chắn là vậy. Một nụ cười mỉa mai xuất hiện trên khuôn mặt cô. Dù thế, cô vẫn thả thuộc hạ trở lại thế giới kia. Sinh vật này đã luôn tìm kiếm một con người có thể đã chết từ lâu.

*

Pháp sư hoàng gia dành phần lớn thời gian làm việc tham dự những buổi thuyết trình hoặc tự nghiên cứu, nhưng thêm vào đó, họ cũng cần hoàn thành những nhiệm vụ nhỏ từ khắp nơi.

Những nhiệm vụ này được dán theo độ khó trên bức tường hành lang ngoài giảng đường lớn mỗi buổi sáng. Thông thường chỉ pháp sư mới nhìn thấy được, nhưng hiện tại vị hoàng tử đang xem xét chúng vì thấy thú vị. Anh quay sang cô hộ vệ bên cạnh.

“Tinasha, cái này trông vui này. Cô nhận đi.”

“Sao anh lại là người quyết định cơ chứ…?” Tinasha nhăn mặt. Đây là phù thủy mạnh nhất trên lục địa. Với trình độ phép thuật đó, cô có thể hoàn thành mọi nhiệm vụ ở đây dễ dàng. Oscar biết rõ điều này, anh lấy một tờ nhiệm vụ và đọc nó.

“Cái này liên quan đến sắp đặt hệ thống điểm chuyên chở trong thành phố này. Chắc mất khoảng một tháng, nghĩa là cô có thể đi khám phá đây đó.”

“Nhưng là vì công việc, không phải đi chơi.” Tinasha thêm, giật tờ giấy trên tay Oscar. Cô chăm chú nghiên cứu tài liệu, nhưng bỏ qua những thứ khác, cô thật sự là một người con gái đẹp. Vài pháp sư đi qua thấy cô, chằm chằm như bị mê hoặc. Oscar chỉ cười khẩy khi thấy vậy.

Anh lần đầu quyết định sẽ đến tòa tháp của cô vào 5 năm trước.

Thời điểm đó, Oscar đang dành hết thời gian nghiên cứu và tập luyện, cố gắng tìm cách phá bỏ lời nguyền. Khi anh được nghe kể câu chuyện về tòa tháp và lời hứa của vị chủ nhân về việc thực hiện một điều ước cho bất cứ ai lên đến đỉnh, anh còn tưởng mình đang mơ.

Kể từ ngày ấy, mục tiêu hàng đầu của Oscar là gặp được phù thủy trên tòa tháp đó…nhưng phù thủy anh gặp lại chẳng giống tưởng tượng chút nào. Cô trông như một thiếu nữ thay vì một bà lão đáng sợ nào đó. Cô cũng không xảo quyệt hay vô lý như Oscar vẫn nghĩ. Cô hay càu nhàu, nhưng đó là một điều cho thấy cô thực sự quan tâm. Oscar xoa đầu cô gái nhỏ nhắn.

“Có vẻ vui nên tôi sẽ đi cùng. Dù sao nếu để một mình thì tôi nghĩ cô sẽ bị bắt mất.”

“Tôi không phải mèo con, tôi lo được! Đừng lợi dụng tình hình để trốn khỏi lâu đài!” Tinasha mắng.

“Cô nói vậy…nhưng nếu chuyện gì đó xảy ra, sẽ là quá muộn.”

Sự hấp dẫn và thân hình xinh xắn của Tinasha đủ gây ra những chú ý phiền phức. Nếu Oscar không để ý và cô gặp nguy hiểm, là người đã lập giao ước, đó sẽ là trách nhiệm của anh.

Nhận thấy lo lắng của anh, Tinasha đảo mắt bực mình. “Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh về cách anh nhìn tôi.”

“Cách tôi nhìn cô á? Mắt tôi hoàn toàn ổn nhé.”

Cô là người tử tế, thông minh và không ích kỉ. Nhiêu đó đã là đủ để cô trở thành hoàng hậu. Thêm nữa, ở cạnh cô rất vui. Có lẽ vì cô không phải công dân của Farsas nên cô không giữ ý trong giao tiếp với anh. Cảm giác thật thoải mái.

…Và đó là lý do tất cả chỉ còn đợi cô đổi ý về việc kết hôn với anh. Vị hoảng tử không hề giấu giếm ý định này, và Tinasha thở dài.

“Thôi thì anh đã mất công chọn rồi, tôi sẽ lo việc này. Đổi lại anh phải ở yên đây, tôi tự lo được.”

“Ơ, này!”

Oscar vươn tay ra theo phản xạ, nhưng Tinasha biến mất mà không cần thần chú. Hình như cô vừa dịch chuyển? Vài pháp sư gần đó trông thấy vậy, sững sờ thán phục.

Bị bỏ lại, Oscar suy nghĩ một lúc rồi quay đi. Không có thời gian để thắc mắc lý do Tinasha bỏ trốn, anh vẫn còn một núi giấy tờ phải giải quyết. Tuy vậy, cuộc trò chuyện nhỏ vừa rồi cũng cho thấy chút tiến triển. Oscar nhìn ra cửa sổ, bầu trời trong veo.

Rồi, anh bước đi đầy hào hứng, bỏ lại những pháp sư tò mò nhìn theo.

*

Dường như gần đây Farsas đang nóng lên từng ngày.

Giữa cái nóng oi ả ấy, trong sân tập, Als đang đấu tập với những binh lính trẻ. Dù là bởi chỉ mới một tuần sau lễ hội nên mọi người vẫn chưa hết mệt hay là kết quả của cái nóng, chuyển động của họ khá chậm chạp. Als đang phân vân về việc nên cho họ nghỉ hay thuyết giảng một bài thì để ý có ai đó đang lại gần từ phía lâu đài. Nhận ra người đó, Als thốt lên bất ngờ.

“Cô Tinasha, cô đến đây theo lệnh của Điện hạ à?”

“Sao tôi phải làm thế chứ?” Cô cột mái tóc dài lên và mặc một bộ đồ nhẹ dễ cử động. Cô mặc quần bó tới gối, để lộ bắp chân trắng ngần, Als sợ cô sẽ bị cháy nắng.

“Tôi vừa xong việc, mấy công việc hằng ngày làm tôi thấy hơi bí bách nên muốn vận động chút, tôi sẽ không làm phiền đâu. Tôi muốn nhờ anh đấu với tôi.”

“Có phải Điện hạ lại định trêu tôi không vậy?” Als hỏi, bất ngờ hiện rõ trên mặt.

“Anh ta học cái tính đó từ đâu không biết.” Cô lắc đầu ngán ngẩm.

…Nhiều người đã biết Tinasha là người Oscar yêu thích nhất và anh can thiệp gần như mọi thứ có liên quan đến cô.

Có người thấy đáng yêu, có người lại thấy đáng thương. Kumu và những pháp sư khác cứ lo rằng Tinasha sẽ mất sức mạnh vì Oscar, sau khi cuối cùng lâu đài mới may mắn có được một pháp sư linh hồn.

Als nhăn mặt, nhận thấy lính của anh đang xao nhãng trước cô gái nhỏ nhắn trước mặt. “Tôi cũng đang định cho giải lao, tôi sẽ đấu với cô..”

“Cảm ơn anh.”

Nhận hiệu lệnh giải lao, một nửa quân của Als qua lại căn cứ, số còn lại tò mò ở lại. Tinasha mượn từ họ một thanh kiếm tập. Thở phào vì Meredina hôm nay được nghỉ, Als cũng cầm một thanh.

“Cô đã dùng kiếm bao giờ chưa?”

“Có một chút, từ lâu rồi.”

“Bất ngờ đấy.” Als nâng kiếm, khởi động bằng những đòn chậm rãi.

Tinasha đỡ một đòn, rồi hai. Trực giác và chuyển động linh hoạt đó cho thấy cô là một chiến binh tương đối tài năng. Als tăng tốc từ từ, Tinasha đỡ hết dễ dàng.

…Cô ấy có vẻ mạnh hơn Meredina. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi Als nghĩ đến khuôn mặt không hài lòng của cô bạn thuở nhỏ.

Có lẽ vì tính hiếu chiến của mình, Meredina luôn đọ kiếm với anh trực diện, còn Tinasha không bao giờ đỡ hết đòn đánh tới. Cô thường chuyển hướng đòn tấn công và né chúng. Hẳn cô hiểu rõ dáng người nhỏ của mình là một bất lợi trong cận chiến. Vừa né tránh, Tinasha đợi khoảnh khắc đối thủ lộ sơ hở.

Nếu đây là thực chiến, cô sẽ chớp lấy thời cơ và ngay lập tức khiến đối phương phải trả giá. Đương nhiên, nếu là đánh thật, Als sẽ không bao giờ cho cô cơ hội đó.

Dù vậy, Tinasha là một đối thủ khó nhằn hơn nhưng binh lính ở đấy rất nhiều. Nghĩ vậy, Als vung kiếm nhanh hơn. Những người lính ham vui ở lại xem giờ đã được chứng kiến kĩ năng của cô pháp sư trẻ.

“…Chắc nên thử cô ấy chút.”

Als dồn thêm sức vào lòng bàn tay – nhiều đến mức nếu phải đỡ đòn, tay anh sẽ bị tê và vũ khí sẽ rơi. Anh chém nhát kiếm mạnh mẽ xuống Tinasha.

Tuy nhiên cô gái bé nhỏ không tránh đòn. Bước tới trước mặt anh, cô đổi sang tư thế tấn công và nghiêng kiếm. Khi đòn tấn công của Als đang vung xuống, nó lướt qua mũi kiếm của cô và bị đẩy sang trái.

Ngay lập tức, cô tấn công cổ tay anh băn khuỷu trái.

Đòn phản công của Tinasha mang tốc độ đủ để bù đắp cho sức mạnh còn thiếu. Nó tấn công hoàn hảo vào khớp của anh, khiến anh suýt đánh rơi kiếm. Trong khi anh nhanh chóng nắm chắc lại chuôi kiếm, Tinasha chĩa mũi gươm vào cổ anh.

“…?” Kiếm chĩa trước mặt, Als nhanh chóng dùng tay trái hất sống kiếm ra.

Dồn trọng tâm cơ thể sang phải, phần thân trên vẫn cúi xuống, Tinasha né đường kiếm ngang của Als.

Tinasha lùi lại một bước, tạo khoảng cách giữa hai người, rồi mỉm cười với anh.

“Gần được nhỉ.” Với nụ cười tinh quái đó, Tinasha như thể một nàng mèo đen đang rình mồi trong đêm. Als chỉ lắc đầu.

“Đó không phải động tác của người mới tập kiếm…Cô đủ tốt để tham gia với chúng tôi ở đây.”

Những động tách nhanh nhẹn đó cho thấy Tinasha đã đi xa hơn nhiều so với chỉ vài buổi tập. Cô có lẽ có cả kinh nghiệm thực chiến, cách di chuyển của cô khẳng định điều đó.

“Cảm ơn anh.” Tinasha mỉm cười thật tươi. Als lắc đầu thất vọng, cảm nhận thấy thứ gì đó khó giải thích ẩn sau nụ cười đó.

*

Giọng nói của vị pháp sưu vang vọng khắp giảng đường.

“Bốn trăm năm về trước, với sự sụp đổ của đế chế pháp thuật Tuldarr chỉ sau một đêm, chúng ta đã mất đi một phần kĩ năng sử dụng ma thuật. Hiện tại, hầu hết phép thuật cơ bản đã được phổ cập rộng rãi. Vì vậy, người sử dụng pháp thuật ngày nay trước hết cần phải hiểu rõ về kiến thức nền tảng. Bước đầu tiên để có thể dùng được phép thuật là ý thức được rằng bản thân giống như một cái lọ chứa đầy nước, tương tác với thế giới trong vai trò là một cá thể tận dụng ma lực trong mình để tác động đến những hiện tượng tự nhiên.”

Khoảng 20 người đang có mặt trong buổi diễn thuyết đầu ngày, một bài giới thiệu về phép thuật.

Ngồi ở hàng sau, Tinasha đang lắng nghe chăm chú thì một cánh cửa mở ra, Kav vào phòng. Thấy Tinasha, anh vẫy tay chào và đến ngồi xuống cạnh cô.

“Bài giảng hay chứ?”

“Cũng tương đối,” Tinasha trả lời, xoay tròn cây bút trong tay. Cô không có kí ức về việc được ai đó đi trước dạy phép thuật để trở thành phù thủy. Được nghe những học thuyết như thế này là một điều tuyệt vời với cô.

Đột nhiên, một tiếng bước chân ồn ào phát ra từ phía trên, gián đoạn bài giảng. Giảng đường này nằm ở không gian thông tầng, bố trí để người ở hàng lang những tầng trên có thể nhìn xuống.

Tinasha nhìn lên, tự hỏi liệu có phải tình huống khẩn cấp, và thấy một người đàn ông mập lòe loẹt. Ông ta đang đi về phía sau, làm dịu đi sự khó chịu trong lòng những học giả. Tiếng ồn khiến bài giảng phải tạm dừng, mọi người nhìn lên quanh sát. Người đàn ông kia có vẻ không để ý đến ánh mắt nhìn mình, rời đi mà không liếc xuống giảng đường phía dưới.

“Gì vậy chứ?” Tinasha thì thầm, ngay trước khi Kav định trả lời cô, bài giảng tiếp tục. Hai người lại im lặng lắng nghe.

Ba ngày sau Tinasha mới biết lời giải cho câu hỏi của cô.

*

Nơi ở của hoàng tử Oscar nằm sâu bên trong cung điện. Vừa vào phòng, anh nghe thấy tiếng gõ phát ra từ cửa sổ. Ngạc nhiên, Oscar ra mở và thấy Tinasha đang đứng ngoài ban công. Anh mời cô vào.

“Cô có thể dùng cửa chính mà.”

“Tôi không muốn, nếu ai đó thấy tin đồn chỉ tệ hơn thôi…”

“Bây giờ mới lo chuyện đó thì hơi trễ rồi.”

Tinasha vào phòng, không vui. “Hôm nay anh về hơi muộn nhỉ.” cô nói.

“Có người vừa đến lâu đài có vẻ muốn thêm việc cho tôi…À, tôi có cái cô hỏi rồi này.”

Oscar đến bàn và đưa Tinasha một tập giấy nằm trên đó. Đây là tài liệu về những thông tin thu thập được gần đây xung quanh cái chết của Temys mà Tinasha muốn nghiên cứu. Chúng bao gồm chi tiết từ những báo cáo công khai cho đến nhưng giả thuyết tuyệt mật của anh.

“Cảm ơn.” Tinasha nói, nhận xấp giấy và bắt đầu lướt qua chúng.

“Vẫn chưa thể tìm được pháp sư già bí ẩn đã gặp mặt với Fiura. Chúng ta vẫn đang tìm kiếm, nhưng…” Oscar nhỏ tiếng dần.

“Khá chắc chắn ông ta đã đột nhập lâu đài và đưa cô ấy chỗ độc đó, nhưng hành động đó hơi quá công phu so với một vụ thù hằn cá nhân,” Tinasha lập luận. Đó là lý do khiến cô nghi ngờ. Vẫn cầm tài liệu trên tay, cô tiếp: “Thật ra, tôi vẫn còn có nghi ngờ với một người khác. Cũng có thể chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.”

“Người khác đáng nghi ư? Ai vậy?” Oscar hỏi.

“Khi đang diễn ra lễ hội, tôi nhận được cảnh báo từ một pháp sư lạ. Anh ta nói ‘Tốt nhất đừng đi đâu. Sẽ gặp chuyện phiền phức đấy.’”

Nghe cô kể, Oscar nghiêm mặt. “Lại một câu chuyện kì lạ. Nhưng hình như anh ta không phải cùng một người với kẻ đột nhập.”

“Không, anh ta không phải đâu.” Tinasha đồng tình.

Người lạ mặt cô thấy gần con hào là một người chạc tuổi Oscar. Anh ta có tóc màu hạt dẻ và đi cùng một cô gái tóc bạc. Pháp sư được thấy cùng với Fiura nhiều tuổi hơn và đội mũ kín mặt.

Tuy vậy, Tinasha vẫn thận trọng vì kẻ lạ mặt đã che dấu ma lực của mình. Ma lực thật sự của hắn đương nhiên không thể sánh được với cô, nhưng cũng hơn pháp sư trung bình một ít. Đó là lý do suy nghĩ về người đó vẫn luẩn quẩn trong đầu Tinasha, dù mấy ngày gần đây cô đã gần như bỏ qua chuyện đó.

“Tôi đã cử thuộc hạ đi tìm rồi. Nếu anh ta xuất hiện, chúng ta sẽ có câu trả lời.”

“Nếu anh ta không liên quan đến chuyện này thì chắc sẽ bị choáng đấy. Tự dưng bị một phù thủy tra hỏi sốc lắm.” Oscar đùa.

“Không quan tâm. Xóa trí nhớ anh ta là xong.” Tinasha phản lại. Cẩn thận không bao giờ thừa. Cô không cho rằng mình yếu, nhưng cô vẫn tập kiếm lại để phòng bất trắc xảy ra. Nếu Oscar chết, dòng tộc Farsas sẽ tuyệt diệt. Tinasha không vô tâm đến mức cứ để điều đó xảy ra.

Phù thủy mang nét mặt nghiêm túc, Oscar mỉm cười với cô rồi rót một cốc nước. Anh nhấp môi rồi nhanh chóng giật lại, nghi ngờ nhìn thứ chất lỏng.

“Gì thế này? Ngọt quá.”

“Hả?” Tinasha đặt tập giấy xuống rồi đến kiểm tra cốc nước.

“Đây có phải nước đường không?” Oscar hỏi.

“Đáng lẽ không phải…” cô trả lời. Tinasha có linh cảm xấu. Cô nhìn Oscar, nhăn mặt. “Anh uống rồi à?” cô lo lắng.

“Một ngụm nhỏ. Nhưng tôi không thấy…” Oscar ngừng lại, chằm chằm nhìn Tinasha. Cái nhìn chòng chọc ấy khiên cô không thoải mái, cô lùi lại.

“Sa-sao? Chuyện gì thế?”

“Không có gì…”

Oscar nghĩ một lúc, tay che miệng, rồi chỉ vào đống tài liệu trên bàn.

“Cô cứ cầm theo mấy thứ đó. Hôm nay cô về đi.” anh nói, quay mặt đi. Hoàng tử rõ ràng cư xử rất lạ, Tinasha lại gần, gặng hỏi.

“Tại sao? Anh đang cư xử hơi lạ đấy. Nhìn tôi và nói tôi nghe lí do đi.” Phù thủy bay lên vài phân, nắm vai anh và lắc chúng. “Anh uống cái gì rồi? Nôn ra đi.”

“Không sao đâu. Cứ đi đi.”

“Anh trẹo cổ bây giờ.”

Oscar vẫn quay mặt đi, Tinasha ôm khuôn mặt anh, buộc anh phải nhìn cô.

Một nhịp im lặng, Tinasha mơ hồ nhận ra khuôn mặt cô phản chiếu trong đôi mắt xanh của vị hoàng tử. Cô vô thức tiến gần hơn để nhìn kĩ chúng.

Cô lại gần, Oscar choàng tay ôm lấy cô. Bàn tay len qua mái tóc, anh kéo cô lại gần và đặt một nụ hôn lên môi cô.

Cô lặng người. Từ tốn, cô đẩy ra và chậm chớp mắt.

“Vừa rồi là gì thế? Một trò đùa à?” Tinasha hỏi.

Oscar thả cô ra, Tinasha nhẹ nhàng bay khỏi mặt đất. Anh xoa nhẹ đầu cô, méo mặt.

“Tôi thấy hơi khó kiềm chế. Chắc bị dính một loại tình dược rồi.”

“…”

Một bầu không khí im lặng. Tinasha hơi sững người trước khi quay trở lại và kêu lên, “Kh-không phải tôi!”

“Là cô thì lại thành một bước ngoặt không ngờ rồi – lại còn khá hài nữa chứ. Chán thật.” Oscar nghe như đang thất vọng.

“Chẳng hài chút nào hết!” Tinasha bật lại.

Oscar ngồi trên giường, quan sát anh, bộ não Tinasha hoạt động hết công suất để tìm ra giải pháp xử lý nhanh chóng. Nếu chỉ là tình dược, cô tốt nhất nên rời phòng như anh nói. Nhưng vẫn còn nguy cơ có tác dụng phụ có thể gây hậu quả lớn nếu không xử lý ngay.

Lúc này, mọi thứ Tinasha có thể làm là phân tích thành phần phép thuật của dung dịch. Trước mắt cứ thế đã, cô quyết định, nhưng phù thủy đột nhiên bị bắt lại và bị đẩy xuống giường.

“Này, bình tĩnh đi.”

“Đây là lý do tôi bảo cô đi đi mà.” Oscar nói. Mặt anh nhăn lại như đang bị đau và giọng nói không đùa cợt như mọi khi.

Tinasha túa mồ hôi lạnh khi thấy anh như vậy lần đầu tiên. Cô vặn người cố thoát ra nhưng sự khác biệt về thể chất là quá lớn. Cô không thể nhúc nhích.

Những lúc như này, tốt nhất là nên bay lên và cho anh ta ngất luôn,Tinasha nghĩ, Oscar, với một cái nhìn tương đối kiên quyết, tiến lại gần và hôn tai phải của cô.

“Tôi mới nhận ra một điều…”

“Chuyện gì thế?” cô hỏi, nhìn anh lạnh lùng.

“Thật ra tôi không cần phải kiềm chế, chẳng có gì ngăn cản cả.”

“Có! Tôi đây này! Tôi bay lên trần đây!” cô hét lên.

“Cứ làm những gì cô muốn.” Giọng anh trầm và cứng, khuôn mặt đang ngày càng gần.

Tinasha nhẹ thở dài, nhắm mắt, cô chạm trán với Oscar. Cô dồn ma lực vào điểm tiếp xúc. Thành phần phép thuật của thứ trong người anh thực thể hóa thành dấu ấn trong không khí.

Ba vòng. Rất mạnh, nhưng cũng chỉ là cấu trúc đơn giản.

Khoảng khắc cô tập trung sức mạnh vào chỗ vòng đó, chúng biến mất không một dấu vết.

Thoát khỏi Oscar, Tinasha cầm bình nước là nguồn cơn mọi chuyện lên.

“Tôi đã bảo anh là tôi không thể bảo vệ anh khỏi độc dược rồi! Anh phải cẩn thận hơn đi. Bây giờ tôi sẽ nếm thử cái này.”

“Nếu cô bị ảnh hưởng tôi không cản đâu nhé.” Oscar trêu, có vẻ như đã trở lại bình thường.

“Ma dược không có tác dụng với tôi!” Tinasha đỏ mặt cáu kỉnh. Ngay sau đó, cô bình tĩnh lại, nghiêng đầu thắc mắc. “Trường hợp này, tôi hoàn toàn không nghĩ ra lý do anh bị bỏ thuốc. Thứ này đúng chỉ là tình dược.”

“Tôi có nghĩ đến một người. Nhưng không có bằng chứng đâu.” Oscar nói, nhìn chán ghét không thường thấy. Anh ngồi gác chân trên gường, và Tinasha ngồi xuống bên cạnh với bình nước trong tay.

“Thế thì ta đi tìm bằng chứng thôi.” Tinasha đề nghị, niệm một câu thần chú ngắn để chuyển lượng tình dược còn lại sang dạng ma thuật. Dung dịch phản ứng lại, bay lên không trung dưới dạng sợi mảnh và hình thành một cấu trúc ba chiều.

“Đợi đã. Ta có thể suy ra luôn người làm ra thứ thuốc này.” Tinasha thêm một câu thần chú khác lên khối ba vòng.

“Cô làm được cả chuyện đó à?” Oscar hỏi, khá ngạc nhiên.

“Người tạo ra cái này chắc không nghĩ rằng có ai đó có thể đảo ngược câu thần chú và điều tra ra danh tính của họ. Phép này thất truyền từ lâu rồi, chắc bây giờ chỉ còn tôi biết cách dùng nó thôi.”

Mỗi khi Tinasha niệm thêm một chút, cấu trúc từ từ thay đổi hình dạng và xoay trong không khí.

“Nhưng nếu người làm ra cái này là người tôi không biết thì cũng chịu thôi. Nhìn này…Ơ, đợi chút…”

Tinasha đã tìm ra câu trả lời, khuôn mặt cô càng thêm phiền muộn khi nhìn cấu trúc đang quay trước mặt.

*

Kể cả khi gặp phải một chuyện phiền phức không ngờ tới, Oscar vẫn phải hoàn thành trách nhiệm của mình. Tất cả những gì anh có thể làm là loại bỏ những người đang cố gây thêm rắc rối. Sử lý đống tài liệu trong phòng làm việc, Tinasha đưa cho anh một tách trà, và anh cảm ơn cô. Một tiếng gõ cửa vang lên. Người Oscar gọi tới đã đến.

“Thần đã đến theo triệu tập của ngài, thưa Điện hạ.” Kav, chuyên gia ma dược, dè dặt bước vào phòng.

Oscar đưa bình nước ra phía anh ta. “Ngươi biết cái gì trong này, phải không? Ta khuyên ngươi không nên uống.”

Kav bước tới nhận bình nước. Anh bối rối nhìn nó và ngửi thử. Tinasha thấy thú vị khi nhìn máu rút khỏi khuôn mặt anh ta.

“Sao ngài lại có thứ này, thưa Điện hạ?”

“Có người bỏ nó vào bình nước của ta.”

“G-gì cơ ạ?!” Kav kêu lên kinh ngạc, hết nhìn Oscar rồi lại sang Tinasha. Oscar yên lặng trước ánh mắt của chàng trai còn Tinasha gật đầu. Kav hiểu ý của cô, quay sang cô và cúi đầu thật thấp.

“Tôi thực lòng xin lỗi! Tôi không bao giờ nghĩ nó lại bị sử dụng cho mục đích này! Cô Tinasha, tôi phải chuộc tội thế nào đây?”

“A, không, không cần xin lỗi đến thế đâu.”

“Nhưng đây là loại mạnh nhất! Chỉ một cái nhấp môi cũng có thể mất hết lí trí!” Kav khăng khăng khổ sở, và Tinasha quay phắt sang tròn mắt nhìn Oscar. Cô vỗ tay.

“Wow! Quá kiềm chế luôn!”

“Tiếp tục đi, khen nữa đi nào.” Oscar thấy cô thật đáng yêu và dễ thương, nhưng anh vẫn quay sang nhìn Kav.

“Vậy ai là người đã yêu cầu người làm thứ này?”

Kav chần chừ trước khi nghiến răng thú nhận, “Công tước Pasval. Chú của ngài…”

Đó chính xác là câu trả lời Oscar dự đoán. Anh thấy một cơn nhức đầu đang đến gần.

*

Kevin, vị vua trị vì Farsas hiện tại, là anh cả trong ba anh em.

Ông có một người em trai và một người em gái, nhưng cả hai đều đã qua đời. Người em trai, nguyên tổng tư lệnh, vừa mất vì bạo bệnh tháng trước. Người em gái út, có thể chất yếu ớt bẩm sinh. Bà mất vài năm sau khi lấy chồng. Mất con trong vụ bắt cóc đã làm bà sụp đổ, sức khỏe nhanh chóng giảm sút.

Chồng bà, Công tước Pasval, nổi tiếng với lối sống vật chất. Ông ta nhận thừa kế từ vợ và xây một ngôi nhà ở Colas, bên ngoài thành phố trung tâm. Ở đó, người ta đồn rằng ông ta công khai sống bê tha, trụy lạc, nhưng vì một lý do nào đó, ông ta đã quay lại dinh thự trong thành phố từ sau lễ hội. Không chỉ thế, ông ta còn đến cung điện, dù không được triệu tập, để xì xào đàm tiếu với Hội đồng hoàng gia. Ông ta mỉa mai, phê bình gay gắt Oscar và thường tạo thêm việc cho anh.

Dù bàn tán sau lưng, mọi người vẫn đối xử lịch sự với ông ta. Ông ta dù gì vẫn là thành viên hoàng tộc, kể cả là qua kết hôn đi chăng nữa.

Đêm đó, Pasval quay lại dinh thự của mình. Chai rượu trên tay, ông ta nhận báo cáo từ thuộc hạ.

“Ngươi nghĩ thuốc đã có tác dụng chưa?” ông ta hỏi.

“Mọi thứ đã được sắp đặt hoàn hảo, nhưng kết quả vẫn chưa rõ ạ…” kẻ tay chân đáp.

“Thôi, sao cũng được. Cứ bình tĩnh ngồi đợi vậy.”

Cho thuộc tha rời đi, Pasval đổ dung dịch hổ phách vào cái chén bạc. Đã ngà say, ông ta bật cười thích thú.

“Con chuột nhắt và đứa pháp sư linh hồn của nó. Bây giờ chắc nó đang quay cuồng tự đào hố chôn mình rồi, và nếu thông tin của ta là đúng, con bé đó sẽ chết. Tuyệt vời.”

“…Ngươi, đã nghe, những gì?”

Một giọng nói cất lên từ phía sau lưng ông ta, Pasval quay lại, tròn mắt. Ngoài khung cửa sổ lớn, một khuôn trăng màu lam lơ lửng trên bầu trời.

Cô gái trẻ đứng trên bệ cửa, mờ ảo trong ánh trăng lạnh. Làn da trắng sứ và bề ngoài thu hút như một con búp bê, nhưng nụ cười kia lại thật tàn nhẫn.

“Ta rất muốn biết.” cô thêm.

Giọng nói của cô sắc như một lưỡi dao. Nỗi sợ bản năng trào dâng, Pasval rít lên chói tai.

“M-mày là ai?! Sao mày vào được đây?”

Cô gái nhợt nhạt lướt nhẹ qua sàn đến trước mặt vị công tước. Mái tóc đen của cô bồng bềnh như

trong nước. Đôi mắt sâu thẳm nhìn thấu ông ta.

“Xin phép được giới thiệu. Ta là phù thủy Tinasha. Người ta hay gọi ta là phù thủy Lam Nguyệt…Đúng là cháu của ngươi có hay mắng ta vì đi vào qua cửa sổ. Lỗi của ta.”

“Ph-phù thủy…”

“Rất xin lỗi vì ta không phải một pháp sư linh hồn bình thường.”

Nghe những lời đó, Pasval cuối cùng đã hiểu đây chính là người mình đã đặt bẫy và nhận ra cô không chỉ là một pháp sư bình thường. Chân không vững, ông ta đổ xuống một cái ghế.

“Tại sao một phù thủy lại…?”

“Ngươi đã nghe những gì?” Giọng hỏi nghe có phần ngọt ngào, nhưng Tinasha lại để lộ thứ sức mạnh khủng khiếp. Không hài lòng, cô có thể biến người ta thành tro trong chợp mắt.

Pasval hổn hển trả lời, “Nó mang lời nguyền của một phù thủy trên người…Tất cả phụ nữ tiếp xúc với nó chắc chắn sẽ chết…”

“Nếu thật sự là tất cả phụ nữ, giờ số người chết hẳn phải nhiều hơn chứ.”

Giọng nói của một chàng trai trẻ có phần mệt mỏi, cất lên. Pasval quay phắt lại, nhận ra đứa cháu họ đang đứng cạnh bức tường.

“M-mày vào lúc nào?!”

Khoanh tay, dựa người vào tưởng, Oscar bỏ qua Pasval và nói với phù thủy. “Tôi đã bảo rồi, cô sẽ làm mọi người bị sốc nếu cứ vào bằng đường cửa sổ.”

“Không quan tâm. Nó tiện.” Tinasha cúi xuống và nhặt vài tờ giấy lộn xộn dưới sàn. Những báo cáo bao gồm điều tra chi tiết về nhân sự trong lâu đài, rồi cả tình hình chính trị trong và ngoài nước, nhưng không có ghi chép mật nào.

“Vậy, chú, chú nghe việc đó từ ai thế?” Oscar hỏi.

“Thuốc không có tác dụng ư…?” Pasval thắc mắc.

“Tác dụng hay không tác dụng…? Thế nào thì có vẻ tôi cũng đã làm một việc đáng hối hận rồi,” Oscar đùa.

“Sao, lỡ cơ hội vì tôi giải thuật à?” Tinasha cắt ngang lạnh lùng. Cô bay về phía Pasval, lướt những ngón tay trắng ngần qua gáy ông ta. “Kẻ nào đã kể ngươi nghe về lời nguyền? Nói rồi chúng ta sẽ đi,” cô nói.

“T-ta không biết! Ta cũng chẳng biết tên ông ta đâu! Một pháp sư già!” Pascal hét lên, rúm người lại. Tinasha và Oscar nhìn nhau.

“Cô có nghĩ là cùng một người?” Oscar hỏi.

“Khả năng cao là thế…Kẻ đó đi trước ta một bước rồi,” Tinasha trả lời. Phù thủy bay qua đầu Pasval và lướt đến bên cạnh Oscar.

“Tôi không hiểu mục tiêu của ông ta. Vụ này và mấy vụ trước đó có liên hệ gì?” Oscar trầm ngâm. Một tay ôm má, anh cân nhắc những khả năng. Tay còn lại anh vuốt ve mái tóc cô. Mắt cô khẽ khép lại, như một con mèo hạnh phúc khi được nuông chiều.

Gã đàn ông đang trốn sau cái ghế chứng kiến cảnh đó và tuyệt vọng thét lên, “Phù thủy ở đây nghĩa là lời nguyền có thật! Đáng đời mày! Dòng máu của nhà mày đến đây là chấm dứt! Chết đi!”

Tinasha nâng mày. Cô giơ tay và định niệm một thần chú, nhưng Oscar ngăn cô lại.

“Kệ cả có thế thật thì đó cũng không cần chú phải lo. Về nhà của chú ở Colas đi.” Oscar nói, quay ra ban công anh đã vào.

Pasval tiếp tục già mồm. “Sau khi mày chết, đất nước này sẽ là của tao! Chúng mày sẽ phải trả giá vì đã xúc phạm tao!”

Oscar không phản ứng lại sự khiêu khích, như thể anh không nghe thấy gì. Pasval bắt đầu lảm nhảm điên loạn, phù thủy nhìn xuống ông ta khinh bỉ. Cô lại gần và thì thầm với giọng nói kiên quyết, “Dòng máu kia sẽ không chấm dứt. Ngươi nghĩ vì sao ta đến đây?”

Pasval cứng họng. Dưới ánh trăng, cô nở nụ cười mê hồn.

“Huyết thống của anh ấy sẽ không chấm dứt. Còn ngươi…Ngươi sẽ không bao giờ đặt chân đến thành phố này nữa…Đó là lời cuối.”

Trợn mắt, Pasval há hốc mồm. Rồi, ông ta ngồi phịch xuống ghế, như thể một con rối bị cắt dây. Ông ta cứ ngồi đó lẩy bẩy, không dám ngước lên.

Tinasha lạnh lùng nhìn cảnh đó, rồi theo chân Oscar ra ban công.

“Cô vừa làm gì vậy?” anh hỏi.

“Đó là cách anh đặt một lời nguyền.” Cô cười, mắt khép lại. Đó là biểu cam của một người mang sức mạnh đủ để thao túng số mệnh của kẻ khác. “Về thôi, Oscar. Việc của chúng ta xong rồi.”

Tinasha đưa tay ra. Oscar nắm lấy và hai người bay lên không trung. Lên đủ cao, họ bắt đầu vút qua thành phố. Oscar chăm chú ngắm nhìn khung cảnh bên dưới như một đứa trẻ.

“Dùng phép dịch chuyển cũng vui, nhưng bay cũng thật mới lạ và kỳ thú.” anh nói.

“Muốn dùng dịch chuyển, anh phải biết trước tọa độ điểm đến. Tôi chắc chắn không nắm hết được vị trí của mọi địa điểm trong thành phố.” Tinasha giải thích. Rồi, cô bất ngờ thở dài, Oscar quay sang nhìn cô. Sau một khoảng im lặng, cô lẩm bẩm, “Anh có một ông chú phiền phức thật.”

“À, ông ta ấy hả? Chúng tôi không phải ruột thịt, tôi mừng vì việc đó.”

Oscar tưởng Tinasha phiền lòng vì chưa biết nhiều địa điểm trong thành phố, nhưng hóa ra cô thở dài vì hoàn cảnh gia đình của anh. Bất kể bao nhiêu chuyện phiền toái và khó chịu xảy ra, đó hoàn toàn là gánh nặng của mình Oscar. Anh không chia sẻ với ai, cũng không định thử. Từ lâu anh đã chuẩn bị để sống như vậy cả đời.

Hơi nhăn mặt, Oscar gặp ánh mắt lo lắng của Tinasha.

“Tôi có thể đồng cảm với anh thêm một chút…Tôi chắc chắn sẽ làm gì đó với lời nguyền,” cô nói.

Đôi mắt của Tinasha thật khác so với ở dinh thự kia. Oscar thấy tim mình lỡ một nhịp. Cô phù thủy trông như một thiếu nữ nhìn anh mới đôi mắt trong và rực rỡ, anh thấy một thứ tình cảm trào dâng trong lòng.

“Sao thế? Muốn cưới tôi rồi à?” Oscar hỏi.

“Ý tôi là tìm cách khác!” Tinasha bật lại như mọi khi, Oscar phì cười. Anh hít sâu, thấy lòng mình nhẹ hơn. Không khí ảm đạm đã tan biến.

Sáng hôm sau, Pasval vội vã rời thành phố. Ông ta giam mình trong nhà riêng ở Colas, không bao giờ xuất hiện lại.

Truyện Chữ Hay