Đã ba ngày trôi qua sau đợt tấn công của .
Ngoài Shiori ra bóng dáng của các thành viên thuộc tiểu đội 101 xuất hiện trên mặt đất của đảo Hachijo.
Tất nhiên, lí do bọn họ đến thăm nơi này chỉ có một.
Đó là chứng kiến sự nhập cư của nhóm yêu tinh.
“Tuyệt quá~~đi! Một cánh đồng hoa rộng lớn bát ngát!”
Các yêu tinh băng qua cánh cổng không gian được mở ra bởi Elfiena, giống như đàn bướm lần lượt xuất hiện, nhìn đến cánh đồng hoa hướng dương bao la mà phát ra tiếng reo hò.
Hòn đảo này từng là nơi ngắm cảnh cung cấp các hoạt động như thể thao dưới nước, tắm biển và lặn, tuy nhiên nền văn minh đã bị hủy diệt trong <Đêm Walpurgis> và bị bỏ hoang hoàn toàn từ đó, giờ đây hòn đảo không người này đã trở thành thiên đường của tự nhiên.
Cây xanh mọc lên vô số nuốt chửng phế tích của thị trấn. Hoa dâm bụt và hoa giấy nở rộ ở khắp mọi nơi. Không có nơi nào lý tưởng hơn dành cho [tộc Yêu Tinh] so với nơi này cả.
“Ánh mặt trời…… Thật dễ chịu quá đi.”
“Tâu nữ hoàng. Chúng ta thực sự có thể được sống ở đây sao!?”
Những yêu tinh mang vẻ bề ngoài là một cô bé nhỏ nhắn có thể đứng trên lòng bàn tay của con người, bay xung quanh Elfiena mà hỏi. Elfiena mạnh mẽ gật đầu xác nhận.
“Tất nhiên rồi. Đây là mảnh đất được -sama chuẩn bị cho chúng ta mà. Hãy sử dụng nó với lòng biết ơn nhé.”
“Thật tốt quá----!”
Mấy yêu tinh reo hò ầm ĩ, mà vỗ đôi cánh nhỏ
của mình bay đi.
Elfiena nhìn theo họ mà tiễn đi, Sumika người đứng bên cạnh cô liền hỏi.
“Như vậy toàn bộ [tộc Yêu Tinh] đều đã được di cư hết rồi sao?”
“Vâng…… Toàn bộ những người ở đây, đều đã được cứu hết rồi.”
“Mọi người trông có vẻ hạnh phúc nhỉ.”
“…… Bởi vì bước ra ngoài ở quỷ giới là không thể dễ dàng gì. Bất kể ngày đêm chúng tôi đều lẩn trốn trong cây cối hoặc đất đai. Thế nhưng đối với yêu tinh chúng tôi mà nói, ánh mặt trời và ánh trăng là nguồn gốc của sinh lực, đó là lí do tại sao nếu không được tắm trong ánh sáng này, cơ thể sẽ bị yếu dần đi, tình huống nghiêm trọng là sẽ dẫn đến cái chết.”
“Giống như con người bị chết đói ấy nhỉ.”
Nghe được sự so sánh của Homura, Elfiena gật đầu đáp lại.
“Vâng…… Đó đúng là một phương thức vô cùng đau đớn để chết. Thế nên có rất nhiều người không thể chịu đựng nổi và đi ra ngoài. Vào lúc đó mà bị những tên quỷ khác phát hiện thì việc nơi đấy đang che giấu tộc yêu tinh nhất định sẽ lộ ra, dẫn đến việc tất cả làng xóm...... Nên tôi đã nói với bọn họ, không có sự cho phép thì tuyệt đối không được đặt chân ra bên ngoài. Bởi vì vẫn luôn nhẫn nhịn suốt thời gian dài cho nên mọi người mới có thể cao hứng như vậy. Đây đều là nhờ sự giúp đỡ của các vị.”
“Không cần phải nói lời cảm ơn đâu……
Hơn nữa Elfiena-san cũng đã cứu mạng bạn của tôi mà.”
Người bạn mà Sumika nhắc đến chỉ có một.
Đó chính là nữ tu của , Lily.
Tuy nhiên, hiện tại do cô bị Alfaro buộc tội là một tông dồ nên cô đã từng là một nữ tu.
Nhờ vào Elfiena đã nhanh chóng cấp cứu, cô mới có thể miễn cưỡng bảo toàn được tính mạng và cứ như vậy trực tiếp đưa vào bệnh viện.
Về phần chuyện sau đó, vì Elfiena không có vị trí để đi thăm bệnh nên cô không biết như thế nào nhưng—
“Người đó ổn rồi chứ?”
“Vâng. Tất cả là nhờ có cô…… Bố mẹ của cô ấy mất trong <Đêm Walpurgis> và kể từ đó nhà thờ là nơi cô được gửi gắm, thế nên việc cô ấy bị phản bội bởi nhà thờ là một cú sốc rất lớn đối với cô, nhưng tôi sẽ hỗ trợ cô ấy dưới tư cách là người bạn của cô.”
Sumika vừa trả lời câu hỏi của Elfiena, vừa lộ ra vẻ ngượng nghịu mà nói thêm.
“Cậu ấy nhờ tôi chuyển lời là ‘Cám ơn đã cứu mạng tôi’. Mặc dù vẻ mặt của cô ấy khi đó có hơi phức tạp.”
“Là vậy sao……”
Nghe được Sumika nói như vậy, một cảm giác ấm áp ngập tràn khắp lồng ngực của Elfiena.
Và cảm giác đó trong lòng cô biến thành hi vọng rằng một ngày nào đó họ cùng với nhân loại có thể sẽ thấu hiểu nhau hơn.
Chỉ cần không bỏ cuộc, một ngày nào đó nhất định có thể thực hiện—
“Aa! Ở đây, ở đây này! Nhất định là người đó rồi!”
“Xông lên—!”
“Haả? Cái, ư Ô ô!? Mấy, mấy người làm cái gì thế hả!?”
Đúng lúc đó, đột nhiên có trận cãi vã vang lên và tiếng la ó của Homura có thể được nghe thấy.
Elfiena vừa quay đầu lại, thì thấy có gần một trăm đứa trẻ tộc yêu tinh vây quanh Homura.
Ánh mắt của chúng lóe lên vẻ tò mò, mà bay qua bay lại khắp xung quanh Homura.
“Ông anh hai đây chính là trứ danh đó sao?”
“Kí tên! Hãy kí tên cho em với!”
“Hả!? Mắc mớ gì tôi phải làm vậy chứ! Đã nói là đừng có quấn quít lấy tôi nữa! Đừng giựt tóc của tôi!”
“Thế thì hãy trao mái tóc đó cho em đi! Em sẽ giữ nó làm báu vật mãi mãi!”
“Bớt giỡn đi giùm cái! Mấy người mà cứ kéo tóc tôi như vậy nữa là tôi sẽ bị trọc đầu đấy!”
“Vậy cho em tên đi.”
“Thật đáng sợ quá!?”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt của Elfiena đột nhiên tái mét.
Homura là ân nhân cứu mạng của [tộc Yêu Tinh]. Thân là trưởng tộc nên phản ứng này là chuyện dĩ nhiên.
“Na, này! Mấy đứa đang làm cái gì thế hả! Không được vô lễ như thế!”
“Woa. Nữ hoàng nổi giận rồi.”
“Chạy mau, chạy mau.”
Giống như một đàn ong bị vỡ tổ, những yêu tinh vỗ đôi cánh tỏa sáng như cầu vồng dưới ánh mặt trời mà trốn đến không trung.
Sau khi ngước nhìn lên những cô bé đó với vẻ khó chịu, Elfiena thay mặt họ cúi đầu giải thích trước Homura .
“Thành thật xin lỗi Homura-san. Bởi vì hầu hết những yêu tinh may mắn còn sống sót đều đang nhỏ tuổi cả……”
“Xém chút nữa là đầu tôi bị cạo đi rồi đấy. Thật là……”
Mặc dù Homura phàn nàn như vậy, cậu vẫn nhìn chăm chú về hướng những đứa trẻ đó đã bay đi.
“Cơ mà mấy cô cũng đã quá vất vả rồi. Có tinh thần năng động như thế là chuyện tốt thôi.”
Cậu lẩm bẩm mà không màng để ý tới sự thô lỗ của họ.
—Đúng ra, là hiện tại [tộc Yêu Tinh] đang ở trong vị trí vô cùng tế nhị.
Mặc dù họ có được hậu thuẫn mạnh mẽ đó là Homura, nhưng kể từ sau vụ việc với Alfaro …… trong đó chủ chốt là đã không liên lạc gì với bọn họ.
Họ vẫn cắt đứt liên lạc với bên của Kinugasa mặc dù cũng đều là cùng phe .
Nói cách khác, cuộc di cư này đã không được thiết lập toàn vẹn.
……Tuy vậy, lí do không được thành lập hoàn toàn là bởi vì đã đơn phương phá hoại lời hứa từ thỏa thuận, đó là chuyện mà mấy người Elfiena không thể làm gì hơn được.
“Nếu như có chuyện gì xảy ra thì đừng khách sáo, cứ việc tới tìm và trao đổi với tôi. Tôi đã nói là sẽ bảo vệ mấy cô mà. Và tôi sẽ giữ đúng lời hứa.”
Lẽ đương nhiên Homura biết rõ mấy người Elfiena là vô tội, thế nên cậu kiên quyết đưa ra lời hứa với cô.
Nghe được Homura nói như vậy, Elfiena cúi mình xuống thật sâu, bày tỏ sự cám ơn.
“Thật sự cám ơn cậu vì mọi thứ. Homura-san đích thị là người hùng của [tộc Yêu Tinh]. Nếu như Homura-san không có mặt ở đó…… thì giờ đây tôi đã……”
Chắc chắn sẽ bị giết ở nơi đấy.
Và nếu như Elfiena chết rồi, tất nhiên [tộc Yêu Tinh] sẽ bị bỏ mặc lại ở quỷ giới nơi đã biến thành địa ngục đó, nhất định họ sẽ bị diệt chủng.
Chính vì vậy mà cô mới cảm thấy biết ơn……
“Đồ・ngốc.”
“Au.”
Đáp lại lời cám ơn đó, Homura búng nhẹ ngón tay vào trán của cô.
Sau đó cậu lộ ra bộ dạng kiểu thật hết cách với cô, rồi nói với
Elfiena đang nháy mắt kinh ngạc.
“Tại sao cô cứ nghĩ mấy cái chuyện không thể kiểu như nếu không có tôi ở đây chi nhỉ.
Làm vậy chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi. Tôi ở ngay đây. Hơn nữa tôi sẽ bảo vệ mấy người. Này là chắc chắn không sai đâu. Ba cái chuyện nếu như đó đời nào mà xảy ra được chứ.”
Homura
nhìn thẳng vào Elfiena mà nói vậy với cô.
Với những lời mạnh mẽ đó cùng ánh mắt vô cùng dịu dàng, Elfiena không khỏi nghĩ thầm.
“Đúng vậy. Chính xác như cậu nói……”
Homura nhất định sẽ bảo vệ họ theo lời của cậu.
Đúng vậy. Cho dù điều đó có làm cậu bị cô lập khỏi [nhân loại] đến nhường nào đi chăng nữa.
Cậu sẽ bảo vệ con người, bảo vệ yêu tinh và bảo vệ tất cả mọi người.
Bởi vì cậu có sức mạnh để làm được điều đó.
Bởi vì đó là cách mà cậu vốn là một tồn tại.
(Chỉ là—)
Elfiena cảm thấy bất an một chuyện.
Đó là sự sợ hãi mà cô có thể thấy được Homura đang cố kìm nén.
Vốn dĩ kẻ mạnh không thể nào hiểu được tâm can của kẻ yếu.
Sở dĩ Homura có thể lý giải được sợ hãi trong lòng của Elfiena, có phải vì Homura cũng có một con tim yếu đuối giống như vậy không?
Nếu đó là như vậy……
Liệu con tim yếu đuối đó có thể chịu đựng được cách sống đơn độc của cậu không?
“…………”
“Hửm? Sao cô lại làm ra vẻ mặt phiền não thế kia?”
“……Không. Không có gì đâu.”
Cậu không cảm thấy khổ sở sao?
Elfiena nuốt lại những lời nói mà cô muốn hỏi.
Bởi vì cho dù cô có hỏi ra, thì cậu nhất định sẽ che giấu tất cả sau một nụ cười mạnh mẽ mà thôi.
Và cùng lúc đó, khi sự im lặng ập đến hai người—
“Sư Phụ! Đội trưởng! Nhìn này nhìn này!”
Chikori cùng các yêu tinh trưởng thành bước ra từ trong bụi cây.
Một con heo lớn được nhấc lên cao trên đầu cô.
“Nhìn xem em vừa bắt được một con heo lớn chưa này!”
“U oa, to thật. Mà khoan đã chẳng phải đó là một con lợn rừng sao? Còn có nanh dài ở kia kìa.”
“Dường như khi lợn trở nên hoang dại hóa thì chúng sẽ xuất hiện sự lại giống mà mọc răng. Có thể nó nguyên gốc đến từ nông trại gia súc ở đây.”
“Mọi người mau cùng nhau đến ăn thịt nướng đi. Em đã đói bụng rồi.”
Nói rồi, Chikori vác con heo lớn nặng bằng cỡ hai người đàn ông trưởng thành mà đi.
Nhìn đến bộ dạng của cô Sumika nở ra nụ cười khổ.
“Chi, Chikori-san thật đúng là một người tuyệt vời (mạnh mẽ) nhỉ.”
“Ừm, giờ đây trông cô ấy còn không có chút mùi của nền văn minh nào hơn cả lúc anh sống ở trong khu ổ chuột nữa.”
Homura cũng đồng tình như vậy, tuy nhiên thời gian đã chuẩn bị bước vào buổi trưa.
Đó là giờ ăn trưa.
Đúng lúc thời tiết sáng sủa.
Ăn thịt nướng dưới bầu trời trong xanh như vậy chắc chắn sẽ rất ngon miệng.
Tưởng tượng như vậy, nụ cười khổ lập tức chuyển thành mỉm cười.
“Hai người cũng đi thôi nào. Nếu cứ để mặc toàn bộ cho Chikori, thì cô ấy sẽ xơi sạch hết luôn đấy.”
“Phải rồi ha. Chắc chắn như vậy sẽ phiền phức lắm.”
Bọn họ vừa trao lời qua lại với nhau vừa đuổi theo sau Chikori.
Và rồi họ có một buổi ăn trưa vui vẻ xoay quanh với những cư dân mới ở địa cầu.*
Cùng lúc đó, tại trụ sở chính của Thánh Đường—, việc Alfaro thất bại nhiệm vụ của mình, đã được truyền đến tai của giáo hoàng Innocentius ,bởi tổng thống Mỹ Joseph.
“Ra là vậy sao. Alfaro đã thất bại rồi à.”
Đó là một căn phòng tối mờ. Bên trong sự im lặng đó chỉ có âm thanh của hệ thống điện tâm đồ là được rung động.
Giọng nói nặng trĩu của Innocentius khi nhận được cú điện thoại vang lên.
Tuy nhiên, giọng nói của ông ta không có vẻ gì là đáng thất vọng.
Như thể ngay từ đầu đã không mong đợi cái gì.
“Sau đó thì sao? Ông ta đã chết chưa?”
{Không, mặc dù ý thức đã không được hồi phục, nhưng trên cơ bản là vẫn còn sống. Hiện tại ông ta đang được chữa trị ở bệnh viện được tài trợ bởi bên trong . Trước mắt thì vẫn còn lâu lắm mới khôi phục lại ý thức được……”
“Có bình phục xong hay không thì ta cũng không quan tâm. Bây giờ lập tức chuyển ông ta tới bệnh viện chính phủ của đi…… Cứ như vậy, sẽ hoàn thiện mọi yếu tố cần thiết.”
{Tôi hiểu rồi. Cứ như vậy mà làm thôi—}
Sau cuộc nói chuyện thì liên lạc chấm dứt, Innocentius nhét chiếc điện thoại di động vào bên trong vạt áo của mình.
Sau đó trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta nở ra một nụ cười tàn ác.
“[Yêu Tinh tộc] sao. Tới đúng thời điểm thật.”
Bên trong bóng tối, ông ta nhìn lên thứ tồn tại phát ra ánh sáng mờ nhạt đó.
Đó là chiếc bể nước hình trụ phát sáng màu lục nhạt giống như một con đom đóm.
Bên trong nó…… Là một cậu thiếu niên trần truồng sở hữu cặp cánh mà nhắm mắt lại, nổi bồng bềnh ở trong nước.
“Thật không thể tưởng tượng được khi lần điều chỉnh cuối cùng đã được hoàn tất, đồng thời toàn bộ điều cũng đã được đáp ứng theo.
—Đây nhất định là ý chỉ của vị Chúa vĩ đại rồi.”
Và rồi như thể đáp lại lời thì thầm đó, người thiếu niên đang trôi nổi bên trong bể nước mở to mắt ra.
Bên trong ánh sáng màu xanh biếc đó, hai con mắt lóe lên ánh sáng màu xanh.
Nhìn thẳng vào đó, Innocentius chúc
phúc cho sự thức tỉnh của cậu bằng một giọng nói khẽ.
“Chào buổi sáng…… <Đấng Cứu Thế> của chúng ta.”