Ultimate Antihero (Tiếp tục)

chương 3 (phần 7 tới 9)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*

(Cái gì………!)

Elfiena người đáng lẽ phải được bảo vệ thế nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt kẻ địch, Sumika mở to hai mắt trong sự sợ hãi.

“Tại sao cô...... Lại bước ra............!”

Sumika nôn nóng không ngừng, Elfiena trả lời lại bằng giọng nói bình tĩnh.

“Thành thật xin lỗi, nhưng đã là quá đủ rồi.”

“Quá đủ rồi…… Nghĩa là sao chứ…………”

“Nhân loại và yêu tinh chung sống hài hòa với nhau vốn dĩ là một chuyện không thể nào...... Dù biết rõ chuyện đó nhưng tôi vẫn vì ích lợi của [tộc Yêu Tinh] mà bắt buộc nhân loại miễn cưỡng chấp nhận...... Vậy mà Sumika lại liều mạng để bảo vệ một kẻ ích kỷ như tôi...... Tấm lòng như vậy đã là quá đủ rồi”

“----!”

Nghe được câu nói đó, Sumika hiểu rõ được.

Cô hiểu điều mà Elfiena sắp làm ở ngay tại nơi này

“Trước khi tới thế giới loài người, tôi đã run rẩy sợ hãi. Không thể nào mà những người xưa nay bị áp bức bởi lũ quỷ lại chào đón tôi cả. Đối với việc mình sẽ phải gặp những tình huống đáng sợ, tôi vẫn luôn lo sợ và trốn ở nơi không ai có thể tìm thấy tôi mà khóc. Thế nhưng…… tôi đã chắc rằng. Dù lúc này là bất khả thi, ngay cả trong tương lai gần cũng vậy, nhưng chắc chắn một ngày nào đó con người và yêu tinh sẽ hiểu được nhau. Bởi lẽ, đã có những người tốt bụng sẵn sàng liều mạng để bảo vệ một kẻ như tôi. Tôi không biết bao năm nữa, hay mấy chục năm nữa trong tương lai, nhưng ngày đó chắc chắn sẽ đến. —Vậy nên để có thể đón cái ngày sớm hay muộn gì cũng tới đó với một nụ cười, tôi muốn bảo vệ những người bạn quan trọng của [tộc yêu tinh]. Không chỉ vì tôi là một thủ lĩnh của [tộc yêu tinh]. Hơn hết, là vì— chính tôi.”

Đúng vậy, cô đang có ý định…… Đầu hàng.

Đầu hang trước những kẻ đang có ý định giết cô.

Hết thảy điều này là nhằm để bảo vệ mấy người Sumika.

“~~~~~~~ư”

Ngay cả khi Sumika muốn kêu cô đừng làm vậy, Sumika không thể phát ra một thanh âm nào.

Bởi vì lá phổi đã bị bóp nghẹt, không khí đã không còn đủ để cô cất lên thành tiếng.

Và rồi đúng lúc khi Sumika hét lên không thành tiếng—

“Ta đầu hàng. Chúng ta không cần phải chiến đấu nữa. Làm ơn hãy thả Sumika-san ra đi……!”

Elfiena cuối cùng đã nói ra câu nói chí mạng đó.

Đột nhiên, một cảm giác bất lực không thể diễn tả bằng lời nổi lên từ trong tim Sumika và Chikori.

Ấy vậy mà―hiện thực còn tàn nhẫn hơn.

{----Hô hô. Hô hô hô hô hô, ô hô hô hô hô hô hô!!!!}

Nghe được Elfiena nói như vậy, cơ thể Alfaro đã trở nên khổng lồ nhờ vào sức mạnh của thiên sứ đó run rẩy mà phát ra tiếng cười chế nhạo.

“Cười, cười cái gì chứ hả?”

{Làm sao mà ta có thể không cười được nhỉ nhỉ? Nói cái gì không nói, lại còn nói tự mình đầu hàng và bảo ta thả con bé ra…… hô hô hô. Ngu xuẩn. Đời nào ta lại chịu thả.}

“Tại, tại sao mà…………!”

{Tại sao ấy à? Ngươi còn hỏi tại sao chi nữa? Rõ ràng vậy còn gì. Ta là người thi hành sự trừng phạt của Chúa trời. Dĩ nhiên ta phải xử một con quỷ như ngươi rồi. Và rồi, tất nhiên là giết cả lũ tông đồ tiếp tay cho quỷ dữ nữa. Dù chỉ là một tên thôi ta vẫn không thể cho phép các ngươi sống sót trở về được.”

“Làm sao mà lại…………”

Đúng vậy. Elfiena vốn dĩ đã sai lầm.

Bọn chúng không phải tới đây khử Elfiena.

Mà là bọn chúng tới đây để tàn sát hết những người đang có mặt ở nơi này.

Ngay cả khi một trong số họ tự nguyện giao nộp mạng sống đi chăng nữa, đó cũng sẽ không là lí do để cứu mạng những người khác.

Thế nên:

{Tất nhiên ta cũng sẽ giết ngươi cả thôi. Ngay sau khi ta giết xong con nhãi này!}

Alfaro không dừng tay lại.

Hắn không thèm đếm xỉa tới lời mà Elfiena nói.

{Thiên Phạt・tiến hành----}

Hắn dồn thêm nhiều sức hơn trong nắm tay hòng bóp Sumika đến chết—

*

Lớp vỏ trái đất được nhấc lên và ném vào trước mắt Homura.

Thứ sức mạnh che phủ cả bầu trời, có thể nói là sánh ngang với khối lượng của một hòn đảo nhỏ, dù là Homura cũng không thể tiếp cận hoàn toàn được.

Dù vậy—

Homura vẫn đứng im ở giữa không trung mà lộ ra vẻ mặt cứng nhắc, không hề nhúc nhích.

“Chủ Nhân! Mau tránh ra!”

Vel hét lên vì cảm thấy nguy hiểm.

Đáp lại của Homura đó là—

“Vel. Thay đổi kế hoạch.”

Sau khi nói vậy với một giọng bình tĩnh, cậu đưa ra mệnh lệnh cho Vel thay đổi hình dạng của cô thành [kiếm].

Cậu biến Vel nguyên gốc đã chuyển thành hai khẩu súng lục sang [kiếm] với ma lực của mình.

*HẤP* Vung nó vào quả đất đang rơi xuống.

Chỉ với như vậy, lớp vỏ trái đất sắp sửa đè chết Homura vừa nãy bị chẻ đôi ra làm hai. Và với tốc độ trước đó không thể sánh bằng, Homura băng qua khoảng không giữa lớp vỏ trái đất và lớp vỏ trái đất mà cậu đã chém đứt, bay thẳng hướng tới .

{GYAAAAAAAAAAAAA!!!!!!}

Đối mặt với Homura, người đã chẻ đôi quả đạn pháo vỏ trái đất đang bay đến theo đường chéo ở phía dưới, mở năm mươi cái miệng phun ra những tia sáng nóng cháy đáp trả lại.

Nhưng những ánh chớp nóng rực mà hắn bắn ra, đều như thể đang tránh đi Homura, người đang lướt nhanh giữa không trung. Đó là một ma thuật phòng ngự ư? Không. Chỉ đơn giản là Homura lao lên quá mãnh liệt, bất kể là không khí, nhiệt độ hay là ánh sáng, toàn bộ đều bị cậu đẩy dạt đi.

Và rồi Homura cuối cùng cũng đi vào phía trên chiếc đầu chính cao nhất của cách 9 kilomet so với mặt đất. Cậu bay lên tới chiếc sừng mọc dài ra ở trên đầu và bảo Vel.

“Một tín hiệu cấp cứu đến từ Shiori. Tình hình ở phía bên kia đang trở nên xấu đi. Nếu xét về tình hình giữa loài người và yêu tinh về sau, vốn lần này anh muốn dựa vào thông tin của Elfiena để đánh bại cái gã to xác này, chỉ là—hết thời gian rồi.”

Đúng vậy. Sở dĩ nét mặt của Homura trở nên cứng nhắc trước quả đạn pháo lớp vỏ trái đất đang rơi xuống, là không phải vì cậu sợ hãi trước sức mạnh của .

Mà đó là do cậu nghe được tiếng cầu cứu của Shiori được truyền tới thông qua .

Trước đó cậu đã nhờ vả Shiori một việc.

Nếu như rơi vào bước đường cùng, tuyệt đối phải liên lạc với chính cậu.

Và vừa rồi đúng là đã nhận được liên lạc đó.

Thế nên—cậu không thể lựa chọn thủ đoạn của mình được nữa.

“Chúng ta phải giải quyết toàn bộ cho xong chỉ với một đòn.”

Sau khi Homura nói như vậy, cậu bắt đầu niệm chú.

Biển của dị thứ nguyên. Ngôn linh kết nối với đáy vực—

Hỡi người đang phiêu đãng nơi biển cả của dị giới, hãy lắng nghe theo tiếng gọi của ta

Bầu trời tinh không sôi trào tỏa sang, báo hiệu thời khắc tuyên cáo vận mệnh của ngài

Hỡi linh hồn thợ săn dấy động lam sắc nhơ nhuốc

Dòng nước của vùng biển kì dị, mở ra cánh cổng quay về đến tận nơi này

Đêm nay thế giới này chính là bãi săn mở ra cho người

Thuận theo lòng tham không đáy, hãy đồng lòng săn lùng lũ ngu dốt không biết sợ là gì đi

Trong nháy mắt một giai điệu báng bổ được cất lên.

Như thể những lời đó vang vọng lên làm ô uế tất cả sinh mệnh trên đời, bầu trời (không gian) bị bóp méo.

Màu xanh của thế giới khác chảy ra trên bầu trời sao tối đen như mực không một bóng mây.

Màu xanh đó kết hợp với lời cầu nguyện của Homura mà nuốt chửng ánh trăng và khuếch tán tới cả không trung.

Sau đó, từ trung tâm của bầu trời giống như mặt biển tỏa sáng một cách điên cuồng—

“Tước đoạt đi. — Iod”

—Thứ đó, xuất hiện.

Phát ra âm thanh của nước như thác nước, một hình dáng kì dị xuất hiện từ phía mặt biển đảo ngược.

Nhìn thoáng qua thì nó trông giống như một con quái điểu khổng lồ.

Nhưng đó chắc chắn không phải là một con chim nào.

Trên khuôn mặt đó là con mắt kép to lớn thăm dò về phía xung quanh từ góc chết.

Những chiếc xúc tu dạng dây thừng tìm kiếm con mồi như đuôi và lông vũ bay lượn trên không trung.

Phần thịt bán trong suốt màu xanh biếc đập thình thịch tỏa ra độ bóng sáng và nhầy nhụa, đồng thời giống như tụ tập các khoáng vật lại với nhau, mà tạo nên thành phần gồm hỗn hợp vật chất vô cơ và hữu cơ, nhạo báng lịch sử tiến hóa của sinh vật sống.

Đó đích thị là vị thần màu xanh lam săn lùng con mồi từ biển cả của dị giới—

Hình bóng của Iod.

Thế nhưng, vị này chỉ hé lộ hình dạng của nó trong một khoảnh khắc.

Ngay lúc xuất hiện, thân thể của Iod dần dần bị tan rã và biến thành hạt ánh sáng xanh.

Lẽ nào lời triệu hồi đã thất bại?

Đương nhiên là không phải rồi.

Ánh lân quang màu xanh lam đang phân rã vẽ ra một vòng xoắn ốc hai tầng và hội tụi lại bên trong thanh kiếm đen nắm giữa bởi Homura.

Homura đã khiến cho Iod trú ngụ trên cây kiếm được làm bởi .

Sau đó—

{Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô----!!!!}

Cậu lấy thanh kiếm tối đen được bao phủ bởi ánh sáng xanh đâm vào ngay giữa trán tại chiếc đầu chính của .

không hề né tránh.

Mất đi một hay hai cái đầu của hắn không phải là cái gì to tát cả.

Bởi vì chỉ cần trái tim không bị thương, mình không thể nào mà chết được.

Chẳng qua chỉ là một cái vung kiếm, không đáng phải né tránh.

Đúng vậy, đó chính là sự ngạo mạn.

Nhưng—

{----~~~~~~~~~~~~~~~~~!?!?!?}

sớm hiểu ra rằng sự ngạo mạn đó là vết thương chí mạng của hắn.

Ngay khoảnh khắc thanh kiếm được bao bọc bởi Iod đâm vào giữa trán, cảm thấy cơ thể của hắn đang dần dần đánh mất đi thứ gì đó ở mức đáng báo động.

Thứ đó chính là, sinh lực—không, đó là sinh mệnh lực.

Đó là sức mạnh căn nguyên chống đỡ cho tất cả mọi sinh vật.

Cơ thể dần dần mất đi cái lực lượng đó, làm cho hắn cảm thấy suy nhược trầm trọng.

Chuyện này không ổn rồi.

phát hiện như vậy theo bản năng, vươn tay tới để đẩy Homura người đang đâm kiếm vào trán của hắn ra.

Không, chính xác mà nói, thì hắn đang cố để mà đưa tay lên.

Thế nhưng, tay hắn không thể cử động.

Thân thể của đã không còn đủ sức lực nào để thậm chí chuyển động nổi cơ bắp.

Như thể toàn thân đã bị hóa thành đá.

Cho dù hắn có ra lệnh cơ thể lay động, ngay cả một ngón tay của hắn cũng thể được không nhúc nhích.

Giống như một cái xác vậy.

Không—giờ đây nó đã là một cái xác rồi.

Thân thể của , đã chết ngay tại khoảnh khắc này.

Sức mạnh của Iod là thứ lực lượng của chiều không gian khác sản sinh hiệu ứng vượt qua cả vật thể và vật chất.Răng nanh của hắn không làm thương tổn tới xác thịt của con mồi, mà là trực tiếp cướp đoạt sinh mệnh lực.

Cho dù có sở hữu thân thể gần như bất tử đến cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần là dạng sống thì sẽ có giới hạn sinh mệnh lực.

Miễn là sinh mệnh lực bị rút cạn hết không sót lại một chút cái gì, thứ duy nhất còn lại chỉ là một cái xác.

Tuy nhiên chỉ có ý thức là không bị chết và biến mất, mà là vĩnh viễn bị mắc kẹt trong cái quan tài đó là xác chết này.

Đây đích thực là sức mạnh của Iod.

Homura đã nghĩ tới phương pháp này, khi cậu nghe đến đặc tính bất tử của là đến từ thân thể của hắn. Sở dĩ cậu dồn hết sức nhắm vào trái tim đó là vì Elfiena. Vì nghĩ tới [tộc Yêu Tinh] sau này, cậu muốn trao tặng công lao cứu vớt nhân loại cho họ. Chỉ như vậy mà thôi. Đối với Kamishiro Homura, cậu thậm chí cơ bản còn không cần đến phương pháp tấn công làm gì.

Và rồi sức mạnh tước đoạt mà cậu giải phóng ra không dừng lại ở việc rút cạn .

Trong nháy mắt ánh sáng xanh đâm thẳng từ trán hoàn toàn nuốt chửng lấy , sau đó cứ như vậy đi qua dưới chân với tốc độ ánh sáng, không chỉ dừng lại ở đó mà xuyên thấu qua mặt đất—

{—Ga, a?}

Alfaro người đang bóp nát Sumika hiện tại, bị đâm thủng cùng với mặt đất.

*

{Aaaaaaaaaa~~~~~~~~~~~~~~~~!?!?}

Một cây gai ánh sáng màu xanh bất ngờ chui ra khỏi lòng đất và đâm vào Alfaro.

Do xảy ra quá bất ngờ, suy nghĩ của Alfaro trở nên rối loạn, hắn thả Sumika và phát ra tiếng rên rỉ, thế nhưng—

{…………a, a……}

Tiếng rên rỉ nhanh chóng bị giảm đi, toàn thân của Alfaro trở nên suy yếu và bất lực, như thể được cây gai đó chống đỡ mà thân thể hắn ngã sụp xuống.

Khi cây gai xanh hóa thành các hạt ánh sáng và tan biến, cơ thể khổng lồ của Alfaro cứ như vậy mà nằm la liệt ở trên mặt đất và cũng không còn cử động được nữa.

“Đây là……”

Sumika người ở gần bên đấy thấy được tình huống này nhanh chóng nhận ra được đòn tấn công đó là đến từ ai.

Bởi vì cô có được tri thức về , và chưa kể đến vị thần mà cô muốn triệu hồi kia bằng chính là sức mạnh đó.

Tuy nhiên, các những kẻ mà không có chút kiến thức liên quan gì chứng kiến < Nhà Truyền Giáo Đặc Biệt> bị đánh bại đột ngột và rơi vào trạng thái hoảng loạn.

“Cái, cái gì!? Chuyện gì xảy ra thế!?”

“Alfaro-sama đã bị đánh bại……!? Nhưng, làm sao có thể!?”

Và sự lung lay đó, đã khiến cho bọn chúng sơ suất không để ý tới kẻ thù ở ngay trước mặt mình—

“Xem ta đánh bay các ngươi này----!”

“““UWAAAAAAAA!!!!”””

Toàn bộ những thành viên còn lại của bị Chikori cầm chiếc cột đá quét sạch và tiêu diệt.

Tuy nhiên Chikori còn không thèm liếc nhìn đến cả kẻ thù mà cô đã đánh bại.

“Đội trưởng! Cậu không sao chứ!?”

Ngay lập tức cô chạy đến chỗ Sumika và Elfiena.

“……Sumika-san, vừa nãy…… có phải là Sumika-san đã làm đó không?”

“Không…… không phải là mình. Đó là sức mạnh của một có tên là Iod…… Và người có thể sử dụng được sức mạnh này, trừ của tớ ra thì chỉ có thể là Homura-san mà thôi, thế nên có thể là anh ấy đã cứu tụi mình.”

“Nhưng, nhưng Sư Phụ lúc này đang ở Úc mà?”

“Tớ nghĩ chắc là Shiori-san đã liên lạc với anh ấy…… Cơ mà nhắc lại, mặc dù sức mạnh của Iod nằm ngoài sự can thiệp vật lý, nhưng anh ấy đã đâm xuyên qua kẻ địch từ phía bên kia của trái đất. Thật đúng là, mạnh mẽ đến nỗi tớ không thể nói nên lời mà…………!”

Đột nhiên, vẻ mặt của Sumika trở nên méo mó trong sự đau đớn.

Bởi vì các khớp xương của tay cô đã bị bẻ ngược sai hướng, toàn thân cô bị siết chặt và khắp nơi đều có hiện tượng gãy xương, đây cũng là chuyện đương nhiên cả thôi.

“Sumika-san! Xin hãy chờ ở đó. Tôi sẽ chữa lành cho cô ngay! Tôi có kiến thức về kĩ năng trị thương!”

Nhận ra được thương tích của Sumika, Elfiena vươn tay của cô tới Sumika. Thế nhưng……

“Không…… Xin cô hãy chữa cho cô gái đó trước tôi đi……”

Sumika từ chối trị liệu và chỉ vào Lily, người đã nằm sụp xuống cách đó không xa.

Elfiena tỏ vẻ khó xử đối với chuyện này.

Đối với cô người không biết gì về mối quan hệ giữa Sumika với Lily, cô không hiểu được lí do tại sao phải ưu tiên chữa trị trước cho kẻ địch tới giết họ.

Nhưng—

“Cậu ấy, là bạn của tôi.”

“—Tôi hiểu rồi!”

Nghe được Sumika nói như vậy Elfiena lập tức đồng ý yêu cầu của cô.

Kỹ năng chữa trị của Elfiena là vô cùng chuẩn xác.

Cô sử dụng đặc tính có thể đi vào bên trong vật chất của yêu tinh, mà chữa lành vết thương dựa vào thúc đẩy phân tách tế bào.

Hơn nữa cô trực tiếp kêu gọi linh hồn của người bị bất tỉnh, ngăn ngừa ý thức khỏi bị mất đi hoàn toàn như ánh đèn dầu.

Mặc dù thương tích của Lily là rất nghiêm trọng, nhưng sau khi tiến hành trị liệu chuẩn xác như vậy, mạng sống của cô có thể được bảo toàn.

“----…………”

Một cảm giác yên tâm làm cho ý thức vốn căng thẳng của Sumika được bình tĩnh lại.

Cô không còn chống lại cảm giác kiệt sức đến tấn công cô cùng tác dụng trấn tĩnh của hormone não mà nhắm hai mắt lại.

Sau đó thuận theo yêu cầu của cơ thể, mà cô bước vào một giấc ngủ ngắn.

Truyện Chữ Hay