Chủng tộc, tôn giáo, lý tưởng,…với thảm hoạ do Quỷ Vương Typhon gây ra, thì những giá trị quan của xã hội loài người từng chia rẽ rất nhiều thành phần ra đã trở thành tro bụi cho dù có muốn hay không, dẫu vậy trong số đó, vùng đất thánh thần này của vẫn tiếp tục duy trì vị trí độc nhất của nó với tư cách là cho đến tận bây giờ,
Tại trung tâm thủ đô của những tín đồ trung thành tại , có một công trình kiến trúc to lớn được xây dựng theo kiểu cách của kiến trúc nhà thờ vẫn tiếp tục đứng vững ngay cả sau khi phải trải qua đại hoạ to lớn như đã nói ở trên.
Vương Cung Thánh Đường của Thánh Peter.
Là trụ sở chính của , đây chính là thành trì của Giáo Hoàng Innocentius XVII.
Từng là một nhà thờ hưng thịnh và lộng lẫy được chọn làm điểm tham quan, nhưng giờ đây công chúng bị cấm vào vì hiện tại nó đã thành cơ sở của chính phủ, một sự im lặng trang nghiêm đến nỗi lan toả kể cả khi mặt trời đã lên cao.
Tuy nhiên, nhà thờ đấy vốn dĩ không một ai tới viếng thăm, thì hôm nay lại có một vị khách bất thường.
Giữa sự im lặng làm người ta phải cảm thấy trang nghiêm đó, là tiếng bước chân lớn của ba người,
Tổng thống Mỹ Joseph Franklin.
Thủ tướng Anh Leti Cline.
Và tổng bí thư của Đảng Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, Wan Tairon (Vương Thái Long).
“Nhân tiện cả hai người đã nghe gì chưa? Về vụ con tiên nữ náo loạn ấy?”
Một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ trắng loá, Wan Tairon nói chuyện với hai người đi cùng ông với giọng không hài lòng.
Người đàn ông điển trai với bộ tóc vàng cùng hàm răng trắng tinh, Joseph Franklin gật đầu đáp lại.
“Là chuyện tự ý hành động để thủ tiêu con tiên nữ đó phải chứ? Tôi được nghe kể là Alfaro-dono của và biệt đội được ông ta dẫn đầu đã cố ám sát , nhưng do sự can thiệp của nên họ đã thất bại.”
“Ờ phải, vụ đó đấy. Lão già đó đã ở nơi đấy và giữ bí mật với chúng ta xong rồi tự ý làm theo những gì lão ấy muốn. Ông biết cái tên Alfaro chứ? Hắn bị thông nát đít từ phía bên kia của trái đất và đến giờ ý thức của hắn vẫn chưa trở lại. Haha-. Ắt hẳn là cảm thấy phê tận trời quá nên vẫn chưa hoàn hồn rồi, quả đúng là một câu chuyện thảm hại từ <Đặc Biệt>-sama hay tỏ vẻ thượng đẳng trước mặt những ma pháp sư cấp S chúng ta cơ mà.”
Về phía Tairon người đang cười ha hả từ sự thất bại của , người phụ nữ trung niên ẩn chứa sự thông minh khó ai có thể tiếp cận, Leti Cline thở dài một tiếng “Thật thô thiển…”
“Tuy nhiên thật không thể hiểu được. đáng lý ra là rất kém trong việc cảm nhận ma lực của người khác kể cả là một người bình thường do ma lực của hắn quá cao. Khó mà tưởng tượng nổi việc hắn tính toán được vị trí tấn công một cách chính xác của một người ở phía bên kia đường xích đạo.”
“Có lẽ là bởi sức mạnh của con bé Onjouji. Cô ta ở hiện trường ngay tại thời điểm đó, vì vậy mà mới có thể tính toán chính xác toạ độ được. Sau đó cô ta chuyển giao thông tin cho đang ở Úc, với sức mạnh của một vị như cô ta thì chuyện này hoàn toàn là có thể.”
Leti nhíu mày trước câu trả lời của Joseph và bày tỏ sự khó chịu.
“….Một kẻ có thể tấn công chúng ta dù có ở bất cứ nơi nào ở thế giới đi chăng nữa nếu hắn muốn có tồn tại. Thật khủng khiếp làm sao.”
Có một tồn tại đe doạ đến sự tồn tại của những người đã trở thành lãnh đạo của thế giới sau khi vượt qua thảm hoạ gây ra bởi Typhon.
Đây là một vấn đề khó có thể mà ngồi im chịu đựng được.
Ngay cả Joseph cũng phải tỏ sự đồng ý của mình.
“Vậy sao. Tuy nhiên….—Chuyện đó cũng chỉ đến ngày hôm nay thôi.”
Joseph rời mắt khỏi Leti và ngẩng mặt lên.
Thứ ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ phản chiếu trong mắt ông lấp lánh như những thiên thần rực rỡ sắc hoàng kim.
Joseph đứng trước ngai toạ và chạm vào phần bệ đỡ với bàn tay của ông ta.
Ngay tức khắc, chỗ ông ta chạm vào biến thành một khối hộp lập phương và chìm sâu bên trong với tiếng đập mạnh, cùng âm thanh chuyển động của sàn nhà nằm dưới bệ ngai toạ trượt sang một bên.
Một chiếc cầu thang tiếp tục đi xuống hiện ra.
Phía trước cầu thang đó chính là nơi mà ba người này đang hướng đến.
Khu thánh vực nơi đấng cứu thế của họ đang ngủ say.
Đúng vậy. Họ không tập trung nơi này vào hôm nay không phải là tình cờ.
Cái gai trong mắt .
Để đối đầu với đáng kinh tởm kia, họ đã dành ra nhiều năm chuẩn bị .
<Đấng Cứu Thế Nhân Tạo> là thành quả của kế hoạch đã hoàn tất việc chỉnh sửa và họ nhận được cuộc gọi từ Innocentius rằng [thời gian thức tỉnh đã đến], vì thế họ tập hợp ở đây để chứng kiến sự thức tỉnh đó.
(Chúng ta đã phải mất kiên nhẫn chờ đợi bao lâu rồi?)
Trong lúc đang bước đi xuống cầu thang tối tăm dài đằng đẵng, Joseph lắng nghe tiếng tim đập liên hồi của mình.
Cho đến thời điểm hiện tại, đã đính chính rằng họ là những người thống trị thế giới này, tuy nhiên vị trí đó không thể được thiết lập nếu không có sự hợp tác của Kamishiro Homura.
Nếu cậu cảm thấy thích như thế thì có thể bị cậu huỷ diệt chỉ trong một ngày, và trên tất cả, trong toàn thể nhân loại chỉ có mình Homura là đủ sức chống lại Quỷ Vương đến từ Quỷ Giới mà thôi.
Nếu cậu không tồn tại, thì dù có là chính phủ hay nhân loại đi chăng nữa, cũng không thể bảo vệ được.
Chính vì như vậy, họ đã ở trong tình trạng lệ thuộc vào Homura.
Nhưng với sự thức tỉnh của <Đấng Cứu Thế Nhân Tạo>, mối quan hệ này có thể được lay chuyển.
Theo Innocentius người chỉ đạo kế hoạch này, sức mạnh của <Đấng Cứu Thế Nhân Tạo> còn mạnh mẽ hơn cả vốn chỉ là một tên phàm nhân.
Nói cách khác sau khi họ có được <Đấng Cứu Thế Nhân Tạo> thì sẽ không cần phải phụ thuộc vào nữa.
Họ có thể giết cậu và nắm giữ sức mạnh thật sự của thế giới này.
Có thể nói đây chính là ao ước lớn nhất của họ, .
Lẽ hiển nhiên mà nói tại sao tim ông ta lại đập mạnh như vậy.
Và khi họ đã đến nơi sâu nhất của thánh vực dưới lòng đất, nhịp đập đó vượt đến đỉnh điểm.
Giữa khu đại sảnh nhỏ nơi không một ánh sáng chiếu vào.
Dây cáp và ống có kích cỡ khác nhau kéo dài ra từ những bức tường xung quanh được lấp đầy bởi máy móc, hướng về một chiếc bể nước hình trụ.
Bên trong cái bể lấp đầy chất dinh dưỡng phát ra ánh sáng như đom đóm đó, là hình bóng cho sự hi vọng của họ sở hữu đôi cánh có thể nhìn thấy được.
“….Vậy ra chàng trai trẻ này, là <Đấng Cứu Thế Nhân Tạo> sao?
“Cậu ta thật đẹp quá…”
Joseph, Leti và Tairon, cả ba người đều rất ngạc nhiên trước hình mẫu của chàng trai này.
Thật là quá đỗi xinh đẹp.
Một khí chất thần thánh vượt qua cả giới tính khiến một người phải cảm thấy như nó được ban phước cho cậu ta vậy.
Thế nhưng—Tairon liền để ý khi ông ta nhìn về phía bên trên.
“Oi, mắt cậu ta đã mở rồi đây này. Chẳng phải cậu ta đã thức tỉnh rồi hay sao hả?”
Đúng vậy. Đôi mắt của người thiếu niên bên trong bồn chứa nước đã mở khi cả ba người họ đến rồi.
Tairon tỏ sự khó chịu.
Sự thức tỉnh của đấng cứu thế sẽ được thực hiện ở nơi mà mọi thành viên của người đã hỗ trợ cho kế hoạch này có mặt.
Đó chính là lời hứa.
Nhưng sự khó chịu đó bị dẹp bỏ bởi một người tiếp cận họ từ trong bóng tối.
“Đừng lo lắng quá. Về mặt vật lý thì cậu ta đã thức tỉnh rồi, nhưng chỉ có vậy thôi. Không có gì phản chiếu bên trong đó cả, cậu ta không suy nghĩ gì. Ngay lúc này đây cậu ta không khác gì hơn ngoài một thân xác trống rỗng.”
Người xuất hiện từ trong bóng tối là một người đàn ông gầy gò tạo ra ấn tượng của một con rắn xảo quyệt.
Ông ta đến trước nơi này sớm hơn cả ba, nhà lãnh đạo tối cao của Soviet, Gregorio Rapustin.
“Ông nói thể xác trống rỗng sao?”
“Chính xác. Một thân xác được tạo ra từ máu của thiên thần thu thập từ chính thánh tích này. Bằng cách khiến cho linh hồn của đại thiên sứ cư ngụ ở trong đó, đấng cứu thế sẽ được thức tỉnh hoàn toàn.”
“Hay nói đúng hơn tôi nghĩ là việc liên quan đến quá trình này đã được giải thích từ trước rồi, nhưng tôi tự hỏi là ông có quên một thứ quan trọng như thế này không?”
Tairon thốt lên một tiếng biểu hiện sự miệt thị đối với Leti người đang trách móc ông.
“I…..IM ĐI MỤ GIÀ….! Ai mà nhớ được ba cái tiểu tiết đó từng ly từng tý cơ chứ!”
Và sau đó ông ta đá vào cái bệ của bể chứa nước mà nói.
“Chuyện quan trọng hơn này, là liệu cậu ta có hữu dụng hay không. Nếu như cậu ta không thể thắng lại thằng nhãi , chúng ta sẽ phải khởi động lại từ con số không đấy. Tôi không biết đại thiên sứ này mạnh cỡ nào, nhưng Alfaro người bị thiên sứ nhập lại có thể bị xử lý nhanh gọn trong lúc thằng nhãi đang bận đối phó Hecatoncheires. Nếu như cậu ta chỉ như Alfaro thì chuyện này đổ sông đổ bể hết. Liệu vấn đề này có thực sự ổn không đây?”
Tairon ném câu hỏi về phía Gregorio, nhưng người trả lời câu hỏi đó của ông không phải là Gregoria.
“Ông lo quá rồi đấy, Wan Tairon.”
Lộ diện theo sau Gregorio từ trong bóng tối là một ông già mặc bộ đồ giáo sĩ với chòm râu dài, Innocentius XVII, ông ta chính là người trả lời.
“Thưa Đức Ngài…”
“Thần cấp của mà thiên thần đó nhập vào