Editor: Melodysoyani
Khóe môi tinh xảo của Long Thiếu Tôn hài lòng nhếch lên, trong giọng có thêm một chút nghiền ngẫm: “Học muội, thích không?”
“...”
Khuôn mặt lập tức ửng đỏ, Đường Dĩ Phi vô ý thức gật đầu, giống như anh đang ở trước mặt mình hỏi cô có thích hay không vậy.
“Ừ?” Thấy đầu kia không có tiếng động gì, Long Thiếu Tôn bách chuyển thiên hồi (trăm lần nghĩ ngợi) nói thêm một câu nữa.
“À, rất thích.”
Đường Dĩ Phi ảo não vỗ vỗ đầu của mình.
Tại sao ngớ ngẩn như vậy?
Hai người đang gọi điện thoại, mình gật đầu cho ai xem chứ? Ngu ngốc!
“Thích là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, mấy ngày nữa anh mới trở lại.”
“Vậy là mấy ngày nữa anh mới về à?” Vô ý thức hỏi ra lời, khuôn mặt lại nhịn không được đỏ lên.
“Ha hả...” Đầu kia truyền đến tiếng cười sang sảng của anh, giống như mấy ngày chiến tranh lạnh kia đều chưa từng xảy ra vậy: “Em đang nhớ anh sao?”
Lúc này Đường Dĩ Phi mới phản ứng kịp, bản thân lại bị anh chiếm tiện nghi!
“Em mới không có! Anh không ở đây em mới có thể ăn cơm với dì Từ, anh mà về em lại phải nấu cơm cho anh ăn!” Đường Dĩ Phi phản bác.
Long Thiếu Tôn nghe lời này, chỉ cảm thấy hận không thể lập tức bay đến bên người cô, nhìn dáng vẻ bĩu môi đáng yêu lại xinh đẹp của cô vào giờ phút này.
“Dì Từ à?”
“ Ừ, không phải anh mới thuê nữ giúp việc sao?”
“Không phải.”
“À? Không phải à? Vậy dì ấy là ai?” Đường Dĩ Phi kinh hãi, làm sao lại không phải chứ? Rõ ràng dì Từ đã nói như vậy mà!
“Dì ấy là bà vú của anh, trước đâylúc ở nhà vẫn luôn chuẩn bị bữa ăn hằng ngày cho anh, cũng là một quản gia trong nhà họ Long của bọn anh.”
Thì ra không phải nữ giúp việc!
Mà là bà vú của học trưởng!
Hơn nữa, còn là quản gia trong nhà của Học trưởng!
“Học Trưởng...” Đường Dĩ Phi đột nhiên im lặng, giống như đang chuẩn bị tiếp nhận một vấn đề rất khó tin vậy.
“Ừ?”
“Làm sao anh biết hôm nay em nhất định sẽ đến? Còn nữa vì sao anh lại chắc chắn em sẽ đến đây ở, còn sớm sửa sang lại tầng lầu nữa?”
Vấn đề này rốt cục vẫn phải hỏi,tiếp theo Đường Dĩ Phi lại thở phào một cái, thế nhưng trong nháy mắt trái tim lại giống như bị treo ngay cổ họng.
Học Trưởng sẽ trả lời thế nào?
Bởi vì cô là một trong những người quan trọng của anh sao?
“Học muội, em quên quyển sách chúng ta đã đọc trong lần đầu tiên gặp nhau ở thư viện rồi sao?”
“Ôi chao?” Trong lúc nhất thời Đường Dĩ Phi không phản ứng kịp.
“FBI Độc Tâm Thuật.”
“...” Cho nên anh lợi dụng tâm lý học xem mình như một quân cờ sao?
Đường Dĩ Phi không thể phủ nhận, lý do như vậy thật sự là quá phi thường!
Chỉ dựa vào một quyển nhỏ cũ rách, anh đã có thể tính được tới những chuyện này, có thể tính được cô nhất định sẽ đến đây, thật sự rất thần kỳ!
Còn có thái độ bình tĩnh của anh, ngày đó lúc anh nói câu: “Học muội, anh hy vọng ba ngày sau có thể nhìn thấy em ở nhà trọ” thì trong mắt rất tự tin.
“Không có đạo lý...” Đường Dĩ Phi nhỏ giọng thầm thì.
“Tâm tư của em thế nào đều viết lên mặt, không cần Độc Tâm Thuật anh cũng biết được em đang suy nghĩ gì.” Long Thiếu Tôn nói rất bình thản, nhưng những lời này lại giống như một quả bom đánh vào thế giới trong đầu của Đường Dĩ Phi.
Nổ “bùm” tiếng, hoàn toàn thay đổi.
Hai người lại trò chuyện một lúc lâu, thẳng đến lúc Đường Dĩ Phi nhận được thông báo số tiền còn lại trong thoại phí của mình không còn đủ mười số nguyên nữa, lúc này mới ý thức được bản thân không có đăng kí phí gọi quốc tế, lúc này dù nửa phút cũng đều là đang đốt tiền!
“Không nói nữa, Học Trưởng anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, tạm biệt!”
Nói xong bật người cúp điện thoại, chột dạ che ngực lại, vô cùng ảo não.
Đường Dĩ Phi tại sao mày lại ngu xuẩn như vậy?
Đây chính là đường giây quốc tế!
Thở dài, bất đắc dĩ xoay người, kết nối với mạng lưới vô tuyến, vội vàng nạp tiền vào tài khoản.
~ Hết chương ~