Edit:Thảo My
Đường Dĩ Phi không biết nên thuyết phục thế nào, mặc kệ nói thế nào dì ấy cũng không nghe, vẫn là khúm núm cung cung kính kính phục vụ cô ăn cơm.
Vậy quá không được tự nhiên!
Mặc dù ở nhà họ Đường cũng có người hầu đứng ở một bên hầu hạ, nhưng lúc ấy có cả một đại gia đình, không giống như bây giờ chỉ có một mình cô!
“Tôi ăn no.” Lông mày Đường Dĩ Phi nhướn lên, lần này thật là không vui.
“Ôi chao? Tiểu thư ngài còn chưa có động đũa? Làm sao lại ăn no?”
“Dì không phải luôn thay tôi động đũa sao?” Đường Dĩ Phi hỏi ngược lại.
“A, tôi...” Bị cô nói như thế, bảo mẫu cũng phát hiện mình tựa hồ quá nhiệt tình, cúi đầu, như đứa bé phạm sai lầm: “Xin lỗi, tôi cho rằng tiểu thư thích như vậy.”
Đường Dĩ Phi chăm chú nhìn, đứng lên, làm cho cái ghế ma sát mặt đất phát ra âm thanh nặng nề, khiến cho trái tim người ta kinh sợ.
Ánh mắt cô có chút lạnh, cái quản gia này không khỏi quá áp bách, thế nhưng một giây kế tiếp cử động của cô lại làm dì ấy sợ đến hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống!
“Cho nên, dì ăn cùng tôi, đừng luôn gắp đồ ăn cho tôi, ở nơi này, không có người hầu, cũng không có chủ nhân, chúng ta chính là người một nhà, biết không?”
Thanh âm của cô rất nhẹ, thế nhưng động tác như không cho chống cự lại, bá đạo đặt bảo mẫu lên ghế, sau đó lại nhét một đôi đũa sạch vào trong tay dì ấy.
“Không, không được...” Dì làm bộ lại muốn đứng lên, lại bị ánh mắt tức giận của Đường Dĩ Phi nhìn, quát lớn.
“Dì ngồi, tôi đi bới cơm giúp dì.”
“Tốt, được rồi.” Sắc mặt dì Từ có chút mất tự nhiên, chỉ là người đã nếm đủ mùi đời trong con ngươi cũng thoáng lên một tia tán thưởng, là tán thành với cô, Đường Dĩ Phi e rằng cũng không biết.
Một bữa cơm, dưới sự kiên trì của Đường Dĩ Phi cũng kết thúc, trong lúc Đường Dĩ Phi hỏi một ít về chuyện sửa sang nhà, dì Từ đều nói năng rất thận trọng, chỉ nói là Long Thiếu Tôn giao phó, bọn họ chỉ nghe theo.
Được rồi, hỏi không được.
Nhìn ngoài cửa sổ một chút, bóng đêm lại một lần nữa phủ xuống, lòng Đường Dĩ Phi có chút loạn.
“Tiểu thư, ngài đi lên trước rửa mặt nghỉ ngơi đi, đêm nay thiếu gia có việc, không trở lại.”
“Không trở lại?” Đường Dĩ Phi khiếp sợ, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra?
“ Ừ, mới vừa rồi thiếu gia gọi điện thoại tới, mong tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Học Trưởng bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
“Hôm qua thiếu gia đi Mỹ, tôi cũng bây giờ mới biết.”
“...”
Mười giờ tối, Đường Dĩ Phi nằm trên giường lớn mềm mại lăn qua lộn lại, chậm chạp không cách nào đi vào giấc ngủ.
Hôm nay cô muốn cho Học Trưởng một kinh hỉ, hiện tại lại khen ngược, còn chưa thấy anh ấy, đã bị anh ấy chuẩn bị kinh hỉ làm sợ đến bay mất ba hồn bảy phách!
Nhưng mà, tại sao Học Trưởng đột nhiên đi Mỹ vậy?
Nghĩ đến lời bảo mẫu nói, Đường Dĩ Phi đã cảm thấy một hồi bực mình.
Không nói một tiếng đã đi Mỹ?
Có tiền không dùng làm gì sao?
Có tiền có thể tùy tiện vứt bở bạn gái?
Có tiền có thể cùng bạn gái chiến tranh lạnh rồi lại còn đi nước ngoài?
Có tiền có thể tạo nhiều kinh hỉ như vậy sau đó bản thân lại cố ý không xuất hiện?
Đường Dĩ Phi rất tức giận, chỉ cảm thấy cổ họng như muốn bốc hỏa, lúc này trên tủ đầu giường điện thoại di động kêu, cô lập tức xoay người kích động bắt tới.
Là điện thoại của Học Trưởng!
Trong nháy mắt Đường Dĩ Phi cảm thấy vui mừng, oán giận một giây trước với Long Thiếu Tôn tựa như bay mất.
Mím mím môi, ổn định tâm tình, ấn nút tiếp nghe.
“Này?”
Thanh âm của cô thậm chí có chút run rẩy, thế nhưng âm thanh kích động cùng hưng phấn theo sóng điện truyền tới bên kia bờ đại dương.
Hết chương