“Đừng đi theo tôi.” Lạc Nhi lạnh nhạt trả lời một câu rồi xoay người bỏ đi.
“Tại sao? Lạc Nhi, chúng ta là bạn bè không phải sao?” Nhậm Thiên Dã không để ý hình tượng và thân phận của mình, hô to với người đang đi về phía trước.
Nghe được câu này, Lạc Nhi ngừng lại một chút, sau đó, cô tiếp tục tiến về phía trạm xe. Nhậm Thiên Dã nhìn cô gái lạnh lùng kia, trong nháy mắt, trong lòng dâng lên cảm giác khổ sở cay đắng. Xem ra muốn Hiểu bảo bối của anh tiếp nhận anh còn cần một thời gian rất dài, chỉ là không biết anh có đủ nhẫn nại để chờ đợi hay không, dù sao cũng đã tương tư sáu năm rồi, chỉ cần một chút nữa thôi có lẽ sẽ sụp đổ…
Xe buýt công cộng từ từ chạy tới. Lạc Nhi lên xe. Xe của Nhậm Thiên Dã dừng ở chỗ cách trạm xe khoảng vài mét, anh phát hiện bây giờ dù mình đoán như thế nào, cũng không biết được trong lòng Lạc Nhi đang nghĩ cái gì, mặc kệ, không cần nghĩ nhiều như vậy, cứ tiếp tục bám theo trước rồi nói sau.
Nhậm Thiên Dã ngồi vào xe, đi theo xe buýt tới trạm xe ở gần trường học. Lạc Nhi bước xuống, đột nhiên cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, hiển nhiên cô nhìn thấy xe của Nhậm Thiên Dã đậu ở chỗ không xa. Người đàn ông trong xe cũng đang nhìn cô chăm chú, chỉ là cách cánh cửa thủy tinh nên cô không thể nhìn thấy được.
Cứ nhìn như vậy vài giây, mặt Lạc Nhi không chút thay đổi xoay người đi vào sân trường. Lần này, Nhậm Thiên Dã không lái đi theo, anh chỉ ngồi trong xe châm một điếu thuốc lá, dùng sức hít vài hơi rồi quăng đi. Anh còn nhớ rõ có người đã từng nói với anh hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe. Thế nhưng sự nhớ nhung của anh đối với cô cũng giống như hút thuốc vậy, không phải muốn bỏ là có thể bỏ được.
Anh lấy điện thoại di động ra: “Kim Thuẫn, tôi muốn ở Anh thêm một khoảng thời gian nữa, cậu về công ty xử lý công việc trước đi, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc, nhưng mà tôi mạo muội hỏi anh một câu, anh muốn ở lại là vì phu nhân sao?”
“Đúng vậy”
“Anh yêu phu nhân như vậy, chúng tôi đều rõ như ban ngày, tại sao bây giờ phu nhân lại tức giận không muốn về với anh? Tổng giám đốc, anh có muốn tôi đến khuyên nhủ cô ấy hay không?”
“Đều vô dụng thôi.”
“Tại sao? Chúng ta tìm phu nhân nhiều năm như vậy, thật vất vả mới tìm được cô ấy, mấy năm qua chắc chắn phu nhân đã phải chịu rất nhiều cực khổ. Vì vậy, tổng giám đốc, anh nhất định phải thật cảm cho cô ấy.”
“Tôi biết rõ, chỉ là tình huống cũng không có đơn giản như cậu nghĩ.”
“Hả? Vậy rốt cuộc là – – – -“
“Cô ấy đã quên hết những chuyện trước kia.”
“Cái gì?! Chẳng lẽ phu nhân cô ấy, cô ấy – -.”
“Cô ấy bị mất trí nhớ.”
Cúp điện thoại, phiền muộn trong lòng Nhậm Thiên Dã lại tăng thêm vài phần. Ông trời đã chiếu cố anh rất nhiều, trả lại một cô gái bị mất hết trí nhớ cho anh, cho nên anh phải bắt đầu một lần nữa, anh nhất định phải nắm chặt thời gian, bởi vì bên cạnh cô là một con sói.
Gần đến lúc nghỉ trưa, nhiều học sinh cùng nhau bước ra phòng học. Bên cạnh Lạc Nhi là Giản Viễn Viễn không ngừng líu ríu như con chim non, mà Lạc Nhi chỉ ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại cô ấy mấy tiếng, tỏ vẻ cô vẫn đang nghe. Hình thức ở chung của các cô như vậy người ngoài nhìn vào thì thấy rất kỳ lạ, chí ít bọn họ không thể trở thành bạn của nhân tài. Nhưng trên thế giới có một số việc không thể dùng lẽ thường để xem xét, giống như tình bạn của bọn họ vậy.
Từ lần trước Nhậm Thiên Dã ôm Lạc Nhi ở căn tin, trường học của bọn họ liền bắt đầu truyền ra scandal, nào là Nhậm tổng vung tiền như rác chỉ để băng sơn mỹ nhân cười một tiếng, băng sơn mỹ nhân quỳ gối dưới quần của CEO nhiều tiền, còn có người lôi ảnh chụp hôm vũ hội, video, chứng minh người nhảy chung với Nhậm Thiên Dã đúng là băng sơn mỹ nhân – Lạc Nhi, thì ra từ ngày hai người khiêu vũ cùng nhau đã yêu nhau, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.
Lạc Nhi cũng không đếm xỉa tới những lời đồn này. Cô vẫn ít nói như trước, nhưng cô không đếm xỉa không có nghĩa là người khác không đến gây sự với cô. Giống như hiện tại, cô đang bị mấy cô gái ăn mặc theo mốt Âu Mĩ chặn ngoài cửa căn tin. Cô gái tóc vàng mắt xanh đứng giữa dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn cô, dáng vẻ kia giống như Lạc Nhi cướp món đồ chơi cô ta yêu thích nhất vậy.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Cô gái nói bằng giọng điệu không có ý tốt, cô ta ỷ vào người đông thế mạnh, muốn hạ hết uy danh của Lạc Nhi.
Từ lúc Lạc Nhi bị bao vây, Gỉan Viễn Viễn đã đứng ở trước mặt bảo vệ Lạc Nhi. Cô trừng mắt với cô gái da trắng đang khiêu khích trước mặt, hai tay nắm thành quả đấm, sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.
“Cục than đen, cô tránh ra cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô phải cút ra khỏi trường học!”
“Cô nói cái gì!” Giản Viễn Viễn tức giận, quả đấm kêu răng rắc, con mắt muốn phun ra lửa. Cô gái da trắng này là con gái của phó hiệu trưởng, bình thường rất ngang ngược, ức hiếp người khác, vì ngại thân phận của cô ta nên không ai dám làm gì cô ta, cho nên đây cũng là nguyên nhân Giản Viễn Viễn vẫn chậm chạp không dám xuống tay.
“Đám người thấp kém bọn bây mà cũng xứng vào Cambridge học? Đúng là làm mất mặt trường học! Còn cô nữa Lạc Nhi, tránh xa đàn anh một chút cho tôi, bởi vì anh ấy là của tôi!” (D: Mắc ttt)
“Đúng vậy, đúng vậy, tụi bây mau cút đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt!” Mấy cô gái bên cạnh cô gái da trắng phụ họa theo, miệng lưỡi ác độc phun ra những từ ngữ dơ bẩn.
‘Vút—-’, không ai thấy rõ chuyện gì đang xảy ra thì cô gái da trắng ở giữa đã té ngã xuống đất. Cô ta che gò má bị thương, ngồi dưới đất kêu rên, hình tượng quý tộc lúc nãy đã sớm biến mất không còn một mảnh.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Mấy cô gái bên cạnh cô gái da trắng nghi ngờ hỏi.
“Là cô ta! Cô ta đánh tao!”
Cái gì?! Mấy cô gái đưa mắt sửng sốt nhìn nhau mấy giây, người cô gái da trắng chỉ chính là Lạc Nhi đứng sau lưng Giản Viễn Viễn! Bọn họ dùng ánh mắt khó tin nhìn Lạc Nhi, một lát sau bọn họ lại cười to: “Lão đại, đừng đùa bọn tôi, cô ta chỉ là một con nhỏ da vàng thiếu dinh dưỡng, bình thường yếu như sên, sao có thể có đủ sức để làm chuyện đó chứ?”
“Đúng vậy lão đại, tôi thấy cô bị cục than đen đánh ngu rồi.”
“Mày nói cái gì?!” Cô gái da trắng đang che mặt bị đánh sưng vù trợn mắt nhìn cô gái đang nói chuyện một cái.
“Xin lỗi lão đại.” Cô gái ý thức được mình nói sai, lập tức cúi đầu khom lưng xin lỗi cô gái da trắng.
“Mày dám đánh tao!” Cô gái da trắng đi lên trước trừng mắt với Lạc Nhi đứng sau lưng Gỉan Viễn Viễn, hận không thể lập tức xé nát Lạc Nhi.
“Miệng thối, nên đánh.” Lạc Nhi bình tĩnh mở miệng, trên mặt không có có một chút gợn sóng.
“Tao đúng là đã xem thường mày rồi nhỉ?! Tụi bây còn chờ cái gì, đập bọn nó cho tao, có chuyện gì tao chịu trách nhiệm, đánh tốt có thưởng!”
Mấy cô gái nghe vậy thì tinh thần lập tức tỉnh táo, bọn họ năm người đấu với hai người, số lượng tuyệt đối chiếm ưu thế. Chỉ tiếc lần này bọn họ nghĩ sai rồi, chưa tới một phút, năm người bọn họ đã bị đánh ngã chổng vó lên trời. Cô gái da trắng tức giận mặt xanh mét, giơ nắm đấm phóng tới chỗ Lạc Nhi, ai ngờ lại bị trúng một quyền ngay ngực, té xuống đất không bò dậy nổi.
“Xin lỗi, anh tới chậm.”
Nhậm Thiên Dã đứng bên cạnh Lạc Nhi, nắm lấy tay cô. Lạc Nhi chỉ thoáng ngẩn ra, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi. Cô không bỏ tay của anh ra, chỉ lạnh lùng nhìn một đám người đang kêu rên trước mặt.
Giản Viễn Viễn đã sớm kinh hãi đến rớt cằm, thật ra lúc cô gái da trắng bị đánh cô không thấy rõ Lạc Nhi ra tay thế nào, nhưng lúc năm người kia bị đánh thì cô nhìn thấy rất rõ. Từ lúc nào mà Lạc Nhi có thể đánh nhau? Mà lại còn siêu cấp vô địch lợi hại, thật sự là muốn đốt cháy người xem! Đây là cô gái bình thường vẫn nhu hòa, lạnh lùng sao? Cô chưa kịp thấy cô ấy ra tay như thế nào thì mấy cô kia đã ngã xuống đất, ông trời ơi, thì ra từ trước đến giờ bên cạnh cô luôn có một cao thủ võ lâm, cô đúng là có phúc mà!
Đánh nhau trong trường học là phải bị xử phạt, rất nhanh, mấy người bọn họ bị mời đến phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng khó xử nhìn mấy người, mấy người này đúng là không để cho ông bớt lo mà, chấm nước mắt….
“Rốt cuộc tại sao lại đánh nhau?” Hiệu trưởng vẫn hỏi thăm như cũ, ông nhanh chóng biết rõ đầu đuôi mọi chuyện, thì ra tất cả đều là do cựu học sinh ưu tú Nhậm Thiên Dã gây họa, đúng là họa thủy mà!
Nhưng sự việc cũng đã xảy ra, ông phải giải quyết. Đánh nhau ở trường học đúng là rất nghiêm trọng, trái với nội quy nhà trường. Chỉ là học sinh đánh người này không phải ai khác mà chính là người mà Nhậm Thiên Dã đã lựa chọn. Ôi trời, ông phải làm sao bây giờ? Nếu ghi lại thì trong hồ sơ sẽ lưu lại một vệt đen, đuổi học thì lại càng không thể. Khi ông vẫn còn đang khó xử, Nhậm Thiên Dã đã từ trên ghế salon đứng lên, nhìn lướt qua hiệu trưởng: “Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Qua năm phút đồng hồ, hiệu trưởng tìm thấy Nhậm Thiên Dã đang đứng ở ngoài hành lang: “Nhậm tổng, cậu nói chuyện này phải làm sao cho tốt đây?”
Nhậm Thiên Dã hít một hơi thuốc thật sâu, lạnh nhạt phun khói: “Không cần nể mặt tôi, cứ giải quyết như việc chung.”
“Việc này – -.”
“Giữ lại học bạ, để cho cô ấy tốt nghiệp trước, người—— lập tức đến công ty của tôi báo danh.”
“Được, cứ theo lời của cậu.”
Trở lại phòng làm việc, thái độ của hiệu trưởng là giải quyết việc chung. Vài phút sau, Nhậm Thiên Dã cũng trở lại, anh đã nghe cách xử lý của hiệu trưởng đối với Lạc Nhi, môi giương lên một độ cong không dễ phát giác.