Sáng sớm hôm sau, Lạc Nhi vừa mới xuống giường đi ra ngoài phòng khách đã thấy hai người đàn ông giống như thần canh cửa đứng ở hai bên. Lạc Nhi nhìn thoáng qua Nhậm Thiên Dã đứng ở bên trái, rồi liếc nhìn A Duy đứng ở bên phải, sau khi nhìn xong, mặt không chút thay đổi đi thẳng tới toilet rửa mặt, để lại hai người đàn ông đang phóng tia lửa với nhau trong không khí.
Hai người đàn ông liếc nhìn đối phương, rất là khinh thường hừ lạnh một cái, sau đó đồng thời lao tới toilet.
“Lạc Nhi, để anh cầm khăn mặt giúp em.” Nhậm Thiên Dã ân cần đưa khăn mặt cho Lạc Nhi.
“Lạc Nhi, anh giúp em lấy kem đánh răng.” A Duy không chịu yếu thế cướp lấy chai kem đánh răng.
“Lạc Nhi, anh lấy cái ly cho em đánh răng.” Nhậm Thiên Dã xoay người cầm cái ly đánh răng ở trên bồn rửa mặt.
“Lạc Nhi, anh lấy cho em.” A Duy nặng kem đánh răng ra rồi khoe khoang trừng mắt liếc Nhậm Thiên Dã.
“Lạc nhi, để anh làm!” Nhậm Thiên Dã nhanh chóng ra tay, đẩy A Duy ra xa Lạc Nhi một chút.
“Để anh!” A Duy nhanh chóng vọt lên, muốn chen qua Nhậm Thiên Dã.
“Để anh!” Nhậm Thiên Dã đỏ mặt tía tai rống to với A Duy.
“Anh- – -!”
Lạc Nhi xoay người, vòng hai tay trước ngực xem cuộc vui, nhìn hai người đàn ông trước mặt gần như sắp đánh nhau, cười khinh miệt, hai người đàn ông cao lớn trước mặt còn hồn nhiên chưa nhận ra, rất có tư thế ‘không đánh đối phương đến nằm sấp thề’ không bỏ qua. Cuối cùng, bọn họ cũng ý thức được có điểm không đúng, hai người nhìn chằm chằm đối phương một giây, cứng nhắc quay đầu nhìn về chỗ Lạc Nhi.
Mặt Lạc Nhi không chút thay đổi nhìn hai người, chậm rãi phun ra hai chữ: “Ngây thơ.”
Giọng không lớn, nhưng vẫn bị hai người đàn ông nghe không thiếu một chữ. Hai người đàn ông to lớn giống như bị sét đánh, vô cùng kinh hãi. Bọn họ đưa mắt nhìn Lạc Nhi đi khỏi toilet, Nhậm Thiên Dã phản ứng trước:”Lạc Nhi, anh – -.”
“Im lặng!” Lời của Nhậm Thiên Dã còn chưa nói hết, Lạc Nhi đã chặn cái miệng của anh lại.
A Duy nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhậm Thiên Dã, cười mỉa mai: “Sao hả, phải có thứ tự trước sau chứ, tránh ra, nhường một chút đi.”
“Lạc Nhi, anh- -.”
“Anh, cũng câm miệng!” Lạc Nhi lạnh giọng nói lần nữa.
“Ha ha…” Nhậm Thiên Dã đứng trước cửa phòng cười trộm, cười xong mới nói: “Thứ tự trước sau của ai kia sao lại không dùng được rồi?”
“Nhậm Thiên Dã anh – -!”
Nhậm Thiên Dã hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu, vô cùng có khí thế đi theo Lạc Nhi ra cửa: “Hiểu – -.” Thiếu chút nữa anh đã gọi sai: “Lạc Nhi – – chờ anh một chút.”
Cả căn nhà yên tĩnh lại, còn A Duy với một khuôn mặt u ám khó coi, hắn đá mạnh một cước vào ghế sô pha, trùng hợp đúng lúc này điện lại thoại vang lên, hắn không thèm nhìn tức giận nghe máy: “Alo! Ai vậy!”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng ba giây, sau đó một giọng nói già nua nhưng rét lạnh từ ống nghe truyền đến: “A Duy, con rể tốt của tôi, có khỏe hay không, hả – -.”
A Duy không nhớ mình đã cúp điện thoại như thế nào. Hắn chỉ nhớ đầu bên kia điện thoại đã cúp từ lâu, hắn mới cúp. Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại không thể quen thuộc hơn được nữa. Hắn cho rằng cuộc đời này sẽ không thể nào nghe thấy giọng nói này, không ngờ sáu năm sau lại nghe được lần nữa…
“Lạc Nhi, lên xe đi, anh đưa em đi học.”
Lạc Nhi nhìn lướt qua người đàn ông ngồi ở trong xe, mặt không chút thay đổi đi về phía trước. Cứ như vậy, một cô gái ăn mặc xinh đẹp đi trên đường, bên cạnh, một chiếc xe Lincoln không xa không gần đi theo. Cô gái đi nhanh, xe cũng chạy nhanh, cô gái đi chậm, xe cũng đi chậm theo. Hai người giống như là chơi trò chơi tình nhân, ở trên đường cái anh truy tôi đuổi.
Đột nhiên, Lạc Nhi xoay người chặn trước đầu xe. Nhậm Thiên Dã cả kinh lập tức đạp phanh xe, may mắn xe vốn chạy không nhanh, chiếc xe dừng cách Lạc Nhi chỉ mười xen ti mét. Anh nhanh chóng nhảy xuống, khẩn trương xem xét người cô từ trên xuống dưới.
“Tôi không sao.” Mặt của Lạc Nhi lạnh như tiền, nói.
Kiểm tra xong, Nhậm Thiên Dã thở dài một hơi, anh dùng giọng điệu trách cứ hỏi: “Tại sao em lại đột nhiên nhảy ra trước đầu xe? Có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay không?!”
Thấy Lạc Nhi không nói lời nào, anh tràn đầy cưng chiều nhìn cô: “Lạc Nhi, anh rất lo lắng cho em, không có ý mắng em.” Nói xong, Nhậm Thiên Dã lại lặng yên thở dài trong lòng, haiz – – em nói xem, rốt cuộc anh phải làm sao với em mới tốt đây.