Tuyệt Thế Bá Sủng

chương 80: diệt xuyên thị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời sự đưa tin, Xuyên thị bởi vì có lỗ hỏng nội bộ to lớn, bị cảnh sát lấy lý do họ sử dụng nguồn vốn phi pháp mà niêm phong, Xuyên Tử Lăng bị cảnh sát mời đi uống trà, nhà họ Xuyên gà chó không yên, ông cụ Xuyên tức giận đến mức phải nhập viện.

Trong phòng tổng giám đốc rộng lớn, Nhậm Thiên Dã nhìn báo cáo, ngẩng đầu nói với Kim Thuẫn: “Làm tốt lắm.”

“Dạ, tổng giám đốc.”

“Bây giờ nên cho cục cảnh sát một món quà lớn.” Nhậm Thiên Dã lấy một chĩa đĩa CD trong ngăn kéo ra, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chiếc đĩa CD này là do ông chủ quán ăn ở ngoại ô đưa cho anh. Còn chuyện trong CD này là cái gì, thì tin rằng sau khi cảnh sát xem xong sẽ mừng đến nhảy cẩn lên.

“Dạ, tổng giám đốc, tôi sẽ đi làm ngay.” Kim Thuẫn xoay người muốn đi ra lại đột ngột dừng chân lại: “Tổng giám đốc, làm xong chuyện này tôi muốn xin nghĩ mấy ngày.” Suy nghĩ rất lâu, hắn cũng nói ra được rồi.

Nhậm Thiên Dã hơi bất ngờ nhìn Kim Thuẫn, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ: “Chuyện gì?”

Ngoài dự liệu của Kim Thuẫn, bởi vì anh không nói “được” hoặc “không được”, Kim Thuẫn mấp máy khóe môi mở miệng lần nữa: “Chuyện riêng, liên quan đến thân thế của tôi.”

Lần này Nhậm Thiên Dã không hỏi gì nữa, hơi ngẩng đầu, tỏ ý hắn cứ đi.

“Cám ơn tổng giám đốc.”

Kim Thuẫn khom lưng một cái rồi đẩy cửa phòng làm việc ra, đi ra ngoài.

Mân Mân nắm chặt điện thoại trong tay, hôm nay cô không đi làm, bây giờ đang nằm trên giường ngẩn người, cái tin nhắn không tên này, tấm hình bên trong làm cô nhớ lại cơn ác mộng năm đó, chuyện năm đó đã bị quay lại. Tấm hình kia bị chụp lúc cô muốn đi khỏi biệt thự, trong hình là hai người, rất rõ ràng, cô gái trong hình là cô, mà người đàn ông trong hình chính là Kim Thuẫn, không, chính xác mà nói là thầy Kiều.

Thầy Kiều, thì ra là thầy Kiều, Mân Mân suy nghĩ nát óc cũng không ngờ lại là người đàn ông nho nhã trên bục giảng kia, người đàn ông mà cô vô cùng tôn kính kia. Tại sao lại là hắn, tại sao hết lần này đến lần khác đều là hắn! Mân Mân đau khổ ô đầu rút vào chăn, lúc ấy cô không đủ tỉnh táo để nhận ra, nhưng hắn biết cô mà, nhưng tại sao bây giờ lại giả vờ không biết, còn giả vờ tốt như vậy, làm cô suýt chút đã rơi xuống vực sâu.

Tại sao hắn lại giả vờ không biết cô, điểm này cô không thể nào nghĩ ra, hay là nói hắn đã quên cô, đối với hắn đêm đó chẳng là gì, Mân Mân cười tự giễu, cũng đúng, đường đường là Kiều thiếu cao cao tại thượng, sao lại nhớ một con kiến hôi như cô chứ, sao có thể nhớ chứ… A, tất nhiên hắn không nhớ rồi.

—- tôi là phân cách tuyến chuyện đau khổ——

Trên chiếc giường rộng lớn, một người phụ nữ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, cô ta cố quyến rũ người đàn ông trước mặt, nhưng người đàn ông này lại chẳng có chút hứng thú hay dục vọng gì với cô ta mà chỉ nhìn cô ta chằm chằm.

“Nhớ ra cái gì rồi?” Thụy Lệ nhìn Kim Thuẫn, cô ta ngồi dậy, kéo cà vạt của Kim Thuẫn, cố tỏ vẻ quyến rũ.

“Tôi—- thật sự là Kiều thiếu?” Kim Thuẫn bị cô ta kéo nghiêng về phía trước, trong mắt không có một chút xíu dục vọng, chỉ nhìn chằm chằm cô ta không chớp mắt, muốn tìm được câu trả lời thật sự trong mắt cô ta.

“Sao hả, đến bây giờ mà còn muốn chối bỏ sự thật này sao?” Thụy Lệ trêu đùa quấn cà vạt của Kim Thuẫn, kéo dài lên trên.

Kim Thuẫn gỡ hai tay cô ta ra, đứng thẳng lên, cau mày không vui nhìn cô ta, hồi lâu sau, hắn nói: “Dẫn tôi về.”

“Được.” Lần này Thụy Lệ trả lời dứt khoát, không có hỏi tại sao hắn lại nói như vậy.

Ba ngày sau bọn họ sẽ lên đường, trước khi đi hắn đi cúng tế cha mẹ của mình hoặc nối chính xác hơn là cha mẹ nuôi, bọn họ được Kim Thuẫn an táng ở một nghĩa trang trên núi, nơi đó yên tĩnh và xinh đẹp, chắc bọn họ sẽ rất thích. Hắn cũng đã đi tới cửa hàng của Mân Mân, nhưng không thấy cô ở đó, chỉ có nhân viên thôi, Kim Thuẫn đứng ngoài cửa tiệm trầm tư hồi lâu rồi xoay người đi về hướng nhà của Mân Mân, đứng dưới lầu, nhìn cánh cửa sổ quen thuộc, một lúc sau mới đi lên.

Tinh tinh tinh, tiếng chuông cửa vang lên, nhưng qua thật lâu sau vẫn không thấy ai mở, lúc này chắc chắn Tiểu Đậu Đỏ đnag ở nhà trẻ, vậy trong nhà chỉ có Mân Mân, nhưng sao cô lại không ra mở cửa, chẳng lẽ cô xảy ra chuyện. Suy nghĩ này lập tức chiếm lấy đầu óc của hắn, Kim Thuẫn đập cửa, gần như muốn phá cửa mà vào.

Cạch, cửa bị mở ra, khi Mân Mân thấy rõ người đập cửa thì mặt lập tức trắng lại, cô không chút nghĩ ngợi lập tức đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, dần dần tuột xuống.

Khi Kim Thuẫn thấy sắc mặt tái nhợt cùng với sự chán ghét trong mắt cô thì ngây dại, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, thì cô đã đóng kín cửa, Kim Thuẫn không hiểu tại sao Mân Mân lại có thái độ như vậy, thậm chí còn nghi ngờ có phải bản thân đã làm sai điều gì? Nhưng hắn không biết rốt cuộc mình đã sai cái gì.

Hắn lại gõ cửa, rất lâu sau hắn nghe được cô nói vọng ra: “Mời anh đi cho!” Giọng nói ấy lạnh đến tim gan.

Kim Thuẫn ngừng gõ cửa, vội vàng nói: “Mân Mân, em bị sao vậy, em bị bệnh sao?”

Bệnh? Mân Mân âm thầm châm chọc trong lòng, đúng là một cái cớ hay, ngay cả lý do này mà anh ta cũng nghĩ ra được, nhưng tiếc rằng cô không bị bệnh mà còn rất khoẻ mạnh, bây giờ cô ghét nghe thấy giọng nói của người đàn ông này, bởi vì nó làm cho cô nhớ đến cái đêm ác mộng đó.

“Anh Kim, xin anh đừng gõ cửa nhà tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát kiện anh tội cướp bóc!” Diễn hay đến mức không ai nhìn ra, anh đã muốn diễn, vậy tôi sẽ diễn với anh, Mân Mân cảm thấy vui mừng vì bây giờ mình còn sức để chơi đùa với người đàn ông này.

Kim Thuẫn nghe rõ câu nói cô vừa nói, trái tim run lên một cái, cô ấy bị sao vậy? Tại sao lại đối xử với mình như vậy? Kim Thuẫn yên lặng hồi lâu, dựa lưng vào cánh cửa đốt một điếu thuốc, khói mờ bay lên, hai người cùng dựa lưng vào cánh cửa, không nói câu gì, cả hai đều biết đối phương vẫn còn đó, một người không biết nói gì, một người đắm chìm trong chuyện cũ, không thể tự kềm chế.

Tàn thuốc vươn vãi bên chân Kim Thuẫn, một gói thuốc lá nhanh chóng bị hắn hút hết, hắn phủi bụi thuốc trên người, xoay người nói với người bên kia cánh cửa: “Anh phải đi công tác vài hôm, em, có chuyện gì có thể tìm Nhậm tổng hoặc phu nhân.” Nói xong hắn nhấc chân sãi bước đi khỏi.

Nhìn bóng lưng Kim Thuẫn đi xa, trên mặt Mân Mân xuất hiện sự cô đơn, anh ta đi rồi, chắc là đi tìm lại cuộc sống giàu sang, không sai, trước khi hắn đến, Mân Mân đã nhận được một cuộc điện thoại từ một dãy số lạ, giọng của người đó cũng đã được xử lý, cô không nghe ra là ai, nhưng nội dung trong đó giúp cô biết, Kim Thuẫn đi tới nhà họ Kiều, nhà họ Kiều, gia tộc giàu sang, người người ngưỡng mộ, danh gia vọng tộc.

Hắn thật sự là người nhà họ Kiều, nhưng không biết tại sao lại đổi thành họ Kim, nhưng có một điều chắc chắn là, hắn không nhớ cô là ai.

…… tui là phân cách tuyến cô đơn ……

Giải quyết tên Linh phiền phức kia, lòng Tần Hiểu Hiểu yên ổn hơn một chút, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, dường như cô không thể nắm trong tay, cô không ngờ Linh lại tốn tâm sức để đối phó cô, cho nên cô mới vô tình nói ra những lời đó. Nếu cô không làm vậy, chắc chắn sẽ không bị hắn ám toán, cô thề nếu cô biết được người đứng sau Linh là ai, cô nhất định sẽ làm cho kẻ đó muốn sống không được muốn chết cũng không xong!

“Nghĩ gì vậy?” Nhậm Thiên Dã ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ cô, làm cô xuân tâm rạo rực.

“Dã, anh muốn biết quá khứ của em không?”

“Bảo bối, anh chỉ muốn cùng em xây dựng tương lai của chúng ra.” Anh nắm tay cô đi xuống phòng khách dưới lầu, ở đó đã có một nhóm người hầu đợi sẵn, thấy hai người đi xuống, bọn họ đồng thanh gọi: “Anh Nhậm, Nhậm phu nhân!”

“Dã, anh muốn làm gì vậy?” Tần Hiểu Hiểu khó hiểu hỏi, trong mắt đều là nghi vấn.

“Hiểu bảo bối, em còn nhớ anh đã nói sẽ cho em một ngạc nhiên không?”

Nhịp tim của Tần Hiểu Hiểu đột nhiên tăng nhanh, cô biết sắp có chuyện gì đó xảy ra, người hầu dưới lầu đứng thành hai hàng, cung kính cuối đầu, Nhậm Thiên Dã dẫn cô đi tới phòng thử quần áo, bên trong treo đầy các bộ áo cưới, trắng như tuyết, đỏ như máu, hồng phấn như ngọc, xanh như biển, tím mê hoặc……

“Mau đến thử xem, nếu không thích, chúng ta sẽ chọn cái khác.”

Tần Hiểu Hiểu cười tươi, nụ cười càng thêm chân thật, cô từ từ đi vào thế giới áo cưới, nhìn tình yêu chân thành và sự cưng chiêu cực độ trong mắt anh.

Tất nhiên, sau khi trải qua chuyện lần trước, bọn họ không hề có khoảng cách, ngược lại càng thêm ân ái, nhưng có vài chuyện xảy ra ngoài ý muốn của con người, giống như mùa xuân đến hoa đào nở, đó là quy luật của tự nhiên, quy luật của xã hội.

Chiếc áo cưới được chọn, là một chiếc áo cưới đuôi dài, phía trên đính đầy kim cương đỏ, chiếc áo cưới cúp ngực trắng tinh, ở ngực có một viên kim cương to, làm cho chiếc áo cưới càng thêm sáng chói. Tần Hiểu Hiểu đứng trước gương thử áo cưới, điện thoại của Nhậm Thiên Dã đột nhiên vang lên, anh không vội nhận, mà là mặc nó reo inh ỏi, Tần Hiểu Hiểu xoay người nhìn vào đôi mắt sáng quắc của anh, đây là ánh mắt cô rất quen thuộc, bình thường khi anh nhìn cô bằng ánh mắt này, chỉ có một kết quả, đó chính là——.

A——- Tần Hiểu Hiểu hét to, cô đã bị anh ôm vào lòng, Nhậm Thiên Dã cưng chìu hôn lên môi cô, đôi mắt dần trở nên nóng bỏng mê ly: “Hiểu bảo bối, em thật đẹp.” Anh xoay người, đá cửa phòng, sãi bước đi lên lầu. (D: dâm uy triển hiện thường xuyên anh Dã hé. NTD: Cô cút đi làm việc của cô đi. D: bà đây sẽ ngược anh….)

Cục cảnh sát nhận được một chiếc đĩa CD, bọn họ bỏ vào CD, vừa xem thì lập tức đi bắt Xuyên Tử Lăng, thì ra hắn không chỉ là một thương nhân bình thường mà hắn còn là Tứ gia nổi tiếng ở thành phố, buôn lậu, mở sòng bạc và đủ loại giải trí.

Bọn họ luôn muốn bắt bọn Tứ gia này, nhưng hắn ta lại quá xảo quyệt, bọn họ lại không có chứng cớ nên chỉ có thể lặng lẽ chờ thời cơ, cảnh sát nằm vùng họ phái đi đều bỏ mạng, không có chút manh mối nào về khuôn mặt của Tứ gia kia, chỉ biết hắn ta có quan hệ sâu sắc với Xuyên thị, lần này bắt Xuyên Tử Lăng là vì muốn tìm được một vài manh mối. Ai cũng cho rằng Tứ gia này là người cao to thô kệch nhưng không ngờ hắn lại là một ngưởi đàn ông có bề ngoài lịch sự dễ nhìn, nếu không phải trong băng ghi hình có mặt của hắn, chắc chắn sẽ không ai tin.

Xuyên Tử Lăng bị phán tử hình, án được hoãn lại ba năm, tất cả quyền lợi chính trị bị tước đoạt, toàn bộ gia sản bị tịch thu, nhà họ Xuyên sụp đổ, sau một đêm, tin tức này trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của người dân cả nước, bây giờ thành phố rơi vào thể chân vạc, nói toẹt ra là nhà họ Nhậm nắm quyền, nhà họ Lãnh đứng thứ hai, nhà họ Nghi đứng thứ ba.

……. tui là đường phân cách diệt Xuyên thị …….

Ánh trăng chiếu xuống gương mặt xinh đẹp của Tiểu Ưu, cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh mũi của người đàn ông nằm bên cạnh, từ sóng mũi xuống thẵng đến khóe môi rồi đến giữa môi, anh đã từng dùng đôi môi này để hôn cô, những lần nào cũng làm cô cảm thấy xa lạ, một sự hoài niệm xa lạ, cô kéo tay lên khóe mắt anh, anh có một đôi mắt mê hoặc lòng người, nhưng lần nào nhìn vào đó cô cũng cảm thấy mình giống như một cái bóng, cái bóng của một cô gái xa lạ nào đó.

Cô phát hiện mình càng ngày càng thích anh, nhưng có lẽ anh sẽ không yêu cô! Tiểu Ưu vừa nghĩ tới có một ngày sẽ phải rời xa Lãnh Diệc Thần, trong lòng liền cảm thấy chua xót và mất mác.

Sáng sớm cô thức dậy từ trong ngực của anh, đôi mắt đen như mực của Lãnh Diệc Thần nhìn Tiểu Ưu chằm chằm, giống như đang nhìn một người nào đó, say mê đến mức không tự chủ được mà hôn cô.

Mỗi ngày Tiểu Ưu đều pha cà phê cho anh, bây giờ anh cũng chỉ uống cà phê mà cô pha, cà phê chua, chua từ nghĩa đen đến nghĩa bóng, thế nhưng đó chính là nguyên nhân mà anh muốn uống nó.

Lãnh Diệc Thần đi tới phòng làm việc tổng giám đốc ở Long Thành, vừa ngồi xuống đã có người tới báo cáo: “Tổng giám đốc, người của chúng ta đã thương lượng với bên Ryan xong, bên kia sẽ nhanh chóng cử người đến ký hợp đồng.”

“Ừ, nhớ phải tiếp đãi thật tốt, lúc đó để quản lý Vương đi cùng.”

“Dạ, tổng giám đốc.”

“Còn chuyện gì không?”

“Dạ, tổng giám đốc, căn cứ theo điều tra, gần đây Lãnh phu nhân rất yên phận, hình như không có ý muốn bán.”

“Ồ? Ha ha——- cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, dưới mặt biển phẳng lặng chính là sóng lớn mãnh liệt, xem ra mụ hồ ly đó sắp xuất chiêu rồi.”

“Tổng giám đốc, chúng ta có cần chuẩn bị trước hay không?”

“Không cần, đến lúc đó tôi tự có sắp xếp, đi xuống trước đi.”

“Dạ, tổng giám đốc.”

—-

Truyện Chữ Hay