Mân Mân không nhớ mình đi khỏi biệt thự của Trần Hiểu Hiểu như thế nào, cô chỉ nhớ mình đã từ chối không cần Kim Thuẫn đưa về, khiến cho hắn lúng túng đứng tại chỗ không biết làm sao, xem ra hắn thật sự không nhớ, nhưng cô không thể nào quên được chuyện đó.
Về đến nhà Mân Mân thay giày, bỏ túi xách xuống rồi đi vào phòng, khóa cửa lại, cả phòng trở nên yên tĩnh, tiểu Đậu Đỏ rãi đầu, không biết tại sao mẹ lại như thế, lúc đi còn có Thần Khí hộ tống, tại sao lúc về lại nhất định phải thuê xe chứ? Nhưng hoàn hảo là cuối cùng dì Hiểu Hiểu cũng cho người đưa họ về. Bé cảm thấy, tối nay mẹ rất kỳ quái, chứ không đâu tại sao mẹ lại yên lặng như thế, thậm chí bé cảm thấy tận sâu trong lòng mẹ đang bị sự căm hận thiêu đốt, căm hận? Tiểu Đậu Đỏ vỗ mạnh vào đầu mình, suy nghĩ thật kĩ, nhưng cũng không nghĩ ra đáp án, không phải mẹ cũng tiếp nhận thần khí rồi à, tại sao tối nay lại như vậy?
Tiểu Đậu Đỏ ca thán, suy nghĩ của người lớn bé đoán không ra, hoàn toàn không hiểu.
Mặc kệ vậy, bé đi đôi dép con thỏ có cái tai màu hồng phấn lạch bạch đi vào phòng, tiện tay đóng sầm cửa, nhanh chóng vứt hai chiếc dép, mở máy tính đăng nhập QQ, Thần Khí, có onl không, có onl không? Tiểu Đậu Đinh vừa lên mạng thì lập tức gửi tin nhắn cho Kim Thuẫn, avatar của Kim Thuẫn đang hiện màu xám, hiển nhiên hắn không onl, tiểu Đậu Đỏ vẫn tiếp tục gửi thêm mấy tin nhắn rồi mới gập máy tính lại, lên giường nằm ngẩn người.
Tinh tinh tinh, âm báo tin nhắn QQ đột nhiên phát ra từ máy tính, tiểu Đậu Đỏ nghe thấy, vểnh cái mông nhỏ lên nằm lỳ ở trên giường xem tin nhắn, là tin nhắn của Thần Khí! Bé hưng phấn bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Về đến nhà chưa?” Kim Thuẫn gửi tới một câu hỏi ngắn gọn.
“A, Thần Khí, chú với mẹ con tối nay làm sao thế? Có phải chú làm mẹ con không vui không?” Tiểu Đậu Đỏ không trả lời câu hỏi của Kim Thuẫn, mà gửi đi mấy câu hỏi khác.
Người đàn ông bên kia im lặng trong giây lát, lập tức đánh ra một hàng chữ “Bây giờ cô ấy như thế nào? Có khỏe không?”
Tiểu Đậu Đinh lắc đầu đánh ra một hàng chữ, “Không, mẹ con không khỏe chút nào hết.”
“Xảy ra chuyện gì, cô ấy làm sao vậy!?” Hắn đánh chữ, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính chờ câu trả lời của bé. Diệp gia quán yêu thương.
“A, mẹ vừa về đến nhà liền nhốt mình trong phòng, đến bây giờ còn chưa đi ra.”
Kim Thuẫn nhìn dòng tin nhắn của tiểu Đậu Đỏ nhẹ nhàng thở ra một hơi, may là cô ấy chỉ tự giam mình ở trong phòng, cũng không xảy ra chuyện gì lớn như hắn nghĩ. Có lẽ là cô ấy quá mệt mỏi. Kim Thuẫn gửi cho tiểu Đậu Đỏ một icon an ủi.
“Không phải đâu, tối nay lúc đi tâm trạng của mẹ rất tốt, từ khi ăn cơm xong mẹ mới trở nên không bình thường, hình như mẹ còn rất ghét chú đấy, chú không nhận ra sao?” Tiểu Đậu Đỏ vội vàng đánh ra một hàng chữ, trong mắt tràn đầy khẩn trương. Ghét ư?
Đôi mắt Kim Thuẫn trở nên tối tăm, hắn không thể không nhìn thấy vẻ mặt Mân Mân khi từ chối hắn, có thể dùng từ ghét để hình dung, thậm chí còn mang theo oán hận, hận! Hắn bị ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu này làm sợ hết hồn, đôi mắt dần trở nên mênh mông.
Tiểu Đậu Đỏ thấy bên kia không trả lời, trong lòng cuống cuồng gửi mấy tin nhắn, Thần Khí, Thần Khí, chú còn ở đây không? Này, này, có hay không? Còn onl thì lên tiếng đi chú. Sau đó bé lại ấn hiệu ứng rung màn hình() rồi không cam lòng chờ đợi.
() Tương tự như Buzz ở Yahoo !
« Chú đây. » Kim Thuẫn chỉ gửi tới hai chữ rồi không có động tĩnh gì thêm.
Thế thôi hả, tiểu Đậu Đỏ có chút bực mình xoay người nằm trên giường, chờ đợi tin nhắn của người kia.
Kim Thuẫn cảm thấy trong đầu hắn bây giờ đang thiếu một chuyện rất quan trọng, chỉ cần hắn muốn nhớ lại thì đầu sẽ vô cùng đau đớn, rốt cuộc, hắn đã quên mất chuyện gì chứ! Trong lúc hoảng hốt hắn nghe thấy có người đang gọi hắn “thầy Kiều”.
Thầy giáo, hắn đã từng làm thầy giáo sao? ‘Ahihi đồ ngốc’ Sao bản thân hắn lại không nhớ gì, thậm chí một chút ấn tượng cũng không có, rốt cuộc, rốt cuộc là thế nào? Đầu hắn đau như muốn nứt ra, tắt máy tính rồi nằm vật ra trên giường, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, hắn mơ một giấc mơ, trong mơ hắn đang ở trường đại học, hắn còn nhìn thấy bản thân mình đi lên bục giảng giảng bài, phía dưới có rất nhiều học sinh chăm chú nhìn hắn, tan học, sinh viên tản đi, chỉ có cô gái mắt to ngồi hàng cuối cùng chưa đi, hình như cô ấy đang gọi hắn, gọi hắn là thầy Kiều, hình ảnh chuyển một cái, hắn lại mơ thấy mình bị một đám người nịnh bợ gọi là Kiều Thiếu…
Hơ–, hắn bừng tỉnh ngồi dậy, trong lúc hắn vô tình ngủ thiếp đi, mơ một giấc mơ rất chân thật, chân thật đến mức giống như đã từng xảy ra. Kim Thuẫn nhớ lại nội dung giấc mơ, hắn mở miệng chậm rãi nói ra mấy chữ Kiều Thiếu – -, hắn nhớ tới Thụy Lệ từng gọi hắn là Kiều thiếu, vẻ mặt còn cực kỳ nghiêm túc, chẳng lẽ, chẳng lẽ thật sự hắn không phải họ Kim mà là họ Kiều?!
Nửa đêm, Mân Mân cuộn mình dựa vào đầu giường, cơn ác mộng đã qua kia lại xuất hiện trước mắt cô, cô nhắm mắt không muốn nhớ lại. Cô vẫn còn nhớ rõ mình nín nhịn sự nóng rực khó chịu trong thân thể mà leo lên một thân thể mát lạnh to lớn, trên người người kia mang theo hương hoa nhàn nhạt, làm cho cô mê luyến quấn chặt, sợ một giây sau mình sẽ bị đẩy ra. Cô còn nghe thấy người đàn ông kia gọi cô là Mân Mân, buồn cười, làm sao hắn biết được tên của cô, khi ấy chính bản thân cô còn cho là ảo giác, bây giờ nghĩ lại tất cả đều không phải là ảo giác, mà là sự thật- – người đàn ông kia thật sự biết cô!