Gió biển thổi qua ghế đỏ, Tần Hiểu Hiểu cảm thấy như có chuyện gì sẽ xảy ra, cô cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy phong tình hấp dẫn: “Sao hả, Dã, anh muốn tỏ tình với em à? Ha ha ha…”
Cô cười ngọt ngào, nâng cái ly trong tay lên uống một hơi cạn sạch chất lỏng đỏ tươi bên trong.
Con mắt thâm thúy sáng như sao của Nhậm Thiên Dã nhìn dung nhan tuyệt mỹ của cô, cổ họng cử động lên xuống, cô thật đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, khắc sâu vào lòng người.
Bụp bụp ——, tiếng chạy từ xa truyền tới, một bóng dáng màu hồng nhỏ nhắn chạy tới như một làn khói, đợi đến lúc Tần Hiểu Hiểu phục hồi tinh thần lại, bé heo hồng đã chạy tới trước mặt.
Ột ột —–, Manh Bảo thở hổn hển nhìn đại mỹ nữ trước mặt.
Hai mắt Tần Hiểu Hiểu tỏa sáng: “A —–, bé heo này thật thú vị.”
Cô ôm tiểu Manh Bảo vào lòng, cầm lấy cái hộp tinh xảo từ miệng nó.
“Cho em.”
Trong câu nói không có nghi vấn mà chỉ có khẳng định.
“Xem thử xem có thích hay không.”
Tần Hiểu Hiểu đặt tiểu Manh Bảo xuống, từ từ mở hộp ra, tiểu Manh Bảo như bất mãn vì phải phải rời khỏi vòng tay ấm áp, nó nâng hai chân trước lên lay bắp chân cô.
“Trống không?!”
Tần Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn người đàn ông đối diện.
Anh cười tà mị: “Tiểu Manh Bảo, mày cũng biết giấu đồ nữa à.”
Nói xong, anh nâng bước đi đến bên cạnh Tần Hiểu Hiểu bắt lấy tiểu Manh Bảo vỗ lên trán nó.
Ột ột – -, tiểu Manh Bảo rầm rì một tiếng, nó chậm rãi mở miệng ra, để lộ một thứ sáng lấp lánh.
“Mở miệng to ra.”
Tiểu Manh Bảo duy trì trạng thái nghe hiểu há to mồm chờ người anh lấy, lúc chiếc nhẫn rubi sáng chói được đeo vào tay Tần Hiểu Hiểu, Nhậm Thiên Dã như làm ảo thuật lấy một cành hoa hồng đen từ chỗ Manh Bảo ra, quỳ một chân trên tặng cho cô gái trước mặt, nữ thần của anh.
“Tần Hiểu Hiểu, gả cho anh nhé!”
Đôi mắt nóng bỏng của anh chuyên chú nhìn cô, không muốn bỏ qua chút thay đổi nào trên mặt cô.
Tần Hiểu Hiểu híp mắt, môi cong lên, nụ cười từ từ sâu hơn, nhưng chỉ cười mà không có bất kỳ ngôn ngữ động tác nào.
Mí mắt anh giật giật, nhưng vẫn duy trì động tác trước đó, tiếng nhạc vẫn vang, Tần Hiểu Hiểu càm anh lên, như nữ vương nhìn vào anh, đôi môi đỏ mọng lập tức đặt lên môi anh, lúc anh dần thở gấp thì cô lại rời khỏi.
“Dã, đây là, đáp án của em.”
Đáp án của cô, cái hôn này có phải đại biểu cô đã đồng ý rồi không? Khi anh vẫn còn thất thần, cô đã ôm tiểu Manh Bảo, chải lông cho nó, được rồi, mặc dù nó là heo chứ không phải là chó, nhưng nó cũng có lông.
“Nó tên gì?”
“Tiểu Manh Bảo.”
“Tiểu Manh Bảo, về sau nó là của em đúng không?”
“Đương nhiên, chỉ cần em thích.”
“Sao hả, vẫn chưa chịu đứng dậy sao? Em không muốn ăn cơm một mình đâu.”
Tần Hiểu Hiểu nhận hoa hồng đen từ tay anh, hoa hồng đen tản ra màu sắc sâu kín dưới ánh mặt trời, gợi cảm hấp dẫn đến cực hạn, bàn ăn được trang trí tỉ mỉ, đồ ăn được bày thành các loại hình dáng lãng mạn, đủ màu sắc, vô cùng hấp dẫn, mùi hoa hồng quyến rũ: “Nếm thử cái này.”
Anh vừa nói vừa múc đồ ăn bỏ rồi đặt trước mặt cô: “Cẩn thận nóng.”
Tần Hiểu Hiểu nếm thử một miếng, mùi hương hoa hồng lập tức tràn đầy khoang miệng, cô nghĩ cô thật sự yêu món này rồi.
Thấy cô như vậy, anh cười tươi hơn.
Du thuyền này đúng là xa hoa, từ trên xuống dưới tổng cộng có hơn mười tầng, giờ bọn họ đang đi tới hồ bơi lộ thiên ở tầng giữa, anh đã sớm thay áo tắm nằm trên ghế mây kiên nhẫn chờ Tần Hiểu Hiểu.
Mái tóc xoăn dài gợn sóng, làn da trắng như tuyết của cô lộ ra dưới ánh mặt trời, bikini đỏ thẫm vô cùng hấp dẫn, để lộ đường cong quyến rũ.
Đi đến bên bể bơi, cô nhìn thấy cánh hoa hồng màu đen bồng bềnh trong nước tạo thành một hình trái tim thật to, lãng mạn lại làm người ta cảm động, không biết từ khi nào mà trong bể bơi lại phun nước như đài phun nước, trong nước có thêm nhiều cánh hoa khác nhau, nhấp nhô trôi lên bờ, Tần Hiểu Hiểu nhìn thấy thì vui vẻ chơi đùa.
Nhậm Thiên Dã đứng ở phía sau cô: “Bảo bối, có thích không?”
Hai người bị nước làm ướt nhẹp, Tần Hiểu Hiểu dần dần đến gần anh, cô đặt tay lên bụng anh, vuốt ve, anh giơ tay muốn bắt tay cô lại, cô lại giống như con cá trách, trốn mất, thừa dịp anh không chú ý cô dùng sức đẩy anh xuống hồ bơi.
Tũm —-, tiếng vật nặng rơi xuống nước, anh ngoi lên lau nước trên mặt mình, nhìn Tần Hiểu Hiểu đang cười run rẩy hết cả người trên bờ.
Cô cố ý, anh biết điều này, nhưng không ghét vì cô làm vậy, đây mới là nụ cười chân chính của cô, sáng rỡ, đẹp mắt, thậm chí rất ấm áp! Nhậm Thiên Dã dung túng nói: “Nếu em đã thích như vậy, thì cũng thử một lần nhé?”
“Hả?”
Tần Hiểu Hiểu ngừng cười, nước mắt còn vươn trên mi, cô đến gần bên bể bơi vươn cánh tay ra với Nhậm Thiên Dã: “Mau lên đây đi.”
Anh bơi lại chỗ cô, cô dùng sức kéo anh lên, lúc kéo được một nửa cô nhiên buông lỏng tay cánh tay, tũm —-, anh lại rơi vào hồ bơi lần nữa, Tần Hiểu Hiểu thực hiện được âm mưu lại cười ghê gớm hơn lúc này, cô ngồi ở bên bể bơi vỗ xuống đất cười không dừng lại được.
Ôi con bà nó —–, từ lúc anh chìm xuống tới giờ không thấy anh ngoi lên, anh, không phải là anh chết đuối chứ?! Lòng Tần Hiểu Hiểu trầm xuống, cô vội vàng nhảy xuống để tìm anh.
“A —-!”
Bắp đùi Tần Hiểu Hiểu bị cái gì đó cuốn lấy, cô bị kéo vào trong nước, khi bắt gặp đôi mắt sáng như sao kia, cô biết mình bị anh lừa rồi.
Hai đôi môi ấm áp chạm vào nhau, anh bá đạo ôm chặt cô, cảm giác khi ở trong hồ bơi và ở trên giường rất khác nhau, lúc này làn da cô trơn trượt, anh hơi kích động, không biết từ lúc nào mà bikini trên người cô đã trôi càng lúc càng xa, nhưng hai người đang dây dưa trong nước không rảnh quan tâm tới nó, giờ bọn họ chỉ muốn đối phương.
“Ưm.”
Cô đang nằm ngủ trên giường, gió đêm vù vù thổi vào, Nhậm Thiên Dã nhíu mày đi đóng cửa sổ lại, gió đêm nổi lên, anh cẩn thận kéo rèm cửa sổ, kiểm tra mấy lần không thấy có vấn đề gì, mới nhấc chân đi ngoài.
“Bắt được chưa?”
“Thực xin lỗi, tổng giám đốc, hắn quá gian xảo, chúng tôi đã để hắn trốn thoát.”
“Ừ, thông báo các ám vệ, không để cho hắn đi vào thành phố lần nữa, tôi không muốn nhìn thấy hắn!”
“Dạ, tổng giám đốc!”
“Đi xuống đi.”
Anh ngồi trên ghế dựa liếc nhìn bạn tốt Lãnh Diệc Thần một cái: “Người phụ nữ kia cậu xử lý xong rồi?”
“Ừ, hừ.”
“Cậu không thấy cô ta xuất hiện trong bữa tiệc một cách rất rất đột ngột sao?”
“Trước kia tớ đã biết cô ấy, cô ấy không phải là loại phụ nữ như cậu nghĩ.”
“Chỉ mong vậy, tâm lý cậu vững chắc là tốt rồi.”
“Chuyện ngoài ý muốn lần trước Tu Mục đã điều tra ra rồi.”
“Kết quả thế nào?”
“Đúng là có người cố ý làm ra.”
“Vậy chúng ta có cần báo cảnh sát không?”
“Trước thì không, tớ muốn dụ rắn ra khỏi hang.”
Hành trình một ngày một đêm trên biển kết thúc, Nhậm Thiên Dã dẫn Tần Hiểu Hiểu tới một nhà hàng nổi tiếng tên là Tư Phòng Thái, thiết kế ở đây rất đẹp, mang đậm sắc cổ xưa, phòng ăn và vườn hoa được rất đẹp, cầu nhỏ nước chảy, đẹp đến không chân thật.
Tần Hiểu Hiểu đánh giá chung quanh, nhìn thấy thảm thực vật xanh ngắt thì tinh thần cũng sảng khoái, Nhậm Thiên Dã thấy cô hứng thú với hoa cỏ, thì ôm eo cô đi vòng vòng một chút, sân ở đây rất lớn, đằng sau còn có vườn, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy nhà chính, phải vào vườn mới có thể phát hiện sự ảo diệu bên trong.
Trong vườn, từng phòng có một bàn, tối đa cũng chỉ có thể tiếp đãi năm bàn, còn lại là không gian tư nhân của chủ nhân.
Dù là vậy, vẫn có rất nhiều người đặt.
Yêu cầu với khách của Tư Phòng Thái cực cao, chẳng những phải có tiền có quyền, không phải người bình thường, nhất định phải là cục trưởng hoặc là CEO cao cấp mới được, còn có một quy định bất thành văn, người đến dùng cơm nhất định phải chưa từng ly hôn.
Nhiều điều kiện hà khắc như vậy, hơn phân nửa khách chỉ có thể dừng bước ở đây, điều này cũng làm cho nhà hàng này càng thêm thần bí cao quý.
Người đã ly hôn không được đến đây ăn cơm, chẳng lẽ chủ nhân của nó là một cô gái si tình? Hoặc là một người đàn ông tổn thương trong tình cảm?
Tần Hiểu Hiểu nghĩ tới những thứ này, hai bên đường vắng lặng, một quả quýt vàng bay vào người cô: “Ui da —-.”
Nhậm Thiên Dã chưa kịp mở miệng hỏi thăm, con đường dành cho người đi bộ bổng vang lên một tiếng mỉa mai từ xa truyền tớiL “Nhậm tổng thật hăng hái!”