Một tuần sau, thời tiết buổi sớm vô cùng tốt, Nhậm Thiên Dã cả người thoải mái tắm, đánh răng xong thì trở lại phòng ngủ hà hơi vào mặt người phụ nữ đang ngủ trên giường, vị chanh mát mẽ truyền tới, Tần Hiểu Hiểu nằm ngay đơ trên giường lập tức tỉnh hồn lại.
Chớp chớp đôi mắt còn đang buồn ngủ: “Anh dậy rồi à.” Trong giọng nói còn nồng nặc giọng mũi.
“Hôm nay anh có chuyện phải đi khỏi thành phố, một giờ chiều sẽ bay, em đi với anh.”
Tần Hiểu Hiểu phong tình vạn chủng cho anh một nụ cười câu hồn, lười biếng thức dậy mặc quần áo, tóc rơi xuống ngực, trong sự lười biến lộ ra một chút quyễn rũ.
Buổi sáng nhu cầu của đàn ông rất cao, nhìn bức tranh sống làm người ta phun máu mũi, anh quả quyết nhào qua, Tần Hiểu Hiểu mới vừa mặc quần áo xong lại bị anh cởi ra, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói.
“Anh lưu manh quá!”
“Lưu manh cũng chỉ lưu manh với em.”
Anh tiếp tục công việc gieo giống.
Trong nháy mắt Tần Hiểu Hiểu lệ rơi đầy mặt, ở bên ngoài người này rất lạnh lùng, rất cao quý, tại sao bây giờ lại biến thành một tên cầm thú thế này? Làm cầm thú không biết mệt mỏi!
Mấy tiếng sau, Nhậm Thiên Dã thỏa mãn liếm môi kết thúc hoạt động buổi sáng, cô gái nhỏ nằm dưới mệt mỏi gần như ngủ mê mang, cầm thú mẹ nó đúng là thể lực cầm thú, hừm, thật sự anh có phải là con người hay không hả?
Tần Hiểu Hiểu rên rĩ từ trên giường ngồi dậy lần nữa, cô chạy vào phòng tắm: “A! Thật thoải mái.”
Cô nằm trong bồn tắm thư giản, không ngừng than thở, thật muốn ngâm hoài không ra.
“Bảo bối, em tắm xong chưa?”
Giọng nói không thức thời của anh vang lên ngoài phòng tắm: “Có muốn anh vào tắm giúp em hay không?”
“A, xong rồi, xong rồi.”
Tần Hiểu Hiểu vạn lần không muốn vọt ra khỏi bồn tắm, cô không muốn người nào đó mượn cớ giúp cô tắm rồi lại giở trò lưu manh.
Bữa sáng là Nhậm Thiên Dã tự mình làm, có cháo yến mạch, chút đồ ăn, trứng gà, bánh bao, là một bửa sáng truyền thống, ăn sáng xong, Tần Hiểu Hiểu cảm thấy khôi phục được chút sức lực, cô nằm lên ghế salon ngủ, không biết trôi qua bao lâu, cảm giác lắc lư đánh thức cô.
Thức dậy, đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của anh: ‘Thức rồi, còn mệt không?”
Có chút không biết rõ trạng huống, Tần Hiểu Hiểu gật đầu một cái: “Ừ, có một chút.”
“Ngoan, chờ tí nữa lên máy bay rồi ngủ tiếp.”
Lên máy bay? Ba chữ này làm Tần Hiểu Hiểu tỉnh hồn lại, ngốc đầu khỏi đùi anh, cô mới phát hiện mình đang ngồi xe đi đến sân bay.
Tần Hiểu Hiểu dùng ánh mắt thăm dò nhìn anh, cô lên xe bằng cách nào, sao cô không có một chút ấn tượng nào hết vậy.
Anh nhướng mày kiếm, thoải mái nói: “Rất đơn giản, sợ đánh thức em, anh và Kim Thuẫn dùng cáng khiêng em lên xe.”
Cáng?! Khiêng lên xe! Tần Hiểu Hiểu sợ hãi há hốc mồm, vất vả tiêu hóa sự thật này, người có tiền đúng rõ trâu bò, ngay cả cáng cũng có, trên trán cô trượt xuống ba vạch đen. (=.=lll)
Đến sân bay, một chiếc máy bay cỡ nhỏ đã chờ sẵn ở đó, Nhậm Thiên Dã nghiền ngẫm nhìn Tần Hiểu Hiểu, ý là có muốn anh dùng cáng khiêng cô lên máy bay không.
Tần Hiểu Hiểu ngồi thẳng lưng, so với cây tùng còn thẳng hơn, lắc hai tay nhỏ bé, anh nhìn động tác nhỏ của cô, bất giác mỉm cười.
Ngồi trên máy bay, Tần Hiểu Hiểu nhìn từ trước tới sau, tại sao trên máy bay này trừ người điều khiển, tiếp viên hàng không và bọn họ ra thì không có ai nữa vậy?
“Được rồi, đắp chăn lên người ngủ một chút đi, khi nào đến anh sẽ gọi em.”
Nhậm Thiên Dã nhận cái chăn lông cừu từ tiếp viên hàng không đắp lên người Tần Hiểu Hiểu.
“Sao trên máy bay chỉ có mấy người chúng ta vậy?”
“Máy bay tư nhân.”
Tần Hiểu Hiểu sáng tỏ, không hỏi thêm nữa, cô thật sự có chút mệt, nhanh chóng đi đánh cờ với Chu Công.
Nhậm Thiên Dã nhìn người phụ nữ ngủ bên cạnh mình, bất giác cong môi, gần đây anh muốn cô rất thường xuyên, nhưng nghĩ tới mùi vị tốt đẹp của cô, anh không kiềm chế được, dục vọng lập tức dâng trào.
Anh đưa tay ngoắc Kim Thuẫn tới, thấp giọng nói: “Sao rồi, bên kia đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Đều đã chuẩn bị xong, anh yên tâm.”
“Đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.”
Ban đêm, bọn họ tới nơi, đoàn người đi vào khách sạn năm sao, ở phòng tổng thống, đẩy cửa phòng ra, trong phòng xa hoa giống như dùng vàng chế tạo ra, hương vị của biển ập tới, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng chạy tới cửa sổ sát đất, biển khơi mênh mông vào buổi tối đặc biệt thần bí, gió biển thổi lên mặt cô, cô thoải mái giang hai cánh tay ra, nhìn bờ đại dương xa xa, chỗ này thật đẹp, làm người ta say mê.
“Sao hả, bảo bối, em thích chỗ này không?”
Anh ôm cô từ phía sau, cúi đầu ngậm vành tai của cô.
“Ừ———-.”
Tần Hiểu Hiểu nhạy cảm khẽ rên một tiếng, sau đó gật đầu: “Chỗ này rất giống nơi lúc trước em ở.”
Anh bắt được tin tức hữu dụng, theo lý mà nói bảo bối hẵn là sinh ra trong thành phố, nhưng thành phố không có biển, chỉ có sông, vậy nơi cô nói chắc chắn không phải trong thành phố, Hiểu Hiểu rốt cuộc em là ai? Ở trong lòng Nhậm Thiên Dã âm thầm đặt câu hỏi.
Ngày hôm sau bọn họ ngồi du thuyền ra biển, du thuyền vững vàng chạy trên biển khơi, hôm nay Tần Hiểu Hiểu mặc mộ chiếc váy màu trắng cao eo, trên ngực còn có một con bướm trắng tinh khiết, cổ đeo dây chuyền ngọc thạch màu lam Nhậm Thiên Dã chọn, tóc vén cao, tựa như nữ thần cao quý tao nhã.
Tiếng nhạc êm dịu vang lên, Nhậm Thiên Dã nhìn Tần Hiểu Hiểu động lòng người đối diện, tim của anh lại nóng lên, làm một động tác mời, cánh tay nhỏ bé mềm mại của cô đặt lên lòng bàn tay anh.
Bọn họ khiêu vũ trên du thuyền, không biết đã đến buổi trưa từ lúc nào, Nhậm Thiên Dã nắm tay cô đi tới bàn ăn, toàn bộ ghế ngồi đều là màu đỏ, giống như có chuyện vui.