Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Woa.......woa ......công tử ấy là ai sao lại tuấn tú như vậy chứ , ta cảm thấy choáng rồi đây " một cô nương nhìn thấy liền bị cảm nắng với thiếu niên tử y đang đi trên đường
" Ta cũng cảm thấy như choáng mất rồi " người phụ nữ thứ hai cũng thất thố như người một
" Công tử ấy là người anh tuấn nhất ta gặp được đó , còn anh tuấn hơn cả tứ vương gia của chúng ta nữa đấy " người thứ ba
" Đúng vậy , quá tuấn , quá suất , yêu chết đi được "người thứ tư cũng vậy
Cả đám con gái ai nấy đều cảm nắng với tử y nam tử đó hết , người ấy không ngoài ai khác là Hàn Nguyệt Băng Y cải trang thành nam tử , giờ Băng Y một thân anh tuấn tiêu sái , nàng đã dùng nước bôi đen lên khuôn mặt một chút , cho thêm bú ở cổ của nam tử nên giờ thành một công tử cực kỳ anh tuấn
Nàng muốn xem kỹ viện ở cổ đại này thế nào , còn để xây một cái tân tiến hơn để kiếm tiền thêm để nuôi mấy ngàn người mới được .
Nàng vào kỹ viện lớn nhất kinh thành của Kỳ Nguyệt này xem thử , bên trong được xây dựng cũng hoành tráng nhưng cực kỳ dung tục , lòe loẹt quá mức son phấn quá nồng , làm cho nàng cảm giác rất khó chịu
" Công tử người ngồi ngoài sảnh hay trong phòng " nhìn tử y nam tử này cũng là biết người có tiền hay có chức có quyền gì rồi
" Phòng " nàng lạnh lùng nhìn ả rồi nói
" Vâng , sẽ có ngay , A Thúy dẫn công tử lên phòng " tú bà mặt mày cứng lại khi nghe giọng của chàng , nhưng một lúc rồi cũng về trạng thái cũ , mặt ả trét lên không biết bao nhiêu hộp phấn mà trắng sát như ma
" Công tử mời theo em " công tử này quá suất , nếu được công tử sủng ái sẽ bao nhiêu vui sướng, nghĩ vậy A Thúy mặt đỏ lên như đít khỉ vậy
Ngoài cửa ra vào của kỹ viện , lại có thêm người anh tuấn bước vào viện , làm cho quán một thoáng nháo lên lên tiếp vì người ngoài cửa cũng không thiếu phần anh tuấn như người đầu , nhưng với người này trên miệng luôn nở nụ cười
" Huynh đài , huynh đài , huynh cho ta hỏi ? " thiếu niên chạy vào theo sau lưng Băng Y hỏi .
" Huynh nếu hành tẩu một mình thì chúng ta có thể kết giao được không ? " thiếu niên mặt mày phấn khởi, trong lời nói tâm ý mười phần làm cho Băng Y cũng động dung .
" Ừa " nàng nhìn người thiếu niên có nụ cười tỏa nắng này , diện mạo như phan an , khuôn mặt như tranh , đôi mắt có thần , nói chung cũng anh tuấn .
" Vậy ta có thể ngồi cùng với huynh được không ? " nam tử ấy vẫn vương trên môi nụ cười
" Tùy , nhưng tiền bao phòng ngươi trả " nàng không rãnh đâu mà bao kẻ mới quen biết
" Hảo , ha.....ha...." hắn vui vẻ theo sau, không biết tại sao khi hắn gặp được tử y nam tử này ngoài đường thì hắn muốn làm quen với người này . đúng là hắn không hiểu mình nghĩ gì nữa lại hứng thú với nam tử này
" Công tử đều này sao được " nam tử mặc đồ hắc y đi sau nam tử trên môi luôn nụ cười này bất mãn lên tiếng
" Trình Nhật " nam tử ấy biểu cảm không vừa lòng với hắc y nam tử sau lưng
" Công tử , nhưng ........" thân phận công tử tôn quý đến nhường nào sao ngồi cùng phòng cùng bàn với nam tử lai lịch không rõ này , lỡ hắn là thích khách thì cái mạng này của mình cũng không bồi nổi một sợi tóc cho công tử .
" Chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của huynh đây " hắn ôm quyền
" Không thân không cần biết tên làm chi " nàng không phải là người nào cũng nói tên ra
" Ngươi , ngươi biết công tử của ta là ai không mà vô lễ " Trình Nhật bất mãn với thái độ của Băng Y nên lên tiếng bất bình
" Trình Nhật không được vô lễ " hắn nhìn Trình Nhật làm Trình Nhật không nói được gì
" Tại hạ thất lễ , thất lễ " hắn hơi tò mò với tên tử y nam tử này rồi đấy
" Nhưng tại hạ tên là Huyền Diệp mong kết bằng hữu với huynh đài " hắn thật tâm muốn kết bằng hữu này