Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
Dọc theo đường đi, xe ngựa đi cực nhanh, thuộc hạ Huyền Kha giám thị nghiêm mật, Vân Hiểu Nguyệt không có bất cứ cơ hội nào vén rèm xe lên nhìn xem tình huống bên ngoài, chỉ có thể dựa vào lỗ tai nghe thấy tiếng người ồn ào, chắc là sắp đến Hoàng thành.
Quả nhiên, trước sau một canh giờ, nghe thấy được mọi người nối tiếp rao hàng nhiệt tình. Đã đến Hoàng thành.
Xe ngựa lại đi được ước chừng nửa canh giờ, tai nghe thấy gặp cửa lớn được mở ra.
“Két…”
Người lái xe ngựa chậm tốc độ xe lại, chậm rãi hướng chạy về phía trước, một lát sau, xe ngừng lại, Huyền Kha dẫn đầu nhảy xuống, rèm xe vén lên, mỉm cười nói:
“Nguyệt Nhi, đến rồi, xuống đây đi!”
Tay kéo Bảo Bảo, xoay người đi ra cửa xe, bên trong trên ghế xe được bọc bằng dạ minh châu, cho nên không biết là hóa ra trời sớm đã tối, ánh trăng sáng tỏ nghiêng xuống dưới, chiếu vào bốn phía trên rừng cây dày đặc, Vân Hiểu Nguyệt phát hiện chung quanh xe, đều là cây cối cao lớn, đứng ở trên xe dõi mắt nhìn lại, xuyên thấu qua cây cao lớn, mơ hồ thấy có mái hiên cong kiến trúc hoa mỹ đan xen được phân bố hợp lí, nói vậy nơi này chính là phủ Thái Tử.
Vân Hiểu Nguyệt ôm eo Bảo Bảo, thân né qua tay Huyền Kha ra, nhẹ nhàng nhảy, khi xuống xe ngựa, lạnh nhạt nhìn hắn:
“Bảo Bảo cùng ta đều đói bụng, đồ ăn chuẩn bị xong chưa?”
Ánh mắt Huyền Kha buồn bã, thu hồi tay lại nắm thật chặc giấu vào trong ống tay áo, đứng nhìn hai người nam tử trung niên bên cạnh một cái, một tên nam tử trong đó mặc thanh y vội khom lưng thi lễ, cung kính nói:
“Hồi bẩm cô nương, đồ ăn cùng phòng đều đã chuẩn bị, mời chủ tử cùng cô nương đến ‘Tư Nguyệt lâu’ dùng bữa.”
Tư Nguyệt lâu?
Vân Hiểu Nguyệt nao nao, đạm mạc nói:
“Dẫn đường!”
“Vâng!”
Xuyên qua này phiến rừng cây nồng đậm, đập vào mi mắt, thấp thoáng ở bên trong cảnh trí ba tầng tiểu lâu là một tràng rừng cây tầng tầng, trước cửa tiểu viện có một cái bảng ba chữ rồng bay phượng múa “Tư Nguyệt lâu”, trước lầu là một tảng hồ sen lớn, nhân dịp đầu mùa hạ, mãn đường lá sen xanh tươi, tầng tầng lớp lớp, hoa sen hồng nhạt theo gió lay động, thấm ra thơm ngát nhàn nhạt, dưới ánh trăng chiếu sáng, có vẻ yên tĩnh đáng yêu như vậy, đường trên kéo dài hướng qua một cây cầu Ngọc Thạch, một con đường nhỏ bạch ngọc thẳng tắp thông hướng bên trong lầu, hai bên là hai khu vườn hoa nhỏ, các màu hoa tươi nộ khắp nơi, giống như là ‘thế ngoại đào nguyên’. Đương nhiên, nếu như không có nhiều người giám thị nấp ở góc âm u như vậy, nơi này thật là cái địa phương ‘tu thân dưỡng tính’ tốt!
“Nơi này là ta tự phái người tạo thành, có thích hay không?”
Thấy Vân Hiểu Nguyệt dừng bước thưởng thức, Huyền Kha ôn hòa nói.
“Một cái lồng giam mà thôi, làm gì để ý có thích hay không?”
Liếc mắt châm chọc nhìn hắn, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Bảo Bảo, thẳng hướng tiểu lâu mà đi.
” Tham kiến Điện Hạ, tham kiến cô nương!”
Vừa bước vào cửa, thanh âm chỉnh tề vang lên, ngước mắt chỉ thấy giữa chính sảnh bày một cái bàn trang sức hoa mỹ khổng lồ, mặt trên để rất nhiều thức ăn tinh mĩ, hai bên đứng ước chừng hai mươi thị nữ tú lệ, quỳ chính trên mặt đất cung kính kêu lên.
“Tỷ tỷ, Bảo Bảo rất đói bụng!”
Kéo kéo tay Vân Hiểu Nguyệt, Bảo Bảo nhỏ giọng nói.
“Dùng bữa đi!”
Huyền Kha nhăn nhíu mi, không vui trừng mắt Bảo Bảo một cái, cao giọng phân phó, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Bảo Bảo ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn thị nữ cầm ngân châm một lần thử qua, mới động thủ giúp Bảo Bảo gắp thức ăn.
Trên bàn cơm không khí rất trầm, từ đầu đến cuối, Vân Hiểu Nguyệt chưa từng nhìn qua cái Huyền Kha ngồi ở trên đầu kia một cái, lại vội vàng đút vào bụng Bảo Bảo cùng bản thân nàng. Rốt cục cũng ăn xong, buông bát đũa xuống, Vân Hiểu Nguyệt sủng nịnh giúp Bảo Bảo lau sạch sẽ tay cùng mặt, hơi giương mắt lên, lại thấy trước bàn Huyền Kha bát đũa không chút nào động, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mắt chớp cũng không chớp mà chằm chằm nhìn nàng, cặp con ngươi đen giống thủy tinh kia trong suốt triền miên tràn đầy thâm tình, môi mỏng manh hơi hơi giơ lên, ôn nhu cười, phảng phất như đang nhìn bảo bối trân quý nhất trên thế giới.
Dựa vào tâm mà nói, hắn rút đi tất cả sát khí cùng tàn nhẫn, là người đơn thuần mà xinh đẹp, chỉ tiếc, tim của hắn là toàn tối tăm, cùng bề ngoài của hắn, tuyệt không hợp nha.
Thấy ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt xem kỹ, mặt Huyền Kha đỏ lên, có chút mất tự nhiên chuyển tầm mắt ra, cầm lấy ngân đũa trên bàn, phân phó:
“Đưa hai vị lên lầu nghỉ ngơi.”
“Vâng!”
Lầu hai có hai gian phòng, một gian gọi là “Tàng Nguyệt các”, một gian gọi là “Bạch nguyệt cư”, nhìn hai tên này, Vân Hiểu Nguyệt cũng cảm giác cả người khó chịu:
‘ Người này nói rõ ràng đã sớm liền muốn tính kế nàng, cho nên tiểu lâu sớm xây xong, thật sự là buồn bực, còn Bạch Nguyệt, Tàng Nguyệt nữa? Qua không được bao lâu, ta sẽ khiến cho ngươi e ngại chữ nguyệt, hừ! ‘
“Cô nương mời!”
Thị nữ đẩy cửa “Tàng Nguyệt các” ra, cung kính nói.
Nắm tay Bảo Bảo, Vân Hiểu Nguyệt đạp cửa đi vào, trong nháy mắt bên trong bố trí làm cho nàng sững sờ, bố trí được cực kì thoải mái, nhất là trong phòng ngủ, lan giường rộng rãi trên không có tục khí được khắc không phải thánh vật long phượng, mà toàn là trăng tròn, trời sao cùng hoa sen, thật rất khác biệt, liền ngay cả màn sa cũng là màu trắng ngà tinh luyện, mặt trên thêu tú nhã. Trên giường chăn gấm mặt trăng cũng rất khác biệt, trên chén trà uống nước, khăn trải trên bàn, trên bàn trang điểm, liền ngay cả hộp trang sức, đều có ấn ký trăng tròn, một bên bình phong, vẻ chỉ một Mãnh Hổ, quỳ rạp trên mặt đất, lẳng lặng dừng ở không trung nhìn lên ánh trăng kia, ý đó, không cần nói cũng biết!
“Cô nương, mỗi một dạng nơi này, đều là Điện Hạ chọn lựa, một đám ánh trăng kia, là Điện Hạ tự tay khắc lên, cái bình phong kia là bức tranh Điện Hạ vẽ, liền ngay cả hoa sen trong hồ bên ngoài, cũng là Điện Hạ tự mình xuống nước.”
Thấy ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm một đám ‘Nguyệt Nhi’, một nha hoàn cao gầy mở miệng nói, mặt trái xoan xinh xắn, có vẻ tận lực đè nén ghen tị.
“Vậy sao?”
Đuôi lông mày khẽ nhếch, Vân Hiểu Nguyệt châm chọc nhìn nàng:
“Ngươi là thuyết khách hắn phái tới sao? Đưa nước ấm vào, Thái Tử muốn tắm rửa.”
“Vâng!”
Trong mắt nhanh chóng xẹt qua biểu tình phẫn hận, nữ tử lui ra ngoài.
“Tỷ tỷ, chúng ta vừa mới cùng người xấu kia ở cùng một chỗ, không phải rất nguy hiểm sao, chúng ta nghĩ biện pháp đào tẩu đi, đến Chu Tước quốc, đến chỗ đó liền không ai dám khi dễ chúng ta, được không?”
Bảo Bảo đi qua đóng cửa lại, lôi kéo tay Vân Hiểu Nguyệt, lo lắng hỏi.
” Đứa ngốc này, chúng ta tạm thời đi không được, nơi này rất nguy hiểm, đệ không thể cùng tỷ tỷ tách ra, biết không?”
Sủng nịnh vỗ vỗ tay hắn, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười phân phó.
“Bảo Bảo biết tỷ tỷ bản lĩnh rất lớn, Bảo Bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Vậy … Chúng ta khi nào thì có thể đi à?”
“Thời điểm đến dĩ nhiên là có thể đi rồi, tắm rửa xong sớm đi ngủ đi!”
Cười nhẹ, nàng tự nhiên sẽ không nói việc nàng an bài cho Chu Lân, hắn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, lại nói, không thể ngăn rất nhiều lỗ tai đâu, làm sao có thể nói đây?
Rất nhanh, nước ấm mang tiến vào, bản thân Chu Lân cỡi quần áo đi xuống bồn tắm, Vân Hiểu Nguyệt đi vào giúp hắn tắm xong lau khô một nữa, sau vì chính hắn đem bộ trung y vào, mới đi vào đưa hắn xử lý chỉnh tề, đưa lên giường.
Bên người Chu Lân hắn trừ bỏ tiểu hầu Đại Bảo cùng Nhị Bảo, hắn chỉ để cho Vân Hiểu Nguyệt đụng chạm, cho nên nàng mới đi vào giúp hắn tắm rửa, nàng lại không có một tia tà niệm, bởi vì nàng đã hai mươi bảy, tâm lý tuổi hai mươi bảy. Nhưng ở bên ngoài trong mắt nhóm thị nữ này, nàng một nữ nhân sắp thành phi tử của chủ tử bọn họ, lại cùng một nam tử trần trụi chung sống một chỗ, thật sự là có ngại phong hoá, thủy tính dương hoa.
Từ phòng tắm, làm Vân Hiểu Nguyệt nắm tay Chu Lân lúc đi ra, người thị nữ kia lại lên giọng:
“Cô nương, người là nữ nhân chủ tử chúng ta thích nhất, thỉnh người tự trọng.”
“Bốp…”
Bước nhanh tiến lên, Vân Hiểu Nguyệt không khách khí chút nào quăng nàng một cái tát, lớn tiếng quát:
“Thật to gan, Huyền Kha còn không có dám quản ta, ngươi một nô tài, có tư cách gì thuyết tam đạo tứ, cút ra ngoài!”
“Ngươi…”
Mặt trái xoan che mặt lại, trợn to hai mắt oán hận nhìn nàng một cái, khóc liền xông ra ngoài.
“Nàng là ai?”
Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt mở miệng hỏi.
“Hồi bẩm cô nương, Viên nhi tỷ tỷ đã sớm là người của chủ tử, chủ tử vốn muốn cho nàng làm trắc phi, Viên nhi tỷ tỷ không đồng ý, chỉ muốn làm nha hoàn bên người chủ tử, cho nên chủ tử thật cưng chìu nàng, đem tất cả cơ thiếp trong phủ cũng cho nàng quản.”
Một tiểu nha đầu sợ hãi trả lời.
” Thái Tử phi của hắn đâu?”
Vân Hiểu Nguyệt có chút kinh ngạc: ‘ Huyền Kha này cũng không nhỏ. Làm sao có thể không có chính phi nha? ‘
“Hồi bẩm cô nương, Trân phi nương nương cơ thể yếu kém nhiều bệnh, từ sau khi gả lại đây, vẫn ru rú trong nhà, cũng không quản sự, ba tháng trước đột nhiên bệnh cũ tái phát, đã qua đời!”
” À, như vậy Thái Tử phi các ngươi chết rất nhiều sao?”
Vân Hiểu Nguyệt nhăn nhíu mi, truy vấn.
“Chủ tử chỉ có một vị chính phi nương nương cùng bốn vị trắc phi nương nương, người khác không sủng hạnh qua còn không có phong hào là tám vị tiểu chủ, bao gồm Viên nhi tỷ tỷ. Hiện thời Trân phi nương nương cùng Ngọc phi nương nương đã qua đời, trừ bỏ Viên nhi tỷ tỷ ra, mấy ngày trước còn dư lại toàn bộ đều bị chủ tử nhốt vào sương phòng của hậu viện. “
Tiểu cô nương một hơi nói xong, Bảo Bảo cũng ngủ ngon.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi liền tới hầu hạ ta đi, đi chuẩn bị nước ấm.”
Hiểu rõ cười, Vân Hiểu Nguyệt phân phó.
“Vâng, Hồng nhi tuân mệnh!”
Đem bản thân xử lý sạch sẽ, trời đã gần đến khuya lắm rồi, từ tối hôm qua Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu liền ngủ không được ngon giấc mệt mỏi cực kỳ, cho mọi người lui, đến nằm ngủ ở gần bên ngoài Bảo Bảo, lẳng lặng ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, cảm giác có một đôi mắt lẳng lặng dừng trên người, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, bỗng nhiên thức tỉnh, rõ ràng thấy đầu giường ngồi lại là Huyền Kha, tựa vào trên giường, cứ như vậy nhìn nàng, cho dù con ngươi nàng mở mắt, cũng không có động một chút.
“Huyền Kha, ngươi muốn làm gì?”
Hơi sững sờ, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
“Nguyệt Nhi, ta muốn làm gì thì đã sớm phạm rồi, nàng mệt muốn chết rồi đi, một chút tính cảnh giác cũng không có, ta nhưng là ở chỗ này ngồi đã lâu rồi! Nàng yên tâm, Huyền Kha ta chưa bao giờ bắt buộc nữ nhân, huống chi là nàng, nàng bây giờ đã gần đến ở bên cạnh ta, ta càng sẽ không làm chuyện tổn thương nàng, nàng có biết hay không, lúc trước sau khi nàng hộc máu rời đi, ta liền đã thề, chỉ cần nàng nguyện ý ở bên cạnh ta, ta tuyệt đối sẽ không đối với nàng dùng sức mạnh, nàng ngủ đi, ta chỉ nhìn nàng là được rồi, được không?”
Ánh trăng thanh vắng rơi ở trên người của hắn, ánh sáng ở giữa con ngươi đen như nước nhu hòa nhộn nhạo, Huyền Kha như vậy, làm cho Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy xa lạ, thật không có thói quen!
“Huyền Kha, ta không biết ngươi quỷ kế muốn đùa giỡn cái gì, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi tổn thương một sợi tóc Bảo Bảo, ta tuyệt đối không buông tha ngươi!”
Nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng cảnh cáo.
“Nàng… Aizzz…”
Huyền Kha cả người cứng đờ, trong mắt xẹt qua một tia sáng rọi phức tạp, thật sâu nhìn Vân Hiểu Nguyệt, thở dài nói:
“Nguyệt Nhi, ở trong lòng nàng, cứ không chịu nổi ta như vậy sao?”
“Ngươi cứ nói đi?”
Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt đạm mạc nói:
“Mạng của ngươi là ta cứu, nhưng ngươi là thế nào hồi báo ta? Lợi dụng Tư Đồ Viễn muốn ép ta đi vào khuôn khổ, tự tay hại ta tổn thương tới người yêu ta, sau lại bố trí nhiều âm mưu như vậy, khắp nơi hãm hại ta cùng người yêu của ta, thử hỏi, ngươi muốn ta nghĩ ngươi như thế nào?
Huyền Kha, ở trong lòng ta, ngươi chính là một tên tiểu nhân, không hơn không kém, cho nên ta tuyệt đối sẽ không yêu ngươi, ngươi không cần lại lãng phí tâm cơ trên người ta, ta có kiên trì của ta, ta có đường mà ta muốn đi, tương lai Vân Hiểu Nguyệt ta chỉ có thể nằm trong tay ta, ngươi quản tốt chính ngươi đi, ta muốn ngủ, mời ngươi đi ra ngoài!”
Nói xong, nhắm hai mắt lại không để ý đến hắn nữa.
“Tiểu nhân sao?”
Thật lâu sau, Huyền Kha bi thương than thở:
“Nguyệt Nhi, ta là tiểu nhân, nàng nói không có sai, nhưng là ai muốn trời sinh phải làm tiểu nhân đâu? Nếu không phải Huyền Tà ép ta, hôm nay ta có thể đi tới bước này sao? Hắn bức chết mẹ ruột của ta, lại muốn bức chết ta, đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho phế vật Huyền Dạ kia, ta có lỗi gì? Từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa từng ôm qua ta, một lần cũng không có, trong mắt hắn ta, chỉ thấy được phế vật kia. Ta nhận, nhưng hắn ta lại muốn giết ta, ta là con hắn ta thân sinh ra, tại sao hắn có thể làm như vậy?
Nguyệt Nhi, ta không có sai, ta chỉ là lấy lại cái ta nên có, ta đã làm sai chỗ nào? Chuyện duy nhất ta làm sai chính là yêu nàng, cho nên ta lần nữa thay đổi kế hoạch của ta. Nguyệt Nhi, các ngươi tự vấn lòng, trừ bỏ lần đầu tiên ta không biết nàng là nữ, lợi dụng Tư Đồ Viễn, cho nàng hộc máu mà bị thương, về sau thì sao? Sau một lần kế hoạch kia của ta bị nàng nhiễu loạn, ta không lựa chọn nhường nhịn nữa?
Nguyệt Nhi, ta là thật yêu nàng. Cho nên đối với nàng ở đây, ta thủy chung hạ thủ cũng không xong, cho nên ta nghĩ muốn cho nàng mọi thứ hết thảy tốt nhất, địa vị cao nhất, muốn làm cho tất cả mọi người trên mảnh đại lục này quỳ rạp xuống trước mặt của nàng mà cúng bái nàng, vì sao ư, nàng chính là không đồng ý nhận ta? Liền ngay cả Huyền Dạ, nàng cungx có thể tha thứ, vì sao chỉ có ta là không thể tha thứ? Nguyệt Nhi, ta đối với nàng là yêu, tuyệt đối không thể ít so với bất luận kẻ nào, nàng có thể hay không thử nhận ta, vui vẻ tìm hiểu biết ta, nàng sẽ biết, ta mới là người thích hợp nhất của nàng, Nguyệt Nhi… “
Huyền Kha thanh âm rất nhẹ, lại rất kiên định, mỗi một chữ, đều truyền vào trong tai Vân Hiểu Nguyệt, nhưng là, lại không đi vào trong lòng nàng.
Thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, yên lặng nhìn Huyền Kha, đạm mạc nở nụ cười:
“Huyền Kha, đứng ở góc độ của ngươi, ngươi không có sai, đổi lại là ta, cũng làm như vậy, nhưng ta vốn là không có ý muốn cùng ngươi đối nghịch, là ngươi nhiều lần nữa trêu chọc ta, tổn thương người yêu của ta, ta há có thể dễ dàng tha thứ sao? Vân Hiểu Nguyệt ta không có lý tưởng rộng lớn, chỉ mong cùng người mình yêu cùng nhau du ngoạn giang hồ, làm bạn đến già.
Về phần ngươi nói thân phận tôn quý gì kia, ta không lạ gì, ta và ngươi là thuộc loại người bất đồng, nhất định sẽ không cùng nhau xuất hiện, nếu ngươi bây giờ thả ta cùng Bảo Bảo đi, có lẽ sự tình còn không có tệ như vậy, nếu không, ngươi nhất định sẽ hối hận suốt đời, ngươi tin không?”
“Tin!”
Huyền Kha đột nhiên nở nụ cười:
“Nguyệt Nhi, thủ đoạn của nàng, ta đã nếm qua, ta tin, nhưng nàng ở trong tay ta đây không phải sao? Ta nghĩ, bọn Tư Đồ Viễn nhất định không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại Bạch Hổ Quốc hai đại tướng bởi vì tìm nàng cũng không ở Hoàng thành, không có bọn họ, Tần Ngạo tiến công đánh có phải không càng phải thêm thuận tiện? Nguyệt Nhi, Huyền Kha ta nhất định có thể trở thành người đệ nhất đại lục, còn nàng, có bằng lòng hay không bồi ở bên cạnh ta?”
“Không đồng ý, ta sẽ không yêu ngươi, vĩnh viễn sẽ không, bắt đầu từ ngày mai, ta không muốn gặp lại ngươi!”
Vân Hiểu Nguyệt nói mà không có bất kỳ đường cứu vãn nào.
“Ha ha…”
Cúi đầu tiếng cười vang lên, bi thương mà tuyệt vọng như vậy.
“Nguyệt Nhi, nàng cũng biết, nàng là ấm áp duy nhất đối với ta, ta làm thế nào buông tay được, thế nào bỏ được à…”
Thanh âm càng ngày càng nhẹ, cho đến khi hoàn toàn biến mất, Huyền Kha đứng thẳng đi, không nói gì, cứ như vậy đi ra ngoài, bước chân hơi hơi lảo đảo, lại không quay đầu lại nữa!
: 水性杨花: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.
: phong tục + văn hóa = phong hóa
: thuyết giáo về tam tòng tứ đức
Tam tòng (三從) có nguồn gốc từ Nghi lễ, Tang phục, Tử Hạ truyện: Phụ nhân hữu tam tòng chi nghĩa, vô chuyên dụng chi đạo, cố vị giá tòng phụ, ký giá tòng phu, phu tử tòng tử
Tứ đức (四德) có nguồn gốc từ Chu lễ, Thiên quan trủng tể: Cửu tần chưởng phụ học chi pháp, dĩ cửu giáo ngự: phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công