Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, trời đã sáng rồi, nên rời giường thôi!”
Trong mơ màng, một thân thể mềm yếu lại gần, hơi thở quen thuộc làm Vân Hiểu Nguyệt tỉnh lại trong cơn ngủ mê, mở mắt mệt mỏi ra, vòng eo bủn rủn làm cho nàng chợt nhớ tới tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, khuôn mặt cười quét qua một chút ửng đỏ, chạy nhanh kéo chăn gấm chui vào, trong chốc lát nữa đỡ phải bị Bảo Bảo bắt được, thấy vết hôn trên người nàng, nàng không biết nên trả lời hắn ra sao.
“Tỷ tỷ, ngươi rất nóng sao, mặt rất đỏ nha, Bảo Bảo giúp ngươi đem chăn kéo ra một ít được không?”
Thấy Vân Hiểu Nguyệt mặt thêm hồng, tay Bảo Bảo thật nhiệt tình hỗ trợ.
“Không cần, Bảo Bảo, tỷ tỷ có chút hơi mệt, muốn ngủ tiếp, đệ trước rời giường dùng bữa sáng, được không hả?”
Lúng túng đè tay hắn lại, Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt trả lời.
“Tỷ tỷ không thoải mái sao? Xuân nhi tỷ tỷ, Xuân nhi tỷ tỷ, Vân tỷ tỷ bị bệnh, nhanh đi mời đại phu!”
Bảo Bảo quá sợ hãi, lo lắng hô to.
Trời, Bảo Bảo à đệ đây không phải là mang thêm phiền sao. Nàng muốn ngất!
Bất đắc dĩ nhìn bốn nữ tử xông tới với vẻ mặt thất kinh, Vân Hiểu Nguyệt cười khổ mà nói:
“Ta không sao, đi chuẩn bị một chút nước ấm, ta muốn tắm rửa!”
” Hả, Vân cô nương, người thật sự không có chuyện gì sao?”
Xuân nhi khẩn trương truy vấn.
“Thật sự không có việc gì, Xuân nhi, ta chỉ là không có ngủ ngon thôi, đi giúp Bảo Bảo chuẩn bị bữa sáng!”
“Vâng!”
“Tỷ tỷ, là Bảo Bảo không tốt, đánh thức tỷ tỷ, thực xin lỗi, tỷ tỷ lại ngủ một lúc nữa đi, Bảo Bảo không sao, được không?”
Mắt to quang đãng tràn đầy hối hận, Bảo Bảo lầm bầm nói.
” Đợi lát nữa tỷ tý tắm xong rồi cùng đệ ăn sáng, sau đó tỷ tỷ lại nghỉ ngơi một chút, được không?”
Sủng nịnh sờ sờ mặt của hắn, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu nở nụ cười.
” Được ạ, Bảo Bảo tự mặc quần áo, không cần tỷ tỷ hỗ trợ, tỷ tỷ nghỉ ngơi đi!”
Gật gật đầu, tiểu tử kia lại cao hứng, vui vẻ nhảy dựng lên, rất nhanh mặc quần áo xong.
Bởi vì biết xưa nay Vân Hiểu Nguyệt thích sạch sẻ, cho nên trong phòng bếp đều luôn có chuẩn bị nước ấm, trong chớp mắt, thùng tắm đã chuẩn bị xong.
“Vân cô nương, Xuân nhi hầu hạ người tắm!”
“Không cần, ngươi hầu hạ Thái Tử rửa mặt đi!”
Lắc đầu, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ.
“Vâng!”
Xem thấy bọn họ vội vàng lui ra, Vân Hiểu Nguyệt ngồi dậy, cảm giác được một cỗ chất lỏng ấm áp từ hạ thể chảy mạnh ra ngoài, mặt Vân Hiểu Nguyệt càng đỏ hơn, đi nhanh đến mặt sau tấm bình phong, bỏ quần áo đi, chui vào trong nước.
Nước ấm vừa phải, nhanh chóng xua tan tất cả mệt mỏi, vén lên tóc đen thật dài, tựa vào cạnh thùng, Vân Hiểu Nguyệt ngạc nhiên phát hiện, xương quai xanh và dưới bộ vị mình, tất cả đều hiện đầy vết hôn từng viên một đỏ thẫm, trời, liền ngay cả trên lưng và bàn chân cũng có, nghiêm trọng nhất chính là trước ngực cùng trên đùi, hoàn hảo vì không để cho Huyền Kha nhìn ra, bọn họ thật thông minh tránh khỏi ngoài xương quai xanh và bộ vị, nếu không, sẽ không thể gặp người khác được!
tên gia hỏa này, hãy đợi đấy. Nhất là Câu Hồn đưa ra chủ ý này, được rồi chờ ta, xem ta như thế nào giáo huấn chàng, ai nha nha, rõ là…. Bọn họ tên gia hỏa này, tại sao có thể cứ không e dè cùng nhau với ta làm chuyện này như vậy. Quả nhiên, ở cùng với yêu hồ lâu một chút liến biến thành sắc lang theo hắn. Xem ra, về sau nên đem bọn họ tách ra, nếu mỗi ngày như vậy, nàng còn không phải là bị bọn họ ép khô sao!
Hồi tưởng thời khắc tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, Vân Hiểu Nguyệt thật sự là vừa đau khổ lại vui thích, nhịn không được dưới đáy lòng than nhẹ.
“Vân cô nương, quần áo của người, ta cho người đưa vào được không ạ?”
Ngoài bình phong, chuyển đến thanh âm Xuân nhi cung kính.
“Để ở một bên, ngươi đi ra ngoài đi!”
Đem thân thể hoàn toàn nhập vào dưới đóa hoa, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt phân phó.
“Vâng! “
Tắm như thế được rồi, mặc quần áo vào, Vân Hiểu Nguyệt đi ra khỏi bình phong, cùng Bảo Bảo dùng xong đồ ăn sáng rồi, bị Bảo Bảo buộc nằm lại trên giường nghỉ ngơi, mà hắn lại canh ở bên cạnh vui vẻ mà chơi cờ.
Bảo Bảo nói không muốn rời phòng, Vân Hiểu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt, tiến nhập vào giấc mộng…
“Ngươi là người xấu, không được tới gần Vân tỷ tỷ, tránh ra!”
Trong mơ màng nghe thấy tiếng nói Bảo Bảo run run lại thanh thúy kiên định, nao nao, Vân Hiểu Nguyệt nhanh chóng tỉnh táo lại, mắt giương lên, đã nhìn thấy thân mình mảnh khảnh của Bảo Bảo che ở trước giường nàng, cùng người nào giằng co.
“Chu Lân, ta nghe nói Nguyệt Nhi không thoải mái, ta tới thăm nàng, ngươi tránh ra, bằng không ta sẽ không khách khí! “
Thanh âm lạnh như băng lộ ra sát khí, đó là Huyền Kha?
“Bảo Bảo thực ngoan, đến ngồi vào nơi này với tỷ tỷ, không có chuyện gì đâu. “
Mỉm cười, Bảo Bảo che chở nàng như vậy, làm cho trong lòng nàng một trận ấm áp, đứng dậy tựa vào phía đông, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu nói.
“Đều là ngươi không tốt, tỷ tỷ lại bị đánh thức, hừ!”
Bảo Bảo thở phì phò liếc mắt Huyền Kha một cái, ngoan ngoãn đi qua ngồi.
“Nguyệt Nhi, nàng không sao chứ, có chỗ nào khó chịu không, ta dẫn theo đại phu đến đây, chẩn mạch cho nàng, được không?”
Mặc quan bào Thái Tử màu vàng sắc mặt Huyền Kha có chút tiều tụy, vô cùng lo lắng hỏi.
“Không cần, ta chính là đại phu, ta rất khỏe, mời ngươi trở về đi!”
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, Vân Hiểu Nguyệt lãnh cự tuyệt.
“Nguyệt Nhi…”
Huyền Kha nở nụ cười khổ:
“Ta chịu đựng lâu không tới thăm nàng như vậy, còn tưởng rằng hận ý nàng đối với ta sẽ giảm đi một ít, không nghĩ tới nàng vẫn không đồng ý gặp ta như vậy. Nguyệt Nhi, mấy ngày nay không đến gặp nàng, ta cực kì nhớ nàng, ta cũng không dự đoán được, nàng ở trong lòng ta đã chiếm một vị trí quan trọng như vậy, chúng ta thực sự phải ở chung như vậy sao? Nàng có thể thử chấp nhận ta hay không, ta cam đoan, sẽ dùng cả đời đối với nàng thật tốt, chỉ yêu một mình nàng, được không?”
Nói kích thích được như vậy, người nam nhân này lại đang bày ra cái trò gì đây nữa? Câm, ngươi yêu ích kỷ như vậy, ta mới khinh thường đó!
” Có rất nhiều nam nhân chỉ yêu một mình ta, ta không cần phải ai cũng nhận cả, ta đã có bọn Viễn, ưu ái ngươi dành cho ta vẫn nên để lại cho nhóm cơ thiếp của ngươi đi, hiện tại ngươi cũng nhìn thấy ta, ta rất khỏe, không bệnh không họa, ngươi nên làm gì thì làm đi, ta muốn nghỉ ngơi!”
Khóe miệng kéo ra ý cười châm chọc, Vân Hiểu Nguyệt chán ghét vẫy vẫy tay, tựa như đang đuổi ruồi muỗi đáng ghét.
“Vân Hiểu Nguyệt, nàng không cần quá phận!”
Huyền Kha bị tức đến sắc mặt xanh mét, gầm lên.
“Ta vốn là chán ghét ngươi, đây là sự thật, ngươi nghe kỹ lời ta nói, phiền ngươi quay về đi, tùy tiện hướng bên kia rẽ ngoặt đều được, tin tưởng bọn hắn đều sẽ nguyện ý nói cho ngươi, nhớ thuận tay đóng cửa lại giùm ta, cám ơn!”
Tay kéo Bảo Bảo qua ôm vào trong ngực, Vân Hiểu Nguyệt không khách khí chút nào ra lệnh đuổi khách.
“Nàng… Người đâu, tức khắc chuẩn bị, bản Thái Tử hôm nay muốn dẫn bọn họ hồi phủ, hừ!”
Huyền Kha giận dữ, phân phó nói.
“Vâng!”
“Vân Hiểu Nguyệt, ta nói rồi, nàng chỉ có thể là người của ta, ta tuyệt đối sẽ không cho nàng có cơ hội nhìn thấy bốn người nam nhân đáng chết kia, nàng ngoan ngoãn chờ làm tân nương của ta đi!”
Nói xong, Huyền Kha vung ống tay áo, đi ra ngoài.
Oái? Hắc hắc… Che miệng, Vân Hiểu Nguyệt cười đổ:
‘ Cái gì không thấy nhóm nam nhân của ta, đêm qua chúng ta còn tại trên chiếc giường này điên loan đảo phượng, nếu không vì ta không có nội lực nên trốn không thoát thì ta nhất định đem sự việc này nói ra với ngươi, nói vậy biểu tình của ngươi nhất định thật phấn khích, thật sự rất buồn cười nha!
“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ, chúng ta thực sự đi đâu với người xấu sao?”
Rút vào Vân Hiểu Nguyệt, Bảo Bảo có chút sợ hãi hỏi.
“Bảo Bảo, không có việc gì, tỷ tỷ sẽ bảo hộ đệ, không ai dám khi dễ đệ, được không?”
Trấn an vỗ vỗ lưng của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì an ủi.
” Ừ!”
Cùng Bảo Bảo hàn huyên nói mấy câu, bọn Xuân nhi cùng Hạ nhi đi đến, trong tay đang cầm mấy cái khay, mặt trên để đặt bộ quần áo quý giá đẹp đẽ cùng các loại trang sức.
“Vân cô nương, mời người thay quần áo!”
“Bộ y phục này quá xấu, trang sức này cũng vậy, ta không cần, đổi một bộ y kiện màu sắc đơn thuần hơn đi, có thể chuẩn bị một cái ngọc cũng được! “
Nhăn nhíu mi, Vân Hiểu Nguyệt phân phó.
“Nhưng mà…”
” Làm đi!”
Mắt đẹp lạnh lùng, Vân Hiểu Nguyệt ngắt lời các nàng nói.
“Vâng!”
Mặc quần lụa mỏng màu trắng đơn giản, một cây trâm cài tóc, Vân Hiểu Nguyệt nắm lấy Bảo Bảo, đi ra cửa phòng, ngoài cửa cách đó không xa, Huyền Kha đứng ngọc thụ lâm phong, khi nhìn thấy nàng mắt xán lạn, ôn nhu say lòng người cùng tràn đầy kinh diễm, há miệng thở dốc, chung quy cái gì cũng chưa nói, hướng một đầu khác dẫn đầu đi đến.
Đi được không bao xa, vượt qua một cái chỗ rẽ, đột nhiên trước mắt rộng mở trong sáng, đường đạo khổng lồ đủ để chứa hai chiếc xe ngựa, rất rộng rãi, mà chính giữa đường, thật có một chiếc xe ngựa to đẹp đẽ quý giá, phía sau là một chiếc xe khác hơi nhỏ, xe ngựa có vẻ có chút cũ nát.
Đi đến mặt sau chiếc xe, Huyền Kha tự mình vén rèm cửa lên, mỉm cười:
“Nguyệt Nhi, xin mời!”
Nắm tay Chu Lân, Vân Hiểu Nguyệt đi nhanh hướng xe ngựa mà đi, đạp ghế gỗ, ngồi xuống.
Đừng nhìn xe ngựa bên ngoài tuy cũ nát thật, nhưng bên trong thật ra thật thoải mái, bài trí thật sự có đẹp đẽ cao quý, còn đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt bàn cờ để đánh, Vân Hiểu Nguyệt ngồi xuống, triển khai quân cờ, bắt đầu cùng Bảo Bảo chơi cờ.
Nàng cho rằng, chiếc xe ngựa rách này là Huyền Kha vì bọn họ chuẩn bị, không nghĩ tới, lúc xe ngựa chậm rãi khởi hành đi, rèm cửa vừa vén, Huyền Kha cũng đi vào ngồi, hiển nhiên là đến giám thị bọn họ.
Hai người ngồi, còn rất rộng, ba người thì cũng có chút chật chội, vì an toàn Bảo Bảo, Vân Hiểu Nguyệt là để hắn ngồi bên trong, tự nhiên, Huyền Kha liền ngồi ở bên cạnh nàng.
Nhàn nhạt hương vị Long Tiên Hương truyền vào chóp mũi, Vân Hiểu Nguyệt nhăn nhíu mi, hướng phía bên trong nhích lại gần, không thèm quan tâm đến hắn.
“Nguyệt Nhi, ngồi xe ngựa tương đối chậm, ước chừng canh giờ mới có thể đến phủ Thái Tử, ta sẽ luôn luôn ở tại nơi này cùng bọn nàng, nàng chậm rãi chơi đi!”
Giọng ôn hòa mang theo mệt mỏi nhàn nhạt, nhìn bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt thật sâu, Huyền Kha bất đắc dĩ cười cười, thả lỏng thân thể, tựa vào trên cửa xe.
Vó ngựa lộc cộc rời đi, từ đầu đến cuối, Vân Hiểu Nguyệt không có liếc hắn một cái, cũng không có cùng hắn nói câu nào, lại chuyên tâm cùng Bảo Bảo chơi cờ. Nhưng không biết vì sao cho dù nàng lạnh lùng đối đãi như vậy mà trong lòng Huyền Kha, vẫn có cảm giác sung sướng hạnh phúc, phảng phất đến phủ chỉ cần đứng ở bên cạnh nàng, tâm hắn lại rất yên ổn!
Đã bao lâu rồi, không có cảm giác hạnh phúc như vậy? Là từ nhỏ đi, từ lúc hắn bắt đầu biết chuyện, liền không có cảm giác qua tư vị hạnh phúc. Trong trí nhớ, mặt mẫu thân vĩnh viễn là âm thầm rơi lệ, mà mẫu thân địa vị Hoàng Hậu cao quý? Hắn là Hoàng trưởng tử Huyền Vũ Quốc thì như thế nào? Người nam nhân kia, trong một năm, thời gian đến thăm hai mẹ con bọn họ cộng lại vẫn chưa đủ mười hai canh giờ, hắn liều mạng mà học tập, liều mạng tập võ, hắn ưu tú mưu toan làm cho hắn ta cao hứng, muốn hắn ta đến thăm mẫu thân nhiều một chút, nhưng lại không có kết quả?
Trong mắt hắn ta chỉ có ái phi mà hắn ta sủng ái nhất, nữ nhân giống hồ ly tinh kia, mẫu thân Huyền Dạ, nhất là sau khi sinh Huyền Dạ, hắn ta càng mừng như điên, hoàn toàn đem bọn họ quên đi.
Lúc đó mẫu thân bệnh nặng di lưu chi tế, hắn ta cũng không tới gặp mặt cuối cùng, lại cho cái phong hào, hắn ta đã đem một chút ấm áp còn sót lại cũng ném vào Hoàng lăng lạnh như băng, trong một khắc kia, hắn liền thề, phải làm người mạnh nhất, tự tay cướp lấy giang sơn của hắn ta, đưa hắn ta chặt chẽ ném ở dưới chân, làm cho bản thân hắn ta hối hận, muốn hắn ta quỳ gối trước mộ mẫu thân mà sám hối, cho nên hắn chủ động yêu cầu rời Hoàng cung đi, bước vào giang hồ, hắn phải trở nên mạnh mẽ lên!
Về sau, hắn thực sự trở nên mạnh mẻ, nhưng Huyền Dạ những năm qua, không biết vì sao nam nhân đáng chết kia lại muốn đem hắn ưu tú thế phế đi như vậy, sửa lại lập Huyền Dạ cả ngày chỉ biết khi nam bá nữ, chơi bời lêu lổng, đốt giết người không chỗ nào không làm kia, vì sao vậy?
Hắn đã phẫn nộ thật rồi, vì thế, hắn phái người hạ độc nam nhân kia, hắn muốn độc chết hắn ta, sau đó hắn sẽ danh chính ngôn thuận có được hết thảy!
Vốn dĩ hết thảy đây đều là thiên y vô phùng, nhưng là tại sao phải làm cho hắn gặp được nàng? Gặp được nữ tử trước mắt làm hắn yêu đến trong tận xương tủy này? Thực sự là rất yêu thật yêu à, đã khi nào thì bắt đầu rồi? Có lẽ, thời điểm là từ lúc tiểu nhân hèn hạ kia muốn cướp lấy vị minh chủ võ lâm trong tay mà nàng cứu hắn đi. Hắn vĩnh viễn nhớ được, khi đó nàng nam trang, kiêu ngạo của nàng, lãnh của nàng, trí tuệ hòa thiện lương của nàng, ngày đông giá rét giống như có một đạo nắng ấm quét qua, làm cho hắn cảm giác thật ấm áp.
: không hề sai sót
: e hèm, này ý chỉ việc phòng the quá kịch liệt
: rời khỏi thế gian
: khi dễ nam nhân, cường ép nữ nhân