Tuyệt Sắc Yêu Phi

quyển 2 chương 91: bị bắt thỏa hiệp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tiểu Dung

Beta: Ụt Ác Từ Pé

“Ha ha… Vân Hiểu Nguyệt, nàng nghĩ rằng ta ngu như vậy, sẽ không có phòng bị sao?”

Đem xác chết của kẻ chết thay vừa mới cầm chắn qua ném xuống đất, Huyền Kha cười như điên:

” Lồng sắt này của ta, dùng đồng để đổ cứng rắn nhất mà thành, mỗi thanh đều có phẩm chất nhất đẳng, nặng đến trăm cân, một mảnh nối một mảnh lại mà thành. Cho dù nàng có công lực mấy trăm năm, cũng mơ tưởng phá ra hoặc là nâng lên.

Phòng này có hai cửa ngầm, nếu nàng muốn hạ độc, xui xẻo cũng là nàng. Bản Điện Hạ bên này người còn nhiều mà, kim châm của nàng đối với ta không có tác dụng.

Vân Hiểu Nguyệt, ngược lại chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, nơi này mười mấy cung thủ đều là thần thủ, tên không phải hư vô, nàng thoát được, tiểu Thái Tử phía sau nàng thoát được hay sao? Nàng muốn giết tất cả cung tiến thủ nơi này, ta có thể nói cho nàng biết, ngoài cửa, còn có hai trăm người, ta cũng không tin, nàng phải che chở tiểu Thái Tử kia, ngay một mũi tên cũng không trúng?

Đến lúc đó, nàng bị trọng thương, ta liền đem tiểu tình nhân của nàng thưởng cho thủ hạ của ta, làm cho hắn cảm thụ tốt, hắc hắc… Vân Hiểu Nguyệt, ta khuyên nàng vẫn là tiết kiệm một chút khí lực, theo ta hợp tác mới là tốt, như thế nào?”

Trong mắt tràn đầy tính kế, Huyền Kha đắc ý mà hỏi.

“Ngươi…”

Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt căm giận phát ra ngút trời, nghiến, đè nén xuống tất cả tức giận, đáy mắt tràn đầy hàn khí thấu xương, lạnh lùng nhìn hắn:

“Lần trước ở Bạch Hổ Quốc không có giết ngươi, là sai lầm của ta, ngươi tốt nhất cầu nguyện không nằm trong tay ta đi Huyền Kha. Nếu không, ta chắc chắn cho ngươi sống không bằng chết!”

“Ha ha…”

Huyền Kha nghe vậy, ngửa mặt lên trời cười to, cười đến nước mắt đều tràn ra:

“Vân Hiểu Nguyệt, vô luận ở hoàn cảnh xấu ra sao, nàng vĩnh viễn đều kiêu ngạo như vậy, tự tin như vậy, không hổ là nữ nhân ta xem trọng, ta thích! Bất quá, bây giờ là nàng nằm trong tay ta, mà ta không phải nằm trong tay của nàng, nàng yên tâm, lúc này đây, nàng tuyệt đối không có cơ hội bắt lấy ta, Vân Hiểu Nguyệt, hợp tác hay không hợp tác?”

“Hợp tác? Hợp làm cái gì, ta còn có cái gì đâu, là ngươi muốn à nha?”

Nếu không đi được, bản thân lại ở hoàn cảnh xấu, Vân Hiểu Nguyệt tự nhiên sẽ không làm cái ngốc tử ‘cứng đối cứng’, lạnh lùng cười, hỏi.

“Thế này mới ngoan nha, trên người của nàng, có nhiều vật ta cần lắm, đương nhiên, ta muốn nhất chính là nàng, ta muốn nàng gả cho ta, làm nữ nhân của ta, những nam nhân kia của nàng, một người cũng không được gặp, nếu không, ngay cả bọn họ ta cũng giết!”

Thấy thái độ Vân Hiểu Nguyệt hơi mềm mỏng, trong mắt Huyền Kha tràn ra thần thái không hiểu, khóe miệng dương lên, tràn ra một nụ cười tuyệt mỹ.

“Gả cho ngươi sao???”

Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Huyền Kha, ánh mắt kia, tựa như đang nhìn sinh vật ngoài hành tinh.

“Huyền Kha, ngươi không nghĩ ngươi đang nằm mơ đi? Ta tại sao muốn gả cho ngươi, ngươi có cái gì tốt, đáng giá để ta gả cho ngươi? Nhóm nam nhân của ta, người người là ‘nhân trung long phượng’, ưu tú kiệt xuất, ngươi âm hiểm giả dối, đê tiện vô sỉ, mọi thứ ngươi có được đều là dẫm lên xương máu của người khác, ngươi xách dép cho bọn họ cũng không xứng, ánh mắt ta thật sự tốt, căn bản sẽ không để ý đến ngươi, gả cho ngươi sao? Cả đời cũng đừng nghĩ, hừ!”

“Ha ha… tính tình quyết liệt, cái miệng nhỏ nhắn cay thật, bản Thái Tử thật sự là thích thật, tùy nàng nói như thế nào, ta nói rồi nàng là của ta thì nhất định là của ta, bất luận trả giá đại giới ra sao, ta nhất định phải có được nàng, không chiếm được nàng, ta tình nguyện hủy nàng, cũng sẽ không thể tiện nghi cho mấy tên đáng chết kia.

Vân Hiểu Nguyệt, chỉ sợ nàng còn chưa biết, nàng bây giờ đã đến địa bàn Huyền Vũ Quốc của ta, hơn nữa còn không lưu một chút dấu vết. Nghe nói, mấy nam nhân kia của nàng đã tìm đến điên rồi, ta cũng không nghĩ tới, nàng sẽ khinh địch như vậy chưa gì đã bị câu dẫn lại đây.

Vân Hiểu Nguyệt, nàng đối với mình rất có tự tin, Huyền Kha ta mắc bẫy một lần, làm sao có thể không học cách khôn ngoan? Không nghĩ tới, tiểu Thái Tử này dùng tốt như vậy, hắc hắc… Đem thuốc trình lên!”

Đáy mắt Huyền Kha nhanh chóng hiện lên sát khí, lập tức cười lạnh ra mệnh lệnh.

“Vâng!”

Xuân nhi bưng một cái khay ngọc, từ phía sau hắn vọt ra, đứng ở một bên song sắt, mặt nghiêm trắng, động cũng không dám động, trên khay ngọc, bày đặt một bình sứ bạch ngọc nho nhỏ.

“Vân Hiểu Nguyệt, ta biết nàng là thần y, cho nên, ta chuẩn bị thuốc tốt nhất thiên hạ cho nàng, ăn thuốc này, nội lực của nàng sẽ hoàn toàn không có, cho nên tuyệt kỹ ngân châm kia dĩ nhiên là không phát ra được. Ngày bản Thái Tử đăng cơ, tự nhiên phong nàng làm hậu, nàng liền vui vẻ mà làm Hoàng Hậu hiền thục của bản Thái Tử, giang hồ không thích hợp với nàng, triều đình không thích hợp nàng, chỉ có long sàng của bản Thái Tử, mới thích hợp ngươi, hắc hắc…

Nàng nếu không uống thì hiện tại ta sẽ giết nàng cùng hắn. Đúng rồi, còn có một người nữa ta quên mất, ta ở trên đường trờ về từ trạm gác ngầm Bạch Hổ Quốc nhặt về một con quỷ say nha? Nàng đoán đó là ai, là Tần Vương gia Thanh Long Quốc dưới một người trên vạn người, tiêu dao công tử trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy.

Chậc chậc chậc, Vân Hiểu Nguyệt, nàng quả thật là tuyệt thế yêu phi, nàng làm cho nhiều người mê thần hồn điên đảo như vậy, ta còn muốn cám ơn nàng, nếu không có sự tương trợ to lớn của nàng, người của ta làm sao có thể dễ dàng bắt được Tần Vũ võ công cao cường thế, làm cho kế hoạch của ta có thể thuận lợi tiến hành? Nàng xem, chúng ta rõ ràng là một đôi do trời đất tạo thành? Phối hợp như thế thật thiên ý vô phùng , hắc hắc…”

Tiếng cười kiêu ngạo quanh quẩn ở trong phòng, trên giường Bảo Bảo giật giật, ánh mắt mê mộng mở ra.

“Ca ca, thật ồn ào…”

“Không có gì, Bảo Bảo ngủ đi nha?”

Thân thủ đem Bảo Bảo ôm vào trong ngực, kéo cao chăn gấm che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, Vân Hiểu Nguyệt trấn an khẽ vỗ nhẹ lưng của hắn, Bảo Bảo lầm bầm vài câu, nhắm hai mắt lại.

Tay khẽ nhẹ một chút, điểm trúng huyệt ngủ của hắn, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại mắt tức giận của Huyền Kha, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi là đang uy hiếp ta sao? Dùng Tần Vũ cùng Chu Lân, đến uy hiếp ta à?”

“Buông hắn xuống, không được ôm!”

Huyền Kha lạnh giọng quát.

“Ha, không cần làm bộ mặt ghen thế, hắn là người trong lòng ta, ta tự nhiên muốn ôm hắn, về phần ngươi, người còn sót lại trên đại lục này, ngươi là người thứ hai ta căm thù đến tận xương tuỷ, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta?”

Thị uy kèm theo bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu ở trên trán Bảo Bảo hôn một cái, trong mắt, đều là sát khí, tức giận cũng đều sát khí.

“Vân Hiểu Nguyệt, nàng có uống thuốc này hay không? Bất quá, ta muốn nói cho nàng biết nàng là nữ nhân người đầu tiên ta xem trọng, tự nhiên ta sẽ không để nàng nhanh chết như vậy, ta sẽ từ từ tra tấn nàng. Từ giờ trở đi, ta sẽ cắt đồ dùng cùng nước của bọn nàng. Đồng thời, ta sẽ dùng bồ câu đưa tin cho trạm gác ngầm của Bạch Hổ Quốc, muốn bọn họ mỗi ngày tìm hai mươi tráng sĩ tiếp đón Tần Vương gia. Đúng rồi, ta còn phái ra ám vệ của ta, đi thay nàng giết bốn dã nam nhân kia, mười người không được liền trăm rồi ngàn, cho đến khi nàng đáp ứng mới thôi, ngược lại ta muốn nhìn, lòng của nàng đến tột cùng phải làm bằng sắt hay không, sống chết của bọn họ, nàng quan tâm hay không quan tâm đây, hả, Nguyệt Nhi?”

Huyền Kha giận quá hóa cười, ngữ khí càng ôn nhu, trong mắt chính là uy hiếp, cũng quá trần trụi đi!

Người đàn ông này, quả thật là hoang tưởng, bệnh thần kinh, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, chuẩn xác nằm trong bệnh viện tâm thần, hứ!

Hít sâu một hơi, Vân Hiểu Nguyệt vẻ mặt dần dần bình tĩnh trở lại:

“Huyền Kha, Chu Lân là Thái Tử Chu Tước quốc, Tần Vũ là Hoàng Tử Thanh Long Quốc, Bạch Diệp là người thừa kế duy nhất Bạch Hổ Quốc, quốc gia bọn họ, cái nào so với ngươi cũng cường đại, ngươi lại đắc tội cùng lúc ba người sao, ngươi có phải điên rồi hay không? Huyền Vũ Quốc nho nhỏ này của ngươi, thực sự không muốn sống sao?”

“Nguyệt Nhi là quan tâm ta sao? Thật là làm cho bản Thái Tử thụ sủng nhược kinh nha! Huyền Kha ta âm thầm bố trí nhiều năm như vậy, làm sao có thể không có lo lắng chuẩn bị? Nàng đừng quên, Tần Vũ cùng Chu Lân mất tích là ở Bạch Hổ Quốc, cũng không phải ở Huyền Vũ của ta? Huống hồ, cọc ngầm của ta, báo tin đã tới Thanh Long, hắc hắc…”

Con bà nó, tên yêu nghiệt chết tiệt này, thật sự là quá độc!

Vân Hiểu Nguyệt lập tức hiểu dụng ý của hắn, tức giận oán hận đến nỗi dưới đáy lòng thống mạ, trên mặt thần sắc lại không thay đổi, ngón tay hướng hắn ngoắc ngoắc:

“Quả nhiên là kiêu hùng, thủ đoạn đủ ngoan độc! Tưởng sẽ làm cho bọn họ sống chết với nhau, ngươi ngồi làm ngư ông đắc lợi à, Huyền Kha, Huyền Tà không có trọng dụng ngươi, là tổn thất của hắn, nếu hắn bồi dưỡng ngươi tốt, quan tâm ngươi, có lẽ ngươi sẽ là vị Hoàng Đế tốt, mà không phải giống như bây giờ, thích cực đoan đi, đi đêm nhiều có thể gặp được quỷ à, ngươi thật sự chắc chắc kế hoạch của ngươi sẽ thành công như vậy chứ? Ngươi sẽ không lo lắng, vạn nhất ngươi thất bại, toàn bộ Huyền Vũ quốc sẽ vì ngươi mà chôn cùng?”

“Ha ha... Nguyệt Nhi, cám ơn sự khích lệ của nàng, từ xưa đến nay, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, thành công, ta chính là người đứng đầu toàn bộ đại lục, không thành công, nhiều người vì ta mà tuẫn táng như vậy, ta đáng giá nha!

Về phần một Huyền Vũ Quốc nho nhỏ, ta còn không để vào mắt, huống chi hắn kiêu ngạo như vậy, chỉ để ý ngôi vị Hoàng Đế của hắn, để ý Huyền Dạ, ta nghĩ dù mười Huyền Vũ Quốc cũng chỉ như trò chơi,

Nguyệt Nhi, ta tìm lâu như vậy, rốt cục chủ yếu là kết quả thôi, ta cực kì hưng phấn, thật kích độn. Bên cạnh ta, cần một dạng nữ tử giống nàng, ta thề là ta cực kì yêu nàng, Nguyệt Nhi, uống nó đi, sau đó đứng ở bên cạnh ta, chúng ta sóng vai nắm lấy đại lục này, cùng chung vinh hoa phú quý, được không hả?”

Tinh thần sáng rực, con ngươi đen tự nhiên lóe tia sáng chói mắt, Huyền Kha thâm tình nói, đuôi lông mày cùng đáy mắt kia, đều tràn đầy không tha cho tình yêu lỡ mất, chân thành tha thiết, tình yêu điên cuồng như vậy.

Người này, thật là điên rồi!

Vân Hiểu Nguyệt ta cũng thật là xui xẻo, lại bị một người điên yêu, nhảm!

Cười nhẹ, tâm đột nhiên trở nên thật bình tĩnh, nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên là ánh mắt thâm tình của bọn Tư Đồ Viễn, Câu Hồn, là Tần Vũ bởi vì yêu nàng mà bị hành hạ, Bảo Bảo bên cạnh bởi vì nàng mà bị liên lụy đến tiều tụy cùng gầy yếu.

Lần đầu tiên, Vân Hiểu Nguyệt quyết định thỏa hiệp, sau sẽ phá hư kế hoạch của hắn!

“Được, ta uống! “

Buông Bảo Bảo trong tay ra, Vân Hiểu Nguyệt đứng lên, đi tới:

“Ta cũng có điều kiện, ta uống nó xong, Chu Lân phải theo ta cùng ăn cùng ngủ, một tấc cũng không rời, về phần ngươi nếu nói muốn ta làm Hoàng Hậu thì đợi cho ngươi ngồi vào vị trí Hoàng Đế của Huyền Vũ Quốc rồi nói sau, như thế nào?”

Cổ tay trắng noãn vừa chuyển, hút qua bình sứ bạch ngọc, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói.

” Được, chỉ cần nàng uống nó, không rời khỏi ta, những thứ khác, điều kiện gì ta đều đáp ứng!”

Huyền Kha mừng rỡ, kích động trả lời.

Từ từ mở bình ngọc ra, bên trong chỉ có một viên thuốc màu trắng, Vân Hiểu Nguyệt đổ ra đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng vừa ngửi, khẽ cau mày:

‘ Quả thật là giống hắn nói có hiệu quả như vậy, chẳng qua, thuốc này, nàng sẽ uống, ngay cả khi có thể gây phiền toái mà đến. ‘

“Hi vọng ngươi nói là làm, nếu không, cũng đừng trách ta không khách khí, ta không có nội lực còn có chiêu thức, ngươi nói đúng không?”

Bên môi nổi lên một tia cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt không chút do dự đem viên thuốc ném vào trong miệng.

Năm đó thời điểm nàng ở trụ sở huấn luyện, cũng không có nội lực,tuyệt kỹ ngân châm này của nàng vẫn bách phát bách trúng, nàng còn học được nhiều thủ đoạn đánh nhau kịch liệt như vậy, từ khi tới dị thế, đều không có cơ hội sử dụng qua.

Huyền Kha, lưu lại ta, chẳng khác nào để lại một Mãnh Hổ đang ngủ, rất nhanh, ngươi chắc chắn sẽ hối hận!

Đầu có chút mê muội, nội lực nhanh chóng biến mất, nắm giữ song sắt thô, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, thân hình hơi hơi chớp lên, Huyền Kha thần sắc biến đổi, sinh tính ngăn cản ý tưởng muốn tiến lên đỡ lấy nàng, thật sâu nhìn nàng một cái, nở nụ cười.

“Xuân nhi, bốn người các ngươi, từ hôm nay trở đi, cẩn thận hầu hạ Thái Tử phi của ta cho ta, tương lai sẽ là Hoàng Hậu nương nương, nếu nàng có cái gì không hài lòng, ta sẽ cho các ngươi chôn cùng!”

Huyền Kha lạnh lùng phân phó.

“Vâng, chủ tử!”

“Nguyệt Nhi, nghỉ ngơi thật tốt, ba ngày sau ta sẽ mang nàng quay về phủ Thái Tử của ta, ta muốn từng phút từng giây đều được nhìn thấy nàng, như vậy ta mới an tâm nha!”

Cười giả dối, con ngươi đen dừng lại một giây trên người Bảo Bảo ở trên giường, sát khí chợt lóe lên, Huyền Kha cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

“Vân cô nương có cần phải ra ngoài không? Xuân nhi sai người mang người đi đến phòng của người, được không ạ?”

Trong mắt Xuân nhi hàm chứa thật sâu bi thương, cung kính hỏi.

” Được!”

Lạnh lùng nhìn thoáng qua bóng lưng của người này nối đuôi nhau mà ra, Vân Hiểu Nguyệt gật gật đầu, đi trở về bên giường

Rất nhanh, phía sau cửa mở, ba nữ tử khác đi ra, khom mình hành lễ:

“Nô tì Hạ nhi tham kiến Vân cô nương!”

“Nô tì Thu Nhi, tham kiến Vân cô nương!”

“Nô tì tân nhi, tham kiến Vân cô nương!”

Cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Bảo Bảo, Vân Hiểu Nguyệt mất đi nội lực, cảm giác cố hết sức, cũng may lực cánh tay còn lại, đứng thẳng, Vân Hiểu Nguyệt đạm mạc khẽ nói:

“Dẫn đường!”

“Vâng!”

Theo ba người bước đi ra, phía sau là một cái thạch thất trống không, dọc theo thông đạo đi về hướng phía trước, rất nhanh, liền đi tới một gian phòng màu trắng cửa gỗ khắc hoa, Xuân nhi đang hầu ở tại cửa, thấy bốn người lại đây, mỉm cười đẩy cửa ra, cúi người hành lễ:

“Vân cô nương thỉnh!”

Chậm rãi tiến vào, Vân Hiểu Nguyệt mới phát hiện, gian phòng này bố trí thật phi thường xinh đẹp, ánh mặt trời rất lớn theo cửa sổ bằng đá thấm vào, chính giữa là một giường gỗ lim rất lớn, kinh hoảng với màn sa trắng noãn, gỗ lim được khắc hoa trên cái bàn thật sa hoa, bên cạnh bày một cái bàn trang điểm, mặt trên bày vài cái hộp trang sức thật to, bày rất nhiều trang sức tinh mĩ, ở bên cạnh một cái bình phong tạo hình Ngọc Thạch vĩ đại hướng gió thu.

Hướng khác là một cái ghế quý phi êm thoải mái, còn có một giá sách sắp xếp rất cao, mặt trên để rất nhiều quyển sách chỉnh tề, đi qua chính là một bàn học khổng lồ, trên bàn trong thư phòng toàn bình hoa màu vàng, hoa hồng xinh đẹp được cắm lên, tản ra nhàn nhạt mùi thơm ngát, trên giường có cái mền mềm mại mới tinh, trên tường lộ ra mấy bức tranh đỏ xanh, tường khắp nơi đều lộ ra hòa khí nho nhã.

” Hết thảy tất cả bên trong, đều là chủ tử tự tay chọn lựa bố trí, trên bàn hoa, là chủ tử tự tay cắt xuống phái người thúc ngựa đưa tới, mỗi ngày đều có”

Thấy ánh mắt Nguyệt Vân Hiểu ngừng lại trên bình hoa kia, Xuân nhi vội vàng giải thích.

“Chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.”

Nhìn châm chọc Xuân nhi một cái, Vân Hiểu Nguyệt bước nhanh về phía trước, đem Bảo Bảo cẩn thận đặt đến trên giường, nhàn nhạt phân phó.

“Nước ấm đã chuẩn bị xong, muốn nhóm nô tì hầu hạ sao ạ?”

Chỉ chỉ phía sau bình phong, Xuân nhi cung kính trả lời.

“Những người khác canh giữ ở cửa, ngươi lưu lại!”

Lạnh lùng cười, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.

“Vâng!”

Cửa, nhẹ nhàng mà đóng lại, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi theo hướng bình phong đi đến, phía sau có Xuân nhi đi theo.

: theo ý trời hợp lại

Truyện Chữ Hay