Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
“Hu hu…… Tỷ tỷ cứu ta, tỷ tỷ, Vân tỷ tỷ……”
Mặt thống khổ tái nhợt nhíu chặt lại, môi không có huyết sắc run rẩy thoát ra tiếng nỉ non rên rỉ, nước mắt trong suốt dọc theo khóe mắt khép chặt không ngừng mà chảy, thân thể gầy yếu cuộn mình thành một đoàn, lạnh run.
Cho dù là hôn mê sâu, Bảo Bảo vẫn đè nén chỉ là sợ hãi, làm cho Vân Hiểu Nguyệt đau lòng vô cùng, kéo chăn bông ra, đem Bảo Bảo gắt gao ôm sát ở trong ngực của nàng, dùng nhiệt độ cơ thể bản thân, ấm áp ôm cả người lạnh lẽo của tiểu khả ái, Vân Hiểu Nguyệt đáy lòng phẫn nộ đến đỉnh điểm, hận không thể lập tức đem cái tên đầu sỏ gây nên xé thành mảnh nhỏ, để giải mối hận trong lòng nàng!
“Bảo Bảo, ta tới rồi, không nên sợ hãi, tỷ tỷ tới rồi, không ai có thể làm hại đệ, ta đã đem hai người xấu kia giết rồi, Bảo Bảo à, Bảo Bảo à…….”
Mặt cười dán trên trán lạnh lẽo của hắn, một bàn tay ở trong mền gấm, ôn nhu xoa bóp tay cùng chân lạnh lẽo của hắn, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu lần lượt an ủi, trong mắt, là tràn đầy sủng nịnh.
Nam hài đang nằm trong lòng này, cảm giác chính là đệ đệ của nàng, hoặc giống như hài tử của nàng nha, nàng có cơ hội đem tình thương của mẹ hết thảy cho hắn.
Ở trong lòng Vân Hiểu Nguyệt, nàng cũng không phải là mười bảy tuổi, rõ ràng Vân Hiểu Nguyệt nàng đã hai mươi bảy tuổi, cho nên Chu Lân mười tám tuổi đối với nàng mà nói, không phải là tiểu hài tử sao?
Có thể đan dược của Vân Hiểu Nguyệt đã có tác dụng, hơn nữa thanh âm quen thuộc Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu như nước, nước mắt Bảo Bảo dần dần không chảy nữa, bên môi nổi lên tươi cười như một đóa hoa suy yếu lại an tâm mà lại yên tĩnh.
Ban đêm sơn động có chút rét lạnh, Vân Hiểu Nguyệt có võ công, nhưng Bảo Bảo không có, chậm rãi mà xoa bóp, đến khi tay chân lạnh lẽo Bảo Bảo dần dần bắt đầu có cảm giác ấm áp, Vân Hiểu Nguyệt mới kéo chăn gấm qua đắp xuống bao quấn hắn lại, nhăn nhíu mi, lườm một hắc y nhân giống như cọc gỗ đứng bên ngoài cái lồng này, lạnh lùng phân phó:
“Ta sẽ không đi ra cái lồng sắt này, lập tức phái người vào đem nơi này dọn sạch sẽ, đưa cái chậu than tiến vào!”
“Vâng!”
Nói thật, thủ đoạn Vân Hiểu Nguyệt, so với chủ tử của bọn hắn tuyệt đối không kém, nhất là người sống mà xé toác tay của người sống ra từng đoạn, quả thực chính là siêu cấp rung động, thủ pháp thật thành thạo, vẻ mặt tự nhiên trấn định, xong việc mà máu không dính y phục vẫn như tuyết bạch, rõ ràng là tùng xẻo không quá trăm ngàn người, đem bọn họ sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Nam tử người này lớn lên tuyệt mỹ vô song giống như thiên nhân nhưng lại là La Sát từ địa ngục trở về, quá kinh khủng, ở trong bọn họ tổng quản võ công được tính là cao thủ, nhưng ở trước mặt của hắn, giống như là tiểu hài tử, không có bất kỳ năng lực đánh trả.
Vậy nếu là làm thịt bọn họ, chẳng phải là đơn giản giống như cắt rễ dưa chuột sao? Cho nên, hắn chỉ không cần mang theo con tin đào tẩu, hắn muốn cái gì, liền cấp cái đó đi, chỉ hi vọng chủ tử của bọn hắn mau lại đây, đem tên sát tinh này sớm ngày mang đi, bọn họ liền tạ ơn a di đà Phật à!
Rất nhanh, những thứ nàng muốn toàn bộ được đưa đến, còn tăng thêm một số thứ nàng không nghĩ tới đó, vết máu trên đất được hai hắc y nhân run lẩy bẩy nhanh chóng lau sạch sẽ, liền ngay cả ao rắn kia, cũng đóng lại, trải lên cái mền mềm mại, còn đốt lên một lò đàn hương quý báu, ném khí huyết tinh đầy phòng đi.
Chỉ chốc lát sau, trong lồng được bố trí giống một phòng thoải mái, vừa lòng liền gật gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt ôm Bảo Bảo trong lòng, nhắm mắt lại, an tâm nghỉ ngơi.
Tỉnh dậy, ánh mặt trời sáng rõ theo cửa sổ bằng đá tiến vào, ánh tà tà chiếu ở trên giường, ấm áp mà thoải mái, trời đã sáng rõ!
Bảo Bảo gầy teo nằm trong lòng nàng trên mặt lộ ra một tia hồng nhuận nhợt nhạt, thật sự ngọt cũng thật an ổn, chóp mũi thấm ra mồ hôi dày đặc, cánh môi hơi hơi phấn hồng, thủy thủy nhuận nhuận, thật đáng yêu!
Dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi chóp mũi hắn, sủng nịnh cười cười, Vân Hiểu Nguyệt xoay xoay cổ đã cứng ngắc, rất cẩn thận đem Bảo Bảo đặt xuống, đứng dậy tiếp nhận nước ấm mà hắc y nhân chuyển vào, đem bản thân xử lý sạch sẽ, phân phó đưa nước trà nóng cùng cháo nóng tới, ngồi trở lại bên giường.
Vân Hiểu Nguyệt tiếp tục giống ngày hôm qua mớm Bảo Bảo uống nước ăn cơm, cứ việc như vậy không có bất kỳ tà niệm, nhưng tư thế thân mật như vậy, còn có trong mắt Vân Hiểu Nguyệt là nụ cười ôn nhu, chuyên chú chăm chú nhìn, để cho tất cả hắc y nhân hiểu:
‘ Hoá ra tiểu Thái Tử, là cùng nam tử này như vậy vậy a, trách không được tối hôm qua hắn giận thành như vậy! Ngoan ngoãn, có thể lấy một Thái Tử quốc gia, tương lai làm nam sủng của Hoàng Thượng, thân phận người này, nhất định là cực kỳ không đơn giản.
Chẳng lẽ…? Hắn chính là người trong truyền thuyết thiên thần không dễ tiếp cận nhất của Chu Tước quốc Đại Tế Ti – – Gia Cát Phụng Thiên, hiện tại dùng tên giả Vân Hiểu sao?
Trời à, chủ tử của bọn hắn, tại sao có thể đem người như vậy bắt đến, nghe nói Đại Tế Ti này không chỉ có vóc người cực đẹp, hơn nữa thông hiểu ‘thiên Văn Địa lí’, không gì không biết, chắc chắc hắn một mình tiến đến như vậy, nhất định cái gì đều đã sắp xếp xong xuôi, chủ tử à, ngươi làm sao còn chưa tới, sớm đem bọn họ thả về đi, nếu không sẽ khiến cho hai nước chiến tranh rồi!
Bên kia, hắc y nhân càng nghĩ càng kinh hãi, mà Vân Hiểu Nguyệt tâm tình lại càng ngày càng tốt. Bởi vì nàng cảm thấy hơi thở Bảo Bảo có chút hỗn loạn, nhất là thời điểm nàng hôn lên môi của hắn mớm cháo, nàng cơ hồ có thể nghe được tim Bảo Bảo đập dồn dập, giương mắt, theo dõi lông mi hắn, mặt ửng đỏ, ý cười, dần dần tràn ngập trái tim.
“Bảo Bảo, người muốn gạt cũng không được nha, nếu tỉnh, liền ngoan ngoãn mở mắt, được chưa?”
Sủng nịnh xoa bóp cái mũi nhỏ của hắn, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười khinh ngữ.
“Không cần, Bảo Bảo không mở mắt, một khi mở, tỷ tỷ lại không thấy tăm hơi, Bảo Bảo còn muốn mớm, tỷ tỷ………”
Ánh mắt chớp nhanh, Bảo Bảo có chút khẩn trương bắt lấy quần áo Vân Hiểu Nguyệt, nỉ non có chút sợ hãi, khóe mắt mơ hồ có nước mắt chảy ra.
” Đứa nhỏ ngốc này, tỷ tỷ tự nhiên là thật, làm sao có thể lập tức không thấy nữa? Được rồi, lại mớm cho ngươi một chút, được chưa?”
Buồn cười lắc đầu, đau lòng hắn, Vân Hiểu Nguyệt ngậm một ngụm canh cháo, ôn nhu đi lên, chậm rãi đổ vào.
“Tỷ tỷ chớ đi!”
Cảm giác người làm cho hắn có cảm xúc ấm áp an tâm phải rời khỏi, tay Bảo Bảo sốt ruột vừa kéo, đem môi của hắn gắt gao đè lên, thật tự nhiên mở to hai mắt nhìn, thẳng tắp nhìn vào một đôi mắt xinh đẹp mỉm cười, ánh mắt quen thuộc sủng nịnh như vậy, không phải người mà hắn tâm niệm là Vân tỷ tỷ thì còn có ai đây?
Vẫn như cũ mắt mở to tròn đen sáng như vì sao, lóe tràn đầy kinh hỉ, cứ như vậy chớp cũng không chớp mà nhìn hắn, môi non mềm tươi ngọt cứ như vậy đè lên môi nàng, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt, chậm rãi dâng lên nhu tình vô hạn, vẫn không nhúc nhích chờ chính hắn tỉnh táo lại.
Thật lâu sau, trên cổ tay chậm rãi cầm thả ra, ở trên gương mặt xinh xắn của nàng nhìn lại nhìn, rốt cục, tiểu khả ái tin tưởng người trước mắt là Vân tỷ tỷ chân thật, nét mặt hồng thấu, rời đi môi đỏ mọng Vân Hiểu Nguyệt, miệng quắt lại, tựa đầu vào trong ngực nàng khóc rống lên.
“Oa……….”
“Hu hu……… Ngươi rốt cuộc đã tới, Bảo Bảo biết, tỷ tỷ nhất định sẽ tới cứu Bảo Bảo, hu hu……… Tỷ tỷ, tỷ tỷ………”
Gào khóc kinh thiên động địa làm cho Vân Hiểu Nguyệt thật sự là đau lòng nha, ôm sát tiểu tử trong lòng kia, vỗ lưng an ủi hắn, tròng mắt lạnh như băng, quét mắt hắc y nhân đứng một đống bên ngoài lồng sắt, nhìn xem bọn họ mao cốt tủng nhiên, lập tức hận không thể tìm lý do tốt để rời đi.
Khóc thật lâu, đem tất cả ủy khuất toàn bộ đều khóc xong, Bảo Bảo ngẩng mặt lên, thút tha thút thít nói:
“Tỷ……… Ca ca, bọn họ đánh ta, rất đau, ca ca giúp ta báo thù đi, hu hu………”
” Hôm qua ca ca giúp ngươi đánh người xấu, toàn bộ giết chết, hãy nín khóc nào, thân ngươi còn rất yếu, nghỉ ngơi thật tốt, ăn xong đồ ăn sáng ngủ một hồi nhé, ca ca cùng ngươi, được không?”
Tiểu tử kia giấu đầu hở đuôi làm cho Vân Hiểu Nguyệt bật cười, là nam hay là nữ lại có quan hệ gì đâu? Dù sao cứu Bảo Bảo trở về sau đó nàng cũng nên khôi phục thân nữ nhi, tự nhiên sau đó nơi nơi mà chơi đùa, làm xong chuyện bản thân muốn làm, tìm cái nơi yên tĩnh xinh đẹp thế ngoại đào nguyên, cùng nhóm người yêu cùng nhau hạnh phúc mĩ mãn đến vĩnh viễn, như thế thật tốt!
“Ca ca mớm Bảo Bảo, được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nao nao, cắn cắn môi, Bảo Bảo nhút nhát hỏi.
“Được!”
Cùng với chăn gấm ôm hắn dậy, ngồi vào một bên bàn, Vân Hiểu Nguyệt chọn một ít món tương đối dễ dàng tiêu hóa, mớm Bảo Bảo ăn, thỉnh thoảng trêu đùa vài câu vô cùng thân thiết, dẫn đến Bảo Bảo nhẹ nhàng mà cười, trong lồng sắt, nhộn nhạo tràn đầy ôn nhu.
………
” Tham kiến chủ tử!”
Xuân nhi một thân lịch sự tao nhã quần lụa mỏng hồng nhạt, nhìn đầu kia thông đạo bạch y như tuyết chậm rãi đi tới bị một đám người vây quanh kia, nam tử tuấn mỹ vô song, cung kính, nũng nịu khẽ gọi, trong thanh âm, tràn đầy ái mộ cùng kích động.
“Nàng đâu, ở đâu rồi?”
” Hồi chủ tử, ngày hôm qua Vân tiểu thư đến sau đó không chịu rửa mặt chải đầu, cho nên nô tì không có cơ hội mời nàng thay nữ trang, thỉnh chủ tử giáng tội.”
“Hừ, nàng cáu kỉnh ngang ngược lắm, hiện tại nàng đang làm gì?”
Bạch y nhân sẳng giọng, mắt hiện lên một tia ánh sáng nhu hòa, nhanh chóng bị hận ý chôn vùi, lạnh lùng hỏi.
” Hồi chủ tử, ngày hôm qua Vân tiểu thư giết tổng quản cùng mười một người, sau lại giết hai người trông giữ Thái Tử, hiện tại chính ở trong lồng cùng Thái Tử đang dùng đồ ăn sáng!”
” Đúng là phế vật, chết xứng đáng, nàng lại muốn vào trong lồng sắt? hắc hắc……… Xuân nhi, làm tốt lắm, tổng quản nơi này, từ giờ liền để ngươi làm đi, Vân Hiểu Nguyệt, lúc này đây, ta xem nàng hướng chỗ nào trốn, dẫn đường!”
Bạch y nam tử cao hứng cười ha hả.
“Tạ chủ tử, mời chủ tử đi bên này!”
Trong mắt hiện lên một tia bi ai tuyệt vọng, Xuân nhi biết vâng lời cung kính dẫn đường, mở ra một gian phòng tối, vẫy lui Xuân nhi, nam tử đi đến tiến vào, lặng yên mở ra một phiến cửa ngầm nhỏ nhất, tiếng cười khoan khoái nháy mắt truyền vào trong tai, đập vào mắt chứng kiến hai người thân cận không coi ai ra gì, làm cho một đôi con ngươi đen xinh đẹp ở cửa ngầm hiện lên màu đỏ nhè nhẹ, tay gắt gao nắm lại, trên mặt tuấn mỹ sát khí tràn đầy dữ tợn, hơi thở hỗn loạn.
Có người rình coi??
Hình như ngay lúc nam tử mở cửa ngầm, trong nháy mắt Vân Hiểu Nguyệt liền cảm thấy, khẽ cau mày, bất động thanh sắc tiếp tục ăn đồ ăn sáng.
“Ca ca, Bảo Bảo mệt mỏi, ca ôm Bảo Bảo ngủ, được không?”
Ăn uống no đủ Bảo Bảo mệt mỏi ách xì cái, hướng trong ngực của nàng chui chui, hơi híp mắt, uể oải nói.
“Được, ca ca cứ ôm ngươi như vậy nha, được chưa?”
Sủng nịnh cúi đầu nhìn Bảo Bảo trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu trả lời.
” Trên người ca ca thơm quá, là hương vị Bảo Bảo thích nhất. Về sau Bảo Bảo mỗi ngày muốn cùng ngươi ngủ cùng một chỗ, được không?”
Hai mắt thật to chớp chớp, thoải mái mà nằm ở trong lòng Vân Hiểu Nguyệt, Bảo Bảo thì thầm.
” Tiểu Bảo ngốc, ngủ đi!”
Bật cười ở trên trán của hắn khẽ hôn một cái, Vân Hiểu Nguyệt vỗ nhẹ nhẹ hắn vài cái, rất nhanh, tiếng hít thở đều đều vang lên, Bảo Bảo đang ngủ.
Buông đôi đũa trong tay, khóe miệng Vân Hiểu Nguyệt kéo ra một tia cười lạnh, nhàn nhạt phân phó:
” Dọn xuống!”
“Vâng!”
Từ song sắt hắc y nhân dọn dẹp chén dĩa giữa gian, dâng trà nóng, Vân Hiểu Nguyệt ôm lấy Bảo Bảo đang ngủ đưa đến trên giường, cẩn thận đắp kín chăn gấm, đi trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, bưng lên trà nóng hầm hập, vì nàng rót một chén trà nóng, khẽ nhấp một cái, miễn cưỡng áp lưng vào ghế dựa, hờ hững nhìn cung nữ đối diện một cái, giọng mỉa mai nói:
“Thế nào, tới cũng không dám gặp ta, núp ở phía sau trộm nhìn cái gì, chẳng lẽ, ngươi là họ nhà rùa à?”
“Ngươi………”
Trong giọng nói Vân Hiểu Nguyệt tràn đầy khinh thường cùng đùa cợt làm cho nam tử giận dữ, thanh âm âm trầm:
“Vân Hiểu Nguyệt, ngươi đã rơi vào trong tay ta, còn lớn lối như vậy, không hổ là nữ nhân ta xem trọng, người đâu, hầu hạ Vân tiểu thư thật tốt cho ta!”
“Vâng!”
Tiếng bước chân phức tạp vang lên, lập tức đại môn bị đẩy ra, một đám cung tiễn thủ vọt vào, giương cung cài tên, mũi tên lóe ngân quang nhắm ngay lồng sắt của hai người, lúc trước hắc y nhân nhanh chóng lui xuống.
Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt chấn động, nhìn chi chít cung thủ xung quanh, nam tử giương mắt hướng ngoài cửa đang chậm rãi đi tới quay nhìn lại.
Lại là hắn???
Mắt đẹp chợt lóe, nhanh chóng che giấu khiếp sợ trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt tay bưng lên nước trà hơi lạnh. Cười nhẹ:
“Đã lâu không gặp, động tác rất nhanh thôi, thế nào, muốn diễn lại trò cũ sao?”
“Ha, Vân Hiểu Nguyệt, không nghĩ tới sao, Huyền Kha ta tốt như vậy à? Ta cho ngươi biết, ngươi rơi xuống trong tay ta, ta liền phải từ từ hành hạ ngươi, làm cho ngươi một thân phản cốt , ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta!”
Trong mắt phượng mỹ lệ của Huyền Kha bắn ra nồng đậm hận ý, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ta nói Thái Tử Điện Hạ, ngươi đại khái là ngứa da sao, thế nào, tối hôm đó, nhiều người như vậy cũng không có cho ngươi thoải mái sao?”
Xiết chặt cái chén trong tay, Vân Hiểu Nguyệt giọng mỉa mai châm chọc, thân thể chợt lóe, ngồi đến bên giường, che chở ở phía trước Bảo Bảo ngủ say, thanh thản uống một ngụm nước trà trong tay.
“Vân……… Hiểu……… Nguyệt………”
Cái tên mà từng chữ từng chữ làm cho hắn cực yêu cũng cực đau, trong mắt Huyền Kha lộ ra huyết vụ , một phen đoạt lấy cung của cung tiễn thủ đứng bên cạnh, tay kéo căng, tên chợt lóe, hướng mặt Vân Hiểu Nguyệt mà đến.
Vân Hiểu Nguyệt giận dữ, cả người nổi lên sát khí, cái ly trong tay vung lên mà nghênh đón, một tay khác kim quang chợt lóe, thẳng đến tử huyệt trên người Huyền Kha.
“BÌNH”
Cái chén ở giữa không trung nổ tung, cung tên bị chạm hướng bay liền thay đổi:
“Băng………”
Dính mặt sau trên tường, nửa thân tên còn lộ ra càng rung động không ngừng, hiển nhiên một mũi tên này của Huyền Kha, là dùng hết sức nội lực!
: 毛骨悚然: cực kỳ sợ hãi, lông tóc dựng đứng, khiếp đảm kinh hồn
: 世外桃源: nơi cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài
: 反骨: thay đổi từ bên trong. Trong câu này của Huyền Kha theo tớ hiểu có nghĩa là ép Nguyệt tỷ thành một người như Huyền Kha mong muốn, ngoan ngoãn phục tùng.
: máu bao phủ