Tuyệt Sắc Quân Sư

quyển 1 chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trải qua một thời gian chừng nửa tuần hương, binh lính của hoàng đế và thị vệ của Triệu gia không hiểu vì sao đột nhiên bủn rủn tay chân, lần lượt ngã xuống, bên này hắc y nhân thấy vậy lập tức tăng cường công kích chẳng mấy chốc, cả đám thị vệ chỉ còn mấy người thuộc hàng cao thủ là còn trụ được.

“cẩu hoàng đế, triệu gia chính là nơi chôn thây của ngươi, hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi đây” một tên hắc y ngạo mạn dùng kiếm chỉ vào lạc minh.

“hừ, chỉ dựa vào các ngươi, nằm mơ” lạc minh cười lạnh

“cẩu hòang đế, các ngươi đều đã trúng độc của bọn ta, cho dù bọn ta không giết các ngươi, các ngươi cũng đừng hòng sống sót”

“hừ, chuyện tới nước này rồi sao ngươi còn không ra mặt đi thừa tướng đại nhân” lạc minh không hề để tâm đến hắc y nhân, quay sang lạnh giọng bảo thừa tướng.

“hahaha, tiểu hoàng đế, xem ra ngươi cũng không đến nổi ngu ngốc, ngươi đã sớm đoán được rồi phải không, nhưng mà cho dù vậy, hôm nay ngươi cũng đừng mong sống sót rời khỏi đây” thừa tướng cười lớn, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn lạc minh.

“tất nhiên biết, bao nhiêu năm nay, ngoài mặt ngươi tỏ vẻ trung thành, nhưng thực chất lại lòng mang đầy dã tâm, muốn giết trẫm để đoạt vị, nhưng mà cho dù như vậy, ngươi cũng đừng quên, thần dân của trẫm cũng không dễ dàng khuất phục ngươi đâu”

“hahaha, đợi sau khi ngươi chết, ta lên ngôi, đến lúc đó kẻ nào không phục thì ta giết kẻ đó, để xem còn kẻ nào dám dị nghị”

“cha..cha đang nói gì thế…không lẽ cha muốn tạo phản sao” hoàng hậu run run không tin vào những đều mà mình nghe được, nhìn thấy từ nãy đến giờ, chẳng lẽ đây chính là lý do mà bao nhiêu năm nay hoàng thượng lạnh nhạt với mình sao.

“con gái không cần phải lo, chỉ cần cha đăng cơ, con sẽ là công chúa, đến lúc đó cha nhất định tìm cho con một tấm chồng tốt, yên tâm đi”

“không cha, con không cần, tại sao cha lại như vậy chứ” hoàng hậu rưng rưng nước mắt

“hừ, đứng có ở đây mèo khóc chuột giả từ bi, ngươi và cha ngươi cũng cùng một giuộc thôi” thái hậu từ trước đã biết ý đồ của thừa tướng, nên đối với hoàng hậu cũng không yêu thương gì.

“mẫu hậu con không có” hoàng hậu đau thương rơi lệ, tại sao mọi chuyện lại như thế này, tại sao chứ.

“đủ rồi con gái không cần phí lời với bọn chúng, chờ cha đăng cơ, cha nhất định tìm cho con một nam nhân tốt, các ngươi còn đứng đó làm gì, mau giết hoàng đế cho ta, những kẻ còn lại thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, nhanh” thừa tướng an ủi con gái, sau đó lại quay sang bọn hắc y quát lớn, nhất thời hai bên lại một lần nữa rơi vào vòng hỗn chiến.

_______________

Trong một góc khác của hoa viên

“Ngọc đệ, tại sao đệ lại ngăn cản ta, mau để ta ra đó, ta phải cứu cha ta và hoàng thượng nữa” triệu bân mắt thấy mọi việc định xông ra, nhưng phù dung lại giữ hắn lại

“ta biết huynh có võ công, nhưng một mình huynh có đối phó nổi tất cả bọn chúng không, chờ một lát nữa đi”

“chờ, còn chờ gì nữa, ta chờ không được nữa ta phải cứu cha ta” triệu bân giãy tay phù dung ra, xông thẳng ra ngoài lao vào vòng chiến

“hey, cái tên này đúng là không có kiên nhẫn gì hết” phù dung lắc đầu thở dài, từ từ đi theo sau hắn

________________

Trong vườn hoa, nơi đang diễn ra trận chiến kịch liệt, triệu bân gia nhập vào vòng chiến, dù chỉ một mình nhưng hắn cũng là cao thủ, nên tạm thời có thể kéo dài tình hình, hy vọng là viện quân đến kịp, một tên hắc y đang xông thẳng đến chỗ thái hậu định vung gươm chém một nhát, nhưng hắn còn chưa kịp ra tay thì

“ xoẹt” hắn ngã ngay ra đất bị một nhát kiếm kết kiễu mạng.

“ây da, tiểu tử không ai dạy ngươi là không được ức hiếp người già trẻ nhỏ hả” phù dung vung kiếm chém hắc y mộ nhát, sau khi hắn chết thì đứng cạnh xác lắc đầu mắng nhẹ.

“Ngọc đệ” triệu bân vui mừng

“Ngọc Băng Tâm “ lạc minh có chút ngạc nhiên không ngờ nhìn tên này thân hình mảnh mai lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.

“bệ hạ cẩn thận” bên này chưa kịp hoàn hồn, thì lại nghe tiếng của một thị vệ hô lên.

“phựt” một tên hắc y xông thẳng vào hoàng đế định ghết y, nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị phù dung dùng chân đá phăng thanh kiếm của tên vừa bị mình ghết, thanh kiếm cắm thẳng vào người tên kia, trúng ngay tim, hắn lập tức chết ngay tại chỗ.

“đánh lén người khác không hay đâu nha” phù dung lại tiếp tục dùng giọng điệu vừa rồi mắng cái tên vừa ngã xuống đất.

“giết hắn cho ta” thừa tướng mắt thấy tên thư sinh trước mặt, ba lần bốn lượt phá hỏng chuyện tốt của hắn, tức điên ra lệnh cho thuộc hạ xông lên giết phù dung.

“uy, muốn giết ta hả, các ngươi chưa đủ tư cách đó đâu, người có thể lấy mạng của ta vẫn chưa ra đời đâu, nên xin lỗi nha, làm các ngươi thất vọng rồi” nói xong phù dung không những không ra tay mà còn đứng yên chờ bọn hắc y nhân xông lên, nhưng không hiểu sao bọn chúng chưa kịp đụng đến nàng thì đã ngã lăn ra đất, lúc này bên ngoài lại có một toán quân xông vào, dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, tên này có nét giống cái tên lạc minh kia, xem ra là cái tên vương gia mà hai cái tên tại giả sơn đã nhắc đến, phù dung nghĩ thầm.

“hoàng thượng thần đệ cứu giá chậm trễ mong hoàng thượng tha tội” nam tử cuối người hành lễ với lạc minh, cả đám người theo sau cũng đồng loạt quỳ xuống.

“hoàng đệ, bình thân, đệ đến lúc lắm, thừa tướng, bây giờ xem ra lợi thế lại thuộc về phía trẫm rồi” lạc minh quay sang thừa tướng cười.

“tại sao lại thế này, tại sao lại như thế” thừa tướng không tin vào những gì mình thấy, rõ ràng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, không hề có sơ sót, tại sao lại như vậy.

“cái này xem ra phải hỏi Ngọc công tử rồi”lạc minh nhìn Phù dung cười bí hiểm

“hoàng thượng quá lới, chẳng qua thảo dân tình cờ nghe được kế hoạch của họ, cho nên thêm một chút gia vị vào thức ăn của bữa tiệc hôm nay thôi, đây cứ xem như là may mắn đi, nhưng mà xem ra hoàng thượng cũng chuẩn bị trước cả thảo dân rồi, hoàng thượng mới là chân nhân bất lộ tướng” muốn dùng kế chia rẻ để cái tên thừa tướng kia hận ta hả, hoàng đế a, món nợ này ta sẽ từ từ đòi với ngươi, chờ đi.

“các ngươi…các ngươi, ngươi làm sao mà làm được” thừa tướng tức giận xanh mặt, kế hoạch mà ông ta bỏ công sức suốt bao nhiều năm nay lại bị tên tiểu hòang đế mà ông ta vẫn luôn khinh thường, và cái tên thư sinh nam không ra nam, nữ không ra nữ này phá hỏng hết.

“ta hả, chẳng qua là bỏ thêm một ít Thiên Tử Thảo vào trong thức ăn mà các ngươi đã hạ độc mà thôi, chất độc mà các ngươi hạ là Hoạt Hoa Tán. không phải là độc gì hiếm thấy, chỉ khiến cho người trúng độc tạm thời bủn rủn tay chân, cho nên có rất nhiều cách giải, mà ta thì chỉ dùng một trong các cách, đối với người trúng độc của các ngươi đó là thuốc giải, nhưng mà nếu như các ngươi đã dùng thuốc giải của mình trước, mà nếu ta đoán không lầm thì thuốc giải của các ngươi sử dụng thành phần chủa yếu lấy từ cây Ti Ô, mà Thiên Tử

Thảo kết hợp với Ti Ô, thì đối với các ngươi đó lại là kịch độc lấy mạng” phù dung chậm rãi giải thích cho hắn, dù sao cũng là kẻ sắp chết cho hắn chết nhắm mắt, đây cũng xem như tích phước vậy.

“ngươi, ngươi làm sao biết ta sẽ dùng phương thức nào để giải độc” thừa tướng bắt đầu thấy sợ, làm sao hắn có thể đóan được chứ.

“trên người bọn thuộc hạ của ngươi có mùi của thuốc độc lẫn phương thuốc giải mà ngươi đã dùng, mà ta thì các giác quan lại phát triển hơn người thường, nên xin lỗi là đã phá hỏng kế hoạch của ngươi rồi” phù dung cười mỉa mai.

:“người đâu, mau bắt hết bọn phản loạn này lại cho ta” vị vương gia vừa tới lập tức ra lệnh cho thuộc ha, do bọn hắc y đã trúng thuốc của phù dung, nên thị vệ cũng không mất nhiều công sức, chẳng mấy chốc toàn bộ phản tặc đã bị bắt lại.

“ngoại trừ thừa tướng, đem bọn chúng giam vào đại lao ngày mai trẫm sẽ đích thân thẩm vấn” lạc minh phân phó

“thuộc hạ tuân mệnh”

“mẫu hậu hôm nay người đã hoảng sợ, hãy về cung nghĩ ngơi “ lạc minh quay sang ôn nhu nhìn thái hậu.

“vậy cũng được” thái hậu gật đầu, bà tin lạc minh nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện.

“các ngươi, mau đưa thái hậu và các vị nương nương hồi cung” vương gia quay sang gọi thị vệ.

“dạ, vương gia”

Sau khi thái hậu và mọi người đã giải tán, bây giờ tại vườn hoa chỉ còn lại lạc minh, hai cha con triệu bân, vương gia, phù dung, thừa tướng và vài tên thị vệ.

“Ngọc công tử, không biết ngươi cảm thấy tiếp theo ta nên xử trí thế nào” lạc minh không vội xử trí thừa tướng mà quay sang hỏi phù dung, hắn muốn xem thử rốt cuộc tên này có bao nhiêu tài năng.

Truyện Chữ Hay