Trời tối cũng là lúc tiệc ngắm hoa mẫu đơn bắt đầu, cả vườn hoa Triệu phủ đều sáng rực đèn, khách khứa đều đã đến, chỉ còn thiếu hoàng thượng và thái hậu nữa là đủ, nhưng do hai nhân vật trọng yếu chưa đến
nên tiệc không thể bắt đầu cho nên mọi người đành phải chờ. Do Triệu Bân bận tiếp khách, cho nên lúc này Phù Dung đang một mình đi dạo trong vườn, khi đi đến hòn giả sơn (núi giả) thì tình cờ nàng nghe được một cuộc trò chuyện thú vị.
- mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa
- đã chuẩn bị xong cả rồi
- ngươi chắc là không có chuyện gì xảy ra chứ
- yên tâm, hôm nay tên cẩu hoàng đế đó và lão thái bà kia cùng tên đệ đệ đáng chết của hắn đều không thoát khỏi đây được đâu, nơi này sẽ là mồ chôn của nhà họ Lạc hắn
- vậy thì tốt, chủ nhân không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn dù là nhỏ nhất, nếu không sẽ để lỡ việc lớn của chủ nhân đó có biết không
- yên tâm chỉ cần qua khỏi đêm nay, ta đảm bảo chủ nhân sẽ có thể thuận lợi đăng cơ, thay thế tên tiểu tử Lạc Minh kia làm hoàng đế
- ngươi đã hạ độc tất cả rồi chứ, còn về sát thủ thì sao, sắp xếp ổn chưa
- mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, ngươi không cần phải lo, nơi này không tiện ở lâu, ngươi nên nhanh chóng đi đi thì hơn.
- Được vậy ta đi, ngươi nhớ hành sự cẩn thẩn, đừng để bọn chúng nghi ngờ
- Ta biết rồi.
Sau khi hai bóng dáng rời đi, thì một người từ trong giả sơn đi ra, miệng mỉm cười, tay phe phẩy quạt như đang suy tính gì đó, sau đó thì hướng phía phòng bếp mà đi.
__________________
Triệu phủ đúng là nhà giàu có, ngay cả nhà bếp cũng đặc biệt to, có thể còn hơn cả nhà bếp của tửu lâu lớn nhất kinh thành.
- Ngọc công tử, tại sao người lại vào đây – tổng quản nhà bếp vừ thấy phù dung vào thì chạy lại hỏi
- À, tại vì đi ngang qua ngửi được mùi thơm, cho nên vào xem thử hôm nay mọi người nấu món gì thôi – phù dung tay phe phẩy quạt nói, nhưng mắt thì lại dán vào một bóng dáng đang đứng nấu nướng
- Chỗ này toàn khói lửa, Ngọc công tử thân phận sang trọng, không nên ở đây hay là vẫn nên ra ngoài đi
- Ta chẳng qua muốn xem thử thôi, không làm phiền mọi người đâu, ta cũng là người thích ăn uống mà, ngài cứ làm việc của mình đi tổng quản, không cần quan tâm đến ta
- Nhưng mà, nếu thiếu gia biết ta cho người đến những nơi này thì sẽ mắng ta mất – mấy ngày nay trong phủ không ai không biết, thiếu gia coi Ngọc công tử này như bảo bối, không cho y làm việc gì động đến móng tay, thậm chí kể cả đồ ăn, chỗ nghĩ của y cũng tự mình thu xếp cả.
- Yên tâm, nếu Triệu huynh biết, ta sẽ chịu trách nhiệm –phù dung nói xong không đợi ông ta cho phép tự mình đi đến những món ăn đạ được bày sẵn trên bàn chuẩn bị dọn ra.
- Món này gọi là gì – phù dung chỉ tay vào một món ăn hỏi nha hoàn
- Dạ, là món bồ câu ngân
- À thế còn món này
- Đó là món gà nấu sen
- …..
Cứ như thế hỏi hết món này đến món khác nhưng không ai biết mỗi khi nàng chỉ tay vào một món ăn, ngoài việc để hỏi tên còn ngầm thêm một chút gia vị vào đó, sau khi đã đảm bảo các món ăn đều đã được cho thêm gia vị của mình vào, phù dung mới rời khỏi nhà bếp quay lại vườn hoa, lúc này cả thái hậu và hoàng thượng đều đã đến, nhưng nàng vẫn chưa vội ra mặt mà đứng nép một bên chờ xem kịch.
- hắn đâu –lạc minh nghiêng người hỏi nhỏ triệu bân
- hoàng thượng là hỏi ai- triệu bân dù biết nhưng vẫn muốn hỏi để khẳng định
- Ngọc Băng Tâm
- Thần không biết từ nảy giờ không thấy đệ ấy
- Đi tìm hắn đến đây cho ta
- Dạ
- Triệu công tử đi đâu vậy – triệu bân vừa quay đi thì ngay lập tức bị một giọng nói ngăn cản, y quay lại thì thấy người vừa nói không ai khác chính là thừa tướng đương triều, cũng đồng thời là phụ thân của hoàng hậu chu quốc hiện giờ
- ta sai hắn đi làm chút chuyện, không biết thừa tướng có ý kiến gì không – lạc minh hỏi ngược lại với giọng đầy uy nghiêm
- à không có, chẳng qua hôm nay Triệu công tử là chủ nhà nhưng lại bỏ đi nên thần mới hỏi thôi
- vậy bây giờ hắn có thể đi được rồi chứ, nếu như làm lỡ chuyện ta thừa tướng có gánh nổi không –lạc minh tiếp tục dùng giọng điệu mỉa mai nói chuyện với thừa tướng
- hoàng thượng phụ thân của thần thiếp không có ý ngăn cản triệu công tử đi làm việc cho người, xin người đừng hiểu lầm –lúc này hoàng hậu ngồi bên cạnh thay phụ thân giải thích, dùng giọng nói vô cùng uyển chuyển của mình, cố gắng giải quyết tình hình, ai cũng biết từ ngày vào cung hòang hậu vốn không hề được hoàng thượng sủng ái, nên lời nói của hoàng hậu trước mặt hoàng thượng vốn không có trọng lượng nào.
- Chuyện này không liên quan đến hoàng hậu, nàng hãy ngồi im đi –lạc minh lạnh giọng nói, nếu không phải ngươi là con gái của lão hồ ly kia, ngươi nghĩ ngươi có thể làm hoàng hậu của ta sao.
- Vâng thần thiếp tuân chỉ -hoàng hậu cúi đầu, thanh âm ủy khuất, nàng hoàn toàn hiểu rõ, hoàng thượng vốn chỉ vì cha nàng gây sức ép mới phong nàng làm hoàng hậu, chứ không hề cam tâm tình nguyện
- Triệu Bân ngươi đi đi – lạc minh không để ý hòang hậu quay sang triệu bân ra lệnh
- Thần tuân chỉ -triệu bân thi lễ rời đi, nhưng khi đến góc tường thì lại bị một cánh tay kéo vào trong.
- Ngọc đệ, tại sao đệ lại ở đây, đệ có biết …..- triệu bân ngạc nhiên nhìn người mới kéo mình, nhưng mà y còn chưa nói xong đã bị phù dung cắt ngang
- Đương nhiên là biết, Lạc công tử lúc chiều, à không phải gọi là hoàng thựng mới đúng, người đang tìm ta
- Đệ biết thân phận của người, biết từ khi nào- triệu bân có chút ngạc nhiên
- Lúc chiều huynh gọi y là lạc công tử, họ lạc cả đất nước này chỉ có hoàng tộc mới có, vì vậy ta nghĩ, hắn không là vương gia cũng là hoàng thân quốc thích, nhưng khí độ đó, phong thái đó thì chỉ có hoàng đế mới có thôi, cho nên ta khẳng định phần nào hắn là hoàng đế, bây giờ xem ra suy đoán của ta không sai
- Thì ra đệ đã biết, thế thì mau cùng ta ra gặp hoàng thượng đi, ngài đang tìm đệ đó –triệu bân càng ngày càng khâm phục vị ngọc đệ này của hắn, y quả thật rất thông minh, hầu như chuyện gì cũng không qua khỏi tầm mắt của y.
- Bây giờ không phải lúc, một lát nữa đi
- Tại sao – triệu bân khó hiểu
- Một lát nữa huynh dẽ biết ngay thôi
Dù không biết tại sao Ngọc đệ làm như vậy, nhưng triệu bân cũng nguyện ý tin tưởng y, hắn đối với y một chút nghi ngờ cũng không có.
Hai người đang nói chuyện thì bên kia thức ăn cũng được dọn ra, mọi người đang vui vẻ ăn uống ngắm hoa thì đột nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân xông vào, bao vây tứ phía, lập tức thị vệ của hoàng đế, và vệ sĩ của triệu phủ cùng xông ra hộ giá. Hai bên lập tức rơi vào vòng hỗn chiến, quang khách và những người không biết võ công, cùng những nhân vật lớn đều được bảo hộ ra phía sau.