Editor: Tường An
Khí thế cường đại ngưng tụ trên đỉnh đầu Đan Phi, cùng với thanh âm kiêu ngạo khiến mọi người sợ hãi…
Bạch Trạch ôm chặt Mộ Như Nguyệt, ánh mắt âm trầm nhìn không trung, khẽ nhíu mày.
“Ha ha ha!” Đan Phi cười điên cuồng, “Công kích vừa rồi ta còn chưa dùng tới phân nửa lực lượng, bây giờ ta sẽ cho các ngươi nếm thử một kích toàn lực của ta…”
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Trong cuồng phong mãnh liệt, tiếng cười cuồng vọng quanh quẩn bên tai bọn họ thật lâu không tiêu tan…
Thông Huyền biến sắc, lớn tiếng nói: “Mọi người cẩn thận!”
Nhưng hiện tại nói lời này cũng không có tác dụng gì, mọi người đều kinh ngạc mà tuyệt vọng nhìn một màn trước mắt…
“Đi chết đi, tất cả đều chết đi cho ta!” Đan Phi điên cuồng gầm lên.
Hắn không thể chịu đựng được việc bị người khác đánh lén sau lưng.
Bất luận thế nào, những người này đều phải chết…
Bỗng nhiên, cách đó không xa xuất hiện một đạo bạch quang bắn thẳng lên trời, xuyên qua mây đen, chiếu sáng khắp không trung…
Tĩnh.
Trời đất vạn vật chợt trở nên yên tĩnh.
Nụ cười của Đan Phi cương cứng trên mặt, hai mắt bỗng trợn to, toàn thân khẽ run rẩy…
Mọi người cũng quay đầu nhìn theo tầm mắt hắn, một thân ảnh cao lớn như thần tiên lập tức lọt vào mắt bọn họ…
Bạch y nhẹ phất, tóc đen bay múa, ánh mắt nam nhân cao ngạo không ai bì nổi!
Cường!
Thực lực nam nhân này rất cường đại!
Thậm chí đã cường đại đến trình độ không phải người như bọn hắn có thể cảm nhận được…
“Vô Vong… hắn… hắn khôi phục ký ức?”
Hơn nữa, thực lực dường như còn cường đại hơn xưa…
Không có khả năng!
Hắn ngủ say ngàn năm, làm sao có thể đột phá chứ?
Mà mình nỗ lực cả ngàn năm, vẫn như cũ không phải đối thủ của hắn sao?
Nghĩ đến đây, toàn thân Đan Phi chấn động, sắc mặt tái nhợt…
Vô Vong đảo mắt qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Mộ Như Nguyệt.
Đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, tràn ngập ôn nhu…
“Chúng ta rốt cuộc có thể gặp nhau.”
Đúng vậy, bọn họ rốt cuộc có thể gặp lại nhau.
Trên cõi đời này, nàng là người thân duy nhất của hắn…
Cũng là vướng bận duy nhất…
Thân thể nam nhân chợt lóe, hóa thành một đạo bạch quanh hạ xuống mặt đất, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, ôm thật chặt, tựa hồ sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo giác…
“Tiểu Nguyệt, ta đã trở về!”
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam nhân, vùi đầu vào ngực hắn, giọng nghẹn ngào: “Phụ thân, hoan nghênh trở về…”
Hắn rốt cuộc đã khôi phục ký ức, như vậy…
Vô Vong ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua đám người, nhìn thẳng về phía Đan Phi.
“Ngươi muốn tổn thương nữ nhi ta?”
Đan Phi chấn động, muốn mở miệng nói gì đó, lại không cách nào phát ra thanh âm…
Hắn cho rằng, dù Vô Vong khôi phục ký ức đi nữa, mình nỗ lực cả ngàn năm qua cũng có thể mạnh hơn hắn, nhưng hôm nay xem ra, mình thật sự quá ngu xuẩn.
Ngàn năm qua, dù chìm vào trạng thái ngủ say, nam nhân cường đại này vẫn tiến bộ không ngừng…
“Ngươi nhất định phải trả giá đắt vì những việc đã làm!”
Vô Vong nâng tay, ngưng tụ một đạo bạch quanh, bắn thẳng vào ngực Đan Phi, lúc này, mọi người đều có thể nhìn thấy ngực Đan Phi bị thủng một lỗ, bất giác rùng mình.