Editor: Tường An
Khoảng cách giữa tôn thượng sơ cấp và thần tôn còn xa hơn nhiều so với khoảng cách giữa thần tôn sơ cấp và thần tôn cao cấp.
Dù sao, khoảng cách giữa hai bên không phải là cấp bậc mà là cảnh giới…
Huống chi, thực lực Đan Phi là tôn thượng trung cấp.
Một trăm đỉnh thần tôn cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Nhất kiếm phá thiên!”
Oanh!
Trên người Mộ Như Nguyệt chợt bắn ra vô số ngọn lửa, ngưng tụ lại trên thân cửu thiên long viêm kiếm, sau đó phóng về phía Đan Phi…
Đan Phi cười lạnh, vẻ mặt khinh thường, nhẹ nhàng giơ tay lên chém ra một đạo cuồng phong, lực lượng hai bên va chạm, nổ vang trên không trung, ngay sau đó, ngọn lửa liền biến mất không còn bóng dáng...
“Nhất kiếm phá thiên? Đây là chiêu thức của Vô Vong lúc trước, không ngờ ngươi chỉ có thể phát huy được chút thực lực ấy, ha ha! So với phụ thân ngươi vẫn kém quá xa! Đương nhiên, chỉ cần cho ngươi cơ hội, muốn vượt qua phụ thân ngươi cũng không phải việc gì khó, đáng tiếc, ngươi tuyệt đối không có cơ hội này…”
Đan Phi cười lạnh, thân thể chợt lóe, xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Hắn nâng tay đánh một chưởng vào ngực Mộ Như Nguyệt, nàng phun một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, rơi vào một vòng tay ấm áp…
“Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ?” ánh mắt Bạch Trạch lo lắng, khẩn trương hỏi.
Mộ Như Nguyệt lắc đầu, cười nhạt: “Một chút công kích mà thôi, ta còn chịu được.”
Dứt lời, nàng đứng thẳng người, lần nữa đánh về phía Đan Phi.
Đan Phi tránh qua một bên, cười lạnh nói: “Mộ Như Nguyệt, chính ngươi muốn chết, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Oanh!
Lòng bàn tay hắn ngưng tụ một đạo lực lượng xanh biếc, bắn về phía Mộ Như Nguyệt với tốc độ sét đánh.
Mộ Như Nguyệt không kịp né tránh, gắng gượng thừa nhận một chiêu này, thân thể bay ra xa, trên môi ẩn chứa nụ cười nhạt không dễ phát hiện…
Đan Phi hơi sửng sốt, còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì đúng lúc này, hắn cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ từ phía sau truyền đến, vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng dù vậy, trường kiếm vẫn đâm trúng sườn eo hắn…
“Ngươi…”
Đan Phi trợn trừng mắt.
Nam nhân này xuất chiêu vô thanh vô tức, căn bản không biết hắn đến gần mình lúc nào, mà nếu không phải mình bị Mộ Như Nguyệt thu hút sự chú ý thì có lẽ đã phát hiện ra hắn…
“Nguyệt Nhi!” thân thể Bạch Trạch chợt lóe, tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, đỡ lấy nàng, đau lòng nói: “Kỳ thật, nên để ta hấp dẫn sự chú ý của hắn…”
Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, cười nói: “Mục tiêu của hắn là ta, ngươi đi lên cũng vô dụng, huống chi vừa rồi ta thu hồi chiêu thức liền triển khai phòng bị, cho nên cũng không bị thương nặng gì…”
Dù vậy, chịu một kích của tôn thượng trung cấp vẫn làm lục phủ ngũ tạng nàng đau đớn.
Chỉ vì không muốn Bạch Trạch lo lắng, nàng mới nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế.
Nhưng Mộ Như Nguyệt lại quên, nàng và Bạch Trạch có quan hệ khế ước, tình huống thân thể nàng thế nào, Bạch Trạch đều có thể cảm nhận rõ ràng…
“Tiểu tử thúi, ngươi dám đánh lén ta!”
Đan Phi giận tím mặt, phẫn nộ nói: “Ta sống đến tuổi này còn chưa ai có thể đánh lén ta, tốt, rất tốt, các ngươi đã dám làm như vậy, ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!”
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Bầu trời mây đen xám xịt, sấm sét ầm ầm, cả không trung đều trở nên u ám.