Mười giờ rưỡi tối, Sở Tuy nhận được cuộc gọi đi họp mặt chơi bài của đám bạn thân thiết trong giới nên đã đi trước.
Thẩm Già Hòa không muốn đi với anh ta bèn viện cớ đi vệ sinh trốn trong nhà vệ sinh một lát. Lúc đang định ra ngoài, cô chợt nghe thấy tiếng cười nói vọng lại từ bục rửa tay cách một cánh cửa.
Là Uông Đào Vũ, cô ta đang tô son nhưng cũng không quên nhắc tới Yên Hàng với nữ thư ký ở đầu dây bên kia.
"Cậu chủ nhỏ Yên Thị kia da dẻ mịn màng thật, miệng cứ như rót mật ấy, đúng gu tôi lắm."
“Cậu ta ấy à? Thay mặt tập đoàn Phó Thị hấp tấp muốn ký hợp đồng với tôi để có công lao ấy mà. Cô đoán xem nếu tôi muốn cậu ta đi hướng đông thì cậu ta có dám đi hướng tây không?”
“Chủ tịch Yên thả thí cậu ta từ đời nào rồi, chẳng qua do cậu ta là con trai độc nhất nên ông ta mới phải giữ thể diện cho cậu ta thôi... Theo tôi thấy, ông ta cần gì phải mất công cho cậu ta theo Phó Thanh Hoài học hỏi nhỉ? Thuê một nữ doanh nhân mạnh mẽ như tôi quản lý cơ ngơi của gia tộc không phải xong rồi sao?”
“À, nếu cậu ta không có một đêm mặn nồng với tôi thì đừng hòng tôi giao dự án cho cậu ta.”
Uông Đào Vũ thốt từng câu từng chữ mà không chút kiêng dè, tiếp tục soi gương tút tát lại nhan sắc của mình.
Thẩm Già Hòa nhìn vào khe cửa, vừa khéo nhìn trọn cả bóng lưng của cô ta: Váy dự tiệc đỏ tươi, tóc ngắn ôm sát tai, môi đánh cái màu đỏ chót như ma cà rồng, dù gương mặt được ánh đèn sáng trưng chiếu rọi nhưng cũng khó lòng che đi sự già chát của độ tuổi gần tứ tuần, chỉ được cặp chân dưới làn váy là dễ nhìn chút đỉnh, vừa trắng nõn vừa thẳng.
Nhưng thế mà cũng mơ tưởng nhúng chàm Yên Hàng ư??? Đọc Full Tại
Gương mặt kiều diễm của Thẩm Già Hòa trở nên lạnh lùng và nghiêm túc. Chờ Uông Đào Vũ cất bước trên đôi giày cao gót mũi nhọn vào phòng vệ sinh bên cạnh, cô lấy ngay cây lau nhà chặn cửa mà không chút do dự, sau đó tìm ra một cái chậu sạch từ trong ngăn kéo dưới bục rửa tay. Thẩm Già Hòa đổ nước lạnh ào ào vào chậu rồi hắt vào phòng vệ sinh nọ.
Ngay sau đó, Uông Đào Vũ thình lình bị xối ướt như chuột lội không kịp trở tay, rú lên thất thanh.
Thẩm Già Hòa thảy cái chậu sang một bên rồi xoay người thong dong đi ra ngoài, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dội nước cho mụ khỏi mơ tưởng nữa!
...
Các vị khách được mời dự tiệc đã về kha khá, hành lang xa hoa vắng tanh.
Tâm trạng của Thẩm Già Hòa tốt một cách kỳ lạ, vào thang máy mà thiếu điều ngâm nga. Dọc đường đi, cô không quên lấy điện thoại ra gọi cho người quản lý hỏi xe bảo mẫu đã tới ngoài khách sạn chưa, nhân tiện nhấn nút cho thang máy xuống.
Một tiếng “ting” vang lên, cô vừa định giẫm đôi giày cao gót đế đỏ vào trong thì khựng lại.
Vách thang máy nhẵn bóng như gương, ánh đèn sáng đến nhức mắt, chính giữa thang máy là Yên Hàng với gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào đang đứng, một tay đút trong túi quần tây, chất vải xuôi thẳng xuống rất đẹp, vừa thẳng vừa cân xứng.
Ai cũng nói lần đầu gặp nhau sau khi chia tay là cuộc gặp gỡ khó xử nhất.
Ban đầu Thẩm Già Hòa là người nói lời chia tay trước vì sự nghiệp diễn xuất của mình, lúc đó cô bị người quản lý trông chừng rất nghiêm, đến việc hẹn nhau ra gặp cũng khó. Cô vẫn còn nhớ như in câu Yên Hàng hỏi mình qua điện thoại: “Em muốn chia tay thật à?”
Thẩm Già Hòa rót cho mình một ly rượu mạnh, mượn men say trả lời: “Tôi đang nhận hợp đồng đại sứ thương hiệu hơn trăm triệu, trong điều khoản hợp đồng viết rõ phải giữ đời tư sạch sẽ, không được có tai tiếng. Xin lỗi, Yên Hàng, mối quan hệ của chúng ta mà bị người khác biết thì tôi sẽ mất hết tất cả mất.”
“Không thể gặp mặt lần cuối trước khi chấm dứt sao?”
“Đám báo chí đang theo dõi tôi kia kìa, nguyên một nửa người trong công ty tôi cũng đang giám sát tôi đấy.” Thẩm Già Hòa nép mình trong một góc xó ở Hoành Đi3m, ngẩng đầu nhìn trời, lặng lẽ hít thở bầu không khí lạnh lẽo: “Đừng gặp nhau nữa. Từ nay đến cuối đời cũng đừng tiếp xúc gì với nhau nữa.”
Thế nhưng cô không ngờ cái thành phố này lại nhỏ đến vậy, chẳng dễ gì mới trốn được khỏi Hoành Đi3m, thế mà đi dự một bữa tiệc tối thôi cũng gặp được.
Nhìn dáng vẻ “người lạ cấm vào” của Yên Hàng, Thẩm Già Hòa thầm nghĩ sau này khi đi đâu phải xem tử vi để lựa ngày lành mới được nhưng ngoài mặt thì gương mặt mỹ miều, thờ ơ của cô không hề tỏ ra chột dạ chút nào, cô nhẹ nhàng xách làn váy lộng lẫy vào thang máy.
Hai người đứng trong không gian khép kín, yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thang máy đi xuống từng tầng một.
Thẩm Già Hòa đứng trong góc thang máy, đuôi mắt đẹp đẽ khẽ nhướng lên nhìn trộm anh. Bầu không khí im phăng phắc, không ai nói một lời nào với nhau này rất dễ tạo cảm giác xa cách muôn trùng.
Cho đến khi đã xuống đại sảnh xa hoa, trước khi ra ngoài, Thẩm Già Hòa nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: “Khụ.”
Tiếng tằng hắng nhỏ của cô làm Yên Hàng dừng bước, nhìn cô một cách chăm chú bằng đôi mắt đen láy.
Thẩm Già Hòa lúng túng cảnh báo: “Uông Đào Vũ kia có ý xấu với anh đấy, anh nhớ chú ý... an toàn.”
Cô tốt bụng nhắc nhở anh đàn ông ra ngoài cũng phải biết bảo vệ bản thân, đặc biệt là đàn ông đẹp mã. Nào ngờ Yên Hàng nghe xong không hề biết ơn chút nào, phản ứng hết sức lạnh nhạt, đã vậy còn thờ ơ nhếch mép dưới ánh đèn: “Cô là ai?”
“...”
Mẹ nó, tự nhiên rảnh rỗi sinh nông nỗi, nhắc nhở làm gì không biết! Đọc Full Tại
*
Thẩm Già Hòa phát cáu vì cái sự “cô là ai, mắc mớ gì tới tôi” của Yên Hàng. Suốt dọc đường về khách sạn Hoành Đi3m, mặt mày cô lạnh tanh, trợ lý không biết chuyện gì đã xảy ra nên chỉ im thin thít đưa chiếc chăn mỏng cho cô, không dám nói năng gì.
Thẩm Già Hòa cuộn mình trên ghế, muốn phân tán sự chú ý bèn lấy điện thoại ra lướt newfeed trên Weibo.
Tình cờ thay, ngay thời điểm đó, cô lướt thấy phó tổng giám đốc trong ban tổ chức của bữa tiệc trang sức hôm nay đăng bài đá xoáy vị nào đó không biết trời cao đất dày chặn Uông Đào Vũ trong nhà vệ sinh nữ, khiến cho anh ta khốn đốn vô cùng.
Thẩm Già Hòa nhếch đôi môi đỏ thắm, cục tức nghẹn trong bụng nãy giờ biến mất non nửa.
Sau đó, cô quay gương mặt lạnh lùng được trang điểm kĩ lưỡng sang ngắm khung cảnh sầm uất, muôn màu muôn vẻ ngoài cửa sổ. Xe phóng đi như bay, chẳng mấy chốc cảnh vật ngoài kia đã hóa thành một cái bóng lướt qua thật nhanh.
Thôi, việc xong phủi áo ra đi, tên tuổi giấu kín thế gian chẳng tường, cho Yên Hàng hời một lần vậy.
-
Đã rất lâu kể từ cuộc gặp gỡ tình cờ trên bữa tiệc trang sức Thẩm Già Hòa không bắt gặp anh ngoài đời.
Thỉnh thoảng quay phim xong, cô rảnh rỗi trò chuyện rôm rả với Khương Nùng trên Wechat, trong lúc vô tình cô nghe bảo Yên Hàng lại theo Phó Thanh Hoài học kinh doanh, giải quyết Uông Đào Vũ - người phụ nữ rắc rối được mệnh danh là “bà cô độc ác” xưa giờ kia chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi.
Dự án đã thành công tốt đẹp, không một ai biết Yên Hàng đã làm thế nào.
Lúc mới đầu Thẩm Già Hòa ngạc nhiên chớp mắt, trong lòng băn khoăn không biết Yên Hàng có “bán sắc” thật không nhưng lại không có lập trường gì để hỏi tường tận.
Thế rồi, cô nghe Khương Nùng hỏi: “Cậu là người chặn cô ta trong nhà vệ sinh trong bữa tiệc trang sức đó hả?”
Thẩm Già Hòa chuyển sang gửi tin nhắn giọng nói, thì thầm: “Sao cậu biết?”
“Uông Đào Vũ báo cảnh sát, yêu cầu họ điều tra camera theo dõi, chỉ có cậu xuất hiện trong thời gian đó ở buổi tối hôm nọ...” Khương Nùng là chiến sĩ tiên phong trong công cuộc hóng hớt, cô cất giọng nói trong trẻo, du dương: “Chuyện này Yên Hàng đã giải quyết giúp cậu rồi, cuối cùng bị quy thành hiểu lầm thôi.”
Tâm trạng Thẩm Già Hòa thoắt cái trở nên vô cùng phức tạp, nghe đi nghe lại tin nhắn giọng nói này.
Suốt cả ngày hôm đó cô cứ mất tập trung, đắn đo không biết có nên gọi điện cho Yên Hàng hay không. Đến khi gian khổ quay xong cảnh cuối để đóng máy, trợ lý ríu rít nói: “Chị Đới Lâm nói cho chị hai ngày nghỉ đó. Hòa Hòa, chị muốn về khu chung cư hay sao ạ?”
Thẩm Già Hòa không muốn sống chung với người ba suốt ngày cá độ nên cắn răng dùng toàn bộ số tiền đã tích góp được mua một căn hộ nhỏ trên con đường đắt đỏ nằm ở trung tâm thành phố. Cô xem nơi này như chốn về lý tưởng của mình, tháng trước mới chuyển đến phòng mới ở, mới ở được vài ngày.
Cô trả lời: “Nhà sang bạc triệu mà không ở thì uổng quá, đương nhiên là về khu chung cư rồi.”
Trợ lý cũng nghĩ vậy, cười khúc khích: “Em thuê lao công quét dọn lại cho chị rồi ạ.”
Hơn mười giờ rưỡi tối cô ấy mới trở về trong màn đêm tối tăm.
Thẩm Già Hòa xuống xe, trùm kín bản thân từ trên xuống dưới như gấu Bắc Cực, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt xinh đẹp và rạng rỡ. Từ chối trợ lý hộ tống mình lên lầu, cô cầm điện thoại vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua vài lon Coca và đồ ăn vặt rồi xách lên căn hộ.
Cô vẫn chưa quen với phòng mới, tự dưng quên khuấy mật khẩu của cửa tự động, thử tận mấy lần mới đúng. Bàn tay trắng nõn đẩy cửa kính vào, Thẩm Già Hòa lại gần thang máy. Bốn bề xung quanh chìm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng mấy lon Coca lạnh trong túi nhẹ nhàng lắc lư chạm vào nhau làm cô nghe mà khát nước, đành khui một lon ra uống.
Thẩm Già Hòa hơi ngẩng đầu lên, coca ngọt lịm chưa kịp xuống cổ họng thì khóe mắt cô vô tình rủ xuống, lướt qua một bóng người.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước thang máy được thiết kế sang trọng, suýt chút nữa đã sặc nước thăng thiên tại chỗ.
Chẳng hiểu sao Yên Hàng lại xuất hiện tại đây, ngón tay thon dài của anh đang đùa nghịch với bật lửa kim loại, lại trở về với dáng vẻ công tử bột cà lơ phất phơ kia. Dường như nhìn thấy bóng hình cô, anh dừng nghịch bật lửa, lần này không làm như không quen biết nữa mà thản nhiên hỏi: “Em ở đây à?”
Thẩm Già Hòa gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tầng mấy?”
“Tầng hai mươi hai...”
“Ừm.”
Sau cuộc đối thoại đơn giản, bầu không khí lại trở về với sự yên ắng vốn có, thang máy cũng nhanh chóng hạ xuống từng tầng.
Thẩm Già Hòa nhìn góc nghiêng trắng trẻo, lành lạnh của Yên Hàng, đôi môi đỏ thắm khẽ mấp máy định nói gì thì Yên Hàng bỗng xoay đầu lại. Ánh đèn rực rỡ, sáng ngời chiếu rọi một đường cong trên sống mũi cao thẳng của anh: “Tối nay em chuyển đi đi.”
“Tại sao tôi phải chuyển đi?”
“Em không sợ tiếp tục có tai tiếng với tôi, làm hỏng sự nghiệp để đời của em à?” Anh trả lại cô những lời cô đã nói lúc chia tay, không sót một chữ nào: “Đám báo chí không theo dõi em nữa à?”
Cửa thang máy đã mở ra nhưng không ai vào, sự im lặng chết chóc bao trùm nơi đây hết mấy giây.
Ngón tay thanh mảnh của Thẩm Già Hòa cầm lon coca, lạnh đến mức sắp làm tay cô đông cứng. Hít không khí lạnh vào buồng phổi để đầu óc tỉnh táo hơn chút ít, cô quyết đoán trả lời: “Tôi không có tiền, tiền tiết kiệm đem đi mua nơi này cả rồi, muốn chuyển thì anh đi mà chuyển đi...”
Dứt lời, cô bước vào thang máy một cách đường hoàng. Thấy Yên Hàng cũng vào theo, cô ấn nút tầng, thuận tiện hỏi: “Anh ở tầng mấy?”
“Hai mươi hai.”
“...”