Cơn mưa mùa đông giăng kín toàn bộ thành phố sầm uất khiến cho không khí khắp nơi trở nên ẩm ướt và rét buốt vô cùng. Gió lạnh lùa vào làm góc rèm nhung tung bay phấp phới.
Khương Nùng bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi, lại thấp thoáng nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại từ bên ngoài căn phòng. Cô mơ màng mở đôi mắt đen láy lấp lánh ra, thấy Phó Thanh Hoài vén chăn xuống giường, bàn tay thon dài, trắng nõn nhuốm hơi lạnh của anh đang ung dung mặc áo sơ mi vào dưới ánh đèn hiu hắt.
Cô định ngồi dậy nhưng Phó Thanh Hoài đã đi tới, cúi đầu đặt một nụ hôn khẽ khàng lên trán cô: "Em ngủ tiếp đi, là Yên Hàng tới."
Khương Nùng tỉnh táo hơn đôi phần vì câu nói này, cô dịu dàng hỏi: "Không phải anh ta đã hết hạn ba năm, trở về nhà họ Yên làm cậu ấm ăn chơi sao?"
Mới sáu giờ sáng đã đội mưa đội gió lặn lội đến tìm gặp Phó Thanh Hoài, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với anh ta rồi.
Yên Hàng đứng ở ngoài đã được một lúc, trời đang vào cái mùa đông khắc nghiệt của tháng Chạp vậy mà anh ta không thèm khoác lấy một chiếc áo bành tô cho ấm, chiếc áo sơ mi màu xanh lam bằng lụa ướt sũng phác họa đường cong cơ bắp săn chắc đặc trưng ở tuổi này. Có điều do dầm mưa đã lâu nên mặt mày anh ta tái nhợt đến mức không còn một giọt máu nào, giọt nước long lanh nơi cằm uốn lượn xuống yết hầu.
Từng giọt, từng giọt một rơi xuống, lặng lẽ nện lên mặt đất lạnh như băng ở bên ngoài.
Thời gian dần trôi, nắng sớm cũng dần le lói ở phía chân trời, ngặt nỗi mưa càng lúc càng to. Bỗng nhiên, một tia chớp phá vỡ bầu không khí yên lặng như tờ, xé toạc cả không trung khiến cho cả bầu trời sáng choang. Bóng hình lười biếng của Phó Thanh Hoài từ từ hiện ra đằng sau tấm bình phong bằng thủy tinh được dựng cạnh cửa, anh cầm một tách trà bằng ngón tay thon dài và cụp mắt liếc về phía Yên Hàng.
Cảm giác đầy áp lực như gánh trên vai ngọn núi tuyết đồ sộ bỗng chốc ập lên người anh ta, xung quanh im ắng đến mức tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Yết hầu Yên Hàng khẽ lăn một cách khó khăn. Anh ta ngẩng mặt lên, dù bị cơn mưa lạnh như cắt da cắt thịt bắn xối xả vào người nhưng nó vẫn không thể làm phai mờ cái nhìn sắc bén của anh ta.
Phó Thanh Hoài lạnh lùng hỏi Yên Hàng với vẻ trịch thượng và uy quyền: "Cậu tới đây làm gì?"
"Tôi không cam tâm." Mất tích suốt mấy tháng liền, giờ đây Yên Hàng xuất hiện trở lại với tấm lưng thẳng tắp như cây dương trắng sừng sững bên vách đá, cho dù phải hứng chịu cơn mưa như trút nước nhưng vẫn không muốn cúi gập mình trước nó. Anh ta hé đôi môi mỏng tái nhợt, giọng điệu vừa lạnh tanh vừa đầy giận dữ: "Tổng giám đốc Phó, tôi muốn theo anh học kinh doanh để tiếp quản tập đoàn Yên Thị, xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa."
"Ba năm cũng không thể khiến cậu suy nghĩ thấu đáo cơ mà, giờ lại quyết định học vì Thẩm Già Hòa cơ à?" Đọc Full Tại
Chỉ bằng một cái nhìn Phó Thanh Hoài đã có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ta. Làm một cậu ấm chỉ biết ăn chơi thì dễ đấy nhưng một khi gặp phải đối thủ hoặc tình địch mạnh mẽ là sẽ chịu nhiều ràng buộc ngay. Hiện tại Yên Hàng đang phải đối mặt với tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong như thế.
Anh ta chẳng nắm quyền nắm thế gì trong tay, lại còn nổi tiếng là kẻ ăn hại, những người có mối quan hệ với Yên Thị sẽ không nghe theo lời một kẻ ăn hại, thế thì làm sao anh ta đánh bại được Sở Tuy đây?
Yên Hàng đã nếm trải được cái cảm giác thất bại đau đớn và bất lực này, nơi đáy mắt đen như mực ngân ngấn nước, chẳng biết đó là mưa hay nước mắt: "Tôi không muốn làm kẻ vô dụng..."
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ý đồ của Yên Bạc Ngôn khi muốn Phó Thanh Hoài thu nhận mình dù cho phải trả một mức học phí khổng lồ.
So với lúc đó, bây giờ Yên Hàng tự nguyện tới đây để xin anh làm thầy của mình. Chiếc quần tây sũng nước dán chặt vào đôi chân thẳng tắp. Yên Hàng quỳ xuống trước mặt Phó Thanh Hoài, cái sự rét căm ấy như muốn dập nát xương tủy anh ta: "Tôi biết tất cả mọi người đều chướng mắt một thằng công tử bột chỉ biết tiêu tiền ba như tôi, cảm thấy tôi tốt số, được sinh ra ở nhà họ Yên, lại còn là con một, cho dù vô dụng thì vị trí người thừa kế vẫn thuộc về tôi."
Yên Hàng kiên cường nhìn gương mặt lạnh như tiền của Phó Thanh Hoài, thốt tiếp những lời vẫn chưa nói xong qua bờ môi mỏng rõ mồn một: "Sau này tôi nhất định có thể gánh vác cả gia tộc. Phó Thanh Hoài, xin anh hãy dạy tôi cách làm ăn buôn bán, tôi thề từ nay về sau trong giới kinh doanh sẽ nghe lời anh răm rắp."
Anh ta sẽ quỳ đến khi nào Phó Thanh Hoài đồng ý mới thôi, dù ai có khuyên gì đi nữa thì anh ta cũng nhất quyết không đứng dậy.
Mưa vẫn rơi tầm tã không ngừng, sấm đùng đoàng đinh tai nhức óc như muốn đánh chết mọi người vậy.
Gần mười giờ sáng, nhân lúc thư ký không chú ý, nhóc Đậu cố gắng dùng hết sức bình sinh bung một chiếc ô đen bằng bàn tay nhỏ bé của mình rồi chạy từ trong nhà đến bên cạnh Yên Hàng để che mưa cho anh ta: "Anh sẽ bị ốm mất!"
Nhìn dáng vẻ loạng choạng không vững như thể chỉ cần một trận gió vù tới là sẽ thổi cậu bé loắt choắt này đi bốn phương tám hướng của nhóc Đậu, Yên Hàng lau mưa trên trán bằng mu bàn tay trắng nõn nhưng lạnh ngắt, giọng đã khàn đi hẳn: "Nhóc vào đi."
Nhóc Đậu lắc đầu, vẫn cố chấp nghiêng dù về phía anh ta.
Không chờ Yên Hàng cảm thấy ấm lòng như có một dòng nước ấm chảy qua tim, anh ta lại nghe thấy cậu nhóc này bi bô nói một cách đường hoàng: "Bị ốm rồi thì anh sẽ lừa bịp ba em mất."
Yên Hàng nín thinh thật lâu, giơ bàn tay trắng nõn lên cầm chắc cán ô đen, chất giọng biếng nhác vang vọng trong màn mưa: "Phải, có đứa con hiếu thảo như nhóc đứng kế bên thì anh sẽ không lo bị sét đánh."
*
Mấy ngày nay trời đổ mưa không ngừng khiến cho tiến độ quay phim của đoàn phim không thể không dừng lại.
Thẩm Già Hòa thức dậy trong khách sạn. Ban đầu cô nằm yên như tượng vì quay cảnh treo trên dây cáp làm cho cô mệt lả, ê ẩm hết cả người, ngay cả cánh tay lẫn eo đều nhức nhối cực kỳ. Cô cứ nằm trong chiếc chăn bồng bềnh, mềm mại như thế, từ từ chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không muốn xuống giường.
Căn phòng đang yên tĩnh thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Tim giật thót, cô vô thức nghiêng người mò mẫm lấy chiếc điện thoại rồi bắt máy.
Giọng nói ngay thẳng, chính trực như công lý của Đới Lâm vang lên từ bên kia đầu dây: "Em dậy rồi à?"
Nghe hơi thở đều đặn của cô, cô ấy tiếp tục cất lời: "Mấy ngày nay không cần quay phim nữa đâu, bên đạo diễn xem dự báo thời tiết, vừa quyết định thời gian quay lại làm việc đây. Em ở không trong khách sạn mãi cũng chán, vừa khéo có một bữa tiệc do một thương hiệu trang sức tổ chức, em đi dự với tổng giám đốc Sở nhé."
Sở Tuy ấy à?
Thẩm Già Hòa còn chưa kịp làm vẻ mặt đau đớn mà Đới Lâm đã thẳng thừng vạch trần như đọc được suy nghĩ của cô: "Đừng nói là em trốn tránh tổng giám đốc Sở vì chuyện chia tay với Yên Hàng đấy nhé?"
"Tổng giám đốc Sở là ân nhân cứu mạng của em, làm gì có chuyện em trốn tránh anh ta chứ?" Cô quả quyết không thừa nhận.
Đới Lâm lại bảo: "Ừm, giờ em đang là nữ diễn viên khá ăn khách rồi, là ngôi sao lớn rồi, có mấy bộ phim siêu hot đang cất trữ chờ phát sóng, sau này công ty cũng sẽ tập trung lăng xê em để em có thể đoạt giải thưởng, tốt nhất là em đừng lá mặt lá trái, dây dưa thêm với Yên Hàng nữa đấy."
"Ông trời chứng giám, suốt đời em và Yên Hàng sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa đâu."
Thẩm Già Hòa lười biếng xuống giường, lê đôi dép trắng tinh của khách sạn bước từng bước lại gần cửa sổ sát đất, bấm loa ngoài điện thoại rồi ngước lên nhìn cơn mưa bụi mông lung đang nhẹ nhàng rơi ở ngoài kia. Cô từ từ vẽ một con chim hoàng yến lên ô cửa kính trong suốt, xiêu xiêu vẹo vẹo, trông xấu như mèo cào.
Bấy giờ Đới Lâm mới tin tưởng lời nói của cô hơn. Lúc trước, để Thẩm Già Hòa không bi lụy mối tình này, sau khi cô chia tay cô ấy đã nhồi nhét công việc chật kín cả lịch trình của cô. Mỗi ngày chỉ tính mỗi lịch trình đóng phim thôi đã làm Thẩm Già Hòa mệt đến mức đầu óc chết máy rồi, làm gì có thời gian nhớ trai thế nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn phải dò hỏi để xem cô sao rồi. Nghe Thẩm Già Hòa nói thế, cô ấy cũng yên tâm phần nào: "Nửa tiếng nữa gặp nhé."
"Vâng."
...
Bữa tiệc trang sức tối nay được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất tọa lạc tại trung tâm thành phố, cách Hoành Đi3m rất xa. Thẩm Già Hòa hết chọn váy đi tiệc đến trang điểm, tạo hình theo kiểu sao nữ, lại thêm lúc lên đường suýt chút nữa đã trễ giờ, đi đường thì bị kẹt xe.
Đến khi tới nơi, Sở Tuy không chờ cô mà vào phòng tiệc trước, anh ta đang trò chuyện vui vẻ với phó tổng giám đốc trong ban tổ chức.
Thẩm Già Hòa vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả những người đang ngồi đây với bộ lễ phục màu đen đính kim cương làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo và thướt tha của mình. Cô từ từ bước ra từ nơi được ánh đèn rực rỡ rọi sáng, khí chất quyến rũ mà mông lung làm các khách mời tại đây bất giác phải ngoái nhìn.
Khác với những sao nữ khác, cô mang nét đẹp sắc sảo, diễm lệ khiến cho người ta chú ý tới cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sở Tuy ngồi yên tại chỗ, nghiêng mặt qua thấy Thẩm Già Hòa bèn vẫy tay với cô. Đọc Full Tại
Thẩm Già Hòa sải bước đi về phía anh ta. Lúc đi ngang qua một nhóm người đang tụ tập gần đó, cô loáng thoáng nghe thấy họ đang xì xào bàn tán: "Cô này biết thời biết thế hơn Lộ Ương lúc còn sống nhiều nên mới luôn được giữ bên cạnh tổng giám đốc Sở mãi như thế."
"Những năm gần đây, truyền thông Phong Nhạc dành hết dự án và hợp đồng phim cho một mình Thẩm Già Hòa. Được ưu ái dành cho đãi ngộ như thế này, thảo nào cô ấy được mệnh danh là Tiểu Lộ Ương. Những nghệ sĩ cùng công ty với cô ấy đừng mong được chia một chén canh, phải nhặt nhạnh những gì còn lại sau khi cô ấy chọn nữa cơ."
"Xưa giờ toàn là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả nhưng tôi thấy chẳng qua là do số mỗi người khác nhau thôi."
Thẩm Già Hòa cảm thấy hơi lúng túng khi đối mặt với Sở Tuy, đặc biệt là từ khi biết mình có khuôn mặt giống với tình nhân cũ của ông chủ. Chẳng qua bề ngoài hai người không nói toạc chuyện này ra, cô cũng cố gắng vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bữa tiệc do thương hiệu trang sức tổ chức chính thức bắt đầu, bài hát êm ái đầy ưu nhã vang lên trong phòng tiệc.
Cô cầm ly rượu ngoan ngoãn đứng cạnh Sở Tuy, đang thất thần thì nghe anh ta hỏi: "Cô có vừa ý món trang sức nào được trưng bày trong tủ kính không?"
Thẩm Già Hòa nhoẻn môi cười: "Tôi chỉ là kẻ dung tục nên không biết thưởng thức mấy thứ này đâu."
Nhà cô có một ông ba là con ma cờ bạc, dù khi xưa đã từng phải gánh trên vai một món nợ khổng lồ nhưng đến tận bây giờ ông ta vẫn chưa chịu bỏ thói đánh bài, hở ra là cá cược thua làm mất sạch tiền dành dụm trong nhà.
Sở Tuy đã được nghe kể về chuyện này, cũng biết Thẩm Già Hòa chỉ yêu tiền nên anh ta hờ hững liếc đôi mắt hồ ly nhìn cô, không nói thêm gì nữa.
Thẩm Già Hòa cứ như gần vua như gần cọp, đứng lâu đến nỗi chân mỏi vô cùng song chỉ đành tiếp tục tham gia những cuộc xã giao nhàm chán với anh ta, mà hai người cũng chẳng thì thầm nói nhỏ gì với nhau. Cứ ngỡ tối nay sẽ trôi qua một cách uổng phí như vậy, cô vừa nhấp một ngụm rượu vừa nhìn lung tung, bỗng nhiên một bóng hình hết sức quen thuộc đập vào mắt cô.
Thẩm Già Hòa suýt chút nữa đã bị sặc chết, cô cố gắng kiềm chế cơn ho, chịu đựng cảm giác ngứa ran ở cổ họng.
Có phải cô nhìn nhầm rồi không?
Thẩm Già Hòa lại lén lút nhìn sang, phát hiện người đang đứng cách đó không xa quả thật là Yên Hàng. Gần nửa năm không gặp, không hiểu sao anh trông điềm tĩnh hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn tỏ ra biếng nhác như cậu ấm nhà giàu nhưng khi chính thức khoác lên mình bộ vest được cắt may vừa vặn, phẳng phiu, thắt cà vạt thẳng thớm, đứng bên cạnh một nữ cường nhân họ Uông trong giới kinh doanh, Yên Hàng vẫn hòa nhập một cách hoàn hảo với bầu không khí nơi đây.
Hiển nhiên Yên Hàng có nhiệm vụ, muốn nắm bắt cơ hội hợp tác với người này trong một dự án nào đó.
Vừa khéo Uông Đào Vũ vô cùng hứng thú với mấy người mặt hoa da phấn nhất, cô ta cứ nhìn chòng chọc vào anh ta nhưng mãi vẫn không chịu đồng ý.
Yên Hàng hết tâng bốc đến mua trang sức để làm cô ta vui lòng.
Suốt cả bữa tiệc, Thẩm Già Hòa đứng ở đằng xa thỉnh thoảng nhìn gương mặt cười đùa pha trò của anh. Trông Yên Hàng không hề có vẻ gì là bi lụy vì tình mà giống như sắp đi nhà nghỉ thâu đêm suốt sáng với Uông Đào Vũ vẫn còn giữ nét mặn mà, đằm thắm kia hơn.
Cô lặng lẽ uống cạn ly rượu rồi rót thêm một ly nữa.