Trung thánh cung, tẩm điện của Sơ Ngôn quốc sư Trì Dương, Úc Vân điện.
Rõ ràng là nắng mai chói lọi, bên trong điện lại tầng tầng lớp lớp màn lụa màu xanh mờ mịt không gì sánh được, thậm chí không thể thấy rõ bên trong.
Giữa những lớp màn xanh, bốn vị ngân phát nam tử và một ngân phát đồng tử ngồi ngay ngắn ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc, thần sắc ngưng trọng.
Ngân phát nam tử ở phía tây đang cầm một cái gương điêu khắc tinh xảo, mà từ trong ấy phát ra từng đợt ánh sáng êm ái, chiếu sáng cả một phía gọi là “Dữ thế cách tuyệt” (nghĩa là đoạn tuyệt với nhân thế -.- nhưng mình không hiểu được ý này) một thế giới nhỏ.
Ánh sáng từ chiếc gương dần lan rộng, chiếu vào một phiến đá xanh trận đồ bát quái tinh tượng khổng lồ tương hỗ lẫn nhau, chớp động ánh sáng .
Theo vị trí của tử vi tinh trong bát quái trận, là Lạc Tự Tuý đang ngồi xếp bằng bưng một ly trà thơm, nhấp một ngụm, lộ ra nụ cười giản đơn. Bên cạnh hắn là Lạc Vô Cực thư giãn đôi lông mày, lẳng lặng đứng thẳng.
Bốn vị quốc sư và Trọng Mộc chậm rãi mở mắt, thần sắc nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lạc Tự Tuý khẽ đặt ly trà xuống, lúm đồng tiền vẫn y nguyên.
Hôm mà hoàng thất bốn nước gặp nhau là ngày thứ năm, còn hai ngày nữa là kết thúc hội nghị thường kỳ, các nước lần lượt rời khỏi Bình Dư.
Sau ngày đầu tiên gặp gỡ, bốn vị quốc sư không xuất hiện thêm lần nào trước Lạc Tự Tuý. Hậu Khí Diễm cảm thấy hắn cần nghỉ ngơi, nên chọn vài người hầu bên mình đến hầu hạ hắn. Quá trình ở Bình Dư cứ như một chuyến du lịch nghỉ dưỡng. Tất nhiên Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực đều vui vẻ nhàn rỗi, mấy ngày gần đây chỉ ở trong tẩm điện đánh cờ, vẽ tranh, đọc sách, tập võ, không hề nhắc đến những chuyện bên ngoài.
Có điều đầu giờ mẹo hôm nay, quốc sư Hiến Thần tự mình đến mời hắn và Lạc Vô Cực ghé qua Úc Vân điện. Sau khi đến hậu điện, liền nhìn thấy trận bát quái tinh tượng do các quốc sư bày bố. Bọn họ không thể giúp gì nên tìm một chỗ ngồi xuống, uống trà xem chuyện.
Lạc Tự Tuý cúi đầu, tỉ mỉ quan sát trận bát quái tinh tượng này: “Nơi ta ngồi là vị trí tử vi tinh, đổi chỗ thôi.” Tử vi tinh là tượng trưng cho hoàng đế, cũng không phải vị trí hắn nên ngồi.
“Không sao.” Sơ Ngôn cười nhạt, “Cứ ngồi như vậy đi.”
Nghe vậy, Lạc Tự Tuý lại ngồi xuống, cười nói: “Không biết quốc sư có chuyện gì cần nói?”
“Lần gặp mặt trước, chưa kịp đàm đạo với dị thế sứ giả.” Mẫn Diễn nói, “Ngày hôm nay đặc biệt mời đến vì muốn hỏi sau này ngươi định thế nào?”
Lạc Tự Tuý nhìn y, cầm ly trà một lúc lâu mới đáp: “Rời đi.”
“Tứ công tử muốn xuất cung sao?” Sơ Ngôn hỏi.
Lạc Tự Tuý gật đầu. Hắn biết trong bốn nước, chỉ có Trì Dương và Khê Dự tương đối yên bình, Hạo Quang và Hiến Thần mấy năm qua đều xuất hiện điềm lạ, hỗn độn không gì sánh được. Có thể Mẫn Diễn và Liễu Thì đều mong hắn có thể đến hai nơi này một lúc, cải biến tình trạng nơi đây. Nhưng hắn không muốn lại bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu không ngừng nghỉ chốn cung đình. Nhập cung ở Trì Dương, ra làm quan, đối với hắn mà nói bất quá chỉ vì sinh tồn, để thực hiện trách nhiệm bất đắc dĩ của một dị thế sứ giả mà thôi. Hắn tuyệt đối không có khả năng ngừng bước chân chạy theo sự tự do.
Có thể bọn họ cho rằng, làm dị thế sứ giả thì không được ích kỷ như vậy. Nhưng hắn muốn tự do, muốn hưởng thụ tự do. Đây là khát vọng sâu kín trong tâm hồn hắn, là ý nghĩa của sự sinh tồn. Hắn cũng không phải vì người khác mà đến nơi đây, chỉ vì khát khao một sinh mệnh lâu dài mà thôi. Vì mình, tất cả đều vì một ngày mình sẽ thoát khỏi trói buộc. Nếu không thể sống một cuộc đời như ý mình, thì nói chi đến sự giải thoát của tâm hồn? —— Trì hoãn sự tự do một ngày, là chật vật thêm một ngày trong tù túng, là thêm một ngày không thoát ra được khỏi cô độc và bất an… Chuyện này không thể nhượng bộ.
“Quốc sư đại nhân từng nói rằng, công tử suy nghĩ cẩn trọng, mỗi lời nói hay hành động, đã ngầm thay đổi vận mệnh của bốn nước. Nếu đã như vậy, dù công tử rời cung, bốn nước vẫn có thể thay đồi. Xin chư vị chớ làm khó công tử.” Lạc Vô Cực lẳng lặng nói, ánh mắt quan sát từng người.
“Chúng ta không có ý làm khó sứ giả. Quả thật, ta đã từng muốn mời sứ giả tạm thời rời Trì Dương, đến Hạo Quang để thế cục có thể khá hơn một chút. Nhưng điều quan trọng nhất trong đời người chính là sống theo ý mình. Sứ giả đã có ý rời cung, tất nhiên ta sẽ không miễn cưỡng.” Mẫn Diễn đầy tiếu ý mà nhìn Lạc Vô Cực.
“Sứ giả đã khiến Trì Dương dần dần chuyển hướng. Yêu nghiệt hay dịch bệnh ở Trì Dương mấy năm nay gần như tuyệt tích. Trái lại với Hạo Quang và Hiến Thần ôn dịch hoành hành mỗi năm lại càng khuếch đại, số lần ngày càng nhiếu, thiên tiên xảy ra khắp nơi, yêu ma tác quái đã không còn cách khống chế, thậm chí còn có xu hướng tập kích kinh thành. Đây tất thảy đều là ý trời: Thiên mệnh thay đổi, đế hoàng xuất thế. Nhưng bách tính vô tội. Mặc kệ hoàng thất có biến động gì, cũng không thể khiến bách tính chịu nạn. Khẩn cầu sứ giả, cho hai người chúng ta một vài gợi ý.” Liễu Thì nói. Ngữ khí thương xót nhưng nụ cười vẫn ôn hoà.
Lạc Tự Tuý trầm mặc hồi lâu: “Nếu thi hành chính sách mới, tin rằng Hạo Quang và Hiến Thần cũng sẽ khởi sắc. Có điều, quân vương không thể bị thế tộc gây áp lực, đây chính là vấn đề then chốt trong chính sách mới.”
Mẫn Diễn chậm rãi duỗi tay phải, trong điện không có gió, ống tay áo lại bay phất lên. Không bao lâu, giữa gương hiện ra hình ảnh Hạo Quang đế. Người trong kính tiều tuỵ hơn nhiều sơ với du yến hôm trước, đôi mày nhíu chặt, bụng đầy tâm sự. “Ngô hoàng trị vì đã năm nghìn năm, yêu nước yêu dân, cần mẫn cơ trí, là một minh quân hiếm có. Ta còn cho rằng, thế cục này có thể duy trì thêm mấy nghìn năm, tuy nhiên ba mươi năm trước thiên mệnh đột nhiên biến động. Đến nay, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, Ngô hoàng dù cố giải quyết chính sự ra sao, vẫn không thể thay đổi thế cục trong nước, lập tân đế đã là chuyện cấp bách.”
Đúng vậy. Hội nghị thường kỳ lần này là để bàn luận việc lập tân đế của Hạo Quang. Lạc Tự Tuý trầm ngâm một lát, nói: “Nếu đã như vậy, chỉ có thể nhanh chóng lập tân đế. Sau đó khuyên can tân đế gắng sức cải cách mới có thể đưa Hạo Quang đi qua khó khăn. Bệ hạ có bốn vị hoàng tử, hai vị công chúa có thể chọn lựa, vì sao vẫn chần chừ không quyết?”
Mẫn Diễn than nhẹ, hơi phất tay áo, hình ảnh trong gương biến mất. “Hai vị công chúa tạm không nhắc đến, bốn vị hoàng tử đều có khí chất đế vương. Thân là quốc sư, chúng ta không thể xem trước vận mệnh quốc gia, đó là thiên cơ. Chúng ta cũng không thể tiên đoán vị hoàng tử nào sẽ đăng cơ, đó là cấm kỵ. Chúng ta chỉ có thể xác định ai có tư chất đế vương hơn hết thảy, là ‘Chân long huyết’ mà thôi. Tuy nhiên, bốn vị hoàng tử đều là chân long huyết, Ngô hoàng không có cách nào lập tân đế.”
“Ngôi vua chỉ có một.” Sơ Ngôn thản nhiên nói, “Cho dù bốn vị chân long huyết cùng xuất hiện, trong bọn họ chỉ có một người đủ khả năng. Vị này là ai, thiên mệnh đã định sẵn. Mẫn Diễn, ngươi quá bất cẩn rồi. Nhiều năm qua, ngươi chỉ chăm chú làm sao để khống chế điềm lạ, mà không cẩn trọng quan sát tài trí của bốn vị hoàng tử, đến hôm nay làm sao mà chọn lựa.”
Lạc Tự Tuý nhìn thần sắc hờ hững ấy, bỗng như lĩnh ngộ điều gì: “Quốc sư, thái tử điện hạ và trưởng công chúa điện hạ…”
“Không sai, hai vị ấy đều là chân long huyết. Nhưng ta thấy thái tử điện hạ thích hợp làm đế vương hơn. Trưởng công chúa điện hạ tư tâm quá nặng, về sau sẽ không có lợi cho nước cho dân.”
Mẫn Diễn rủ mắt, khẽ cười: “Quả thật như vậy. Ta sơ suất quá. Sau khi trở về, ta sẽ để tâm đến lời nói và việc làm của các hoàng tử. Nếu không được thì đành để bọn họ đấu một trận. Người thắng làm vua, thiên ý như vậy cũng chỉ có thể thuận theo.”
“Tranh quyền đoạt vị a…” Liễu Thì than thở, hai mắt ảm đạm, “Tuy nói quốc sư không thể can thiệp vào chuyện tranh đấu của hoàng thất, nhưng cũng không thể xuôi tay mặc kệ. Sư huynh nên chú ý chừng mực.”
Nghe nói thế, Mẫn Diễn, Sơ Ngôn, Vô Gian hơi đổi sắc mặt.
Lạc Tự Tuý nhớ lại sử sách Trì Dương có một câu nói —— “Vua bạo bệnh, hoàng thất loạn. Trong hai năm, con thứ tư chém tận giết tuyệt, xưng làm hoàng đế.”
Mười tám năm trước, Hiến Thần đế bệnh nặng băng hà. Vì chưa lập trữ, hoàng tử công chúa tranh nhau hoàng vị, liều chết đấu đá, cuối cùng hoàng đế tại vị giết hết thân thuộc, quân lâm thiên hạ. Sách sử của Trì Dương mặc dù ghi lại như vậy, nhưng bên Hiến Thần lại lấp liếm chân tướng, còn nói là kế vị trong yên bình. Trước đây khi đọc đến đoạn này, Lạc Tự Tuý cũng không nghĩ sâu. Bây giờ Hiến Thần xuất hiện dị triệu (điềm lạ), có thể lúc hoàng đế lên ngôi, đổ ra quá nhiều máu tanh thôi.
“Liễu Thì, ta đã muốn sớm nhắc ngươi nên cẩn thận lời nói và việc làm.” Vô Gian lạnh lùng, “Mặc kệ hắn có gây ra bao nhiêu tội nghiệt, dù sao cũng dùng chính thực lực chân long huyết của mình để đăng cơ. Nếu vì chuyện này mà ngươi không tin phục hoàng đế, làm sao Hiến Thần khôi phục vinh quang ngày xưa?”
Trầm mặc một lúc lâu, Liễu Thì ôn hoà cười: “Cũng không phải là ta không không tin phục y, mà là từ khi y đăng cơ đến nay thiên mệnh dị triệu liền xuất hiện. Ta đợi mười sáu năm, vẫn chưa đợi được tân đế, không biết dân chúng còn phải chịu đựng bao nhiêu kiếp nạn, nên cảm thấy nôn nóng mà thôi.”
“Thái tử Hiến Thần cũng là chân long huyết, nhưng tuổi còn quá nhỏ, đợi đến lúc y đăng cơ chẳng biết đã là bao nhiêu năm sau.” Mẫn Diễn nói.
“Huống hồ, y tốn hết trăm cay nghìn đắng (thiên tân vạn khổ) mới giành được ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ không dễ dàng buông tay. Nếu chưa đến trăm nghìn năm, hắn tuyệt đối không có khả năng nhường ngôi.” Liễu Thì cười mỉa mai, càng thêm nhiều bất lực.
“Nếu nói vậy.” Lạc Tự Tuý nói, “Việc lo lắng nhất không phải là vấn đề của Hạo Quang, trái lại là Hiến Thần? Chỉ có tân đế mới có thể cải cách chính sách, nhưng Hiến Thần đế lại không có ý thoái vị.”
“Thiên mệnh, không lẽ lại là một lần hạo kiếp?” Sơ Ngôn nhẹ nhàng than thở, “Năm đó Hiến Thần máu nhuộm đầy trời, rất nhiều vị chân long huyết bị hại chết. Mà khi đó lại là thời kỳ vàng son nhất của bốn nước, giờ chỉ như mây khói, một đi không trở lại. Nếu giờ lại thêm một lần chiến tranh đoạt vị, e là Hiến Thần sẽ bị huỷ diệt.”
Trong lòng Lạc Tự Tuý bỗng dấy lên cảm giác bất an, không khỏi quay đầu nhìn ánh mắt Lạc Vô Cực.
Lạc Vô Cực như đang suy tính điều gì, lại như phát hiện ra manh mối gì.
Không lẽ, hắn cùng với ta đều đang nghĩ đến…
Lạc Tự Tuý nhíu mày, muốn dò hỏi nhưng lại sợ một khi nói ra liền không thể quay lại như ngày xưa. Mà thôi, chậm thêm một canh giờ cũng được, bí ẩn thân thế của Lạc Vô Cực, tháo gỡ càng chậm càng tốt.
Thiên mệnh không thể trái, sớm muộn một ngày cũng phải giải tỏ, hắn sẽ đợi ngày ấy vậy.