Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực không khỏi thầm nghĩ.
“Đáng mừng, đáng mừng.” Lại một ngân phát nam tử trẻ tuổi mặc áo màu xanh biếc xuất hiện, cười nói: “Dị thế sứ giả, ta là Liễu Thì, quốc sư Hiến Thần.”
“Cuối cùng tam đệ đã có đồ nhi rồi.” Thêm một vị ngân phát nam tử trẻ tuổi áo màu vàng nhạt đột ngột xuất hiện, ngồi ngay ngắn trên sạp giường mềm mại, cười nói: “Ta là Vô Gian, quốc sư Khê Dự.”
Hai vị này đều là mỹ nam tử xuất chúng, mỗi người đều đặc sắc. Vô Gian cười có chút lạnh lùng, Liễu Thì cười đến dị thường ôn hoà, ôn hoà khiến người ta phát lạnh.
Lạc Tự Tuý lần lượt hành lễ, mời bọn họ ngồi xuống. Lạc Vô Cực hơi cảm thấy buồn cười nhìn Trọng Mộc, lẳng lặng cười nhạo, rồi pha một bình trà, rót trà cho các vị khách quý mới trở về đứng cạnh Lạc Tự Tuý.
Gặp Lạc Tự Tuý ba vị quốc sư cũng không nói gì nữa, năm người cùng ngồi uống một bình trà, sau đó đều cáo từ. Trọng Mộc thì bị Mẫn Diễn xách đi.
Lạc Vô Cực nhìn theo bọn họ, cười đến thoải mái.
Cuối cùng cũng cách ly được cái tên chướng tai gai mắt này, thật sự là thần thanh khí sảng (tâm tình thư sướng).
Lạc Tự Tuý nhìn hắn, mới cảm thấy tình hình lúc hắn ở cùng với Trọng Mộc và trước đây khác nhau rất xa: “Vô Cực, ngươi và Trọng Mộc xích mích đến mức này sao?”
Lạc Vô Cực nhìn lại hắn, cười nói: “Nếu từ nay về sau hắn không xuất hiện trong tầm mắt ta nữa, là tốt nhất. Nếu không ta khó có thể kiềm chế thôi thúc muốn giết hắn.”
Lạc Tự Tuý khẽ run, nhẹ giọng nói: “Đến vậy sao? Bản tính Trọng Mộc cũng không tệ, khi nào ngươi cùng hắn kết giao đi.”
Bộ dáng tươi cười của Lạc Vô Cực biến mất, một lúc lâu sau mới nói: “Ta sẽ cố hết sức.” Hắn bỗng nhớ tới, ngoại trừ Lê Duy, hẩu như bằng hữu của Lạc Tự Tuý đều cùng hắn bát tự không hợp. Ví dụ như Phong Niệm Dật, ví dụ như Hậu Khí Diễm, lại ví dụ như tên Trọng Mộc này đây.
Cảm thấy chuyện này khó như vậy, trên mặt hắn lộ vẻ không vui.
Con đường phía trước còn dài, người cản trở còn nhiều, trong lòng hắn thở dài một tiếng.
Người được yêu mến kia lại trước sau như một không biết được tâm sự của hắn, lanh lảnh cười nói: “Khó xử à? Thôi được, từ từ rồi sẽ quen. Trời vẫn còn sớm, đấu lại xem sao?”
“Vừa rồi ngươi thế cục đã bại, làm sao đấu tiếp?”
“Vậy bỏ đi, chơi ván khác.”
“Bày lại cũng được, mỗi bước ta đều nhớ kỹ.”
“Ngươi cho là ta bị dồn vào đường cùng sao?”
“Không, chỉ thấy vì sao ngươi không muốn chịu thua?”
“… Thua nhiều quá rồi.”
“Nếu ngươi muốn ta có thể nhường.”
“Đó là hai chuyện khác nhau, bỏ đi, chơi lại thôi.”
…
Có một số lúc, Lạc Tự Tuý đấu võ mồm không lại Lạc Vô Cực —— từ trước đến nay đã như thế.
Đầu giờ tuất, Lạc Tự Tuý đầu đội mão nhuyễn ngọc, khuyên tai phỉ thuý, nội y màu xanh nhạt, trung bào bằng lụa Vân Nam tựa tuyết, ngoại bào bằng lụa màu xanh mỏng tang, tóc dài buộc lên đơn giản. Còn Lạc Vô Cực mặc nội y màu trắng, trung y màu trúc xanh thêu những phiến lá trúc tinh xảo, cùng nhau đi du yến.
Trên đường không gặp phải ai, hai người một đường đến thẳng chỗ thuyền rồng nguy nga cạnh hồ gần Trung Thánh cung mới gặp được Lê Duy và Hậu Khí Diễm đã đến. Hậu Khí Diễm ngồi bên cạnh Hoàng Hạo, nhẹ cười với bọn họ. Lê Duy ngồi phía sau lưng bên phải bọn họ, bình thản đáp một cái gật đầu. Lạc Tự Tuý cười đi tới, ngồi bên trái Đế Hậu, Lạc Vô Cực lặng yên đứng sau lưng.
“Vừa rồi ta và Thập Nguyệt quân có đến tẩm điện của ngươi, định gọi ngươi đi cùng nhưng thấy ngươi và tiểu thư đồng đang hăng hái bừng bừng đánh cờ nên mới đi trước.” Hậu Khí Diễm nhẹ giọng nói.
“Hăng hái bừng bừng?” Lạc Tự Tuý bật cười, nói: “Chỉ là bề ngoài vậy thôi, không cần thêm mắm dặm muối.”
Hậu Khí Diễm chỉ nhìn ánh mắt Lạc Vô Cực, cười không nói.
Lê Duy thản nhiên nói: “Tâm tình ngươi dường như không tệ, cho nên…”
“Vậy sao?” Lạc Tự Tuý không nghĩ đến mình và Lạc Vô Cực cùng chung không hề gò bó, xem ra trong mắt người khác hắn đúng là bộ dạng cao hứng, cười cười: “Mọi chuyện đã chấm dứt, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.”
“Chấm dứt?” Hoàng Hạo uống hớp trà, nói: “Trẫm còn muốn gặp Trọng Mộc một lần.”
“Sau này ắt có cơ hội gặp mặt. Hắn rất là giảo hoạt, thánh thượng nên đề phòng.” Hậu Khí Diễm nói, “Quốc sư Hạo Quang thu hắn?”
“Đúng vậy, theo tính cách của y, không quá hai ngày sẽ báo cáo với hai vị bệ hạ thôi.” Lạc Tự Tuý trả lời, không nén được ý cười bên khoé miệng, “Có điều tuổi tác của Trọng Mộc vượt ngoài dự liệu của ta.”
“Hả? Nói như vậy, tin tức của Tiển nhi và tiểu thư đồng là thật, cũng không xuyên tạc tuổi tác?”
“Vâng.”
Lúc trả lời, Lạc Tự Tuý nhìn xem chung quanh. Chưa đến giờ, ngồi ở đây chỉ có bốn người bọn họ ở phía tây, còn phía bắc là Đế Hậu của Hạo Quang và hai vị cung phi.
Hạo Quang đế tuổi chừng hơn bốn mươi, cẩn trọng độ lượng. Hoàng hậu là một nữ tử trẻ tuổi, ung dung cao quý khoảng chừng ba mươi. Nhị phi đều là những cô gái đôi mươi tuyệt sắc, trầm tĩnh ưu nhã.
Phát hiện ánh mắt Lạc Tự Tuý, Hạo Quang đế cười nói: “Lạc tứ công tử danh chấn thiên hạ ứng tuyển vào hậu cung, lúc nghe tin này khiến trẫm kinh hãi.”
Hoàng Hạo hơi tôn kính mà gật đầu, cười trả lời: “Kinh thế tài hoa như vậy, cũng không quá đáng tiếc.”
“Trẫm đã từng nghĩ mượn hội nghị thường kỳ mà thỉnh cầu tứ công tử đây, chậm một bước rồi.”
“Ha hả, bệ hạ nếu quả thật nhờ y, y nhất định sẽ sẵn sàng, có gì mà không được?”
“Cơ hội chỉ có một lần, trẫm đã bỏ lỡ.” Hạo Quang đế nhìn Lạc Tự Tuý, cười hiền hoà, “Bây giờ nếu Lạc tứ công tử đến Hạo Quang, chỉ sợ tình thế càng loạn hơn.”
Lạc Tự Tuý cẩn thận suy nghĩ hàm ý bên trong câu nói này. Vừa bắt đầu hắn đã cảm thấy, tứ đế và quốc sư không có khả năng thảo luận quốc sự ở du yến, nhưng không hẳn như vậy. Trong lời nói, sẽ luôn có nhiều đầu mối. Không lẽ Hạo Quang đế lo lắng chuyện người thừa kế? Đúng là việc người ngoài không tiện nhúng tay.
“Bệ hạ không cần quá mức lo lắng, sớm muộn sẽ có ngày đó. Tìm mọi cách khống chế chi bằng lo liệu thật tốt những chuyện phát sinh trước mắt.” Hậu Khí Diễm cười nói.
Hạo Quang hoàng hậu nghe xong nhẹ giọng nói: “Bệ hạ gần đây u sầu vô cùng. Vốn dĩ kết thân với Trì Dương là chuyện vui, nhưng bệ hạ lại ăn ngủ không yên. Làm sao mà giải quyết?”
“Ai, Trẫm chỉ lo, một hai hôm nữa Hạo Quang sẽ đại loạn mất thôi.” Hạo Quang đế chau mày nói.
Lúc này đột nhiên nghe một tràng cười truyền đến —— “Hôm nay bày du yến này chủ yếu giúp bệ hạ giải toả nỗi lòng, chi bằng người tạm quên những chuyện kia đi.”
Theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một đôi nam nữ đang chậm rãi đi tới. Nam tử tuấn mỹ không gì sánh được, nữ tử dung mạo tuyệt lệ, tuổi khoảng chừng hai mươi.
Nam tử kia trông thấy Hậu Khí Diễm, ý cười càng sâu, bước nhanh đi tới nói: “Diễm, cả chiều nay hoàng huynh đều chờ ngươi đến Nam cung. Vì sao đến rồi cũng không gặp ta?”
Hậu Khí Diễm bất đắc dĩ cười nói: “Hôm nay đệ hơi mệt, định ngày mai sẽ đến thăm hỏi hoàng huynh và hoàng tẩu.”
“Mệt? Vậy nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần vội. Qua ít hôm nữa, ta đến Tây cung tìm đệ.” Khê Dự đế nói.
Lạc Tự Tuý nhớ lại Hậu Khí Diễm từng đề cập qua vị nửa huynh trưởng nửa phụ thân này, không khỏi mỉm cười. Khê Dự đế kế thừa ngôi vị cả ngàn năm trước, lâu ngày bỗng muốn đi du ngoạn đất trời, nên nhị vị phụ mẫu mới đem hắn chưa tròn một tuổi giao lại cho y, từ đó về sau không thấy bóng dáng. Mà hắn và hoàng hậu lại vô cùng yêu thương vị đệ đệ này, lúc ấu đệ muốn xuất giá đi xa, sau khi phản đối vô hiệu đành miễn cưỡng cho đi.
Tấm lòng huynh trưởng khiến cả thiên hạ thương cảm.
Khê Dự đế và hoàng hậu tỉnh cảm rất mặn nồng, chưa hề nạp phi, hoàng tộc ngoại trừ vị ấu đệ Hậu Khí Diễm chỉ có một tiểu hoàng tử mà thôi. Thân thế Lạc Vô Cực với Khê Dự tất nhiên không có quan hệ.
Khê Dự đế hậu ngồi xuống, thì đế hậu và hai vị cung phi của Hiến Thần cũng đến. Hiến Thần đế chỉ trên dưới hai mươi, nét mặt vô cùng uy nghiêm, Hiến Thần hậu là một nữ tử đang tuổi thanh xuân mười sáu mười bảy, nụ cười khéo léo xinh đẹp. Còn hai vị cung phi một là thiếu nữ mười sáu xinh đẹp, một là thiếu niên khoé miệng cười tuấn mỹ tuổi tác tương đồng.
Hiến Thần đế dừng tầm nhìn ở Lạc Tự Tuý và Lê Duy, ngồi xuống nói: “Đến chậm, thật áy náy.”
“Cũng chưa qua giờ tuất mà.” Khê Dự đế cười trả lời.
Hạo Quang đế nói: “Sau khi khai tiệc xong, các vị quốc sư mới đến.”
Hoàng Hạo gật đầu: “Các vị, mời.”
Ngự trù của lần du yến này hình như là đầu bếp của Trì Dương, nên Hoàng Hạo cũng coi như là chủ nhân. Tam đế cùng cất tiếng “Mời”, cùng nhau nâng chén sau đó mới từ từ dùng bữa.
Yến hội được một nửa bốn vị quốc sư mới đến. Lạc Vô Cực cũng phải rời đi.
Lạc Vô Cực đi rồi, Lạc Tự Tuý mới chú tâm quan sát Hạo Quang đế và Hiến Thần đế. Hạo Quang đế cai trị lâu dài, cung phi đông đảo, đã có bốn trai hai gái, khó tránh còn có cốt nhục lưu lạc bên ngoài. Hiến Thần đế dù mới lên ngôi hơn mười sáu năm nhưng cung phi cũng không ít, lại chỉ có một con trai, rất khó để kết luận Lạc Vô Cực có phải cùng huyết thống không.
Chỉ đơn thuần nhìn diện mạo bên ngoài, một chút manh mối cũng không có.
Bốn vị quốc sư có thể biết gì đó, nhưng ít có khả năng nói rõ. Lạc Tự Tuý chỉ thầm than.
Đã chẳng còn lòng dạ thưởng thức mỹ vị, mỹ cảnh cũng hết hứng thưởng ngoạn.
Điểm mấu chốt là hai vị bệ hạ đều là nhân vật lợi hại. Nếu thật Lạc Vô Cực là huyết thống của một trong hai người, nhất định sẽ không tỏ ra quen biết, ngược lại còn đưa y vào chỗ chết. Nếu hoàng thất Hạo Quang và Hiến Thần không muốn bị người ngoài làm rối tung mà chỉ lặng lặng giải quyết cũng hợp tình hợp lý.
Nếu không hành sự thoả đáng chỉ e không biết nên phòng bị bên nào cho đúng.
Trong lòng tràn đầy phiền não vẫn phải duy trì vẻ điềm tĩnh, mãi đến khi về đến tẩm điện thấy Lạc Vô Cực đang vẽ tranh mới cảm thấy yên tâm.
Dùng linh lực dò xét bốn phía chung quanh, Lạc Tự Tuý nhẹ giọng nói: “Vô Cực, ngươi cảm thấy ai mới có khả năng? Không cần cố giấu diếm ta. Ta muốn nghe lời thật lòng.”
Lạc Vô Cực cuốn lại bức tranh, trầm mặc một hồi mới nói: “Có chút để ý, nhưng không muốn cưỡng cầu. Mới vừa rồi ta có quan sát, vẫn không có cái gì gọi là cảm giác quen thuộc, nên coi như không có gì.”
“Là vậy?”
“Là vậy.”
“Ngươi có thể nhận ra sao?”
“Không hề có tình cảm thân thiết, làm sao nhận ra được?”
Lạc Tự Tuý thở phào một cái, cười nói: “Tuy rằng ngươi không để tâm. Nhưng ta cảm thấy sẽ nhanh thôi.”
Lạc Vô Cực nhíu mày, khẽ cười rộ: “Ta nên tin trực giác của ngươi sao?”
“Thân thế của ngươi, rất nhanh sẽ có lời giải.” Nhanh, dường như ngươi càng ngày càng xa ta. Lạc Tự Tuý đưa mắt nhìn y một lát, xoay người ngã xuống sạp giường mềm mại.
Lạc Vô Cực ngồi ngay ngắn một lúc, chậm rãi mở cuộn tranh ra. Trong bức tranh, là một vị công tử nằm nghỉ trưa giữa rừng trúc xanh biêng biếc.
Vì sao người này vẫn không chịu tin hắn?
Hoàn toàn tin một người, là việc khó như vậy sao? —— Có thể, đó đúng là một việc rất khó. Xem ra y vẫn bất an như trước, còn hắn vẫn cảm thấy sẽ có một ngày y sẽ vứt bỏ hắn mà đi.
Hắn đặt bút, từng nét từng nét chấm phá thêm màu sắc cho bức tranh.
Không cẩn thận khuỷu tay đụng ngã nghiên mực, tuy rằng lập tức sử phong làm nó trở lại như cũ, nhưng vẫn bị loan ra không ít mực nước.
Lạc Vô Cực nhìn bức tranh dính mực, hồi lâu sau vẫn nhìn không chớp mắt như vậy.
Thân thế. Làm hoàng đế.
Làm hoàng đế là chuyện tốt như vậy sao? Cớ gì mọi người trong hoàng thất đều không ngừng tranh cao thấp?
Có quyền thế sẽ không có y, muốn y thì phải bỏ đi vài thứ. Hắn hiểu, hiểu rất rõ. Nhưng mà tận sâu trong tiềm thức, là cái gì đang rục rịch ngóc đầu dậy?