Editor: Yoomi
Bùi Hạo rấtvui vẻ, hai người vừa tân hôn, đây chính là thời gian ngọt ngào như mật, hắn vẫy tay cho nha hoàn và gã sai vặtsau lưng lui ra ngoài, mặc dù Tô Nhược U mắc cỡ, nhưng do là ban đêm nên nàng có nhiều can đảm hơn, nàng cũng cho đám ngườiThanh Nhạn lui ra.
Hai người đi về phía trước, Bùi Hạo nhìn xung quanh, thấy bên cạnh không còn ai khác, hắn ngước nhìn trăng sáng trên bầu trờimột lát rồi dừng bước.
"Sao chàng không đi tiếp?"
Dưới bóng đêm, đây là lần đầu tiên sau tân hôn hai người đi dạo riêng mà không có ai theo cùng, việc này đối với Tô Nhược U luôn thận trọng mà nói, là một trải nghiệm hết sức mới mẻ, kích thích, lúc này xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí Tô Nhược U còn nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch vì căng thẳng, chỉ cần gió thổi làm cỏ layđộng một chút thôi là cổ họng nàng run lên.
Bùi Hạo cũng không mở miệng, hắn thấy khuôn mặt tiểu nương tửnhà mình càng thêm non mềm dưới ánh trăng, Bùi Hạo cảm giac được trái tim mình gần như hóa thành nước, nhưng nghĩ đến địa điểm đến tiếp theo, ánh mắt Bùi Hạotối sầm lại, hắn trực tiếp bế tiểu nương tửnhà mình lên.
Đột nhiên bị hắn bế lên, dù không phải bế theo kiểu trẻ con mà bế kiểu công chúa, Tô Nhược U vẫn có chút hoảng hốt, "sẽ có người thấy..."
ĐầuBùi không xoay qua chỗ khác, tiếp tục tập trung bước đi, "Mọi người đã lui xuống rồi, còn có ai đâu? Hơn nữa, chỗ kia của nàng hết đau rồi sao, nếu không đau vậy chúng ta trở về!"
Tô Nhược U tức chết, hắn không biết xấu hổ giở trò lưu manh! Tô Nhược U tự nhận nói không lại hắn, nhưng trong lòng không kìm nén được bực bội, hung hăng đánh một cái vào lồng ngực của hắn, chút lực đó của nàng, còn chưa đủ giúp Bùi Hạo gãi ngứa, Bùi Hạo bị đánh còn cảm thấy rất sảng khoái!
không lâu sau, Bùi Hạo đưa Tô Nhược U đến một tòa lầu, lúc nàng đang muốn xuống, thì cánh tayBùi Hạo lại dùng sức, "thật ngốc."
nói xong, hắn dặn dò Tô Nhược U trong lòng một câu, "Ôm chặt ta."
Vừa dứt lời, Tô Nhược U có cảm giác mình bay lên, nàng chỉ thấy Bùi Hạo dùng sức dưới chân đạp một cái vào cây cột, trong chớp mắt hai ngườiđã bay lên trên lầu hai, lần đầu tiên Tô Nhược U bị người khác ôm bay lên cao, ngoại trừ hơi sợ một chút, còn lại nàng rất kích động và hưng phấn.
Tô Nhược U nhìn khuôn mặt bình tĩnhcủa phu quân nhà mình, đột nhiên trong lòng nàng rất sùng bái, phu quân của nàng không chỉ có tướng mạo, mà công phu cũng rất cao cường!
Đối với ánh mắt lấp lánh của tiểu nương tử, Bùi Hạo hết sứchưởng thụ, hắn thầm nhớ kỹ điều này có thể dụ dỗ thê tử, đêm khuya ôm tiểu nương tửnhà mình bay lên cao, hiệu quả ngoài sức tưởng tượng!
‘Nàng đã đem những ngôi sao trên trời giấu đi rồi phải không?’
Tô Nhược U còn đang đắm chìm trong trạng thái si mê phu quân, bỗng chốc nàng hơi sửng sốt rồi ngơ ngác trả lời, ‘không có...’
Nàng giấu chúng nó thế nào được? Còn nữa sao đề tài lại chuyển qua chuyện này?
Bùi Hạo khẽ mỉm cười, kề sát vào tai nàng nói, ‘không phải nàng đã giấu chúng vào trong mắt mình rồi sao...’
nói xong, hắn còn thuận tiện cúi đầu hôn nhẹ lên hai mắt Tô Nhược U.
Buổi sáng ngày tiếp theo, sau khi Tô Nhược U thức dậy, nàng không nhớ sau nụ hôn đó bọn họ đã làm cái gì, nhưng nhớ đến nụ hôn kia…Tô Nhược U có cảm thấy hai gò má mình bắt đầu nóng lên.
Người kia, rõ ràng là một người thô lỗ vô lễ lại không biết dỗ ngọt. Kể từ khi quyết định gả cho hắn, nàng đã không có ảo tưởng cuộc sống sau khi thành thân của mình sẽ thú vị, nhưng cái người này, lại luôn làm những việc ngoài dự liệu của nàng, mặc dù bọn họ mới thành thân hai ngày, song Tô Nhược U đã cảm nhận được tâm ý của hắn đối với nàng.
Tô Nhược U nhìn khuôn mặt ngủ say của Bùi Hạo, trong mắt nàng đều là nhu tình mật ý, Bùi Hạo có tướng mạo, khi Bùi Hạo tỉnh táo thì toát ra khí thế bức người, nhưng lúc ngủ lại có nét ngây thơ xinh đẹp như một đứa trẻ, Tô Nhược U kìm lòng không được vươn tay ra, lúc đầu là một ngón tay, từ từ chuyển thành hai ngón, sau đó là toàn bộ bàn tay nhẹ nhàng miêu tả đường nét khuôn mặt hắn, nhìn bằng mắt, cảm nhận bằng tay, rồi khắc ghi trong lòng.
Kỳ thật lúc Tô Nhược U tỉnh, Bùi Hạo đã tỉnh trước đó rồi, đêm qua hắn ôm tiểu thê tử ngắm trăng, có lẽ do ánh trăng quá đẹp, cũng có thể do bầu không khí quá tốt, tóm lại bóng đêm trêu người, ngoại trừ hôn, Bùi Hạo không làm gì khác, chỉ cần lẳng lặng ôm tiểu nương tử nhà mình ngồi một chỗ là Bùi Hạo đã cảm thấy hết sức thỏa mãn, cuối cùng do Tô Nhược U ngủ thiếp đi, Bùi Hạo mới ôm nàng trở về.
Mắt thấy lông mi tiểu nương tử nhà mình khẽ nhúc nhích giống như sắp tỉnh lại, Bùi Hạo nhớ đến buổi sáng hôm qua tiểu nương tử nhà mình thẹn thùng tránh né, hắn không biết phải làm như thế nào, nên đành nhắm hai mắt lại.
Cho đến khi ngón trỏ Tô Nhược U chạm vào môi Bùi Hạo, bắt đầu miêu tả dọc theo viền môi của hắn, Bùi Hạo không chịu đựng được nữa, môi hắn khẽ nhếch, ngậm ngón tay tiểu nương tử nhà mình vào trong miệng.
Chuyện mình lén lút bị bắt quả tang, Tô Nhược U hết sức hoảng loạn, hơn nữa ngón tay còn bị ngậm lấy.
‘Chàng buông ra...’
Hai người dựa vào rất gần, để cho mình dễ ‘Miêu tả’, Tô Nhược U đã xích người lại gần Bùi Hạo hơn, như thế càng hợp ý Bùi Hạo, nàng vừa nói, hơi thở đã thổi vào tai hắn, mặc dù nàng nói rất nhỏ, nhưng không thể che giấu sự thẹn thùng trong đó, lúc này cả người Bùi Hạo nóng lên.
Bùi Hạo hưởng thụ sự ngượng ngùng của tiểu nương tử nhà mình, hắn cũng không lên tiếng, ngay cả mắt cũng không mở ra.
Tô Nhược U chờ trong chốc lát, thấy Bùi Hạo còn không có phản ứng, nàng nhìn ra ý đồ của hắn ngay, cái người này, tuyệt đối không thể khen được!
Tô Nhược U cũng không mở miệng cầu xin hắn, cầu người không bằng cầu mình, nàng lập tức chuẩn bị ‘Tự cứu’, dùng thêm sức rút ngón tay ra, vậy mà hắn không nhúc nhích gì, nhất thời hai người đã tiến vào trạng thái giằng co.
Đột nhiên, Tô Nhược U cảm giác ngón tay bị liếm một cái, Bùi Hạo không nghĩ gì nhiều, nênlàm rất nhiệt tình, khi thấy tiểu nương tử nhà mình run rẩy, hắn cũng không kiên trì nữa, cho nên lần này Tô Nhược U có thể dễ dàng rút ngón tay ra.
Bùi Hạo không giả bộ nữa, hắn xoay người một cái, duỗi tay ôm tiểu nương tử nhà mình vào lòng, vẻ mặt vô cùng tự nhiên chào hỏi, ‘Chào buổi sáng.’
Có thể bớt mặt dày một chút không! Tô Nhược U khôi phục lại bình tĩnh, nghĩ đến cảm giác xấu hổ đó, Tô Nhược U vốn không muốn quan tâm đến hắn, nhưng nàng vẫn không khống chế được trừng mắt liếc hắn một cái.
Ngay cả Tô Nhược U cũng không biết, lúc này tóc đen của nàng rối tung, mặt mũi tràn đầy xấu hổ, cái nhìn này gần như muốn đốt cháy lại ngọn lửa khi Bùi Hạo ngắm mỹ nhân ngủ trước đó, nàng ngon miệng như thế, động lòng người như thế.
Lúc nãy Bùi Hạo vốn đã bị Tô Nhược U trêu chọc đến phát hỏa, trong nháy mắt ngọn lửa đó lại nhen nhóm, hắn cúi đầu hôn xuống, nụ hôn của hắn rất nhiệt tình, nhưng bàn tay càng nhiệt tình hơn, hai bàn tay to không ngừng chạy khắp thân thể mềm mại của Tô Nhược U, đột nhiên nàng khống chế không nổi rêu lên một tiếng. Hóa ra tay của người nào đó đã mò lên trên, không ngừng trêu chọc quả hồng trước ngực.
Tiếng rên này truyền vào tai Bùi Hạo, làm huyết mạch hắn sôi trào, lúc này miệng hắn thì ra sức hôn, hắn cũng không quan tâm đến chuyện nàng bị thương mà chỉ lo cởi y phục trên người nàng, tối hôm qua lẽ ra hắn không nên buông tha cho nàng dễ dàng như vậy!
Cho đến khi trên người Tô Nhược U không còn một mảnh vải, ngược lại Bùi Hạo chỉ mới cởi ra sơ sơ, sáng sớm phía sau màn giường, ánh sáng mờ ảo, nhưng dưới ánh sáng yếu ớt tiểu nương tử nhà hắn cũng hấp dẫn đến nỗi làm cho Bùi Hạo động tình. không có y phục cản trở, Bùi Hạo tỉ mỉ quan sát từng tấc da thịt trên người nàng, đây là của hắn, tất cả đều là của hắn!
Ánh mắt hắn nóng như lửa đốt, Tô Nhược U không chịu nổi, nhưng hai tay nàng đã bị khống chế đặt trên đỉnh đầu, không thể động đậy được, nàng chỉ có thể thẹn thùng mở miệng cầu xin, ánh mắt đầy uất ức tha thiết mong chờ nhìn Bùi Hạo.
Đột nhiên Bùi Hạo đưa tay đến giữa hai chân Tô Nhược U, lần nữa chạm vào, Bùi Hạo không còn tò mò như lúc đầu nhưng hứng thú thăm dò vẫn không giảm, Bùi Hạo đẩy hai chân đang muốn khép lại của Tô Nhược U ra, chen mình trong giữa, lúc này hắn muốn nhìn thấy kỹ động thần tiên làm hắn say mê kia!
Chờ đến khi nơi đó chảy ra dòng suối nhỏ, cổ họng Bùi Hạo căng thẳng, hắn bỗng cảm thấy có chút khát nước, Tô Nhược U bị hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt nên có chút xấu hổ. Nàng rất lúng túng, hết lần này đến lần khác chỗ dưới thân không chịu nghe theo sự khống chế của nàng nữa, Tô Nhược U cảm giác mình càng ngày càng không biết xấu hổ, vành mắt nàng lập tức đỏ lên.
Bùi Hạo nghe thấy tiếng khóc rấm rức mơ hồ, hắn giống như vừa từ trong mộng tỉnh lại, nhìn cũng không nhìn, vội vàng lật người qua một bên, tay cũng buông ra, cúi đầu hôn nước mắt đang chảy xuống, cũng không nhiều lời, cứ như vậy từng chút một, nhẹ nhàng hôn, cho đến khi Tô Nhược U quên đi ấm ức thì hắn đã đốt lửa lên khắp người nàng.
Bùi Hạo lật đật lột y phục còn sót lại trên người mình, nằm đè lên nàng một lần nữa, hắn cảm giác được tiểu nương tử trong lòng đang run rẩy nên hôn nhẹ lên môi nàng, ‘Đừng sợ, ta sẽ làm nhẹ nhàng...’
Chờ khi Tô Nhược U xuất hiện trước mặt mọi người, nàng vẫn bị người nào đó ôm vào trong lòng, mặc dù người nào đó đã cố gắn kiềm chế, chỉ làm một lần, nhưng dù sao hắn vẫn không có kinh nghiệm, giữa hai chân Tô Nhược U vẫn sưng đỏ như cũ, có điều so với tối qua thì tốt hơn không ít, vừa rồi lúc Bùi Hạo ôm nàng tắm rửa đã thoa thêm thuốc cho nàng rồi.
Bây giờ nàng có thể tự đi được nhưng hắn không cho, hắn chỉ muốn ôm chặt nàng vào lòng, trừ lúc chải đầu hắn đặt nàng xuống trước bàn trang điểm để Thanh Loan giúp nàng, thì lúc ăn cơm hắn cũng ôm nàng như thế, Tô Nhược U giãy cũng không được, toàn bộ quá trình đó nàng chỉ đỏ mặt, không dàm nhìn ai trong phòng.