Sau khi Bùi Hạo tắm nước lạnh trở lại thì Tô Nhược U đã ngủ rồi, lúc mới đi ra Bùi Hạo vẫn còn hơi tức giận, dù sao giằng co qua lại mấy lần, cho dù là ai thì tâm trạng vẫn không tốt nổi, nhưng khi hắn nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của tiểu nương tử nhà mình, trong nháy mắt, trái tim Bùi Hạo mềm nhũn, đây là nhà của hắn, phòng của hắn, giường của hắn, nương tử của hắn…
Bùi Hạo thừ người một hồi mới mang vẻ mặt không được thỏa mãn, cẩn thận lên giường, vén một góc chăn lên chui vào, sau đó ôm Tô Nhược U vào lòng, hắn không khỏi cảm thán, rốt cuộc nàng cũng thuộc về hắn, là tiểu cô nương của một mình hắn.
Lúc ăn trưa Tô Nhược U cũng không thức dậy, Bùi Hạo thử gọi nàng một tiếng, có thể lần đầu tiên kinh khủng ngày hôm qua đã khiến nàng mệt chết rồi. Bùi Hạo nhìn khuôn mặt buồn ngủ chịu không nổi của tiểu cô nương, mặc dù trong lòng hắn hơi áy náy vì đêm qua mình không biết nặng nhẹ, nhưng ờ sâu trong lòng không cách nào ngăn được tự hào, nhìn xem, bản thân mình mới làm lần đầu, nhưng năng lực tuyệt đối không thể khinh thường, hiệu quả vô cùng tiêu chuẩn đấy.
Cuối cùng Tô Nhược U cũng bỏ lỡ bữa trưa, Bùi Hạođành phải dùng bữa một mình, mặc dù bọn họ chỉ mới thành thân chưa được một ngày, nhưng Bùi Hạo có cảm giác không có tiểu nương tử nhà mình bầu bạn, cả người hắn đều không được tự nhiên. Ôi! Người có thê tử rồi quả nhiên khác với lúc trước mà...
Đến giờ thân, Tô Nhược U mới chậm rãi thức dậy, ngoại trừ địa phương sử dụng quá độ lưu lại cảm giác không thoải mái một chút, sau khi được ngủ một giấc, Tô Nhược U cảm thấy tinh thần của mình đã sảng khoái hơn rất nhiều. Lúc nàng mở mắt ra thì nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, hắn đang dùng đôi con ngươi đen như bồ đào mà nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt kia rơi vào trên người nàng, không biết có bao nhiêu dịu dàng và triều mến.
"Bây giờ là giờ nào rồi?" Giọng nói mềm mại đáng yêu như cũ, có điều do mới tỉnh dậy nên Bùi Hạo cảm thấy giọng nói của nàng hơi run rẩy, rất đáng thương.
"Giờ thân rồi..." Giọng nói của Bùi Hạo có phần trong trẻo của thiếu niên, cộng thêm mấy phần lười biếng mà Tô Nhược U chưa quen thuộc, nhất thời Tô Nhược U cảm thấy xấu hổ tim đập nhanh, cho đến bây giờ nàng vẫn không biết thì ra mình còn một mặt mất khống chế như vậy.
"Sao chàng còn chưa đi?" Tô Nhược U xấu hổ đỏ mặt, hai mắt bị sương mù phủ kín, không biết có bao nhiêu thẹn thùng động lòng người.
"không đi." Bùi Hạo nói xong thì đưa tay vén vài lọn tóc lộn xộn của Tô Nhược U ra sau tai, sau đó ngón tay còn vuốt nhẹ lên gương mặt nàng, hết sức lưu luyến.
"Vậy chàng ở đây làm gì?"
Tay của hắn lướt qua gò má Tô Nhược U, hơi ngứa...rồi lại giống như có điện khiến nàng tê tê, nàng cũng không rõ có phải mình quyến luyến sự dịu dàng này hay không, lần này nàng không có né tránh nữa, mặc cho Bùi Hạo tùy ý vuốt ve.
hiện giờ, tất cả tinh thần của Bùi Hạo đều đặt trên làn da ngọc trơn mềm trong tay, khi nghe nàng hỏi hắn cũng chỉ thuận miệng đáp chứ chẳng có suy nghĩ gì, "Ngắm nàng thôi..."
Mặt Tô Nhược U càng đỏ hơn, "Ngắm lâu như thế mà không chán hả?"
"Sao chán được? Ngắm bao lâu cũng không chán hết, ta ngắm cả đời luôn...."
Ông trời ơi, ông xác định Bùi Hạo trước mặt con không phải là thế thân của hắn chứ? thật đáng sợ, có điều...cũng rất ngạc nhiên mừng rỡ, mà Tô Nhược U không biết là, lúc này trong mắt nàng sáng lấp lánh như ánh sáng của các vì sao vậy...
Sau khi Tô Nhược U rời giường rửa mặt thay y phục xong, Thanh Nhạn mới bưng một chén cháo đậu xanh hạt sen tới, thời tiết tháng sáu trong phòng phải đặt chậu băng mới chịu nổi, trời rất nóng, nhưng Thanh Nhạn nhớ sắp tới nguyệt kỳ của tiểu thư nhà mình rồi, nên cháo này không có ướp lạnh mà bưng lên luôn, tuy nhiên bây giờ mặt trời đang ngả dần về phía Tây, khí trời nóng bức cũng dịu đi mấy phần, Tô Nhược U ngủ hơn nửa ngày mới thức dậy, bây giờ được ăn chén cháo âm ấm, nàng cảm thấy hương vị rất ngọt ngào.
Sau khi ăn xong chén cháo thì Tô Nhược U không ăn thêm gì nữa, mùa hè nàng thường giảm cân, hơn nữa sắp đến giờ ăn tối rồi, hiện tại ăn nhiều cũng không tốt.
‘Sao nàng ăn ít quá vậy?’
Ngay cả mèo còn ăn gấp ba lần thế này! Chẳng trách nàng nhỏ nhắn như thế, tuy có vài nơi cũng không ít thịt nhưng cơ bản nàng vẫn rất gầy, Bùi Hạo lo lắng, cánh tay và chân nàng rất nhỏ, trong lúc sơ ý hắn sợ sẽ làm gãy mất, vì vậy từ nay về sao, Bùi Hạo có một nhiệm vụ quan trọng, đó là vỗ béo tiểu nương tử nhà mình, tốt nhất là làm cho nàng càng thêm mượt mà trơn bóng, như thế nhất định ôm sẽ thoải mái hơn.
Nàng ăn không ít được chưa? Nhưng trực giác nữ nhân nói cho nàng biết, bây giờ không nên nói gì là tốt nhất...
Bữa tối tức nhiên phải dùng ở Vinh An đường, Bùi lão phu nhân thấy tinh thần Tô Nhược U đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng bà cũng vui vẻ, như vậy mới có đủ sức khỏe sinh cháu cho bà chứ! Mặc dù Bùi lão phu nhân thấy mình hơi nóng lòng một tý, nhưng khi vừa tưởng tượng có một đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo đứng vẫy tay với bà, thì bà lại không nhịn được nữa!
Nhưng cuối cùng Bùi lão phu nhân kiềm lại được, tuy có mấy lúc không nhịn được liếc cái bụng bằng phẳng của Tô Nhược U vài lần, cộng thêm ánh mắt khiến Tô Nhược U nhìn không hiểu, nhưng trực giác khiến nàng ‘Sởn hết tóc gáy’ chỉ có thể cười cười cho qua, có thể nói mọi chuyện đều bình thường.
Buổi sáng, Tiểu Phương thị muốn nàng dâu mà mình không ưng đứng hầu theo quy củ nhưng lại bị phu quân nhà mình phá rối, nên kế hoạch đành tiêu tan trong gió, sau đó chẳng những bà không được phu quân an ủi như thường ngày mà ngược lại ông còn mắng bà, thậm chí phu quân còn làm Hoàng thị mất hết mặt mũi trước đám nha hoàn ma ma đang hầu hạ trong phòng nữa.
Sau đó, Tiểu Phương thị khóc không kiềm chế được, dù bà có ngốc thì cũng biết phu quân đang ngầm cảnh cáo mình, từ trước đến nay ông chưa từng đối xử với bà như thế, nhưng bây giờ chỉ vì một con ranh con mà tức giận với bà. Từ khi con ranh con đó xuất hiện, không chỉ con trai bà đặt tất cả tâm tư lên người nó, mà ngay cả cha mẹ chồng cũng bị nó lôi kéo, hiện tại đến cả phu quân của bà cũng....
Tiểu Phương thị cảm thấy mình chưa từng chán ghét ai như chán ghét con ranh đó, từ sau khi gặp nó cuộc sống của bà thay đổi hoàn toàn, không có cái gì tốt, nha đầu này chính là người ông trời phái xuống khắc bà đây mà!
Sau khi Bùi Nhàn vào phòng thì thấy mẫu thân nhà mình đang khóc hoa lê vũ đái, kỳ thật phối hợp với phong cách như chim nhỏ nép vào người của mẫu thân, có thể làm người ta đau lòng vô cùng, chỉ tiếc là Bùi phụ không có ở đây, mà nói thật lòng, Bùi Nhàn không thể nhìn nổi tính tình nhu nhược này của mẫu thân nhà mình, tuy nàng lớn lên rất giống Tiểu Phương thị nhưng tính tình lại giống Bùi lão phu nhân lúc còn trẻ hơn, có điều với gia thế hiểm hách của Bùi gia bây giờ, tiểu cô nương còn có thêm mấy phần quyền quý khiến người ta phải nịnh bợ.
Bùi Nhàn ngồi đối diện với giường của Tiểu Phương thị, sau khi nghe Tiểu Phương thị khóc lóc kể lể xong, Bùi Nhàn cũng không khỏi thở dài, chẳng trách lần này phụ thân né chỗ khác, còn gọi mình tới làm vật thế thân, lòng dạ mẫu thân hẹp hòi như vậy, Bùi Nhàn có thể hiểu cho lòng dạ mẫu thân nhưng nàng lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cảm thán. Số mạng của mẫu thân nhà mình thật sự rất tốt, ngay từ đầu đã bắt được trái tim phụ thân, nếu không thì với tính tình thế này, hơn nữa bản thân mẫu thân còn không biết điều, thật đúng là khó có thể nói được...
‘Nương, nương phải nhớ kỹ….’
Bùi Nhàn không muốn hao tâm tổn trí tiếp chuyện với mẫu thân đang ‘đau khổ’ nữa, vì vậy nàng bèn cắt đứt lời nói trong nước mắt của bà, giọng nói cao hơn mấy phần, rất nghiêm túc, làm cho Tiểu Phương thị đang khóc không kìm chế được cũng nín hẳn.
‘Nương, người phải nhớ kỹ, người là mẹ chồng còn tẩu ấy là nàng dâu của người là đủ rồi.’
Sợ Tiểu Phương thị không hiểu hết hàm ý trong lời nói của mình, Bùi Nhàn đặc biệt nói nhiều hơn mấy câu, ‘Nương, tẩu ấy được yêu thương cỡ nào cũng không vượt qua được mẹ chồng là là nương, chỉ cần dùng một chữ hiếu trấn áp thì ngay cả đại ca cũng không thể nói gì, cho nên bình thường nương cứ lấy thân phận mẹ chồng, để cho nàng dâu như tẩu ấy hiếu kính cũng không có gì quá đáng. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như tẩu ấy đã gả vào Bùi gia chúng ta, ván đã đóng thuyền, đây là sự thật không thể chối cãi, nếu nương không thích tẩu ấy thì cũng không được thể hiện ra mặt, bởi vì người nương chống đối không phải là tẩu ấy mà là con dâu trưởng của Bùi gia, nàng dâu của nương...’
Bùi Nhàn đã nói như thế, mẫu thân mình chắc đã hiểu được rồi, thật ra trong chuyện này, Bùi Nhàn không đồng tình với cách làm của Tiểu Phương thị, dù cho muốn sử dụng quy tắc thì cũng không thể nào thiển cận như vậy, nàng có cảm giác Tiểu Phương thị giống như một đứa nhỏ bị chiều hư, nếu đã ghét một người thì nhất định sẽ làm người đó không thể sống tốt, nhưng thủ đoạn lại quá tồi khiến người ta buồn cười.
Bùi Nhàn muốn nói với Tiểu Phương thị rằng con đường này thật sự không thích hợp với bà đâu, bà cứ ngoan ngoãn hưởng thụ sự sủng ái của phụ thân là được rồi.
Về phần Hoàng thị thích châm ngòi ly gián kia, nếu bà ta không phải lão ma ma hồi môn của mẫu thân nhà mình, thì đối với một lão nô kiến thức hạn hẹp như vậy Bùi Nhàn đã đuổi đi từ lâu rồi, chứ không phải chỉ dạy dỗ một trận như phụ thân đã làm hôm nay đâu.
Thể diện? Làm nô tài mà còn dám nói thể diện trước mặt gia chủ, mẫu thân nhà nàng đã cho bà ta thể diện quá nhiều rồi.
Bùi Nhàn đã nói như thế nhưng trong lòng Tiểu Phương thị thấm được bao nhiêu thì không ai biết, Tuy nhiên, tối thiểu trong bữa tối ngày hôm nay, tất cả mọi người dùng bữa tối rất êm thấm hòa hợp, bầu không khí tốt hơn buổi sáng mấy phần.
Dùng bữa tối xong, Bùi Hạo bèn dẫn tiểu thê tử nhà mình trở về tiểu viện, lúc này bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, bụi cỏ ven đường đôi khi truyền đến tiếng côn trùng kêu vang từng đợt. Bùi Hạo nhìn tiểu nương tử mềm mại bên cạnh, trong lòng không nói được có bao nhiêu bình yên và thỏa mãn, thậm chí Bùi Hạo còn cảm thấy, công danh có vẻ vang hơn cũng không sánh bằng nụ cười của thê tử, nụ cười đó khiến hắn quyến luyến không rời.
Tô Nhược U đã ngũ một giấc, bây giờ tinh thần nàng rất tốt, đêm mùa hè không nóng như ban ngày, ngược lại rất mát mẻ thoải mái dễ chịu, Tô Nhược U vô cùng hưởng thụ thời khắc bình yên giữa hai người lúc này.
thật ra khoảng cách giữa Quân Trúc uyển và Vinh An đường không xa, nhưng Bùi Hạo quan tâm đến hai chân yếu ớt của người bên cạnh nên đặc biệt đi rất chậm, hiện tại hắn cũng nhìn ra Tô Nhược U đang rất vui vẻ, dù sao bây giờ hắn cũng không có chuyện gì làm, đêm thì dài đẳng đẵng, cảnh lại đẹp như thế, Bùi Hạo quyết định thay đổi phương hướng, đi vòng vòng ngắm trăng.