Thu Nghiên ngồi trong xe tránh gió, nhìn bóng lưng ngồi trên càng xe của Mạc Thiên Hàm mỉm cười ngọt ngào.
Bọn họ đi sớm, dọc đường đi cũng không có việc gì cản trở, nên đến huyện thành khá sớm, xe ngựa chạy thẳng đến hiệu thuốc của Lý đại phu, Mạc Thiên Hàm cũng không xa lạ với Lý đại phu, trực tiếp đem xe để vào phía sau viện nhà Lý đại phu mới vươn tay ôm Thu Nghiên xuống, Lý đại phu cùng phu lang đứng ở bên cạnh vây xem.
"U, tiểu Mạc được đó, yêu thương phu lang quá."
"Đó là, đây là phu lang của ta mà."
Lý đại phu chép miệng, bị câu nói của Mạc Thiên Hàm chặn họng không nói được gì nữa, còn phu lang của Lý đại phu thì cười tủm tỉm kéo Thu Nghiên vào buồng trong nói chuyện phiếm.
"Thế nào?" Lý đại phu bày vẻ đáng khinh hỏi nhỏ bên tai Mạc Thiên Hàm, được đến là cái liếc mắt xem thường của Mạc Thiên Hàm: "Y bị bệnh."
"Tiểu tử nhà ngươi cũng quá mức đi? Sao có thể làm đến mức khiến người bị bệnh chứ?"
"Ông như vậy còn là đại phu? Toàn nghĩ chuyện bậy bạ gì vậy?" Đối với Lý đại phu người này, Mạc Thiên Hàm xem như anh em kết nghĩa mà đối đãi, ở thời đại không có chốn nương tựa này, việc có được một người bạn tốt đối với Mạc Thiên Hàm là việc vô cùng quan trọng.
Mà người như Lý đại phu, cho người ta cảm giác có sự từ ái của trưởng giả cũng có sự thấu hiểu của tri kỷ, cho nên Mạc Thiên Hàm mới có thể vừa có thứ tốt, người đầu tiên nghĩ đến liền là Lý đại phu.
Nói chuyện Thu Nghiên phát sốt cho Lý đại phu, quả nhiên Lý đại phu rất tức giận, đập bàn nói: "Người nhà kia chính là đồ vô ơn! Lúc trước lẽ ra không nên để Thu Nghiên cho nhà bọn họ nuôi!"
"Không nói cái này, về sau Thu Nghiên là phu lang của ta, ai cũng không thể ăn hiếp y, đúng rồi, cho ông xem thứ này." Đem túi đựng linh chi đưa cho Lý đại phu: "Nhìn xem cái này có đáng giá hay không? Giá trị bao nhiêu tiền? Ta muốn mua cho Thu Nghiên thêm vài bộ quần áo cùng giày dùng vào mùa đông."
"À, được, ta xem.." Lý đại phu chưa nói xong đã bị đồ vật trong tay dọa sợ, đôi mắt đều trừng lớn, Mạc Thiên Hàm thấy phản ứng của Lý đại phu liền biết thứ này phỏng chừng cũng có giá trị như nhân sâm đôi, thực quý giá.
"Tịnh đế linh chi!" Lý đại phu kích động đến mức tay đều run rẩy: "Là tịnh đế linh chi a!"
"Giá trị bao nhiêu tiền?" Mạc Thiên Hàm cũng không quá mức để ý cặp linh chi này, dù sao chỗ kẽ núi kia còn rất nhiều, cho nên hắn không quá bận tâm.
"Một ngàn lượng!"
"Nhiều như vậy?"
"Giá này vẫn là thấp nhất, ta nói, tiểu tử ngươi thật may a! Ngay cả cái này cũng có thể hái được!" Bảo bối đem linh chi thả vào căn phòng nhỏ bên cạnh phòng thuốc, chỗ đó để đều là dược liệu quý báu do Lý đại phu thu gom được.
Trực tiếp đưa cho Mạc Thiên Hàm một tờ ngân phiếu ngàn lượng: "Đây, ngân phiếu, chúng ta thanh toán xong." Sau đó lon ton chạy về căn phòng nhỏ, đóng cửa chặt chẽ.
Mạc Thiên Hàm lắc đầu cười, Lý đại phu cái gì cũng tốt, chỉ là thực si mê dược liệu, chỉ cần lấy được dược liệu gì quý báu liền sẽ không nhịn được phải lập tức tinh tế thưởng thức, giống như những người si mê đồ cổ hắn gặp phải trước kia.
"Chạy đi đâu?" Lúc này phu lang của Lý đại phu cùng Thu Nghiên cũng từ phía sau đi ra, nhìn xung quanh, chỉ thấy còn một mình Mạc Thiên Hàm, không có tung tích Lý đại phu.
Mạc Thiên Hàm chỉ chỉ căn phòng nhỏ, Lý gia phu lang lập tức hiểu rõ.
"Lý phu lang, xe ngựa để ở đây đợi chúng ta mua đồ xong liền ghé lấy về."
"Được, cứ để đó."
Hẹn xong Lý phu lang liền mang theo Thu Nghiên đi mua đồ.