Đứng dậy mặc xong quần áo, quay đầu lại liền thấy phu lang nhà mình trùm chăn chỉ lộ một đỉnh đầu lông xù xù, lại bật cười: "Cẩn thận kẻo ngạt thở." Vươn tay đem người đào ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bảo đảm Thu Nghiên có thể hô hấp hắn mới xuống lầu đến phòng bếp nấu cháo, đem đầu thỏ còn chừa lại hâm nóng lên, thêm một dĩa đồ chua, bưng lên lầu làm bữa sáng.
Thu Nghiên sau khi bị hôn, lại kinh ngạc nhiều hơn ngượng ngùng, vì từ lúc thành thân đến nay, đêm tân hôn bọn họ cũng chưa động phòng, sau đó y sinh bệnh, Mạc Thiên Hàm tuy vô cùng chăm sóc y nhưng cũng tuân thủ lễ tiết, sau khi lành bệnh cũng không hề có tiếp xúc thân mật gì, làm cho Thu Nghiên nghĩ rằng Mạc Thiên Hàm cũng chỉ xem y như người thân, không phải quan hệ tướng công phu lang.
Y vốn đã nghĩ kỹ, cho dù cả đời này đều sống như vậy, y cũng sẽ chăm sóc tướng công thật tốt, không làm được phu phu làm người thân cũng đủ rồi.
Mà Mạc Thiên Hàm lại cho y một nụ hôn, còn hôn trên má y, nháy mắt kia, trong lòng Thu Nghiên không chỉ kinh ngạc ngượng ngùng còn có chút ngọt ngào, chờ đến lúc bị tiếng cười của tướng công nhắc nhở y vừa rồi nhìn lén bị phát hiện, y liền cảm thấy rất ngượng ngùng, nhiệt độ trên mặt nháy mắt bùng nổ.
Chờ đến lúc y phục hồi tinh thần mới phát hiện tướng công đã xuống bếp làm cơm sáng, vội ngồi dậy, xử lý xong bản thân liền dọn dẹp chăn đệm, lúc ra cửa, Mạc Thiên Hàm cũng vừa bưng cơm lên, hai người đều thường ăn ở gian giữa gần cầu thang.
Nhìn vẻ mặt như cười như không của Mạc Thiên Hàm, Thu Nghiên lại không nhịn được mà đỏ mặt, cúi đầu ngoan ngoãn múc cháo cho tướng công, Mạc Thiên Hàm thì đem đầu thỏ đập ra, mỗi người một cái, húp cháo nóng kèm đầu thỏ sốt cay cùng rau dại, ăn đến bụng tròn xoe.
Sau khi ăn xong Thu Nghiên rửa sạch chén đủa dùng quét dọn phòng bếp, Mạc Thiên Hàm liền đem mui xe đã làm xong lắp lên xe ngựa, bên trong lót một tầng cỏ khô, đi vào nhà kho lấy ra một cái chăn trải lên trên, cuối cùng mới phủ một tấm nệm dai được nối từ mấy tấm da thỏ, đưa tay sờ sờ, thực mềm thực thoải mái, như vậy, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến Thu Nghiên.
"Nghiên nhi, đã xong chưa?" Mạc Thiên Hàm đứng bên cạnh xe ngựa, cao giọng gọi Thu Nghiên trong nhà.
"Xong rồi!" Thu Nghiên chạy ra.
Trên người y mặc một bộ đồ dài màu xanh lục, trên đầu búi tóc cũng dùng khăn cùng màu cột lại, tập tục nơi này là ca nhi gả người liền thành ca tử, ca tử đều phải quấn tóc, dùng dây cột tóc quấn lên là được.
Mạc Thiên Hàm hơi nhíu mày nhìn quần áo trên người Thu Nghiên, là quần áo mới, nhưng nguyên liệu lại giống như quần áo trên người hắn, loại nguyên liệu này đều là dành cho lúc làm việc nặng ngoài đồng mới mặc, bởi vì giá rẻ mà chất vải lại bền, nhưng rất sần sùi, là một loại vải thô ráp nhưng rắn chắc.
Trong lòng đã có tính toán, cũng là vì tốt cho Thu Nghiên, nên chưa nói gì, lại nhìn Thu Nghiên đã chạy đến trước mặt hắn, sợi tóc có chút rối bời, hắn liền vươn tay vuốt ve mấy sợi tóc rối bên tai.
"Tướng, tướng công?"
Mạc Thiên Hàm bế Thu Nghiên gầy yếu đặt lên xe, bỏ vào trong: "Nhìn xem ngồi thoải mái không?"
"Dạ." Thu Nghiên cúi đầu, để lại cho Mạc Thiên Hàm một chiếc lỗ tai nhỏ đỏ bừng.